Ngự Thư Phòng không
hổ là văn phòng làm việc của đế vương, sắp xếp trang trí bên trong đều
tinh tế hoàn mỹ, kết cấu đơn giản lịch sự, trong này đồ đạc không quá
nhiều nhưng những thứ cần có sẽ không thiếu. Từ bên ngoài đã có thể ngửi thấy một mùi hương thơm thoang thoảng, có lẽ là giúp người bên trong
tập trung tinh thần minh mẫn hơn?
Trên đỉnh hàng bậc thang có đặt một long ỷ rát vàng rất lớn, khí thế hiên ngang, có trạm khắc một con
rồng năm móng vô cùng sống động, khắp nơi đều tùy tiện đính bạch ngọc..
Trước Long ỷ có một chiếc long án, bên trên có đặt một số hồ sơ, sổ sách và một hộp gấm chứa đựng ngọc tỷ, thứ biểu tượng cho hoàng quyền tối
cao vô thượng.
Phía dưới chia làm hai dãy ghế, có lẽ là nơi cho triều thần.
Văn phòng tứ bảo, tranh Tứ mặc, giá sách… mọi thứ gần như đều được sắp xếp
vô cùng ngăn nắp hợp lí, giống như chủ nhân của nơi này.
Ngự Thư
phòng? Trong mắt Mạn Châu hiện lên một chút quang mang nhàn nhạt, đây
chính là nơi của đế vương cùng đại thần cùng những người được tin cậy
bàn quốc gia đại sự, nếu không có việc chính đáng cho dù là Thái hậu
cũng không được tự tiện ra vào.
Minh bạch điểm này, trong lòng
nhất thời thả lỏng xuống, Mạn Châu chậm rãi đi theo Lý Cửu tiến vào
trong phòng, chỉ mang theo Lục Y cùng Hồng Y, cung nữ thái giám khác đều lưu lại bên ngoài.
Cửa Ngự Thư phòng chậm rãi đóng lại, toàn bộ
bên trong lâm vào yên tĩnh. Cung Lệ Hoa nghe tiếng bước chân ở phía đối
diện mình dừng lại, động tác trên tay cũng chưa từng dừng lại, từng nét
chữ như rồng bay phượng múa hiện lên mặt giấy Tuyên Thành…
Mạn
Châu dừng lại trước long án, nhìn nam tử cầm bút lông sói thành thành
thục thục viết lên từng nét bút trên tấm giấy trắng tinh, trước mắt nàng dường như nhớ lại trước kia, trong căn phòng tường sơn trắng xóa, trên
chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng, nam nhân dung mạo như thần tiên kia
nắm chặt lấy bàn tay nàng, hướng dẫn nàng viết từng nét bút như thế nào
mới tốt…….. Âm thanh du dương như bản nhạc ấy, ánh mắt chăm chú ôn nhu
ấy….
Hồi ức, thoảng qua như mây khói….
Hiện tại hắn là
vương Tây Lãnh quốc, khắp người đều là khí thế bá vương không cho phép
người lại gần, hắn như vậy đối với Mạn Châu thật xa lạ…
Mạn Châu nheo mắt, hắc quang trong phượng mâu trầm xuống, nàng im lặng hồi lâu, cuối
cùng nhận thấy động tác trên tay Cung Lệ Hoa dừng lại, ngoài dự đoán của mọi người nàng đi vòng qua long án, giống như Cung Lệ Hoa cầm lên tay
một chương bút lông sói, hạ bút dưới một tấm giấy Tuyên Thành khác.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cung Lệ Hoa không có bất kỳ cảm xúc gì, mâu quang u ám xẹt qua những nét bút của nữ tử bên cạnh mình…
Trong Ngự Thư phòng lúc này không có nhiều người, Lục Y cùng Hồng Y đi theo
Mạn Châu đứng ở phía xa, bên cạnh Cung Lệ Hoa cũng chỉ đứng hai người là Lý Cửu và vị Lưu công công khi trước. Hai người nhìn hành động vô lễ
của vị Quý phi nương nương này, tuy trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng
vẫn đứng một chỗ không gây động tĩnh.
Mạn Châu cảm giác được Cung Lệ Hoa đang nhìn chăm chú một chữ Thủy dần dần hình thành dưới nét bút
của mình, tinh quang đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nàng tạm dừng
lại nét bút thản nhiên nói : “Không biết Hoàng thượng có hứng thú nghe
câu chuyện của ta?”
“Nga? Trẫm không ngại nghe quý phi nói một chút!” Cung Lệ Hoa biết hôm nay nàng đến Ngự Thư phòng tuyệt đối không đơn giản.
Cánh môi Mạn Châu khẽ nhếch lên, nàng đặt bút lông lên giá đựng, thanh âm vô cùng bình tĩnh rơi vào tai Cung Lệ Hoa : “Ta từng nghe phụ thân kể một
câu chuyện, rằng năm năm trước, Hàn gia là hoàng tộc của Thủy Nguyệt
quốc chứ không phải Ngũ gia hiện tại, lại nghe nói năm năm trước Thủy
Nguyệt bị quân đội Thương quốc đánh đến chân tường thành, toàn bộ hoàng
tộc Hàn gia bị xử tử, may mắn có một tiểu công chúa mang theo Ngọc tỷ
trốn thoát, đến nay vẫn không người biết tung tích.”
“Đúng vậy!” Cung Lệ Hoa nhếch bạc môi, hắn dường như đã đoán được nội dung câu chuyện của nàng một chút.
Mạn Châu nhẹ nhàng mỉm cười : “Ta cũng nghe nói, cuộc chiến lúc trước phụ
thân ta cũng có tham chiến, là theo lệnh của Hoàng thượng mà tham
chiến?”
“A?” Cung Lệ Hoa đột nhiên có chút nghi ngờ, “Quý phi là nghe ai nói chuyện này vậy?”
“Không quan trọng là nghe được ở đâu?” Mạn Châu nghiêng người, lại một lần nữa cầm lên bút lông, nàng chấm chấm mực .
“Cái mà ta muốn biết, là Hoàng thượng có tin tưởng Mạn gia ta hay không?”
Theo nét bút, cùng thanh âm không nhanh không chậm của nàng, một chứ Mạn không tiếng động xuất hiện trên giấy Tuyên Thành, được nàng viết lên
phía trên chứ Thủy kia.
Đôi mắt hẹp dài ngàn năm không gợn sóng
của Cung Lệ Hoa hơi nheo lại, bỗng nhiên phát hiện mình không thể nào lí giải được suy nghĩ của nữ tử trước mắt này?
“Mạn gia là trung
thần bao đời này của Tây Lãnh quốc, lòng trung trẫm nhìn rõ, chẳng qua
Quý phi hỏi vấn đề này là để làm gì?” Theo ánh mắt âm u của hắn, Mạn
Châu cúi đầu xuống che đi khóe miệng đang nhếch lên độ cong của mình.
Một lần nữa đặt bút xuống, Mạn Châu từ từ lấy trong ống tay áo mình ra một
vật đặt xuống dưới hai chữ mình vừa viết ra, nói : “Có một nữ nhân tự
xưng là Thập công chúa Thủy Nguyệt quốc đến tìm ta, muốn nhờ ta giúp một số chuyện, ta thật không biết nên trả lời sao mới tốt?” Cố ý dừng lại
một chút, lúc này Mạn Châu quay người đối diện với đôi mắt đế vương,
“Hay là để Hoàng thượng trực tiếp ra tay có lẽ sẽ nhanh gọn hơn!”
Mặc dù không muốn để ý đến tranh chấp ở thế giới này, nhưng việc hàng đêm
gặp ác mộng làm cho Mạn Châu rất khó chịu. Nàng căn bản không quan tâm
đến cái gì Mạn gia, cái gì Hậu cung, nàng không muốn làm một nữ nhân mờ
nhạt quanh quẩn nơi hậu cung của hắn, kiếp trước đã lỡ, vậy kiếp này
nàng sẽ sánh vai cùng hắn, bù đắp cho hắn.
Lần này mang đến vật
này, nàng muốn gián tiếp nói cho hắn, nàng ‘đầu quân’ cho hắn rồi. Cung
Lệ Hoa tâm cơ quá sâu, nàng tin hắn hiểu ý của nàng.
“Nga?” Cung
Lệ Hoa một tay cầm lên khối Ngọc tỷ trơn nhẵn bóng loáng kia, bên dưới
nạm một chữ Thủy rất tinh xảo, hắn nghe ra dụng ý của nàng, mâu quang u
tới như đầm sâu đã có một vài gợn sóng nổi lên.
Hắn chưa định nói cái gì, bên ngoài đột nhiên có giọng nói của một vị thái giám vang lên, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hầu đại nhân có việc muốn diện kiến!”
Thanh âm này thanh thúy, đánh gãy sự yên tĩnh bên trong Ngự Thư phòng, Mạn
Châu nhìn vẻ mặt không mấy hứng thú của nam tử đối diện, khóe môi nhất
câu, dĩ nhiên không giận vì có người phá ngang nàng ngược lại còn mỉm
cười nói : “Có lẽ hôm nay không đợi được câu trả lời của hoàng thượng
rồi.”
Mạn Châu xoay người, vòng qua long án đi ra ngoài, “Ta đi trước.”
Cung Lệ Hoa nhìn bóng dáng vô cùng mảnh mai của Mạn Châu giống như tràn đầy
sức mạnh, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp, “Tại sao muốn giao nó cho
trẫm?”
Tuy Hoàng thượng không nói lên là hỏi ai, nhưng người bên
trong phòng đều biết, Lý Cửu không nhịn được cũng ngẩng đầu nhìn bóng
lưng thẳng tắp của nữ tử .
Mạn Châu dừng lại bước chân, nghiêng
đầu nhìn sâu vào đôi mắt Cung Lệ Hoa : “A Lệ, em đã từng chìm đắm trong
sự hưởng thụ, đến cuối cùng không thể tìm ra lối thoát. Càng đau khổ em
càng thấy mình mạnh mẽ, càng mạnh mẽ thì lại càng cô đơn. Hiện tại muốn
làm một việc gì mà chính mình thấy thích mà thôi.” Chỉ muốn chấm dứt tất cả những thứ ác mộng kia.
Nàng không nói gì nữa, liền dẫn theo
hai thị nữ thiếp thân kia rời đi. Âm thanh cô độc tràn đầy tiếc nuối của nàng vẫn quanh quẩn trong Ngự Thư phòng mãi không chịu tiêu tán đi….