Mạn Châu chậm rì rì
ăn xong bữa tối, nàng vừa từ trong hậu viện đến nơi này, nữ nhân tên Hàn Ưu kia đã sớm rời đi từ lâu. Đặt đũa bạc xuống vành bát, nhận một tấm
khăn ẩm từ tay Hồng Y chấm nhẹ khóe miệng, sau đó phất tay cho cung nhân thu dọn đồ xuống.
“Tiểu thư!” Lục Y bưng một khay trà nóng trên
tay từ bên ngoài đi vào, gần một tháng nay tiếp xúc với một bộ dáng thay đổi này của tiểu thư, cả Lục Y cùng Hồng Y đều hiểu, sau khi dùng bữa
uống trà, Tiểu thư mới trở về tẩm điện nghỉ ngơi. Nhưng cứ nghĩ đến việc xảy ra chiều hôm nay, tuy Lục Y không đoán được tâm tư tiểu thư nhưng
quả thực chuyện liên quan đến đại sự quốc gia như vậy, có thể còn nguy
hại đến tính mạng Mạn gia này nguy hiểm vạn phần.
Nhưng Mạn Châu
có vẻ không để ý đến vẻ mặt rối rắm kia của nàng, nàng nâng chung trà
lên, thổi qua một lớp sương mù lượn lờ. Trà của nàng là đặt biệt được
ngâm bằng hoa mai sau hậu viện, lại được chắt sương sớm đọng trên tuyết
trưng lên, hương thơm thoang thoảng mà thấm sâu, thanh nhã quấn quýt….
“Lục Y, ngươi cảm giác mọi chuyện đơn giản như vậy?” Mạn Châu cũng không
ngẩng đầu nhìn nàng nhưng trong lòng Lục Y không hiểu sao nổi lên một
chút bất an:
“Nô tỳ cảm thấy việc này quá liều mạng!” Lục Y cùng Hồng Y liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hồng Y lên tiếng.
Ánh mắt Mạn Châu nghe vậy chợt trầm đi, nếu những người quen thuộc nàng
nhìn thấy nhất định hiểu tâm trạng nàng lúc này không tốt lắm… Mạn Châu
dùng nắp ngọc của chung trà đưa đẩy những cánh hoa mai đang từ từ nở ra
trong chung, lạnh lùng mở miệng, “Một công chúa mất nước, cùng một tên
thái giám thân cô thế cô ẩn nhẫn trong hoàng cung của ngoại quốc, lại có gan ngang nhiên lôi kéo thế lực hậu cung như vậy, hơn nữa là thế lực
hùng binh phía sau?”
Lục Y cùng Hồng Y nghe vậy thì sửng sốt một
hồi, đại não vận động, Lục Y lúc này mới hiểu được một chút dụng tâm của tiểu thư, “Ý của tiểu thư là vị công chúa này chỉ sợ không đơn giản?”
“Còn phải nói sao?” Hồng Y đột nhiên tiến lên phía trước, “Nàng ta chắc chắn mười phần muốn lợi dụng tiểu thư làm chuyện mờ ám!”
Lục Y lo lắng, nhìn sắc mặt vẫn bình thản tựa như không liên quan đến mình
của tiểu thư, không khỏi đưa ra ý kiến, “Tiểu thư, có cần nô tỳ đi giải
quyết…”
Mạn Châu cuối cùng nghe vậy mới chuyển một chút tầm mắt,
nàng nhìn hai người được gọi là thiếp thân thị nữ của mình, không nhanh
không chậm lên tiếng, “Đi tra một chút, xem bao nhiêu năm nay nàng ta
làm cái gì.”
Hồng Y nhìn tiểu thư nhà mình đột nhiên nhếch miệng
cười nhạt, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, nói gì thì nói, tuy nàng
biết tiểu thư nhà nàng từ khi bệnh tỉnh liền thâm sâu không lường được
nhưng dù sao vẫn là một tiểu cô nương mười năm tuổi ah, như thế nào lại
lạnh lẽo như vậy….
=== ====== ====== =========
Dường như
biết mùa xuân sắp đến, thời tiết gần đây phá lệ tốt đẹp, không những
không khí đã tốt lên mà cảnh sắc trong cung cũng trỗ mã đẹp lắm!
“Khởi bẩm nương nương, từ Huyết Phượng cung này mà muốn đi Chính Kiền cung
của Hoàng thượng đường gần nhất chính là xuyên qua Ngự Hoa viên, bên kia Ngự Hoa viên liền chính là chỗ Hoàng thượng.” Tâm tình Hoàng Phúc hôm
nay đặc biệt tốt, đơn giản vì nương nương nhà hắn đã hoàn toàn khỏe
mạnh, khí chất cũng rất tốt, cùng với các nơi trong hậu cung khác lũ
lượt gửi vật phẩm đến hỏi thăm nha, ngay cả cung của Thái hậu cùng Hoàng thượng đều không thiếu. Thân là một thái giám tổng quản nội vụ, nhìn
ngân khố nho nhỏ nhà mình cứ đầy dần đầy dần, vui sướng là điều tất
nhiên nha.
Hôm nay lại nghe được nương nương muốn đi nhìn Chính
Kiền cung một chút, hắn nhất thời cảm thấy Huyết Phượng cung kim sắc
tràn đầy, tiền đồ rộng mở, cho nên không giấu diếm bất cứ điểm nào bẩm
báo hết thảy.
Một lần kia tiếp xúc với chủ tử, hắn liền biết chủ
tử mình là phượng hoàng trên núi, (Lúc trước ông nào còn chê phiền ấy
nhỉ) nhìn khí chất này xem, ngay cả Thái hậu còn trẻ cũng chưa dám sánh bằng nha, nhìn một chút dung mạo này xem, ở hậu cung này có thể coi là
bậc nhất, da thịt mịn màng trắng nõn, tóc dài đen như mực, mày vẽ như
xuân…Cố tình lại sở hữu một khí chất không người bì kịp…. Trong lòng hết sức cảm thán, nhưng dù sao lăn lộn trong hậu cung mấy chục năm, trên
mặt Phúc công công đều che giấu rất tốt.
“ A Phúc, ngươi rất cao
hứng?” A Phúc giật mình, nhìn thấy chủ tử nhàn nhạt nhìn qua mình lại
nửa điểm khác thường cũng không có, nhiệt tình của hắn lập tức bị dập
tắt.
Hắn tự nhận mình che giấu tương đối tốt, thế nào có thể nhận ra nhanh vậy?
Lục Y nhìn bộ dạng Phúc công công quẫn bách, lại nhìn Hồng Y không cố kị
cười to, cuối cùng cũng nhếch miệng. Nhưng rất nhanh liền hướng bên
ngoài hô lớn : “Người đến…”
Cung nữ bên ngoài rất nhanh đi vào
tẩm điện, Phúc công công lại thức thời cúi đầu lui ra. Cung nhân đem cẩm bào của Mạn Châu cởi xuống, cũng dựa theo thói quen của nương nương nhà mình nâng lên một cẩm bào đỏ như máu, trường bào trắng vô cùng hoa lệ
khoác ở bên ngoài, mà cả kiện trường bào không biết dùng phương pháp
thêu gì, lại thêu lên một con phượng hoàng vô cùng sống động, nhìn sơ
qua giống y như thật, hơn nữa đi lại dưới ánh mặt trời liền có cảm giác
linh động di chuyển, tôn quý chói mắt…
Phải nói là dõi mắt toàn
hậu cung, cũng chỉ có thái hậu cùng hoàng hậu nương nương mới được phép
mặc phượng bào! Nhưng cố tình, nương nương là chủ nhân Huyết Phượng cung đó, đám cung nữ không dám chậm trễ.
Mạn Châu tùy ý để Lục Y vấn
tóc giúp mình, trên tóc cũng không đeo nhiều trang sức hoa lệ, đơn giản
cài một cây trâm phỉ thúy chạm khắc bạch mai…
Xong xuôi, nàng mới đứng dậy hướng ra bên ngoài, phương hương nàng đi đến chính là Chính
Kiền cung của bậc cửu ngũ chí tôn Tây Lãnh quốc….
Cung nữ hai bên đường nàng đi đều tự động rẽ sang hai bên hành đại lễ.
Đi ra đại môn của Huyết Phượng cung, lại đi vào Quảng Lạc viên, xuyên qua
đình Thủy tạ, cuối cùng qua đường lớn Ngự Hoa viên chính là đến nơi rồi.
Kì thật, Huyết Phượng cung đối với hậu cung Tây Lãnh có một vị trí vô cùng đặc biệt, nơi này truyền đời bao bậc tiên đế đều dành riêng cho người
mình yêu thương nhất. Chẳng những là nơi rộng lớn nhất, kiến trúc tinh
tế nhất, cũng là nơi gần nhất với nơi của Hoàng thượng. Tuy Huyết Phượng cung mấy đời nay đều vô chủ, lần này hoàng thượng không tiếng động ban
cho nữ nhân Mạn Phi Lạc, đây là bậc vinh sủng cỡ nào ah, ngay cả đương
kim Thái hậu có lẽ cũng ghen tị đến đỏ mắt.
Mạn Châu không dẫn
theo nhiều người, một Phúc công công đi ở phía trước, vừa đi vừa nói một chút biến cố gần đây ở hậu cung, Lục Y và tám cung nhân khác đi ở phía
sau, thận trọng đi theo bước chân nàng.
Vừa đi qua mái cổng vòm
thật lớn của Ngự Hoa viên, liền nhận ra bên trong có không ít người,
thực chất mỗi người đều sẽ có nhiệm vụ của mình. Thái giám cung nữ trên
đường nhìn thấy đoàn người của Mạn Châu đều nhanh chóng quỳ sụp xuống
hành lễ. Không nói đến nàng một thân hơi thở cao quý, riêng nhìn phía
sau nàng có mười người đi theo và y phục thêu phượng hoàng của nàng liền đoán được thân phận nàng. Đãi ngộ bậc này, ngoài vị ở Huyết Phượng cung thì còn ai vào đây ah.
Đương nhiên, Mạn Châu đâu phải người có khả năng sẽ quan tâm đến đám người đó, cước bộ dưới chân đều không dừng một chút.
“Nương nương, ngự hoa viên này là do mấy đời các tiên hoàng thiết kế, kì hoa
dị thảo nhiều vô số kể….” Phúc công công từ đầu đến giờ đều nói không
biết mỏi, nhiệt tình giới thiệu từng địa phương đi qua với chủ tử… Nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy chủ tử dừng lại bước chân, hắn nghi hoặc
nhìn lại, lại bắt gặp nàng đang chăm chú nhìn về một chỗ..
“A…”
Hoàng Phúc không khỏi sửng sốt, kia, kia không phải Vũ Nguyên đến Tây
Lãnh quốc, chủ nhân cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng của hoàng cung
này sao?
“Nương nương?”
Phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra xa, Mạn Châu liền đứng như vậy nhìn về địa phương kia. Nàng quả
không sai, trước đó liền cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc đó,
quả nhiên hắn ở đây. Vốn muốn đi nhìn chỗ của hắn một chút, không ngờ có thể nhìn như vậy, thật tốt…
Chỉ thấy trong lương đình xa xa,
Cung Lệ Hoa một thân trường bào màu mực, chính là long bào cao quý của
bậc đế vương, bên trên thêu một con Xích Long năm móng vô cùng chói mắt. Mạn Châu đứng cách hắn không xa, nhưng hiện tại hắn đang đưa lưng về
phía nàng nên không biết, nhìn tấm lưng thẳng tắp kia, trong lòng Mạn
Châu càng an tĩnh đến lạ thường.
Hắn đứng ở trong đình, bên cạnh
còn có hai người, một là nam nhân hôm trước nàng gặp trong Quảng Lạc
viên, một là một tên thái giám, có vẻ như đều là thân tín đáng tin cậy.
Không hiểu vì sao, càng nhìn trong lòng Mạn Châu càng an bình, bất tri bất
giác gợi lên một chút hai cánh môi, trong phượng mâu cũng bất chợt lóe
ra ánh sáng ôn hòa đến không ngờ được.