Miểu Miểu trở lại quán trọ thì thấy Hách Liên cùng Hiên Viên đứng
ngay cửa chờ nàng, “Hắc hắc, xin lỗi, ta đi ra ngòai mua ít đồ cá nhân,
đã đến lúc đi rồi sao?”“Phải” không nói gì nhiều.Miểu
Miểu đeo trên lưng hai túi đồ lớn, theo bọn người Hách Liên đi ra khỏi
thành, không còn cách nào khác, một túi gói quần áo, một túi gói đồ ăn
vặt, ai bảo thời cổ đại này không phát triển, không có túi plastic.Hách Liên nhìn Miểu Miểu lưng mang hai túi lớn, hơi kinh ngạc, “Tại sao ngươi vác trên lưng nhiều như vậy?”“Một túi quần áo, một túi đồ ăn vặt, cũng không nhiều lắm.”Hách Liên cười cười, đưa tay ra định giúp, Miểu Miểu liền từ chối, “Ta có thể mang hết.”Hách Liên khẽ nhíu mày, đồng thời ngắm nghía nữ tử độc lập này, nhìn thì có
vẻ mềm yếu hay khóc lóc để đòi hỏi giúp đỡ nhưng lại không phải. Hiên
Viên ở bên cạnh nhướng nhướng mày, không nói gì cả.Miểu Miểu
trong tâm chỉ nghĩ cũng muốn cho ngươi giúp, nhưng nếu để cho ngươi cầm
lỡ nhìn thấy Ngân Tiêu của ta thì sao, đó là kí hiệu đặc trưng của lão
già kia, vừa nhìn là biết, một phát thành kẻ thù của cả võ lâm rồi. Mặc
dù có hơi nặng, nhưng vẫn phải tự mình mang thôi, a, mạng khổ a. Hai
người đều suy nghĩ sâu xa nhưng căn bản là không phải cùng một ý.Vừa ra khỏi cửa thành thì có một người đi lên, dẫn họ tới trước một rừng cây, “Thiếu chủ, ngựa đã chuẩn bị.”“Tốt, ngươi đi đi.” Hất tay cho người nọ lui xuống, Hách Liên mang theo Miểu
Miểu đi về hướng con ngựa nhỏ nhắn xinh xắn, “Ngươi cưỡi con ngựa này,
nó nhỏ hơn.” Nói xong, hướng về phía con ngựa cạnh Hiên Viên, xoay người lên ngựa. Miểu Miểu vuốt cằm, đi vòng quanh con ngựa húyt sáo, sau đó
thở dài buông tiếng cảm thán “Thật đẹp.”“Ha ha, con ngựa này vốn là xinh đẹp mà.” Hách Liên vẻ mặt đồng ý. Chỉ là Miểu Miểu nói câu kế tiếp thật đả kích bọn hắn.“Nhưng ta không biết cưỡi.” Miểu Miểu đưa ra vẻ mặt vô tội nhìn Hách Liên.Hách Liên, Hiên Viên cùng lúc nhìn thẳng về phía nàng, “Đừng nhìn ta, không
biết cưỡi không phải là lỗi của ta.” Miểu Miểu vội vàng hất tay nói.Thật sự không biết nói sao, Hách Liên lập tức vươn tay ra, ôm lấy Miểu Miểu
đặt lên ngựa của mình. “Hách Liên, ngươi thật sự là thần tượng của ta a, tư thế như vậy rất đẹp.” Miểu Miểu vẻ mặt sùng bái, ở sau lưng Hiên
Viên chau mày, thản nhiên nói “Thật không biết xấu hổ.” Miểu Miểu mặt
hắc tuyến, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.*mặt đầy hắc tuyến là như vầy (_ __|||) (- -|||) (>.-->