Câu hỏi này của Bạch Hạ không hề có được đáp án, bởi lẽ nàng vừa dứt lời,
bên ngoài đã vang lên tiếng của Tứ Muội, giọng nói rất khẽ nhưng nghe
vào ban đêm yên tĩnh có chút đáng sợ: “Công tử, đại doanh Tây Kinh phái
người gửi tới mật báo khẩn cấp, đang đứng chờ ở đại sảnh”.
“Ta biết rồi.”
Tiêu Sơ mau chóng trả lời. Y ngừng một lúc sau đó mới xoay qua nhìn khuôn
mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Bạch Hạ đã sắp trở thành cùng màu với đôi mắt thỏ, nói: “Bây giờ cũng muộn lắm rồi, thôi thì muội cứ trở về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai nói sau được không?”.
“Không được!” Bạch Hạ đứng bật dậy, đi tới bên trà kỷ rồi ngồi phịch xuống, lúc nói
chuyện còn mang theo khí thế áp đảo: “Muội ngồi đây đợi huynh, không cần biết phải đợi bao lâu!”.
“Vậy sao…” Tiêu Sơ suy nghĩ một chút
rồi cũng không kiên trì nữa, đi tới chỗ tấm bình phong lấy một chiếc áo
choàng lông: “Ban đêm khá lạnh, muội khoác cái này lên đi, trên kệ có
mấy quyển nhân thư*, trà nóng thì ở trong ấm ấy, ta sẽ cố gắng trở về
nhanh.”
Nhân thư: Sách giải trí, sách tiêu khiển
Thấy y
vẫn tỏ ra dửng dưng như không mà ôn hoà săn sóc như trước đây, Bạch Hạ
thực sự cảm thấy hơi lạc lõng, sự mạnh mẽ kiên định ban nãy cũng không
khỏi hơi lung lay. Nàng đành phải ngoan ngoãn gật đầu, nghe theo lời y.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Sơ sắp sửa đi ra ngoài, nỗi buồn bực lại cứ mắc ngang
trong cổ họng quả thật rất khó chịu, nàng bỗng rụt rè nói khẽ: “Tranh
Ngôn, huynh lại ghét muội, lại đang giận muội đó sao?”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Lại? Sao muội lại nói vậy?”.
Bạch Hạ khịt khịt mũi, làm như đang uất ức lắm: “Tứ muội muội nói, dạo trước huynh vẫn luôn mắng muội”.
Tiêu Sơ lại sửng sốt: “Sao ta lại mắng muội được? Ta mắng muội lúc nào?”.
“Nếu không, sao Tứ muội muội lại nói rằng muội không tuân thủ nữ tắc?”.
“…”
Bên ngoài lại truyền đến một tiếng động rất nhỏ, giống như có vật gì đó đã rơi từ trên cao xuống vậy.
Tiêu Sơ bèn dùng một giọng nói cực kỳ hoà nhã nói với người đứng bên ngoài:
“Ngày mai ngươi lập tức đi đến thành lân cận một chuyến, nói với thủ hộ
nơi đó đầu tháng sau mang theo kế hoạch thủ thành đến gặp ta”.
Một tiếng gầm bi thương cố kìm nén niềm phẫn uất vang lên, kèm theo đó là những tiếng bước chân hỗn loạn chạy vụt đi.
Chuyến này cả đi cả về, ít nhất cần phải mất đúng ba ngày, cho nên người nọ
quả nhiên không được xuất hiện trước mặt công tử nhà mình trong vòng ba
ngày, giống hệt như lời uy hiếp của Bạch Hạ trước đó…
“Nguôi giận chưa?”
“Nguôi một nửa, còn một nửa, chờ hắn về rồi nói tiếp!”
Tiêu Sơ nhìn nụ cười xấu xa đắc ý trên gương mặt Bạch Hạ, bất đắc dĩ lắc
đầu: “Tứ Muội đụng phải muội, đúng là tổ tiên tích đức”.
“Muội
chỉ là kẻ đầu têu thôi, nếu không có một người Trợ Trụ vi ngược* thì
muội cũng đâu có làm được gì! Cho nên phần đức to lớn do tổ tiên của hắn tích luỹ, chủ yếu phải dùng cho huynh mới phải.”
Trợ Trụ vi
ngược: Giúp Trụ Vương làm điều tàn ác, bạo ngược. Phiếm chỉ những người
nối giáo cho giặc, giúp kẻ ác làm điều xấu xa.
Tiêu Sơ còn có
chuyện phải làm, chỉ mỉm cười rồi đi ra ngoài, song nụ cười của y dưới
ánh trăng man mác lại càng lúc càng rõ nét hơn.
Nếu nàng là Trụ Vương, cho dù y có phải làm xằng làm bậy để khiến cho nàng vui cười thì cũng nào có sao?
Sau khi Tiêu Sơ xử lý xong mọi việc rồi quay trở lại thư phòng, sao mai đã treo lơ lửng ở chân trời phía Đông.
Ánh đèn trong chén lưu ly đã yếu dần, phủ lên trên người đang say giấc nồng một màu sắc nhu hoà.
Bạch Hạ nằm gục trên bàn, cánh tay đè lên một quyển sách chỉ vừa mới được
lật mở một trang, đôi mắt nhắm chặt, miệng hơi mở ra, dáng vẻ rất ngây
thơ.
Tiêu Sơ nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, đột nhiên y cảm thấy sự mệt mỏi đè nặng trong lòng bỗng tan biến hết. Y khom mình nhặt chiếc áo lông rơi trên mặt đất lên, cẩn thận khoác lên cho nàng. Đang định bế nàng trở về phòng thì y bỗng thấy một tờ giấy đặt trên tay nàng, trên
đó vẽ một mũi tên thật to chỉ về hướng trà kỷ.
Lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên, y bèn đi tới đó xem thử, thì ra là một ly trà, phía dưới còn có một mảnh giấy.
“Đây là loại trà tốt cho dạ dày mà muội đã đặc biệt điều chế cho huynh, phải dùng khi đã nguội thì mới đạt hiệu quả cao. Nhớ kỹ đó, phải một hơi
uống hết. Đúng rồi, đây cũng là vật thứ hai mà muội muốn tặng cho
huynh.”
Nét chữ rất đẹp, nắn nót, không hề giống với tính cách hoạt bát, không theo khuôn phép của nàng.
Tiêu Sơ mỉm cười, nâng ly trà lên rồi ngửa cổ uống hết. Sau đó, y suýt chút nữa đã phun hết tất cả ra ngoài.
Chua, chua quá!
Y bịt miệng, lấy hết dũng khí, lấy hết sức bình sinh để uống. Cuối cùng y cũng có thể nuốt xuống được. Cả gương mặt y lập tức nhăn nhúm lại, y
chỉ cảm thấy vị chua lan từ chân răng đến tận lục phủ ngũ tạng, cả người đau xót.
Nhấc tay lau đi chút lệ ứa ra ở khoé mắt, Tiêu Sơ quay
sang nhìn Bạch Hạ vẫn còn đang say giấc nồng, y bỗng hoài nghi nụ cười
vui vẻ kia của nàng rốt cuộc là vì mơ thấy giấc mộng đẹp hay là vì sớm
đã dự đoán được bộ dạng lúng túng của y lúc này, hoặc là, nàng đang giả
vờ ngủ?
Y ghé sát mặt lại nhìn kỹ, rồi lấy ngón tay chọc nhẹ vào
mũi nàng, bất giác y nổi lên ý muốn chơi khăm như lúc còn thiếu niên, y
mở miệng khẽ gọi: “Hạ Hạ, trời sáng rồi”.
Bạch Hạ dường như cảm
thấy hơi ngứa, gãi gãi mũi, hai mắt miễn cưỡng hé ra một chút xíu, ánh
mắt mơ màng, lèm bèm nói: “Muội đến đây…”.
Tiêu Sơ cứ tưởng nàng
tỉnh rồi, cảm thấy khoảng cách gần thế này quả thật quá mờ ám, bèn định
lui ra sau một bước, nào ngờ Bạch Hạ đột nhiên ngả sang bên cạnh, thuận
thế tựa lên vai y, dụi dụi trán vào hõm cổ y, sau khi tìm được một chỗ
thoải mái, lại khép mắt lần nữa, mơ hồ lẩm bẩm cứ như đang nói mơ:
“Tranh Ngôn… Tranh Ngôn… muội không cho phép huynh không thích muội…
huynh ghen… vì muội…”.
Ghen vì muội sao?
Tiêu Sơ nhìn cái chén đã trống không, hồi tưởng lại vị chua vẫn còn vương trong miệng, vừa cười vừa thở dài.
Chén trà đó chính là cái chén mà nàng đã ha ngay khi vừa vào phòng ban nãy,
vậy nên hai câu hỏi lúc đó, bề ngoài thực chất ra chỉ hỏi về vị chua của ly trà này, nhưng cũng có thể làm dấy lên tình cảm vẫn luôn bị đè nén
trong lòng y.
Nha đầu này, có chút thông minh, có chút ranh ma,
cũng có chút mưu mô, thích trêu chọc người khác, nhưng chưa từng gây ra
bất kỳ thương tổn nào đến ai. Ngược lại, sau khi biết rõ chân tướng sự
việc nàng lại thường hay dùng cách nói bóng nói gió để khiến đối phương
hiểu ra. Hơn nữa, tính tình nàng ngay thẳng, đối nhân xử thế cũng rộng
lượng, luôn chừa lại đường lui cho người khác, thích dùng cách của chính mình đẻ bày tỏ sự quan tâm, luôn giữ vững lập trường của bản thân, ,à
lại không hề mang đến cho người khác cảm giác như đang bị ép buộc…
Tiêu Sơ cúi đầu nhìn chăm chăm Bạch Hạ đang dựa vào trong lòng y mà ngủ say, hơi thở mềm mại mang theo hương thơm đặc trưng của thiếu nữ lướt qua
làn da y, len sâu vào đáy lòng y, khuấy động chút tình cảm mà y vẫn
tưởng sẽ chẳng thế nào dậy sóng được nữa, khiến nó lại càng mạnh mẽ hơn.
Nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt trên đùi mình, để nàng dựa vào ngực. Tiêu Sơ
khoác áo lông lên rồi bọc nàng vào bên trong. Trời vào lúc tảng sáng
lạnh thấu xương, thế nhưng chút ấm áp mà cả hai người cùng hưởng chung
này cũng đủ để chống lại hết thảy sự lạnh giá trên đời này.
Đến
phòng dành cho khách, Tiêu Sơ cũng không quấy rầy hạ nhân mà tự mình đưa Bạch Hạ về phòng, giúp nàng cởi giày, tất và ngoại bào rồi đặt lên
giường, sau đó đắp chăn bông lên cho nàng. Từng động tác của y đều rất
mực dịu dàng, từ đầu đến cuối đều không làm kinh động đến giấc ngủ ngon
của nàng.
Bạch Hạ vừa rời khỏi vòng tay ấm áp, chuyển sang một
nơi lạnh lẽo, khó tránh khỏi thấy khó chịu, nàng chua mày, nằm co người
lại.
Tiêu Sơ thấy vậy liền vén góc chăn ra, vận nội lực chuyền
xuống lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát tấm chăn lạnh ngắt đã trở nên ấm
áp hơn hẳn. Nhìn thấy khuôn mặt Bạch Hạ giãn ra, tiếp tục mỉm cười chìm
vào giấc ngủ, y bèn thu tay lại.
Khi y dém chăn lại, Bạch Hạ hơi
xoay người, bàn tay phải vẫn luôn nắm chặt bỗng buông lỏng làm rơi ra
một vật, chính là viên đá nhỏ lấy từ Mai Lĩnh.
Tiêu Sơ mỉm cười,
nhặt viên đá vẫn còn mang theo hơi ấm của nàng lên, đặt ở bên gối. Ngón
tay nhè nhẹ gạt mấy sợi tóc vương trên má nàng xuống, y khẽ thì thầm:
“Cứ để viên đá này giúp muội trong giấc mộng có thể quay trở về quê
hương, gặp mặt người nhà, nhớ nói với họ, muội sống ở đây rất tốt, bởi
vì, nơi này có ta”.
Lúc y quay trở lại thư phòng, trời đã tờ mờ sáng.
Tiêu Sơ bận rộn cả một đêm đã mệt mỏi rã rời, song y vẫn mài mực, cầm bút viết một lá thư… lá thư nhà.
Trong đó, ngoài việc như thường lệ nói rằng mình ở nơi này mọi chuyện đều rất tốt, không cần phải lo lắng ra, y còn miêu tả lại từng lời nói, hành
vi, từng cái cau mày và nụ cười của Bạch Hạ khi ăn hộp điểm tâm đó. Sau
đó, y còn dùng vài nét bút phác hoạ một thiếu nữ, với vẻ mặt vừa ăn uống hả hê vừa nhẫn nhịn, giống y như đúc.
Cuối thư là một câu không
thể đơn giản hơn được nữa: “Dự định tháng Năm con sẽ về nhà, xin hãy
chuẩn bị một viện lạc dành cho nữ tử cư ngụ”.
Vào bữa sáng, Tiêu Sơ phá lệ không đi ra ngoài, mà chờ Bạch Hạ tới cùng dùng bữa như ban đầu.
Sau khi Bạch Hạ đánh một giấc thật ngon, liền mặc một bộ y phục mới tinh,
tinh thần sảng khoái nàng nhảy chân sao vào phòng ăn, chiếc vòng đeo
trên cổ theo mỗi bước chạy của nàng mà nảy lên nảy xuống.
Tiêu Sơ bật cười: “Không đem đi tiệm châu báu khảm thêm ngọc vào nữa sao?”.
“Dùng một sợi tơ xuyên qua rồi đeo thế này mới độc đáo, cần gì phải trang trí thêm nữa làm gì?”
“Ừm, muội thích là được rồi.”
Bạch Hạ vui vẻ nhảy đến trước mặt y, đứng tại chỗ xoay một vòng: “Bộ y phục mới này đẹp không?”.
Tiêu Sơ tự tay múc một chén cháo, tuỳ ý đáp: “Đẹp”.
“Huynh còn chẳng thèm nhìn kỹ nữa mà!”
“Kiểu dáng do ta tự vẽ ra, chất liệu vải cũng do ta lựa, sao có thể không đẹp được?”
Tiêu Sơ thản nhiên đáp một câu khiến Bạch Hạ ngẩn người: “Lẽ nào mấy bộ y phục mới của muội gần đây đều do huynh…”.
“Tự tay ta vẽ hết đấy.”
“… Mây ngày trước chẳng phải huynh đều rất bận sao? Sao huynh vẫn còn thời gian để ý tới mấy việc nhỏ này?”
“Ăn uống ngủ nghỉ đều là những việc nhỏ, có bận thế nào đi chăng nữa, lẽ nào mình không tự đi giải quyết được?”
“… Sao mà giống nhau được…”
“Giống nhau cả thôi.”
Bạch Hạ chớp chớp mắt, sau đó nàng cười hì hì khom người xuống, nhìn thẳng
vào mắt Tiêu Sơ: “Thật ra huynh thích muội từ lâu rồi phải không? Bằng
không, sao bận thế mà vẫn còn thời gian để ý tới mấy việc ăn, mặc, ngủ,
nghỉ của muội, còn đặc biệt vì muội mà đi tìm viên đá nhỏ này nữa?”
Tiêu Sơ cúi đầu thổi chén cháo nóng cầm trên tay: “Ta đi lại không tiện, không thể dẫn muội đi du sơn ngoạn thuỷ”.
Bạch Hạ nghe thấy y tự dưng nói như vậy liền sững người, bất giác cười nói:
“Đâu có sao, từ nhỏ muội đã đi khắp trời nam biển bắc, sớm đã chơi nhiều rồi”/.
“Ta sự vụ bề bộn, không thể ngày nào cũng ở bên cạnh muội.”
“Muội đâu có phải đứa nhóc thích bám dính vào người khác, sao phải cần huynh ở cùng từ sáng tới tối chứ?”
“Tính tình ta vô vị nhạt nhẽo, không thể cho muội sự lãng mạn, mới mẻ.”
“Lãng mạn mới mẻ toàn để dụ mấy cô nương chưa biết gì, muội mới chẳng thèm ấy!”
Tiêu Sơ ngước mắt, đôi đồng tử sáng bóng hệt như được nước tẩy rửa qua:
“Trong lòng ta có rất nhiều gánh nặng, không thể lúc nào cũng xem muội
là nhất, việc gì cũng đặt muội lên hàng đầu được.”
Bạch Hạ
nghiêng đầu nhìn y, lúm đồng tiền tuy nông, nhưng vẫn khiến cho nụ cười
của nàng rực rỡ chói mắt: “Nếu huynh vì muội mà vứt bỏ người nhà của
mình, vứt bỏ hết trách nhiệm, thì đối với muội, huynh không còn là huynh nữa rồi”.
Khoé miệng Tiêu Sơ cong lên, y múc một thìa cháo: “Nào, ăn được rồi đây”.
Bạch Hạ sửng sốt khi thấy y bỗng dưng lại làm ra hành động thân mật như vậy
mà chẳng cảm thấy ngại ngùng, khẽ nói: “Huynh xúc cho muội ăn sao?”.
Tiêu Sơ không nói, chỉ cười tươi giơ thìa cháo lên nhìn nàng. Thế là Bạch Hạ mơ mơ màng màng há miệng ra, ăn từng thìa từng thìa cho đến khi hết
chén cháo. Tiêu Sơ lấy khăn tay lau khoé miệng cho nàng, lại tự tay lột
vỏ trứng gà đút cho nàng ăn. Trong thời gian dùng bữa, y không để cho
Bạch Hạ phải cử động dù chỉ là một ngón tay, săn sóc nàng vô cùng tận
tình chu đáo.
“Hôm nay huynh sao thế? Trúng tà rồi à?”
“Ta đang học.”
“Học cái gì?”
“Học…” Thấy Bạch Hạ ngơ ngác, Tiêu Sơ cong ngón tay, cọ lên sống mũi nàng: “Học cách để yêu một người”.
“Người đó là ai?”
“Muội.”
Bạch Hạ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, đột nhiên nàng cảm thấy có chút choáng
váng: “Bỗng dưng huynh nói thẳng như vậy, muội thật có hơi… cái gì ấy
nhỉ…”.
Tiêu Sơ ôn tồn nho nhã nhìn nàng: “Nếu muội muốn vòng vo, văn vẻ hơn thì ta cũng có thể phụng bồi”.
“Không, không, không, mấy chuyện này vẫn cứ phải thẳng thắn dứt khoát thì hay
hơn…” Bạch Hạ cười ngu ngơ, chỉnh lại ống tay áo, đột nhiên nhớ tới một
vấn đề: “Đúng rồi, từ trước tới giờ huynh vẫn chưa cho người đo kích cỡ
của muội, sao mấy bộ y phục làm ra đều vừa người thế này? Chẳng lẽ… hì
hì, huynh nhân lúc nửa đêm canh ba chạy đến phòng muội…”
“Cần gì
phải phiền phức như vậy.” Vẻ mặt Tiêu Sơ vẫn tao nhã thuần khiết: “Có
một vị thúc thúc họ Hạ đã từng dạy huynh một tuyệt chiêu rất hay, chỉ
cần dùng mắt là có thể đoán được kích cỡ của nữ tử, không sai một li”.
“… Lợi hại vậy sao…”
“Cái lợi hại thật sự không phải cái này đâu.”
“Thế là cái gì?”
“Sau này muội tự nhiên sẽ hiểu thôi.”
“Huynh lại còn giả vờ thần bí với muội nữa chứ.”
Tiêu Sơ không để ý tới nàng, chỉ khiêm tốn mỉm cười: “Hơn nữa, xúc giác của ta cũng rất chuẩn”.
“… Xúc giác…”
Kéo Bạch Hạ tới ôm vào lòng, bàn tay y nhẹ nhàng lướt qua vùng eo của nàng, giọng nói dịu dàng phảng phất bên tai, Tiêu Sơ giống như một người
thuyết pháp đang tận tâm tận lực giảng giải từng chút một: “Như thế này, hiểu chưa?”.
“…”
Sau khi dùng bữa, Tiêu Sơ thấy vẫn còn
sớm nên chưa vội ra ngoài. Tiết trời hôm nay cũng khá đẹp nên y quyết
định lấy mấy quyển sách đặt trong rương ra phơi nắng.
Vốn y định
tìm hai hạ nhân đến giúp, có điều Bạch Hạ tự xung phong làm, Chiến Phong thì mừng rỡ nhảy nhót xung quanh y, Tiêu Sơ thấy cả hai hào hừng như
vậy bèn đồng ý.
Vậy là dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, trong một
tiểu viện, một người một sói cứ chạy ra chạy vào, lăng xăng khắp nơi,
bận đến mức thở không ra hơi, còn một người thì lại ngồi yên dưới rặng
trúc xanh, mỉm cười quan sát.
Bận bịu đến nửa canh giờ, cả trường kỷ, bàn đá và ghế đá trong vườn đều trải đầy các loại sách cổ, hương
thơm của sách tràn ngập trong không khí.
Bạch Hạ lấy mấy thứ nặng nặng như đồ chặn giấy đề lên từng góc để tránh cho sách bị gió thổi
rách. Sói tuyết cũng giúp, khi thì cào, khi thì ngậm những cục đá có
kích cỡ vừa phải đến. Sau cùng, nó còn dùng móng vuốt lần lượt mở từng
cái rương gỗ đựng sách ra, để bay bớt mùi ẩm ướt trong đó.
Bạch
Hạ nhìn thấy mà há miệng khâm phục, nhéo tai của nó khen ngợi: “Chiến
Phong ơi là Chiến Phong, ngươi sắp thành tinh rồi đó! Nói thật cho ta
nghe xem, ngươi là yêu nghiệt phương nào?”.
Chiến Phong lại chẳng hề cảm kích, vừa xoay người, cái đuôi rậm lông liền quét một cái, nhẹ
nhàng hất ai kia ngã lăn ra đất, sau đó lắc mông chạy đến trước mặt Tiêu Sơ, vươn hai chi trước gác lên bờ vai y, dùng cái mũi ẩm ướt của mình
mà dụi lấy dụi để lên mặt, lên cổ Tiêu Sơ.
“Được rồi, được rồi,
ta biết rồi, Chiến Phong của chúng ta không phải thành tinh cũng chẳng
phải yêu nghiệt, mà là lang vương…” Tiêu Sơ bị nó chọc cho không ngừng
cười lớn, ôm lấy đầu nó mà an ủi: “Chiến Phong của chúng ta chính là đại anh hùng dũng cảm giết địch cơ mà!”.
Sói tuyết rướn cổ lên hú
dài một tiếng, xoay đầu lại, đang định tỏ vẻ đắc Tiêu Sơ thì ngay lập
tức bị Bạch Hạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đằng sau mình thít
chặt cổ, mạnh mẽ kéo nó ra chỗ khác trong tư thế đang ngửa cổ lên trời:
“Ta cnahr cáo ngươi, sau này không được thân mật với Tranh Ngôn như vậy
nữa, nếu không há chẳng phải ta suốt từ ngày đến tối đều phải ăn nước
mũi của ngươi sao?!”.
Sói tuyết chưa kịp phòng bị lền bi thảm rên “ư ử” mấy tiếng, cuối cùng nó cũng phản kích, một chiêu “diều hâu trở
mình” đã làm cho Bạch Hạ bổ nhào xuống đất, rồi nó chớp chớp đôi mắt
xanh biếc, khịt khịt cái mũi đen xì, đột nhiên há miệng, thè chiếc lưỡi
đỏ tươi ra mà tỉ mỉ rửa mặt cho Bạch Hạ…
Bạch Hạ giãy giụa cũng vô dụng, muốn khóc cũng khóc không xong.
Tiêu Sơ đỡ trán, lẩm bẩm nói: “Phen này thì hay rồi, muội ăn nước mũi, ta ăn nước miếng, ai cũng không sợ thiệt…”
Chiến Phong đắc ý, rung rung bộ lông trắng muốt, nhảy lên trên nóc nhà, vui
vẻ chạy biến đi, thoáng một cái đã không thấy nó đâu nữa.
Khi
Bạch Hạ hổn hển bò dậy, Tiêu Sơ đã bê một chậu nước ấm từ trong phòng
ra: “Mau đến rửa mặt đi, vừa nãy muội cũng làm việc đến đổ mồ hôi”.
“Huynh cũng rửa mặt luôn đi.”
Tiêu Sơ mỉm cười, vắt chiếc khăn lông rồi đưa cho Bạch Hạ lau sạch mặt, sau
đó y lại nhúng khăn vào chậu rồi vắt khô, lau sạch mặt mình.
Bạch Hạ nghiêng đầu nhin khuôn mặt Tiêu Sơ vừa rửa mà càng thêm trắng nõn,
trong lòng nàng đột nhiên thấy ngưa ngứa, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi
trên: “Tranh Ngôn…”.
Tiêu Sơ đang muốn bỏ khăn vào chậu, thuận miệng đáp một tiếng: “Hửm?”
“Muội muốn làm Chiến Phong…”
Ngón tay Tiêu Sơ tức thì buông lỏng, chiếc khăn rơi vào trong chậu làm nước
văng tung toé. Tiêu Sơ bèn khom mình phủi những chỗ bị dính nước trên
vạt áo, khoé léo tránh khỏi thân hình đang rướn về phía trước của Bạch
Hạ, khoé môi y len lén nhếch lên, giọng nói vẫn bình thản như thường:
“Thế nào? Chán làm người rồi sao?”.
Bạch Hạ đáng thương đứng sững ngay tại chỗ, nhất thờ không biết phải ứng phó thế nào.
Tiêu Sơ liền âm thầm vận lực, xe lăn lùi về phía sau một chút. Y ngồi thẳng
dậy để có thể đối diện với khuôn mặt đỏ rực y hệt như con cua hấp, y vội vàng quan tâm hỏi: “Mệt lắm rồi sao? Nhìn muội kìa, nóng đến mức đỏ hết cả mặt rồi!”. Y làm bộ liếc mắt nhìn xung quanh: “Trên ghế đều phơi
sách hết rồi, xem ra ở đây chỉ còn mỗi một chỗ có thể để muội nghỉ một
lát thôi”.
Bạch Hạ nhìn y chỉnh lại y phục, chỉ chỉ hai chân của
mình, vẻ mặt rõ ràng rất là nghiêm túc, đứng đắn. Đột nhiên hết thảy nỗi xúc động trong lòng nàng ban nãy đều tan thành mây, nàng chỉ biết mơ mơ màng màng đi qua đó, ngoan ngoãn ngồi vững trên đùi y, mắt nhìn mũi,
mũi nhìn tim, trong đầu khong hề có chút tạp niệm gì.
Khoé mắt
Tiêu Sơ sớm đã hàm chứa ý cười, song lời nói ra lại vô cùng nghiêm
chỉnh: “Ta thấy hình như muội rất có kinh nghiệm phơi sách, trước đây
muội từng làm rồi sao?”.
Bạch Hạ thành thật trả lời: “Trong nhà Tô bá bá có rất nhiều sách, mỗi năm bọn muội đều đem ra phơi rất nhiều lần”.
“Tô bá bá cũng là người trong tộc muội sao?”
“Không phải, ông là hảo hữu tâm giao của cha muội, có điều nhà họ cũng sống ở
Mai Lĩnh. Ông mở một học đường, rất nhiều con cháu Bạch gia đều tới đó
học tập”.
“Thì ra vị Tô bá bá này là ân sư vỡ lòng của muội, nói như vậy, chữ muội đẹp như vậy là do học từ ông ấy phải không?
“Tô bá bá cũng dạy cho muội một chút, nhưng chủ yếu vẫn là do Chiêu ca ca dạy cho muội”.
Tiêu Sơ nhướn mày, giọng nói hơi trầm xuống: “Chính là vị Chiêu ca ca đối xử với muội còn tốt hơn muội muội ruột, còn là người mà trưởng bối hia bên đều muốn hai người kết duyên với nhau phải không?”
Nói đến
“Chiêu ca ca”, thanh âm của Tiêu Sơ đã trầm hẳn xuống, vậy mà Bạch Hạ
lại như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn hồn nhiên nói tiếp: “Phải,
chings là huynh ấy. Chiêu ca ca lớn hơn muội tám tuổi, huynh ấy là người có học vấn nhất, có bản lĩnh nhất mà muội từng gặp. Tuy rằng đối với
người khác huynh ấy vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng với
muội lại luôn dịu dàng trìu mến, cười tươi như gió xuân vậy. Chữ đầu
tiên muội biết được, bài thơ đầu tiên muội học được, thậm chí ngay cả
tên của muội đều do Chiêu ca ca cầm tay muội, dạy muội viết từng nét
một…”.
Nàng còn chưa nói hết, vòng eo đã bị ôm chặt, hai cánh tay vốn nghiêm chỉnh buông thõng hai bên, không biết từ lúc nào đã vòng lên rồi.
Bạch Hạ khẽ chớp mắt, yên lặng mỉm cười rồi như thể đã chìm vào trong hồi ức mà tiếp tục tự độc thoại, nàng hoàn toàn không hề che
giấu nỗi nhớ nhung và sự buồn bã: “Chữ viết của Chiêu ca ca mới gọi là
đẹp, muội cố gắng tập lâu như vậy nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể bắt
chước được cách viết mà không thể học được khí chất trong nó. Cha nói,
nữ nhi không cần phải học mấy thứ vô dụng đó, cứ thoải mái sống một đời
cho thật vui vẻ là được rồi! Nhưng muội thật sự rất muốn viết chữ thật
đẹp, dù thế nào đi nữa, ít nhất cũng phải có được một thứ gì đó có thể
khiến cho Chiêu ca ca khen ngợi chứ…”.
“Muội muốn được huynh ấy khẳng định đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, huynh ấy là Chiêu ca ca của muội mà!”.
Tiêu Sơ hừ khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa, song y đột nhiên di chuyển
chiếc xe lăn mang theo Bạch Hạ vào trong thư phòng, đi thẳng tới bên
bàn, y mở giấy Tuyên Thành ra rồi ra lệnh: “Cầm bút vẽ lên đi”.
“Hả? Dạ…” Bạch Hạ ngoan ngoãn làm theo, đôi mi dài chớp chớp, diu jngoan như một chú dê con: “Rồi sao nữa?”.
Một tay Tiêu Sơ ôm eo nàng, tay kia nắm lất tay cầm bút của nàng. Đầu bút
lưu loát di chuyển trên giấy, nét mực hiện lên từng chút từng chút một.
Chỉ chốc lát sau, một chú hồ ly đang đứng trên vách núi ngửa đầu ngắm
trăng sinh động như thật đã xuất hiện trên trang giấy.
“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy muội vẽ tranh.”
“Bây giờ muội mới học, có phải hơi muộn rồi hay không?”
“Cái đó thì phỉa xem ai là người dạy!”
“Nhưng, nếu như muội học không tốt thì phải làm sao?”
“Nếu như muội học không tốt thì vĩnh viễn cũng không thể làm Chiến Phong…”
Tiêu Sơ mỉm cười nói khẽ bên tai Bạch Hạ, hơi thở ấm áp cứ vương vấn mãi bên vành tai mẫn cảm: “Có điều, nếu như muội có một chút tiến bộ, thì
để tỏ ý khen thưởng, ta đồng ý hy sinh, tạm thời không làm người mà làm
cầm thú… Thế nào? So với lời khen ngợi của Chiêu ca ca muội, Hạ Hạ, muội muốn cái nào hơn?”
“…”
“Được rồi, ta không chơi với muội
nữa”, Tiêu Sơ nhìn thấy ngay cả hai vành tai của Bạch Hạ cũng sắp thành
củ khoai lang luộc, cuối cùng cũng nổi lòng từ bi không trêu chọc nàng
nữa: “Muộn rồi, ta còn việc phải làm. Buổi trưa có thể ta không về được, nhưng buổi tối nhất định ta sẽ về dùng bữa cùng muội, được chứ?”.
“Được.”
“Ngoan thật…” Tiêu Sơ mỉm cười xoa đầu nàng: “Đúng rồi, buổi trưa muội có thể qua bên Lâm phủ ăn cơm mà!”.
Bạch Hạ kinh ngạc, nghiêng đầu lườm y: “Huynh lại đang thăm dò muội nữa phải không?”.
“Sao muội lại nói vậy…” Tiêu Sơ chau mày, tỏ vẻ vô tội: “Không phải tối hôm
qua muội đã nói là hôm nay phỉa đi qua thăm rồi sao? Ta không rảnh, đành phải để muội đi thay thôi. Hơn nữa, lấy nhiều dược liệu của người ta
như vậy, cả về tình và về lý vẫn nên qua tạ người ta một tiếng mới
phải”.
“Huynh rộng lượng vậy sao?”
“Từ trước đến giờ ta đều rất độ lượng mà!”
Bạch Hạ bĩu môi: “Huynh không sợ giữa muội và hắn xảy ra chuyện gì à?”
Tiêu Sơ hoà nhã mỉm cười: “Nếu muốn xảy ra thì sớm đã xảy ra rồi, còn chờ đến bây giờ sao?”.
“Thế… thế huynh không sợ… không sợ hắn nhất thời xúc động giở trò gì với muội à?”
“Vẫn là câu nói đó, nếu hắn muốn giở trò gì đó với muội thì sớm đã ra tay
rồi”, Tiêu Sơ giữ lấy eo Bạch Hạ, giúp nàng đứng thẳng dậy. Y ngừng một
chút rồi mới nói tiếp: “Có điều từ đó cũng có thể thấy rằng Lâm Nam quả
đúng là thật lòng đối với muội. Bằng không, với bản tính phong lưu của
hắn, sao một thời gian dài như vậy rồi mà hắn vẫn chưa động tay với muội được?”.
Bạch Hạ sửng sốt: “Thời gian lâu như vậy… có phải huynh biết được chuyện gì rồi phải không?”.
“Ta chỉ biết là, chuyện giữa muội và hắn không chỉ đơn thuần là một người
chạy trốn, người kia đuổi theo”, Tiêu Sơ vừa nói vừa giúp Bạch Hạ chỉnh
lại váy áo bị nhăn: “Có điều, chuyện này đơn giản cũng được, phức tạp
cũng thế, tất cả đều đã là quá khứ rồi”.
“Ừm, đã là quá khứ rồi!” Bạch Hạ gật đầu lia lịa, nhưng nhìn dáng vẻ y như thể đã dự liệu được
hết tất cả mọi chuyện, nàng lại không muốn kết thúc câu chuyện, liền
cười nói: “Nhưng mà sao huynh có thể khẳng định, hắn thực sự chưa từng
động tới muội chứ? Suy cho cùng, chỉ một nam một nữ ở bên nhau lâu như
vậy, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén chứ…”.
Tiêu Sơ hoàn toàn không bị nàng làm cho dao động, y chỉ mỉm cười nhẹ nhàng,
vẻ mặt và ngôn từ đều tràn ngập khí chất nhân văn, giống hệt như một vị
thần bất khả xâm phạm đang thuật lại điển cố cho đời sau: “Muội vẫn còn
nhớ, khi dùng bữa sáng ta đã nhắc đến một vị thúc thúc họ Hạ không? Bản
lĩnh lợi hại thực sự của ông ấy không phải là vừa nhìn vào đã biết được
kích cỡ của một cô nương, mà là vừa nhìn đã có thể phán đoán được cô
nương đó có còn trong sạch hay không, đã từng trải qua chuyện thân mật
hay chưa. Rất vinh hạnh, trên phương diện này, ta lại là đệ tử chân
truyền đắc ý nhất của ông ấy đó”.
“…”
Bạch Hạ thảm bại
hoàn toàn. Nàng đang định khóc ròng bưng mặt chạy đi thì cổ tay nàng lại bị nắm lấy, cơ thể nàng không giữ vững được ngả về phía trước, đối diện với một đôi mắt đen láy như mực. Đang choáng váng chưa phản ứng kịp gì
thì môi nàng lại truyền đến một cảm giác âm ấm, man mát. Tuy chỉ thoáng
phớt qua tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trong chớp mắt cảm giác tê dại đã lan ra khắp cả người nàng.
“Hạ Hạ, muội nhớ kỹ cho ta,
hoá thân thành cầm thú là việc của nam tử”, Tiêu Sơ đánh lén thành công, mỉm cười véo mũi Bạch Hạ, sau đó rời đi trước, lúc gần ra đến cửa y mới thản nhiên nói vọng lại một câu: “Ta còn phải nhắc nhở muội một câu,
chút nữa đi thăm bệnh, nhất định đừng có thăm lên tận giường đó biết
chưa?”.
Bạch Hạ vốn đang nước mắt lưng tròng, đứng ngây tại chỗ, nghe xong câu nói của y lại bật cười.
Nàng còn tưởng rằng y thật sự chẳng để tâm chứ…
Tranh Ngôn ơi Tranh Ngôn, cho dù huynh là cầm thú, thì cũng là một cầm thú thích ghen tuông!
Sau khi Bạch Hạ ăn bữa trưa no nê, nàng ngủ đẫy giấc rồi mới chậm rãi dời bước sang Lâm phủ.
Hạ nhân nói Lâm Nam đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Nàng bèn tự đi vào, song trong phòng lại trống không, chẳng có lấy một bóng người.
Đang
thấy khó hiểu thì bỗng có một giọng nói lười nhác vang lên từ vách bên
kia: “Bạch Tiểu Hà, đi vòng qua bình phong có một cánh cửa, nhìn thấy
chưa? Ta đang ở bên trong cánh cửa đó”.
“Sao huynh biết là ta đến chứ?”
“Ta ngửi thấy mùi của nàng chứ còn gì nữa!”
“… Không phải huynh tuổi rồng à? Từ khi nào đổi thành tuổi chó thế?”
Trong lúc nói chuyện, Bạch Hạ cũng theo lời hắn đi tới góc phòng, vừa đẩy cửa vào trong, nàng liền ngẩn người.
Dạo trước, tuy ngày nào cũng chạy quanh Lâm phủ, nhưng dẫu sao nàng cũng
chỉ là khách, đương nhiên không thể tới phòng của chủ nhân, đây là lần
thứ hai Bạch Hạ vào căn phòng này. Nàng không biết gì về kết cấu của nó, cho nên căn bản không biết rằng cách vách nối liền với một phòng tắm
rất lớn.
Hơi nước toả mù mịt lượn lờ như sương khói, có thể loáng thoáng thấy được sóng nước xanh biếc đang dập dờn trong một bồn tắm
hình tròn.
Bên trên đặt mấy chiếc mâm bày rượu ngon và hoa quả,
trong bồn tắm một nam tử tuấn tú đang cầm bình mặc sức uống rượu, làn da lộ ra bên ngoài được phủ một lớp hơi nước mỏng.
“Tối qua ta mới
xây xong, sáng nay mới dẫn nước từ suối nước nóng vào, nàng có muốn làm
một đôi uyên ương hí thuỷ* với ta không?”
Uyên ương hí thuỷ: Uyên ương nghịch nước, ám chỉ hai người cùng tắm chung.
Bạch Hạ mãi mới hoàn hồn nổi, vội vàng lấy tay che mắt: “Huynh đúng là đi
tới đâu là xa xỉ tới đó, chẳng qua huynh chỉ ở đây mấy tháng thôi vậy mà cũng phô trương lãng phí như vậy, quốc khố của Bắc Tề huynh cũng dư dả
lắm nhỉ?”.
Lâm Nam cười ha hả, xoay mình trong nước, úp sấp bên
thành bông, nhướng mày trêu chọc: “Che cái gì mà che, đâu phải nàng chưa thấy”.
“Hôm nay không giống ngày trước nữa rồi, phi lễ không được nhìn.”
“Có gì không giống?”
“Ta không muốn bị người khác mắng là không biết tuân thủ nữ tắc nữa đâu”,
Bạch Hạ vừa nói vừa bịt mắt lùi ra đằng sau: “Thôi thì ta cứ ra bên
ngoài đợi huynh nhé, huynh mặc y phục gọn gàng vào đi rồi ra sau”.
“Bạch Tiểu Hà!”
Hắn đột nhiên quát lên làm Bạch Hạ giật bắn người, đôi chân nàng chợt dừng lại.
“Nàng…” Lâm Nam đột nhien ho khan dữ dội, lời nói tiếp theo cũng vì như vậy mà
bị cắt ngang, Bạch Hạ nghe Lâm Nam ho quả thật nghiêm trọng, cũng không
thể cứ thế phất tay bỏ đi, đành phải thở dài một tiếng, thả tay sải bước đi tới: “Chuyện gì vậy? Tại sao bệnh tình của huynh không hề có dấu
hiệu thuyên giảm đi thế? Hơn nữa, đã bệnh như vậy rồi, sao lại còn uống
rượu?”.
Lâm Nam không để ý tới nàng, cứ vùi đầu vào bên trong cánh tay, ho sặc sụa.
Bạch Hạ ngồi xổm xuống mới nhìn thấy trên chiếc bàn thấp bên cạnh đặt ba
chén thuốc, tất cả đều còn đầy chưa hề động tới, sớm đã nguội cả rồi.
Lẩm nhẩm tính thử, vừa đúng lượng dùng của tối qua, sáng nay và cả buổi
trưa hôm nay nữa. Bạch Hạ sững người, nhưng ngay sau đó lại chuyển sang
giận dữ: “Huynh lại đang giở trò quỷ gì đây?”.
Lâm Nam cuối cùng
cũng miễn cưỡng áp chế được cơn ho, thở hổn hển ngẩng đầu lên, sắc mặt
hơi đỏ một cách bất thường: “Ta đang tính thử xem, rốt cuộc bao giờ nàng mới đến”.
“… Lẽ nào ta không đến thì huynh sẽ không uống thuốc à?”
“Nếu nàng không đến, mấy thứ thuốc này còn có tác dụng gì với ta đâu?”
Bạch Hạ cảm thấy khó thở: “Dù sao thân thể cũng là của chính bản thân huynh, huynh muốn chà đạp nó thế nào thì tuỳ huynh. Có điều, đừng tưởng rằng
làm như vậy thì ta sẽ cảm thấy áy náy. Đã lớn từng này tuổi rồi mà còn
chơi cái trò trẻ con, huynh không cảm thấy mình ấu trĩ lắm sao?!”.
“Nếu như là y…”, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Lâm Nam đã ngăn Bạch Hạ đang
chuẩn bị đứng lên lại: “Nếu là Tiêu Sơ bị bệnh, muội có đủng đà đủng
đỉnh, thờ ơ chẳng thèm ngó ngàng tới như thế này không?”.
“Đầu
tiên, huynh ấy không bao giờ lấy sức khoẻ của mình ra để đặt cược”, Bạch Hạ suy nghĩ rồi quỳ bên bồn tắm, nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Nam: “Thứ
hai, huynh ấy không bao giờ sử dụng bất cứ thủ đoạn hay mưu kế nào với
ta hết. Đây chính là điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa huynh và huynh
ấy”.
Lâm Nam nhìn ngược lại nàng, đôi mắt nâu hạt dẻ cùng với
hàng mi dài dính theo hơi nước càng khiến nó trở nên sâu thẳm khó dò:
“Bạch Tiểu Hà, nàng thay đổi rồi. Trước đây khi chúng ta ở cùng nhau,
nàng luôn có chút gì đó giữ kẽ, chưa từng thẳng thắn đối xử chân thành
với ta như với y hiện giờ. Hãy cho ta biết, tại sao?”.
“Không tại sao cả”, Bạch Hạ cụp mắt, chau mày nói khẽ: “Dù sao huynh đối với ta
cũng như vậy, chúng ta không ai cần phải trách ai không đủ chân thành”.
“Nếu như ta nói, trận truy sát ở Tuyết Nguyên không phải là do ta bố trí thì sao? Nếu như ta nói, khi đó ta thật sự tưởng rằng mình sắp chết thì
sao? Nếu như ta nói, ta đuổi theo nàng hơn một năm nay vì để cho nàng
không bị thương tổn, vì để bảo vệ nàng thì sao? Nếu như ta nói…”
Lâm Nam khẽ ho mấy tiếng, cúi đầu nhì vào lòng bàn tay mình, giọng nói trầm thấp nồng đậm ưu tư: “Thật ra từ trước đến giờ ta vẫn luôn đeo mặt nạ,
diễn kịch với tất cả mọi người chỉ trừ nàng… Bạch Tiểu Hà, hơn ba tháng
cùng nàng ngắm bình minh rồi hoàng hôn, ngắm mây bay trên bầu trời, một
trăm linh năm ngày đó là những ngày vui vẻ thoải mái nhất trong ký ức
của ta từ trước đến giờ, đó là những ngày tháng ta có thể bỏ xuống hết
tất cả sự đề phòng và gánh nặng, sống bằng chính con người thật của
mình. Lúc bấy giờ, ta thật sự muốn vứt bỏ hết tất cả, cùng nàng quy ẩn
sơn lâm, trải qua một cuộc sống bình dị. Đáng tiếc… có quá nhiều thứ,
không phải ta muốn từ bỏ là có thể từ bỏ được…”
“Nếu đã như
vậy…”, Bạch Hạ vội vàng lên tiếng ngắt lời y: “Huynh đã lựa chọn rồi,
còn nói những chuyện này để làm gì? Tất cả những gì huynh nghĩ huynh làm đều quá phức tạp, ta thật sự không hiểu nổi để mà phân biệt, cũng không biết huynh đối với ta có mấy phần thật lòng, mấy phần giả dối. Có lẽ
huynh nói không sai, từ trước tới giờ ta chưa từng mở rộng lòng mà vẫn
giữ kẽ với huynh. Giữa chúng ta, chung quy vẫn có quá nhiều sự khác biệt và rào cản, chẳng hạn như thân phận của huynh, chẳng hạn như ta…”.
Ngừng lại một lát, Bạch Hạ cố gắng dằn xuống những lời sắp thốt ra khỏi miệng rồi mới nói: “Dù thế nào đi nữa, hơn ba tháng đó ta cũng đã rất vui vẻ, còn về những chuyện khác, có nỗi khổ tâm cũng được mà có hiểu lầm cũng
thế, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Tình cảm đã qua đi cũng giống
như dòng nước chảy qua kẽ tay vậy, muốn vãn hồi lại thì chỉ phí công mà
thôi”.
Nàng chầm chậm đứng lên, xoay người bỏ đi. Tới trước cửa
thì nàng dừng lại: “Thân thể da tóc đều do phụ mẫu ban cho, huynh không
thể tuỳ ý làm bừa. Sinh mạng của huynh, ngoài phụ mẫu và ông trời ra,
không ai có quyền xử trí, đặc biệt là huynh! Những gì cần nói ta đã nói
hết, huynh tự xem đó mà làm đi. À đúng rồi, tuyết liên ngày hôm qua và
cả những dược liệu ta đã liên tục lấy được mấy ngày nay, đa tạ huynh!”
Cửa mở ra rồi đóng lại, ngăm cách hẳn bên ngoài với căn phòng tĩnh mịch.
Lúc lâu sau mới khẽ vang lên tiếng nước chảy. Lâm Nam đưa tay vào nước rồi
nhấc lên, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào những giọt nước chảy
xuyên qua kẽ tay. Một lúc sau, hắn mở bàn tay ra thì đã trống không,
chẳng còn gì nữa.
“Cây tuyết liên mà ta đã hao tổn hết chân khí
để nuôi dưỡng, vậy mà chỉ trong chớp mắt nàng đã đem nó ra để chế thuốc
cho y, nàng quả thật chẳng hề do dự, quả thật chẳng hề do dự, quả thật
chẳng hề trân trọng… Bạch Tiểu Hà, nàng quá nhẫn tâm, quá nhẫn tâm…”
Giọng nói trầm thấp chứa đựng sự mỏi mệt tột cùng, cả người hắn từng chút một chìm vào trong làn nước ấm xanh biếc toả khói trăng lượn lờ. Lâm Nam
thả lỏng thân mình, nằm thẳng dưới đáy bồn, nhắm hai mắt lại, mái tóc
màu nâu nhạt xao động dập dềnh theo làn sóng nước, yên ắng không một
tiếng động.
Lại một lúc lâu sau, lâu đến nỗi tưởng chừng như
người và nước đã hoà làm một, không có chút sự sống, cánh cửa đột nhiên
mở ra lần nữa.
“Chủ thượng.” Một giọng nói lạnh băng vô cảm vang lên, thanh âm hơi khàn làm tăng thêm chút sắc thái mị hoặc thần bí.
Mặt nước thình lình dậy lên một vòng xoáy, giống như cơn sóng lớn bị dấy lên khi lớp băng chắc chắn bị vỡ vậy.
Lâm Nam đứng lên, mái tóc ướt rủ xuống tận eo, những giọt nước lóng lánh
theo làn da nhẵn nhụi bóng loáng lăn nhanh xuống, hợp thành từng dòng
nước nhỏ, cuối cùng trở về hồ nước nóng ấm.
Trên khuôn mặt hắn
vẫn còn ốm yếu xanh xao hiện lên thần sắc mệt mỏi tiều tuỵ, đôi môi mím
chặt, gương mặt hắn hiện lên sự cương nghị lạnh lùng, giọng nói uy
nghiêm ẩn chứa sát khí, khác hẳn với sự lười nhác, tuỳ tiện ngày thường: “Ai cho ngươi vào đây?”.
Người đến mặc bộ áo váy màu trắng
thuần, song như vậy cũng không thể che giấu được dung nhan diễm lệ, nàng ta cúi đầu điềm nhiên trả lời: “Thuộc hạ lo lắng cho bệnh tình của chủ
thượng, đây là chức trách, cũng là bổn phận của thuộc hạ”.
Lâm Nam lạnh lùng nói: “Chút bệnh cỏn con như vậy cũng đáng để ngươi để ý sao?”
“Thương hàn là chuyện nhỏ, tâm bệnh mới là chuyện lớn.”
Lâm Nam híp đôi mắt phượng: “Người quản ta nhiều quá rồi đấy!”.
“Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở chủ thượng, so với nam tử khi nữ nhân rơi vào lưới tình, đích thực họ yêu sâu đậm hơn, thậm chí sẽ bất chấp tất cả. Thế
nhưng một khi đã hạ quyết tâm chặt đứt tơ tình thì còn nhẫn tâm, tuyệt
tình hơn rất nhiều. Đó chính là lý do vì sao, khi kết thúc một cuộc
tình, nữ nhân luôn đoạn tuyệt rất sạch sẽ, triệt để, không có chút lưu
luyến gì, mà nam nhân thì vẫn vấn vương tơ lòng, khó quên tình cũ.”
“Vậy sao…” Lâm Nam nhấc chân bước lên bậc thang: “Cho dù nàng ấy dứt tình
rồi, ta cũng sẽ khiến cho nàng ấy phải nối lại. Nàng ấy là người ta yêu
nhất, cũng là người duy nhất ta từng yêu. Vì nàng ấy, ta đã phải trả giá nhiều như vậy, ta sẽ không bao giờ cho phép nàng ấy ở cạnh tên nam nhân nào khác! Huống hồ, một tên sắp chết đến nơi, dựa vào cái gì mà đòi
tranh với ta!”.
Nói đến câu cuối cùng, vừa đúng tới trước mặt nữ
tử từ đầu đến cuối chỉ lạnh nhạt cúi đầu, hắn vươn tay nâng chiếc cằm
thon mảnh của nàng ta, khoé miệng nhếch lên hàm chứa chút thâm trầm:
“Còn về cái mà ngươi gọi là vấn vương tơ lòng, khó quên tình cũ, nghĩ
cách mà chứng minh cho ta thấy, ta rất có hưng thú được mở mang thêm tầm mắt đấy”.
“Vâng, chủ thượng.” Nữ tử ngước mắt lên, đối mặt với
khí thế mạnh mẽ, một thân thể hoàn toàn trần trụi, trong đôi mắt nhạt
màu vẫn không hề gợn sóng.
Thời tiết ở Khôn Thành luôn
luôn thay đổi thất thường, buổi sáng trời quang mây tạnh, khi ra khỏi
quân doanh cũng là lúc ráng chiều phủ khắp bầu trời. Tiêu Sơ không hề
nghĩ rằng mình vừa mới vào thành thì mây đen ùn ùn kéo đến, trời tưởng
chừng nhưu sắp sửa mưa to vậy.
Tiêu Sơ không khỏi cảm thấy hơi
hối hận, sớm biết như vậy thì y đã không từ chối để tống binh phái xe
ngựa đưa mình về, hậu quả của việc ngoan cố tự mình quay về rất có thể
là y sẽ bị ướt như chuột lột.
Y vừa cười khổ vừa đẩy nhanh tốc độ của xe lăn, có điều hướng đi lại không phải đường hồi phủ mà là tiệm châu báu ở đầu phố.
Sợi dây Bạch Hạ dùng để đeo viên đá chắc là nàng đã tiện tay vớ được ở đâu
đó, nếu qua mấy ngày nữa không cẩn thận bị đứt hoặc làm mất thì nhất
định nàng sẽ lại làm ầm lên, đề phòng chuyện này xảy ra, vẫn cứ nhanh
chóng mua cho nàng một sợi dây chắc chắn thì tốt hơn.
Tiêu Sơ ở trong tiệm cẩn thận lựa chọn một sợi dây bảy sắc được đặc chế bằng tơ tằm, lúc đi ra, trời đã tối đen rồi.
Tiêu Sơ bèn chọn một con đường nhỏ vắng vẻ để đi tắt cho nhanh.
Vừa mới đi được nửa đường, Tiêu Sơ như thể bị kinh động bởi tiếng sấm vừa
thình lình nổi lên, y bỗng ngừng lại, chiếc xe lăn cũng vì thế mà dừng
theo.
Cùng lúc đó, tại đúng chỗ mà y sẽ đến nếu như cứ giữ nguyên tốc độ lúc đầu đã cắm mấy cây đoản tiễn.
Nhìn thứ vũ khí sắc nhọn cắm sâu đến mấy thốn trên mặt đường đá xanh cách
mình nửa bước, khuôn mặt Tiêu Sơ trở nên nghiêm túc, thần sắc ôn hoà đã
biến mất, thay vào đó là khí thế sắc bén mạnh mẽ.
Tay phải huơ
lên, ống tay áo tung bay, những hạt mữa bụi rơi lất phất xuống lúc này,
tuy chỉ rất nhỏ thôi nhưng bỗng chốc đã trở thành ám khí đoạt mạng, hoà
vào tiếng sấm sét bắn thẳng về chỗ tối ở hai bên đường, tiếng hét thảm
cũng theo đó mà vang lên.
Ngay tức thì, hơn mười tên áo đen cầm theo đủ các loại binh khí từ bốn phương tám hướng nhảy ra đánh úp.
Tiêu Sơ vẫn ngồi yên bất động, bàn tay trái chầm chậm xoay tròn, toả ra một
luồng sức mạnh vô hạn, tạo nên một tấm chắn vô hình mà không vũ khí nào
có thể xâm phạm được xung quanh y. Đến khi tất cả thích khách cách y
khoảng một cánh tay, đột nhiên y thu lực, đồng thời tay phải liên tục
vung lên, gió cuốn mưa bay, một chiêu chế địch.
Đảo mắt một vòng
quanh những tên tàn binh bại tướng, giọng nói của Tiêu Sơ không lớn,
thậm chí có thể nói là ôn hoà, song lại khiến cho đối phương bất giác
phải rùng mình: “Các ngươi là ai? Tại sao lại đến ám sát ta?”.
Tính tình y vốn nhân hậu, xuống tay cũng lưu tình, cho nên những người này
chỉ bị thương và mất đi khả năng công kích thôi chứ không hề nguy tổn
đến tính mạng. Thấy tình thế không ổn, chúng liền thi nhau bò dậy, dắt
díu nhau mà bỏ chạy cuống cuồng chỉ trong chớp mắt đã không còn sót lại
tên nào.
Tiêu Sơ cũng không có hứng thú với ấy tên tay sai chịu
sự sai khiến của kẻ khác, tính ra mà nói thì những tên này còn chẳng có
tác dụng bằng mấy cây đoản tiễn vừa nhìn đã biết không phải chỉ là loại
tầm thường kia.
Y tiến về phía trước một chút, vừa cúi người nắm
vào đuôi mũi tên, liền cảm thấy có một luồng sát khí lạnh thấu xương từ
phía trên đánh xuống.
Trên khuôn mặt Tiêu Sơ lộ ra thần sắc chế
giễu rõ rệt, đây mới là sát chiếu thực sự, chắc muốn nhân lúc y buông
lỏng cảnh giác, thu nội lực về mà tấn công.
Ngón tay nhấn vào
chuôi tên, mượn lực để di chuyển xe lăn về phía sau, tránh khỏi một
chiêu tất sát, đồng thời ngẩng đầu nhướn người lên, dùng hai ngón tay
kẹp chặt lấy mũi kiếm đã để lỡ mất đi thế chủ động.
Người cầm
kiếm cũng không chịu lui về mà tiếp tục vận lực tiến lên phía trước,
Tiêu Sơ không đối kháng tới cùng với người nọ, chỉ chuyển động xe lăn
cực nhanh để tiêu hao sức lực của đối phương.
Đồng thời y ung
dung mỉm cười: “Các hạ liều mạng như thế, chẳng lẽ có thâm thù đại hận
gì với Tiêu mỗ hay sao? Nhưng Tiêu mỗ thật sự không nhớ được ta đã từng
đắc tội với vị cô nương nào cả”.
Người nọ mặc hắc y, bịt khăn
đen, chỉ lộ ra đôi mắt sáng đến mức đáng sợ, tuy nhên thân hình nhỏ nhắn yêu kiều, đích xác là một nữ nhân. Nàng ta nghe Tiêu Sơ nói vậy nhưng
vẫn không hề lên tiếng, đôi mắt càng toả ra sát khí lạnh băng.
Thấy sắp ra khỏi con hẻm, nữ tử tăng thêm nội lực vốn đã sắp cạn kiệt, tựa
như muốn đọ sức một lần cuối cùng, đột nhiên nàng ta lại nhấc cánh tay
đang buông thõng lên.
Song lại chẳng phải tung chiêu thức tấn công gì cả mà chỉ nhẹ nhàng lắc một cái.
Lúc này trời đang mưa lớn, những hạt mưa từu trên cao rơi xuống đập lên nóc nhà, đập xuống mặt đường, ồn ào hệt như tiếng rang đậu.
Thế mà lại không thể che giấu được tiếng chuông thánh thót vang lên.
Chỉ một tiếng, cũng đủ lắm rồi…
Tiêu Sơ như thể bị vật nặng nghìn cân mạnh mẽ giáng xuống, thần sắc y đột
ngột thay đổi, ngón tay y chỉ vừa hơi buông lỏng, mũi kiếm vốn không thể động đậy được liền thuận thế tiến về phía trước, đâm trúng vào ngực y…