Cả buổi sáng Tiêu Sơ cứ như người mất hồn, khi
nhìn thấy Tiêu Mạc Dự hái hoa phượng từ trên cây phượng trong vườn
xuống, y lại càng cảm thấy lạc lõng hơn.
Y lạc lõng đến mức đau
lòng, đau lòng đến mức muốn thở dài, thở dài rồi lại thở dài mãi, cuối
cùng nhịn không nổi nữa y thốt lên câu hỏi trong tận đáy lòng: “Hoa nở
thì phải ngắt ngay, nhưng phải làm sao để ngắt đây?”.
Tiêu Mạc Dự thấy vậy, xoay người lại nhìn y, khép mở chiếc kéo cầm trên tay: “Muốn
thành đại sự thì trước tiên phải chuẩn bị cho kỹ vào”.
Tiêu Sơ trầm mặc.
Hoa Thái Du không biết ở đâu tự dưng xuất hiện: “Đừng có để ý tới mấy lời
vớ vẩn của phụ thân con, ngoan, nghe mẫu thân đây này”. Bà vung tay ra
hiệu cho Tiêu Mạc Dự ra chỗ khác, kéo cánh tay Tiêu Sơ, dạy bảo từng li
từng tí: “Một, không sợ khổ. Hai, không sợ chết. Ba, không cợ mất mặt.
Nếu con nhớ kỹ ba điều này thì đừng nói là hái hoa cho dù có muốn bứng
hoa thì cũng có thể thuận buồm xuôi gió, vừa ra tay đã thành công ngay!
Ta tin hai điều đầu với con thì chẳng thành vấn đề, song điều thứ ba thì có chút khó đấy. Nhưng con trai à, trước mặt cô nương mình thích thì
còn cần đến thể diện làm gì? Con nhìn phụ thân con mà xem, nhớ năm đó
nếu không phải ông ấy mặt dày mặt dạn bám riết không buông thì bây giờ
làm gì có tiểu tử con trên đời. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một
câu chân lý: Nếu cần thể diện thì khỏi có được thân của cô nương người
ta!”.
Tiêu Mạc Dự không cảm thấy xấu hổ mà còn vinh dự gật đầu lia lịa, Tiêu Sơ tiếp tục trầm ngâm.
Hoa Thái Du đang nói, đột nhiên lại lộ ra vẻ khó hiểu: “Nhưng ta trông dáng vẻ của con dâu thì cũng chỉ là cây thương bằng sáp trông được mà dùng
không được thôi. Bề ngoài tuy tỏ ra mạnh mẽ như cỏ dại cho dù có bị gió
mưa vùi dập nhưng vẫn sống, thực ra nội tâm lại như bông hoa nhỏ yếu ớt
được trồng trong phòng ấm. Dựa vào bản lĩnh của con, không thể nào có
chuyện không hái được!”.
Cách biểu đạt ví von của mẫu thân lúc nào cũng đặc biệt và sắc bén như thế này.
Tiêu Sơ ngẩng đầu nhìn trời, không còn lời gì để mà nói nữa.
Đúng vào lúc này, Bạch Hạ chạy vào: “Tranh Ngôn, muội tới trả cho huynh cái này... cái này...”.
Vặn chiếc đai lưng cầm trong tay, Bạch Hạ nhìn ba người trong phòng đã chết đứng ngay tại chỗ.
Hoa Thái Du vừa nhìn đã biết ngay được câu chuyện, bà hướng về phía Tiêu
Mạc Dự nháy mắt một cái, cả hai cùng mỉm cười, họ chỉ cười mà không nói.
Tiêu Sơ ho khan mấy tiếng, muốn mở miệng giải thích. Nhưng tối hôm qua bản
thân y đã ở tại nơi dành cho khách cả một đêm, bây giờ cái đai lưng của y lại xuất hiện chình ình ở đây, quả thật là tội chứng rõ ràng không thể
chối cãi. Thế là y mở miệng một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể trưng ra
gương mặt đã đỏ bừng tía tai.
Bạch Hạ ngẩn ra một hồi lâu, nhìn
bên này rồi lại nhìn bên kia, chớp chớp mắt, đột nhiên nàng giậm chân
chăn nhó, ném “vật chứng” thẳng vào mặt Tiêu Sơ, rồi nũng nịu nói:
“Huynh xấu quá đi, đúng là cầm thú mà!”.
Sau đó nàng dùng hai tay che mặt, xoay người bước nhanh rời khỏi...
Khu vườn yên ả như rơi vào tĩnh lặng, dưới cây hoa phượng đỏ rực là khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Sơ, hết sức hài hòa.
Thứ đánh vỡ sự im lặng chính là tiếng cười sang sảng xuyên thấu tận trời
xanh của Hoa Thái Du. Bà đi tới dành cho con trai một cái ôm tràn đầy
tình thương của mẹ hiền, sau đó bắt lấy hai lỗ tai của con trai, kéo lên rồi kéo xuống, kéo sang trái rồi sang phải liên tục: “Ta đã nói rồi mà, cục cưng của ta mà đã ra tay thì cho dù có là thạch nữ tam trinh cửu
liệt cũng có thể trở thành một bông hoa nở rộ xinh đẹp!”.
(*) Thạch nữ: Những người phụ nữ có bộ phận sinh dục bị dị dạng, không sinh nở được.
(*) Tam trinh cửu liệt: Ca tụng những người phụ nữ trung trinh, thà chết cũng quyết không tái giá, không để thất thân.
Tiêu Mạc Dự vuốt râu mỉm cười, tỏ ý tán đồng.
Sau khi sắc mặt Tiêu Sơ đổi màu đến mấy lần, cuối cùng y cũng quay trở về nguyên trạng, thẫn thờ như người mất hồn...
Mọi người chung sống trong không khí hòa thuận vui vẻ như vậy qua ba ngày
thì phu phụ Tiêu Mạc Dự và Hoa Thái Sơ muốn khởi hành hồi kinh.
Tiêu Sơ lưu luyến níu giữ: “Phụ thân, mẫu thân, không dễ gì hai người mới
tới đây một chuyến, thôi thì cứ an tâm ở lại thêm vài ngày nữa. Chờ đến
đầu tháng sau con và Hạ Hạ cùng đi luôn, trên đường cũng có người chăm
sóc”.
Tiêu Mạc Dự khoát tay: “Chúng ta vỗn cũng chỉ tiện đường
ghé vào thăm con thôi, nhìn thấy hai đứa tốt đẹp thì chúng ta yên tâm
rồi. Chuyện hôn sự còn rất nhiều khâu vẫn chưa chuẩn bị xong, ta và mẫu
thân con phải trở về giải quyết mọi việc mới được”. Ông thổi râu, hừ
mạnh một tiếng: “Con trai của Tiêu gia ta thành thân tuy xét về quy cach không thể ngang hàng với tên kia, nhưng ít ra cũng phải phô trương lãng phí hơn hắn gấp trăm lân!”.
Mà “tên kia” đương nhiên là chỉ Hoàng đế rồi, vậy nên mới nói, giàu có thì thích tiêu hoang...
Hoa Thái Du thì lấy ra một tờ giấy mỏng giao cho Bạch Hạ: “Con dâu ngoan,
những sản nghiệp được viết trên đây từ nay đã được chuyển sang tên con
rồi, cũng coi như một phần sính lễ chúng ta cho con. Ta sẽ không dùng
mấy trò giả dối như kiểu tặng vòng xuyến tổ truyền gì hết, chúng ta là
nữ nhân, thứ mình cần chỉ là cảm giác an toàn. Nam nhân có khi sẽ không
dựa dẫm vào được, nhưng tiền bạc thì vĩnh viễn không bao giờ phản bội
con. Sau này nếu con trai ta có chỗ nào không phải với con thì con cứ
việc thẳng chân đá nó đi, tách ra tự mình làm chủ!”.
Tiêu Sơ kinh ngạc: “Mẫu thân, sao người có thể làm vậy được? Sản nghiệp trong tộc há lại có thể thay tên?”.
Hoa Thái Du lườm y: “Chuyện của Tiêu gia ta có thể làm chủ, ta nói được
nghĩa là được! Huống hồ gì những thứ trên đây đều do ta mấy năm nay cực
khổ kiếm về, dựa vào cái gì mà quy về cho gia tộc? Ta chỉ muốn giao cho
con dâu ta, để sau này con dâu ta giao lại cho cháu dâu ta, cứ như vậy
truyền về sau, cũng để cho đám nam nhân các người bớt thói làm càn đi,
bằng không, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, đường ai nấy đi!”.
Tiêu Sơ bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mạc Dự, Tiêu Mạc Dự càng nhìn Tiêu Sơ một cách
bất đắc dĩ hơn, nhún vai: “Tranh Ngôn, con cũng biết rồi đấy, ta đánh
không lại mẹ con, cho nên trước giờ đều đâu có quyền lên tiếng”.
Thế là Bạch Hạ chỉ trong một đêm đã trở thành đại phú bà nắm trong tay gần ba phần sản nghiệp của Tiêu gia như vậy đấy...
Lúc sắp đi, Tiêu Mạc Dự dặn dò Tiêu Sơ: “Con cứ dắt Bạch cô nương từ từ đi
du sơn ngoạn thủy, chỉ càn đúng đầu thàng Chín về tới kinh thành là
được. Chuyện hôn lễ các con không cần phải bận tâm đâu, việc duy nhất
hai đứa phải làm chính là bái thiên địa rồi đi vào động phòng. Tóm lại
trước khi muội muội con lâm bồn, tốt nhất là con đừng lộ diện”.
Tiêu Sơ bật cười: “Phụ thân, chẳng qua chỉ là mấy phản ứng thông thường khi
mang thai thôi mà, người có cần phải hình dung muội ấy như mãnh hổ dã
thú vậy không?”.
“Dùng mãnh hổ hay dã thú để hình dung lực sát
thương của muội muội con thì còn sỉ nhục nó đấy, cả hoàng cung chướng
khí mù mịt, ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ kia kìa...” Tiêu Mạc Dự thở
dài, vỗ vỗ vai y, mang theo sự kỳ vọng cùng lời chúc phúc xuất phát từ
tận đáy lòng: “Sau này có cơ hội thì thỉnh giảo phu quân của muội muội
con đi, ta tin rằng sau này cho dù thê tử tương lai của con có bất kỳ
phản ứng khi mang thai gì đi chăng nữa thì con cũng sẽ cảm thấy chỉ là
chuyện cỏn con để mà vui vẻ chịu đựng”.
Tiêu Sơ: “...”.
Sau khi tiễn Tiêm Mạc Dự và Hoa Thái Du đi, Bạch Hạ chạy qua bên vườn dược
thảo Lâm phủ cả một ngày trời, lúc trở về liền đóng cửa ở lì trong
phòng, ngay cả bữa tối cũng sai hạ nhân bê tới.
Tiêu Sơ thấy vậy cũng chỉ có thể cười gượng.
Mấy ngày hôm nay, khi ở trước mặt song thân, Bạch Hạ luôn như một nàng dâu
nhỏ e lệ thựn thùng, đối xử với y ân ái mặn nồng, khiến mọi người phải
ngưỡng mộ không thôi. Nhưng khi chỉ có hai người ở cạnh nhau thì nàng
lại luôn tỏ ra lạnh nhạt hờ hững, đừng nói cùng trò chuyện, là luôn tỏ
vẻ lạnh lòng khó chịu, không muốn người khác lại gần...
Dạo gần
đây trời nắng đẹp, đến chiều tối hôm nay mới có dấu hiệu muốn mưa, không khí khá ẩm ướt, lúc hít vào có cảm giác rất khó chịu.
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Sơ chiếu theo thường lệ đi tới chỗ Bạch Hạ ở...
Từ sau khi nàng vsf Tô Tử Chiêu đi khỏi, y liền có thói quen này. Bới vậy, để hình thành nên một thói quen thực chất cũng không cần phải trải qua
một khoảng thời gian dài đâu. Có khi chỉ cần vài ngày, thậm chí là một
khoảnh khắc.
Ngay lúc y vừa bước vào viện tử thì Bạch Hạ cũng từ trong phòng đi ra ngoài, trên tay còn cầm một bình ngọc nhỏ.
“Huynh đến tìm muội có chuyện gì không?”.
Chỉ một câu nói, vừa lạnh nhạt lại vừa khách sáo, khiến cho trái tim Tiêu
Sơ như chìm thẳng xuống vực sâu không đáy: “Không có gì, ta chỉ... muốn
đến gặp muội thôi”.
Y vừa xoay người định rời khỏi thì bỗng nghe thấy Bạch Hạ thốt lên: “Bá
mẫu bảo muội phải trông coi kỹ “khối thử bảy” của huynh”.
“Khối thứ bảy gì cơ?”
“Muội không biết, người chỉ nói, có thể tham khảo cách mà muội muội huynh làm với phu quân của muội ấy.”
Tiêu Sơ ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng y cũng ngộ ra được, vẻ mặt có thể nói là biến đổi vô cùng đặc sắc.
Từ lúc hai tuổi, Tiêu Di đã đưa ra phát biểu rất hùng hồn về “khối thứ
bảy” của Hoàng thượng: “Long căn của huynh, muội sẽ chịu trách nhiệm”.
(*)Long căn: Bộ phận kín của Hoàng đế.
Sau đó mới đổi thành “Long căn của huynh sẽ do muội làm chủ”.
Sau đó bất kể lúc nào cũng kiên trì thực hiện nguyên tắc này, không hề dao
động, riêng về vấn đề bảo vệ chủ quyền đối với long căn thì nhất định
tranh đấu tới cùng, quyết không nhượng bộ...
Cho nên, khối thứ bảy đó chắc là...
Trong lòng Tiêu Sơ còn đang hỗn loạn, Bạch Hạ đã đi tới, chìa tay ra trước
mặt y: “Hình như huynh còn thứ gì đó vẫn chưa đưa cho muội thì phải”.
Tiêu Sơ sửng sốt.
“Lẽ nào sợi dây bảy sắc huynh treo trên cành trúc kia không phải để tặng cho muội sao?”
“À... đúng vậy. Nhưng dầm mưa dãi nắng mấy ngày nên nó đã bị phai màu rồi. Chi bằng để ta bện lại cho muội sợi khác.”
“Huynh học bện cái này từ khi nào vậy?”
“Chính là vào buổi sáng hôm muội rời đi đó, chỉ đáng tiếc là ta không về kịp...”
“Thì ra là vậy...” Bạch Hạ gật đầu: “Muội còn tưởng rằng huynh cố ý bỏ đi, ngay cả lời cáo biệt cũng không thèm nói một tiếng”.
“... Làm sao có thể...”
Bạch Hạ nghiêng đầu nhìn y chằm chằm: “Huynh không muốn hỏi muội, tại sao lại trở về sao?”.
“Mới đầu ta cứ tưởng rằng mình biết, cho nên mới không hỏi. Còn sau đó...”.
Bạch Hạ hừ một tiếng.
Tiêu Sơ mỉm cười lắc đầu, nhìn nàng chăm chú: “Tóm lại, bất kể muội trở về
vì nguyên do gì, ta sẽ không bao giờ để muội ra đi nữa”.
“Bây giờ huynh lại muốn bày tỏ quyết tâm với muội hay sao?”, khuôn mặt Bạch Hạ
tỏ ý châm chọc: “Những lời thế này muội nghe nhiều lắm rồi. Kết quả thì
như thế nào? Còn chẳng phải vừa nghe muội muốn đi, huynh liền hận không
thể gióng trống khua chiêng tiễn người ra khỏi cửa sao?”.
Tiêu Sơ nhăn mặt tỏ ra oan ức: “Ta nào có...”.
“Muội nói huynh có nghĩa là huynh có!”
“Được, được, được...”, Tiêu Sơ học theo điệu bộ của phụ thân, nhún nhún vai:
“Tuy muội đánh không lại ta, nhưng chuyện trong nhà chúng ta đều nghe
theo muội cả”.
“Ai chúng ta với huynh?”
“Muội đã nhận sính lễ thì coi như đã trở thành người nhà họ Tiêu ta rồi”, Tiêu Sơ tiến lên trước nửa bước: “Bây giờ muội nắm đại quyền kinh tế trong tay, ta càng
phải giữ muội cho chắc thôi”.
Bạch Hạ trừng mắt nhìn y: “Đừng có giở trò kết thân để qua mặt nhé! Muộ làm vậy chỉ vì muốn giữ thể diện cho huynh thôi...”
“Ta biết...” Tiêu Sơ khẽ thở dài, dang tay ôm lấy nàng: “Ta còn biết mình
tự cho mình là đúng rồi rút lui khiến muội đau lòng, ngày đó muội chỉ đi tiễn Tô Tử Chiêu thôi...”.
Bạch Hạ đẩy y ra: “Bây giờ huynh biết cả rồi sao? Không sợ rằng đã quá muộn màng à?”.
Tiêu Sơ lại ôm lấy nàng: “Không sợ, chỉ cần muội còn ở bên cạnh ta thì không bao giờ là muộn màng cả”.
Bạch Hạ cố sức đẩy y: “Thế nhưng muội đã chịu đủ sự không kiên định của huynh rồi!”.
Tiêu Sơ thì kiên trì ôm chặt nàng: “Biết sai mà sửa còn gì tốt hơn, Hạ Hạ,
hãy cho ta thêm một cơ hội nữa thôi, ta sẽ không lùi bước nữa đâu, muội
cũng đừng đẩy ta ra, có được không?”.
Bàn tay Bạch Hạ chống trước ngực y, chần chừ một lát, cuối cùng cũng không dùng sức thêm nữa: “Lần
này muội cũng có chỗ không đúng, không nên thân mật với Chiêu ca ca như
vậy, không để tâm đến cảm nhận của huynh. Nhưng mà Tranh Ngôn...”. Nàng
ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt y: “Nếu năm đó Tư Đồ Diên không phản bội
huynh, hoặc là bây giờ chứng minh được, tất cả chỉ là hiểu lầm, huynh sẽ ở lại bên nàng ta chứ?”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Sao đang yên lành muội lại hỏi chuyện này?”.
“Trả lời muội đi.”
Tiêu Sơ hơi trầm ngâm rồi mới nói: “Không bao giờ”.
“Tại sao?”
“Bởi vì tình cảm đối với nàng ta đã chết rồi, bởi vì ta đã có muội.”
“Cho nên không có chuyện gì không thể trôi qua được, chỉ có những chuyện không thể vãn hồi. Đúng không?”
Khóe môi Tiêu Sơ hơi nhếch lên, nở nụ cười xuất phát từ nơi sâu nhất trong
đáy lòng y: “Hạ Hạ, trên tình trường ta không bao giờ có thể rộng lượng
như muội”.
Vẻ mặt Bạch Hạ rất nghiêm túc: “Chúng ta đều có một quá khứ không thể vãn hồi được, cũng có một hiện tại rất dễ mất đi”.
“Cho nên ta sẽ giữ chặt lấy muội, giữ chặt lấy hiện tại, còn cả tương lại
vẫn chưa biết rõ kia nữa, ta cũng sẽ nắm chặt trong lòng bàn tay mình,
tuyệt đối không bao giờ buông ra”.
“Tranh Ngôn, hình như huynh trở nên lẻo mép rồi đấy.”Tiêu Sơ dụi dụi cẳm lên đỉnh đầu nàng, cười khẽ: “quá khen”.
“Thế... thế huynh nói vài lời đường mật cho muội nghe xem nào.”
Qua một hồi suy nghĩ kỹ càng, y kết hợp thêm cả nguyên tắc thứ ba mà mẫu
thân dạy nữa, ghé sát vào bên tai nàng, vừa dịu dàng vừa trịnh trọng
nói: “Hạ Hạ, đối với ta muội chính là một liều xuân dược”.
“...”
Lời tỏ tình ngọt ngào trìu mến, đưa tình của Tiêu Sơ khiến cho Bạch Hạ đơ
người hết ba nhịp thở, sau đó mới trang trọng trả lời: “Muội là đại phu
của huynh đấy”.
Lần này đến phiên Tiêu Sơ nín thinh.
Khác
biệt ở chỗ, Bạch Hạ kinh ngạc vì câu nói mặt dày mày dạn khác hẳn bình
thường của Tiêu Sơ, còn Tiêu Sơ lại bị đánh gục bởi phẩm đức lương y đột xuất của Bạch Hạ...
Cũng vẫn là ba nhịp thở sau, y liền nghe thấy Bạch Hạ nói tiếp: “Cho nên, muội muốn kiểm tra sức khỏe cho huynh”.
“Bây giờ?” Tiêu Sơ sửng sốt: “Muội... muội muốn bắt mạch cho ta sao?”.
“Không cần đâu, nhìn bằng mắt là được rồi.”
Tiêu Sơ nghĩ, ý của nàng chắc là định dùng cách “xem” trong bốn phương pháp chuẩn đoán “xem, nghe, hỏi và bắt mạch” để xem sắc mặt hoặc là xem mặt
lưỡi gì gì đó, tuy Bạch Hạ tự dưng nổi hứng hành y khiến cho y khá ngạc
nhiên, nhưng y vẫn rất phối hợp, chỉ vào ngọn đèn trong phòng: “Thế
chúng ta có cần đi vào trong phòng không? Ở đó sáng hơn nhiều”.
Bạch Hạ híp mắt quan sát y một phen, nhếch mép, sau đó cúi đầu sờ mũi: “Cũng có lý, nếu tối quá thì cũng khó ước lượng kích thước chính xác”.
Tiêu Sơ đột nhiên có một dự cảm không lành, từ từ buông nàng ra rồi cảnh giác lùi về sau nửa bước: “Kích thước gì?”.
“Tranh Ngôn...”, Bạch Hạ ngẩng đầu, ngày tức khắc chuyển snag vẻ mặt nghiêm
túc chính trực: “Huynh thật sự không muốn có một đứa con sao?”.
Vì sắc mặt của Bạch Hạ biến đổi quá nhanh làm cho đầu óc Tiêu Sơ cứ bấn
loạn cả lên, nhưng sau cùng y cũng bất giác thuận theo lối suy nghĩ của
nàng mà nghiệm mặt, trả lời: “Ta đã nói rồi, ta chỉ cần có chính muội là đủ. Ta cũng từng nói, muội vĩnh viễn là Bạch Hạ”.
“Muội biết là huynh đang tính chuyện sau này cho muội, nhưng mà...”
“Hạ Hạ...”, giọng nói của Tiêu Sơ trầm xuống: “Nếu chúng ta có con, như vậy nó sẽ là hậu nhân của Tiêu gia, cần phải lớn lên ở Tiêu gia”.
Bạch Hạ ngước mắt, trong đôi mắt không hề phản chiếu bất kỳ ánh trăng sao
nào, những cũng vẫn sáng long lanh: “Huynh không nhẫn tâm để mẹ con muội mẫu tử phân ly, cũng không nhẫn tâm bó buộc nửa đời sau của muội tại
Tiêu gia. Tranh Ngôn, muội hiểu mà”.
Tiêu Sơ mỉm cười, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa bèn giơ tay véo chóp mũi nàng: “bản thân mình
còn y hệt như một đứa trẻ, sao mà làm mẹ được? Thôi thì mình cứ tạm đặt
chuyện này sang một bên cái đã, qua một, hai năm sau rồi bàn, dù gì thì
tương lai vẫn còn dài mà”.
“Huynh nói cũng phải!” Bạch Hạ chớp
chớp mắt, lím đồng tiền nhỏ xinh, khuôn mặt tươi như đóa hoa đào mới nở, vẻ mặt xinh đẹp rạng rỡ không tả xiết: “Cho nên muội mới phải kiểm tra
kích thước của huynh cho rõ ràng, để mà còn giúp huynh chuẩn bị bong
bóng cá thích hợp chứ”.
(*) Bong bóng cá: Người Trung Quốc xưa thường dùng bong bóng cá làm bao cao su.
Tiêu Sơ sững sờ sau đó liền bối rối: “Bong... bong bóng cá...”.
“Chắc không phải huynh không biết cái này dùng để làm gì chứ?”
“Biết... biế chứ.” Không chỉ đầu óc của Tiêu Sơ hỗn loạn mà ngay cả lưỡi của y
cũng ríu cả lại: “Nhưng... nhưng... nhưng mà... vẫn... vẫn... vẫn còn
cách khác mà...”.
“Mấy cách khác muội đã tìm hiểu cả rồi, song
tất cả đều không bằng bong bóng cá, vừa thuận tiện, vừa đnags tin vừa
thực dụng. Hơn nữa, huynh biết rồi đấy, muội luôn luôn tin tưởng đạo lý
‘là thuốc ắt có ba phần độc’, cho nên chưa đến lúc cần uống, muội tuyệt
đối không uống thuốc đâu.” Bạch Hạ chắp tay sau lưng, ngửa cổ lên, ghé
sát khuôn mặt nghiêm túc lại gần Tiêu Sơ đang trợn tròn mắt, thoạt trông rất ôn hòa, rất dễ tính, hiểu chuyện: “Có điều nếu như huynh thật sự
không muốn dùng thì cũng được thôi, muội cũng không miễn cường huynh,
mình vẫn còn một sự lựa chọn cuối cùng”.
Tuy dự cảm không lành
càng lúc càng tăng, nhưng chuyện đến nước này, chỉ có thể dù biết rõ đây là một cái hố lớn vẫn phải vì nghĩa quên mình mà nhảy vào trong đó.
Tiêu Sơ nhắm mắt, hạ quyết tâm: “Cách gì?”.
“Bôi bên ngoài.”
“... Là sao?”
Bạch Hạ cười hì hì lắc lắc chiếc bình ngọc nhỏ nàng vẫn luôn cầm trên tay: “Bôi cái này thì sẽ không phải sinh con nữa”.
“... Bôi ở đâu?”
Con mắt Bạch Hạ đảo xuống phía dưới, khuôn mặt Tiêu Sơ lập tức xanh mét: “Muội... muội đang đùa phải không?”.
“Huynh đang hoài nghi y thuật của muội hay là y đức của muội?” Bạch Hạ nhướn
mày, tiếp đó khóe mắt nàng liền cong lên, cả người nàng tiến sát về phía trước, bàn tay trống không di chuyển men theo vạt áo, cách một lới áo
lót mỏng manh nàng sờ lên bụng dưới Tiêu Sơ, ân cần dịu dàng khơi gợi y
từng chút một: “Hay là huynh định chờ qua mười ngày nửa tháng nữ, đến
khi tìm được bong bóng cá phù hợp rồi mới tiếp tục chuyện còn dang dở
vào sáng hôm trước?”.
Bầu trời càng mù mịt hơn, không khí cũng ẩm thấp hơn, vậy nên việc hít thở càng khó khăn hơn.
Tiêu Sơ cảm thấy giờ khắc này mình giống hệt con cá bị hỏng bong bóng nặng,
chỉ thở ra chứ không hít vào. Quat nhiên là chỉ có những lúc sắp ngạt
chết mới biết được không khí là thứ quý giá đến mức nào...
“Muội đã sớm dự tính trước.”
“Muội đâu có ép huynh.”
“Ta còn có quyền lựa chọn không?”
“Huynh có thể lựa chọn tự bôi hoặc muội sẽ bôi cho huynh.”
“... Không dám làm phiền đâu.”
Hiện giờ, Tiêu Sơ đang ngồi trong bồn tắm tại phòng ngủ của mình, nhìn chằm chằm chiếc bình ngọc trong tay mà sững người.
Nước rất lạnh, những hai má y lại nóng như lửa.
Điều này khiến Tiêu Sơ có chút hoài nghi, mình có phải phát sốt rồi không?
Nếu không thì, chẳng lẽ ông trời hiển linh đã thực hiện lời đường mật y
nói ban nãy, nàng thật sự trở thành liều xuân dược đối với y rồi sao?
Bằng không, sao tự dưng thân thể y lại có phản ứng như thế này chứ? Hơn nữa, y lại còn chấp nhận yêu cầu quá sức kỳ lạ, chưa từng nghe kia của nàng.
Bôi cái này lên... Trời ạ!
Nàng đang đùa giỡn với y phải không? Đúng không? Đúng không...
Đang đắn đo không biết phải làm sao thì bên ngoài bỗng vang lên một tiếng
động lớn, cánh cửa bị đạp mở, mùi hương rượu bay tới, tiếp đó một thiếu
nưc với gương mặt đỏ bừng xông vào trong...
Tình cảnh này sao mà quen quá.
“Tranh Ngôn, lần này huynh không mọc râu dài, cũng không biến thành ôn già nữa chứ?”
“Hạ Hạ, muội lại uống rượu nữa rồi?”
“Bởi vì muội cũng có việc vẫn chưa làm xong.”
“Thì ra ngày hôm đó muội trở về là muốn cùng ta...”
Bạch Hạ bám lên thành bồn tắm, nghiêng người cắn mạnh lên môi Tiêu Sơ.
Thế là không chỉ có mỗi gương mặt Tiêu Sơ nóng bỏng mà cả thân thể và đầu óc y đều nóng tựa như lửa đốt...
Nhờ có sức mạnh của rượu, lòng ham muốn của Bạch Hạ đã dâng lên đến mức gần như sắp bùng nổ, nàng nhanh nhẹn cởi hết áo ngoài, nhảy ùm vào trong
nước, định chuẩn bị cùng y uyên ương hí thủy.
Ngay một khắc sau nàng đã nhảy ra khỏi bồn, hét lớn: “Có phải là mùa hè đâu, sao huynh lại đi tắm nước lạnh chứ?!”.
Từng mảng da thịt trắng nõn như bạch ngọc lộ ra, dẫn dụ kích thích người ta,...
Tiêu Sơ cho rằng, nếu đối mặt với cảnh tượng quyến rũ nóng bỏng khiến người
ta huyết mạch sôi sục như thế này mà còn có thể bình tĩnh, không bị kích thích thì đó không phải là Liễn Hạ Huệ, mà là thái giám.
Mà Tiêu Sơ đương nhiên không phải thái giám, cho nên tất nhiên là bị kích thích, hơn nữa còn phải hành động ngay.
Y bèn đứng dậy, ra khỏi bồn tắm.
Bạch Hạ lập tức đứng lặng người.
Ấn tượng mà Tiêu Sơ mang lại cho người khác từ trước đến giờ chính là một
văn sĩ có học thức uyên bác, mặc trường bào với ống tay áo rộng, vẻ
ngoài nho nhã điềm đạm, dịu dàng tuấn tú, thích gảy đàn dưới trăng, thổi tiêu trước gió, ca hát bên ly rượu nồng, là một công tử quý tộc tay
trói gà không chặt, chỉ biết phe phẩy quạt dạo chơi trên đường lớn, chưa nếm phải khổ cực chốn nhân gian.
Mà Tiêu Sơ ngay trước mắt nàng
đây, lại có thân thể tráng kiện của người luyện võ hòa cùng khí chất của quân nhân từng xông pha nơi trận mạc, khiến cho mỗi khối cơ bắp, mỗi
tấc da thịt y đều tản ra sự mạnh mẽ hiên ngang.
Mái tóc đen nhánh ướt đẫm thoát khỏi sự bó buộc của (*)ngọc quan, thả xõa sau lưng, vài
sợi dính lên má y, một phần tóc phủ qua xương quai xanh, men theo ngực y buông thẳng đến phần eo, những giọt nước từ trên đỉnh đầu y chảy xuống, hợp thành vô số dòng nước nhỏ từ từ phác họa cặn kẽ trên thân thể không hề che đậy của y.
(*) Ngọc quan: Một loại cài tóc của nam nhi thời xưa.
Ánh mắt của Bạch Hạ không thể kiềm chế được di chuyển từ trên xuống dưới theo dòng nước...
Sau đó, thì nàng đứng bất dộng.
“Rượu có thể khiến người ta can đảm hơn”, quả thật là lời của cổ nhân thì cấm có sai.
Vì bị ngấm nước lạnh nên sự ham muốn do rượu kích động của Bạch Hạ cũng
xẹp xuống luôn. Vừa nhìn thấy vùng bụng thon gầy rắn chắc, khuôn mặt
Bạch Hạ liền đỏ bừng hệt như rừng hoa bách hợp đỏ đang nở rộ, ánh mắt
không thể náo di chuyển xuống thấp hơn được nữa, chỉ có thể dịch sang
bên cạnh, nhìn vào cái bóng được ánh nến chiếu trên tường.
Bạch Hạ cảm thấy trong mũi mình dường như có chất lỏng nóng hổi đang chộn rộn...
Vừa mới định đưa tay lên bịt mũi liền gnhe thấy một giọng nói ôn hòa pha
chút trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai: “Hạ Hạ, muội quên rồi sao?
Hành vi của cẩm thú phải để cho nam nhân làm mới đúng”.
Hoảng
loạn thu ánh mắt từ trên bức tường về, đúng lúc đó nàng đối diện với vòm ngực cường tráng đã chạm tới chóp mũi mình, thế là nàng lại vội vàng
tháo chạy, khi nàng vô tình cúi đầu, hạ tầm mắt, khí huyết nàng lập tức
dồn lên đỉnh đầu.
Trong khoảnh khắc đó, nàng tựa như được người
khai sáng, lĩnh ngộ được cái gì gọi là “khối thứ bảy” theo lời của Hoa
Thái Du. Chính là cái khối nằm ngay ở gần sáu khối cơ bụng đó.
Nhưng, nếu là nam nhân có cái bụng bự thì phải làm sao? Lẽ nào gọi là khối thứ hai à?
Tiêu Sơ thấy nàng nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, không kìm lòng nổi có
chút xấu hổ, lúng túng, nhưng y cũng càn thấy độ nóng và sự khát vọng
bao phủ lên từng lỗ chân lông trên người y.
Bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, y cười khẽ một tiếng, cố kiềm chế dục vọng, khàn giọng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”.
Nàng bỗng rơi vào trạng thái mất kiểm soát, rồi cố hết sức điềm tĩnh cầm lấy bình ngọc tay y, mở ra, đổ một chút cao dược trong suốt vào lòng bàn
tay rồi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Muội là đại phu của
huynh, bởi vậy chuyện này nên để muội làm mới đúng”.
Tiêu Sơ mới đầu sửng sốt, tiếp đó đến kinh ngạc, sau đó sụp đổ, cuối cùng bùng nổ.
Khom mình ôm ngang lấy Bạch Hạ, y dựa vào một chút lý trí cuối cùng còn sót
lại, một chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy
hỏi: “Hạ Hạ, ở cùng ta muội thật sự không hối tiếc chứ?”.
Ngón
tay nhẹ nhàng lướt qua tầm mắt y, trong đôi mắt Bạch Hạ đã sóng sánh
thủy quang, ngay cả hơi thở cũng mang theo hơi nước mềm mại: “Tranh
Ngôn, chỉ cần trong mắt huynh có muội thì muội không bao giờ hối hận
cả”.
“Không chỉ là trong mắt, mà còn ở đây nữa...”
Tiêu Sơ kéo bàn tay nàng, đặt lên phía trên trái tim y, ánh sáng trong đôi mắt
dần tắt đi, thay vào đó là màn sương phảng phất một màu đỏ rực.
Y cúi người, nụ hôn gấp gáp lưu luyến trên vầng trán láng mịn của nàng,
chóp mũi hơi vểnh lên, đôi môi hồng đào, chiếc cằm thon thon, cái cổ
mảnh khảnh, phần xương quai xanh xinh đẹp, bờ ngực đáng yêu...
Thân thể Bạch Hạ căng cứng, hơi thở dồn dập, hồn phách như bay mất, nàng chỉ biết dựa theo sự dẫn dắt của y cùng bản năng nguyên thủy nhất đáp lại
một cách trúc trắc.
Dựa vào y thuật của cha và các ca ca, nên khi gặp mặt nhau nhất định sẽ nhìn ra được trong người Tiêu Sơ đang trúng
loại độc gì và kết cục sẽ ra sao. Mà dựa vào tình thương họ dành cho
nàng, chắc chắn nàng sẽ phải phó thác cả đời mình cho y. Huống hồ gì,
bây giờ căn bệnh của nàng đã có hy vọng trị khỏi, nàng còn cả một đoạn
đường đời dài cần phải đi.
Cho nên, nàng phải ra tay trước giành
lợi thế, dùng một cách tuy rằng khá cũ, khá dung tục nhưng lại rất hiệu
quả: “Để gạo nấu thành cơm”.
Còn cả loại thuốc bôi bên ngoài này nữa, không phải là để ngăn không cho mang thai mà dùng để cầm máu.
Tuy rằng trong đêm đầu tiên sẽ chảy máu, nhưng nàng cũng không muốn máu lại chảy thành sông đâu...
Tiêu Sơ đã nói đúng, nàng đích thực đã sớm lên kế hoạch. Thật ra, kế hoạch
lớn nhất của nàng chính là sinh hài tử cho y. Bởi lẽ, tuy nàng vẫn mãi
mãi là Bạch Hạ nhưng nãng cũng mãi mãi chỉ là thê tử của y mà thôi.
Đời này kiếp này, mối tình này đã có đơm hoa kết quả, nàng không hề hối hận, nàng cam tâm tình nguyện...