Vừa tới nơi đã nghe tiếng hô chém giết vang trời, ánh lửa ánh gươm lấp loáng một vùng, máu thịt vương vãi, kinh tâm động phách.
Thích Thiếu Thương một kiếm chém chết hai tên địch xông tới, Mục Cưu Bình
nhìn thấy hắn, hét lớn: “Đại đương gia, trên núi lại kéo xuống thêm một
đạo quân Liêu! Chúng bắn tiễn từ trên núi xuống, mọi người không kịp
phòng bị, thương vong rất nhiều!”
Thích Thiếu Thương hét lại: “Đó không phải quân Liêu, mà là quân Kim! Mọi người cẩn thận!”
Mục Cưu Bình “A” một tiếng, nhất thời đứng sững ra đó, chợt có tiếng đao
vụt lên bên người, hắn mới giật mình ý thức được nguy hiểm, quay người
cầm thương đâm tới, ai ngờ bị nắm lấy đầu thương, không thể cử động, hắn tức khí chửi lên: “Cố Tích Triều! Ngươi làm gì vậy?”
Cố Tích
Triều một tay giữ lấy thanh đao đang chém xuống hắn, một tay nắm lấy đầu thương của hắn, vận lực một cái, đem hai người bắn văng ra ngoài,
“Không biết tốt xấu, tự mình giải quyết đi!”
Tên người Kim cầm
đao chém qua, Mục Cưu Bình vừa chạm đất liền lăn đi, tránh khỏi đường
đao, bò lên đâm kẻ đó, kẻ đó không phải đối thủ của hắn, chỉ mấy chiêu
đã bị hắn một thương đâm chết.
Mục Cưu Bình giải quyết xong tên đó, liền cầm thương xông tới chỗ Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều đang giao chiến với địch, nhất thời tránh không kịp, bị hắn
một thương đâm rách áo, y đại nộ, một chưởng đánh lên ngực hắn, làm hắn
văng ra xa.
Thích Thiếu Thương từ xa nhìn thấy, tức giận hét lên: “Cố Tích Triều! Ngươi làm gì vậy?”
Cố Tích Triều bận ứng phó với quân Kim, không thèm để ý hắn.
Quân Kim nhiều hơn gấp mấy lần so với quân Liêu trước đó, quân Tống chiến đấu vô cùng gian khổ, thương vong càng lúc càng nhiều.
Thích Thiếu Thương đánh xuyên qua đám người, đến bên cạnh Cố Tích Triều, hai người quay lưng vào nhau, yểm hộ lẫn nhau.
Cố Tích Triều nói: “Sao hả? Tới báo thù cho Mục Cưu Bình?”
Thích Thiếu Thương nói: “Bớt phí lời đi! Quân Kim đông như vậy, xem ra muốn tận diệt chúng ta.”
Cố Tích Triều nói: “Bọn chúng vừa giết người, cướp lương thảo, vừa có thể
đem đổ hết cho người Liêu, khiến cục diện Tống Liêu thêm căng thẳng,
chính là kế nhất tiễn song điêu.”
Thích Thiếu Thương hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng: “Còn làm sao nữa? Giết!”
Lời vừa mới dứt, y vụt xoay người phóng ra Thần Khốc Tiểu Phủ.
Mọi người chỉ thấy một dải sáng trắng lóe lên, luớt qua cổ mấy tên lính Kim xung quanh, lại vòng về đáp lên tay Cố Tích Triều.
Trên cổ mấy tên lính Kim phun trào suối máu, mấy cái đầu rơi xuống, thân thể cứng đờ đổ gục theo.
Cố Tích Triều trong chớp mắt đã đoạt tính mệnh bốn năm người, động tác gãy gọn khủng bố, thủ đoạn tàn khốc vô tình, cùng với tiếng quỷ khóc thần
hào phát ra khi tiểu phủ phá không, quả thật giống như sứ giả địa ngục.
Y đứng ở đó, tay cầm tiểu phủ, ánh mắt quét qua bốn phía, khí thế âm lãnh độc địa, khiến quân Tống lẫn quân Kim xung quanh đều rùng mình kinh sợ.
Cố Tích Triều lớn tiếng: “Quân Tống nghe đây, trong cuộc chiến đêm nay,
quân địch muốn diệt sạch tất cả chúng ta. Bây giờ, mọi người không cần
nghĩ đến lương thảo hệ trọng, biên quan nguy cấp, xã tắc tồn vong, chỉ
cần nhớ kỹ một chữ, đó là: Giết! Ngươi giết chết kẻ địch, ngươi được
sống, ngươi không giết được kẻ địch, ngươi phải chết lại đây! Là sống là chết, đều nằm trong tay các ngươi!”
Y biết rõ đội quân Tống này
là binh lính trấn giữ kinh thành, chưa từng ra chiến trường, chưa từng
giao chiến với người Liêu người Kim, nhất thời không khơi được lòng thù
hận khắc cốt với dị tộc, cũng không thể bộc phát sát khí cực đại, vì vậy dứt khoác dùng sinh tử tồn vong của cá nhân để khích lệ bọn họ chiến
đấu.
Quân Tống lúc đầu bị người Liêu tấn công, khó khăn lắm mới
chiến thắng, lại gặp phải người Kim có quân số gấp bội người Liêu, nhất
thời tinh thần dao động, sĩ khí suy yếu, lúc này được lời của Cố Tích
Triều khích lệ, trong lòng hiểu rõ nếu không giết chết đám người Kim này thì đành bỏ mạng ở đây, vì vậy để giữ lấy tính mạng, mọi người đều lấy
hết can đảm, nỗ lực chém giết, khí thế nhất thời dâng cao, sát khí bừng
bừng.
Người Kim dũng cảm thiện chiến, cả quân Liêu trên chiến
trường cũng có phần kiêng dè. Bọn họ vốn không xem đám quân Tống này ra
gì, vả lại quân Tống và quân Liêu vừa trải qua một trận ác chiến, sức
cùng lực kiệt, bọn họ từ trên núi kéo xuống đánh cho quân Tống trở tay
không kịp, đương nhiên chiếm hết lợi thế.
Người Kim vốn muốn đánh một trận chấn động, diệt sạch toàn bộ quân Tống, ai ngờ trong đám quân
Tống lại đột ngột xuất hiện hai cao thủ lợi hại phi phàm, chỉ trong phút chốc đã có vô số quân Kim phải bỏ mạng dưới tay họ, tình thế nhất thời
đảo ngược.
Thủ lĩnh quân Kim thấy tình thế bất lợi, liền ra lệnh cho nỏ thủ phóng tiễn.
Hai quân đang giao chiến, vốn không dễ phóng nỏ, nhưng vì quân Kim giỏi kỵ
xạ (cưỡi ngựa bắn cung), người người đều bắn nỏ tài ba, nên họ mới dám
mạo hiểm.
Vô số mũi tên nhắm vào quân Tống đang trong trận hỗn
chiến, vũ tiễn vun vút phóng tới, quân Tống thi nhau đổ xuống dưới mưa
tiễn.
Quân Tống cũng dùng nỏ tiễn phản kích, trên chiến trường nhất thời tràn ngập vũ tiễn.Vừa tới nơi đã nghe tiếng hô chém giết vang trời, ánh lửa ánh gươm lấp loáng một vùng, máu thịt vương vãi, kinh tâm động phách.
Thích Thiếu Thương một kiếm chém chết hai tên địch xông tới, Mục Cưu Bình
nhìn thấy hắn, hét lớn: “Đại đương gia, trên núi lại kéo xuống thêm một
đạo quân Liêu! Chúng bắn tiễn từ trên núi xuống, mọi người không kịp
phòng bị, thương vong rất nhiều!”
Thích Thiếu Thương hét lại: “Đó không phải quân Liêu, mà là quân Kim! Mọi người cẩn thận!”
Mục Cưu Bình “A” một tiếng, nhất thời đứng sững ra đó, chợt có tiếng đao
vụt lên bên người, hắn mới giật mình ý thức được nguy hiểm, quay người
cầm thương đâm tới, ai ngờ bị nắm lấy đầu thương, không thể cử động, hắn tức khí chửi lên: “Cố Tích Triều! Ngươi làm gì vậy?”
Cố Tích
Triều một tay giữ lấy thanh đao đang chém xuống hắn, một tay nắm lấy đầu thương của hắn, vận lực một cái, đem hai người bắn văng ra ngoài,
“Không biết tốt xấu, tự mình giải quyết đi!”
Tên người Kim cầm
đao chém qua, Mục Cưu Bình vừa chạm đất liền lăn đi, tránh khỏi đường
đao, bò lên đâm kẻ đó, kẻ đó không phải đối thủ của hắn, chỉ mấy chiêu
đã bị hắn một thương đâm chết.
Mục Cưu Bình giải quyết xong tên đó, liền cầm thương xông tới chỗ Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều đang giao chiến với địch, nhất thời tránh không kịp, bị hắn
một thương đâm rách áo, y đại nộ, một chưởng đánh lên ngực hắn, làm hắn
văng ra xa.
Thích Thiếu Thương từ xa nhìn thấy, tức giận hét lên: “Cố Tích Triều! Ngươi làm gì vậy?”
Cố Tích Triều bận ứng phó với quân Kim, không thèm để ý hắn.
Quân Kim nhiều hơn gấp mấy lần so với quân Liêu trước đó, quân Tống chiến đấu vô cùng gian khổ, thương vong càng lúc càng nhiều.
Thích Thiếu Thương đánh xuyên qua đám người, đến bên cạnh Cố Tích Triều, hai người quay lưng vào nhau, yểm hộ lẫn nhau.
Cố Tích Triều nói: “Sao hả? Tới báo thù cho Mục Cưu Bình?”
Thích Thiếu Thương nói: “Bớt phí lời đi! Quân Kim đông như vậy, xem ra muốn tận diệt chúng ta.”
Cố Tích Triều nói: “Bọn chúng vừa giết người, cướp lương thảo, vừa có thể
đem đổ hết cho người Liêu, khiến cục diện Tống Liêu thêm căng thẳng,
chính là kế nhất tiễn song điêu.”
Thích Thiếu Thương hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng: “Còn làm sao nữa? Giết!”
Lời vừa mới dứt, y vụt xoay người phóng ra Thần Khốc Tiểu Phủ.
Mọi người chỉ thấy một dải sáng trắng lóe lên, luớt qua cổ mấy tên lính Kim xung quanh, lại vòng về đáp lên tay Cố Tích Triều.
Trên cổ mấy tên lính Kim phun trào suối máu, mấy cái đầu rơi xuống, thân thể cứng đờ đổ gục theo.
Cố Tích Triều trong chớp mắt đã đoạt tính mệnh bốn năm người, động tác gãy gọn khủng bố, thủ đoạn tàn khốc vô tình, cùng với tiếng quỷ khóc thần
hào phát ra khi tiểu phủ phá không, quả thật giống như sứ giả địa ngục.
Y đứng ở đó, tay cầm tiểu phủ, ánh mắt quét qua bốn phía, khí thế âm lãnh độc địa, khiến quân Tống lẫn quân Kim xung quanh đều rùng mình kinh sợ.
Cố Tích Triều lớn tiếng: “Quân Tống nghe đây, trong cuộc chiến đêm nay,
quân địch muốn diệt sạch tất cả chúng ta. Bây giờ, mọi người không cần
nghĩ đến lương thảo hệ trọng, biên quan nguy cấp, xã tắc tồn vong, chỉ
cần nhớ kỹ một chữ, đó là: Giết! Ngươi giết chết kẻ địch, ngươi được
sống, ngươi không giết được kẻ địch, ngươi phải chết lại đây! Là sống là chết, đều nằm trong tay các ngươi!”
Y biết rõ đội quân Tống này
là binh lính trấn giữ kinh thành, chưa từng ra chiến trường, chưa từng
giao chiến với người Liêu người Kim, nhất thời không khơi được lòng thù
hận khắc cốt với dị tộc, cũng không thể bộc phát sát khí cực đại, vì vậy dứt khoác dùng sinh tử tồn vong của cá nhân để khích lệ bọn họ chiến
đấu.
Quân Tống lúc đầu bị người Liêu tấn công, khó khăn lắm mới
chiến thắng, lại gặp phải người Kim có quân số gấp bội người Liêu, nhất
thời tinh thần dao động, sĩ khí suy yếu, lúc này được lời của Cố Tích
Triều khích lệ, trong lòng hiểu rõ nếu không giết chết đám người Kim này thì đành bỏ mạng ở đây, vì vậy để giữ lấy tính mạng, mọi người đều lấy
hết can đảm, nỗ lực chém giết, khí thế nhất thời dâng cao, sát khí bừng
bừng.
Người Kim dũng cảm thiện chiến, cả quân Liêu trên chiến
trường cũng có phần kiêng dè. Bọn họ vốn không xem đám quân Tống này ra
gì, vả lại quân Tống và quân Liêu vừa trải qua một trận ác chiến, sức
cùng lực kiệt, bọn họ từ trên núi kéo xuống đánh cho quân Tống trở tay
không kịp, đương nhiên chiếm hết lợi thế.
Người Kim vốn muốn đánh một trận chấn động, diệt sạch toàn bộ quân Tống, ai ngờ trong đám quân
Tống lại đột ngột xuất hiện hai cao thủ lợi hại phi phàm, chỉ trong phút chốc đã có vô số quân Kim phải bỏ mạng dưới tay họ, tình thế nhất thời
đảo ngược.
Thủ lĩnh quân Kim thấy tình thế bất lợi, liền ra lệnh cho nỏ thủ phóng tiễn.
Hai quân đang giao chiến, vốn không dễ phóng nỏ, nhưng vì quân Kim giỏi kỵ
xạ (cưỡi ngựa bắn cung), người người đều bắn nỏ tài ba, nên họ mới dám
mạo hiểm.
Vô số mũi tên nhắm vào quân Tống đang trong trận hỗn
chiến, vũ tiễn vun vút phóng tới, quân Tống thi nhau đổ xuống dưới mưa
tiễn.
Quân Tống cũng dùng nỏ tiễn phản kích, trên chiến trường nhất thời tràn ngập vũ tiễn.