Địch Nãi kỳ thực không phải vì mối tình tam giác mà kinh ngạc, cũng
không phải vì chuyện đối phương có thể mang thai mà sửng sốt. Ở thế giới cũ, cậu còn từng gặp những chuyện khủng khiếp hơn nhiều.
Chính
là, vì cái gì thú nhân nhất định phải dùng hình thú HAPPY mới có thể có
con? Dựa vào, có thể không cần khẩu vị nặng như vậy không a? Cho dù là
người sinh sống ở thời hiện đại phóng khoáng như cậu cũng có chút khó
tiếp nhận!
Bất quá, nhìn Thải Ni nói xong vẫn như cũ bi thương rơi lệ đầy mặt, thật sự không đành lòng hỏi tới vấn đề nhạy cảm kia.
Nhưng nó quả thực làm cậu bị phức tạp. Địch Nãi nghĩ, đại khái từ nay về sau, mỗi khi nhìn thấy một cặp bầu bạn dắt theo đứa nhỏ, sẽ vô thức tự bổ
não tình cảnh bọn họ dùng hình thú để HAPPY.
Nếu là mỹ nữ cùng dã thú thì dễ tiếp nhận hơn. Này, là nam nhân cùng dã thú a…
Địch Nãi thở dài, quên đi, nếu hiện giờ đã có thể tiếp nhận chuyện nam nhân
sinh đứa nhỏ, kia HAPPY với dã thú cũng cứ bình tĩnh tiếp nhận đi thôi.
Mã Cát an ủi Thải Ni nửa ngày, Thải Ni rốt cuộc cũng ngừng khóc. Mã Cát do dự nửa ngày, cuối cùng mới hỏi: “Thải Ni, một mình ngươi chạy đi, mọi
người không biết đi? Khẳng định có người lo lắng. Ngươi xem, bằng không
để Hách Đạt bay đi báo cho bọn họ một tiếng?”
Thải Ni bật người cự tuyệt: “Không cần. Ta không muốn thấy bọn họ!”
“Không thông tri người khác, nhưng phụ thân cùng mẫu phụ của ngươi phải nói một tiếng chứ?” Mã Cát khuyên giải.
Thải Ni mắt ầng ật nước lắc đầu: “Phụ thân mới không quản ta đâu, phụ thân không thích ta, còn rống ta nữa…”
Mã Cát vội vàng an ủi: “Sao có thể, làm gì có phụ mẫu không thương đứa
nhỏ. Hiện giờ khẳng định rất sốt ruột. Huống chi mẫu phụ ngươi còn đang
bị bệnh, ngươi cũng không muốn để hắn lo lắng đi”
Thải Ni cúi đầu nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Mã Cát thấy cảm xúc của Thải Ni đã ổn định lại, vội vàng mang nước tới cho hắn rửa mặt. Thải Ni thoạt nhìn có chút tiều tụy, tinh thần ủ dột, Mã
Cát bảo Thải Ni trước tiên lên giường đá ngủ một hồi: “Ngươi không cần
nghĩ nhiều, yên tâm hảo hảo ngủ một giấc. Ngủ dậy rồi, nói không chừng
hết thảy đều tốt. Huống chi, hiện giờ ngươi còn đang có đứa nhỏ, phải
suy nghĩ vì nó a! Ngươi khó chịu như vậy, nó cũng khổ sở đó.”
Thải Ni nghe xong, cũng hiểu Mã Cát nói đúng. Mặc kệ thế nào, đứa nhỏ là vô
tội. Hắn nghĩ, cho dù chỉ có một mình, hắn cũng phải sinh đứa nhỏ ra,
hảo hảo nuôi lớn.
Nghĩ đến đây, Thải Ni leo lên giường, nói cảm ơn với Mã Cát, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài một đoạn, Mã Cát mới thở ra một hơi: “Hô, thật không ngờ Thải
Ni lại gặp phải chuyện như vậy. Lai Đức kia ta cũng từng gặp qua, trước
kia không phát hiện hắn là kẻ bạc tình như vậy a!”
Mã Cát nhíu mày cảm thán một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Địch Nãi ở bên cạnh, hỏi cậu: “Sao ngươi không nói gì hết vậy?”
“Hắc hắc, không biết nói gì…” Địch Nãi có chút xấu hổ.
Mã Cát cười cười vỗ vai cậu: “Ngươi thật là, ta còn trông cậy ngươi có thể hỗ trợ an ủi vài câu a! Ngươi thật sự nghĩ ta bảo ngươi đi theo nghe kể chuyện à?”
Địch Nãi ngượng ngùng vò đầu: “Ta cùng hắn không quen thân, biết gì mà nói a!”
Mã Cát lí giải gật gật đầu, giải thích với Địch Nãi: “Thải Ni là bạn tốt
từ nhỏ tới lớn của ta, rất tốt, về sau ngươi cùng hắn ở chung nhiều,
nhất định sẽ thích hắn.”
Địch Nãi liền cười cười gật đầu.
Mã Cát đại khái không muốn cùng Địch Nãi thảo luận chuyện Thải Ni ở bên
ngoài, vì thế không nhắc lại. Nhưng thật ra, Địch Nãi nhịn nửa ngày, rốt cuộc chịu không được hỏi ra vấn đề mình nghi vấn nãy giờ: “Mã Cát, ta
có một vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, vì cái gì các ngươi nhất định
phải cùng với hình thú của thú nhân với có thể mang thai? Nếu không phải hình thú thì không sinh được đứa nhỏ sao?” Vì để tránh xấu hổ, Địch Nãi một hơi nói cả hai câu.
Mã Cát nghe xong, có chút kinh ngạc
ngẩng đấu liếc mắt nhìn Địch Nãi: “Vì cái gì ngươi lại nói là ‘các
ngươi’? Ngươi cũng vậy mà!”
Địch Nãi nháy mắt hắc tuyến. Tuy cậu
vô tình uống phải nước thánh, cũng tiếp nhận chuyện nam nhân trong bộ
lạc này có thể sinh đứa nhỏ, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn không ghép
mình vào hàng ngũ giống cái có thể sinh đứa nhỏ. Lần này, bị Mã Cát nói
vậy thì trong lòng lạnh run một trận.
Mã Cát tạm dừng một chút,
đại khái tổ chức xong ngôn ngữ mới nói tiếp: “Ngươi cũng biết đó, bộ tộc chúng ta vì được thần sáng thế ban ân mới có thể hóa thành hình người.
Cũng nhờ người ban ân, tộc chúng ta mới có thể sinh dục hậu đại.”
Địch Nãi gật gật đầu, biểu thị chuyện này cậu đã sớm biết.
Mã Cát lại nói tiếp: “Thần sáng thế nói chúng ta vốn đều là dã thú, không
thể quên nguồn gốc của mình, vì thế mới định ra quy củ: nhóm bầu bạn
phải dùng hình thú giao phối thì mới có thể sinh sản con nối dòng.”
Địch Nãi giật mình, hóa ra là vậy a. Dựa vào, thần sáng thế đồng chí, ngươi
khẳng định ngươi không phải vì thể hiện dòng dõi cao quý của mình mới để lại quy cũ làm thú nhân vĩnh viễn kém mình một bậc này đi? Địch Nãi
nhịn không được thầm phun tào trong lòng.
Hai người đi gần tới
sơn động của Địch Nãi thì thấy Hách Đạt đã trở lại, đang đứng bên ngoài
nhìn quanh. Đại khái là vì nhớ Mã Cát nên không có lòng dạ nào săn bắn,
chỉ săn một con sơn dương.
Mã Cát thấy Hách Đạt, vội vàng lôi
kéo, đơn giản kể lại tình huống của Thải Ni, sau đó bảo hắn chạy tới nhà Thải Ni báo tin một chút.
Hách Đạt gật gật đầu, không nói hai lời liền vỗ cánh bay đi.
Phất Lôi lúc này cũng trở lại. Y săn về một con lợn rừng.
Sắc trời không còn sớm, bọn họ bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối. Phất Lôi bảo
Mã Cát để lại con sơn dương, trước ăn con hoãng y săn được ban sáng. Mã
Cát cũng không dị nghị. Con nhu cáp kia cũng chưa ăn hết, Phất Lôi cắt
nốt cái xúc tua còn lại, mang đi rửa.
Bọn họ đang rửa đồ ngoài bờ sông thì Tiểu Nhị không biết từ đâu chui ra, ngậm hai con cá chạy tới
đưa cho Địch Nãi. Vật nhỏ này xem ra đã lâu lắm không được ăn cá Địch
Nãi làm, có chút thèm.
Địch Nãi vui vẻ nhận cá, ôm nó lên hôn một cái: “Tiểu Nhị thực ngoan.” Tiểu Nhị được khen thưởng cũng thực vui
sướng, ánh mắt to tròn lóe sáng, dùng sức phe phẩy cái đuôi ngắn ngũn,
vươn đầu lưỡi liếm mặt Địch Nãi. Địch Nãi vội vàng túm nó ra, nhóc con
này cũng nhiệt tình quá đi. Cậu cũng không thích bị liếm tới mặt dính
đầy nước miếng a.
Phất Lôi ở bên cạnh liếc thấy Địch Nãi hôn Tiểu Nhị, thoáng cái đen mặt. Đối với Tiểu Nhị được Địch Nãi yêu thương, y
thật sự ghen tỵ vô cùng. Y nghĩ mình cũng săn thiệt nhiều động vật trở
lại, nhưng vì cái gì Địch Nãi không thưởng cho y một cái hôn chứ? Chẳng
lẽ vì Địch Nãi đặc biệt thích cá?
Phất Lôi nghĩ nghĩ, được rồi,
tuy cá hơi khó bắt, nhưng vì nụ hôn của Địch Nãi, lần sau y nhất định
phải bắt một con cá thật lớn, cho Địch Nãi một kinh hỉ.
Địch Nãi
đương nhiên không có khả năng biết tâm tư Phất Lôi, tâm tình tốt khẽ
ngâm nga, mổ bụng cá, tẩy rửa sạch sẽ, mang về sơn động nấu canh. Trước
lúc đi còn không quên hái chút lá tía tô ở ngoài bờ sông.Địch Nãi lấy
một con cá nấu canh, đồng thời không quên bỏ lá tía tô vào. Dù sao Thải
Ni hiện giờ đang có thai, uống canh cá rất tốt.
Con còn lại, Địch Nãi bỏ nó vào chiên dòn, sau đó cho thêm ớt, gừng và tỏi. Món cá chiên
này thoạt nhìn đơn giản nhưng da cá chiên vàng ươm, bất quá muốn chiên
vàng mà không dính nồi thì vẫn có chút khó khăn. Địch Nãi cũng chỉ có
thể không để cá bị chiên khét mà thôi.
Mã Cát chủ động di xào rau với gan hoẵng. Học hỏi Địch Nãi bấy lâu, tới giờ trình độ nấu ăn cũng cơ bản xuất sư.
Bọn họ còn đang làm cơm thì Hách Đạt đi báo tin cũng trở về, liền cùng Phất Lôi nướng thịt nướng, nướng nhu cáp.
Rất nhanh, đồ ăn đều làm tốt, Mã Cát chạy đi gọi Thải Ni tỉnh lại, qua ăn cơm.
Thải Ni không quen ăn ớt, bất quá vẫn thực thích món cá chiên kia. Đại khái
vì mang thai nên sức ăn tăng lớn, Thải Ni ăn một miếng thịt lợn rừng
lớn, còn ăn thêm chút rau xào, cuối cùng ngay cả nồi canh cá nhỏ kia, cơ bản toàn bộ đều vào bụng hắn.
Ăn xong cơm tối, Mã Cát liền đề nghị ba phi thú nhân bọn họ cùng ra bờ sông tản bộ. Bất quá, hai thú nhân thì bị đuổi đi.
Mã Cát nói các thú nhân hôm nay phải tới hồ nước kia tắm rửa một phen.
Phất Lôi cùng Hách Đạt liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đồng ý. Dù sao trong
bộ lạc, lời nói của giống cái cơ hồ là không thể cự tuyệt.
Mã Cát làm vậy kỳ thực là suy nghĩ cho Thải Ni. Thải Ni hiện giờ tinh thần
không được tốt, cần có người trò chuyện, mà chuyện này thì khá riêng tư, nếu có thú nhân ở bên cạnh, Thải Ni khẳng định sẽ không tự tại thoải
mái.
Hách Đạt cùng Phất Lôi bay đi rồi, Mã Cát liền lôi kéo Thải
Ni đi ra bờ sông, Địch Nãi chỉ đành đuổi kịp. Địch Nãi nghĩ, cũng may
phi thú nhân nơi này hành động cũng không ẻo lả, bằng không, cậu nhất
định sẽ không tự nhiên nổi.
Mã Cát vừa đi vừa lôi kéo Thải Ni trò chuyện một ít chuyện trước kia, Địch Nãi ở bên cạnh chọc cười vài câu,
quả nhiên thấn sắc ủ rũ của Thải Ni dần dần sáng sủa trở lại.
Đại khái vì tinh thần thả lỏng, hơn nữa còn đang mang thai, Thải Ni rất
nhanh liền mệt mỏi. Hắn che miệng ngáp một cái, vì thế Mã Cát cùng Địch
Nãi liền săn sóc hộ tống Thải Ni về sơn động nghỉ ngơi.
Mã Cát
đại khái nói chuyện đến hưng trí, sau khi rời khỏi chỗ Thải Ni thì tiếp
tục lôi kéo Địch Nãi nói những chuyện trước đây của mình.
Địch
Nãi nghe xong thì thiệt muốn ngủ gật, thời thơ ấu của bộ lạc nguyên thủy thực sự là đơn điệu nhàm chán a! Tuổi thơ của cậu vượt qua ở nông thôn, tuy không có mấy món đồ chơi sang quý, nhưng cũng rất nhiều thứ để
chơi. Đánh vòng, bắn bi, thả diều…
Không được, cậu muốn cải thiện tình trạng này một chút. Tốt nhất về sau làm nhiều món đồ chơi cho đám nhỏ chơi đùa.
Địch Nãi còn đang thất thần thì Phất Lôi cùng Hách Đạt đã trở lại. Hách Đạt
dẫn Mã Cát đi, Phất Lôi cũng theo bọn họ nói tạm biệt, trở về ngủ.
Địch Nãi trở lại sơn động, rửa mặt rồi nằm lên giường đá, chuẩn bị ngủ.
Không biết vì cái gì, cậu lăn qua lộn lại có chút không ngủ được. Đại
khái vì nghĩ tới chuyện mỹ nữ cùng dã thú HAPPY hôm nay.
Kỳ thực
Địch Nãi cũng chưa chính mắt nhìn thấy tình cảnh này, nhưng từng nghe
người ta nói bên Âu Mỹ có những cuộn phim khẩu vị nặng như vậy.
Nói tới người đẹp, Địch Nãi phát hiện cậu thật sự không nhớ được gương mặt
của bất kì mỹ nữ nào, ngay cả mặt của Sora Aoi cũng bắt đầu mơ hồ, điều
duy nhất nhớ rõ chính là đôi meo meo cực to của cô nàng.
Khỉ
thật, cậu tới thế giới này còn chưa được một tháng nha! Chính là trừ bỏ
mẹ, cậu dường như không nhớ rõ mặt của bất kỳ người phụ nữ nào. Vốn ở bộ đội cũng rất hiếm nhìn thấy nữ, nhưng khi đó tốt xấu gì lúc rãnh cũng
được xem phim YY một chút. Giờ thì hay rồi, thế giới này ngay cả nữ cũng không có.
Địch Nãi thực hối hận không tùy thân mang theo ảnh một mỹ nữ nào đó, ít ra trong vài chục năm sau, ngẫu nhiên có thể lấy ra tự an ủi một chút. Cứ theo tình huống hiện giờ, nếu không có gì bất ngờ,
phỏng chừng rất nhanh ngay cả nữ giới có bộ dáng thế nào cậu cũng không
nhớ rõ mất.
Nghĩ tới đây, Địch Nãi có chút buồn bực, bắt đầu ngồi dậy tập hít đất. Qua tới bên này, cậu hình như ngày càng lưỡi, trước
kia bị bắt huấn luyện cả ngày a. Không rèn luyện nên tinh lực dường như
có chút dư thừa, về sau phải cố gắng tiếp tục.
Hít đất nửa giờ, Địch Nãi lại đánh một bộ Thái Cực quyền, lúc này mới lau mình, leo lên giường ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng Địch Nãi nhìn thấy một nữ nhân. Một nữ nhân dáng
người rất đẹp, mặc bikini. Địch Nãi nhìn không rõ gương mặt người nọ,
chỉ thấy đối phương cứ một mực ngoắc mình.
Địch Nãi thật lâu rồi
không thấy người đẹp, vì thế cậu biết hẳn này là nằm mơ. Xem ra là phúc
lợi đại thần ban cho, Địch Nãi nhịn không được đi qua.
Người đẹp
thực nhiệt tình, vừa áp tới liền bắt đầu hôn môi, vuốt ve Địch Nãi. Chậm rãi, những nụ hôn ngày càng xuống thấp, cuối cùng ngậm lấy thứ nóng
bỏng của Địch Nãi. Địch Nãi kinh động, mỹ nữ làm ra hành động cấp hạn
chế như vậy làm cậu vốn cấm dục lâu ngày suýt chút nữa chịu không nổi.
Cũng may cậu có chút định lực mới không mất mặt.
Người đẹp kia
ngậm lấy khẽ liếm mút vuốt ve, miệng phối hợp với tay, thật sự làm người ta hưởng thụ vô cùng. Địch Nãi say mê nhắm mắt lại, cậu nghĩ mỹ nữ này
hẳn đã từng luyện tập, bằng không kỹ xảo sao lại thuần thục như vậy?
Nhìn người ta vất vả như vậy, cậu thực muốn kéo lên KISS một cái, xem
như phần thưởng.
Đưa tay sờ xuống, liền cảm thấy cảm xúc có chút
không đúng. Tóc người đẹp này sao lại ngắn như vậy? Bất quá, cậu cũng
không nghĩ nhiều, trên tay hơi dùng sức kéo người đẹp đang cặm cụi dưới
thân lên.
Địch Nãi nhắm mắt lại hôn lên. Di, sao lại có chút
không thích hợp a, miệng của mỹ nữ không phải là miệng anh đào nhỏ nhắn
sao? Sao hôn lên lại cảm thấy cái miệng lớn như vậy? Cậu mở to mắt, a,
này làm sao là mỹ nữ, trước mắt rõ ràng là một con hổ thật lớn! Con hổ
này còn có ánh mắt vàng ươm ôn nhu. A a a, này không phải Phất Lôi
sao?!!!!
Địch Nãi quát to một tiếng, từ trên giường bật dậy. Thở
hắt ra vài ngụm, lau đi mồ hôi trên trán, phát hiện trái tim mình nảy
lên thình thịch.
Cậu nghĩ, sao lại mơ thấy giấc mơ kì quái như
vậy? Phất Lôi là anh em tốt của cậu. Đương nhiên, Phất Lôi đối với cậu
có ý tứ này, cậu biết. Chính là, trước kia cậu vẫn luôn cảm thấy bản
thân là trai thẳng, hơn nữa còn phải trở về, vì thế không muốn thẳng
thừng cự tuyệt Phất Lôi, làm y thương tâm.
Giờ cậu đã biết mình
không thể trở về thế giới cũ, nhưng vẫn chưa kịp nghiêm túc nghĩ nên làm thế nào xử lý quan hệ của mình với Phất Lôi.
Về sau cậu sẽ sinh
tồn ở thế giới này, thật sự phải thuận theo quy tắc ở đây, tìm một thú
nhân làm bầu bạn sao? Cậu cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Dù sao, hơn hai mươi năm trong quá khứ cậu đều là một trai thẳng thuần khiết a! Nữ nhân mềm mại tốt biết bao!
Tuy thế giới này không có nữ nhân, về sau
đừng hòng nghĩ tới chuyện đụng tới phụ nữ nữa. Chính là, cho dù như vậy, đối tượng YY cũng không tới mức biến thành Phất Lôi đi? Dù sao Phất Lôi cũng là nam nhân, cũng cứng rắn như cậu, cũng không có meo meo. Trước
kia cậu chưa từng có ý tưởng kì quái gì với nhóm bạn nam tính bên cạnh.
Bất quá, Địch Nãi biết chính mình khẳng định có hảo cảm với Phất Lôi. Chính là loại hảo cảm này, rốt cuộc là anh em tốt, bạn tốt, hay tình nhân a?
Địch Nãi ngơ ngác suy nghĩ nửa ngày, vẫn không hiểu được, cuối cùng lại nằm trở lại giường.
Cậu nghĩ, có lẽ hết thảy cứ để thời gian chứng minh đi!