Địch Nãi nhảy xuống hồ, tựa như con cá được thả xuống nước, thật sự là thoải mái vô cùng.
Bất quá, lần này cậu thực sự sơ ý. Chân chỉ vừa mới tốt, vừa rồi lại vì
hưng phấn quá độ mà quên hoạt động gân cốt. Vì thế, vừa mới lặn một hơi
thì cái chân bị thương đã bắt đầu rút gân. Bất quá cậu cũng không hoảng
loạn, cánh tay mạnh mẽ quạt nược, dùng cái chân còn lại đạp nước, bắt
đầu mượn sức trối lên.
Nhưng đúng lúc này, từ đáy nước có một thứ gì đó mềm mềm lành lạnh nhanh chóng quấn lấy cái chân đang đạp nước,
kéo cậu chìm xuống.
Địch Nãi nhanh chóng phản hứng, co chân vươn
tay sờ xuống mắt cá, đụng trúng một thứ mềm mềm như xúc tua, thứ kia đã
quấn vài vòng quanh mắt cá.
Địch Nãi kinh hãi, chẳng lẽ dưới đáy
nước hồ nước ngọt thế nhưng lại có bạch tuột? Nghĩ tới cây bạch tuộc mà
mình từng gặp trong rừng rậm nguyên thủy khi trước, Địch Nãi cảm thấy
chính mình rất có thể lại xui rủi gặp nạn.
Lúc ban đầu cậu cảm
thấy một cái hồ nhỏ thế này khẳng định không có nguy hiểm gì lớn, vì thế không hề mang theo bất cứ vũ khí sắc bén nào. Giờ thì chỉ có thể cố sức dùng tay keo, nhưng cái thứ kia lại quấn quá chặt, thật sự kéo không
ra. Một chân không thể động, chân kia thì rút gân, vì ở trong nước nên
hoàn toàn không thế thi triển thân thủ. Xung quanh một mảnh tối đen,
ngay cả mục tiêu công kích cũng tìm không thấy.
Đang lúc Địch Nãi vô cùng nôn nóng thì cậu cảm giác có một luồng nước đẩy mạnh tới. Ngẩng đầu liền nhìn thấy trong hồ nước u ám có hai điểm sáng đang lao nhanh
tới.
Địch Nãi sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu ra kia khẳng định là Phất Lôi. Phất Lôi là loại thú, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy
mọi vật. Trái tim Địch Nãi đột nhiên ổn định.
Phất Lôi hiển nhiên nhìn rõ cái thứ đang ẩn mình dưới nước kia, bất chấp để ý tới Địch Nãi, một phát lao thẳng tới sinh vật không rõ kia. Địch Nãi cảm giác đáy
nước chấn động dữ dội, cả người cậu cũng bị kéo lảo đảo, một lúc sau thì trói buộc bên chân không còn.
Lúc này lồng ngực vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu khó chịu, Địch Nãi vội vàng dùng hai tay quơ nước, nhanh chóng bơi lên mặt nước.
Phất Lôi thấy Địch Nãi thoát thân, liền bật người hóa về hình người lao tới
ôm lấy thắt lưng Địch Nãi, kéo cậu lên. Cảm nhận được đường cong mềm dẻo bên hông Địch Nãi, Phất Lôi trong lòng rung động, nhưng rất nhanh đã bị cảm giác lo lắng lấn áp, không biết tình huống địch nãi hiện giờ thế
nào, có bị thương hay không.
Rất nhanh hai người đã trồi lên, Địch Nãi vừa ngoi lên khỏi mặt nước thì hung hăng sặc sụa vài cái, rốt cuộc cũng lấy lại hơi.
Phất Lôi lo lắng, giúp Địch Nãi lau nước trên mặt một phen, sau đó vội vàng ôm lấy cậu bơi nhanh vào bờ. Địch Nãi cũng không ỷ mạnh, thân hình mềm
mại tùy ý để Phất Lôi kéo mình đi, ngẫu nhiên quạt nước một chút để trợ
lực.
Lúc này, Hách Đạt cùng Mã Cát đều ở bên bồ hồ lo lắng nhìn
về phía bọn họ, Mã Cát lớn tiếng hỏi han: “Địch Nãi, ngươi không sao
chứ?”
Địch Nãi khoát tay biểu thị không có việc gì, để Mã Cát yên tâm.
Bọn họ rất nhanh liền bơi tới chỗ tảng đá nhô ra ngoài, vừa lúc bên cạnh có một khoảng bằng phẳng, Phất Lôi liền đỡ Địch Nãi lên đó, lại vội vàng
túm lấy quần áo đặt bên cạnh khoác lên người Địch Nãi.
Địch Nãi
có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Phất Lôi, đảo mắt, phát hiện Hách Đạt đã
xoay người sang chỗ khác. Cậu không khỏi bật cười. Được rồi, kì thực đối với tình huống này, Địch Nãi đã bắt đầu tập thành thói quen.
Phất Lôi không leo lên bờ, cứ vậy đứng nước kéo chân Địch Nãi qua xem xét.
Địch Nãi vội lắc đầu nhắc nhở: “Không, không phải chân này. Chân này không
sao, là chân bên trái, bị rút gân. Ai u, khó chịu muốn chết.”
Phất Lôi vội vàng nâng chân trái Địch Nãi, một tay cầm chân, tay kia theo gân mạch xoa vuốt.
Chân trái cứng ngắc bị bàn tay dày rộng của Phất Lôi vây lấy, một luồng
nhiệt nóng bỏng từ lòng bàn chân truyền tới, cả người lập tức thoải mái
hơn rất nhiều. Nhưng cơ thể cứng còng bị dùng sức xoa bóp, cảm giác cũng không thích thú gì. Cậu chỉ cố cắn răng chịu đựng.
Phất Lôi cúi
đầu, chuyên chú giúp Địch Nãi xoa bóp. Mái tóc vàng rực ướt sũng, còn
không ngừng nhiễu nước xuống. Phất Lôi không chút để ý đưa tay lên lau
một phen, nước không bớt đi bao nhiêu, bất quá lộ ra cái trán rộng cương nghị. Hai hàng chân mày anh tuấn nhíu lại thành một đường thẳng tắp.
Ánh mắt chăm chú nhìn mắt cá chân Địch Nãi, mang theo chút đau lòng.
Địch Nãi cúi đầu nhìn Phất Lôi đang giúp mình xoa chân, trong lòng không
biết vì sao nhảy ra ý tưởng ‘Phất Lôi hệt như một người vợ nhỏ đảm
đang’. Bất quá, nhìn bộ dáng cao lớn của đối phương, nhìn thế nào cũng
không liên hệ với hình ảnh người vợ bé nhỏ được, Địch Nãi cảm thấy ý
tưởng này của mình thật hài hước, ‘phốc’ một tiếng bật cười.
Phất Lôi nghe thấy tiếng cười, nghi hoặc nhướng mi nhìn qua.
Địch Nãi vội vàng khoát tay, nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, mắt nhìn mũi mũi
nhìn tâm, dùng hành động biểu thọ mình không có việc gì. Dù sao, Phất
Lôi đang lo lắng cho cậu, thế nhưng cậu lại có suy nghĩ thực không phúc
hậu.
Phất Lôi bóp nhẹ vài cái, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hướng Hách Đạt ở trên bờ hô: “Trong hồ có một con nhu cáp, có thể đã bị ta
cắn chết, ngươi xuống lôi nó lên đi!”
Hách Đạt đáp một tiếng, nhảy xuống nước.Địch Nãi tò mò: “Nhu cáp? Ngươi nói chính là cái thứ vừa nãy cuốn lấy ta à?”
Phất Lôi gật gật đầu.
Địch Nãi cứ nghĩ thứ kia là bạch tuột, không ngờ lại là nhu cáp. Bất quá,
nhu cáp rốt cuộc là thứ gì vậy? Địch Nãi khẩn cấp muốn kiến thức một
chút.
Phất Lôi giúp Địch Nãi dùng sức xoa bóp gân cốt, nhìn vẻ
mặt cậu bắt đầu thư giãn thì cũng hơi yên lòng. Vì thế, lực chú ý của
Phất Lôi bắt đầu chuyển tới phương diện khác.
Phất Lôi phát hiện, Địch Nãi thực sự rất gầy, nhưng không phải loại gầy khô quắt mà là dạng cân xứng rắn chắc. Chân Địch Nãi rất dài, thon dài thẳng tắp hệt như
thân cây dừa. Cái chân thon dài trắng nõn bị Phất Lôi cầm trong tay dưới ánh trăng tựa hồ đang lóe sáng.
Ánh mắt Phất Lôi chậm rãi nóng
lên. Động tác xoa ấn cũng bắt đầu chậm đi. Da thịt dưới tay thật mỏng
manh, nhưng Phất Lôi vẫn tinh tường cảm giác được độ co dãn. Theo bắp
chân hướng lên chính là bắp đùi lộ ra ngoài của Địch Nãi, đường cong lưu sướng hấp dẫn làm Phất Lôi thực muốn hung hăng nhào tới cắn một ngụm.
Nhưng mà, y tạm thời không có lá gan kia.
Tiếp lên trên nữa, ẩn
dưới lớp quần áo chính là bộ phận kia, Phất Lôi chăm chăm nhìn hồi lâu,
bất quá chỉ thấy được chút hình dáng mơ hồ.
Phất Lôi không khỏi
tâm viên ý mã, vật phía dưới chậm rãi có xu thế ngẩng đầu. Y trộm nuốt
một ngụm nước miếng, cúi đầu không dám nhìn nữa. Dù sao hiện giờ ở đây
vẫn còn người khác. Tuy nửa người dưới của y đang ngâm trong nước, chỉ
khi nào đứng lên mới bị nhìn thấy, bất quá vẫn thực xấu hổ.
Địch
Nãi lúc này không chú tới Phất Lôi, mà quay đầu nhìn qua bên kia. Hách
Đạt đang kéo một vật thật lớn từ trong hồ ra, chậm rãi leo lên bờ. Mã
Cát vẻ mặt hưng phấn chạy tới hỗ trợ.
Bởi vì đang đêm nên ánh
sáng khá âm u, Địch Nãi nhìn không rõ lắm. Chỉ thấy thứ khi là một khối
trắng trắng, hệt như một tảng đá lớn hình tròn.
Nhưng Hách Đạt
rất nhanh đã chứng minh ý tưởng của cậu thật sai lầm. Sau khi lên bờ
liền đặt tay lên hai mép của thứ kia, sau đó mở toạt nó ra. Hóa ra nhu
cáp thế nhưng là loại có vỏ cứng bên ngoài như trai.
Địch Nãi thực kinh ngạc, nhịn không được muốn qua đó xem cái thứ nhu cáp suýt chút nữa làm mình toi mạng kia rốt cuộc là gì.
Lúc này chân Địch Nãi đã đỡ hơn nhiều, bất quá Phất Lôi vẫn còn kiên nhẫn
giúp cậu xoa bóp. Địch Nãi quay đầu lại, nhìn bộ dáng chuyên tâm của
Phất Lôi, không hiểu sao mặt có chút nóng lên.
Địch Nãi lắc lắc
đầu, vứt đi cảm giác xấu hổ kia, rụt rụt co chân lại. Trên tay Phất Lôi
trống rỗng, cư nhiên trong lòng cũng có chút vắng vẻ, cảm giác chưa thỏa mãn.
Địch Nãi thực lịch sự nói cảm tạ: “Phất Lôi, chân ta đã tốt lắm rồi, cám ơn a! Hắc hắc, nói ra cũng thực ngại, này đã là lần thứ
hai được ngươi cứu rồi.”
Phất Lôi lắc đầu: “Này không có gì, chính là về sau ngươi nên cẩn thận một chút. Rời khỏi bộ lạc, nơi nơi đều có nguy hiểm.”
Địch Nãi nhướng mi muốn phản bác, nói cậu không kém như vậy, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Dù sao cậu cũng đã được Phất Lôi cứu mạng hai lần, này đã là sự thật không thể nào chối cãi.
Địch Nãi rụt chân lại, chụp lấy cái quần còn để trên tảng đá, chân trần chạy tới chỗ Mã Cát xem nhu cáp.
Đến gần mới phát hiện, kia đúng là một con nhu cáp khổng lồ, lớp vỏ dài một mét rưỡi. Ngoại hình không khác loài trai nước ngọt là mấy, bất quá bên trong lại khác biệt rất lớn. Nó tuy không phải bạch tuột, nhưng lại có
xúc tua, chẳng qua xúc tua của nó chỉ có hai cái.
Xúc tua rất
dài, từ hai đầu vươn ra. Nó không có mắt, cái miệng thật to. Địch Nãi
không hình dung được nó giống thứ gì, tóm lại, không phải thứ đang yêu.
Dù sao, nó cũng là đầu sỏ hại Địch Nãi suýt chút nữa chết chìm a!
Mã Cát nói: “Địch Nãi, ngươi chưa thấy qua thứ này đi? Đừng nhìn nó khó
coi, thịt lại rất ngon nha. Hơn nữa, lớp vỏ của nó đem mài thành dao,
rất sắc bén.”
Mã Cát nói vậy, Địch Nãi liền nghĩ, lần đó lúc
chuẩn bị nghi thức kết bầu bạn của Mã Cát, có người từng dùng một con
dao kì lạ để mổ bụng lột da con mồi. Con dao kia so với dao đá thì sắc
bén hơn rất nhiều, hơn nữa còn rất nhẹ, tiện mang theo.
Lúc ấy
Địch Nãi còn định hỏi cái đó dùng thứ gì làm ra, bất quá có người thúc
giục đi ăn cái gì đó, vì thế cậu liền quăng nghi vấn đó ra sau đầu. Hiện giờ nghĩ lại, con dao kia rất có thể làm từ lớp vỏ của loại nhu cáp
này.
Mặc dù có khúc nhạc đệm bất ngờ, bất quá vẫn phải tắm tiếp.
Lần này Địch Nãi không còn hứng trí bơi lội nữa, vì thế cậu cùng Mã Cát ở bên này tảng đá, Hách Đạt cùng Phất Lôi ở bên kia, bốn người qua loa
tắm một trận. Sau khi mặc quần áo, Phất Lôi ngậm con nhu cáp kia trong
miệng, một đoàn bốn người trở về bộ lạc. Sau đó đều tự quay về nhà mình
nghỉ ngơi.