Hai người còn đang thảo luận xem còn gì có thể làm thì Phất Lôi tới. Hắn còn thực săn sóc mang hoa quả tới cho hai giống cái.
Mã Cát cắn trái cây ậm ờ nói: “Phất Lôi, ta cùng Địch Nãi đang nói muốn tham gia trao đổi ngày mai! Ngươi có muốn đi không?”
Phất Lôi nghe Địch Nãi nói muốn tham gia trao đổi, cũng cao hứng: “Tốt! Ta
cũng đi cùng các ngươi. Ta đi săn thêm mấy con mồi, đến lúc đó có thể
cầm trao đổi.”
Vì thế Phất Lôi thực vui vẻ bay đi.
Phất Lôi vừa đi, Hách Đạt đã tới tìm Mã Cát. Hách Đạt cũng mang tới trứng chim đã nấu chín cho bọn họ.
Mã Cát cầm trứng, cao hứng cười toe toét nói chuyện trao đổi, Hách Đạt
cũng thực duy trì. Mã Cát liền bảo Hách Đạt đi chặt tre. Hách Đạt không
nói hai lời, lập tức chạy đi.
Địch Nãi phát hiện các thú nhân
thật đúng có năng lực, cơ bản không có ai lười nhác. Phi thú nhân hoàn
toàn có thể không làm gì, nằm một chỗ làm sâu lười. Quả nhiên ở đây phi
thú nhân vẫn rất thoải mái, rất hạnh phúc a!
Hách Đạt rất nhanh
đã chặt tre mang về. Hắn hỏi Mã Cát một chút, biết ở đây không còn việc
gì cần mình làm, vì thế cũng bay đi săn thú. Sau khi Hách Đạt đi, Địch
Nãi cùng Mã Cát ăn bữa sáng, chuẩn bị làm việc.
Địch Nãi nghĩ,
hôm nay cùng Mã Cát làm thử rổ tre, dù sao sọt cũng quá lớn, có nhiều
lúc cầm không tiện. Rồ thì có thể đựng rất nhiều thứ.
Cậu tả hình dáng cùng các bước cơ bản một chút, Mã Cát nghe cũng hiểu sơ sơ, biểu thị có thể thử xem.
Vì thế hai người phân công hợp tác, vẫn là Địch Nãi chẻ nan, Mã Cát đan.
Đến giữa trưa, Phất Lôi cùng Hách Đạt đều trở lại. Lúc này, Mã Cát đã đan xong hai cái rổ, Địch Nãi thì đã chẻ hết tre.
Bởi vì muốn tham gia hoạt động ngày trao đổi nên hai thú nhân cũng phí một
phen tâm tư, săn những con mồi bình thường không dễ bắt được.
Phất Lôi săn được một con chim rất đẹp, bộ lông thực lộng lẫy, cơ hồ có thể
sánh với chim công. Phất Lôi nói nó gọi là kim sí điểu. Đáng tiếc là nó
đã chết. Địch Nãi xách nó lên xem, cảm thấy có chút đáng tiếc, không
biết lúc còn sống còn đẹp cỡ nào.
Hách Đạt thì bắt được một con lệ nham thú. Ngoại ra, còn có lộc, thỏ, chim trĩ này nọ.
Phất Lôi cùng Hách Đạt giết một con chim trĩ, chuẩn bị nướng ăn cơm trưa.
Địch Nãi nhớ mấy thứ Mã Cát mang về hôm qua vẫn còn chút rau dại, vì thế
liền nấu một nồi canh. Rất nhanh, thịt đã nướng tốt, Mã Cát liền dừng
việc trong tay, ngồi bên bếp bắt đầu dùng cơm.
Sau khi dùng cơm
xong, Phất Lôi nói hôm nay mình phải tới chỗ trú mới xây xem tình hình
nung đồ gốm, vì thế đi trước. Hách Đạt biểu thị ngày mai đi trao đổi sẽ
không có thời gian săn thú, nên săn nhiều con mồi một chút, vì thế cũng
đi.
Hai người còn lại cũng không nhàn rỗi, Mã Cát tiếp tục đan
rổ, Địch Nãi thì bắt đầu tước con quay. Bất quá, tước tước một hồi liền
cảm thấy thứ này thực sự không có kỹ thuật gì nhiều! Tước vài con quay,
lại làm vài cái roi, Địch Nãi thực sự không làm nổi nữa, dứt khoát ngồi
xuống học Mã Cát đan rổ.
Chính là loại kỹ năng đan rổ này, cậu
thực sự không kiên nhẫn nổi. Nhàm chán liếc nhìn trong động, liền thấy
con kim sí điểu đặt trong góc.
Địch Nãi nghĩ nghĩ, không bằng
dùng lông kim sí điểu làm mào đội đầu đi. Bộ lạc nguyên thủy có rất ít
vật phẩm trang sức, phỏng chừng sẽ có phi thú nhân thích.
Trước
kia lúc mai phục thường xuyên dùng nhánh cây quấn lên mũ để che dấu. Cho nên, hiện giờ dùng nhánh tre bỏ đi bện thành vòng cũng không khó. Chẳng qua, nếu muốn làm cho đẹp thì không dễ.
Địch Nãi đi qua, cẩn
thận cắt một ít lông của kim sí điểu xuống. Cậu dùng nhánh tre bện thành hình thức ban đầu, cẩn thận cắt tỉa mớ lá rồi chậm rãi cắm lông kim sí
điểu ngay ngắn thành một hàng.
Mã Cát vốn đang chuyên tâm đan rổ, thấy Địch Nãi làm mào thì ánh mắt sáng lên, chạy tới chỉ trỏ, nói Địch
Nãi làm thế nào thì hấp dẫn hơn. Địch Nãi nhìn trái nhìn phải, cứ cảm
thấy mớ cành trúc lộ ra cho dù chỉnh thế nào cũng thấy thực loạn, không
đẹp.
Mã Cát nhìn một hồi, nhanh trí tìm ra một miếng da lộc nhung màu tím sậm đã thuộc tốt, tiếp đó cắt thành một sợi dài quấn quanh cành trúc, sau đó dùng kim may lại phần da thú bên trong. Rốt cục, một cái
mào đội đầu nguyên thủy dã tính chính thức thành hình.
Mã Cát cầm cái mào trong tay xoay tới xoay lui, còn đội lên đầu hỏi địch nãi: “Nhìn có đẹp không?”
Địch Nãi nhìn, loại mào này quả thực thích hợp với người tóc dài. Mã Cát có
mái tóc dài đỏ rực chói lọi, phối với đế tím cùng lông chim vàng óng,
quả thực xinh đẹp đến yêu dị. Vì thế cậu mở miệng khen: “Không tồi, rất
thích hợp với ngươi.”
Mã Cát nghe vậy liền yêu thích không muốn
buông tay, lôi kéo tay Địch Nãi khẩn cầu: “Cái mào này thực đẹp, tặng
cho ta đi, tặng cho ta đi!”
Địch Nãi chỉ biết, thứ tốt bị hắn
nhìn thấy chưa chắc là chuyện tốt, liền nói: “Tốt lắm, thua ngươi rồi,
cầm đi! Dù sao lông kim sí điểu cũng còn, hẳn có thể làm được một hai
cái nữa.”
Mã Cát thực vui sướng, cầm cái mào hôn hai ngụm, suýt
chút nữa bổ nhào tới hôn Địch Nãi, cũng may biết làm vậy có điểm không
ổn nên khựng lại.
Mã Cát lầm bầm một điệu nhạc không biết tên,
đội cái mào vui vẻ tiếp tục đan rổ. Địch Nãi cười cười, có lẽ tâm tình
cũng bị ảnh hưởng, lại tiếp tục bện mào.
Một hồi sau, Hách Đạt
lại xách mấy con mồi trở về. Vừa vào cửa, Mã Cát ngồi bên kia liền
nghiêng đầu cười với hắn. Nụ cười kia quả thực làm Hách Đạt lóa cả mắt,
ngây ngốc đứng ngoài cửa nửa ngày cũng không hồi phục tinh thần. Vẫn là
Mã Cát bật cười, đánh vỡ cục diện bế tắc, hướng Hách Đạt hô: “Ngốc tử,
đứng đờ ngoài đó làm chi? Mau vào a!”
Hách Đạt ngơ ngác ‘nga’ một tiếng, đi vào sơn động đặt con mồi xuống, vẻ mặt có chút chân chất ngơ
ngác. Mã Cát đắc ý hất cao cằm, chỉ cái mào trên đầu hỏi: “Ta đội cái
mào này đẹp không?”Hách Đạt liên tục gật đầu: “Đẹp, hôm nay ngươi thật đẹp.” Mã Cát thẹn thùng, cúi đầu cười hắc hắc.
Địch Nãi bị biểu hiện của cặp đôi bên kia chọc cười, cười ha hả. Mã Cát bất
mãn trừng mắt lườm, sau đó cũng bật cười. Hách Đạt cũng ngây ngô cười
theo. Nhất thời, trong động tràn đầy tiếng cười.
Nhóm người đang vui vẻ thì Phất Lôi trở về, nghi hoặc hỏi: “Gì mà vui vậy?”
Địch Nãi chỉ cái mào trên đầu Mã Cát hỏi: “Cái đó là ta làm, đẹp không?”
Phất Lôi gật đầu: “Không tồi, rất dễ nhìn. Bất quá, nó có gì muồn cười sao?”
Địch Nãi khoát tay: “Không phải, không phải nó buồn cười, là Hách Đạt cùng Mã Cát, hai bọn họ ở chung thiệt khôi hài. Ha ha ha…”
Phất Lôi nhìn Hách Đạt cùng Mã Cát, vẫn không hiểu có điểm nào buồn cười,
nói: “Chỗ trú mới xây hôm nay đã nung đợt đầu tiên, đồ gốm không tồi,
rất ít món bị rạn nứt.”
Địch Nãi nghe xong thật cao hứng: “Kia tốt lắm a. Lại xây thêm mấy chỗ, về sau mỗi người trong bộ lạc đều có đồ gốm để dùng.”
Mã Cát ở bên cạnh chen vào nói: “Đúng vậy, đồ gốm thật sự rất tiện. Ta
dùng bình chứa nước, nấu đồ ăn này nọ, so với trước kia dùng ống tre
tiện hơn rất nhiều a! Địch Nãi, này đều là công lao của ngươi a!”
Địch Nãi lắc đầu: “Sao có thể nói đều là công lao của ta được? Mọi người đều xuất lực a, nhiều người nhiều sức nên mới làm được chuyện lớn.”
Mã Cát cười nói: “Cũng đúng, bất quá, công ngươi lớn nhất.” Hách Đạt cùng Phất Lôi cũng phụ họa gật đầu.
Địch Nãi cười cười, cũng không tiếp tục biện giải.
Ngày này mọi người đều thu hoạch rất nhiều. Phất Lôi cùng Hách Đạt săn mồi,
trừ bỏ trưa cùng tối đã ăn hết bốn thì còn lại sáu con. Địch Nãi cùng Mã Cát tổng cộng làm được bảy cái rổ trúc, ba cái mào, còn có ba con quay
cùng ba cọng roi.
Mệt mỏi cả ngày, mọi người ăn cơm xong liền muốn đi nghỉ ngơi.
Địch Nãi đêm này không mộng mị ngủ thẳng đến hừng đông. Buổi sáng thức dậy,
sau khi rửa mặt xong, cậu tiếp tục ở ngoài cửa sơn động hoạt động gân
cốt.
Lúc này, Mã Cát tới. Kỳ quái chính là, lúc chào hỏi gương mặt có chút đỏ, nói chuyện còn ấp a ấp úng.
Địch Nãi thực kinh ngạc, dù sao Mã Cát trước giờ rất cởi mở, vì thế cậu mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Mã Cát cúi đầu đỏ mặt nói: “Ta cùng Hách Đạt đã quyết định kết thành bầu bạn, ngày mai liền cử hành nghi thức.”
Địch Nãi cười: “Đây là chuyện tốt a! Xem ra các ngươi tiến triển rất nhanh
a! Không tồi, chúc mừng chúc mừng. Ta chúc hai người đầu bạc đến già a!”
Mã Cát nói: “Cám ơn, chiều mai sẽ cử hành nghi thức ở tế đàn, đến khi đó ngươi nhất định phải tham gia nga!”
Địch Nãi một ngụm đáp ứng: “Nghi thức? Tốt, ta nhất định sẽ đi.” Địch Nãi
nghĩ, hóa ra nơi này hai người kết thành bầu bạn cũng cần nghi thức a!
Kia hẳn là hôn lễ đi? Không tồi, loại nghi thức này khẳng định rất thú
vị. Bất quá, tham gia hôn lễ, có cần tặng quà không?
Cậu hỏi: “Ta chưa tham dự nghi thức bầu bạn của bộ lạc các ngươi lần nào! Nó tiến hành thế nào?”
Mã Cát nói: “Nghi thức ngày mai sẽ cử hành ở tế đàn. Đại khái sẽ bắt đầu
sau bữa cơm trưa. Đến lúc đó, thân nhân bằng hữu trong bộ lạc đều tới.
Tộc trưởng cùng đại vu sẽ chủ trì nghi thức cho chúng ta. Thân nhân bằng hữu của ta cùng Hách Đạt sẽ hội tụ cùng một chỗ, cùng dùng cơm bên lửa
trại.”
“Nga, nói vậy, hôm nay chúng ta còn tới chỗ trao đổi
không?” Địch Nãi cảm thấy, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, dù sao
cũng cần chút thời gian chuẩn bị đi?
Mã Cát khoát tay: “Không có
việc gì, tham gia trao đổi cùng nghi thức ngày mai không có gì xung đột. Ta cũng không cần chuẩn bị gì nhiều. Chính là hôm nay Hách Đạt phải săn nhiều con mồi một chút, ngày mai sẽ có rất nhiều người tới tham dự nghi thức.”
Địch Nãi gật gật đầu: “Vậy cũng được, sáng chúng ta đi trao đổi, chiều ngươi có thể dành thời gian rãnh quay về chuẩn bị.”
Lúc này, Phất Lôi tới. Địch Nãi biết Mã Cát ngại nói chuyện này, vì thế
liền nói cho Phất Lôi biết chuyện Hách Đạt cùng Mã Cát kết làm bầu bạn.
Phất Lôi nghe xong, cũng thực cao hứng chúc phúc.
Phất Lôi tuyệt
không kinh ngạc. Lúc trước khi cùng đi săn thú, Hách Đạt cũng từng để lộ ý tứ này, theo y thấy thì chuyện bọn họ kết thành bầu bạn chỉ là sớm
muộn.
Nhìn thấy bằng hữu có thể tìm được bầu bạn, từ nay về sau
có đôi có cặp, đầu bạc đến già, y thực vui mừng. Chính là, trong tiềm
tức lại không khỏi vì mình mà lo lắng. Giống cái y thức giống như không
hiểu tâm ý của mình.
Địch Nãi tựa hồ luôn nghĩ tới chuyện trở về, Phất Lôi cũng không tiện vội vàng đi thổ lộ tâm ý. Bởi vì y sợ Địch Nãi vì mình thông báo mà miễn cưỡng lưu lại. Chính là, nếu thật vậy, cho dù lưu lại cậu cũng không vui. Cho nên, y chỉ có im lặng chôn vùi tâm ý
trong đáy lòng.