Địch Nãi quyết định phải làm đồ gốm, liền nói với Phất Lôi cùng Mã Cát:
“Hôm nay chúng ta làm một ít đồ đốt không hư đi. Thứ này gọi là đồ gốm.”
Mã Cát có vẻ hứng thú bừng bừng: “Tốt tốt, kia đồ gốm làm từ gì a?”
Địch Nãi nói: “Dùng loại đất bùn này.”
Số bùn Phất Lôi mang về khi nãy còn rất nhiều, Địch Nãi chuẩn bị dùng nó
làm phôi gốm. [phôi gốm: bán thành phẩm, tức là đồ gốm chỉ mới dc tạo
hình]
Mã Cát không tin: “Ta từng dùng nó làm chậu rồi, sau khi làm ra không thể chứa nước, cũng không thể đặt trên lửa đốt.”
Địch Nãi nói: “Đó là vì ngươi còn thiếu một bước quan trọng. Chúng ta làm
phôi gốm trước đã, chính là nặn chúng thành hình dạng có thể dùng để
chứa nước.
Bởi vì bùn này không đủ độ cứng, Địch Nãi lại bảo Phất Lôi tới bồ sông tìm chút cát mịn trộn vào. Sau đó cả ba người bắt tay
làm, dưới sự chỉ dẫn của Địch Nãi, bọn họ dùng số bùn này làm thành
bình, ly, chén, chậu này nọ.
Bởi vì không có khuôn đúc nên chỉ
đành chọn cách nguyên thủy nhất, chính là từ một cục bùn từ từ nặn thành dáng. Lúc mới bắt đầu quả thực nhìn không ra gì, sau đó dần dần mới tốt hơn.
Tính trẻ con của Địch Nãi bắt đầu phát tác, làm ra đủ loại hình dáng kì quái.
Mã Cát cũng thực vui vẻ, chơi đến quên cả trời đất, cuối cùng đều làm tới
phát nghiện, không muốn dừng tay. Mãi đến lúc chút bùn đất cuối cùng
cũng dùng hết, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn.
Bởi vì mặt ngoài của
phôi gốm cần phải bằng phẳng vuông vức, vì thế muốn làm thành công một
thành phẩm cũng mất khá nhiều công sức.
Địch Nãi bảo Phất Lôi chuyển số phôi gốm đã làm tốt vào một góc sơn động mát mẻ.
Địch Nãi nói phải hong khô, nếu phơi dưới ánh mặt trời sẽ bị rạn nứt, vì thế bước tiếp theo phải đợi đến mai, khi phôi gốm khô mới có thể tiến hành.
Bộ dáng Mã Cát hệt như ước gì có thể làm một phát đến cuối cùng, vừa nghe thấy vậy thì có chút thất vọng.
Bởi vì trời sắp tối, Địch Nãi nhớ tới âm thanh nghe thấy đêm qua, liền quyết định làm cửa cho sơn động.
Cậu nhờ Phất lôi chặt một ít tre mang về, bắt đầu làm cửa tre.
Cũng may việc này khá đơn giản, còn có Mã Cát cùng Phất Lôi hỗ trợ, rất
nhanh đã làm xong. Địch Nại đặt cánh cửa ở ngoài động, chuẩn bị buổi tối mới bịt cửa hang lại.
Còn một ít nhánh nhỏ, Địch Nãi bó lại làm chổi quét nhà.
Mã Cát thấy cây chổi liền hiếu kỳ cầm nó quét nửa ngày, dọn sạch bong cả sơn động.
Lúc này trời cũng tối, Phất Lôi tiếp tục đặt thịt lên giá gỗ nướng. Cao
sừng hươu nấu xong đã được Địch Nãi rót vào một ống tre sạch, sau đó cậu lấy một chút gạc hươu, dùng dao găm nghiền nhỏ sau đó hòa chung với
rượu.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều có chút mệt mỏi, Mã Cát
cùng Phất Lôi cũng sớm cáo từ về nghỉ ngơi. Trước lúc đi, Phất Lôi còn
giúp Địch Nãi kéo cánh cửa tre vừa làm chắn lại cửa động.
Không
biết là tác dụng tâm lý hay cánh cửa kia thật sự hiệu quả, tối đó Địch
Nãi không hề nghe thấy âm thanh kỳ quái gì, rốt cuộc ngủ một giấc thật
ngon.
Sớm hôm sau, Phất Lôi cùng Mã Cát đều đến từ rất sớm. Hôm
nay Địch Nãi mặc bộ quần áo ngụy trang của mình. Tuy có câu nhập gia tùy tục nhưng cậu thật sự không quen mặc da thú, lại còn phải chú ý không
được lộ da thịt, nghẹn chết cậu a.
Mã Cát lần đầu tiên nhìn thấy
Địch Nãi mặc quần áo ngụy trang nên kinh ngạc một phen, vây quanh cậu
nhìn trái nhìn phải, không ngừng khen xinh đẹp. Còn nói hắn cũng muốn
dùng da thú may thành quần áo dạng này để mặc.
Địch Nãi nói:
“Tốt, làm xong tặng ta một bộ đi, ta lấy thứ tốt để đổi với ngươi.” Cậu
cảm thấy muốn dùng da thú làm ra bộ dáng quần áo thực sự quá khó, dù sao bọn họ chỉ có kim xương cùng chỉ đay, còn không có kéo.
Địch Nãi nhớ tới mớ kim chỉ mình mang theo, vì thế liền lấy một cuộn chỉ cùng
một cây kim giao cho Mã Cát. Lại nghĩ nếu không có dao cũng không làm
được gì, vì thế lại tìm con dao gấp đa dụng của mình.
Sau khi
Địch Nãi làm mẫu một lần, Mã Cát liền cầm dao gấp vui đến nhảy dựng. Hắn nói: “Thứ này của ngươi tốt quá, yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng
làm một bộ quần áo da thú cho ngươi.”
Địch Nãi mỉm cười: “Vậy ta cám ơn trước.”
Địch Nãi còn chưa rửa mặt, Phất Lôi dùng ống tre lấy chút nước đến cho cậu
rửa mặt. Địch Nãi không hề ý thức được, mình không hề khách sáo cám ơn
Phất Lôi, đã bắt đầu thoải mái hưởng thụ sự chiếu cố của đối phương.
Sau khi rửa mặt, ba người cùng ngồi xuống ăn sáng.
Lần này Phất Lôi đã thông minh dùng da thú mang theo rất nhiều hoa quả cùng trứng chim đến cho bọn hắn ăn.
Hoa quả có rất nhiếu loại, có đu đủ, táo, xoài, nho, còn có cả chuối tiêu.
Trên vỏ vẫn còn đọng sương, xem ra lúc sáng sớm Phất Lôi đã vào rừng
hái.
Mã Cát nghĩ, Phất Lôi đúng là có lòng, nếu Hách Đạt cũng săn sóc mình như thế thì tốt rồi. Ngẫm lại thì chắc không có khả năng. Hách Đạt thật sự rất ngốc. Bất quá nghĩ đến mớ động vật nhỏ Hách Đạt đưa hôm qua, hắn lại vui vẻ.
Địch Nãi cũng thực vui: “Oa, nhiều trái cây vậy a, sáng nay ngươi đi hái sao Phất Lôi? Nhanh vậy đã về, giỏi thật a.”
Phất Lôi không nói gì, chỉ nuông chiều nhìn Địch Nãi ăn.
Địch Nãi không hề phát giác bắt đầu ăn uống, thấy Phất Lôi nhìn mình liền phản xạ có điều kiện kéo y qua ăn chung.
Mã Cát còn chưa ăn xong đã ồn ào nói: “Địch Nãi, ngươi ăn nhanh lên, chúng ta đi làm đồ gốm nữa.”
Địch Nãi buồn cười: “Ngươi đi xem thử xem đã khô chưa?”
Mã Cát chạy qua hai bước nhìn, lại kêu lên: “Khô rồi khô rồi!”
Địch Nãi bất đắc dĩ, tranh thủ ăn xong miếng táo cuối cùng rồi bắt đầu làm
việc. Cậu dọn sạch bếp lò vừa làm hôm qua, sau đó dùng dao găm đào một
cái lỗ sâu ở phần cửa lò.
Phất Lôi muốn giúp nhưng bị Địch Nãi
khoát tay cản lại, ý bảo không cần. Chút việc nhỏ thế này, tuy chân cậu
bị thương nhưng vẫn có thể làm được.
Địch Nãi bảo phất Lôi chặt
ngắn những thanh củi, vừa đủ để nhét vào trong bếp lò, sau đó đặt số đồ
gốm đã khô lên trên. Bất quá bếp lò không quá lớn, đặt không được bao
nhiêu.
Sau khi bỏ vào, Địch Nãi nhìn phần trên của bếp lò mà ngẩn người, thầm nghĩ nên dùng cái gì để bịt kín lại?
Mã Cát vẫn nhìn chằm chằm động tác của Địch Nãi, thấy cậu ngẩn người liền hỏi: “Sao vậy?”Địch Nãi nói một chút, Mã Cát liền hiểu được: “Ta có một miếng đá mỏng, vừa
vặn có thể đậy lên bếp, Phất Lôi, ngươi theo ta về lấy đi.”
Rất
nhanh, phiến đá đã được lấy tới, quả nhiên vô cùng vừa vặn. Cũng không
quá nặng, không đè sụp bếp lò. Địch Nãi dùng miếng đá kia để chặn cửa
thông gió, chỉ chừa một lỗ thông khí nhỏ, sau đó bắt đầu bỏ củi vào đốt.
Lửa cháy hừng hực trong lò.
Mã Cát hỏi: “Phải đốt bao lâu a?”
Địch Nãi nghĩ nghĩ, đáp: “Hẳn là nửa ngày đi!”
“A, lâu vậy sao, vậy ta về trước làm quần áo vậy. Chờ ăn cơm trưa xong lại qua.” Mã Cát ngồi không yên.
Phất Lôi cũng phải đi săn.
Vì thế hai người đều rời đi, để lại một mình Địch Nãi gạt tro cùng thêm củi vào lò.
Ngồi có chút chán, Địch Nãi liền chọn một ống tre khá lớn trong số Bội Cách mang tới, định chẻ làm đũa tre.
Đũa làm bằng nhánh liễu, lúc ăn trong miệng luôn có vị chua, làm đũa tre vẫn tốt hơn.
Cậu cẩn thận dùng dao găm chẻ tre thành mấy mảnh lớn, sau đó lại chậm, rãi
tách thành từng chiếc đũa, cuối cùng cùng dao găm tỉ mỉ vót nó trơn
nhẵn.
Mười đôi đũa vót xong thì thời gian cũng tốn hơn phân nửa.
Lúc này một thú nhân tên Bố Luân Đạt chạy tới ngoài sơn động của Địch Nãi, đưa cho cậu một bó hoa tươi.
Địch Nãi nhìn bó hoa rực rỡ không biết tên là gì kia mà đen mặt.
Ông đây giống loại người thích hoa hoa cỏ cỏ lắm à? Lúc đi bộ đội trước
kia, ngay cả một cây xương rồng cũng để cho nó chết, rõ ràng là ông có
thù oán với hoa cỏ a!
Bất quá nhìn thấy thú nhân vóc dáng cáo lớn giơ một bó hoa thật to cười ngây ngốc đưa tới trước mặt mình, quả thật
không thể cự tuyệt nổi.
Nhưng nghĩ lại, hoa này không có hàm nghĩ đặc biệt gì đi? Lỡ mình ngây ngốc nhận hoa rồi không thể không làm vợ
người ta thì khổ.
Vì thế cậu liền hỏi Bố Luân Đặc tặng hoa có ý nghĩa gì đặc biệt hay không.
Nghe Bố Luân Đặc nói hắn ở trong rừng nhìn thấy hoa này xinh đẹp nên ngắt
mang về cho cậu mà thôi, Địch Nãi mới yên tâm. Sau đó nói cám ơn rồi
nhận hoa.
Thú nhân kia thấy cậu nhận liền vui vẻ vô cùng, thoáng cái đã nhảy nhót đi thật xa.
Sau khi trở lại sơn động, Địch Nãi nhìn bó hoa mà không biết phải làm gì
với nó. Thời đại này không có bình hoa, bản thân cậu cũng không rãnh mà
dưỡng hoa, liền dứt khoát ném vào một góc. Vì thế đóa hoa đáng thương
chỉ có thể nằm một góc ngắm vách tường.
Ba giờ trôi qua, Mã Cát
đã không kiềm chế được mà chạy tới. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được
đóa hoa nằm trong góc, loại hoa này hắn rất thích, liền cầm lên ngửi
mãi, hỏi Địch Nãi: “Hoa đâu ra vậy?”
Phất Lôi cũng đi săn trở về, lần này y săn một con gà rừng cùng một con hươu đực còn chưa trưởng thành. Địch Nãi vừa nhìn liền thấy hai cái sừng của hươu non đều chưa cứng, tất cả đều là nhung hươu a!
Đây là lần
đầu tiên Địch Nãi tận mắt nhìn thấy nhung hươu chân chính, cậu kích động tới mức kêu lên: “A, nhung hươu, thật sự là nhung hươu a!” Trong lòng
cậu cũng đang thầm gào lên, cả gia tài a, hai cái sừng đầy đủ thế này,
nếu ông mang nó về thời hiện đại thì ít nhất cũng bán được mấy chục
ngàn. Như vậy ông sẽ trở thành kẻ giàu có, một bước lên mây a.
Phất Lôi nhìn thấy Địch Nãi kích động như vậy cũng thực vui vẻ. Xem ra săn
hươu non là chính xác. Làm giống cái mình thích vui vẻ chính là trách
nhiệm của mỗi giống đực a!
Phất Lôi quay đầu nhìn hoa trong tay
Mã Cát, cũng hỏi là ai tặng, Mã Cát giành nói là Bố Luân Đạt đưa cho
Địch Nãi, bất quá Địch Nãi đã cho lại hắn.
Phất Lôi nghe vậy liền cảm giác được nguy cơ, lập tức hỏi: “Địch Nãi, ngươi có thích hoa
không?” Y định nếu Địch Nãi thích, mỗi ngày y đều hái một bó lớn tới cho cậu.
Địch Nãi xem xét thấy được nung cũng không sai biệt lắm, liền bảo Mã Cát dập lửa.
Mã Cát kích động nói: “Thế nào, thế nào? Được chưa?”
Địch Nãi nói: “Phải chờ chút đã, phải để nó từ từ hạ độ nóng xuống mới lấy ra được. Chúng ta ăn gì đó trước đi.”
Phất Lôi thấy bên này còn chưa xong nên nói mượn dao găm của Địch Nãi, xách
con thỏ Hách Đạt săn hôm qua cùng con gà rừng mình vừa săn được ra bờ
sông xử lý. Hươu non thì giữ lại tối ăn.
Mã Cát không có việc gì làm liền đi lòng vòng tại chỗ. Xoat a xoay, suýt chút nữa làm Địch Nãi choáng tới ngất.
Cũng may Phất Lôi rất nhanh đã quay lại, bắt đầu nhóm lửa nướng gà rừng cùng thỏ, Mã Cát cũng qua giúp một tay.
Địch Nãi cứ một lát lại đi kiểm tra độ ấm của lò, phát hiện không sai biệt
lắm mới giở tảng đá bên trên, cẩn thận lấy đồ gốm ra. Sáu món, có một
cái chậu lớn bị nứt, số khác đều rất tốt. Chẳng qua, mặt ngoài của số đồ gốm này đều khá thô ráp, có vài cái tuy không nứt nhưng trên bề mặt vẫn có chút vết rạn. Địch Nãi hắc tuyến, thứ này nếu ở địa cầu, ai thèm mua chứ?
Phất Lôi cùng Mã Cát mỗi người cầm một cái bát ngắm nghía, tấm tắc khen ngợi.
Địch Nãi nghĩ, mặc kệ thế nào, hiện giờ có thể xem là chế tác thành công,
không biết có dùng bền không nữa. Vì thế mở miệng nói: “Chúng ta thí
nghiệm một chút, thử xem số đồ gốm này dùng có tốt không.”