Đào Nguyên nhìn đôi mắt to
của Tống Phi Lan, nuốt xuống mấy lời cay nghiệt đã sắp trào ra khỏi
miệng, nói: “Tôi cảm thấy… Đi gặp phụ huynh thì nên ăn mặc trang trọng
một chút, bộ đồ này màu hơi chói.”
Tống Phi Lan nghe anh nói vậy, tâm tình mới tốt lên.
“Vậy anh chọn hộ em đi.”
Đào Nguyên đi theo cậu lên lầu, vào phòng thay quần áo, bên trong chia ra
làm chính trang và trang phục hưu nhàn. Cái làm người kinh ngạc chính
là, chính trang của Tống tổng lại toàn là màu sắc rực rỡ, treo lên còn
đủ bảy màu cầu vồng…
Trợ lý Đào im lặng không nói gì, giúp cậu
chọn một bộ y phục, đặt lên giá treo cho Tống tổng thay. Tống Phi Lan
tuy rằng trình độ thẩm mỹ có hạn nhưng coi như nghe lời, ngoan ngoãn đổi quần áo rồi xuống lầu.
Áo len vặn thừng màu xám nhạt để lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng chỉnh tề (1), phía dưới là quần bò màu xanh đậm cùng bốt không dây màu cà phê, nhìn vừa trẻ trung vừa gọn gàng, làm Tống
tổng 28 tuổi mà nhìn vào như mới trên 20.
“Tốt lắm, đi thôi.” Đào Nguyên đứng dậy, đưa áo khoác cho cậu.
Tống Phi Lan nhắm mắt theo đuôi anh, nhìn kỹ đúng là có bóng dáng của một
thiếu niên 17 tuổi, y hệt trẻ con, miệng líu ríu không ngừng suốt dọc
đường. Đào Nguyên không biết moi đâu ra một cây kẹo que, xé vỏ rồi nhét
vào miệng cậu, cũng không nói chuyện, trực tiếp dán miệng Tống tổng lại.
Đầu đông, thời tiết lạnh đến mức không tưởng, Tống Phi Lan rụt lui vào
trong khăn quàng cổ, một đường chống nạng chậm rãi đi theo Đào Nguyên
đang sải chân dài bước vào sân bay, nhìn rất là đáng thương.
Vốn
Đào Nguyên muốn dùng xe lăn đẩy cậu nhưng Tống Phi Lan không chịu, nói
là nhìn giống bệnh nhân thời kỳ cuối, muốn tự mình đi lại, có điều xem
ra hình tượng hiện giờ của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Thời tiết kém nên sẩm tối máy bay mới hạ cánh, đến khi Tống Đông Lai bước
ra, Tống Phi Lan đã uống xong một cốc cà phê to, có hơi muốn vào wc giải quyết.
Tống đổng vừa nhìn thấy bộ dạng con trai cả của mình tội
nghiệp chống nạng, trong lòng cũng không chịu nổi, “chậc” một tiếng nói: “Chưa khỏe hẳn thì không cần đi đón bố đâu.”
Tống Phi Lan không
đáp, chống nạng cùng bọn họ ra chỗ đậu xe, dọc đường đi trong lòng vô
cùng hối hận không nghe lời Đào Nguyên, biết thế đã nhờ anh đẩy xe lăn
để đỡ phải cà nhắc đi bộ, còn phải nghe ông già nhà mình lải nha lải
nhải.
Tống Đông Lai ngồi máy bay cả đêm nên rất mệt mỏi, nhìn con trai đang bỏ nạng vào cốp xe, nhịn không được lại mắng: “Lớn thế này
rồi mà cứ thích chơi mấy thứ ấu trĩ thế hả?! Mày năm nay 28, không phải
18, quậy phá cũng phải có chừng mực chứ, lại còn kéo bè kéo phái đi đua
xe gây tai nạn chết người!”
Tống Phi Lan chỉ biết mình bị đụng xe nhập viện, Đào Nguyên cũng không nói nhiều, không ngờ có người chết,
cậu nhất thời sửng sốt, há hốc miệng nhìn Tống Đông Lai.
“Tai nạn chết người?!”
“Ừ, lái xe vận tải tử vong tại chỗ, trong nhà còn hai đứa con, một đang
chuẩn bị thi đại học một đang học sơ trung! Nhìn coi bọn bay tạo nghiệp
gì kia kìa!” Tống Đông Lai dí tay vào gáy cậu, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép.
Tống Phi Lan lại ngẩn ra, cũng may vẫn còn chút lý trí: “Cảnh sát điều tra thế nào ạ? Là lỗi của bên nào?”
Xe hơi với xe tải trọng, cậu không ngốc, chẳng lẽ tự mình đâm đầu vào vào gầm xe sao?
“Cho dù là trách nhiệm của ai đi nữa, người chết thì cũng đã chết rồi.” Tống Đông Lai nói: “Mà lỗi lớn nhất là do mày, nếu mày không đi thì việc này cũng đâu xảy ra!”
Gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, Tống Phi Lan cúi
đầu không hỏi nữa, lại nghe thấy Tống Đông Lai nói: “Theo bố về nhà, mày ở một mình không có ai chăm sóc, chờ cái chân khỏi hẳn đi rồi tính
tiếp.”
“Về cũng có ai thèm quan tâm tới con đâu.” Không phải Tống Phi Lan cố ý, nói xong rồi mới phát hiện mình lỡ lời.
Tống Đông Lai cau mày quay đầu nhìn cậu: “Hôn mê hai tháng dậy thì bắt đầu giở thói đấy à?”
Tống Phi Lan từ nhỏ tính tình đã mềm mại, hơn nữa đây là bố của cậu, lúc này đành phải cúi đầu giải thích: “Mọi người bận mà, con về thì cùng lắm là bảo mẫu chăm sóc con thôi, con ở chỗ con là được, khỏi làm phiền mọi
người, với cả còn có anh Đào nữa.”
Tống Đông Lai hồ nghi quay đầu nhìn cậu: “Anh? Nếu bố không lầm thì Tiểu Đào người ta còn nhỏ hơn mày
một tuổi đấy. Thế mà mày cũng gọi anh cho được.”
Tống Phi Lan
nghe ông nói vậy, biết mình lỡ miệng, cũng nhớ ra bố cậu không biết
chuyện cậu bị mất trí nhớ liền không giải thích nữa.
Đào Nguyên đang lái xe, Tống Đông Lai ngồi phía sau nói với anh: “Tiểu Đào a, khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi.”
“Đấy là trách nhiệm của tôi.” Đào Nguyên đáp lại, sau đó im lặng.
Xe dừng lại trước cửa nhà Tống gia, Tống Phi Lan không muốn xuống xe, dây
dưa lằng nhằng mãi, cuối cùng bị Tống Đông Lai quát cho một câu đành để
Đào Nguyên qua đỡ.
Mẹ kế của Tống Phi Lan, Trình Mạn Phương không ở nhà, hai người chị đã xuất giá, em trai Tống Phi Khanh chắc đang đi
học chưa về.
Đoàn người từ từ tiến vào, bên trong còn có tiếng
người giúp việc đang nhỏ giọng nói chuyện, Tống Phi Lan chống nạng nhảy
lò cò lên bậc tam cấp, chợt nghe thấy nữ hầu trong nhà nói: “Nhị tiểu
thư đã trở lại, nói là có việc, cô ấy đang ở ngoài vườn hoa.”
Giờ đang là mùa đông, không biết tại sao Tống Tư Duy lại ra đấy, Tống Phi
Lan vừa nói thầm một câu, chợt nghe thấy bố mình cũng bảo: “Trời lạnh
thế này đứng ngoài vườn làm gì? Hoa nào mà nở cho nổi.”
Ông ta
cởi áo khoác rồi đi thẳng lên lầu, Tống Phi Lan không biết phải làm sao, vội vã nói với theo: “Bố, nếu không còn chuyện gì thì con về nhé.”
“Mông mày gắn tên lửa hay sao hả?! Về gì mà về? Đi lên đây!” Tống Đông Lai đứng trên cầu thang quát.
Tống Phi Lan hai tay còn chống nạng, liếc mắt nhìn cầu thang một cái, thầm
nghĩ không biết nếu cậu bò lên thì có làm gãy nốt cái chân lành còn lại
không.
Đào Nguyên còn đang ngồi bên cạnh, anh uống một ngụm trà bảo mẫu mang đến rồi nói: “Để tôi đỡ cậu.”
Trợ lý Đào khoác tay Tống tổng, chênh lệch chiều cao giữa hai người thật sự quá moe, Tống Phi Lan đi chậm vô cùng, mới leo được hai bậc thang Đào
Nguyên đã thấy phiền, nhịn không được một tay đỡ chân một tay đỡ mông
nhấc cậu lên.
Tống Phi Lan cũng không để ý, nhưng đột ngột bị đối phương bế như vậy có hơi giật mình, vừa ôm cổ người ta vừa nói: “Anh
Đào anh ôm chặt một chút nha, đừng phế luôn cái chân còn lại của em.”
Đào Nguyên không để ý cậu, một đường vững vàng đi thẳng lên tầng hai, thậm
chí còn không thở gấp, bảo mẫu nhanh chóng cầm nạng chạy theo.
Sau khi được thả xuống đất, Tống Phi Lan vỗ vỗ lên ngực Đào Nguyên, cười biểu dương: “Sức mạnh bạn trai bùng nổ!” (2)
“…” Đào Nguyên đứng một bên nhìn cậu khập khiễng bước vào thư phòng của
Tống Đông Lai, cán cân trong lòng đã vô thức chệch về phía Tống Phi Lan
lúc nào không biết.
Tống đổng thay quần áo xong đi vào thư phòng, thấy Tống Phi Lan giống hệt một con khỉ to xác ngồi vắt vẻo trên ghế
salon, bên cạnh còn để hai cái nạng, hình ảnh này nhìn thế nào cũng rất
là vi diệu, ông lại nhịn không được nói: “Già đầu thế này rồi, về sau
phải chín chắn một chút, học hỏi Tiểu Đào đi, người ta tự mình phấn đấu, xách đi ra ngoài không biết so với mày giỏi giang hơn bao nhiêu lần!”
Tống Phi Lan đã sớm đoán được nội dung của cuộc nói chuyện, chỉ là không ngờ mười một năm trôi qua mà kỹ thuật mắng người của bố mình không hề tiến
bộ, có mấy câu cứ xào qua xào lại.
Cậu cúi đầu hệt như chó ngoan
đang nghe lời chủ, kỳ thật lời nói như gió thoảng qua tai chả hề để
trong lòng. Chờ Tống Đông Lai mắng được một lúc, bên ngoài có người gõ
cửa thư phòng hai cái, bóng Tống Tư Tuệ thấp thoáng phía xa, nói: “Bố à, con vào được không?”
Tống Đông Lai vẫy tay gọi Tống Tư Tuệ tiến
vào, Tống Phi Lan vừa nhìn thấy cô liền lập tức bật dậy: “Nếu không còn
chuyện gì thì con về đây.”
Tống Đông Lai chưa kịp trả lời, Tống
Tư Tuệ lại nở một nụ cười nhẹ, chào hỏi cậu: “Phi Lan xuất viện rồi à?
Mấy tháng này công ty anh rể bận lắm nên bọn chị không có thời gian đi
thăm em.”
Tống Phi Lan lắc đầu liên tục, đáp: “Không có việc gì
không có việc gì, trầy xước ngoài da thôi ấy mà, chị không cần lo.” Cậu
lại quay đầu nói với Tống Đông Lai: “Con đi nhé!”
“Mày là chuột hả? Bộ trong nhà này có mèo sao?! Nhìn bộ dạng chui nhủi của mày kìa, ở lại ăn cơm tối đã!” Tống Đông Lai mắng.
“Chân… chân con đau, con phải đi bệnh viện, không ăn cơm đâu ạ, chào bố!”
Cậu chống nạng nâng người dậy, ba cái chân rưỡi cà nhắc chạy ra ngoài, vừa
ra khỏi cửa đã thấy Đào Nguyên đứng ở đầu cầu thang chờ mình, cậu nhanh
chóng ném nạng, nhảy vào lòng anh: “Đi thôi anh Đào! Nhanh lên!”
Đào Nguyên vừa nhờ nữ hầu cầm nạng vừa ôm Tống Phi Lan đi xuống dưới, nói: “Tôi tưởng cậu ở lại ăn cơm với gia đình.”
Tống Phi Lan ghé vào tai anh thì thầm: “Ăn ở chỗ này em nuốt không nổi.”
Hơi thở nóng rực phả vào vành tai Đào Nguyên làm anh có chút ngứa, trực tiếp ôm người nọ ra khỏi cửa bỏ vào trong xe.
Nữ hầu đi theo đã làm việc ở Tống gia khá lâu, ngược lại đối xử với Tống
Phi Lan rất tốt, nói: “Phi Lan, ba con khó khăn lắm mới trở về, con ăn
với ông ấy một bữa cơm đã chứ.”
“Chị hai con về rồi, để chị ấy ở
lại, lát nữa Phi Khanh cũng tan học, đến lúc đó cả nhà lại đâm chọc
nhau, con còn chưa đủ khó chịu hay sao.” Cậu nói xong liền phất tay,
giục: “Dì Trần mau vào trong đi, trời lạnh lắm.”
Đào Nguyên đứng ngoài giúp cậu đóng cửa xe, anh vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, hỏi: “Bây giờ về nhà sao?”
Tống Phi Lan do dự trong chốc lát, cuối cùng trả lời: “Sang chỗ mẹ em đi, em xuất viện rồi, ít ra để bà ấy còn biết em sống hay chết.”
Đào
Nguyên im lặng khởi động xe. Cặp kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao
thẳng, nhìn rất nhã nhặn. Tống Phi Lan chỉnh ghế phó lái nghiêng về phía trước, cười nói: “Anh không biết bố em khen anh đến mức nào đâu.”
Đào Nguyên thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, nghĩ nghĩ rồi nói như đang an ủi: “Chuyện bình thường thôi mà, cha mẹ lúc nào cũng nghiêm
khắc với con ruột của mình hơn.”
“Ai, em cũng muốn khen anh, anh thật tốt, còn an ủi em nữa.” Tống Phi Lan cười, vỗ nhẹ hai cái lên vai đối phương.
Thiếu niên 17 tuổi đơn thuần, chưa bị cuộc đời va chạm thành góc cạnh, không
biết cách ăn nói, cũng chưa biết cảm giác đau khổ khi trông cậy vào ai
đó là như thế nào. Vì thế, khi gặp được một người có vẻ không tệ lắm đã
có thể dễ dàng tin tưởng, dễ dàng mà nói ra câu “Anh thật tốt”.
Đào Nguyên cong khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, không nói gì.
Nửa đường, xe đi qua một tiệm bánh Tây, Tống Phi Lan bảo anh dừng lại, cậu muốn mua một miếng bánh kem matcha.
“Mẹ em thích bánh này lắm, hồi đó cuối tuần về nhà em mua cho mẹ suốt.”
Trong tiệm bánh tràn ngập hương thơm ngọt ngào, Đào Nguyên xách một hộp bánh ra, không nhiều lắm, một hộp chỉ có hai miếng.
Tống Phi Lan nói: “Mua một cái là được rồi, không mẹ lại bảo nhiều calorie dễ mập.”
“Vậy ăn bớt một miếng đi.” Đào Nguyên đặt đồ lên cạnh bảng điều khiển.
Trong lòng Tống Phi Lan vô cùng ấm áp, cười hì hì nói: “Cám ơn anh Đào.”
Đào Nguyên khởi động xe, không đáp.
Anh có một linh cảm, rằng tâm ý của Tống Phi Lan nhất định sẽ bị cô phụ.
Con trai ruột nằm viện hơn một tháng mà mẹ chẳng thèm đến liếc mắt một cái, sao có thể mong kẻ đó là một người mẹ tốt được?
Xe vừa dừng trước cửa tiểu khu thì trời bỗng nhiên có tuyết nhẹ, là tuyết đầu mùa năm nay.
Tống Phi Lan đeo khăn quàng cổ bước xuống xe, lò cò một chân đứng bên ngoài
chờ Đào Nguyên khóa cửa xe lại, trong tay cầm hộp đựng bánh, bước vào
“hành cung biệt viện” mà Tống Đông Lai an trí.
Người phụ nữ trong ngôi nhà này đã 50 tuổi, có điều bảo dưỡng tốt đến mức trông như một
thiếu phụ mới 30, khó trách nhiều năm như vậy có thể vinh sủng không
suy.
Bảo mẫu mở cửa nhìn thấy Tống Phi Lan, đầu tiên là kinh hô
một tiếng, sau đó liên hồi gọi với vào phòng: “Bà chủ! Bà chủ ơi! Thiếu
gia đến!”
Người trong phòng hình như không nghe rõ, vừa quát bảo mẫu vừa nện bước chân trên huyền quan: “Cái gì mà ồn ào thế?”
Cho đến khi người nọ nhìn thấy Tống Phi Lan, bà có chút không dám tin hít sâu một hơi: “Sao đã tỉnh rồi?”