Tịnh Nhi ngủ còn chưa thỏa đã bị người lôi dậy. Kim Huệ dường như đã
thức giấc từ rất lâu bởi vì khi Tịnh Nhi vừa dụi mắt ngồi thẳng đã thấy
trên bàn sắp xếp đủ các thứ cần thiết.
Quần áo sạch sẽ và lịch sự, cặp tài liệu phác thảo của Tịnh Nhi thêm cả một khay đồ ăn nóng hôi hổi!
Cô bị trợ lí đẩy vào nhà vệ sinh làm vài chuyện cá nhân, sau đó nhanh chóng tiến tới bàn ăn, giải quyết sạch sẽ bữa sáng!
Hai người trải qua ba mươi phút đi phương tiện công cộng, thành công đến
trước một công trình kiến trúc vô cùng lớn mang tên: B*#;H-$;5CSVJ@"$.
Ây da, đừng lườm cô, cô không biết ngôn ngữ của quốc gia này đâu, làm
sao cô đọc được nó chứ?
Nhưng nhìn những người đi lại quanh đây
và cả cách bày trí của nơi này, Tịnh Nhi lờ mờ đoán được chỗ này là
trường học. Ngôi trường này vô cùng lớn, còn lớn hơn trường quý sờ tộc
trước đây cô học cả trăm lần. Những khu vườn rộng lớn đan xen với những
dãy nhà cao tầng chót vót. Đám học sinh như đàn chim nhỏ, ôm trên tay
sách vở và đồ dùng học tập của mình, ríu rít vui vẻ di chuyển đến nơi
cần tới.
Cô bám theo Kim Huệ đến một dãy nhà cao tầng ở trung
tâm, nơi này khác hẳn các tòa nhà xung quanh, không có học sinh theo
học, mà sự canh chừng dường như cũng rất chặt chẽ. Trước cửa dãy nhà có
đặt một chiếc bàn lớn, trên đó để đầy những tập giấy trắng tinh cùng một sấp tài liệu gì đó viết bằng ngôn ngữ ngoài hành tinh Tịnh Nhi có đọc
cũng không hiểu.
Phía trước hai người có vài vị đi vào, độ tuổi
già trẻ khác biệt, màu da và vóc dáng cơ thể cũng không có nhiều điểm
tương đồng.. Tựa như được tập hợp từ khắp nơi trên thế giới vậy. Và điểm chung duy nhất cô thấy ở bọn họ chính là ai nấy đều treo trên mặt biểu
cảm mong chờ. Như thể bước chân được vào tòa nhà kia là một điều gì đó
cực kì đáng hãnh diện vậy.
Trợ lí xếp hàng một lúc lâu, điền vài
chữ vào biểu mẫu in sẵn trên bàn sau đó yêu cầu Tịnh Nhi kí tên vào
cuối. Người trực bàn mỉm cười nhìn qua cô một cái, nhận lấy tờ đơn thuần thục đóng dấu rồi ra hiệu mời hai người vào.
Tự dưng cô có cảm
giác mình nhất định xong rồi! Kí giấy vừa xong giống như tự mình bán
mình ấy.. Lẽ nào đây là sào huyệt buôn người giống thời trung cổ? Chắc
không đâu, mấy người kia ai nấy đều tự mình đọc giấy kí giấy, đã vậy mặt mày còn hớn hở như vậy.. Có lẽ không ai biến thái tới mức vui vẻ tự bán mình đâu, hoặc giả có thật đi chăng nữa thì cũng chỉ hai ba người là
cùng, lấy đâu ra cả tổ hợp vài trăm người thế này?
Người mặc áo
đen giữ cửa đưa tay chặn cô và Kim Huệ lại, tiếp đến lịch sự hỏi một câu gì đó bằng tiếng nước ngoài. Kim Huệ mỉm cười chỉ về phía Tịnh Nhi, lại tiếp tục khách sáo thêm một vài câu rồi mới quay về phía cô, vẻ mặt
định nói gì đó rất quan trọng.
"Tịnh Nhi, đoạn đường phía sau sẽ
có người dẫn em đi!" Trợ lí cuối cùng cũng nhịn xuống ham muốn nói
chuyện đó ra, miễn cưỡng giải thích "Vào một căn phòng nhỏ, có chỗ ngồi
cố định, còn nữa, đây là giấy của em, mau cầm lấy!"
"Hả?" Tịnh
Nhi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cứ ngây ra mặc kệ Kim Huệ lấy cặp tài liệu từ tay mình, lại đưa cho mình xấp giấy mà chị ấy lấy ở bàn kí khi
nãy.
Căn phòng nhỏ? Chỗ ngồi cố định? Giấy của em?.. Rốt cuộc là
làm trò gì mà nghiêm ngặt và khắt khe tới nỗi chỉ có mình cô mới vào
được thế này?
"Haha, đừng căng thẳng!" Kim Huệ vỗ vỗ vai Tịnh
Nhi, nói thật, giờ phút này người căng thẳng chỉ có chị ấy, chứ Nhi nhà
ta có hiểu cái quái gì đâu mà nghĩ ngợi! "Nói chung là thế này, tổng bộ
SM muốn mượn không khí trang nghiêm trong này để em trải nghiệm viết một bộ tiểu thuyết fantasy phong cách phương Tây và nhân vật chính còn đang ngồi trên ghế nhà trường.."
"Cái đó bình thường.." Nhưng thế chỉ cần tới ghế đá ngoài kia làm việc hoặc xem xong về nhà tham khảo viết
là được rồi, tại sao phải tới tận đây chứ?
"Thật ra là Lý tổng
nói.." Trợ lí nuốt nước bọt lần thứ N, tiếp tục công cuộc trấn an
"..Muốn xem thử xem em thật sự có tài hay không? Người ngồi trong khu
vực nghiêm ngặt vẫn có thể sáng tác một câu chuyện theo chủ đề trong nửa ngày mới đáng để anh ta đầu tư!"
"Anh ta nghi ngờ năng lực của
em?" Lửa giận trong lòng Tịnh Nhi tự dưng bốc lên. Rõ ràng Lý tổng đứng
về phía cô, còn bênh vực cô trước báo giới..
Chẳng lẽ tất cả chỉ vì lợi ích?
Căn bản anh ta không hề tin tưởng cô chút nào! Nếu tin cô rồi, thì cũng chẳng có buổi thử thách ngày hôm nay đâu..
"Aiii.." Trợ lí bất lực nhìn cô "..Tịnh Nhi, em không thích thì chúng ta về, chị sẽ tìm cách giải quyết với Lý tổng!"
"Khỏi cần!" Tịnh Nhi nhăn trán, quay người "Anh ta dám khinh thường khả năng
của em? Như vậy nhất định trong thời gian ba tiếng em sẽ hoàn thành cho
anh ta một siêu phẩm! Nhất định anh ta phải lác mắt! Nhất! Định!"
"Đừng.. Mắt Lý tổng đẹp như vậy.. em nỡ lòng nào??"
"..."
*
Phía trong quả nhiên rất nghiêm ngặt, Tịnh Nhi đi theo cô gái xinh đẹp,
quyến rũ phía trước, trong đầu không tự giác sắp xếp hàng loạt những suy nghĩ theo trình tự câu chuyện. Cô hơi thẫn thờ, theo chân người đẹp lên tầng năm, ngồi vào một căn phòng lớn. Tịnh Nhi không phải người đầu
tiên ở trong này, trước khi cô tới cũng đã có rất nhiều người đến trước. Bọn họ nghiêm túc ngồi khoanh tay trước ngực, trước mặt người nào cũng
có một tập giấy thật dày cùng với bút mực của chính mình.
Tịnh
Nhi học theo họ, cũng đặt giấy lên bàn sau đó khoanh tay nghiêm túc. Sau khi suy nghĩ xong xuôi mọi thứ, cô đưa tay tính viết ý.. Tận lúc này
mới nhận ra.. Bút!
Mẹ ơi!
Cô viết truyện ấy thế mà lại quên bút!
Còn nữa..
Sao cô phải viết tay chứ hả? Bình thường cô đều vươn tay là gõ, lạch cạch
lạch cạch chỉ một lúc là ra sản phẩm rồi, làm gì có chuyện cặm cụi ngồi
mà viết tay?
Lúc này chạy xuống hỏi lấy điện thoại hoặc máy tính
của chị gái Kim Huệ có được không ta? Nhưng nơi này tận tầng 5 đó.. Đi
thật lâu, mệt chết mất! Hơn nữa chỗ nghiêm ngặt thế này hình như đi vào
đi ra cũng không dễ dàng.
Phải làm sao bây giờ?
Không đi xuống cũng không có bút.. Sản phẩm không ra Lý tổng nhất định sẽ xem mình là
kẻ vô dụng, là tên đạo văn hạ cấp nhất mọi thời đại, là người không ra
gì.. Không được! Cô không như vậy! Cô phải chứng minh cho anh ta thấy,
làm cho anh ta sáng mắt ra!!
"=vjsiqdfffdafadfđk"-#;45" Tịnh Nhi
vừa bước ra khỏi chỗ, lập tức một bàn tay ngăn chặn cô lại. Khổ nỗi câu
nói kia cô hoàn toàn không hiểu gì hết, ý gì đây? Nhất định ở đây rồi
chưa ra đẻ ra trứng chưa được ra ngoài sao?
"Tôi không có bút!"
Tịnh Nhi đau đầu giải thích, nhưng người kia có vẻ cũng không hiểu ngôn
ngữ của cô nên nhíu mày hỏi lại gì đó. Hai người giằng co mãi một lúc
lâu, tận khi cô chạy tới bàn đầu tiên cách đó không xa, mượn bút của
người ngồi đó mà chỉ trỏ "Cái này, tôi không có! Đúng vậy, tôi không có
bút, không thể viết!"
Người ngồi bàn đầu thấy cô bất lịch sự, tự
tiện mượn đồ của anh ta cũng không tức giận. Anh ta nhã nhặn đứng dậy,
mỉm cười với người bảo vệ, sau đó đưa bút máy đó cho Tịnh Nhi gật đầu
cùng hàm ý cho cô mượn.
Quái quỷ.. Mặc dù anh ta chẳng nói câu
nào hết, nhưng cô lại có thể hiểu được hoàn toàn những ý tứ mà anh ta
chất chứa trên mặt. Cái này.. Cái này.. Là tâm linh tương thông trong
truyền thuyết đó sao trời?
Cô vui vẻ cúi đầu cảm ơn, sau đó trở
về chỗ của mình, một vụ náo loạn nho nhỏ cũng không làm mọi người xung
quanh bị ảnh hưởng nhiều lắm. Bình thường nếu gặp náo nhiệt nhất định
mọi người sẽ vây xem, nhưng ở đây dường như khác biệt. Ngoài trở ngại
ngôn ngữ, hình như bọn họ đều e dè nhau vấn đề gì đó. Hoặc cũng có thể
giống như cô, bọn họ cần tỉnh táo và tập trung làm việc, không rảnh để ý nhiều như thế.
Cô gái xinh đẹp khi nãy đưa Tịnh Nhi vào phòng
tiếp tục dẫn theo vài người, sau khi sắp xong chỗ cho bọn họ, cô ấy đi
lên bục cao, uyển chuyển cười duyên sau đó nói một câu thật dài. Trái
với thái độ khi nãy, giờ này ai nấy đều chăm chú lắng nghe, khi câu cuối cùng kết thúc bọn họ còn thi nhau vỗ tay vang dội.
Có vẻ như nơi này mỗi mình cô lạc loài, không hiểu mọi chuyện xung quanh như thế nào, cũng không biết họ đối thoại gì mà vui vẻ như vậy.. Càng gây chú ý hơn
chính là, cô vỗ tay cũng không có vỗ!
Cô gái trẻ cúi đầu chào một lần rồi nhanh chóng ra ngoài, ai nấy đều bắt tay vào làm việc của mình, cầm bút và giấy bắt đầu điên cuồng viết viết xóa xóa.
Tịnh Nhi
ngây người nhìn bọn họ một lúc lâu, sau đó mới giật mình tỉnh ra. Lý
tổng chính là muốn thử thách năng lực của cô đó! Chắc chắn anh ta bày ra trò này để làm cô hoang mang!
Không được!
Tập trung nào Tịnh Nhi!
Mày cũng nên làm việc của mình đi thôi!!
*
Vài tiếng trôi qua nhanh như gió thoảng mây bay, Tịnh Nhi lâu lắm mới viết
tay ngồi ngây ra trong phòng tự xoa xoa những ngón tay chai sần của
mình. Ảm đạm nhìn chữ cô trên giấy, Tịnh Nhi không khỏi thở dài hai hơi, xấu như gà bới!
Mẹ ơi! Có ai mấy năm không viết mà chữ còn đẹp được không hả giời? Nhất là khi chữ cô chưa bao giờ đẹp nữa chứ..
Cũng may nội dung rất tốt, có thể nói là tác phẩm cô hài lòng nhất từ trước
đến giờ. Soát qua soát lại cũng không thấy có lỗi chính tả hoặc câu từ
nào hết. Hoàn hảo!
Để xem Lý tổng anh sau khi đọc xong cái này sẽ thế nào, nhất định sẽ quỳ gối dưới chân tôi mà tung hô hai tiếng nữ thần!
Đắc ý cầm toàn bộ giấy tờ lên, Tịnh Nhi vui vẻ đi ra ngoài. Thế nhưng chân
cô vừa bước được mấy bước, chưa chạm thành cửa đã bị cô gái lúc đầu chặn lại. Cô ấy lịch sự mỉm cười nói gì đó rồi kéo cô tới một căn phòng gần
đó, đưa ra trước mặt Tịnh Nhi tờ giấy khi nãy có chữ kí của cô, yêu cầu
cô kí vào. Tiếp đến, cũng đưa tay thu lại toàn bộ sản phẩm trên tay cô,
dùng tốc độ ánh sáng đẩy cô ra ngoài!
Ơ..
Thế là thế nào??
Tài sản đó là của cô cơ mà!!
"Hê, đã nộp bài rồi sao?" Kim Huệ thấy cô ngây ngốc đứng đó liền nhào qua hỏi thăm "Tốt rồi, mau đi, chúng ta về khách sạn!"
"Nộp bài là sao?" Tịnh Nhi nhăn nhó "Cô gái đó đã lấy mất tác phẩm của em rồi! Em.. em muốn đi đòi lại có được không?"
"Ngốc! Đó là ban tổ chức, đi thôi, không cần lo lắng đâu!" Trợ lí gõ vào đầu
cô một cái, hào hứng kéo Tịnh Nhi qua. Nhưng hai người chưa đi được mấy
bước đã bị một giọng nam nhẹ nhàng gọi giật lại. Cô quay người, chỉ thấy phía sau là người đàn ông đã tốt bụng cho cô mượn bút khi nãy.
Ây, vẫn còn cầm bút của người ta nữa.. Phải trả lại mới được..
"Đây là bút của anh.. Cảm ơn!" Tịnh Nhi thành thật cúi đầu, cũng dùng hai tay đưa chiếc bút nhỏ xinh đó lên.
Người đàn ông đó cười một cái thật tươi, đưa bàn tay thanh mảnh trắng xanh
của mình ra cầm lấy chiếc bút. Ngón tay anh ta khẽ xượt qua tay cô, xúc
cảm lạnh lẽo nhanh chóng ập đến làm Tịnh Nhi rụt vội tay lại. Anh ta
không thấy chuyện này có gì khó hiểu, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý sau đó nói
một câu với trợ lí.
Cô ấy nãy giờ vẫn ngây người, mãi lúc này mới kích động kéo tay Tịnh Nhi, vui vẻ kìm giọng xuống tông thấp nhất:
"Tịnh Nhi, Tịnh Nhi, anh ấy muốn mời em đi uống cafe!"