Tịnh Nhi ung dung đứng cách boss một khoảng nhỏ, không quá xa cũng không quá gần. Đại Thần từ lúc thấp thoáng thấy bóng cô đã không tài nào tập
trung được vào công việc. Không phải anh vì nữ sắc mà phân tâm, chỉ tại
cô ta bị quá nhiều người để ý.
Tịnh Nhi vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn
mặt tinh tế diễm lệ còn có vài nét ngây thơ. Hôm nay được chuyên gia
trang điểm làm khuôn mặt ấy cực kì có hồn, lại thêm bộ da phục trắng
tinh tế tăng thêm mấy điểm thanh khiết, cực kì dụ hoặc.
Vẻ đẹp
này thật sự rất câu nhân, nhất là với những kẻ lăn lộn lâu dài trong
thương trường, chính trường.. Trong những nơi dơ bẩn nhất của cuộc đời.
“Tiểu thư nhìn cô thật lạ..” Một người đàn ông trung niên vẻ mặt hiền hòa vô
hại cầm trên tay hai li vang đỏ lịch sự đứng trước mặt Tịnh Nhi “Lần đầu tới đây sao?”
“Không phải!” Tịnh Nhi lắc đầu đáp nhanh, cô thực
sự muốn té khỏi chỗ này ngay lập tức. Có điều nơi đây đất chật người
đông, lại xa pi sà nên cô không đành rời khỏi.
“Cùng tôi uống một li làm quen được không?” Lão ta nhếch môi, phong độ đưa một li đến
trước mặt Tịnh Nhi. Cô nheo mắt liếc qua lão ta một cái, sau đó lạnh
lùng hừ một câu.
Tiếp cận một người không quyền không thế như cô
để làm gì? Lão già này nhất định là kẻ xấu muốn lôi Tịnh Nhi lăn giường! Những chuyện xấu xa dơ bẩn này cô đã nhìn thấy bao nhiêu lần, tưởng cô
ngốc hay sao mà không nhìn ra?
Nói lại lần thứ N nhé, Nhi này đẹp nhưng không có ngu!!
Thế nhưng, chuyện Tịnh Nhi có ngu hay không không ai hay biết. Và bạn Đại
Thần cũng không nắm rõ chuyện này, chính vì thế nên anh ta quyết định
dứt khỏi cuộc nói chuyện với vị giám đốc của công ti S, để can thiệp vào chuyện của Tịnh Nhi.
Anh liếc mắt qua cũng đã biết vị đang cố
gắng bắt chuyện với cô là ai. Phó tổng giám đốc công ti A - mặc dù lão
ta không có thực lực song lại vô cùng nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Nổi tiếng có nhiều loại, và loại lão ta thuộc vào chính là nổi tai
tiếng.
Sở thích và xu hướng tính dục của người này vô cùng kì
quái, thích nhất câu dẫn và chà đạp những cô gái còn ngây thơ. Kéo bọn
họ vào vòng tròn tội lỗi dơ bẩn nhất, biến họ từ những con cừu trắng
thành những con cáo xám đen..
Hừ, đáng lẽ hôm nay anh không nên
để cô ta trang điểm kiểu này. Sao anh có thể ngốc nghếch nghĩ màu trắng
thật hợp với Tịnh Nhi mà không nghĩ ra nơi này có bao nhiêu con sói yêu
thích sự tinh khiết ấy chứ?
“Ai da, thức ăn dính trên mặt kìa..”
Lão ta thấy Tịnh Nhi có xu hướng phớt lờ, liền lợi dụng muốn đụng chạm
để tăng hảo cảm. Lão đưa tay muốn chạm lên mặt Tịnh Nhi, trong lòng
không nhịn được mà cười lớn. Khốn khiếp, cứ vênh đi con nhãi! Đến lúc
biết được gia thế của anh đây rồi xem có nhào ngay vào vòng tay anh
không?
Chẳng có quyền thế, cũng không người đi kèm mà dám lên mặt như vậy? Cũng chỉ là con nhãi muốn thò chân vào giới thượng lưu mà
thôi!
“Giám đốc!” Giọng nam trầm phía sau đột ngột vang vọng, bàn tay đang để trên không trung của lão ta cũng bị một bàn tay lớn nắm
lại.
Phó tổng giám đốc công ti A hốt hoảng nhìn lại phía sau, chỉ thấy một khuôn ngực thật lớn, thật rộng ở đó. Lão ta đưa mắt lên cao,
khuôn mặt uy áp của người này hưởng thẳng xuống làm lão ta có cảm giác
mình chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
Người này.. Sếp Thần!
Đây chẳng phải boss của tập đoàn Bảo Bối hay sao? Người đàn ông được mệnh
danh kim cương vương lão ngũ, viên ngọc quý giá nhất trong giới thượng
lưu.. Trời ơi! Ngài ấy đang nắm tay lão đây này! Đang NẮM TAY lão đây
này!Haha, đám con gái xung quanh đang đỏ mắt vì ghen tị kìa, đừng có
đùa, đâu phải ai cũng có vinh dự được trai đẹp nắm tay thế này!?
Nào! Ghen tị đi, thèm muốn đi!!!
Tịnh Nhi đứng đối diện hai người này nên dù muốn hay không cảnh tượng đẹp đẽ này cũng nhanh chóng rơi vào mắt. Ôi, lẽ nào đây chính là đại thúc thụ, niên hạ công trong truyền thuyết? Đại Thần sama nhà mình đúng là hợp
làm tổng công, đứng cạnh bạn thụ tiện thế kia mà cũng đẹp mắt vô cùng!
“Cô gái này đi cùng tôi!” Đại Thần thấy đôi mắt Tịnh Nhi bỗng dưng sáng lấp lánh, tóc gáy không nhịn được mà dựng đứng lên. Anh hất tay lão ta ra
rồi nhanh chóng di chuyển đứng chắn ngang giữa cô và lão, che khuất Tịnh Nhi sau lưng mình.
Phó tổng giám đốc công ti A hơi hốt hoảng sau đó xin lỗi rồi cười gượng đi khỏi, hai gò má vẫn còn đỏ ửng một cách khả nghi.
Đại Thần quay người, muốn nói vài câu cảnh cáo với Tịnh Nhi sau đó ép cô ở
cạnh mình. Thế nhưng chưa kịp nói câu nào, tiếng nhạc trong đại sảnh đã
biến đổi thành nhạc đệm khiêu vũ. Xung quanh hai người đã có rất nhiều
cặp đôi nắm tay nhau vui vẻ hòa mình vào dòng nhạc.
Đại Thần miễn cưỡng cúi người sau đó một bên nắm lấy bàn tay chai sạn của cô, một bên giữ lấy eo cô nhỏ giọng: “Ôm lấy cổ tôi, chúng ta ra ngoài!”
Anh vốn không giỏi khiêu vũ nên bình thường khi tiệc đến chỗ này sẽ tìm
cách rời khỏi. Các cụ đã nói rồi đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại. Chuyện
anh không làm tốt dại gì để cho người khác nắm chuôi?
Tịnh Nhi
này xuất thân từ khu ổ chuột, chưa khi nào đến mấy bữa tiệc kiểu này nên có lẽ chuyện khiêu vũ cũng không giỏi. Vì giữ suy nghĩ này nên Đại Thần gần như ôm lấy Tịnh Nhi mà xoay người ra ngoài. Có điều, anh lại nhầm
rồi!
Tịnh Nhi này là ai chứ? Đại tiểu thư Vi gia, con gái của một phụ nữ thế gia người Pháp.. Mặc dù cô muốn hay không thì mấy chuyện lễ
nghi này cũng phải học qua từ nhỏ. Thế nên Tịnh Nhi dù không giỏi khiêu
vũ, cũng đã lâu không nhảy nhưng bước chân, dáng vẻ của cô cũng vẫn
chuẩn đét!
Hai người xoay nhẹ nhàng, cố gắng kiềm chế sự tồn tại
của mình xuống mức thấp nhất, rất nhanh đã ra đến ban công. Đại Thần
buông tay làm bên eo Tịnh Nhi có chút lành lạnh, cô đứng thẳng người,
giả bộ hướng mắt về phía xa cho đỡ quê. Đại Thần không quan tâm lắm đến
hành vi diễn sâu vô cùng đạo đức của cô, anh ta nhếch môi, đôi mắt nâu
sáng ẩn chưa vô vàn cảm xúc kì lạ: “Vi Ái Nhi, xem ra còn thật nhiều
chuyện tôi không biết về cô!”
*
Rất nhanh đã sắp đến tết,
hôm nay chính là ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ dài ngày. Căn
phòng lớn trên đỉnh khách sạn Bảo Bối vẫn là hiện trạng đối lập như vậy: một bên Đại boss bận bù đầu, cố gắng giải quyết toàn bộ tài liệu, một
bên nhân viên Tịnh Nhi ung dung ngồi bấm điện thoại, thi thoảng lại nói
vài câu vu vơ.
Dạo gần đây mọi chuyện diễn ra không theo trình tự tiểu thuyết của cô một chút nào. Đại boss sau ngày hôm đó không đưa
Tịnh Nhi theo mỗi khi dự tiệc nữa, anh lại tiếp tục độc hành tới những
bữa tiệc cuối năm, sau đó như thường lệ đến màn khiêu vũ và ca hát bắt
đầu lẻn về. Mọi người cũng không quá ép buộc boss Đại, một phần vì tập
đoàn Bảo Bối quá lớn, ai cũng muốn dựa hơi nên không dám trái ý anh ta.
Một phần vì họ cũng loáng thoáng nghe chuyện mẹ Đại Thần mắc trọng bệnh. Quả thật mẹ ốm đau con lại ở đây bay nhảy đúng là chẳng thích hợp tí
nào..
Vậy là phụ nữ trong giới thượng lưu lần nữa dậy sóng lòng
vì một vị Đại boss vừa giàu có, vừa đẹp trai lại còn có hiếu có
tính..Ây, nam chính có lúc nào không hoàn mỹ chứ! Cái này nói ra khác
nào vẽ thêm cánh cho hổ đâu. Cái cô quan tâm chính là chuyện tình yêu
tình báo của boss kia kìa. Nữ chính làm lễ tân dưới sảnh ngày ngày giáp
mặt mà boss chẳng động tâm. Nữ phụ số 1 thì từ ngày dạ tiệc đó chẳng
thấy mặt mũi đâu nữa..
Thế là thế nào??
Chẳng lẽ Đại boss nhà ta thật sự phải chuyển từ nam chính ngôn lù sang tổng công đam mẽo???
“Đại boss, anh có thể cho tôi mượn máy in được không?” Tịnh Nhi mon men đến
gần máy in của boss, ánh mắt thèm thuồng như thấy người yêu.
Truyện của cô mới hoàn đấy, đứng đầu bảng xếp hạng bao lâu nay mà sao không có ai liên lạc là thế nào? Hừ, nhà xuất bản không in cho cô, tự cô in rồi
để đầu giường!
“Được!” Đại Thần vẫn ngập đầu trong công việc,
không cần nghe lại đề nghị của Tịnh Nhi đã vội đồng ý. Anh đau đầu sắp
trết rồi đây này, làm xong còn phải ra sân bay đón bố mẹ nữa. Hai người
họ giờ này hẳn là sắp về tới rồi đây..
Thế nhưng mấy chục phút
sau đó Đại Thần mới thấy đây là quyết định ngu ngốc nhất đời mình. Tiếng xoành xoạch từ máy in và vẻ mặt hớn hở bất thường của người con gái kia thành công làm anh phân tán tư tưởng!
Đáng ghét, in cái quái gì mà nhiều đến vậy?
Có phải thứ gì mờ ám hay không mà cười gian tà đến thế??
Được rồi, lại một lần nữa cô thành công, nhưng là thành công khơi dậy sự tò
mò của anh. Đại Thần đứng thẳng, giả bộ vươn vai đỡ mỏi sau đó tiến đến
bàn uống nước. Máy in ở ngay cạnh đó nên anh có thể lợi dụng chiều cao
vượt trội và thị lực 10/10 chuẩn đét để theo dõi tài liệu ám muội trên
tay Tịnh Nhi..
“Boss, em yêu anh! Em thật sự yêu anh!” Người con gái lấy chăn che ngang bầu ngực đầy đặn, nức nở thổ lộ.
“Câm miệng!” Người đàn ông điển trai cao lớn đứng cạnh vẫn đang mải miết mặc đồ. Đôi mắt đẹp của anh giờ này u sầu ngổn ngang đủ thứ xúc cảm “Cô còn dám nói ra câu đó?”
“Boss, em thật sự..” Từng giọt nước mắt to
tròn lăn trên gò má thanh lệ của cô gái nhỏ, giọng nói đã có chút nghẹn
ngào “Chúng ta.. Đêm qua chúng ta cũng đã..”
“Đều là do cô chuốc thuốc tôi!”
Á!
Mù mắt chó tôi rồi!
Thể loại gì đây trời???
Đại Thần đã lâu không được xem phim truyền hình giờ vàng nên lúc này vô ý
đọc được cái này liền á khẩu. Nhưng anh á khẩu là chuyện của anh, còn PR tác phẩm lại là chuyện của tác giả. Mặc dù Thần ca ca chỉ đứng từ xa
liếc lại nhưng với rada của một tác giả hám fame, Tịnh Nhi nhanh chóng
biết được có người đang chăm chú dõi theo câu chuyện kinh điển của mình.
“Muốn không?” Cô vui vẻ chìa ra trước mặt Đại boss một tập giấy thật dày “Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để viết đó! Đảm bảo đọc xong anh sẽ .. phê!”
“Cô viết?” Lần thứ N trong ngày boss của chúng ta sốc! Thì ra lúc cô nàng
trốn trong góc bấm điện thoại chính là để viết ra rác phẩm.. Ừm, tác
phẩm này đây?
“Đúng!” Tịnh Nhi sâu sắc gật đầu, vì vẻ mặt của Đại Thần ngốc này không có miếng tin tưởng nào với tài năng của cô nên cô
lại phải khoe tiếp “Nhà xuất bản SM đã liên hệ xuất bản với tôi đó,
chẳng qua hôm gặp biên tập viên tôi bị ốm thôi. Nếu không giờ này tôi đã là người nổi tiếng rồi, cớ gì phải ở chỗ này lau kính cho anh?”
“Vậy sao?” Tự dưng nhắc đến chuyện này, hòn đá vừa kê trong lòng anh đã bị
hạ xuống. Có nghĩa là thất hẹn với nhà xuất bản nên họ cho de cô nàng
luôn rồi chứ gì?
Tốt lắm, ở đây lau kính cho anh mới tốt!
“Boss Thần, sắp tết rồi đó..” Tịnh Nhi ôm lấy tập giấy dày cộm, cúi đầu nhỏ giọng.
“Vậy thì sao?”
“Có chuyện này tôi muốn nói với anh..”
“...”
“Thời gian qua anh cho tôi ở nhờ, thật sự rất cảm ơn anh! Có điều bây giờ...”