Tịnh Nhi cảm nhận một cách sâu sắc cuộc sống của những người vô gia cư.
Cô trước đây thật sự ngu ngốc hết chỗ nói, chăn ấm đệm êm không thích,
lại có lúc ao ước được sống thử ngoài trời.
Giờ thì hay rồi, trời chiều lòng người quá nhé! Không cần cái gì sống thử nữa đâu, có thể làm thật luôn rồi! Hơn nữa còn là thời gian dài nếu như cô vẫn rỗng túi như bây giờ..
Được rồi!
Sau này kí hợp đồng nhận tiền của nhà xuất bản xong nhất định phải tích tiền mua nhà đầu tiên! Gì chứ không
có chỗ để ở chính là khổ sở nhất đấy! Xem cô này, mùa đông giá rét chỗ
trú chân cũng không có, phải lang thang giữa khu ổ chuột, điểm dừng nhất định cũng không nữa..
Đã thế còn đói...
“Này cậu! Nếu
không ăn gì thì làm ơn đi khỏi cửa cho chúng tôi bán hàng..” Nhân viên
trong cửa hàng ăn lần thứ N chạy ra nhắc nhở cô gái xinh đẹp đang đứng
ngoài cửa.
Tịnh Nhi hơi ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng chỉ
cúi đầu giả điếc mà thôi. Nhân viên quán ăn thấy không đuổi được cô thì
tức giận quay vào. Cũng may là cô nàng này xinh đẹp, đứng ở đây còn câu
được khách đấy, chứ xấu xí như Ái Nhi thì chỉ có nước ăn cứ* tất!
Tịnh Nhi cô cũng không phải loại mặt dày.. Thề luôn! Cô đứng án ngữ trước
cửa hàng ăn của nhà người ta thế này cũng hoàn toàn do tình thế bắt
buộc.
Sau khi rời khỏi nhà trọ cũ, Tịnh Nhi phát hiện giờ này là
giờ đi làm của đại đa số người ở đây. Nếu có ai ở nhà thì chỉ toàn người già cả, trẻ con hoặc thành phần nguy hiểm giống như tay thanh niên kia. Trước đây thì không vấn đề gì, nhưng giờ bạn Nhi xinh như hoa hậu rồi,
nếu cứ ở đó thì sẽ gặp nguy cấp mất!
Vậy là với khả năng dò đường của mình, Tịnh Nhi cắp đít đi tới quán ăn ở đầu khu ổ chuột. Quán ăn
này đang vào giờ trọng điểm nên rất đông khách, và nếu như đông người
thì dù ai đó có muốn làm hại cô cũng không thể được!
Con gái cần nhất là an toàn.. Giờ đây Tịnh Nhi đã hoàn toàn thấu hiểu điều này rồi.
“Anh.. Anh à..” Tịnh Nhi vì tương lai buổi tối có thể ngủ ngoài đường mà dũng
cảm lên tiếng. Chàng nhân viên vừa tức giận quay vào liền nghi ngờ đứng
lại, đôi mắt sâu thẳm quay ra nhìn cô “Dạ..”
“Có chuyện gì? Cô
muốn gọi món thì mời vào trong!” Ây, giờ này cô mới nhìn rõ mặt bạn ý
đấy nha! Đúng là tiểu thuyết mình nghĩ ra có khác, đi đâu cũng gặp người đẹp được!
Chàng nhân viên này tuổi chừng 20, khuôn mặt nõn nà
thanh tú tựa con gái. Đôi mắt sáng màu đen thẫm, cánh môi hồng, mũi lại
nhỏ.. Tất cả được ngự trên một làn da trắng tựa sứ càng làm cậu ta trở
nên hoàn mỹ. Thân hình cũng rất phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp ấy, nhỏ
nhắn, dịu dàng..
Ôi, nhược thụ của mị!!!
Tịnh Nhi mắt
sáng rỡ thật sự muốn gào lên như vậy, có điều cô vẫn có chuyện muốn nhờ
người ta nên đành chớp mắt kiểu ngoan hiền mà tiếp: “Quán nhà anh có
tuyển nhân viên thời vụ không ạ?”
“Nhân viên thời vụ là thế nào?”
“Tức là..”
“...”
Vậy là bằng khuôn mặt xinh đẹp và lương giá rẻ như bèo thối, Tịnh Nhi đã
chính thức được nhận làm nhân viên thời vụ của quán. Tiểu Thụ.. Ừm, hèm, tên của bạn ấy là Hải Ninh, bạn ấy chính là tổng phụ trách nhân viên
của quán. Hải Ninh nhiệt tình hướng dẫn Tịnh Nhi mọi việc, cũng nghiêm
túc đưa cô vào khuôn khổ, không vì Tịnh Nhi xinh đẹp hoặc mới vào làm mà châm trước.
Kì lạ chính là thân thể này dường như đã quen với
nhưng chuyện lao động tay chân nặng nhọc. Tịnh Nhi tưởng rằng mình bưng
bê có một chút đã mệt hoặc sẽ làm đổ vỡ nhiều thứ vì cô hậu đậu.. Ai ngờ hoàn toàn trái ngược, mọi thứ cô làm đều tốt, thuần thục như đã bưng bê hàng ngàn năm, công việc thấm vào máu rồi vậy.
Mọi người trong
quán ban đầu còn coi thường Tịnh Nhi liễu yếu đào tơ. Chằng dè sau đó
gió đã đổi chiều, không ai còn dám nhìn cô bằng nửa con mắt nữa.
“Bạn xác thực là không cần lương?” Rất nhanh mấy tiếng đồng hồ đã qua, sắc
trời bên ngoài cũng đã dần tối. Tịnh Nhi hạnh phúc ngồi bên mâm cơm đạm
bạc của nhân viên trong quán, nhanh tay nhanh chân đánh chén!
Gì chứ đói là không được, câc cụ đã dạy rồi: có thực mới vực được đạo!
“Vâng!” Tịnh Nhi kiên định gật đầu, quán ăn này mở cửa đến 10h đêm cơ, từ giờ
đến lúc ý còn những mấy tiếng nữa.. “Em chỉ xin một chỗ nghỉ tạm thôi..”
“Bạn không có nhà sao?” Một nhân viên nữ khác thương tình hỏi han “Không cần đâu, cứ lấy lương đi rồi tới chỗ tôi ngủ tạm một đêm!”
“Được sao ạ?” Ôi, trái tim vốn lạnh lẽo của Tịnh Nhi đã ấm lại rồi! Thế giới nào cũng có người tốt!!
“Bạn là người ở đâu? Sao tự nhiên lại không có nơi để ở?”
“Bạn thật xinh đẹp.. Quần áo này đều là đồ đắt tiền đó.. Này, không phải bạn giận dỗi cha mẹ rồi bỏ nhà đi đấy chứ?”
“Không thể nào! Làm gì có chuyện tiểu thư lại bưng bê chuyên nghiệp được như vậy ..”
“Cũng đúng..”
Quán ăn phía ngoài rất nhanh đã lại đông, nhân viên trong quán ăn uống chưa
xong đã tất bật đứng dậy dọn dẹp, phục vụ khách hàng. Tịnh Nhi vì là
người mới nên được đặc cách ở trong này ăn xong bữa rồi dọn dẹp luôn.
Hải Ninh ra ngoài một lúc, sau đó rất nhanh quay lại phòng ăn của nhân
viên. Cậu ta dùng đôi mắt đen sâu thẳm của mình quan sát thật kĩ Tịnh
Nhi, cái kiểu nhìn chăm chú ấy thật sự làm Tịnh Nhi nổi da gà..
Mẹ ơi.. Không phải cậu ta mê đắm mình rồi đấy chứ?
Ây~ Không được đâu nha~ Người ta còn trẻ, còn chưa muốn yêu đương đâu! Chưa kể đến chuyện Tiểu Thụ là phải đến với Tiểu Công nữa... Hí hí, trong
thế giới này bạn chuẩn công nhất chẳng phải Đại Thần sama sao? Được đấy, có vẻ hợp lắm..
“Cậu cứ lấy lương đi, sau đó về nhà bạn nữ nào
ngủ tạm một đêm cũng được!” Cậu ta cúi mặt, nặng nề lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh “Bác chủ quán nói vừa tầm chỗ chúng tôi thiếu người, ngày mai nếu muốn cậu cứ tới!”
“Vâng..” Tịnh Nhi vốn đang chăm
chỉ dọn dẹp, thấy cậu ta nói vậy thì gật đầu. Ngày mai cô đã là người
của nhà xuất bản SM rồi, chắc gì đã có thời gian mà đến đây. Dù sao ngày hôm nay cũng là một trải nghiệm tốt, nhất là nó đã thay đổi quan điểm
của cô về việc làm phục vụ!
“Chị..” Hải Ninh đột ngột thay đổi
cách xưng hô làm cô ngạc nhiên nhìn lên. Chỉ thấy cậu ta di chuyển rất
nhanh, một loáng đã tiến tới sát ngay mặt cô, đưa tay chụp lấy cổ tay
phải của cô.
Tịnh Nhi hốt hoảng không biết người này định làm gì, chỉ thấy cậu ta đưa tay kéo xoạt một cái, cổ tay của cô đã trần trụi
giữa không trung.
Một cái cổ tay trắng xanh và gầy gò, đối lập
hẳn với bàn tay lớn của Hải Ninh. Ây, thật sự không thể ngờ đó nha, mặt
rõ tiểu thụ là tay lại mang tính chất tiểu công thế này.. Sau muốn điên
long đảo phượng cũng có chút vốn liếng!
“Cậu làm gì vậy?” Giờ
không phải lúc nghĩ mấy cái đó đâu! Tịnh Nhi cuống cuồng thoát khỏi gọng kìm của Hải Ninh, có điều cô càng giãy, cậu ta càng xiết chặt. Xiết tới mức tay cô có chút đau đớn rồi..
“Ái Nhi..” Hải Ninh đột ngột gọi ra một cái tên, cô hơi sốc, trợn tròn mắt lên mà nhìn cậu ta “Chị là Ái Nhi!”