Vừa rồi nếu như không phải đang ở trên xe, hắn thậm chí hận không thể
trực tiếp kéo quần áo của nàng xuống, khiến nàng phải khóc dưới thân
hắn, hứa về sau tuyệt đối không nhìn nam nhân khác, giống như muốn khảm
nàng vào người hắn thì hắn mới có thể cảm nhận được nàng thuộc về hắn,
mới cảm thấy nàng sẽ không rời khỏi hắn.
Lúc này Bố Ngự Đình đã
sớm quên rằng bản thân hắn đời trước hoàn toàn mặc kệ nữ nhân trong nhà
muốn làm gì, cũng chưa bao giờ quan tâm đến tâm tư của nữ nhân nội
trạch, hắn cho rằng so với việc quan tâm đến những suy tính đó, thì đi
tính toán sổ sách còn thực tế hơn.
Cũng bởi vì tính cách lãnh
tình như vậy, sau khi chết nhìn thấy tiểu thiếp của chính mình quay đầu
liền đi theo đệ đệ nhà mình, hắn ngoại trừ việc có chút không vui, trong lòng cũng không có chút nào gọi là ghen tỵ.
Nhưng hắn hiện giờ,
chỉ nghĩ đến việc sau trăm ngày hắn chết liền đi theo một nam nhân
khác...Hắn dù là đào mộ sống lại cũng phải giết chết tên nam nhân chết
tiệt kia!
Trương Vi Vi dùng lực, đẩy hắn ra, hắn không nghĩ đến
nàng sẽ đột nhiên làm vậy, nhất thời không phòng bị, lưng đập mạnh vào
cạnh bồn tắm đối diện, cơn đau ập đến khiến gương mặt hắn vặn vẹo.
Hắn còn chưa kịp chất vấn nàng có phải là muốn mưu sát chồng hay không, thì nhìn thấy nàng cởi áo ngoài ra, nhảy vào trong bồn tắm, nóng bỏng giạng chân ngồi trên người hắn.
Trong nháy mắt Bố Ngự Đình còn tưởng
rằng đây là khúc nhạc dạo đông cung nóng bỏng, lại phát hiện tay của
nàng không phải đặt lên bờ vai của hắn, mà là véo thịt ở hông hắn, tất
cả ảo tưởng lập tức tan vỡ.
“Bố Ngự Đình, chàng cho là lão nương
không phát huy thì có thể coi ta là mèo bệnh sao?” Trương Vi Vi bị kéo
chân đập xuống sàn, oán khí trong lòng cũng nhịn không được mà xông ra.
Nàng thề, ban đầu nàng nghĩ sẽ giải thích tốt với hắn, nhưng giọng điệu nói
chuyện của hắn như vậy thì cũng đừng trách nàng mạnh tay.
“Nàng...” Bố Ngự Đình hai đời đều cho rằng nàng là một tiểu bạch thỏ ôn nhu thiện lương, hôm nay thấy nàng ra tay “đánh” như vậy, lại còn thốt lên một
câu lão nương, giống như trở thành sư tử hà đông trên đường, rung động
trong lòng còn lớn hơn gấp bội so với khi nhìn thấy tên biểu ca kia.
Trương Vi Vi có rất nhiều điều cần phải nói ra, dựa vào sự tức giận không cho
hắn mở miệng nói, nàng lấy tốc độ sét đánh tuôn ra một tràng: “Nàng cái
gì mà nàng! Chàng nghĩ rằng ta là loại nữ nhân tướng công nói một thì
không dám nói hai sao? Chàng nghĩ rằng ta sẽ giống một bình hoa sao, hôm nay không thoải mái còn phải nói xem chàng có muốn tìm cô nương khác
hay không sao? Chàng cho rằng mẹ chàng dễ dàng bắt nạt đến đầu ta, ta sẽ mỉm cười nói bà bà giáo huấn đúng phải không? Hiện giờ ta sẽ không
ngoan ngoãn để người khác sắp đặt nữa đâu!”
“Cho nên chàng đừng
tưởng rằng chàng có thể tìm bảy tám di nương thậm chí là ngủ với nha
hoàn coi như thành thông phòng, ta cả tay cũng không để cho biểu ca cầm, liền bị coi là dâm oa đãng phụ, bị tiểu cô mắng là tiện nhân, còn phải
nhìn sắc mặt của chàng, thậm chí còn dùng loại thái độ như thẩm vấn phạm nhân mà chất vấn ta! Chàng, chàng, chàng cho rằng chàng là ai! Ta nói
cho chàng biết, dù là chàng sống lâu hơn ta thì ta cũng không phải dễ bị bắt nạt đâu, nếu thật sự không chịu nổi nữa vậy thì chia tay đi!”
Hừ! Nghĩ rằng có tiền thì tốt làm sao? Nàng cũng có đồ cưới, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng còn hơn là để cho bà bà vô lương cướp mất, cũng có thể xem như một tiểu phú bà, ít nhất cũng có thể nuôi được hai nha hoàn bên người cùng với con trai của mình mà không có vấn đề gì!
Bố Ngự
Đình bị nàng mắng liên hồi nhất thời chưa hoàn hồn lại được, Trương Vi
Vi mắng xong một hơi, cũng có chút không thở nổi, hai người cứ im lặng
mắt to trừng mắt bé nhìn nhau như vậy.
Bên trong yên lặng đến
đáng sợ, ngoài cửa hai nha hoàn chỉ nghe thấy bên trong giống như có
tiếng tranh chấp, lo lắng muốn kiểm tra bên trong, mà lại không dám mở
cửa đi vào.
Xuân Liễu giống như bị mèo cào trong lòng, hận không
thể đào một cái lỗ ở cửa để nhìn cho rõ, nhưng mà cũng biết hành vi nhìn trộm chủ tử cũng không phải là việc một nha hoàn tốt có thể làm, chỉ có thể nhịn tò mò, cả người giống như con rắn uốn éo không ngừng, cách ván cửa càng ngày càng gần, hận không thể trực tiếp áp lên ván cửa để nghe
lén.
Xuân Thảo lần này cũng không nhàn rỗi quan tâm đến nàng, sắc mặt Xuân Thảo khẩn trương, trong lòng suy đoán bên trong rốt cuộc là
làm sao, khăn tay nắm trong tay bị nàng vặn sắp rách.
Tình thế bên trong đã sớm bị thay đổi.
Vừa rồi Bố Ngự Đình vì không phòng bị nàng nên mới để cho nàng thành công
đánh lén, trong lúc nóng giận mới có thể bị nàng gọn gàng đẩy ngã như
vậy, nhưng chờ hắn lấy lại tinh thần đâu thể nào để tôn nghiêm của nam
nhân bị quét đi như vậy?
Hắn ôm eo của nàng, căn bản không cần
tốn sức, trực tiếp lật người trong bồn tắm, người vừa rồi rất hung hãn
giờ trực tiếp rơi vào trong nước, còn hắn toàn thân trần trụi đặt trên
người nàng, tóc dài chưa gội xong rối tung sau lưng hắn, buông xõa trên
vai, càng làm nổi bật lên gương mặt cương ngạnh giống như điêu khắc của
hắn.
Trương Vi Vi vừa rồi bởi vì tức giận nên mới tuôn ra một
tràng như vậy, sau khi nói xong tự nhiên rất sảng khoái, nhưng mà khí
thế vừa mất, hiện giờ bị hắn kéo vào trong nước, nàng từ trước đến giờ
không có nhiều can đảm, lập tức luống cuống chân tay.
“Đại...đại gia...đừng kích động! Thiếp thiếp thiếp...chúng ta từ từ nói chuyện!”
Bố Ngự Đình nở nụ cười tà mị, khiến cho Trương Vi Vi nhịn không được nuốt
nuốt nước miếng, lại không kiềm chế được tầm mắt không an phận nhìn
xuống dưới.
Tuy rằng dáng người của hắn rất tốt, cơ bắp rất đều,
nhưng mà nhìn xuống nữa thì là H rồi, nàng một chút cũng không muốn đau
mắt hột đâu.
“Chúng ta không phải là đang từ, từ, nói sao?” Hắn
còn cố ý tăng thêm giọng điệu, ánh mắt giống như ánh mắt của một con
sói, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Ha ha ha...” Nàng cười gượng mấy tiếng dù trong lòng đang rơi lệ, tầm mắt cũng không dám nhìn lên người hắn.Vừa rồi nàng lấy đâu ra dũng khí như vậy? Chẳng lẽ bị quỷ nhập vào người
sao? Không đúng, phải nói là hành trình thời gian đến đây dài quá, đầu
óc của nàng bắt đầu thất thường rồi, bằng không sao dám ngồi trên người
hắn như vậy?
Bố Ngự Đình nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từ mặt nàng xuống cổ, khiến nàng nổi da gà, giọng nói của hắn nhẹ nhàng
nhưng lại đầy sự uy hiếp hỏi: “Nàng cảm thấy ta là ai? Ta có nói nàng là dâm oa đãng phụ sao? Ta có để nàng ăn không không có việc gì làm, để
nàng thay ta an bài chỗ nghỉ cho di nương sao? Thậm chí...ta có tùy ý
kéo nha hoàn trong phủ lên giường sao, hửm?”
Cảm giác giống như
ngồi trên máy bay vậy, tâm của Trương Vi Vi lên xuống theo giọng nói của hắn, nhất là một chữ cuối cùng tâm nàng đang treo rất cao.
Độ cao âm cuối thật sự quá mất hồn, hiện giờ nàng có thể nói rằng chính mình thật ra đã quên những gì mình vừa nói không?
“Nói chuyện!” Hắn bắt nàng nhìn thẳng mặt hắn, để cho ánh mắt của nàng đối diện ánh mắt của hắn.
“Thiếp...” Nàng có chút gian nan nuốt nước bọt, “Chính là nói như vậy...” Trọng
điểm của nàng thật là ác bà bà, hơn nữa nàng vào Ôn Hoài Nam vô cùng
trong sạch, thật sự!
“Sao? Nói nghe một chút?” Bố Ngự Đình liếc
nhìn nàng, khóe miệng chứa một nét cười lạnh, vô cùng rõ ràng là tâm
tình của đại gia hắn hiện giờ tuyệt đối không vui vẻ gì.
“Ha
ha...Con người mà, đều có những lúc nhất thời lanh mồm lanh miệng...”
Tên gọi tắt là miệng tiện, nàng âm thầm rơi lệ trong lòng.
Hắn
không đưa ra ý kiến gì với câu nói của nàng, chỉ là dùng tay nhẹ nhàng
ma xát trên cổ nàng, ngẫu nhiên trượt đến xương quai xanh của nàng, ngứa ngáy tê dại, khiến cho cả người nàng không tự chủ mà run rẩy.
Nếu đây là phim văn nghệ, lúc này hẳn là muốn diễn cảnh trên giường, nếu
đây là phim kinh dị, vậy thì lúc này nàng có khả năng sẽ bị dìm xuống
nước chết đuối rồi... Trong không khí khẩn trương như vậy Trương Vi Vi
vẫn nhịn không được mà nghĩ lung tung.
Quả nhiên là sau khi chết qua một lần, thần kinh cũng trở nên mạnh mẽ và vững chắc hơn.
Thật ra Bố Ngự Đình cũng đang suy nghĩ nên dùng lễ nghi dạy dỗ nữ nhân không biết trời cao đất dày, hay là trực tiếp bẻ gãy cái cổ nhỏ của nàng,
khiến cho nàng không bao giờ có thể càn quấy như thế nữa.
Tuy
nhiên bộ dạng của nàng giống như một con mèo đang xù lông, khiến cho hắn cảm thấy một phong tình khác, trái tim hắn trong nháy mắt đó cũng nhịn
không được mà đập nhanh hơn, giống như là quay trở về thời kì thiếu niên ngây ngô, có gan muốn lôi nàng xuống làm một phen.
Bố Ngự Đình từ trước đến nay chưa từng bạc đãi người của mình, nếu đã nghĩ đến, vậy thì làm thôi.
Ý nghĩ hôn nàng vừa hiện lên, hắn cũng đã đè thấp người xuống, trực tiếp
phủ lên đôi môi của nàng, nhấm nháp đôi môi hồng phấn ngọt ngào kia.
Trương Vi Vi trừng to mắt, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiên thình lình của hắn, còn bị hắn trả thù hắn vài cái, khiến cho nàng nhịn không được ô ô vài
tiếng.
Nàng không biết bộ dạng của mình hiện giờ hấp dẫn đến thế
nào, quần áo bị ướt, dán sát vào người, để lộ ra những đường cong của
nàng, áo ngoài rộng thùng thình lộ ra bờ vai cùng bộ ngực căng tròn sau
lớp yếm vàng, cái trâm cài đầu đã sớm rơi mất, cả người ngâm trong nước, đồng thời mang theo vẻ thanh thuần và diễm lệ, khiến cho hắn nhìn không dời mắt.
Bố Ngự Đình vừa hôn nàng, liền quyết định chuyện gì thì cũng để sau nói, hắn đã cấm dục hơn nửa tháng, hiện giờ chỉ muốn làm
đúng một chuyện.
Hắn nhanh chóng rút đi quần áo vướng víu của
nàng ném ra bên ngoài, bên trong chỉ còn tiếng rên rỉ của nàng hòa với
tiếng thở dốc của hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng tắm nhỏ hẹp, tràn ngập xuân sắc vô biên.
Hai nha hoàn canh ở ngoài cửa, tuy rằng không nghe rõ chủ tử đang nói về
cái gì, nhưng mà lúc sau động tĩnh của hai người nghe thấy liền hiểu.
Hai nha hoàn mặt đỏ bừng liếc nhìn nhau, nhưng mà trên mặt không thể che hết sự vui mừng.
Xem ra hai chủ tử không có việc gì, vậy thì quá tốt!
Xuân Liễu cười như tên trộm, nhịn không được thấp giọng nói: “Ai nha, trăng hôm nay thật là đẹp!”
Xuân Thảo tự nhiên hiểu rõ nàng đang nói cái gì, tức giận lườm nàng một cái, sau đó cũng không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, nhịn không được cũng nở
nụ cười theo.