Tuy Mục Viễn muốn gặp Như Ý nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Công chúa ở trong thâm
cung không phải thần tử bình thường có thể đến tìm. Huống hồ Mục Viễn
lại luôn chấp hành quy củ, hắn không thể làm chuyện thẳng thừng lao đến
gặp người như thế này được. Vì thế hắn chỉ biết thương thầm nhớ trộm,
len lén hỏi thăm, nhưng cũng may là thời gian này không thấy Hoàng
thượng có ý tứ gả công chúa vào nhà nào. Mục Viễn lặng lẽ cầu nguyện,
thật lòng mong cô nương đã phải chịu bao cực khổ này có thể gặp được
người yêu thương, có thể nhận được hạnh phúc thực sự.
Ngày hôm
đó, Mục Viễn theo phụ thân cùng tiến cung, trên đường từ cửa hoàng thành đi lên, giữa chừng gặp Thôi công công. Thôi công công đứng dưới gốc cây đại thụ, vẫy tay với Mục Viễn: “Mục tiểu tướng quân!”
Mục Viễn vui vẻ, nói với phụ thân một tiếng rồi chạy qua.
“Chào Thôi công công.”
“Chào tướng quân”. Thôi công công cười cười, lấy ra một hộp thức ăn tinh xảo: “Công chúa nhận ơn cứu giúp của tướng quân, vẫn chưa có dịp báo đáp,
trong lòng luôn canh cánh. Hôm nay nghe nói tướng quân từ biên quan về
triều nghị sự, nên đã cố ý làm chút điểm tâm chuyển tướng quân, cũng là
bày tỏ lòng cảm tạ.”
Mục Viễn vô thức thấy nóng mặt, trong lòng
vui mừng vì Như Ý vẫn còn nhớ tới hắn. Hắn nhận hộp thức ăn, hỏi: “Công
chúa vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Công chúa vẫn tốt ạ. Chỉ là…”, Thôi
công công hơi ngừng lại, Mục Viễn giật thót trong lòng, chẳng lẽ Hoàng
Thượng đã chọn người rồi nhưng không phải người Như Ý thích sao?
Thôi công công không biết suy nghĩ trong lòng Mục Viễn, nhỏ giọng nói: “Chỉ
là công chúa ở Hạ quốc chịu nỗi đau quá lớn, hình như chưa hết kinh sợ,
ta thấy, ban đêm ngủ cũng không yên giấc, ăn uống cũng kém. Nhưng mà
tính tình lại trầm ổn hơn quá khứ nhiều, ít ra khỏi cung, thích đọc sách vẽ tranh, Hoàng Thượng hiện giờ đối với nàng rất tốt, còn muốn kiếm một phu quân tử tế cho nàng, ta nghĩ nếu nương nương còn sống cũng cảm thấy an ủi phần nào.”
“Đúng thế”. Mục Viễn gật đầu, không biết nói gì cho phải. Hắn rất muốn hỏi xem Hoàng Thượng định gả công chúa cho ai,
lại thấy ngượng miệng, do dự hồi lâu mới hỏi: “Công chúa nghỉ ngơi không tốt, ngự y có đến xem không?”
“Đã mời đến, cũng kê cho mấy đơn
an thần nhưng đây là tâm bệnh của công chúa, cần từ từ điều trị. Chính
bản thân công chúa cũng rất kiên cường nên không có xảy ra chuyện lớn.
Cảm ơn tướng quân đã quan tâm.”
Mục Viễn gật đầu, lại không biết
nên nói tiếp như thế nào. Thôi công công cười cười rồi hành lễ: “Vậy thì không dám cản trở tướng quân nữa, lão nô xin cáo lui.”
“Cám ơn
công công”. Mục Viễn đáp lễ, nhìn bóng dáng xoay người chuẩn bị rời đi
của Thôi công công, bỗng nhiên gọi to: “Công công.”
Thôi công công quay lại: “Tướng quân còn dặn dò gì à?”
Mục Viễn há miệng, cuối cùng lại nói về hộp thức ăn: “Xin thay ta chuyển lời cám ơn tới công chúa.”
“Xin tướng quân cứ yên tâm”. Thôi công công lại làm lễ rồi đi thật. Mục Viễn cầm hộp thức ăn rầu rĩ tiến về cửa hoàng thành. Mục Nghĩa đang chờ hắn, thấy hộp thức ăn trên tay hắn, dò hỏi Thôi công công tìm hắn có chuyện
gì. Mục Viễn thật thà trả lời, Mục Nghĩa có chút kinh ngạc, lại nhìn qua hộp kia, không nói thêm gì, liền hồi phủ.
Mục Viễn về đến phủ,
đem hộp thức ăn về phòng, không cho ai tiến lại gần. Hắn mở nắp hộp,
thấy bên trong có sáu ngăn điểm tâm tinh tế, nhưng lại không muốn ăn cái nào. Hắn nằm trên bàn, nhìn chằm chằm hộp thức ăn một lúc, rồi đột ngột đứng dậy, viết một phong thư.
Thư gửi cho Hàn Tiếu, Mục Viễn
muốn hỏi thử nếu ban đêm ngủ không ngon, ăn uống cũng kém thì là bệnh
gì, uống thuốc an thần có hiệu quả không. Hắn viết xong, xem xem rồi vo
lại. Lại viết bức thư khác, lần này hắn hỏi, nếu có một người từng gặp
phải bất hạnh, trong lòng không thể quên nỗi sợ hãi ấy, khiến hàng đêm
không ngon giấc, không có khẩu vị, làm sao có thể chữa trị chứng bệnh
ấy?
Mục Viễn viết xong, đọc lại thư một lần rồi lại nhìn hộp thức ăn, sau đó bỏ vào phong bao dán lại, rồi gọi hạ nhân vào, bảo hắn giao
cho người đưa thư, phải gửi ngay lập tức đến Bách Kiều thành cho Hàn cô
nương.
Mục Viễn không ngờ rằng phong thư đó lại kinh động đến mẫu thân hắn. Mấy ngày sau, Mục phu nhân tìm Mục Viễn, hỏi hắn: “Viễn nhi,
có phải con vẫn nhớ mãi không quên Hàn cô nương?”
Mục Viễn sửng sốt: “Nương, Hàn cô nương đã có người trong lòng, con biết việc ấy mà.”
“Biết cũng chỉ là biết, cái chính là trong lòng con còn nhớ thương nàng không?”
Mục Viễn không trả lời được. Chuyện hắn ở trên núi Vân Vụ trước kia, cả nhà đều biết đến. Hắn suýt chết lại bị mất một tay, sau đó cũng là nhờ Hàn
Tiếu cố gắng động viên, cổ vũ. Hắn chưa tứng gặp được người con gái nào
như nàng nên sau khi trở về ngày đêm tương tư, nảy sinh tình cảm cũng là bình thường.
Nhưng mà, chuyện qua lâu như vậy, chính Hàn Tiếu
cũng đã thừa nhận với hắn, nàng sẽ cả đời bên Nhiếp Thừa Nham. Mục Viễn
đương nhiên có chút thương tâm, lại mất mác, nhưng lúc này sao lại nhắc
đến nàng?
Mục phu nhân ngồi xuống, nói: “Con cũng trưởng thành
rồi, nên thu xếp hôn sự đi thôi. Mấy năm qua cứ bôn ba bên ngoài khiến
việc này bị chậm trễ. Cũng do nương không tốt, không lo lắng chu toàn
cho con. Hàn cô nương kia là hoa đã có chủ, con cũng đừng để trong lòng
nữa, trên đời này cô nương tốt không hiếm, nhất định có thể gặp được
người như ý.”
“Nương, người nói lung tung gì vậy, con không có
tâm tư gì với Hàn cô nương đâu”. Mục Viễn tuy là võ tướng, nhưng da mặt
cũng mỏng, bị Mục phu nhân nói thế, mặt cũng nóng lên.
“Không có tâm tư là tốt, mấy ngày trước thấy con gửi thư cho nàng ấy, nương biết được còn lo lắng không thôi”.
“Nương, con gửi thư đi không phải vì chuyện này. Con…”. Mục Viễn ngừng lại,
chuyển hướng câu chuyện: “Con chỉ muốn hỏi nàng chút chuyện về y thuật
thôi”. Hắn nói xong liền cảm thấy chính mình ngu ngốc quá. Đừng nói tới
việc hắn không hiểu y thuật, thậm chí nếu có muốn tìm hiểu thì cũng
không thể ngàn dặm xa xôi tìm Hàn Tiếu để thỉnh giáo, trong kinh thành
đâu thiếu đại phu. Nhưng hắn không thể nói đại phu chẩn bệnh cho công
chúa không tốt khiến hắn có phần sốt ruột.
Quả nhiên, Mục phu
nhân nhìn hắn bằng ánh mắt không tin tưởng: “Con ơi, nếu bàn về anh dũng chiến đấu, giết địch bảo vệ quốc gia, con nhất định là một trang nam tử bậc nhất, nhưng nói đến chuyện thành gia lập nghiệp, tình cảm nữ nhi,
con lại quá nhút nhát. Hàn cô nương trước đó nương đã nói nếu con thích, phải nhanh chóng lấy về, nhưng con cứ trầm tư, tính đi tính lại, lúc
tính xong thì cô nương đã sớm bị người ta cướp mất. Cái tính này của con nên sửa đi.”
Mục Viễn nóng mặt: “Nương, sao lại nhắc đến chuyện này làm gì? Hiện giờ con thực sự không có gì với Hàn cô nương mà.”
“Được, mấy ngày qua nương đã cho người đi chọn vài cô nương, chọn tới chọn
lui, thấy thiên kim Trầm gia là vừa ý nhất. Tính tình trầm ổn, tuy tự
nhiên hào phóng nhưng cũng vẫn cẩn thận, cũng thích nghiên cứu y thuật,
dù không làm đại phu thì cũng có vài phần tương tự Hàn cô nương. Trước
đó, nương có lần đến thăm nhà Trầm đại nhân, đã gặp nàng, mới hôm qua
hàn huyên cùng Trầm phu nhân, cũng dò xét ý tứ, bà ấy cũng vừa ý con.
Con xem, liệu cửa hôn sự này có được không?”
Mục Viễn nhảy dựng
lên: “Nương, không phải người thấy mấy ngày trước con gửi thư cho Hàn
công nương liền cho rằng con vẫn cố chấp mà nhanh chân đi tìm mối hôn
nhân cho con chứ?”
“Đương nhiên không phải vì Hàn cô nương”. Mục
phu nhân vẫy tay bảo Mục Viễn ngồi xuống: “Con thử nói xem, tuổi con có
phải nên lập gia đình rồi không? Lưu phó tướng cùng tuổi với con, giờ
con cũng chạy được rồi. Lúc trước con còn thương nhớ Hàn cô nương, không có tâm tư nghĩ đến hôn nhân, hiện giờ đã nghĩ thông suốt thì nhanh
chóng lập gia có cái gì không đúng?”
Mục phu nhân liếc mắt nhìn
Mục Viễn, lại nói: “Còn chuyện này, phụ thân con nói Như Ý công chúa
tặng điểm tâm cho con, việc này e là không đơn giản như thế. Hoàng
Thượng đang tìm phò mã cho công chúa, công chúa lại đối tốt với con,
liệu có phải có ý với con?”
Mục Viễn đỏ bừng mặt, hắn không kịp
nói, Mục phu nhân lại nói: “ Ngày trước con cứu mạng nàng, trong tình
cảnh ấy, nàng nảy sinh tình cảm với con cũng là điều không kỳ lạ. Nhưng
nàng như thế…”, Mục phu nhân ngừng chút, Mục Viễn cau mày, bà lại không
nhạy ra, tiếp tục nói: “Nương đã thương lượng với phụ thân, phải nhanh
chóng chọn hôn phối cho con, đề phòng khi Hoàng Thượng đề cập đến việc
này, chúng ta còn có cái vin vào từ chối.”
Mục Viễn đứng vụt dậy, giọng nói có phần lớn tiếng: “Nương!”
Mục phu nhân bị dọa: “Sao thế?”
Mục Viễn cố kiềm chế, đi qua đi lại vài bước, nhưng trong âm thanh vẫn có
vài phần giận dỗi: “Nương, con đến thời điểm phải thành thân, cũng đã
khiến phụ mẫu lo lắng. Nhưng việc này không liên quan đến công chúa,
nàng lẽ ra có thể an ổn trở về tiếp tục sống những ngày vinh hoa phú quý nhưng vì cái gì mà trở lại chiến trường? Vì sao phải chịu khổ ở Hạ
quốc? Nàng đã chấp nhận cái chết để quyết tâm cứu lấy quốc gia, thế mà
người dân ở đây lại có thể trù dập nàng? Đối với những kẻ không hiểu
nàng cũng không sao nhưng nương sao lại cũng coi thường nàng chứ?”
Mục phu nhân vội vàng nói: “Ta sao có thể coi thường nàng, nương chỉ nói
như vậy thôi. Công chúa tôn quý, gia đình khác không hiểu, chẳng lẽ Mục
gia chúng ta lại không hiểu? Lúc trước nếu không nhờ nàng thì lão gia ở
Thanh Sơn cốc cũng không chờ được Hàn cô nương đến cứu chữa, quân Mục
gia chỉ sợ chết vô số ở biên quan kia. Đương nhiên nương sẽ không bao
giờ coi thường nàng, nương chỉ băn khoăn về con thôi. Công chúa tính
tình cao ngạo, khó chiều, không phải con không thích kiểu như thế ư?
Nương biết con chính là thích kiểu cô nương như Hàn cô nương. Nương cũng chỉ là tính toán cho hạnh phúc của con, vậy mà lại chọc con nổi giận
thế này…”
Mục Viễn sửng sốt, lúc ấy mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, cúi đầu chạy nhanh không nói câu nào.
Mục phu nhân trừng mắt nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nói: “Con nói đi, con có ý gì?”
“Cái gì mà ý gì chứ?”
“Thiên kim Trầm đại nhân đấy, con định thế nào? Còn cả Như Ý công chúa nữa.”
“Việc này không liên quan đến công chúa”. Mục Viễn có chút dè chừng: “Còn về
Trầm tiểu thư, con còn phải đến biên quan một trận nữa, việc này trước
mắt không vội, không vội đâu.”
“Còn không vội?”, Mục phu nhân gấp gáp trừng mắt: “Con cái gì cũng không vội, chỉ vội đánh giặc, tối ngày
lăn lộn trấn thủ biên quan nhưng phải nhanh chóng sinh cháu cho nương
nữa. Cái tính tình này của con bao giờ mới sửa được?”
Mẫu tử giao chiến, Mục phu nhân thua cuộc, tức giận rời đi. Mục Viễn thở dại, ngồi
ngẩn người trong phòng nhìn cái hộp điểm tâm Như Ý tặng hắn. Bỗng nhiên
hắn nhớ ra, hắn còn chưa gặp được Như Ý.
Vài ngày sau, Mục gia
nhận được tin, hóa ra họ lo lắng là đúng, Hoàng Thượng quả nhiên muốn gả Như Ý cho Mục Viễn, nhưng nghe nói Như ý cự tuyệt. Vì thế hiện tại
Hoàng Thượng lại lo lắng tìm người khác. Mục Viễn nghe tin này xong,
không rõ cảm xúc trong lòng như thế nào.
Lại vài ngày trôi qua,
Mục Viễn cuối cùng không chống lại được sự thúc giục của mẫu thân, đã
đến dự tiệc ở nhà của vị thiên kim Trầm gia kia. Nàng ta quả nhiên tương tự như Hàn Tiếu, đều có nụ cười ngọt ngào, trang nhã lại cởi mở, cũng
rất có hứng thú với y thuật, thích những con vật nhỏ, thích đọc sách tấu đàn, Mục Viễn không thể không thừa nhận, đây thực sự là một vị cô nương tốt. Nhưng hắn lại không rõ nguyên nhân gì, tuyệt đối không vội vàng,
thực sự không nôn nóng.
Sau gia yến, Mục Viễn lại nghe ngóng được tin tức của Như Ý, lần này thấy nói Hoàng Thượng nhắm hình bộ thị lang
Vân Thanh Hiền. Mục Viễn biết người này, đây đúng thật là một vị quan
chính trực thanh liêm. Tâm Mục Viễn thoáng buông lỏng, tốt rồi, tuy vị
Vân đại nhân này có chút cứng nhắc, với tính tình huyên náo của Như Ý
công chúa trước đây hẳn sẽ xảy ra xung đột với hắn nhưng giờ không như
trước kia nữa, chắc chắn sẽ tốt thôi.
Mục Viễn nghe nói Như Ý muốn đi Phúc Trạch tự dâng hương, cuối cùng không nhịn được, đi gặp mặt nàng.
Như Ý có gầy đi nhưng tinh thần rất tốt. Nàng vui mừng khi thấy Mục Viễn.
Thôi công công rất có ý tú thu xếp, tìm chỗ cho hai người.
Mục
Viễn luôn muốn gặp Như ý, nhưng lúc đối diện hắn lại không biết nên nói
gì. Nhưng Như Ý lại rất tự nhiên, cởi mở, thăm hỏi tình hình gần đây của Mục Viễn. Hai người câu đi câu lại, hết đề tài này đến cái khác, cuối
cùng không hiểu sao lại nói đến hôn sự.
“Nghe nói tướng quân sắp kết thân cùng Trầm gia?”. Như Ý mỉm cười hỏi, nói tiếp: “Chúc mừng tướng quân nhé.”
“À, việc đó, chưa quyết định, vẫn chưa quyết định”. Mục Viễn mặt đỏ như
máu, cũng nhân đó hỏi: “Chuyện vui của công chúa cùng Vân đại nhân hẳn
là đã quyết rồi?”
Như Ý cắn môi, lắc đầu: “Ta đã nói với phụ
hoàng, ta nguyện ăn chay niệm phật, một lòng hướng đạo, không nghĩ tới
chuyện khác nữa.”
Mục Viễn giật mình há hốc, hỏi: “Tại sao chứ?”
Như Ý nói: “Tướng quân hẳn còn nhớ ba nguyện vọng trước kia của Như Ý.
Tướng quân đã thực hiện cái cuối cùng cho ta, đã đưa ta về với cố hương. Mà nguyện vọng còn lại của Như Ý, Như Ý gần đây tự thấy không làm được, cũng không cần phải làm nữa.”
Mục Viễn vỡ vụn trong lòng, nói: “Người, người vẫn còn nhớ Nhiếp Thừa Nham?”
“Đương nhiên không phải”. Như Ý lắc đầu: “Như Ý từng nói, sẽ gả cho người yêu
thích mình. Nhiếp thành chủ đã có người tương xứng, ta sớm đã quên hắn.
Chỉ là nếu không thích người đó, Như Ý sẽ không lập gia đình.”
“Người đó là ai?”
Như Ý cúi mặt, quay đầu nhìn phật đường cách đó không xa, không trực tiếp
trả lời Mục Viễn mà nói: “Cuộc đời này, sợ là Như Ý sẽ không gả đi được
nữa.”
Mục Viễn im lặng, nghĩ lại mình cùng Vân Thanh Hiên cũng bị từ chối, chắc đều không phải người trong lòng nàng. Ngực hắn có chút
đau, lại nhìn phật đường kia, cảm thấy được nỗi đau, sự cô đơn trong
lòng Như Ý.
Không lâu sau, Mục Viễn lại chờ lệnh đi biên quan,
chuyện của hắn cùng thiên kim Trầm gia cứ kéo dài cũng không đi đến đâu. Một năm sau, Mục Viễn chẳng tỏ thái độ gì, Trầm gia tự nhiên cũng sẽ
không vì hắn giữ nữ nhi lại, cuối cùng đã tìm nhà khác kết thân. Mục phu nhân thở ngắn than dài, trách móc đứa con vô dụng này.
Mục Viễn
cũng không thoải mái, một năm thì hơn nửa hắn không ở kinh thành, nếu có ở lại cũng sẽ đến Phúc Trạch tự cùng Như Ý uống trà, chơi cờ, trò
chuyện. Như Ý học được nhiều cách chế biến điểm tâm, mỗi lần Mục Viễn
tới, đều tự mình chuẩn bị, xuống bếp làm cho Mục Viễn nếm thử.
Mục Viễn cảm thấy ngày ngày cứ thế này cũng được, ít nhất, hắn thực sự thấy vui vẻ, Như Ý cũng vậy. Nàng tựa như không nghĩ đến lập gia đình, Mục
Viễn thỉnh thoảng lại nảy ra ý nghĩ xấu xa, nàng không muốn lấy chồng
cũng tốt. Nếu gả đi rồi, hắn sẽ không thể cùng nàng uống trà nói chuyện
nữa. Mục Viễn vô ý thức không cảm nhận thấy chính mình đang ngày càng
nhớ nhung về Như Ý nhiều hơn. Khi không ở kinh thành, sẽ viết thư cho
Như Ý, ở bên ngoài thấy cái gì mới mẻ hay ho đều sẽ mua một cái tặng cho Như Ý. Hắn vốn là người không nói nhiều, nhưng khi gặp Như Ý, hắn lại
đem rất nhiều chuyện thú vị trên đường kể cho nàng nghe, khiến nàng luôn vui vẻ. Nhìn dáng vẻ nàng thoải mái cười to, hắn cảm thấy rất thư thái.
Nàng không theo chồng, thực sự rất tốt.
Nhưng đến một ngày, Mục Viễn bị mẫu thân đại nhân của mình mắng. Mục phu nhân dùng sức gõ vào đầu Mục Viễn: “Làm sao ta có thể sinh ra đứa ngốc
nghếch như con cơ chứ, cuối cùng thì con muốn thế nào đây?”
“Cái gì muốn thế nào ạ?”
“Con không muốn lấy vợ, lại suốt ngày chạy đến chỗ công chúa, suy nghĩ trong lòng con, người làm mẹ như ta chẳng lẽ lại không hiểu được?”
Mục Viễn giật mình, đỏ mặt không nói lời nào.
“Tướng quân ơi, Mục tiểu tướng quân ơi”. Mẫu thân đấy quả thực vô cùng đau
lòng: “Con đừng nói với nương là con cũng không biết tình cảm của mình
nhé”. Có là người ngốc thế nào cũng không như vậy chứ.
Mục Viễn cúi đầu: “Con, con đúng là thích công chúa.”
“Nếu đã thích thì sau đó thì sao?”, Mục phu nhân gấp đến mức cháy cả rồi.
“Công chúa, lại không thích con”. Mục Viễn bị mẫu thân đâm vào miệng vết
thương, máu lại chảy ra đầm đìa, lại không được đồng tình.
“Nàng
sao lại không thích con chứ? Nàng tỏ thái độ khi con đến gặp mặt, cảm
thấy phiền lòng khi con thăm hỏi, hay không muốn gặp con?”
“Cũng
không phải, chỉ là nàng từng nói, cuộc đời này nhất định sẽ gả cho một
nam tử nàng vừa ý. Lúc trước, Hoàng Thượng có ý chỉ hôn nhưng nàng cự
tuyệt. Nếu thích con, sớm đã đồng ý chọn con rồi.”
Mục phu nhân ngạc nhiên, đúng là trước kia Như Ý công chúa đã từ chối cuộc hôn nhân với Mục gia.
“Nhưng nếu nàng đối với con vô tình thì sao còn gặp gỡ con trong hai năm kia?
Con cũng biết, mấy kẻ đến nịnh nọt, đều bị từ chối gặp mặt mà?”
Mục Viễn buồn bực không thôi: “Con không biết. Dù sao nàng cũng nói phải gả cho người nàng thích, mà cũng nói sợ là cả cuộc đời này sẽ không lập
gia đình”. Những lời này Mục Viễn cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần, mà mỗi lần nghĩ đến đều khó chịu. Đó là do nàng còn yêu Nhiếp Thừa Nham hay
đời này không tìm được người nàng thích nữa?
Mục phu nhân nóng
nảy: “Cái đứa ngốc nghếch này, con có hỏi cho rõ ràng không? Vì sao nàng như thế, trong lòng nàng nghĩ thế nào? Nếu con đã thích chẳng lẽ không
nên tranh thủ?”
Lời này khiến Mục Viễn dao động, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhờ mẫu thân giúp đỡ, Mục phu nhân vỗ ngực, xoay người đến
phòng lão gia nàng nhờ cầu thân với Hoàng Thượng. Mục Viễn biết được
chuyện này toát mồ hôi hột, cái gì mà cầu thân với Hoàng Thượng chứ, hắn cảm thấy mẫu thân thực sự rất can đảm mà.
Nhưng rất nhanh có kết quả, Mục Viễn lại thất vọng rồi. Như Ý một lần nữa cự tuyệt hôn sự với Mục gia.
Mục Viễn thấy lạc lõng, nhốt mình hai ngày trong phòng, hắn nghĩ càng thấy
tức giận, mẫu thân nói đúng, nếu nàng không thích hắn, vì sao lại thư từ qua lại với hắn, vì sao mỗi lần thấy hắn đều vui vẻ như vậy, đã không
thích sao còn vì hắn mà nấu nướng, nhắc nhở mặc thêm quần áo, quan tâm
an nguy của hắn…
Hắn không tin nàng không để ý hắn!
Nhưng vì sao nàng không cần hắn?
Mục Viễn càng suy nghĩ càng để ý, hắn thấy lòng tự trọng của mình bị tổn
thương, hắn nghĩ sẽ không để ý đến nàng nữa, dù sao nàng cũng không cần
hắn, hắn không để ý đến nàng cũng hợp lý mà? Nhưng Mục Viễn lại đau
lòng, Như Ý thực sự rất cô đơn, không có bạn bè, cũng không thể đi đâu
thăm thú, nếu hắn không để ý tới nàng thì nàng sẽ thấy rất thương tâm.
Nghĩ lại thì hắn chính là bạn bè duy nhất mà nàng có thể tâm sự.
Mục Viễn cứ thế do dự, tính toán, cân nhắc, không ra ngoài, không ngờ mấy ngày sau, Thôi công công lại tới tìm.
Mục Viễn hoảng sợ, nghĩ đến Như Ý có chuyện, không ngờ Thôi công công lại
chỉ hỏi hắn dạo này có chuyện gì vậy, sao không đến thăm công chúa.
Mục Viễn rất muốn nói, công chúa của ngươi vừa từ chối lời cầu thân của ta, nhưng nghĩ lại thì nói thế bạc tình quá, nên viện cớ mấy ngày qua bận
quá. Thôi công công nhẹ giọng: “Ra là tướng quân không rảnh, nhưng có
thể đến gặp công chúa không? Nàng nghĩ tướng quân vì tức giận mà không
muốn gặp nàng.”
Mục Viễn há hốc thở dốc, nuốt mấy lời tức giận xuống. Thôi công công tặng hộp điểm tâm xong thì lập tức cáo từ rời đi.
“Chờ đã, mang hộp điểm tâm này đi.”
Thôi công công nghe thấy giật mình mở to mắt, liên tục dập đầu mềm mỏng nói: “Tướng quân, đây là tâm ý của công chúa, vì làm cái này mà còn bị bỏng, nếu tướng quân không nhận, công chúa sẽ rất buồn. Lão nô biết trong
lòng tướng quân chắc chắn sẽ có oán giận nhưng công chúa, công chúa thực sự không có ý xấu. Công chúa chịu khổ đủ rồi, nếu tướng quân còn không
để ý nàng, thì công chúa sẽ thương tâm lắm đấy…”
Mục Viễn đột nhiên nói: “Nếu ta cưới thê tử, đương nhiên sẽ không thể thân cận với công chúa quá, công công hẳn là hiểu rõ.”
Thôi công công ngẩn người ngơ ngơ, nhỏ giọng nói: “Hóa ra, hóa ra đúng là
thế. Công chúa… Ôi…”. Thôi công công thở dài, lại nói: “Công chúa từng
nói, bất kể tướng quân có thế nào thì chúng ta đều ngày ngày lễ Phật,
cầu phúc cho ngài.”
Tim Mục Viễn đau xót, trong đầu hiện lên dáng vẻ kiên cường, tươi cười của Như Ý. Bỗng nhiên, hắn đưa hộp điểm tâm
cho tiểu phó bên cạnh, sau đó chạy đến chuồng ngựa. Hắn lên ngựa, mặc
Thôi công công gọi với phía sau, thúc bụng ngựa, lao thẳng ra ngoài. Hắn chạy một mạch đến Phúc Trạch tự, tìm gặp Như Ý.
Câu đầu tiên hắn hỏi: “Người không nhận lời ta là vì cái gì?”
Như Ý không ngờ Mục Viễn từ xa đến hỏi như vậy, nàng há miệng, nhỏ giọng nói: “Ta, ta cảm thấy không lấy chồng cũng tốt mà.”
“Là vì cái gì?”. Mục Viễn lại hỏi.
“Ta, ta không phải đã nói, ta phải gả cho người ta vừa ý…”. Âm thanh của nàng càng lúc càng nhỏ đi.
“Cho nên ý là ta không vừa ý người?”. Mục Viễn nói lớn, có trời biết hắn chưa từng hết lên với cô nương nào như thế cả.
Như Ý cúi đầu im lặng. Mục Viễn kéo tay nàng quan sát, quả nhiên có vết
thương do nước sôi văng vào, Mục Viễn híp mắt: “Người đã không thích ta, sao còn vất vả làm điểm tâm cho ta? Không thích ta sao còn lo ta sẽ tức giận, sẽ không để ý đến người nữa?”
Như Ý dùng sức rút tay về, không dám ngẩng đầu, nước mắt rơi trên đôi giày thêu.
“Nguyên nhân không nhận lời ta là cái gì?”. Mục Viễn lại hỏi, lần này nhẹ nhàng hơn, hắn nâng mặt nàng lên, khẽ lau đi nước mắt.
Như Ý muốn mở miệng thì Mục Viễn lại nói: “Không cần nói dối gạt ta, ta biết thế nào là lời nói dối.”
Như Ý cắn răng, do dự một lúc, lảng tránh ánh mắt của Mục Viễn, cuối cùng
mới cất giọng: “Ta, ta, ở Hạ quốc, ta…”. Nàng khó nhọc nói, thiếu chút
nữa không nói tiếp được nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng cất lời: “Ta
không còn hoàn bích, không xứng với ngươi.”
Mục Viễn ngây người,
hắn biết ở nơi đó Như Ý chịu đủ loại tra tấn nhưng đối mặt nghe nàng
nói, hắn vẫn chấn động một chút. Hắn bỗng nhiên thấy hối hận, vì sao
phải bức nàng nói ra, hắn sao lại khốn nạn như thế?
Hắn không nói gì, chỉ sững sờ mở to mắt nhìn Như Ý. Phản ứng của hắn như một mũi dao
đâm mạnh vào tim Như Ý, nước mắt nàng đua nhau rơi xuống. Bỗng nhiên
nàng nghe hắn hỏi: “Ta chỉ còn một cánh tay, nàng cũng ghét bỏ ta sao?”
Như Ý chưa kịp hiểu, Mục Viễn nhanh nhẹn lau nước mắt cho nàng, cầm tay
nàng xoa lên vết đứt trên cánh tay phải, nhắc lại lần nữa: “Ta cũng
không còn tay nguyên vẹn, nàng ghét bỏ ta sao?”
Như Ý ngơ ngác
nhìn cánh tay của hắn lại khóc òa lên. Mục Viễn kéo nàng vào ngực, ôm
thật chặt. Lúc này,hắn không biết nên nói gì nữa.
Không lâu sau,
Mục Viễn lại xuất chinh. Lần này có khác, mỗi ngày khi viết thư báo cáo
tình hình gần đây, đều viết một câu quan trọng dưới thư: “Làm phu nhân
tướng quân ta được không?”
Mục phu nhân thân là mẫu thân, được
con phó thác, ba ngày hai lần tìm Như Ý trò chuyện, cùng Như Ý nói
chuyện đứa con hay làm, cũng không chịu kém cạnh gọi người đến, ồn ào
khiến Như Ý đỏ bừng mặt.
Nhưng tướng quân vẫn là tướng quân, công chúa vẫn là công chúa, thân phận hai người đã qua nửa năm vẫn không
thay đổi. Mục Viễn trở lại kinh thành được một tháng mà Như Ý vẫn không
chịu gật đầu, khiến cho lão đại hắn đây không thoải mái.
Ngày hôm đó, hắn đi thăm Như Ý, bàn lại chuyện này, Như Ý lại không trả lời,
cũng nói muốn hỏi hắn một vấn đề. Mục Viễn vừa giận vừa nôn nóng, hắn ôm thắt lưng Như Ý, nhón chân phi thân lên ngọn cây cổ thụ cao ngất, đặt
nàng ngồi trên đấy rồi nhảy xuống.
Như Ý sợ tới mức thét chói
tai, Mục Viễn đắc ý vô cùng: “Không cần hỏi vấn đề của ta, mà nàng phải
trả lười trước, có muốn làm phu nhân của ta hay không?”
Như Ý trên cây trừng mắt nhìn hắn, Mục Viễn lại nói: “Hôm nay nếu nàng không đáp ứng thì ta sẽ không cho nàng xuống.”
Như Ý sợ run hai chân, ngồi trên cây không nói lời nào. Mục Viễn cau mày
nhìn bộ dạng phòng bị của nàng. Bỗng nhiên Như Ý nhìn hắn cười cười,
vung tay nhảy xuống, làm Mục Viễn sợ đến mức tê da đầu, chạy nhanh phi
lên đón nàng, ôm đc nàng trong ngực, an toàn tiếp nhận mới thả lỏng tâm
trạng kinh hoàng.
Như Ý nhướn mi đắc ý cười: “Không phải ta cũng xuống được rồi sao? Có gì đặc biệt đâu.”
Mục Viễn chán nản: “Nàng chơi xấu.”
“Chàng mới xấu.” Như Ý ấn tay lên ngực hắn.
“Tóm lại nàng nhất định phải đồng ý.”. Mục Viễn lập tức quay lại trọng điểm.
“Vậy chàng để ta hỏi xong đã.”
“Được, nàng hỏi đi”. Mục Viễn oanh liệt trả lời. Mặc kệ nàng chơi khó thế nào, hắn nhất định cũng có cách hóa giải.
Như Ý cười hì hì, ôm cổ Mục Viễn nhìn hắn rồi đỏ mặt, âm thanh nho nhỏ khẽ
hỏi: “Tướng quân, chàng có đồng ý là phò mã của ta không?”
Một ngày nọ, hai người có tình, một người nguyện ý làm Tướng quân phu nhân, một người đồng ý thành phò mã của công chúa.