Chắc hẳn do chịu phải sự kinh hãi lúc ở dưới vực núi, lại thêm bận bịu mệt mỏi suốt một ngày, nên đêm ấy Hàn Tiếu ngủ rất say. Đến khi tỉnh dậy thì phát hiện ra bản
thân đang nằm trên chiếc sạp nhỏ của mình trong góc phòng. Nàng giật
mình nhớ lại cái ôm ấm áp cùng lời nói dịu dàng đêm qua, chẳng lẽ lại là ảo giác trong mơ? Nàng quay đầu liền nhìn thấy bức tường bên cạnh sạp
dán đầy rẫy những trang giấy mà nàng từng viết: “Không quản việc người,
tránh xa hiểm nguy”, Hàn Tiếu trợn trừng mắt, lại quay sang nhìn tấm
bình phong bên cạnh sạp, cũng dán đầy mảnh giấy in dòng chữ “Không quản
việc người, tránh xa hiểm nguy”. Hàn Tiếu ngồi ngây ngô cả nửa ngày
trời, mếu máo vò đầu, thật lâu sau mới rời giường.
Vòng
qua tấm bình phong, đảo mắt quanh phòng nhưng chẳng thấy Nhiếp Thừa Nham đâu, Hàn Tiếu có hơi hoảng sợ. Phải biết rằng nàng và Nhiếp Thừa Nham ở chung một phòng đã lâu, sớm đã thành thói quen rồi, chả có gì phải
kiêng kị nữa. Ngay cả tấm bình phong che trước sạp nàng cũng ít khi kéo
ra, dù sao nếu không có người giúp đỡ thì Nhiếp Thừa Nham cũng khó mà tự mình xuống giường. Bình thường nàng giúp hắn thu xếp ổn thỏa, buông màn xuống, sau đấy mới có thể yên tâm đi làm việc của mình. Hiện tại kéo
tấm bình phong ra nhưng người không thấy đâu, khiến Hàn Tiếu cảm giác có chút mất mát. Dường như nàng và Nhiếp Thừa Nham bỗng nhiên xa cách hẳn. Hoặc giả, Nhiếp Thừa Nham không có nàng cũng vẫn có thể sống rất tốt.
Hàn Tiếu đi ra sau viện lấy nước, vào Nhĩ phòng* rửa mặt súc miệng xong
xuôi lại quay về phòng. Tiếp đó liền thấy tiểu bộc của Nhiếp phủ bước
vào, bày biện đồ ăn cho nàng: “Hàn cô nương, đã quá giờ Ngọ rồi. Chủ tử
không cho gọi cô dậy, cô cứ dùng cơm trước đi. Chủ tử đang ở tiền viện
trò chuyện với thần y tiên sinh”.
*Nhĩ phòng: Căn phòng bên cạnh
phòng chính hoặc đại điện, cửa thành. Thời xưa, phòng giữa giành cho
người có vai vế cao dùng, còn Nhĩ phòng đa phần giành cho nô bộc, nô tì
ở.
Hàn Tiếu ngẩn ngơ chốc lát, cảm ơn rồi nhanh chóng bắt đầu
dùng bữa. Nàng thầm nghĩ, tại sao Nhiếp Thừa Nham lại không gọi nàng
dậy, hung thủ xuất hiện liền không cần nàng nữa sao? Nàng vội vội vàng
vàng chạy tới tiền viện, cửa phòng đóng chặt. Người của Nhiếp phủ và núi Vân Vụ từ tôi tớ cho đến thầy thuốc đều có mặt, ngay cả Lâm Chi cũng ở
trong đám người đó. Tổng quản Bạch Anh đang đứng chờ ở đấy, thấy Hàn
Tiếu đến thì khẽ gật đầu, khoát khoát tay ý bảo các chủ tử trong phòng
không cho phéo bất cứ ai tiến vào.
Hàn Tiếu tuy lòng bất
an nhưng cũng chỉ đành đứng chờ cùng với mọi người. Đợi hơn nửa ngày
trời, cửa phòng rốt cục cũng mở ra. Vân Vụ lão nhân ra trước tiên, những người khác vẫn giữ nguyên vị trí còn Lâm Chi thì gấp gáp xông lên:
“Thần y tiên sinh, cha tôi nhất định đã bị kẻ gian hãm hại. Kính mong
thầy y tiên sinh điều tra rõ ràng để báo thù cho cha tôi”.
Hàn
Tiếu mù mịt, không phải là chuyện của nàng, Thạch Nhĩ và Ngôn Sam ư? Sao lại kéo theo cả Dương Lâm đại phu vào? Chẳng lẽ Ngôn Sam thú tội rằng
chuyện này có liên quan đến Dương đại phu? Báo thù lại là chuyện gì nữa
đây?
Vân Vụ lão nhân không để ý tới Lâm Chi, chỉ quay đầu liếc
nhìn Nhiếp Thừa Nham, sau đó dẫn đầu ra khỏi viện. Lâm Chi dây dưa đến
cùng, đôi đồng tử ngân ngấn nước, dáng vẻ khổ sở đáng thương: “Công tử…
”.
Nhiếp Thừa Nham chả thèm liếc nàng một cái, nói với tiểu bộc ở bên cạnh: “Đẩy ta về phòng”. Hàn Tiếu sửng sốt, sao không gọi nàng đẩy
nhỉ? Tiểu bộc đẩy Nhiếp Thừa Nham quay về viện trong, Hàn Tiếu cùng Lâm
Chi vẫn đứng ngốc ở đó. Lâm Chi nhìn theo bóng lưng xa dần của Nhiếp
Thừa Nham, nước mắt rốt cục cũng tuôn ra, nàng ta hung hăng lườm Hàn
Tiếu một cái mới xoay người rời đi.
Trong lòng Hàn Tiếu dâỵ lên
một cảm xúc khó tả, chỉ qua một đêm thôi mà nàng đã bị lạnh nhạt rồi ư?
Còn Thạch Nhĩ, không biết tình hình hiện tại của huynh ấy ra sao nữa?
Vết thương của Ngôn Sam cũng không biết giờ thế nào rồi, hắn phải chăng
đã chịu khai ra hung thủ rốt cục là ai? Nàng suy đi nghĩ lại, cảm thấy
những chuyện này vẫn chẳng quan trọng bằng việc của chủ tử, thế nên ngay sau đó liền vội vã quay về phòng.
Bước vào đúng lúc nghe thấy
Nhiếp Thừa Nham sai mọi người lui ra ngoài. Hàn Tiếu khẽ cắn môi, đi đến đứng hầu bên cạnh ghế của hắn, lí nhí gọi: “Chủ tử!”.
Nhiếp Thừa Nham không đáp lại nhưng cũng chưa hạ lệnh nàng lui đi. Cho đến khi mọi người trong phòng đều đi ra hết, cửa phòng được đóng lại, bấy giờ hắn
mới dời tầm mắt lên người nàng. Hàn Tiếu thấp thỏm trong lòng, lại gọi
một tiếng: “Chủ tử!”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói: “Đêm qua ngươi chỉ mới viết có sáu mươi tám lần”.
Hàn Tiếu sửng sốt, sao lại nhắc đến chuyện này? “Vậy, vậy hôm nay nô tỳ sẽ viết lại”.
“Hừ!”, Nhiếp Thừa Nham tỏ vẻ không vui, cái cảm giác quen thuộc cuối cùng cũng quay lại rồi. Hắn lười biếng nói: “Ta mệt rồi, ngươi dìu ta lên
giường”.
Ban nãy bao nhiêu tôi tớ còn ở đây thì hắn không quay về giường, giờ chỉ còn mỗi mình nàng hắn lại làm khổ người ta. Nhưng như
thế lại khiến Hàn Tiếu mừng thầm. Nàng đáp lời: “Vâng, thưa chủ tử”, sau đó đẩy hắn đến bên cạnh giường, bờ vai nhỏ gầy đỡ lấy hắn, dùng lực
nâng lên, di chuyển hắn lên trên giường. Khom lưng giúp hắn cởi giày,
đặt chân cho ngay ngắn lại.
“Chân ta đau”.
Nàng ngồi xuống, cẩn thận xoa bóp cho hắn. Hắn nhắm mắt lại, nói tiếp: “Ngươi khiến ta giận lắm”.
“Nô tỳ thực không cố ý”. Hàn Tiếu đáp lời nhưng tay vẫn không dừng xoa bóp.
“Không cố ý mà đã khiến người ta giận đến thế. Sau này mà cố ý thật thì còn
đến mức nào nữa”. Hắn hiển nhiên là đang vạch lá tìm sâu.
Hàn
Tiếu chẳng nói gì, tiếp tục chăm chú xoa bóp, ai ngờ lại càng làm Nhiếp
Thừa Nham không hài lòng: “Tại sao không nói rằng ngươi tuyệt đối sẽ
không cố ý chọc giận ta? Thế mới giữ lại cho mình một con đường lui
chứ”.
Hàn Tiếu không dám nói tiếp, giờ mà khen hắn anh minh có lẽ nào sẽ càng khiến hắn nổi giận? Nàng xoa bóp đến đùi của hắn, hắn điều
dưỡng rất tốt, thân người cùng bắp đùi rõ ràng đã có nhiều thịt hơn, rắn chắc hơn.
Nhiếp Thừa Nham thoải mái thở phào một hơi, lại tiếp tục quát nàng: “Nói đi!”.
“Nô tỳ không biết nói gì”.
“Ngươi có thể cảm tạ ơn cứu mạng của ta, thể hiện ra lòng trung thành. Còn có
thể cam đoan với ta sau này tuyệt không gây ra những chuyện phiền toái
như thế này nữa”. Giọng điệu kiểu ban ơn của hắn vậy mà lại bộc lộ ra
vài phần nghiêm túc.
Hàn Tiếu ngừng tay, ngẩng đầu hỏi: “Hôm qua, chủ tử làm cách nào tìm được tôi vậy?”.
“Thấy ngươi mãi vẫn chưa trở về nên ta phái người đi dò hỏi phu xe, hắn nói
đã đưa ngươi lên núi. Ta tự nhiên liền biết đã xảy ra chuyện gì rồi, bèn sai Khởi Dương bọn họ điều người đi tìm kiếm khắp núi. Cuối cùng Xích
Thủ báo tin về đã phát hiện ra ngươi ở dưới vực”.
“Xích Thủ?”.
“Con chim ưng đầu đỏ ấy là do ta thuần dưỡng, huấn luyện đã nhiều năm. dùng để tìm người, đưa thư, la dò tin tức”.
Hàn Tiếu tiếp tục xoa bóp, không nhịn được mở lời: “Trinh thám của chủ tử
…”. Nàng đột nhiên im bặt, nửa câu sau “sao phải gạt tôi” kịp thời nuốt
trở vào. Nàng có tư cách gì mà oán trách chứ.
Nhiếp Thừa Nham
dường như không nghe thấy, lại nói: “Đêm qua sau khi cứu các ngươi lên,
Thạch Nhĩ và Ngôn Sam đã bị thẩm tra cả đêm”.
“Ngôn đại phu tỉnh rồi ư?”.
“Ừ, trởi vừa sáng đã tỉnh rồi. Lão già đích thân đặt câu hỏi, Khởi Dương ở bên cạnh cùng thẩm vấn”.
“Vậy, sao hắn lại muốn giết tôi?”.
Nhiếp Thừa Nham kéo nàng ngồi sang bên cạnh, trả lời: “Hắn nói không ưa một
đứa nha đầu lai lịch không rõ lại có thể đi vác hòm thuốc cho lão già.
Còn nói ngươi thường ngày được sủng mà kiêu, mấy lần làm hắn bẽ mặt,
khiến hắn chất chứa oán hận trong lòng. Muốn hẹn ngươi ra sau núi nói
chuyện, cảnh cáo ngươi một phen, chẳng ngờ nhất thời lỡ tay đẩy ngươi
xuống vực”.
“Tôi không có như thế”. Tuy rằng lời khai đều nằm
trong dự liệu, nhưng Hàn Tiếu vẫn hơi kích động: “Tôi không hề được sủng mà kiêu. Tôi cẩn thận từng li từng tí mang vác hòm thuốc của thần y
tiên sinh, chỉ mong sao có thể học hỏi thêm chút bản lĩnh, chứ đâu dám
lên mặt với các vị đại phu”.
Nhiếp Thừa Nham nắm tay nàng: “Những chuyện này ta tất nhiên biết”.
Hàn Tiếu cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: “Chủ tử, lúc tôi theo thần y
tiên sinh đi chẩn bệnh, ngài đều phái ngưởi theo dõi tôi đúng không?”.
“Theo dõi?”. Nhiếp Thừa Nham không vui: “Ta chỉ là phái người đi theo thôi.
Ngươi nói theo dõi cũng được, nói giám sát cũng chả sao. Dù sao thì ta
xác thực đã phái người đi theo ngươi”.
Nói tới nói lui, nói sao
cũng vậy. Hàn Tiếu cắn môi, lại nói: “Ngôn đại phu không hề cảnh cáo
tôi. Ngay cả câu chào hỏi hắn còn chưa nói đã trực tiếp đẩy tôi xuống
vực”.
Nhiếp Thừa Nham lườm nàng: “Hóa ra ngươi cũng hiểu đấy chứ. Ta xem ngươi lần sau còn dám bừa bãi theo chân người ta nữa không”.
“Nô tỳ không có bừa bãi theo chân người ta. Ngôn đại phu xưa nay đối xử với nô tỳ rất ôn hòa, lần này lại nói là vội đi cứu người. Hắn nói chân
thành khẩn thiết như thế, nô tỳ hiển nhiên chẳng đề phòng”.
“Trên đời này, đến người thân cũng không thể tin tưởng được, ai cũng không
được tin”. Câu nói của Nhiếp Thừa Nham khiến Hàn Tiếu chạnh lòng: “Chủ
tử, không phải vậy đâu”.
Nhiếp Thừa Nham khoát khoát tay, tỏ vẻ
không muốn cùng nàng tranh cãi về vấn đề này: “Tên Ngôn Sam ấy gia cảnh
đơn thuần, ở trên núi cũng chả có thế lực gì. Nếu nghĩ theo lẽ thường
thì động cơ giết người của hắn có thể chấp nhận được”.
Hàn Tiếu hiểu ra: “Ý chủ tử là, nếu phân tích chuyện hạ độc người lúc trước thì Ngôn đại phu không hề đáng nghi, đúng không?”.
“Giết ta đi quả thực không mang đến chút lợi ích gì cho hắn. Còn nếu như trả
thù, lai lịch và thân thế của hắn cũng chả hề khả nghi”.
Hàn Tiếu có hơi nản lòng: “Thế nhưng nô tỳ và hắn chẳng có thù hận nào cả. Nô tỳ luôn đối với người khác rất khách khí. Nếu không phải vì chủ tử, hắn
sao có thể xuống tay với nô tỳ chứ? Theo nô tỳ, đứng từ góc độ của chủ
tử mà phân tích sẽ hợp với lẽ thường thôi”.
Nghe xong những lời
ấy, Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chằm chằm, Hàn Tiếu hơi phát bực, nàng nói gì sai sao? Lát sau Nhiếp Thừa Nham mới mở miệng, hắn đổi sang đề tài
khác: “Vẫn còn một chuyện nữa”.
“Chuyện gì ạ?”.
“Thạch Nhĩ nói sau khi ngươi rơi xuống vực, đã nhìn thấy một bộ xương khô ở chỗ cái lưới kết bởi cây mây”.
Nhiếp Thừa Nham vỗ vỗ lên tay nàng trấn an: “Bộ xương khô đó đã được mang
lên. Phân biệt dựa theo đặc trưng của khung xương cùng với đồ trang sức
trên người, phát hiện ra người này chính là Lâm đại phu, cũng chính là
phụ thân của Lâm Chi, đại đồ đệ của lão già”.
Hàn Tiếu kinh hãi
há to miệng, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Sao lại là ông ấy chứ? Lâm
cô nương nói phụ thân của nàng ta bị mất tích, chẳng lẽ lại bỏ mạng vì
bị rơi xuống vực thẳm?”.
Nhiếp Thừa Nham gật đầu. Hàn Tiếu lại
hỏi: “Chủ tử, nếu như người không còn nữa, vậy kẻ đầu tiên được chọn kế
thừa núi Vân Vụ có phải là Lâm đại phu không?”.
Hàn Tiếu không nhìn kĩ biểu tình trên mặt Nhiếp Thừa Nham, đầu óc chỉ chăm chăm nghĩ tới những câu đố về vụ án vẫn còn bỏ ngỏ ấy. Nàng chợt nhảy
dựng lên, đi đi lại lại: “Chủ tử, vậy thì đúng rồi. Bọn họ quả nhiên
muốn có được núi Vân Vụ và thành Bách Kiều nên mới hãm hại người, hãm
hại cả Lâm đại phu”.
Nhiếp Thừa Nham bổ sung thêm: “Nhưng Lâm đại phu mất tích trước khi ta xảy ra chuyện”.
“Hả?”, Hàn Tiếu đứng bật dậy, lời nói này nghe càng khó hiểu hơn. “Bằng không, chuyện này chính là âm mưu tập thể. Kết quả đám người đấy không thương
lượng được với Lâm đại phu, bèn giết người diệt khẩu, sau đó lại ra tay
với chủ tử”. Hàn Tiếu ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Chủ tử, Lâm đại phu chết
như thế nào?”, Hôm qua nàng quá hoang mang gấp gáp nên chưa kịp nhìn rõ
ràng bộ xương khô ấy.
“Xương sườn của ông ta kẹp một thanh chủy
thủ, trên khung xương vẫn còn dấu vết bị chủy thủ đâm, chắc hẳn bị đâm
rồi mới rớt xuống núi”.
“Vậy… vậy…”. Đầu óc Hàn Tiếu rối như tơ
vò, cảm thấy chân tướng của vụ việc không còn xa nữa. “ Nói không chừng
Ngôn đại phu biết được nguyên do. Không thì sao lại trùng hợp như vậy,
chọn ngay vách núi đó để giết hại nô tỳ”.
“Chuyện này Ngôn Sam không chịu thừa nhận. Khởi Dương nói phản ứng của Ngôn Sam dường như giật mình, lại dường như hoang mang”.
“Hoang mang? Không làm việc trái với lương tâm thì sao lại phải hoang mang?”.
“Điểm này đáng để cân nhắc”. Nhiếp Thừa Nham nói: “Hôm qua ngươi sơ cứu rất
thỏa đáng, hắn hiện giờ ở trong tay lão già, tuyệt đối không chết được
đâu. Đợi hắn khôi phục lại tinh thần sẽ thẩm vấn tiếp”.
Hàn Tiếu gật đầu, đang nỗ lực suy nghĩ thì lại nghe Nhiếp Thừa Nham gọi: “Tiếu Tiếu!”.
“Vâng, thưa chủ tử”.
“Tìm thấy một cái bình nhỏ ở chỗ di hài của Lâm Dương”.
Hàn Tiếu gật gật đầu, tiến lại gần hắn. Nhiếp Thừa Nham nói tiếp: “Phát hiện ra một viên Lục Tuyết ở trong bình”.
Hàn Tiếu đứng ngây ngốc tại chỗ, Lục Tuyết? Sao lại có Lục Tuyết?
“Hôm nay, lão già đem đến hai viên trong tay lão cùng với viên tìm được trên di hài của Lâm Dương, ở trước mặt ta xem. Ba viên xác thực giống nhau
như đúc”.
Hàn Tiếu chưa phản ứng kịp. Ba viên Lục Tuyết đều ở đây, vậy thì độc mà Nhiếp Thừa Nham trúng rốt cuộc là loại gì?
“Tất cả các triệu chứng của loại độc trên người ta đều y hệt độc Lục Tuyết”, Nhiếp Thừa Nham dường như đoán biết được suy nghĩ của nàng, nên mới lên tiếng giải thích nghi hoặc. Hắn nhìn nàng trong phút chốc, kéo tay nàng qua: “Tiếu Tiếu, mọi chuyện vẫn chưa xong đâu. Hoặc giả, đây chỉ mới
bắt đầu mà thôi”.
“Vậy… nô tỳ…”.
“Ngươi cứ không cảnh giác như thế, ta làm sao có thể yên tâm được đây?”.