Chuyện Sở Trường Hy tối hôm qua một mình xông thẳng vào đại môn của Lâm Gia, vượt qua đội
vệ sĩ tinh nhuệ cùng hai vị thiếu gia anh tuấn tài giỏi sau đó lại so
tài kiếm đạo với ba vợ tương lai, nhanh chóng được Tô Cẩn Hiên cập nhật
cho Đường Tâm và Trác Đình biết vào buổi ăn sáng trước khi hai cô đi
làm, nghe Tô Cẩn Hiên tường thuật trận thư hùng nghẹt thở của Sở Trường
Hy, Trác Đình và Đường Tâm tiếc nuối vì không có mặt ở trước cổng nhà
Lâm Doanh tối hôm qua để tận mắt chứng kiến giờ phút mang tính lịch sử
như vậy. Trác Đình đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hiên thắc mắc:
“ Cẩn Hiên, hình như anh chưa làm thủ tục này đúng không? “
Tô Cẩn Hiên không vội lên tiếng đáp lời Trác Đình mà nheo mắt nhìn Đường Tâm nghiêm túc hỏi.
“ Em nghĩ sao? “
Đường Tâm ngồi im lặng khẽ nghiêng đầu cố lục lại ký ức … nếu cô nhớ không
lầm … vào ngày chủ nhật cuối tháng đầu tiên cô xa nhà đi du học cũng là
lần đầu tiên anh bay đến Thụy Điển thăm cô … bàn tay trái của anh vẫn
còn quấn một lớp băng vải màu trắng … lúc đó cô vẫn chưa có tình cảm với anh, vẫn đề phòng anh như người ta phòng bệnh nên không mấy quan tâm …
anh cũng không nói với cô vì sao tay anh lại bị thương nhưng cô nhận ra
trên gương mặt vốn lạnh lùng cao ngạo của anh xuất hiện một tia mất mát … không lẽ …
Đường Tâm đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hiên, ánh mắt ngập tràn tình cảm cùng ân hận mấp máy môi khẽ lên tiếng:
“ … Tháng đầu tiên sau khi em rời khỏi nhà đi du học anh đã đến nhà em
thực hiện thủ tục giống y hệt Sở Trường Hy vừa làm đúng không? “
Tô Cẩn Hiên không đáp chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười rồi gật đầu.
“ Không chỉ có một mình Cẩn Hiên, cả Duật Phong cũng đã đến nhà chúng ta
nghiêm túc thực hiện thủ tục. Hai đứa nó lần đó cũng không dễ dàng đặt
chân bước vào cánh cửa chính của Trác Gia chúng ta đâu. Lần đó ba đã nhờ ba của Trường Hy, ba của Lâm Doanh, ba của Hạo Thiên và ba của Diệp Hân bày binh bố trận để đón tiếp cả hai đứa … nhưng Cẩn Hiên và Duật Phong
đều không ngần ngại sẵn sàng tiến vào thử thách … Có được hai đứa con rể này ba mẹ cảm thấy rất tự hào! “ – Ba Tần trầm giọng nhắc lại chuyện
cũ.
Nghe ba Tần kể, Trác Đình mới nhớ lại lần đầu Tống Duật
Phong đến thăm cô, anh đã đứng tựa lưng vào tán cây sồi cổ thụ ở trước
cổng trường chờ cô tan học rồi cùng cô thả bộ về nhà … lần đó bước chân
của anh có phần khập khiễng … vậy mà cô đã chẳng mảy may để ý …
Bàn tay Trác Đình nhẹ nhàng tìm đến bàn tay của Tống Duật Phong, trân trọng nắm giữ.
***
Sở Trường Hy và Lâm Doanh bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức từ lúc tờ mờ
sáng. Lâm Kính cho quản gia lên phòng của Lâm Doanh thông báo ông muốn
cùng con rể tương lai tập một bộ quyền vào buổi sáng, quần áo mới của
anh cũng đã được chuẩn bị sẵn. Lâm Doanh quấn chiếc mền mềm mại màu
trắng muốt cao đến tận cổ chỉ chừa cái đầu nhỏ hiên ngang cắt lời lão
quản gia rồi giống như một con bạch tuột quấn chặt lấy Sở Trường Hy nhất quyết không cho anh bước chân xuống giường.
“ Em tính tạo phản sao? “ – Sở Trường Hy hôn nhẹ lên trán của Lâm Doanh mỉm cười rồi lên tiếng hỏi.
“ Ân! “ – Lâm Doanh rúc sâu vào lồng ngực của anh, chiếc chân thon dài cũng thuật thế quấn chặt phần hông của anh.
“ Em biết vết thương trên mặt anh hôm qua là do ai làm không? “
Câu hỏi này của Sở Trường Hy thành công làm Lâm Doanh đang quấn chặt lấy anh nới lỏng hai cánh tay.
“ … Người đó là ba của em đó! … Anh hai, anh ba của em anh còn có thể
tung hết thực lực ra để chống trả nhưng ba của em anh không dám đánh trả đâu! … Em muốn anh no đòn thì cứ tiếp tục quấn chặt anh như vậy đi! “
Lâm Doanh nghe Sở Trường Hy nói xong vội vàng rút cánh tay và chân của mình về, cô ngồi dậy đưa mắt nhìn khuôn mặt của Sở Trường Hy, ngón tay khẽ
chạm vào vết thương trên khóe môi của anh. Lâm Doanh trở người bước
xuống giường, kéo Sở Trường Hy bước đi theo mình.
- Trong nhà này cô là ai? Cô là cục cưng của Lâm Gia, trong lãnh địa của cô, người
đàn ông của cô nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi! –
Lâm Doanh mặc dù dưới thân vẫn còn cảm giác hơi đau, nhưng từ nhỏ đến lớn
với tính cách thẳng thắn của mình cô cũng không phải chưa từng nếm qua
mùi vị của thử thách. Khi Lâm Kính nhìn thấy con gái bảo bối trên mặt
vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng trên người đã mặc đồ tập thể dục màu trắng sọc
đen nhất định cùng ông chạy bộ xung quanh khuôn viên biệt thự hai vòng
sau đó liền trở vào trong nhà giúp mẹ và hai chị dâu chuẩn bị buổi sáng, ông nhìn sang Sở Trường Hy và hai đứa con trai đang đứng bên cạnh, ánh
mắt hấp háy một tia sáng, ông khẽ cười khổ rồi lắc đầu lên tiếng:
“ … Con bé đang ngầm nói cho chúng ta biết, nó chính là cục cưng của Lâm
Gia, chúng ta ức hiếp con thì không khác nào ức hiếp nó! … Mà cũng đúng
thật là như vậy a! … Xem ra ta không thể cùng con rể tương lai làm thêm
mấy trò tiêu khiển được rồi! … Đứa con gái nhỏ này của ta ta vẫn còn rất muốn ở cùng nó thêm mấy năm nữa! … “
“ … Con sẽ luôn ở bên
cạnh ba mẹ mà! … “ – Lâm Doanh không biết từ khi nào đã bước đến ôm chặt Lâm Kính từ phía sau lưng, vùi mặt của cô vào bờ vai vững chãi của ông
mềm mại lên tiếng.
“ Doanh Doanh à, con mãi mãi là cục cưng của ba đó! “ – Lâm Kính cảm động đưa tay xoa đầu Lâm Doanh hài lòng lên tiếng.
“ Chúng ta vào nhà ăn sáng thôi! … Mẹ và hai chị dâu hôm nay nấu nhiều
món ăn ngon lắm đó! … Ăn không hết phải mang đi theo làm cơm trưa luôn
đó! … “ – Lâm Doanh nháy mắt tinh nghịch với Sở Trường Hy cùng hai anh
trai của mình rồi ôm lưng của Lâm Kính dìu ông đi vào trong nhà, vừa đi
vừa liếng thoắng thông báo.
***
Trác Đình không cần
cập nhật thông tin của Lâm Doanh, Diệp Hân cũng đã biết. Cả hai cô ngồi
trong phòng vừa làm việc vừa chờ đợi Lâm Doanh xuất hiện nên khi Lâm
Doanh vẻ mặt tươi tỉnh, nhanh nhẹn đẩy cửa phòng làm việc bước vào, trên tay là một túi thức ăn đựng trong những chiếc hộp pha lê trắng sáng
nhìn không giống như người vừa trải qua một đêm động phòng kịch liệt làm cho tinh thần hóng chuyện đang hừng hực bừng cháy của hai cô bị dập tắt không thương tiếc.
Trác Đình và Diệp Hân cũng không có nhiều thời gian để ngồi tiếc nuối đã bị cuốn vào guồng xoáy của công việc.
Chỉ còn ba ngày nữa là chương trình ra mắt sản phẩm mới của Trác Thị sẽ
được trình diễn, chương trình này cũng chính là món quà mà tất cả thành
viên làm việc trong Tập Đoàn Trác Thị muốn dành tặng cho ba Tần và mẹ
Tuệ như một lời chào mừng ba đã hoàn toàn bình phục và trở lại với công
việc nên ngoài những bộ nữ trang sắp được tung ra thị trường, Trác Đình
còn đưa vào tiết mục trình diễn thời trang với những mẫu thiết kế đồng
phục dành cho gia đình. Cô và Diệp Hân còn chịu trách nhiệm thiết kế
những mẫu váy dạ hội lộng lẫy để các người mẫu mặc trong chương trình.
Càng gần đến ngày diễn ra chương trình cả ba cô gái đều ngập mặt trong
công việc, thời gian ngồi trong phòng làm việc còn không có, suốt ngày
rong ruổi chạy ngược chạy xuôi.
***
Lâm Doanh ngồi tiu
nghỉu, buồn bã mở hộp cơm trên tay nhưng không buồn múc cơm đưa vào
miệng, Trác Đình và Diệp Hân bên cạnh vừa mới uống một hơi hết nửa chai
nước suối cũng chán nản đưa mắt nhìn hai hộp cơm bên cạnh.
“
May quá, các cậu chưa dùng cơm phải không? “ – Đường Tâm trên tay xách
một túi giấy nặng trĩu bước vội đến chỗ ba cô đang ngồi mừng rỡ lên
tiếng.
“ Ừm! … Bọn mình mệt quá không nuốt cơm nổi! “ – Trác Đình ủ rũ nói, Lâm Doanh cũng thở dài đóng hộp cơm trên tay lại.
“ Mình vừa gởi xe vào đây thì gặp Trường Hy, anh ấy nhờ mình mang túi đồ
ăn này cho các cậu, còn dặn mình nói với các cậu cơm hộp để sang một
bên, lát nữa các anh ấy về ăn! “ – Đường Tâm vui vẻ nói tiếp rồi đưa
chiếc túi giấy nặng trĩu đang cầm trên tay cho Lâm Doanh.
Lâm Doanh cười đến híp mắt, hớn hở lấy từ trong túi giấy ra hai chiếc hộp
pha lê đựng đầy sushi rồi đến những hộp mỳ lạnh cuối cùng là những túi
nước ép trái cây mát lạnh bày trên mặt bàn.
“ Woa! “ – ba cái miệng còn lại đồng thanh kêu lên thích thú rồi bốn cái đầu không nói
thêm tiếng nào lập tức chụm lại nhanh chóng xử lý sạch sẽ toàn bộ số
thức ăn có trên bàn.
“ Tay nghề của anh ấy không tệ chút nào! “ – Lâm Doanh gật gù nói thêm.
“ Những món này đều do Sở Trường Hy nấu sao? “ – Diệp Hân vô cùng ngạc nhiên cao giọng hỏi.
“ Ừm! … Lúc ở bên Mỹ anh ấy từng làm những món này cho mình ăn, những
nguyên liệu và hương vị này mình đều rất quen thuộc! “ – Lâm Doanh khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc gật đầu xác nhận.
“ Doanh Doanh, cậu về hỏi phu quân nhà cậu là anh ấy còn biết nấu những món gì nữa luôn
nha! “ – Hai mắt Trác Đình sáng rực lên tiếng đề nghị.
“ Các
cậu muốn ăn món gì cứ nói … chỉ sợ thời gian này anh ấy bận quá không
nấu được những món phức tạp thôi! “ – Lâm Doanh thoải mái đáp lời.
Ba cái đầu còn lại khẽ gật gù, cả bọn ngồi dựa lưng vào thành ghế thong
thả uống hết những túi nước ép trái cây mới đứng dây thu dọn đồ đạc rồi
lại tiếp tục làm việc.
***
Chương trình ra mắt sản
phẩm “ đáng được mong đợi “ của Trác Thị cũng đến ngày diễn ra. Số lượng khách mời lẫn quan khách đến tham dự chương trình lần này đông hơn rất
nhiều so với chương trình lần trước; một phần vì Tập Đoàn Trác Thị kể từ khi được hai cổ đông mới là Sở Trường Hy và Trình Hạo Thiên bỏ thêm một khoản tiền đầu tư không nhỏ việc vào phát triển kinh doanh cộng thêm sự uy tín lẫn kinh nghiệm lâu năm của ba Tần kết hợp với nguồn nhân lực
trẻ đầy sáng tạo đã làm cho Trác Thị vươn lên trở thành một trong những
tập đoàn mạnh nhất trong khu vực. Mặt khác, những bộ sưu tập trang sức
lần này của Trác Thị đều lấy cảm hứng từ bộ truyện nổi tiếng Mẫu Đơn Máu và đã được chính tác giả của bộ truyện đồng ý để choTrác Thị sử dụng
toàn bộ tác quyền và hình ảnh có liên quan, chính điều này càng làm cho
cái tên Trác Thị gây được tiếng vang và thu hút sự chú ý của những đối
tác, khách hàng và đặc biệt từ phía các nhà truyền thông.
Từ
lâu cái tên HTS luôn là một ẩn số đã tốn không biết bao nhiêu là giấy
mực của giới truyền thông. Tác giả của bộ truyện Mẫu Đơn Máu vang danh
khắp thế giới kia nổi tiếng là một người bí ẩn, cho đến tận bây giờ hễ
nhắc đến cái tên HTS, tất cả mọi người sẽ đề cập đến sự bất lực của
những nhà thám tử nổi tiếng cũng như cánh phóng viên săn tin lành nghề.
HTS là một bút danh vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất đỗi mơ hồ với toàn thể đọc giả trung thành của tác phẩm.
Ba Tần đứng bên cạnh
mẹ Tuệ niềm nở tiếp chuyện với cánh phóng viên và quan khách. Trác Đình
diện chiếc đầm đuôi cá màu vàng ánh kim ôm sát cơ thể đứng bên cạnh cô
là Tống Duật Phong mặc áo sơmi màu kem khoác vest đen bên ngoài. Đường
Tâm mặc chiếc đầm dài màu bạc với đường cúp ngang ngực mềm mại uốn lượn
càng làm tôn lên đẹp mặn mà đằm thắm, Tô Cẩn Hiên luôn đứng bên cạnh nắm lấy bàn tay của Đường Tâm, anh mặc chiếc áo sơmi màu trắng sữa phối
cùng vest đen tinh tế . Diệp Hân diện chiếc đầm đuôi cá màu đỏ anh đào
đơn giản nhưng lại càng làm tôn lên nước da trắng nõn như tuyết cùng
phong thái kiêu kỳ cao quý, cô luôn sánh vai đứng cùng người đàn ông mặc áo sơmi màu lông chuột khoác áo vest màu xám đậm cũng chính là Đường Tư Thần. Lâm Doanh mặc chiếc đầm dạ hội màu xanh navy, trước ngực khoét
một đường thật sâu chạm đến phần eo khoe khéo những đường cong lúc ẩn
lúc hiện, Sở Trường Hy mặc chiếc áo sơmi cùng tông màu với chiếc đầm Lâm Doanh đang mặc trên người, anh luôn đứng ở vị trí gần cô nhất kể cả khi anh phải tiếp chuyện với những vị khách mời hay cánh phóng viên.
Tất cả mọi người như tạm ngừng cuộc chuyện trò khi nhìn thấy một vị tiểu
thư mặc chiếc đầm dạ hội màu đỏ vô cùng gợi cảm khoác tay một vị lão gia tiến vào hội trường. Một số nhà kinh doanh lâu năm lập tức nhận ra vị
lão gia kia chính là Lý Phi, cựu thống đốc ngân hàng thì vội vàng tiến
đến chào hỏi. Vị tiểu thư vừa cùng ông bước vào lập tức đảo mắt một
vòng, khi nhìn thấy Sở Trường Hy đang đứng thoải mái trò chuyện cùng một nhóm đàn ông, trên tay còn cầm ly rượu vang, cô ta mỉm cười nâng váy
bước đến. Cô ta chưa kịp cất giọng gọi tên anh đã nhìn thấy anh đưa tay
ôm eo cô gái mặc chiếc đầm màu xanh navy đang đứng bên cạnh dường như
anh đang giới thiệu cô ấy với những đối tác của anh, bước chân của Lý
Phi Phụng lập tức ngừng lại, ánh mắt trở nên sắt bén như muốn đâm xuyên
qua người phụ nữ trong vòng tay của anh.
Sở Trường Hy cảm
nhận được ánh nhìn sắc bén đầy nguy hiểm hướng về phía mình, anh khẽ
liếc mắt tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt ấy, ánh mắt anh khẽ lướt qua
khuôn mặt của Lý Phi Phụng rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại, tiếp tục trò chuyện cùng đối tác nhưng bàn tay đang ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lâm Doanh lại trượt xuống nắm chặt lấy bàn tay của cô.
Lâm Doanh lại không hề biết một loạt hành động vừa âm thầm diễn ra, cô trao cho Sở Trường Hy một ánh mắt ngập tràn tình cảm, trên môi luôn nở nụ
cười rạng rỡ cùng anh tiếp chuyện với nhóm đối tác, bàn tay của cô yên
ổn nằm trong bàn tay của anh.
Lý Phi Phụng đứng cách đó không xa cẩn thận quan sát, khi nhận ra cô gái đứng bên cạnh Sở Trường Hy là
cô gái tự giới thiệu mình là trợ lý của anh, ánh mắt của cô ta mới dần
dịu lại rồi khẽ cong môi cười khẩy rồi xoay người nâng váy bước về phía
ba của cô ta đang đứng.
Sau khi quan khách ổn định vị trí, chương trình ra mắt sản phẩm chính thức được bắt đầu.
Mở đầu chương trình là những tấm ảnh của những gia đình nhỏ hạnh phúc,
tràn ngập nụ cười … ba Tần nắm tay mẹ Tuệ bước ra sân khấu, trên cánh
tay của mẹ cậu bé Trác Việt nở nụ cười kháu khỉnh đáng yêu, kế bên ba mẹ là Trác Đình và Đường Tâm xinh đẹp rạng ngời, cả nhà cùng mặc những
chiếc áo thun in ký hiệu của Trác Gia được thiết kế vô cùng sống động,
mỗi chiếc mỗi kiểu, màu sắc cũng khác nhau nhưng khi cả nhà đứng gần bên nhau tất cả mọi người đều nhận ra họ là một gia đình của nhau nhờ một
ký hiệu chung không thể nhầm lẫn. Gia đình nhỏ của ba Tần cúi đầu chào
quan khách rồi nhường sân khấu cho những mẫu thiết kế khác dành cho
những thành viên trong gia đình của Trác Đình, những tràng pháo tay cổ
vũ không ngừng vang lên.
Giây phút mà tất cả mọi người có mặt tại khu vực sân khấu mong chờ nhất được khởi đầu bằng hình ảnh vô cùng
bắt mắt của những bộ nữ trang bằng đá quý tinh xảo đắt giá được trưng
bày trong những chiếc tủ kính bằng pha lê … đột nhiên một tràng súng
chát chúa vang lên, những chiếc tủ kính vỡ vụn, những bàn tay mang găng
tay màu đen cùng khuôn mặt bịt kín nhanh chóng vơ vét những món nữ trang đắt giá kia vào những chiếc túi bằng vải rồi nhanh chóng tẩu thoát …
nhưng trong một chiếc tủ kính vỡ vụn một bộ trang sức bằng đá Saphia màu xanh trong suốt như được muôn vàn giọt nước biển ngưng đọng lại tạo
thành, bị bọn cướp bỏ lại!
Tất cả mọi người như nín thở theo
dõi tưởng chừng như chính bản thân họ là người chứng kiến tất cả sự việc vừa diễn ra, một số đọc giả trung thành của bộ tiểu thuyết Mẫu Đơn Máu
hứng thú “ Ồ “ lên rồi hưng phấn vỗ tay tán thưởng … đây chính là phần
mở đầu đầy kịch tính của bộ truyện thu hút hàng trăm ngàn đọc giả. Khung cảnh như thay đổi bởi những hình ảnh hiện ra trên bức phông nền màu
trắng phía trên sân khấu, hình vẽ bằng tay của những bộ trang sức mà bọn cướp đã lấy đi được các chuyên gia phác họa lại rồi hiện ra trước mắt
tất cả quan khách một cách vô cùng sống động trên người của những người
mẫu nổi tiếng cùng nhạc nền mang âm hưởng của những bộ phim trinh thám
dồn dập vang lên. Trước khi những bộ sưu tập ra mắt quan khách đang ngồi ở hàng ghế phía dưới sân khấu, tất cả mọi người như được hòa mình vào
những chi tiết điều tra nghẹt thở, được nghe những lý luận, phân tích và giả thiết xoay quanh những điều bí ẩn kỳ lạ từ chính tên gọi của những
bộ trang sức đã bị đánh cướp để rồi khi được tận mắt nhìn thấy hình dáng thật sự của những bộ trang sức kia, mọi người đều phải trầm trồ xuýt
xoa tán thưởng.
Trác Đình, Đường Tâm và Diệp Hân là những đọc giả trung thành của bộ tiểu thuyết nổi tiếng kia nhưng các cô cũng bị
những tình tiết gây cấn được khéo léo đan xen, kết hợp với những bộ
trang sức tuyệt đẹp hớp hồn. Các cô không dám thở mạnh, ánh mắt chăm chú theo dõi từng hình ảnh, từng chi tiết để cảm nhận được hết tất cả vẻ
đẹp cùng ý nghĩa mà từng bộ trang sức mang đến. Ngay cả bản thân Lâm
Doanh chính là nhà thiết kế đã tạo nên những bộ trang sức kia từ chính
những con chữ của tác giả bộ truyện Mẫu Đơn Máu cũng im lặng dán mắt vào màn hình cùng hòa mình vào trong tác phẩm, hòa vào trong những bộ trang sức tuyệt đẹp chứa đầy bí ẩn.
Cả khán đài đang đắm mình vào
cuộc phiêu lưu như vỡ òa khi nhìn thấy tất cả bộ nữ trang quý giá kia
đồng loạt bị bọn cướp cho nổ tung thành những mảnh nhỏ bắn ra tung tóe
khắp khán đài bằng hiệu ứng không gian bốn chiều rồi lại được hai bàn
tay bê bết máu cẩn thận gom lại, đem đến rải xung quanh bộ trang sức
bằng đá saphia màu xanh nước biển mà bọn cướp đã bỏ lại … tất cả mọi
người khẽ há miệng nhìn bộ trang sức với tên gọi Nước Mắt Nàng Tiên Cá
được ánh trăng chiếu vào tỏa ra những ánh sáng màu lam trong suốt phát
ra lực hút mãnh liệt hút tất cả những mảnh vụn đá quý rải rác xung quanh vào bên trong rồi trở nên lấp lánh đủ màu sắc, rực rỡ như bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Tất cả quan khách có mặt không ngăn
được sự kích động đồng loạt đứng thẳng người lên, những tiếng vỗ tay
vang dội vang lên chào đón bộ sưu tập cuối cùng mang hình ảnh của những
bông pháo hoa được kết hợp từ rất nhiều loại đá quý hiếm rực rỡ tỏa sáng trên sân khấu thay cho muôn vàn lời tán thưởng.
Lâm Doanh
đứng thẳng người, cô nhìn thẳng vào đội mắt sáng rực của Sở Trường Hy
trao cho anh ánh mắt tự hào cùng tràng pháo tay tán thưởng ngợi khen. Sở Trường Hy kéo Lâm Doanh vào lòng rồi ôm cô thật chặt, khẽ nói nhỏ:
“ Vẫn còn nữa, đã kết thúc đâu?! “ – dứt lời anh nắm tay kéo cô ngồi
xuống chiếc ghế bên cạnh anh, bàn tay của anh vẫn không rời bàn tay của
cô.
Âm nhạc lại vang lên, một số khán giả vì tưởng chương
trình đã khép lại vừa nhấc chân bước ra khỏi chỗ ngồi nhanh chóng ngồi
lại vào vị trí cũ tiếp tục dán mắt lên màn hình theo dõi. Cả sân khấu
lúc này được giai điệu ngọt ngào của bản nhạc Paint My Love lay động.
Trên chiếc màn hình cực lớn được sử dụng làm phông nền, một cuốn sách từ từ
mở ra, một bộ phim hoạt hình bằng những bức tranh vẽ bằng tay màu đen
trắng được xử lý bằng hiệu ứng không gian bốn chiều vô cùng sống động
lẫn đẹp mắt chậm rãi kể cho tất cả mọi người về câu chuyện của một cậu
bé từ khi sinh ra đã nhận được một khẩu súng tượng trưng cho sự nghiệp
của cả một gia tộc từ ông ngoại của cậu. Càng lớn lên cậu càng không
thích cầm khẩu súng trên tay nhưng lại rất thích cầm cây viết … Tất cả
những cây viết trên tay cậu đều được phát huy hết tác dụng của nó …
những bức tranh ra đời rồi đến những câu truyện viết vội trên những tập
giấy trắng… Khẩu súng và cây viết theo cậu trưởng thành cũng theo thời
gian trở thành sự khắc khoải về vận mệnh của cuộc đời cậu …
Ban ngày chàng thanh niên cầm viết ngồi vào chiếc bàn gỗ hý hoáy viết
lách, ban đêm lại phải cầm súng lang thang khắp nơi xử lý công việc …
cho đến một ngày anh vô tình gặp một cô nữ sinh đang ngồi đọc một cuốn
truyện do chính mình sáng tác… rồi hai người họ yêu nhau …. Anh nắm tay
dẫn cô ấy tham quan ngôi nhà nhỏ bằng gỗ cũng chính là nơi anh cho ra
đời những tác phẩm cũng tiết lộ cho cô ấy tất cả những bí mật của anh.
Ngày anh quyết định một mình tìm đến khuôn viên ngôi biệt thự rộng lớn
của cô nữ sinh ấy, trong túi quần của mình anh đã chuẩn bị sẵn một chiếc nhẫn bằng kim cương lấp lánh làm lễ vật cầu hôn … khi vượt qua một rừng vệ sĩ dày đặc, đá văng những nòng súng giơ cao sẵn sàng nã đạn vào
người anh … toàn thân anh đầy thương tích bước vào trong cánh cổng chính ngôi biệt thự gặp cô … để rồi anh nhận được những cái lắc đầu cùng
những ánh nhìn khó chịu khinh thường … anh lặng lẽ bước đi trên con
đường vắng vẻ máu tí tách nhỏ xuống mặt đường … trong đôi mắt anh hiện
lên hình dáng ba khuôn mặt quen thuộc cũng là lúc anh ngã xuống đất bất
tỉnh … Sau đêm hôm ấy, anh đã nhốt mình ở trong phòng liều mạng vào công việc sáng tác … nhưng anh vẫn không vứt bỏ khẩu súng đã gắn liền với
vận mệnh của cả cuộc đời mình …
Thời gian cứ như vậy trôi qua … anh gặp gỡ cô gái thứ hai trong cuộc đời của mình khi cô ấy đâm thẳng vào đầu xe của anh … tác phẩm kết thúc bộ truyện nổi tiếng của anh được xuất bản … cô cũng bỏ đi xa khi vừa đọc hết quyển sách … anh cô đơn
hòa mình vào dòng người ở sân bay … đón taxi rồi lang thang trên cây Cầu Cổng Vàng nổi tiếng … và anh nhìn thấy cô gái mình yêu cùng mái tóc dài khẽ tung bay trong gió đang ngồi trên chiếc ghế đá tỉ mĩ vẽ bức tranh
một đôi tình nhân đứng ôm chặt lấy nhau cùng nhau ngắm nhìn chiếc cầu
tuyệt đẹp … Sau đó, hằng ngày vào mỗi buổi chiều tà, anh vẫn rảo bước
cùng cô đi trên cây cầu ấy, vẫn ngồi im lặng nhìn cô vẽ hết bức tranh
này đến bức tranh khác cho đến một ngày anh sững sờ nhìn cô chậm rãi ký
tên của mình nối hai biểu tượng tượng trưng cho con người cùng vận mệnh
của anh bằng một sợi dây thường xuân mềm mại rồi uốn cong tạo thành một
cọng cỏ bốn lá xinh đẹp tượng trưng cho sự may mắn cùng hạnh phúc…
Hòa cùng với ca từ ý nghĩa của bài Paint My Love, hình ảnh những bức
họa trắng đen mà cô gái đã ngồi vẽ chậm rãi hiện lên để rồi cuối cùng
một bức tranh đồ họa tuyệt đẹp đầy màu sắc vẽ một khung cảnh nên thơ
trên cây Cầu Cổng Vàng nổi tiếng, cô nhón chân dùng hai bàn tay nâng
khuôn mặt của anh đặt vào môi anh nụ hôn giữa một trời hoàng hôn tràn
ngập sắc tím …
Hình ảnh bàn tay mềm mại của cô gái cầm cây
bút chậm rãi nối khẩu súng và cây viết lại hiện ra như một thước phim
quay chậm tuyệt đẹp làm tất cả mọi người trầm trồ cảm thán. Khép lại câu chuyện chính là một trang giấy cùng dòng chữ nắn nót:
“ Ở nơi cánh cổng dẫn vào thiên đường, anh đã cùng em hẹn ước! “
Lâm Doanh ngẹn ngào xoay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh
mình, bàn tay của anh vẫn ấm áp nắm lấy bàn tay của cô, đôi mắt cô nhòe
lệ. Sở Trường Hy lại mỉm cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc kề vào tai cô khẽ nói:
“ Lâm Doanh, anh yêu em! “
“ Trường Hy,
em yêu anh! “ – Lâm Doanh khẽ cắn môi kiềm nén sự cảm động, vừa khóc lại vừa mỉm cười lên tiếng đáp lại tình cảm của anh.
Lâm Doanh
khẽ cúi thấp đầu dùng chiếc khăn giấy để chậm những giọt nước mắt tràn
ra khỏi khóe mắt thì nhìn thấy trên cổ của mình có một mặt dây chuyền
hình bông pháo hoa đủ màu sắc tuyệt mỹ vừa mới được hai bàn tay ấm áp
của Sở Trường Hy đeo vào chiếc cổ cao của cô.
“ Ân! “ – Lâm Doanh ngạc nhiên khẽ kêu lên.
“ … Em có thích không? “ – Sở Trường Hy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Doanh vui vẻ lên tiếng.
“ Anh lấy nó ở đâu vậy? Không phải nó vẫn còn đang được cô người mẫu kia đeo sao? “ – Lâm Doanh ngạc nhiên nhíu mày hỏi.
“ … Cô ta đeo bản thiết kế mẫu thôi! … Bộ trang sức này anh đã đích thân
đến xưởng chế tác lấy và cất giữ đó! … Là món quà cầu hôn dành tặng vợ
yêu của anh! “ – Sở Trường Hy bình thản đáp lời.
Lâm Doanh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đến mức cảm thấy mình giống như đang ở
trong một giấc mơ ngọt ngào, trong lúc cô còn đang đắm chìm trong hạnh
phúc thì Sở Trường Hy đã nhanh nhẹn đeo trọn bộ trang sức với tên gọi
Pháo Hoa lên người của cô, chăm chú ngắm nhìn sau đó hài lòng mỉm cười.
Anh ôm chặt Lâm Doanh vào lồng ngực của mình, nhẹ giọng nói:
“ Anh chỉ muốn người mà em yêu là Sở Trường Hy vì Sở Trường Hy có thể là
một tác gia với bút danh HTS … nhưng HTS lại không đủ mạnh mẽ và bản
lĩnh thể trở thành một Sở Trường Hy! “
“ Cảm ơn anh, vì anh tất cả những việc anh đã làm vì em! “ – Lâm Doanh vùi mặt vào lòng ngực của anh dịu dàng lên tiếng.
***
Buổi ra mắt sản phẩm mới của Trác Thị thành công vượt ra ngoài sự kỳ vọng
của tất cả mọi người, những bộ trang sức được ra mắt trong chương trình
đều nhanh như chớp tìm được chủ nhân, thậm chí nhiều vị phu nhân và tiểu thư vì chậm chân không mua được bộ trang sức mà mình ưng ý, họ đến gặp
ba Tần để đặt hàng mà không cần quan tâm đến giá cả; nhận được nhiều lời đề nghị chế tác thêm nhất chính là bộ trang sức mang tên Pháo Hoa, cũng chính là bộ trang sức chủ đạo của chương trình nhưng khi nghe đến tên
của bộ trang sức này ba Tần kiên định từ chối với lý do vô cùng thuyết
phục:
- Tác giả HTS đã mua bộ trang sức Pháo Hoa từ trước,
thậm chí còn mua luôn cả bản vẽ gốc và đã đăng ký quyền sở hữu cá nhân
luôn rồi, đó là bộ trang sức độc nhất vô nhị trong những bộ nữ trang mà
Trác Thị từng cho ra mắt.
Về phần khán giả ngoại trừ nhóm
Trác Đình cùng những người bạn thân thiết với gia đình của Sở Trường Hy
sau khi xem phần “ ngoại truyện “ mới hiểu rõ tác giả HTS bí ẩn kia
chính là anh và tất cả những bức tranh được sử dụng để kể câu chuyện
trên cũng do chính tay anh vẽ, thì tất cả những khán giả còn lại đều bị
Sở Trường Hy tung hỏa mù, họ ra về trong niềm hân hoan, cảm thấy mình vô cùng may mắn vì được xem thêm một tập phim đặc biệt do chính tay tác
gia HTS gởi tặng đến chương trình ra mắt sản phẩm lần này của Trác Thị
vì Trác Thị đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ lẫn tốn rất nhiều thời
gian cùng công sức, ăn dầm nằm dề trước cửa tòa soạn F để nhận được một
cái gật đầu đồng ý của anh ta.
***
Ba ngày sau khi
chương trình ra mắt sản phẩm diễn ra Lâm Doanh lại đưa đơn xin nghỉ phép dài hạn, nhìn vào lý do ghi trên lá đơn của cô Đường Tư Thần cười không nổi mà khóc cũng không xong; lý do xin nghỉ của Lâm Doanh chỉ vỏn vẹn
mấy chữ: Giận ông xã tương lai.
Đường Tư Thần còn đang u uất
cảm thán lại nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên, Sở Trường Hy không đợi
anh lên tiếng đã đẩy cửa bước vào trên tay cầm sẵn một tờ giấy:
“ Mình xin nghỉ phép! “ – nói xong anh đưa tờ giấy đang cầm trên tay cho Đường Tư Thần rồi xoay lưng bước ra ngoài.
Đường Tư thần mở tờ đơn xin nghỉ phép của Sở Trường Hy ra xem, đọc đến phần
lý do anh xém chút nữa hộc máu mà chết; lý do xin nghỉ: Đi tìm vợ!
***
Lâm Doanh đứng tần ngần trước căn Home stay quen thuộc, bên cạnh là một
chiếc vali màu xanh mint xinh xắn, do dự không biết phải đi đâu thì
chiếc smart phone đời mới nhất khẽ rung lên:
“ Anh ba nói
sao, căn Home stay này đã được người ta mua lại rồi sao? … Anh có thể
điều tra giúp em thông tin cuả người vừa mua lại nó được không? … Dạ, em sẽ tìm căn khác ở tạm! “
Lâm Doanh ỉu xìu tắt điện thoại,
buồn bã kéo chiếc vali đi đến một chiếc ghế đá, cô ngồi xuống ghế, nhớ
tới tên nhỏ mọn đáng ghét kia, mi tâm càng nhíu chặt.
“ Đồ nhỏ mọn! … Tại anh không cho em khất nợ tháng này để đặt cọc tiền nhà nên căn home stay này mới bị người ta mua mất! “
Trước khi rời khỏi đây để trở về thực hiện chương trình, Lâm Doanh đã quyết
định sẽ mua lại căn Home Stay này, một tháng trời chung sống cùng anh
dưới một mái nhà cô đã nhận ra người mà cô thật sự yêu thương, thật lòng quan tâm lẫn để ý là anh. Căn Home Stay này là nơi cô có những kỉ niệm
quý giá cần được lưu giữ… Sau khoảng thời gian tối mặt trong công việc,
cuối cùng cô cũng có thể thực hiện kế hoạch … cô muốn mua căn nhà nhỏ
này bằng chính số tiền do mình lao động mà kiếm được nhưng lại nhất thời quên mất cô vẫn còn nợ anh khoản đền bù thiệt hại trời đánh kia.
“ … Cho người ta khất nợ mấy năm để mua nhà cũng không được hay sao??? “ – Lâm Doanh cắn môi rồi khẽ lẩm bẩm.
“ Tại em không nói rõ lý do vì sao em muốn khất nợ mà! “ – giọng nói quen thuộc của anh nhẹ nhàng vang đến bên tai cô.
Lâm Doanh giật bắn người, vội xoay người đưa mắt nhìn Sở Trường Hy không
biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng cô … Lâm Doanh nhanh chóng lấy lại
tinh thần, khẽ liếc mắt nhìn anh lạnh giọng hỏi:
“ Anh đến đây làm gì? “
“ Anh đến để nhận nhà! “ – Sở Trường Hy cười đến xán lạn, chùm chìa khóa
nhà trên tay anh phát ra những tiếng leng keng quen thuộc…/.