Bị vây bởi bốn bức tường trắng muốt, Lý Nhật Hạ co gối ngồi, thơ thẩn
nhìn chằm chằm điện thoại. Gần ba mươi năm trong cuộc đời, trái tim cô
chưa bao giờ trãi qua cảm xúc thăng trầm mãnh liệt như hôm nay.
Từ khi bắt đầu nhập ngũ, được khoác lên người bộ quân phục cao quý thì cô
đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hy sinh bất kỳ lúc nào vì tổ quốc, đã biết
bao lần đứng trước lằn ranh giữa sự sống và cái chết cô luôn bình tĩnh
đối mặt. Thế mà khi cầm trên tay kết quả xét nghiệm máu, Lý Nhật Hạ vẫn
không kềm được run rẩy và tuyệt vọng, không phải vì cô sợ chết, mà cô
thấy được tràng cảnh trong tương lai của những người nhiễm phải virus
Neudiff. Cô không muốn bản thân trở thành một con quái vật gớm ghiếc mất đi lý trí, trong đầu không còn gì khác ngoài sự thèm khác máu tươi và
sự giết chóc. Cô càng hy vọng một cái chết anh dũng, oanh liệt thay vì
ngồi tuyệt vọng chờ bản thân bị tha hóa.
Cuộc gọi của gia đình
trong tình huống nguy cấp này đã thắp lên một tia hy vọng trong lòng Lý
Nhật Hạ. Dù chỉ là hy vọng nhỏ nhoi nhưng cô không hề do dự bấu víu vào
cọng rơm cứu mạng đó. Đã là con người, ai không tham sống, ai không tiếc rẻ mạng mình, huống chi Bình An đã từng tạo ra nhiều kỳ tích như thế,
lại thêm một lần này nữa thì cũng có gì đáng ngạc nhiên.
Ranh
giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, Lý Nhật Hạ triệt để lĩnh
hội được điều này. Cô mệt mỏi thở dài một hơi, nếu lần này có thể bình
an rời khỏi nơi đây, có lẽ cô cũng nên tìm một người để cùng sống an ổn
đến cuối đời, giống như Lý Khắc Lập thường nói, nếu đến chết vẫn còn là
một con ma trinh nữ thì thật là khó siêu thoát.
Nghĩ đến đây,
điện thoại Lý Nhật Hạ đột ngột vang lên, là cuộc gọi đến từ Đỗ Kiến Văn, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng cô khẽ cong lên, ngón tay nhấn
vào nút chấp nhận cuộc gọi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
“Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?” Bình An cầm một tập hồ sơ, đứng tựa lưng vào bàn, thong dong nói.
“Tin xấu trước.” Lý Khắc Lập không do dự chọn.
Nghe thế, Bình An nhướng mày, đưa ngón tay điểm điểm lên gò má của mình ám
chỉ. Đến thời khắc nước sôi lửa bỏng này mà cô vẫn còn tâm trạng đùa dai được, Lý Khắc Lập không biết phải nói gì, thở dài hôn thật mạnh lên má
của cô.
“Loại virus Nhật Hạ nhiễm phải là loại đã bắt đầu tiến
hóa, nếu theo tốc độ này, dự kiến trong vòng sáu tháng chị ấy sẽ triệt
để bị thi hóa chứ không phải là hơn một năm như những người kia.”
Lý Khắc Lập tối sầm mặt, tâm trạng có chút nặng nề: “Còn tin tốt?”
“Nghiên cứu của em hơn hai tháng nữa sẽ có kết quả, tình hình rất khả quan.
Đương nhiên, nếu Nhật Hạ muốn làm chuột bạch, chị ấy sẽ là người đầu
tiên khỏe mạnh bước ra khỏi trung tâm cách ly và có kháng thể với
Neudiff.”
Lý Khắc Lập lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi, lại thắc mắc: “Em không thử nghiệm trước trên cơ thể động vật sao?”
Bình An ho một tiếng, đưa tay lên sờ mũi: “Đương … nhiên là phải làm thế.”
Lý Khắc Lập không nhắc thì cô đã quên hẳn việc này, nhưng dù sao dược
vật là dùng cho người, thử nghiệm trực tiếp lên cơ thể người vẫn hiệu
quả hơn chứ. Nhưng vì giữ hình tượng trước mặt Lý Khắc Lập, Bình An liền nuốt suy nghĩ này vào trong bụng, nên nhớ cô bây giờ là bạch liên hoa
không nhuốm bụi trần, là đóa hoa khiến bạn trai mình kính ngưỡng.
Trái ngược với tiến độ khả quan của Bình An, đội nghiên cứu được quốc gia
thành lập vẫn còn đang vất vả vật lộn với loại virus mới này. Không như
Bình An đã có những hiểu biết cơ bản về Neudiff, bọn họ vẫn còn trong
giai đoạn mò mẫm tìm hiểu, ngày nghiên cứu ra dược vật ức chế có lẽ vẫn
còn xa lắm. Nếu Bình An không dành gần hai mươi năm ăn ngủ với công
trình vắc-xin kháng ZB0135 thì có lẽ tiến độ cũng không nhanh chóng được như thế.
Thời gian nặng nề trôi qua, đối với người nhà họ Lý,
đây có lẽ là ba tháng dài nhất trong cuộc đời họ. Sau khi nhìn thấy báo
cáo virus Neudiff trong cơ thể của ba con chuột bạch cùng hai con khỉ bị thanh trừ, ba mẹ Lý không nhịn được ôm nhau khóc rống, ngay cả ông Hà
cũng lén lút vươn tay lau khóe mắt.
Nghiên cứu thành công, Bình
An cũng vui mừng không kém, điều này chứng tỏ giả thiết cô để lại cho
phòng nghiên cứu trước khi đến thế giới này là hoàn toàn đúng, việc họ
không thể hoàn thành là do họ không đủ khả năng, giống như Lý Khắc Lập
từng nói, không có cô, họ không làm được gì cả.
Việc tiếp theo
mọi người phải đối mặt là nên giải quyết thế nào với thành quả của tổ
nghiên cứu, hai tay dâng lên cho quốc gia, để những người tự xưng là nhà khoa học tài giỏi lãnh công đầu? Đương nhiên là không thể. Như thường
lệ, Bình An giao quyền xử lý thành quả cho Lý Khắc Lập, cô chỉ cần chú
tâm vào nghiên cứu là được, có Lý Khắc Lập trấn trận, chắc chắn không ai có thể cướp công của Bình An. Hơn nữa điều cần kíp nhất chính là sớm
chữa khỏi cho Lý Nhật Hạ.
Trong ba tháng qua, cô đã xuất hiện
tình trạng mất kiểm soát một lần khi đang gọi video call cùng Đỗ Kiến
Văn, rất may mắn nhân viên bệnh viện kịp thời xuất hiện tiêm thuốc an
thần vào mới khống chế được tình huống, việc này cũng khiến Đỗ Kiến Văn
bị dọa một phen, hỏa tốc tìm đến muốn gây sức ép cho Bình An mau chóng
hoàn thành nghiên cứu, rất may mắn là anh đã bị người nhà họ Lý kịp thời ngăn cản.
Ngay ngày hôm sau, Tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên tổ
chức buổi họp báo long trọng. Trong buổi họp báo này, Lý Khắc Lập công
bố thông tin khiến mọi người phải chấn động: nhân viên của viện nghiên
cứu Thiên Nguyên đã ghiên cứu thành công phương pháp tiêu diệt và thanh
trừ virus Neudiff trong cơ thể người, hiện tại thành quả nghiên cứu này
đang được trình phê duyệt sở hữu trí tuệ. Một lần nữa, cái tên Phan Bình An cùng những đồng đội của cô được xướng lên.
Tin tức này không
thể nghi ngờ tạo nên một làn sóng phản ứng dữ dội trong dư luận. Trong
khi mọi người đang thấp thỏm sống giữa tin đồn ngày tận thế hàng lâm,
virus Neudiff lan tràn biến con người thành quái vật thì cái tên Phan
Bình An này lại xuất hiện, mang lại hy vọng cho bọn họ. Mặc dù vẫn có
nghi hoặc, không dám tin tưởng, nhưng phần lớn mọi người đều hy vọng
những gì Thiên Nguyên công bố là sự thật, không ai tình nguyện cuộc sống của mình bị biến thành địa ngục, ‘The walking dead’ gì gì đó chỉ cần
xuất hiện trên màn ảnh rộng là đủ rồi.
Tin tức này không khác nào một cái cát nóng rực lên mặt những vị khoa học gia hàng đầu đang làm
việc trong tổ nghiên cứu virus Neudiff của quốc gia, đặc biệt là nhóm
người đã gạt bỏ tên Bình An khỏi danh sách, phủ nhận công lao của cô
trong việc phát hiện sự tồn tại của Neudiff. Nhưng điều này cũng không
thể hoàn toàn trách họ, chỉ trách tuổi tác của Bình An quá không đáng
tin, ai có thể ngờ rằng một đứa trẻ chưa tới hai mươi lại có thể làm nên nhiều điều nghịch thiên đến vậy, quả thật nhìn người không thể nhìn vào bề ngoài.
Tình huống bên ngoài quá cấp bách nên đơn trình của
Thiên Nguyên rất nhanh được giải quyết. Kết quả nghiên cứu của Bình An
được các chuyên gia phân tích và kiểm nghiệm, sau khi xác định nó hoàn
toàn có thể thanh trừ và tiêu diệt virus Neudiff trong cơ thể động vật,
mọi người mới tiến hành áp dụng nó trên cơ thể người.
Hơn hai
tháng nữa trôi qua, sau khi mọi sóng gió đều tạm lắng xuống, Lý Nhật Hạ
tay xách hành lý, lành lặn rời khỏi khu cách ly bệnh viện Quân Đội. Bên
ngoài bệnh viện, Ông Hà, ba mẹ Lý, Lý Khắc Lập, Bình An cùng gia đình
nhà Bác cả, còn có Đỗ Kiến Văn đều đứng ở bên ngoài chào đón.
“Khỏe mạnh là tốt, khỏe mạnh là tốt rồi!” Ông Hà vỗ vai Lý Nhật Hạ, giọt nước mắt già nua không kềm được rơi xuống. Mọi người một phen khóc, một phen cười, thay phiên nhau ngắm nghía Lý Nhật Hạ tựa như lo sợ cô bị mất đi
một miếng thịt nào.
Lý Nhật Hạ gạt lệ sung sướng, cầm tay Bình An chân thành nói:“Bình An, cám ơn em, nếu không có em chắc giờ này chị
không thể lành lặn ngồi ở nơi này!” Bình An rút tay về, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng: “Chị là chị của Khắc Lập, người một nhà cả mà.”
“Đúng vậy, người một nhà, không cần phải khách sáo.” Lý Khắc Lập cười khoác vai Bình An.
Khi về đến nhà, mọi người cùng quây quần quanh bàn trà, không khí vui vẻ,
ấm cúng, nào còn một điểm lạnh lùng, hiu quạnh như mấy hôm trước. Ngay
cả ông Hà cũng không nhịn được cảm thán: “Như thế này mới là nhà chứ.”
Tâm trạng kích động qua đi, ba Lý lại quan tâm đến công việc của con gái mình: “Phép của con còn bao lâu nữa?”
“Gần một tháng nữa, đầu tháng sau con mới đi làm lại.”
“Con có dự định gì trong tương lai không?”
Lý Nhật Hạ định lên tiếng, nhưng chợt nhớ đến vẫn còn một người ở đây cô
liền sửa lời: “Con định xin về quân đoàn 05.” Nói xong đuôi mắt khẽ quét về phía Đỗ Kiến Văn.
Như cô trông đợi, Đỗ Kiến Văn liền mãnh
liệt phản ứng: “Đang yên đang lành chạy ra biên giới làm gì? Xém chết
một lần chưa đủ, còn muốn chết thêm một lần nữa hả, cô ngại mạng mình
lớn quá hả?”
Lý Khắc Lập nhướng mày, có vẻ đến tận bây giờ Lý
Nhật Hạ vẫn chưa thu phục được Đỗ Kiến Văn, xem ra sức chiến đấu của cô
quá yếu, anh thật không dám nhận cô làm chị ruột của mình, vô cùng mất
mặt.
Mẹ Lý cũng phản ứng không kém Đỗ Kiến Văn: “Không được đi,
con biết mình bao nhiêu tuổi chưa, gần ba mươi rồi đó, chạy ra ngoài đó
rồi bao giờ mới lấy được chồng?”
Lý Nhật Hạ sờ sờ mũi, đồng đội
không hiểu ý, thật là khổ tâm: “Con còn chưa tìm được bạn trai nên tranh thủ cho sự nghiệp một chút, khoảng bốn, năm năm thì xin trở lại thành
phố.”
“Bốn, năm năm!” Đỗ Kiến Văn trợn trắng mắt.
Lý Khắc
Lập lúc này mới chen vào: “Đi cũng tốt, khi trở về không chừng chị đã là Đại tá, lúc đó nhớ cho em út nhờ vả nhé, sự nghiệp vẫn là quan trọng
nhất, đừng để chuyện nữ nhi thường tình ảnh hưởng.”
Lý Nhật Hạ trong lòng giơ lên một ngón cái, giỏi lắm, em trai ngoan!
“Khụ…” Ông Hà cũng đằng hắng một tiếng: “Quân đoàn 05 cũng tốt, đi đến đó để
tăng thêm lịch duyệt, có lợi cho thăng tiến sau này.” Thăng tiến quan
trọng, lập gia đình lại càng quan trọng. Dù rất hy vọng vào Lý Nhật Hạ,
nhưng từ trong thâm tâm ông vẫn là một người truyền thống, hy vọng cháu
gái mình sớm yên bề gia thất, nhìn cô gần ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa
có một mảnh tình vắt vai thật khiến ông sầu đến bạc tóc.
“Con đã chắc chắn với quyết định này chưa? Có cần ba nói giúp một tiếng không?” Ba Lý cũng tỏ vẻ ủng hộ.
“Để từ từ đã, con muốn suy nghĩ thêm một tháng nữa.” Lý Nhật Hạ nói, thái
độ nghiêm túc của cô khiến Đỗ Kiến Văn gấp đến đầu óc quay cuồng.
Mẹ Lý muốn nói thêm gì đó liền bị Ba Lý kéo tay lại, khẽ lắc đầu. Còn Bình An từ đầu chí cuối không tham gia vào câu chuyện, chuyên tâm bóc hạt dẻ ăn. Cho nên mới nói, trong gia đình này, trừ mẹ Lý cùng Bình An, những
người còn lại đều quá tâm cơ.