Cứ thế, một đêm dài
Bình An vẫn trằn trọc không an giấc, đến hừng đông mới trộm chợp mắt
trong chốc lát. Đúng sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học điểm, cô lại bừng
tỉnh giấc, vẻ mệt mỏi sau một đêm thao thức hằn rõ trên gương mặt tiều
tụy của cô.
Bình An chán nản vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, cô không thể như thế này mãi được. Dù cho bản thân đang 'mắc bệnh' kỳ quái cũng
không thể tiếp tục dùng thái độ tiêu cực này để tồn tại, thiên tài như
cô, chẳng lẽ vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân mà bó tay chịu trói.
Nhất định phải phấn chấn lên.
Vệ sinh cá nhân sạch sẽ, Bình An mở toang tủ quần áo, xoa cằm suy tư, biết mặc cái gì đây? Bình An không
hiểu sao mỗi lần cô chọn quần áo Lý Khắc Lập đều nhăn mặt nhíu mày, tựa
như sự lựa chọn của cô là một thảm họa vậy, chẳng phải đều là trang phục thôi sao? Mặc thế nào cũng như nhau mà. Nếu có Lý Khắc Lập ở đây thì
tốt rồi, cô không cần phải suy nghĩ áo nào mặc với quần nào, đi cùng
giày nào, thời trang rõ ràng là một thứ tốn thời gian là chất xám.
Quần áo cũng đã hơn hai tháng không chạm, đa phần đều là những món Lý Khắc
Lập mua, thậm chí còn chưa cắt cả hiệu, cô chọn một chiếc váy ngắn đơn
giản, sau đó xỏ giày đi ra ngoài, từ chiều hôm qua đến giờ cô vẫn chưa
có gì vào bụng, thế nhưng cô lại không hề chú ý đến điều đó. Bình An thở dài một hơi, căn bệnh kỳ quặc này không biết đến khi nào mới hết.
Ăn qua loa bữa sáng, Bình An liền đến ngân hàng để thanh toán hóa đơn điện nước, sau đó bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống tiếp theo của
mình. Hiện tại cô đã ly khai Lý Khắc Lập, cho nên chuyện ăn uống hằng
ngày là cả một vấn đề. Sờ bóp tiền mỏng dính trong túi sách, Bình An
không biết nó còn đủ cho cô ăn được bao lâu. Học bổng thì phải đợi đến
khi nhập học mới được nhận, nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ chỉ
còn cách tạm thời tiêu dùng gói gém, đợi đến ngày nhận học bỗng lại tính tiếp. Không sai, mặc dù kỳ thi đại học chỉ mới vừa kết thúc, nhưng Bình An đã nắm chắc vị trí thủ khoa trong tay, ngay cả phần học bỗng của
trường đại học cô cũng đã xem nó là vật trong túi. Tự tin đến mức này,
ngoài Bình An cũng không còn ai khác.
Bình An có chút rầu rĩ, cứ
thế này thì đến khi nào cô mới thực hiện được mục tiêu nếm tất cả mỹ
thực trên thế giới đây. Hay là cô cũng nên tìm một công việc để kiếm
thêm thu nhập. Nhưng với lý lịch hiện tại, chắc chắn không có phòng
nghiên cứu nào chịu nhận cô, hừ, nhân loại của thế giới này thật nông
cạn, đều là một đám không biết hàng, cảm giác làm một thiên tài thật cô
độc. Cô mới không chấp nhận mình là một kẻ nghèo khổ không nghề nghiệp,
không bằng cấp đâu. Nếu Lý Khắc Lập ở đây thì tốt rồi, anh ta có thật
nhiều tiền, cô cũng không cần lo lắng. Không được không được, lại nghĩ
đến anh ấy.
Là người thuộc trường phái hành động, khi đã quyết
định thắt lưng buộc bụng, Bình an lập tức dùng số tiền còn lại của mình
đổi về hai thùng mỳ ăn liền. Đừng xem thường mỳ ăn liền, thứ này rất
tốt, vừa no bụng, vừa rẻ tiền, lại ngon miệng, so với viên nén dinh
dưỡng năng lượng tích hợp không biết ngon hơn bao nhiêu lần, chỉ là
thành phần dinh dưỡng có chút nghèo nàn, nhưng thôi cố chịu qua đoạn
thời gian này là tốt rồi.
Về đến nhà, Bình An ngồi thừ người ra,
không biết phải làm gì, cũng chẳng có gì để làm. Căn phòng vốn nhỏ hẹp
nhưng hôm nay đột nhiên cô cảm thấy nó thật trống trãi, nằm gục trên
giường xoa nhẹ vị trí trái tim, nơi này vẫn còn khó chịu, so với hôm qua vẫn không khá hơn chút nào. Bình thường, khả năng ngẩn người của Bình
An rất tốt, nhưng hiện tại thì không được. Mỗi khi ngẩn người cô lại
không kiềm chế được suy nghĩ về Lý Khắc Lập. Rất tức giận vì đầu óc
không chịu hành động theo điều khiển của mình, Bình An vò đầu ngồi dậy,
tiếp tục xỏ giày chạy ra ngoài.
Không muốn lãng phí thời gian tựa như một du hồn vô định phiêu dạt trên phố, Bình An quyết định vào nhà
sách, đúng vậy, nghiên cứu chính là cách tốt nhất để né tránh suy nghĩ
vẩn vơ.
Ở một nơi khác, Lý Khắc Lập cũng vừa tỉnh giấc. Một đêm
dùng cồn làm lê liệt bản thân, hiện tại đầu anh tựa như bị búa tạ đập
liên hồi. Anh vươn tay xoa nắn hai thái dương đau nhức, khẽ liếc qua một bên giường trống trãi, có chút thẩn thờ. Sau này sẽ không còn ai giành
chăn cùng anh, thế thật tốt!
Lý Khắc Lập đi xuống nhà ăn, quản
gia đã chờ bên dưới từ rất sớm. Đêm qua Bình An không về, cậu chủ lại
say khướt, dù không nắm được tình hình cụ thể nhưng ông vẫn có thể lờ mờ đoán được giữa hai người đang có chuyện. Bình An bình thường ngây ngốc
như thế, nếu xảy ra tranh chấp cùng Lý Khắc Lập, thế nào cũng trở thành
bên chịu thiệt, quản gia trong lòng lo lắng không yên, một mặt cầu
nguyện cho mọi thứ không quá nghiêm trọng như những gì ông đã nghĩ.
“Cậu chủ, cháu và Bình An có chuyện gì vậy, cả đêm qua con bé không có về nhà.”
Lý Khắc Lập nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu: “Bác Lâm, sau này đừng
nhắc tên Bình An trước mặt cháu nữa, hơn nữa đây không phải là nhà của
cô ta.”
Quản gia hoảng hốt khi nghe câu trả lời này từ Lý Khắc
Lập, lẽ nào đây là tình tiết kẻ bạc tình vắt chanh bỏ vỏ, mà trong tình
huống này, kẻ bạc tình không ai khác ngoài cậu chủ nhà ông?
“Cậu
chủ, Bình An rất tốt, cậu không nên đối xử với con bé như vậy.” Bình An
đáng thương của ông, không biết lúc này đang trốn ở nơi nào để trộm khóc nữa đây.
“Từ nay trong nhà chúng ta sẽ trở lại như trước kia,
bác quên Bình An đi.” Lý Khắc Lập giọng nói pha chút phức tạp, tựa như
đang muốn giận dỗi với Bình An, chỉ tiếc đương sự không có mặt ở nơi
này.
Quản gia tái mặt, tình huống có vẻ nghiêm trọng hơn so với những gì ông nghĩ:
“Cậu chủ, Như thế sao được, cháu và Bình An đã…hiện giờ lại…”
“Người ta không muốn quay lại cháu có ép cũng không được, bác đừng nhắc đến cô ta nữa.” Nói xong, anh cũng đi ra ngoài, ngay cả bữa sáng cũng không
thèm ngó ngàng tới.
Quản gia nhíu mày, sốt ruột nhìn theo Lý Khắc Lập, như thế là thế nào, chẳng lẽ Bình An mới là kẻ bạc tình? Thật không khoa học.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Đã một tháng kể từ ngày hai người rời xa nhau. Những ngày đầu Lý Khắc Lập
còn chưa tin mình không thể quên Bình An, anh trầm mình vào trong cuộc
vui và những bóng hồng xinh đẹp. Nhưng kỳ lạ thay, anh dường như bị
trúng phải ma chú của Bình An, chỉ cần ôm ấp người phụ nữ khác ngoài cô, cả người anh đều cảm thấy không sạch sẽ đến ngứa ngáy khó chịu. Khi đó, Lý Khắc Lập rất tức giận, muốn chạy đến gặp Bình An, hỏi xem cô đã làm
gì mà biến anh trở thành như vậy. Chẳng những thế, những ngày gần đây
anh còn bị tra tấn bởi những giấc mộng kinh hoàng về ngày tận thế, mỗi
lần tỉnh dậy cả người đều ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi còn hơn một đêm thức
trắng.
Không còn hứng thú với phụ nữ bên ngoài, Lý Khắc Lập dùng
cách khác để giết chết thời gian rãnh rỗi của mình. Chỉ trong vòng một
tháng, tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên thành công lấn sân sang lĩnh vực
nông nghiệp và bất động sản, có hai dự án mới được thành công thúc đẩy,
hứa hẹn sẽ trở thành cây rụng tiền kết xù cho Thiên Nguyên trong tương
lai. Đổi lại đó, Lý Khắc Lập đã dùng hết quỹ thời gian của mình. Anh
tăng ca, làm ngày làm đêm, nghỉ lại công ty, thậm chí cuối tuần cũng
không trở về nhà, cuộc sống sinh hoạt chỉ vây quanh công ty cùng công
trường. Nhân viên trong không ty không biết chuyện, chỉ biết sếp dạo gần đây tâm tình không tốt, thích nhất là gây sức ép cho tầng lớp vô sản
thấp cổ bé họng như họ. Người thuộc trường phái âm mưu luận cho rằng
tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên là một người có dã tâm, đang trãi
đường chuẩn bị một trận đánh lớn cùng ATEC.
Đỗ Kiến Văn lại một
lần hiếm hoi đến thăm bạn tốt, thấy gương mặt lún phún râu xanh, đôi mắt hằn tia máu của Lý Khắc Lập, nhịn không được thở dài.
“Tắt máy, đi ăn trưa thôi.” Anh tiến lại bàn làm việc, dập màn hình laptop của Lý Khắc Lập xuống.
Lý Khắc Lập cau mày, nhanh chóng phủi tay Đỗ Kiến Văn, mở máy tiếp tục làm việc: “Cậu tránh ra, hôm nay tôi rất bận.”
“Công việc thì lúc nào làm cũng được, dẹp qua một bên đi, tôi đã tới tận đây cũng không thỉnh cậu được một bữa sao?”
Lý Khắc Lập trở thành bộ dạng này, Đỗ Kiến Văn cũng không tránh khỏi một
phần trách nhiệm. Vốn cứ tưởng Lý Khắc Lập đối với Bình An chỉ là nhất
thời hứng thú nên anh cũng không quá xem trọng vấn đề, nghĩ rằng chỉ cần qua một vài ngày sẽ trở lại bình thường, nào ngờ Lý Khắc Lập lại như
người mất trí, hết tiệc tùng thâu đêm lại chuyển sang làm người đàn ông
của công việc. Nếu không nhận được điện thoại của bác Lâm, anh cũng
không biết bạn tốt của mình vì một người phụ nữ mà có thể thần kinh đến
mức này. Nhìn xem dáng vẻ tóc tai lượm thượm, râu ria lún phún, trước
kia có đánh chết anh cũng không tin người này là Lý Khắc Lập.
“Đi thôi, đừng lề mề nữa.” Đỗ Kiến Văn hối thúc.
“Cút!” Lý Khắc Lập mất kiên nhẫn đáp, thành công chọc giận Đỗ Kiến Văn.
Anh một lần nữa dập máy tính xuống, kéo cổ áo Lý Khắc Lập: “Mẹ kiếp, ông
đây mời cậu đi ăn cơm mà thái độ cậu như vậy sao? Cậu dang chứng tỏ cho
ai xem đấy? Lý Khắc Lập, chỉ vì một người phụ nữ mà trông cậu như một
thằng điên vậy, cậu không nhận ra sao. Nếu yêu người ta thì nhanh chóng
đến nhận lỗi rước về, đằng này lại trốn ở đây làm mình làm mẩy cho ai
xem, mẹ nó, ông đây chưa thấy thằng nào đàn bà như cậu!”
Lý Khắc
Lập bị chọc trúng vảy ngược, điên tiết đẩy Đỗ Kiến Văn ra, còn tiện tay
quăng một cú đấm lên mặt anh ta: “Câm miệng đi, ai nói với cậu là tôi
yêu Bình An, tôi đếch cần cô ta. Cậu mới là đồ đàn bà, nếu không phải
tại cái miệng lắm lời của cậu thì mọi chuyện đã không xảy ra rồi.”
“Cậu đổ lỗi cho tôi! Mẹ kiếp cậu là thằng hèn, còn dám đổ lỗi cho tôi! Chơi
con gái người ta là cậu, vứt người ta cũng là cậu, rốt cuộc tôi là người có lỗi. Lý Khắc Lập, cậu thật có tiền đồ, dám làm không dám nhận, làm
kỷ nữ còn muốn thanh cao, Bình An đá cậu là đáng đời, hạng người hèn hạ
như cậu xứng đáng bị bỏ rơi, cả đời cô độc.”
“Mẹ nó, Đỗ Kiến Văn, cậu có câm miệng không thì bảo!”
Hai người khắc khẩu một hồi, bất chấp hình tượng nhào vào đánh nhau thành
một đoàn. Trong căn phòng rộng lớn uy nghiêm chỉ còn lại âm thanh va đập cùng tiếng ly tách vỡ vụn.
Nửa tiếng sau, cả hai sức cùng lực
kiệt, nằm vật ra sàn nhà, bộ dáng vô cùng chật vật. Đỗ Kiến Văn một bên
mắt sưng tím, Lý Khắc Lập cũng không khá hơn là bao, khóe miệng tươm
máu, chưa kể đến những vết thương nặng nhẹ khắp người. Hai người đánh
nhau một trận thống khoái, bao nhiêu phiền não cũng vứt sau đầu.
Lý Khắc Lập thở dốc nói: “Tạm thời tha cho cậu, lần sau đánh tiếp.”
Đỗ Kiến Văn bĩu môi: “Thế thì đừng tha, có ngon thì nhào vào.”
Lý Khắc Lập chỉ mạnh miệng, nào còn đủ sức cùng Đỗ Kiến Văn phân cao thấp.
Anh im lặng nhìn lên trần nhà.
“Tiếp theo tính làm thế nào?” Đỗ Kiên Văn đột nhiên hỏi.
“Thế nào là thế nào?”
“Chuyện cậu và Bình An đó, chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy?” Nếu còn sức, Đỗ Kiến
Văn hận không thể ngồi dậy đấm lên mặt bạn mình một cái.
Lý Khắc Lập thở dài: “Là người ta không cần tôi, tôi còn biết làm thế nào nữa.”
“Mẹ nó, bởi vậy mới nói cậu đàn bà.” Đỗ Kiến Văn nhịn không được văng tục.
“Cậu câm miệng đi.”
“Tôi nói không đúng sao? Cậu lừa gạt để ngủ với người ta, người ta không
đánh cậu là may rồi, chỉ nặng lời vài câu cậu liền làm mình làm mẩy cả
tháng trời.
Chẳng lẽ Bình An nói không cần cậu cậu liền chạy đi sao? Không biết mặt dầy năn nỉ sao? Hay là cao cao tại thượng lâu quá nên
quên mất cách người phàm yêu nhau thế nào rồi.”
“…Như thế có hiệu quả sao?” Lý Khắc Lập do dự.
“Không thử làm sao biết.”
Lý Khắc Lập ngẩn người, quay trở lại với Bình An, có mơ anh cũng muốn, chỉ là mặt mũi có chút tổn thương: “Thật ra…tôi cũng không thích Bình An
nhiều như cậu nghĩ đâu.”
“Ừ, cứ sĩ diện đi. Xinh đẹp như Bình An
không thiếu đàn ông theo đuổi, đợi đến ngày nhận được thiệp cưới của
người ta xem cậu có còn sĩ diện được hay không.”
Lý Khắc Lập mấp máy môi, rốt cuộc cũng không nói thành lời.
Chưa đợi anh định thần, Đỗ Kiến Văn lại tiếp tục quăng bom: “Hai người đã
tách ra một tháng rồi phải không? Khù khờ như Bình An, không biết đã bị
người khác bắt đi chưa.”