Bầu trời mù mịt mây
xám, không khí nồng đượm mùi máu tươi tanh tưởi, một chiếc xe việt dã
đầy thương tích lẽ loi đỗ bên đường, vây xung quanh là những
quân nhân với gương mặt phong trần mệt mỏi.
“Ra rồi, đội trưởng ra rồi.” Một người vui mừng reo lên.
Lý Lâm chạy về phía đồng đội, trên tay là một chiếc vali chứa đựng cơ mật của căn cứ.
“Đội trưởng, còn hai người nữa đâu?”
“Họ bị kẹt lại, cậu cầm theo kềm cắt thép, theo tôi yểm trợ, chúng ta vào
trong giúp họ.” Lý Lâm để vali vào xe, bình tĩnh phân phối.
Bên trong tường vây, hai người bị kẹt chân giữa hàng rào thép, nhìn thấy có tang thi đang lại gần, một người hoảng sợ nổ súng.
“Chết tiệt, mày nổ súng để làm gì? Muốn kéo tang thi lại làm thịt chúng ta à.” Người còn lại thô tục mắng.
Tiếng súng vang lên, những người bên ngoài đều tái mặt.
“Cậu Jack lên ghế lái chuẩn bị sẵn sàng, những người còn lại cầm lại vũ khí theo tôi, chúng ta đi cứu hai người bọn họ.”
Tiếp theo đó là tiếng súng liên hồi nhằm phá vòng vây tang thi đang theo âm thanh chạy tới.
Hai người bị kẹt lại bên trong nhìn thấy tang thi kéo đến ngày càng đông,
khả năng sống sót dường như bằng không, nghe được tiếng súng đang tới
gần, một người kêu to: “Lý Lâm, mau đến cứu tôi, mau đến, nếu tôi chết
ba tôi cũng sẽ giết anh.”
Người còn lại thì vô vọng gào thét: “Đội trưởng, mau chạy đi, bỏ mặc chúng tôi, mau chạy đi.”
“Không tốt, đã hết đạn rồi.” Một binh sĩ hoảng hốt nói, tiếp đến, vũ khí vài người còn lại cũng lần lượt hết đạn.
Tình huống ngày càng hung hiểm, Lý Lâm tức khắc đưa ra quyết định: “Tất cả
rút.” Giữa sinh mạng của hai người và sinh mạng cả đội, anh không do dự
chọn điều phía sau.
Đám người tháo chạy về phía xe việt dã, ngay
lập tức xe nổ máy phóng đi, kéo theo một bầy tang thi thật dài phía sau. Xe chạy được một lúc mà vẫn chưa cắt đuôi được đám quái vật, Lý Lâm
tháo lựu đạn ném về phía chúng. Đường về căn cứ còn xa mà vũ khí gần như cạn kiệt, bọn bất kì lúc nào cũng có thể đương đầu với tử vong.
Đột nhiên trong xe vang lên tiếng thút thít: “Joshua cậu ấy nói làm xong
nhiệm vụ này sẽ về cưới vợ, vậy mà…vậy mà…” Không khí trở nên nặng trĩu, những người lính trước khi làm nhiệm vụ, họ luôn chuẩn bị tâm lý sẽ hy
sinh, sẽ mất đi đồng đội, nhưng mỗi lần điều đó xảy ra là một lần dày vò đau khổ.
“Đội trưởng, Jacob là con trai của thượng tướng, cậu ta chết rồi liệu ông ấy có bỏ qua cho chúng ta không.” Một người lo sợ hỏi.
Lý Lâm ánh mắt âm trầm đầy u ám, im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Từ từ
rồi tính, sống được ngày nào hay ngày đó.” Mạng người thời mạt thế đôi
khi còn rẻ mạt hơn cả một túi bánh bích quy, cho nên được sống nhiều
thêm một ngày là một lần ân huệ. Đồng đội tử nạn là lỗi của anh, anh sẽ
không trốn tránh trách nhiệm.
--- ------ ------ ------ --------
Lý Khắc Lập giật mình choàng tỉnh dậy, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Anh xoa
xoa thái dương đau nhức vì căng thẳng, giấc mơ này chân thật đến mức
đáng sợ. Mơ thấy zoombie? Từ lúc 17 tuổi anh đã không còn xem thể loại
phim như thế này rồi, như thế nào hôm nay lại nằm mơ nhỉ?
Bình An bị Lý Khắc Lập đánh thức, nhập nhèm mở mắt: "Sao thế?"
Lý Khắc Lập vỗ về lưng cô: "Không có gì, ngủ đi, ngoan."
Chỉ chốc lát sau Bình An lại khép mi an giấc, Lý Khắc Lập ôm lấy cô, vùi
đầu hít lấy hương thơm mái tóc dài mềm mượt. Trái tim đập liên hồi vì
hoảng sợ đã dần lắng đọng xuống, bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào
không hay.
Học sinh lớp 12 rốt cuộc cũng chào đón ngày thi đầu
tiên. Nhìn đám học sinh non nớt có người đứng cùng phụ huynh, có người
tụ tập với nhau thành từng nhóm, trên những gương mặt đầy sức sống tuổi
thanh xuân bị thay thế bởi sự lo âu cùng căng thắng. Lại nhìn sang Bình
An đang bình thản ngồi trên xe rột rột hút sữa, Lý Khắc Lập thật không
biết phải nói thế nào, Bình An thông minh quá, anh hoàn toàn không có
được cảm giác thành tựu của một người phụ huynh a.
"Em không hồi hộp chút nào sao?"
Bình An uống hết sữa, đưa hộp rỗng cho Lý Khắc Lập: "Hồi hộp là cái gì, có ăn được không?"
Lý Khắc Lập bật cười sảng khoái, kiêu ngạo đến bậc này ngoài Bình An ra, không ai có thể làm được, bất quá…anh thích.
Thật ra…Bình An cố ý nói như vậy. Trí tuệ là ưu điểm lớn nhất của cô, không
hiểu sao cô rất thích khoe khoang sự thông minh của mình với Lý Khắc
Lập, tựa như muốn đem mọi ưu điểm của mình phơi bày để nhận được sự
ngưỡng mộ của anh. Bình An thật sự không nhận ra hành động hiện tại của
mình cực giống con công đực xòe đuôi thu hút con cái.
"Cái này
không ngon gì hết." Bình An chẹp miệng bất mãn, hiện giờ khẩu vị của cô
đã bị Lý Khắc Lập dưỡng rất điêu, không còn dễ dàng thỏa mãn như trước
nữa.
“Chịu khó một bữa đi, hôm nay là ngày thi đầu tiên, tranh
thủ đển sớm thăm dò trường thi một chút. Ngày mai anh dặn bác Lâm chuẩn
bị sữa tươi cho em, không uống sữa đóng hộp nữa.”
Bình An không
hiểu sao đột nhiên cảm thấy bộ dáng lẩm bẩm của Lý Khắc Lập lại đáng yêu quá, nhịn không được ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Lại đây.”
Lý Khắc Lập không biết Bình An có ý gì, liền mơ màng đưa mặt lại gần cô.
‘Chụt.” Bình An rướn người, hôn một cái thật kêu lên má anh, sau đó chẹp miệng
hồi tưởng, hình như dính thêm chút nước bọt thì thích hơn nhỉ.
Lý Khắc Lập ngẩn người, còn chưa thoát ra khỏi hành động tập kích bất ngờ của cô. Bình An hôn anh, Bình An chủ động hôn anh.
Bình An không thèm quan tâm đến vè mặt ngu ngốc của anh, cảm thấy không cần ở trên xe nữa liền mở cửa bước ra, ngay lúc đó, Lý Khắc Lập như một con
lốc cuốn lấy cô vào lòng, đóng sập cửa xe lại, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ tràn ngập khí thế xâm lấn. Bình An lại không
phải là người thích giao quyền chưởng khống vào tay người khác, liền
mạnh mẽ áp chế anh. Cô luồn sâu vào khoang miệng Lý Khắc Lập chiếm cứ,
học động tác của anh, mút lấy chiếc lưỡi bướng bỉnh vẫn đang né tránh
giành quyền khống chế. Hai người một lần hôn nhau là một trận đấu tranh
mãnh liệt, đầm đìa vui sướng.
Khi rời khỏi môi của nhau, sợi chỉ
bạc nối liền hai khóe miệng, Lý Khắc Lập luyến tiếc liền thè lưỡi liếm
láp môi Bình An, không muốn lãng phí dù chỉ là một chút.
Bình An tựa
vào lồng ngực Lý Khắc Lập thở dốc, cảm giác vô cùng thống khoái, quả
nhiên hôn dính nước bọt sẽ thích hơn, không hề ghê tởm như cô đã từng
nghĩ.
Lý Khắc Lập cưng chiều vuốt mũi cô: "Nhóc con, cái này em
học được ở đâu thế." Rõ ràng hôm qua khi hôn cô vẫn còn vụng về ngốc
nghếch, thế mà vừa rồi lại khiến anh hồn xiêu phách lạc, hận không thể
hôn nhau đến hơi thở cuối cùng.
Bình An kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Anh không cần phải nghi ngờ năng lực học tập của tôi."
Lý Khắc Lập vui sướng cười to, hôn lên tóc của cô: "Cưng em chết mất."
Bình An không vui nhíu mày: "Tôi sẽ không để anh chết đâu." Thật hiếm hoi
mới có một người khơi dậy hứng thú của cô, cô sẽ không để anh chết sớm
như vậy.
Lý Khắc Lập không để trong lòng việc Bình An không hiểu ý mình, buông cô ra nói: "Đi thôi, sáng nay em không định thi à." Anh có
chút luyến tiếc, nếu không có cuộc thi, anh nhất định sẽ đưa Bình An về
nhà thân thiết một trận
Hai người đến trước cồnrg trường, trùng hợp gặp được Trần Khả Nhu và Đỗ Anh Hào nơi đó.
Thấy người quen, Đỗ Anh Hào thực mừng rỡ, vươn tay gọi Bình An. Ba người bọn họ thi cùng phòng, cũng là ba người cùng lớp duy nhất trong phòng thi
đó, cùng tụ một chỗ với nhau trò chuyện hẳn là sẽ bớt căng thẳng.
"Anh Khắc Lập, anh cũng đến đây sao?" Thấy Lý Khắc đến cùng Bình An, Đỗ Anh
Hào cũng không ngạc nhiên, hiện tại cậu đã chấp nhận được sự thật hai
người họ ở cùng với nhau.
Trần Khả Nhu thì lại khác, nhìn Lý Khắc Lập dùng vẻ mặt cưng chiều giúp Bình An cầm túi sách, một cỗ ganh ghét
xấu xí trong lòng cô trỗi dậy. Bình An có tài có đức gì mà được một
người đàn ông xuất sắc như anh nhìn trúng, ông trời quả thật là không
công bằng.
Kiềm chế sự chán ghét trong đáy mắt, Trần Khả Nhu vui
vẻ nói: "Bình An, cậu đến muộn thế, cậu có hồi hộp không, mình thì căng
thẳng muốn chết này.
Nhìn thấu tâm hồn của Trần Khả Nhu, Bình An
không thèm phản ứng với. Bắt gặp ánh mắt cô ta rực rỡ quang mang khi
nhìn Lý Khắc Lập, Bình An cưỡng chế dục vọng muốn đánh người.
“Anh Khắc Lập đưa Bình An đi thi à, thích thật. Em cũng rất muốn có người
đưa mình đi thi nhưng không được.” Trần Khả Nhu ánh mắt long lanh nhìn
Lý Khắc Lập tràn ngập nhu tình.
Bình An thật sự nổi bão rồi, cô tiến lên phía trước chắn tầm nhìn của Trần Khả Nhu: “Cô đi chỗ khác, không được nhìn anh ấy.”
“Bình An, cậu sao vậy, sao lại nổi giận với mình?” Trần Khả Nhu kinh ngạc
nói, hốc mắt cũng bắt đầu ướt át, cô nhìn về Lý Khắc Lập với vẻ mặt đáng thương hề hề, tựa như thầm lên án Bình An quá vô lý.
“Đã nói là không được nhìn anh ấy!” Bình An tức giận lên tiếng.
“Bình An! Mình đã làm gì mà cậu lại đối xử với mình như vậy chứ?” Trần Khả Nhu rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Đủ rồi, cô nghĩ những giọt nước mắt giả dối sẽ che lấp được nội tâm xấu xí bất kham của cô sao. Trông cô thật lố bịch, rõ ràng là vô cùng chán
ghét tôi, lại thích nhân danh là bạn thân để khắp nơi đâm thọt tôi, tỉnh lại đi, sự ganh ghét đanh thiêu đốt tâm hồn của cô, đừng dùng đôi mắt
dơ bẩn đó để nhìn Lý Khắc Lập.”
“Đủ rồi Bình An!” Đỗ Anh Hào lớn
tiếng chặn lại Bình An, cậu thật không ngờ trong mắt cô, lòng tốt của
Trần Khả Nhu lại trở thành thứ rẻ mạt đến thế.
Động tĩnh của ba
người quá lớn, không khỏi khiến mọi người xung quanh chú ý, Đỗ Anh Hào
rút khăn tay giúp Trần Khả Nhu lau nước mắt, dịu giọng an ủi: “Cậu đừng
để ý đến những gì Bình An nói, người ta không thích cậu thì thôi, mau
nín đi, sắp đến giờ thi rồi.”
Bình An hừ lạnh một tiếng, kéo tay Lý Khắc Lập rời đi: “Cô ta giả vờ đấy, anh đừng tin.”
Lý Khắc Lập cố gắng nhịn cười, anh lăn lộn mấy chục năm nay, lẽ nào không
nhìn ra hư tình giả ý của Trần Khả Nhu, nhưng điều khiến anh bất ngờ
chính là phản ứng của Bình An. Theo tính cách của Bình An, người không
lọt vào mắt cô thì cô sẽ không tình nguyện tiêu tốn dù chỉ nửa lời, vậy
mà hôm nay, khi Trần Khả Nhu liếc mắt đưa tình với anh, Bình An lại kích động đến mức thốt ra những lời nặng nề như vậy.
Lý Khắc Lập lắc đầu thở dài, tính chiếm hữu của Bình An quá cường liệt, thật là không
thể khiến người khác an tâm được mà. Cưỡng chế khóe miệng đang có xu
hướng cong đến mang tai, trong lòng anh ngửa đầu cười điên cuồng. Bình
An thích anh thật rồi, nếu không phải thì anh chặt đầu cho cô làm ghế
ngồi.
Nhìn hai người rời đi, ánh mắt Trần Khả Nhu phút chốc đầy
âm trầm, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ điên cuồng. Nếu
Bình An đã nhục mạ cô như vậy, thì đừng trách cô hủy Bình An.
Lý Khắc Lập nhìn Bình An, vờ đứng đắn nói: “Sao em lại nặng lời với bạn học như vậy.”
Cho rằng Lý Khắc Lập đang đỡ lời thay Trần Khả Nhu, Bình An liền xù lông:
“Con mắt nào của anh thấy tôi nặng lời, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Phải không, anh thấy Khả Nhu cũng tốt mà.”
“Chỗ nào tốt, chẳng có chỗ nào tốt cả.” Bình An lập tức phản bác.
Lý Khắc Lập vẻ mặt nghiền ngẫm: “Nhìn em ấy có vẻ rất dịu dàng.”
“Dịu dàng? Cái đó có ăn được không? Cô ta có giải toán nhanh bằng tôi không.” Bình An hất mặt hỏi.
Lý Khắc Lập run rẩy khóe miệng, nhịn cười đến nội thương. Không đợi anh đáp lời, Bình An lại tiếp tục.
“Cô ta có khả năng đọc một lần là thuộc không, có thể nhớ 500.000 con số lẻ của số Pi không, có thể nghiên cứu hợp chất tinh lọc đất, tạo ra
vắc-xin DVZ018 không?”
“Được rồi, được rồi, em là lợi hại nhất,
ai cũng không lợi hại bằng em.” Lý Khắc Lập cười to nói, nhịn không được véo hai má của cô, anh cảm thấy Bình An lúc này đáng yêu đến cực điểm,
là do địa điểm không thích hợp, bằng không anh hận không thể ôm cô vào
lòng xoa nắn một phen. Về phần cái gì tinh lọc đất, cái gì vắc-xin, anh
cũng chẳng để ý đến, chắc là vài thứ linh tinh mà Bình An nghĩ ra.