Kim thị rời khỏi Tĩnh Nguyệt Hiên, Nhậm Uyển Hoa nằm ở trên chiếc giường khắc hoa lê mềm mại, nhìn thấy mạn trướng thêu yên hà hồng giao, lại
nhìn đền đồ gỗ trong phòng toàn loại quý giá, lại ngửi thấy hương an
thần bay ra từ lư hương, không lâu sau nàng đã dần ngủ thiếp đi.
Phỉ Thúy gặp Thiên Nguyệt cùng Trân Châu đều ở trong phòng,
tiểu thư vẫn còn đang ngủ, tạm thời cũng không có việc gì liền lặng lẽ
trở lại phòng mình, sau lại bảo tiểu nha hoàn tới phòng bếp lấy cho mình một khối băng nhỏ. Mà khi tiểu nha hoàn kia rời đi chưa lâu, Lã mama
liền tới đây.
“Nha đầu chết tiệt kia, lúc này ngươi không ở trong phòng hầu
hạ tiêu thư mà lại lén chạy về đây làm cái gì.” Lã mama vừa vào phòng
của Phỉ Thúy đã xẵng giọng mắng một câu.
“Tiểu thư không phải vẫn còn đang ngủ sao, con bất quá vừa mới về phòng một chút, hơn nữa không phải lão nhân gia ngài nói mặt con bị
sưng vù lên sao.” Phỉ Thúy một bên nhìn gương một bên bất mãn nói một
câu.
“Đúng là thiếu hiểu biết, lúc đó ta nói là nói cho phu nhân
nghe, nha đầu chết tiệt kia ngay cả đứng còn không vững nữa, ra tay đánh người thì có thể có bao nhiêu lực chứ. Ta mới nói như vậy mà ngươi thật đã cho rằng mình là người giấy đụng cái là rớt sao, còn không mau trở
về phòng tiểu thư mà hầu hạ đi. Bây giờ tiểu thư xảy ra chuyện, Thiên
Dao lại có va chạm với phu nhân, như vậy phu nhân sẽ không giống trước
kia coi trọng nàng ta, hơn nữa tiểu thư lại đang bị mất trí nhớ tất
nhiên sẽ không nhớ rõ những chuyện trước kia. Trước mắt xem ra, những
chuyện trước kia Thiên Dao đảm nhận hơn phân nửa là phu nhân sẽ giao cho người khác. Mà lúc này trong Tĩnh Nguyệt Hiên, chính là ngươi và Thiên
Nguyệt thời gian hầu hạ tiểu thư là lâu nhất….Còn không biết ý của ta
sao!” Lã mama thấy chính mình đã nói đến rõ ràng như vậy mà bộ dạng Phỉ
Thủy vẫn còn bất động, trong lòng sốt ruột, liền đi tới giữ chặt cổ tay
nàng ta, một tay túm lấy kéo ra ngoài.
Lã mama nguyên là bà vú của Nhậm Uyển Hoa, còn Phỉ Thúy là con
gái của bà ta. Thời điểm Thiên Dao đến Tĩnh Nguyệt Hiên một năm trước,
bà đã đưa Phỉ Thúy vào hầu hạ trong Tĩnh Nguyệt Hiên, mục đích là nhằm
vào vị trí đại nha hoàn kia nhưng lại không ngờ được là bị Thiên Dao
chiếm lấy. Bởi vậy sự ghen ghét khó chịu đã có sẵn ở trong lòng, mặc dù
nửa năm trước Phỉ Thúy đã được thăng lên vị trí đại nha hoàn, nhưng rốt
cuộc Nhậm Uyển Hoa vẫn là coi trọng Thiên Dao nhiều hơn một chút, phu
nhân cũng là tín nhiệm Thiên Dao hơn. Bởi vậy tất cả mọi chuyện lớn nhỏ
trong Tĩnh Nguyệt hiên đều là giao cho Thiên Dao xử lý, cho nên trong
đầu bà ta và Phỉ Thúy kết thù kết oán với Thiên Dao ngày càng sâu.
Mà khó khăn lắm đợi được đến cơ hội lần này tất nhiên bà ta không thể buông tha.
Lã mama đem Phỉ Thúy lôi kéo ra khỏi phòng, miệng không ngừng quở trách. Phỉ Thúy đi được hai bước liền quay sang nhìn phòng ở của Thiên
Dao, lập tức kéo Lã mama sau đó thấp giọng nói: “Nương, người có muốn
hay không vào xem một chút, vừa mới nãy nàng ta ngất xỉu cũng không biết là thật hay chỉ là giả vờ thôi.”
“Lúc này ngươi còn để ý đến nàng ta làm gì, không cẩn thận lại bị dính xúi quẩy vào người. Nhanh đến phòng tiểu thư xem thế nào đi!” Lã
mama nói xong lại quở trách Phỉ Thúy một trận.
Thẳng đến lúc âm thanh ở bên ngoài cho thấy hai người đã đi xa, “Thiên Dao” mới một lần nữa cầm lấy lược, sau đó nhìn đến trong gương
một đầu tóc đen nhánh, mượt mà. Nhìn thấy thật là đẹp, mái tóc đen nhánh nhưng là dùng tay xoa lên mới biết được, không có mềm mại như tóc của
nàng trước kia, ngay cả tóc cũng không giống của nàng.
Không được, nàng hiện tại không thể nghĩ đến việc này nữa, trước
mắt đem đầu tóc chải lại gọn gang sau đó đến chỗ nương đem sự tình kia
nói rõ ràng, những việc khác về sau rồi tính.
Nghĩ thì thế nhưng đến lúc chính mình tự làm nàng mới biết được,
nguyên lai không có nha hoàn hỗ trợ chính mình ngay cả kiểu tóc sơ sài
cũng có chút lực bất tòng tâm. Sau một khắc cố gắng nàng mới miễn cưỡng
làm được một kiểu có hình dạng giống búi tóc, vừa vặn lúc này Hồng Trù
lại đến tìm. Nàng không quan tâm đến Hồng Trù, chính là đem cây trâm
bằng ngọc màu xanh rẻ tiền đang cắm trên tóc ném tới trên bàn, lại đem
chiếc gương trước mặt đặt xuống, sau đó mới chậm rãi đứng lên, liếc mắt
nhìn Hồng Trù một cái liền nâng cằm nói: “Đi thôi.”
Hồng Trù có chút quái dị liếc nhìn Thiên Dao, không biết vì sao
tổng cảm thấy nàng có chút không thích hợp, nhưng cụ thể không thích hợp thế nào thì không nói rõ ra được. Hồng Trù sửng sốt đứng đó, Thiên Dao
đã lướt qua nàng chủ động đi ra ngoài cũng không có ý tứ đợi nàng.Hồng
Trù lấy lại tinh thần liền nhanh đi theo, chính là khi nàng đi ra ngoài
cửa giương mắt nhìn đến Thiên Dao lưng gầy thẳng thắn kiên định từng
bước một bước về phía trước, nàng bỗng nhiên cảm thấy Thiên Dao lúc này
giống như là đang chuẩn bị đi tuyên chiến với ai đó. Như vậy quật cường
lại kiêu ngạo
Mà lúc đó bên phía Kim thị, Đổng di nương đang cẩn thận một bên
đưa lên chén trà, một bên vừa nói: “Kia Tĩnh Nguyệt đình nguyên lai là
ngay tai mặt sau của Tĩnh Nguyệt hiên của đại tiểu thư, khoảng cách lại
gần, trong phủ hạ nhân ngày thường cũng không dám tùy tiện tới chỗ đó đi dạo. Về phần việc tuần tra ban đêm là các bà tử, đó đều là những người
đã có tuổi, phu nhân cũng biết đấy, các bà ấy phàm là có thể đi bớt được bước nào thì sẽ bớt đi bước đó, nên tất nhiên sẽ không đi đến trong cái đình kia để kiểm tra đi. Hơn nữa hôm qua ta cũng cẩn thận hỏi qua từng
hạ nhân trong phủ, bọn họ đều nói trong khoảng thời gian này sắp đến
sinh nhật của tiểu thư đều rất bận rộn, họ cũng không đến lương đình đó
để quét tước, mà ngày thường cũng không có gặp ai đi đến lương đình đó
cả.”
“Nhưng là lan can đang tốt thế, như thế nào liền bị lỏng sắp gẫy
chứ? Lại nói đến Hoa nhi là người yêu sạch sẽ, đã có một khoảng thời
gian không có người quét tước thì lan can kia chắc chắn sẽ bị dính nhiều bụi đất dơ bẩn, Hoa Nhi sẽ không có khả năng sẽ dựa vào đó.” Kim thị
nghe xong lời nói của Đổng di nương xong, lập tức nghiêm mặt nói một
câu.
Đổng di nương nghe thế liền cười nói: “Phu nhân đừng nóng giận,
kỳ thật nói đến việc này, Tĩnh Nguyệt đình ngày thường trừ bỏ đại tiểu
thư thường thường đi qua đó ngồi một hồi, còn có Quân Ca nhi cũng ngâu
nhiên đi lên chơi đùa một phen, ta nhớ rõ thời điểm Nguyệt Nguyệt còn
bé, Quân Ca nhi còn cũng vài gã sai vặt tại đó thả diều đâu, cũng không
biết là lan can đó đã bị buông lỏng.” Đổng di nương nói đến đây khẽ liếc mắt nhìn Kim thị một cái, chỉ thấy vẻ mặt Kim thị mang biểu tình trầm
ngâm, bà ta liền mân miệng, lặng lẽ giơ giơ lên khóe miệng.
Quân Ca nhi là con thân sinh của liễu di nượng, ban đầu hỗ trợ
phu nhân quản mọi chuyện trong nhà là Liễu di nương. Sau tựa hồ không
được mọi người quý mếm, lại làm ra vài chuyện sai lầm, nên phu nhân liền cho thay đổi không để cho Liễu di nương làm nữa. Cho nên Liễu di nương
sau chuyện này liền ghi hận bà, tổng cho rằng bà đã tước đoạt con đường
tài lộc của bà ta, cho nên ngày thường cũng không biết đánh bao nhiêu
cái ý xấu trong đầu, liên quan đến cả khuê nữ của bà cũng vài lần phải
buồn phiền, bà nhưng là vẫn ghi nhớ ở trong lòng.
Đổng di nương dừng một chút, sau đó lại tiếp tục mở miệng nói:
“Một lúc nữa Thiên Dao đến đây, phu nhân cứ gặp mặt hảo hảo hỏi một chút là sẽ biết tình huống lúc ấy là như thế nào mà,rốt cuộc lúc ấy cũng
chit có nàng ta một mình ở bên người đại tiểu thư đâu. Hoặc là một hồi
cũng kêu hai gã sai vặt bên người Quân ca nhi lại đây hỏi một chút, xem
bọn hắn có nhớ rõ tháng trước khi bọn hắn đến đình lý kia chơi đùa, thời điểm đó lan can đã bị lỏng chưa.”
Kim thị trầm mặc cầm chén trà, khuôn mặt đoan trang như trước
mang biểu tình trầm tư, một lúc sau có nha hoàn bên ngoài tiến vào nói
Thiên Dao đến. Kim thị giương mắt, lên tiếng bảo cho nàng tiến vào, sau
đó đem chén trà ở trong tay đưa ra , Đổng di nương thấy thế lập tức tiến lên tiếp lấy, sau đó nhẹ nhàng để trên bàn trà, sau đó lại bước lui
xuống đứng ở phía sau Kim thị, cùng hướng nhìn ra cửa chờ.
“Thiên Dao” theo Hồng Trù tiến vào, dọc theo đường đi nàng đều
cân nhắc nên mở miệng như thế nào để đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng
với Kim thị. Nhưng là lúc này khi suy nghĩ cân nhắc lại mọi chuyện nàng
mới phát giác, ngay cả chính nàng đều không làm rõ được là rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì. Vì sao vừa tỉnh dậy nàng liền biến thành Thiên Dao.
Nếu nói với nương nàng mới là Nhậm Uyển Hoa, thế còn người trước mắt
đang ở trong phòng của nàng,nằm trên giường của nàng thì là ai!? Mà nàng lấy cái lí gì để làm cho người khác tin tưởng mình chính là Nhậm Uyển
Hoa? Lại nói đến Thiên Dao nguyên là nha hòa bên người của nàng, lại là
người được nàng xem trọng, những việc là biết thế nào có việc mà Thiên
Dao không biết đâu? Liền ngay cả thời điểm ngày thường nàng lại chỗ Kim
thị bên này nói chuyện phiếm, cũng là Thiên Dao bồi ở một bên.
Quan trọng là, quan trọng là, chuyện này thật sự rất hoang đường, làm cho người ta không thể tin được!
Nàng càng nghĩ trong lòng càng tháy loạn, lúc vừa mới bắt đầu là
lòng tràn đầy tin tưởng nhưng sau một hồi cân nhắc suy nghĩ lại, bất tri bất giác tự tin ở trong lòng vơi đi một nửa. Đến lúc nào vào phòng Kim
thị, nhìn thấy hai người đang hướng nàng nhìn lại đây, mà trên mặt Kim
thị rõ ràng mang theo thần sắc không vui, nàng nguyên bản trong lòng
cũng rất loạn lại không lo lắng. Nhưng là nhìn đến người trước mặt, rốt
cuộc là mẫu thân nàng từ nhỏ đã yêu thương nàng như trân bảo, cho nên
vừa thấy Kim thị trong lòng nàng bất giác liền sinh ra đầy bụng ủy
khuất. Môi còn chưa giương, nói còn chưa nói, đôi mắt đã đỏ lên, nước
mắt nàng phút chốc liền rơi xuống.
Nhưng là Kim thị làm sao mà biết được người đang đứng ở trước
mặt bà mới là chân chính thân khuê nữ của bà. Mà lúc này bà đang rất
phiền lòng khi mà ái nữ gặp chuyện và đang phải nằm trên giường, mà
Thiên Dao cũng vì chuyện này mà mất vị trí đại nha hoàn, hai chuyện này
đang đảo loạn tâm trạng của bà. Cho nên lúc này hội nhìn thấy bộ dáng
Thiên Dao ở trước mặt của bà rơi lệ, trong lòng lại không muốn như thế,
cho nên thần sắc của bà càng thêm thâm trầm.
Hồng Trù đứng bên cạnh, nhìn thấy như vậy liền đi đền bên Thiên
Dao lôi kéo nàng nói: “Phu nhân còn chưa có hỏi chuyện ngươi mà ngươi đã khóc cái gì chứ, còn không đem nước mắt lau đi hành lễ với phu nhân,
ngày thường quy củ học được đều đi đâu hêt rồi!”
Lúc này trong phòng trừ bỏ Kim thị cùng Đổng di nương ra thì
còn vài cái nha hoàn đứng ở trong phòng, thấy Kim thị không có mở miệng
vì thế mọi người đều lạnh nhạt nhìn một màn này, trong ánh mắt có đồng
tình, có cả nghi hoặc, có đùa cợt, có cả vui sướng khi người gặp họa.
Nhậm Uyển Hoa, hoặc là bây giờ biến thành Thiên Dao Nhậm Uyển
Hoa, ở trong mười mấy năm trí nhớ của nàng chưa bao giờ từng có giống
như bây giờ, ở trước mặt mọi người, nàng giờ giống như một chú chó trong nhà có tang bình thường cúi đầu rơi lệ, hơn nữa đồng thời còn nhận được những ánh mắt không có hảo cảm.
Vừa rồi lúc ở Tĩnh Nguyệt hiên nàng đã thực là mất mặt rồi, có
lẽ những người ở trước mắt đây là đang chờ xem nàng sẽ lại làm ra chuyện xấu gì nữa. Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy trong lòng nổi lên một cỗ
tức giận, tuyệt không thể để cho các nàng được như ý! Lòng tự trọn của
nàng bị tổn thương, tức thì làm cho nàng đem cảm giác ủy khuất đè ép đi
xuống.
Có rất nhiều chuyện, khi mà chúng ta chưa gặp phải liền nghĩ
rằng chính mình không thế đối mặt, nhưng là một khi bị ép buộc phải đối
mặt mới phát hiện, con người, kỳ thật không việc gì là không thể thừa
nhận.
Nàng nâng tay lau khô nước mắt, cắn răng cố gắng đem nước mắt cấp ép trở về, sau đó liền quy củ làm một cái lễ.
“Quỳ xuống!” Thấy Thiên Dao chính là hành vi như ủy khuất bản
thân, làm một cái lễ chính là cái lễ thông thường của vãn bối, Hồng Trù
trong lòng thầm mắng nha đầu kia như thế nào toàn bộ đầu óc cũng bị biến choáng váng, vừa mới rồi còn cảm thấy nàng có chút không giống với mọi
khi, nguyên lai là mắt mình nhìn sai đâu.
Bị Hồng Trù mắng một câu, nàng nhất thời sửng sốt, ngước mắt
nhìn Kim thị. Đây là mẫu thân của nàng, thế nên có quỳ trước mặt mẫu
thân cũng không tính là cái gì ủy khuất cả, trước kia ở những thời điểm
làm nũng, lấy lòng cũng không thiếu lần quỳ xuống. Nhưng là hiện tại,
hiện tại nàng quỳ xuống cùng trước kia quỳ xuống bất đồng. Trực giác
trong lòng nàng cho biết, trước mắt chỉ cần nàng quỳ xuống, chẳng khác
nào nàng hướng chính mình thừa nhận, nàng là Thiên Dao, không phải Nhậm
Uyển Hoa!