Về Vinh Hoa

Q.1 - Chương 35: Giá Y ( Nhị )


trướctiếp

Kim thị nhìn giá y đỏ tươi ở trước mặt mình, chỉ thấy trên hai vạt áo là hai lỗ thủng rất to. Vừa thấy, khẳng định chính là trước tiên dùng cây kéo cắt một cái miệng nhỏ, sau đó lại dùng tay xé rộng ra. Mà vải dùng để làm giá y này chính là loại vải thượng đẳng, cách xé như vậy, tất làm cho hai bên của miệng chỗ bị xé không đồng nhất, sợi vải hai bên đều sổ hết ra, căn bản là không thể sửa chữa gì được nữa, trước mắt xem như giá y lần này đã bị hỏng hoàn toàn!

Trong phòng lúc này, trừ bỏ Kim thị cùng Nhậm Uyển Hoa ra, thì vài nha hoàn đều cúi đầu đứng ở một bên, không ai dám hé răng nói gì. Toàn bộ phòng tràn ngập một loại áp lực làm người ta hít thở không thông, Thiên Dao khẽ nâng mắt lên, nhìn giá y đã bị phá hủy kia, không ai biết, giờ phút này người trong lòng thấy khó chịu nhất, kỳ thật là nàng. Trên giá y kia mỗi một châm mỗi một tuyến, đều là tâm huyết của nàng, ngưng kết của nàng hơn mười năm mộng đẹp. Mặc dù mộng đẹp này ở một khắc khi mà nàng biến thành Thiên Dao, đã biến mất, nhưng là, rốt cuộc vẫn là không bỏ xuống được.

Nàng nhìn lại đống vải vốn lúc trước còn là giá y kia, một màu đỏ rực rỡ khiến người ta thấy thật chói mắt, thật lâu sau, không biết vì sao, trong lòng nàng không hiểu liền nhẹ nhàng thở ra, vận mệnh đã thay nàng làm lựa chọn. Như vậy cũng tốt, nếu thực sự có một ngày, giá y này được khoác trên người người khác, thì so với bây giờ nàng còn cảm thấy khó chấp nhận hơn, như vậy cũng tốt...

"Buổi tối ngày hôm qua, có những ai ở trong phòng?" Kim thị chậm rãi ra tiếng, đem suy nghĩ của Thiên Dao kéo lại.

Nhậm Uyển Hoa nhìn Kim thị một cái, bỗng nhiên liền thở dài một tiếng thấp giọng khuyên nhủ: "Nương, coi như hết, tóm lại đây là chuyện xấu, vẫn nên nhanh nhanh cho người làm lại cho con một bộ mới, chuyện khác cũng đừng truy cứu."

Kim thị nhìn nàng một cái, bỗng nhiên liền thay bằng sắc mặt nghiêm khắc nói: "Việc này nhất định phải làm cho rõ ràng, trong phủ còn chưa từng xảy ra việc to gan lớn mật đế mức này! Con hôm nay cũng hảo hảo nhìn cho ta, về sau cũng sẽ đến phiên con tới trị gia, có việc có thể bỏ qua, nhưng có những việc nhất định phải xử lý rõ ràng. Nếu không, tai ương lần sau, có thể sẽ không là kiện quần áo đơn giản như vậy!"

Kim thị vừa nói sau, mấy nha hoàn đang đứng ở một bên kia, trừ bỏ Thiên Dao, tất cả đều bị dọa mặt mũi trắng bệch. Nhậm Uyển Hoa là bị thần sắc cùng ngữ khí nghiêm khắc của Kim thị hiện ra vẻ mặt phức tạp, chính là lập tức trong lòng nàng ta liền thấy vui vẻ, nàng ta muốn chính là hiệu quả này, Kim thị càng tức giận, đối với nàng ta lại càng có lợi.

"Nương, con không muốn làm lớn chuyện này." Nhậm Uyển Hoa nói xong liền rũ mắt xuống, thanh âm thấp vài phần, "Rốt cuộc, rốt cuộc cũng đều là người bên cạnh con..."

Kim thị vừa nghe lời này, ánh mắt lại thêm vài phần nghiêm khắc: "Ý con là nói, con biết là ai làm !"

"Con..." Nhậm Uyển Hoa nhất thời có chút bối rối nâng mắt lên, làm một bộ dạng muốn nói lại thôi, thần sắc đều là thể hiện sự giãy dụa.

"Là mấy nha hoàn bên người của con? !" Kim thị hỏi lại.

Nhậm Uyển Hoa cũng là hợp thời trầm mặc, vừa không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ cắn môi, không nói lời nào. Kim thị cũng hiểu được, sau đó liền vỗ mạnh một cái lên bàn trà bên cạnh, bà nhìn về phía đám người Thiên Dao lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ phải chờ ta xuất gia pháp, đến lúc đó dù là có làm, hay không làm, tất cả đều không trốn thoát!"

Đám người Thiên Nguyệt sợ tới mức chân đều nhũn ra, bùm một tiếng liền đều quỳ xuống, người người đều đồng thanh nói: "Thỉnh phu nhân làm rõ!"

Mọi người đều quỳ xuống, chỉ còn Thiên Dao là vẫn thẳng tắp đứng ở kia, trong lúc nhất thời có vẻ đột ngột như vậy, nhưng dù vậy chính bản thân nàng lại dường như hồn nhiên không thấy gì khác biệt. Kim thị không khỏi liền nhìn về phía nàng, mà nàng trước nhìn Nhậm Uyển Hoa một cái, sau đó mới nhìn hướng Kim thị, ngắn gọn nói: "Không phải con."

Ngay từ đầu thấy khó chịu xong sau khi lấy lại tinh thần, bà cũng bắt đầu cân nhắc ngọn nguồn của việc này, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, dám ở sau lưng bà động tay động chân? Là vì cái gì?

Nhưng mà Thiên Dao nói câu kia "Không phải con.” giống như lập tức kích thích đến Nhậm Uyển Hoa, chỉ thấy nàng ta bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn về hướng Thiên Dao, mà trong biểu tình kia còn mang theo vài phần không thể tin được. Liếc mắt một cái, chợt nghe nàng ta tràn đầy đau lòng mở miệng nói: "Thiên Dao, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn các nàng chịu đòn thay cho ngươi!"

Thiên Dao nhất thời nhướn lông mi lên nói: "Tiểu thư nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì kêu là các nàng ấy chịu đòn thay cho ta? Không lẽ tiểu thư nghĩ chuyện lần này là do ta làm ra sao?"

Nhậm Uyển Hoa nhắm mắt lại, thở dài, sau đó như bất đắc dĩ mở miệng nói: "Hôm qua, thời điểm ta từ chỗ phu nhân trở về, trong phòng lại chỉ có một mình ngươi. Khi bị ta nhìn thấy, ngươi còn có vẻ có chút khẩn trương, vốn ta cũng không có để ý, nhưng khi mọi chuyện xảy ra vào sáng nay, thì ta mới nhớ tới chuyện này. Lại nói, chuyện ngươi vào phòng ta lúc ấy, không chỉ có ta nhìn thấy, còn có một nha hoàn tên là Thủy Nhi cũng thấy được, nếu ngươi không thừa nhận, có thể kêu Thủy Nhi lại đây đối chất."

Thiên Dao rốt cục hiểu được Nhậm Uyển Hoa đây là muốn làm cái gì, hảo một cái vu oan giá họa, nàng giận dữ mà cười: "Ta tối hôm qua quả thật có tiến vào phòng của tiểu thư, bất quá chính là đem mặt hài đã thêu xong đem đến, còn mọi thứ khác ta chưa từng chạm qua. Còn chuyện tiểu thư nói thấy ta khẩn trương, ta cũng không rõ, ta đi chính, ngồi thẳng, tại sao lại khẩn trương, cho dù mấy ngày hôm nay ta đã làm gì khiến cho tiểu thư thấy không vui, tiểu thư cũng không nên dùng chuyện này để vu oan hãm hại ta khiến ta là người bất nghĩa như vậy!"

Rõ ràng là nàng ta ám chỉ chuyện này trước, mắt thấy chuyện sắp xảy ra theo hướng nàng ta mong muốn, nhưng lại bị Thiên Dao cứ như vậy đem chuyện này nói cho rõ ràng. Nhậm Uyển Hoa giương mắt nhìn Thiên Dao thần sắc kiên nghị, trong đôi mắt ẩn chứa sự tức giận, trong lòng nàng ta không hiểu sao liền sinh ra vài phần e ngại, nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Ngươi là nha hoàn bên người ta, lại khắp nơi suy nghĩ mọi chuyện cho ta, phàm là có một tia khả năng, ta đều nguyện ý đem chuyện này bỏ đi, coi như chưa từng phát sinh. Nhưng là, các nàng ấy rốt cuộc vô tội, ta cũng không thể vì một người là ngươi lại không để ý đến các nàng ấy."

Không dám ngay mặt đáp lại lời của nàng, cố ý nói chuyện vòng vo, muốn đem nước bẩn hắt đến trên người nàng! Thiên Dao cười lạnh một tiếng, lập tức bước đến chỗ để giá y kia, sau đó nàng cầm lên và nói: "Giá y này, ta nhớ rõ chạng vạng ngày hôm qua, ta đã gấp lại cẩn thận, đặt ở ngăn tủ phía dưới kia, xong sau đó mặt trên còn để một tầng vải gấm nữa. Thời điểm buổi sáng nay tiểu thư lấy ra, có phải mọi thứ vẫn còn y nguyên hay không?"

"Đúng vậy." Nhậm Uyển Hoa chần chờ một chút, liền gật gật đầu.

"Hôm nay khi mà tiểu thư lấy ra, vừa vặn ta cũng ở một bên, ta nhớ rõ khi lấy giá y ra khỏi ngăn tủ kia, giá y vẫn còn được gấp gọn như cũ, không có chút tán loạn, nếu không phải được mở ra, thì cũng không thể phát hiện được trên đó có hai lỗ hổng lớn phải không?" Thiên Dao hỏi tiếp, thần sắc trên mặt mày, vẫn như trước mang theo vài phần khí thế bức người.

Kim thị ở một bên nhìn, không biết vì sao, nhưng một tiếng cũng chưa nói. Nhậm Uyển Hoa đã phát giác có chút không thích hợp, nhưng là khi nghe đến câu hỏi thế này, nàng ta đành phải lại gật gật đầu. Đây là tối hôm qua nàng ta lại một lần nữa gấp tốt rồi bỏ vào, tất nhiên là mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ rồi, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, tựa hồ như lúc ấy mình đã xem nhẹ cái gì...

"Như vậy tiểu thư cảm thấy, đem một bộ gía y lấy ra, lại cắt, lại xé, xong sau đó lại gấp lại như cũ, rồi bỏ vào ngăn tủ, để lại tầng vải gấm lên trên, ít nhất cần bao lâu?"

Nhậm Uyển Hoa nhất thời giật mình, há mồm, lại nói không ra lời. Thiên Dao từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, tiếp đó nàng đáp : "Trước chỉ nói riêng việc gấp giá y này, là ta mấy ngày nay đều một tay làm, chỉ là gấp xong, rồi đem cất lại gọn gàng, ít nhất mất nửa khắc. Mà thời gian tối hôm qua khi ta tiến vào trong phòng này, cũng bất quá là ở trong phòng đi qua lại thôi, tiểu thư vừa mới cũng nói, đúng là Thủy Nhi nhìn thấy ta vào phòng tiểu thư, như vậy nàng ta rất rõ ràng, tổng cộng thời gian ta đi vào mất bao lâu, có tới nửa khắc hay không!"

Nhậm Uyển Hoa sắc mặt có chút khó coi, bị Thiên Dao một câu lại một câu nói rõ ràng hợp lý, khiến nàng ta không thể phản bác nổi một chữ. Thời gian, nàng ta như thế nào lại bỏ sót điểm này cơ chứ, mà lại càng không thể nghĩ tới là, Thiên Dao thế nhưng lại cẩn thận suy nghĩ đến mức này! Thiên Dao nhìn chằm chằm Nhậm Uyển Hoa một hồi lâu, mặc dù là ở trước mặt Kim thị, nàng một chút cũng không có thu liễm sự miệt thị trong ánh mắt.

Đối với chuyện thân phận bị chuyển hoán không hề có đạo lý này, nàng lựa chọn tạm thời thỏa hiệp, nhưng mà mặc dù hiện tại thân phận mới của nàng dù hèn mọn đến đâu, nàng cũng muốn sống ngẩng cao đầu. Đây là khí chất tiềm tàng ở trong con người rồi, ai cũng không cướp đoạt được, cho dù là lão thiên gia cũng không được.

Giờ phút này, đám người Thiên Nguyệt đang quỳ trên mặt đất đều ngẩng mặt lên, đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thiên Dao. Rõ ràng phu nhân còn ngồi ở một bên, tiểu thư cơ hồ vừa mới nói nhất định là nàng làm, nhưng nàng chỉ mới nói mấy câu, thế mà đã nói đến mức khiến sắc mặt tiểu thư đều thay đổi, mà ngay cả phu nhân cũng chưa từng lên tiếng! Này, Thiên Dao làm sao có thể có to gan như vậy?

Nếu nói Thiên Nguyệt, Trân Châu cùng Lưu Ly chỉ là kinh ngạc thôi, như vậy giờ phút này Phỉ Thúy chính là không dám tin, trong lòng nàng ta chấn động, một chút cũng không ít hơn so với Nhậm Uyển Hoa. Xem tình hình này, tựa hồ không đạt được kết quả mà nàng ta mong muốn, tại sao có thể như vậy?

"Phu nhân, con vừa mới nói, đều là những câu nói thật, phu nhân nếu không tin, con hiện tại sẽ đi kêu Thủy Nhi lại đây làm chứng. Còn có, hiện tại ngay trước mặt phu nhân con sẽ đem giá y này gấp lại một lần nữa, để người nhìn xem có phải hay không cần bằng ấy thời gian." Thiên Dao nói xong cũng không chờ Kim thị gật đầu, hai tay mở ra, đã đem kia giá y một lần nữa giũ phẳng ra.

Nhậm Uyển Hoa có chút sốt ruột, quay sang nhìn Kim thị, lại phát hiện Kim thị lúc này thế nhưng lại đang nhìn Thiên Dao, trên mặt là biểu tình trầm tư. Nàng ta cả kinh, trong lòng tức thì liền sinh ra vài phần e ngại, trong lòng bàn tay bắt đầu rét run. Việc này, mắt thấy sẽ phát triển theo hướng nàng ta không mong muốn, không được, vô luận như thế nào cũng không thể để chuyện này trôi qua dễ dàng như thế được!

Nàng ta muốn nói cái gì đó để đánh vỡ cục diện này, nhưng là nội tâm nàng ta bắt đầu hốt hoảng, đầu óc loạn thành một đoàn. Đến phiên biểu diễn của nàng ta, thế nhưng nàng ta lại nhớ không nổi chính mình kế tiếp muốn nói lời kịch gì, ánh mắt mọi người đều bị Thiên Dao thu hút! Chính là vẻ mặt nàng ta lúc này còn thật sự như đang nhìn Thiên Dao gấp lại giá y, nàng ta giống như nhìn thấy nữ nhân đã từng đoạt vai diễn của mình trước kia, rõ ràng chỉ là đối thủ mới ra diễn, nhưng hào quang mà nàng ta sở hữu lại đều bị đối phương đoạt mất! Nha đầu này, trên người nó có loại khí thế bức người, trời sinh có thể cướp ánh mắt cùng sự chú ý của người khác!

"Di!" Ngay tại thời điểm mọi người đều dồn tâm tư vào nhìn Thiên Dao gấp giá y, Thiên Dao lại bỗng nhiên ngừng động tác trong tay, sau đó từ phía trong vạt áo kia lấy ra một cái đinh ước chừng cỡ móng tay.

"Trong giá y, làm sao có thể có thứ này?" Nàng cầm trong tay, mới bắt đầu chỉ là nghi hoặc, nhưng là sau khi xem vài lần, nhất thời liền giật mình, giống như nhận ra cái gì.

"Làm sao vậy?" Kim thị rốt cục mở miệng.

"Phu nhân, là một chiếc hoa tai." Thiên Dao lấy lại tinh thần, đem chiếc hoa tai kia đưa cho Kim thị, nói tiếp: "Gấp giá y, mặt thêu hoa được xếp lên trên, cho nên vừa mới không có người phát hiện."

Kim thị tiếp nhận vừa thấy, trong lòng đã hiểu được vài phần, sau đó nâng mắt lên, nhìn mấy nha hoàn đang quỳ trên mặt đất kia, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Này, là ai ?"

trướctiếp