Tuyệt Thế Thiên Tài Tiểu Công Chúa
"Phù nhi, điều tra chúng đi, ta muốn có tất cả những điều liên quan tới chúng" giọng lạnh nhạt cất lên.
"nô tì tuân lệnh"-giọng nói đầy cung kính.
'' còn các ngươi nếu ai dám hé răng nói với phụ hoàng ta việc xảy ra ngày
hôm này thì chuẩn bị xuống diêm vương điện báo danh đi'' nàng quay lại
nhìn đám ám vệ đang quỳ phía dưới.
'' tuân lệnh tiểu chủ tử,
chúng thuộc hạ nguyện trung thành với người và chủ tử dù nhảy vào nước
sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan'' ám vệ cất giọng cung kính, đùa à
cho họ một trăm lá găn cũng không dám phản bội, phải biết tiểu chủ tử
của họ mới mười tuổi đã có công lực thâm hậu như vậy, họ vẫn chưa muốn
chết đâu.
Nàng không hề để ý trên tán cây gần đó, một bóng dáng
đang khẽ nhếch miệng cười, một nụ cười dịu dàng '' nha đầu thú vị, ta
hảo hảo sẽ chinh phục được nàng''- hừ, biết nàng thú vị như vậy ta đã
không nhận lời giết nàng; ta sẽ dùng tiền đó mua quan tài chôn gia tộc
bọn chúng.nói rồi biến mất như chưa hề tồn tại.
Nàng thấy lạnh lạnh sau lưng, quay người nhìn về phía tán cây thì không thấy ai.
Bỗng từ kiệu một giọng nói lo lắng truyền ra:
" tiểu băng con đâu rồi"
"con đây, tổ mẫu"-nàng nhanh nhẹn đi vào trong xe, trở lại làm một tiểu cô nương ngoan ngoãn.
tổ mẫu nhìn vừa thấy nàng liền ôm vào lòng, sau khi kiểm tra một lượt mới bỏ nàng ra, giọng trách cứ:
'' con đi ra đó làm gì, lỡ bị thương thì sao, ta vừa dậy thì không thấy con đâu cả''
'' tổ mẫu có Phù tỉ tỉ bảo vệ mà còn có các vị thúc thúc giết bọn áo đen nữa'' nàng tinh nghịch trả lời
'' nha đầu này con không bị sao là tốt rồi, thôi chúng ta nhanh chóng lên đường sắp đến hoàng thành rồi'' bà dịu dàng lên tiếng
''ân'' nàng vén rèm cửa nói với Phù Nhi '' xuất phát''
chiếc xe ngựa lao vun vút về phía trước, cuối cùng cũng đến kinh thành Lãnh
Nguyệt Quốc vô cùng trù phú, khung cảnh nhộn nhịp. Trên đường phố, kẻ
qua ngươi lại tấp nập. Trước cổng hoàng thành, một chiếc xe ngựa dừng
lại. Từ trong xe một tiểu cô nương hồng y bước ra, theo sau nàng là bạch y thiếu nữ thanh tú cùng một phụ nhân đứng tuổi. Lãnh Hàn Băng nhìn
cánh cửa hoàng thành đang mở rộng, trong lòng cười lạnh, rõ ràng bọn họ
biết hôm nay nàng cùng tổ mẫu sẽ trở về đây nên trước cửa là một đám nữ
nhân oanh oanh yến yến đang đứng kế bên phụ hoàng . Nhưng Lãnh Hàn Băng
nàng là ai, há có thể để lũ nữ nhân mang theo gương mặt giả tạo kia khi
dễ như Lãnh Hàn Băng trước đây hay sao, nực cười. Nhớ năm xưa mẫu thân
Lãnh Hàn Băng thân phận cao quý nhưng sinh khó mà yểu mạng, phụ hoàng dù thương nàng nhưng vì bảo vệ nàng mà phải xa nàng, nàng biến mất hơn
mười năm, không ai biết được sự biến mất của nàng, bây giờ nàng về sẽ
tính từng món nợ với chúng bao gồm cả cái chết của mẫu thân.
Nghĩ lại chuyện xưa, Lãnh Hàn Băng ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, hoa nương khẽ nắm lấy tay nàng ý bảo nàng đừng lo lắng. Trong lúc này nàng âm
thầm quan sát phụ hoàng, người vẫn không thay đổi chỉ là trong đôi mắt
chất chứa nhiều ưu tư làm người nhìn vào nó cũng cảm thấy buồn. Ông ngồi xuống đưa hai tay về phía nàng ý bảo nàng hãy đến gần ông nhưng nàng
mới bước được hai bước thì Doãn quý phi cau mày nhìn tiểu cô nương mặc
hồng y có khuôn mặt vô cùng tầm thường kia:
''Ngươi xác định mình là tiểu công chúa Lãnh Hàn Băng''
-" Chẳng lẽ các ngươi lại có thể nghi ngờ sao, các ngươi xem ai gia là cái gì hả". - Thái hậu không biết xuống xe từ khi nào đang đứng bên cạnh
nàng không nhanh không chậm nói ra thân phận nàng, điều đó đủ để chứng
minh thân phận nàng. Giọng nói lại lạnh như băng.
Bùm '' Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế ''Đám nữ nhân kia kinh ngạc nhìn nàng và bà rồi quỳ xuống hành lễ.
'' miễn lễ các ngươi đứng lên đi, Doãn phi ngươi lúc nãy là đang ra oai
sao, hoàng thượng còn chưa mở lời xác định thân phận của tiểu công chúa
mà, sao ngươi dám hả'' Bà cất giọng trách phạt
'' Thái hậu nương nương xin người khai ân, thần thiếp không có ý đó'' Doãn quý phi run rẩy quỳ xuống xin tha
'' hừ đứng lên đi trong thời gian ta không có ở đây đúng là kỉ cương của
nội cung bị các ngươi phá hỏng hết rồi '' bà lạnh nhạt cất lời
Thấy không khí ngày càng căn thẳng hoàng thượng liền cất bước đến gần bà hành lễ
'' mẫu hậu bớt giận, người cùng tiểu Băng đi đường xa không nên đứng ngoài này nữa. người đâu đưa Thái Hậu cùng tiểu công chúa về tẩm cung của
mình''
Hai người mới đi được vài bước thì gặp ngay đám công
chúa, Nhị công chúa Lãnh Nguyệt Nhu âm độc nhìn Lãnh Hàn Băng. Nếu không phải vì Thái hậu không đồng ý chuyện phụ hoàng lập mẫu thân nàng làm
chính thê thì nàng đã là đích nữ rồi. Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Lãnh
Nguyệt Nhu vẫn nặn ra một nụ cười ôn nhu:
- Tiểu muội muội đi đường vất vả rồi, tỉ tỉ không nghênh đón từ sớm thật có lỗi.
Lãnh Hàn Băng nhìn vẻ giả tạo của nàng ta, ánh mắt nổi lên hưng trí, ngươi muốn diễn vậy ta sẽ phụng bồi .
-" Tỉ tỉ cũng biết có lỗi sao? Nhưng sao muội thấy nhị tỷ lại không hành
lễ a, dù sao muội cũng là trưởng công chúa do đích thân hoàng hậu sinh
ra." Lãnh Hàn Băng giọng nói ôn hòa cực điểm.
Lãnh Nguyệt Nhu nụ
cười thoáng chốc cứng ngắc. Muốn nàng hành lễ với tiểu tiện nhân kia,
làm sao có thể . Từ trước đến nay, nàng vẫn là tiểu thư cao quý nhất.
Nhưng dân chúng đã vây quanh trước cửa xem náo nhiệt :
-" Ai nha
trời đã nắng như thế này, muội bắt tỉ tỉ hành lễ với muội đây thật có
lỗi. Cũng tại muội đem mấy thứ lễ nghĩa kia làm quan trọng vì trước khi
trở về tổ mẫu đã dặn lễ nghĩa phải luôn được tuân thủ trong hoàng cung,
như vậy làm khó tỉ tỉ rồi. Vậy không cần hành lễ đâu, các vị nương nương cũng không cần đa lễ, con chỉ mới về đã bị nghi ngờ rồi a thật tội
nghiệp con quá."- Lãnh Hàn Băng trong lời nói uyển chuyển hàm xúc nhất
thời làm người xem xung quanh có cách nhìn hòa ái về mình lại làm cho
bọn họ hiểu ngầm Lãnh Nguyệt Nhu là thiếu lễ nghĩa.
Nhưng Lãnh
Nguyệt Nhu không phải kẻ ngốc, nàng làm sao không hiểu rõ. Lãnh Hàn băng là đang ám chỉ cái gì. Nàng ta tức đến đỏ mặt chỉ vào Lãnh Hàn Băng lắp bắp.
- Ngươi là mắng ta thiếu lễ nghĩa.
-" ai nha, muội
cũng đâu dám nói như vậy sao nhị tỉ lại nghĩ vậy nha hay tỉ tự nhận mình như vậy ." Lãnh Hàn Băng thấy Lãnh Nguyệt Nhu lọt vào bẫy lại tỏ vẻ vô
tội.
Lãnh Nguyệt Nhu lập tức cứng họng không nói nên lời. Doãn
quý phi thấy con gái thất thế bèn mở miệng trong ánh mắt bà ta hiện rõ
vẻ tính toán:
- Băng nhi không cần cùng nhị tỉ con đôi co, là Nhu nhi không đúng , nhị nương thay Nhu nhi cấp con lời xin lỗi, tại Nhu
nhi gặp lại muội muội nhất thời vui mừng nên mới quên hành lễ với con.
Doãn quý phi một câu nói phủi sạch chuyện Lãnh Nguyệt Nhu thiếu lễ nghĩa,
thành công kéo lòng dân hướng về phía mình. Trong đám đông đã có tiếng
xì xào:
- Nhị công chúa là thật vui mừng nên mới quên nha.
- Theo ta thấy đúng là vậy, tiểu công chúa không nên làm khó nàng.
- Đúng thế.
Ánh mắt Lãnh Hàn Băng chợt lóe, nữ nhân này quả là không không đơn giản
sống trong cung lâu ngày đã trở thành cáo già rồi nhưng nàng là ai há
lại để cho bà ta tính kế. Lãnh Hàn Băng giả vờ mệt mỏi ngã ra phía sau.
Nha hoàn Phù Nhi khẽ đỡ lấy nàng, giọng nói đầy lo lắng:
- Công chúa người sao vậy, không phải là do phơi nắng quá nhiều nên choáng váng chứ, người đừng dọa Phù nhi.
-" Phù nhi ta không sao, chỉ là đứng dưới nắng từ nãy đến giờ thôi." Lãnh Hàn Băng mệt mỏi nói.
Trong đám đông lại có nhiều tiếng bàn luận.
- Nàng dù gì cũng là tiểu công chúa do đích thân hoàng hậu sinh ra mà.
- Bắt người ta đứng phơi nắng từ nãy đến giờ, Doãn quý phi này không phải người tốt.
- Tiểu công chúa này cũng quá đáng thương, nhỏ tuổi vậy mà.......
-....
Nhiều tiếng bàn tán sôi nổi, chiêu này của Lãnh Hàn Băng quả nhiên đủ độc.
Vốn Doãn quý phi tính ra oai phủ đầu với nàng bây giờ lại bị nàng lấy cớ này cắn ngược trở lại. Đám tần thiếp vốn định xem náo nhiệt giờ đây
cũng kinh ngạc không thôi. Doãn quý phi bất đắc dĩ phân phó nô tì đưa
Lãnh Hàn Băng về tẩm điện rồi báo cho Thái Hậu biết. Nhìn hồng y gần
khuất dạng. Trong lòng Doãn quý phi thầm tính toán. Xem ra phải dùng
cách khác đối phó với tiểu nha đầu này, nó nhỏ tuổi nhưng thật khó đối
phó.
Một trận đấu khẩu cứ như vậy kết thúc. Lãnh Hàn Băng hiện
tại đã được lòng người dân mà việc Doãn quý phi ra oai phủ đầu với tiểu
công chúa nhỏ tuổi cứ vậy lan ra khắp kinh thành. Lãnh Hàn Băng bây giờ
thật cảm thấy hứng thú. Cuộc sống sau này sẽ rất thú vị đây.
"
Tiểu thư.... tiểu... thư...có tin mới" Mặt trời vừa đứng bóng, Phù nhi
đã ba chân bốn cẳng chạy về tẩm cung của tiểu thư nhà mình kêu réo không ngừng.
Lãnh Hàn Băng lười biến nằm dài trên ghế quý phi, nhắm
mắt dưỡng thần, bàn tay đang vuốt ve tiểu tuyết hồ. Tuyết hồ nhìn thấy
Phù nhi phá rối bất mãn giương vuốt, trừng mắt nhìn nàng. Chủ nhân đang
ôm nó nghỉ ngơi, kêu cái gì mà kêu chứ. Lãnh Hàn Băng rốt cục cảm nhận
được khí tức của tuyết hồ, dịu dàng xoa đầu nó vài cái, tiểu tuyết hồ
được sủng ái rất nhanh thu lại móng vuốt dụi dụi vào ngực nàng lấy lòng.
-" Có phải nhị công chúa cùng Doãn quý phi chịu đựng không được đã bắt đầu tính kế ta không ?" Lãnh Hàn Băng giọng nói nhàn nhạt mang theo nồng
đậm ý khẳng định.
- " Tiểu thư đoán chuyện như thần, bọn người
Doãn quý nhân đúng là đã bắt đầu kế hoạch rồi ạ, họ nói trong tiệc tẩy
trần ngày mai sẽ khiến tiểu thư bị đuổi ra khỏi hoàng cung, tiểu thư có
cần Phù nhi phá họ hay không?" Vừa sáng sớm đi lấy nước rửa mặt cho tiểu thư đã nghe được những lời này khi đi ngang qua tẩm cung của Doãn phi,
Phù nhi rất tức giận liền điều tra xem kẻ nào dám to gan như vậy, quả
nhiên là đám nữ nhân không chịu yên phận kia, thật đáng giận.
Lãnh Hàn Băng khẽ nhướng mày, nữ nhân trong cung này thật quá nhàm chán,
tưởng sẽ có trò vui gì mới không ngờ cũng chỉ có chút tâm cơ như vậy.
Doãn quý phi ngươi thật làm ta thất vọng a.
-" Không cần, cứ để
cho họ thực hiện kế hoạch, càng nháo càng tốt, rất nhanh thôi sẽ có kẻ
tìm tới cửa." Lãnh Hàn vẫn một bộ dáng lười biếng nằm dài trên ghế quý
phi phân phó Phù nhi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng,
tối hôm sau, nhị công chúa Lãnh Nguyệt Nhu đã dẫn đám muội muội tới
trước cửa. Lãnh Nguyệt Nhu bộ dáng cao ngạo giờ đây đang tỏ vẻ ôn nhu,
hiền lương thục đức đến tẩm cung của Lãnh Hàn Băng. Đi theo nàng ta còn
có Tam công chúa Lãnh Kim Hoa do Đức phi sinh và Tứ công chúa Lãnh Hàn
Vũ do Thục Phi sinh. Hiểu được chuyện gì cũng phải nhẫn, Lãnh Nguyệt
Nhu lần này vừa đến liền thỉnh an Lãnh Hàn băng:
- tỉ tỉ xin thỉnh an muội muội.
Phía sau nàng, Lãnh Kim Hoa cùng Lãnh Hàn Vũ cũng lục tục hành lễ. Người
đang lười biếng nằm trên ghế quý phi rốt cục cũng mở mắt.
- " Các tỉ tỉ cấp ta lễ lớn như vậy muội muội ta sợ nhận không nổi a." Lãnh Hàn Băng lúc này đã đứng dậy, giọng nói đầy trào phúng. Các ngươi muốn diễn cứ diễn ta đây muốn coi các ngươi muốn diễn đến khi nào.
-" muội muội quá lời rồi, đây là bổn phận của chúng tỉ tỉ. Chẳng giấu gì muội
muội, hôm nay bọn tỉ đến đây là để đưa muội đến yến tiệc tẩy trần cho
muội và hoàng tổ mẫu, không biết muội muội có muốn đi hay không?" Lãnh
Nguyệt Nhu ôn nhu nói xong, ánh mắt lại chứa đầy ý cười.Trên môi vẫn
treo một nụ cười ôn nhu giả tạo, nhưng Lãnh Nguyệt Nhu đã cảm thấy đắc ý cực kì.
-" Được thôi, các tỉ tỉ đã có lòng, muội muội đây cung
kính chi bằng tuân mệnh." Lãnh Hàn Băng thật muốn nhìn xem lũ nữ nhân
ngu ngốc này có thể làm được gì.
Được kết quả như ý, Lãnh Nguyệt Nhu rất là 'hảo tâm' đưa muội muội của mình đến đại điện.