Lão nhị cũng vội vàng chạy đến đòi khiêu chiến với nàng?
Tô Tất nàng hứng thú nhìn Kì thánh, thấy đáy mắt hắn tràn đầy hưng phấn và chờ mong, không khỏi nhếch môi, cười cười, “Vậy, ngươi là muốn cùng ta
so tài đánh cờ sao?”
Cao thủ cờ vây ở cổ đại rất đông, Tô Tất mặc dù thông minh nhưng cũng không thể nắm chắc phần thắng. Ai ngờ đáy mắt Kì thánh lại hiện lên vẻ mỉa
mai, hừ lạnh nói, “Đương nhiên rồi, chúng ta so cờ tướng đi.” [Băng: Ta
vô cùng vô cùng xin lỗi. Các nàng chắc đang thắc mắc vì sao lại là cờ
tướng mà không phải cờ vua. Thật ra thì dịch đến đoạn giải thích luật
chơi ta mới phát hiện ra đó là cờ tướng ToT *khóc một dòng sông* Cũng có nghĩa là ta đã dịch sai từ đầu truyện tới giờ TToTT Cũng có nghĩa là bộ cờ mà Nhan Thanh tiền bối lưu truyền lại là cờ tướng chứ ko phải cờ vua a~~ Ôi cái định mệnh ToT Thôi thì đợi hoàn ta sẽ sửa lại toàn bộ sau
nga~ Ai~ ToT]
“Cờ tướng? Đây không là muốn tiểu huynh đệ của ta thua sao? Không được
không được!” Nguyên Du Vân phất ống tay áo, nhíu mày cự tuyệt. Người
khác không biết nhưng hắn lại rất rõ, cờ tướng là do Nhan Thanh tiền bối truyền lại từ mấy ngàn năm trước, người biết đánh rất ít, tiểu huynh đệ của đừng nói muốn thắng Kì thánh cả đời nghiên cứu cờ tướng, loại cờ
này chỉ sợ nàng ngay cả nhìn cũng chưa bao giờ nhìn qua. Việc này quá
không công bằng, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Tô Tất vốn còn lo lắng rằng nếu đấu cờ vây thì có lẽ sẽ không thắng được,
đến khi nghe Kì thánh nói vậy, lập tức bình tâm lại như vừa được uống
thuốc an thần. Đây không phải là đưa gối cho người đang ngủ gật sao? Cờ
vây nàng có thể không tinh thông, nhưng cờ tướng thì……hắc hắc.
Tô Tất nhớ lúc trước Nhiếp Thanh Nhiên có nói, cờ tướng chỉ lưu truyền nội trong Bắc Di Quốc, hơn nữa cho dù là quý tộc Bắc Di Quốc cũng chỉ có
một phần nhỏ biết đánh, Kì thánh nếu đã tự phong mình là Kì thánh, chắc
hẳn phải vô cùng thông thạo, như vậy, nàng trêu đùa hắn một chút chắc
cũng không sao đúng không?
Tô Tất thầm cười lạnh mấy tiếng, dời mắt về phía Kì thánh, bình tĩnh nhìn
hắn, “Cờ tướng? Đó là cái gì vậy? Ta chưa bao giờ nghe nói đến.”
Nguyên Du Vân vừa nghe Tô Tất nói vậy, liền tiếp lời, “Tiểu huynh đệ của ta
ngay cả cờ tướng là cái gì cũng không biết, làm sao mà đấu với ngươi
được? Quên đi, các ngươi đừng so cờ tướng gì đó nữa, cứ so cờ vây là
được rồi.”
“Việc này sao có thể?” Bạch Đỉnh Thiên không chút hảo ý đứng ra, không chịu
yếu thế mà nghênh đón ánh mắt của Nguyên Du Vân, lạnh lùng nói, “Nguyên
hộ pháp, vừa rồi ngươi đầu cơ trục lợi để bọn họ so tài nghệ mà không
phải võ nghệ, ta đã khoan nhượng lắm rồi, hiện tại nếu đã so tài nghệ,
đương nhiên đối phương đã nói so cái gì thì sẽ so cái đó, nào có chuyện
cò kè mặc cả? Chẳng lẽ lợi thế lại để các ngươi chiếm hết sao?”
“Họ Bạch kia, lâu nay bản tôn không giáo huấn ngươi nên da ngươi ngứa ngáy
có phải không?” Nguyên Du Vân thô bỉ xắn tay áo lên, muốn cùng Bạch Đỉnh Thiên đánh một trận.
Tô Tất thấy bầu không khí có chút bất thường, trong lòng thầm nghĩ, vẫn là nên thu lưới lại đi, nếu thật sự bị đổi thành cờ vây, nàng chắc khóc
không ra nước mắt mất. Vì thế, nàng một tay giữ chặt cánh tay thon dài
của Nguyên Du Vân, nở nụ cười sáng đến chói mắt với hắn, ngọt ngào nói,
“Đại ca, chẳng lẽ huynh không tin ta sao?”
Nguyên Du Vân nhìn vẻ mặt của Tô Tất, có chút kinh ngạc, biết trong lòng nàng
đã có chủ ý, nhưng mắt vẫn hoài nghi mà liếc Tô Tất vài lần, bởi vì hắn
thật sự không nghĩ ra nàng đến tột cùng là muốn làm như thế nào để
thắng? Nàng rốt cuộc là dựa vào cái gì đây? Phải biết rằng trong lúc
đánh cờ chỉ trong phút chốc mà có bao nhiêu biến đổi, người khác thật sự có muốn giúp nàng cũng không được.
Tô Tất không thèm giải thích, bởi vì hành động sẽ là cách giải thích tốt
nhất. Nàng thản nhiên nhìn Kì thánh, không nóng không lạnh nói, “Ngươi
thật sự muốn cùng ta so cờ tướng sao?”
“Lão phu sẽ không đánh cờ vây.” Kì thánh không chút e dè nói. Suốt bao nhiêu năm qua hắn chỉ tập trung nghiên cứu cách đánh cờ, nhưng chỉ có mấy
huynh đệ bọn họ mới biết rằng cái hắn nghiên cứu là cờ tướng chứ không
phải cờ vây.
“Vậy được rồi, cờ tướng thì cờ tướng, chỉ có điều trước lúc đánh ngươi phải
nói rõ luật cho ta, ta thật sự không biết chút gì a.” Tô Tất chìa hai
tay ra, nhún vai, một bộ bó tay.
Kì thánh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tô Tất, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, lập tức
phất tay nói, “Quên đi, ngươi đã không biết gì hết thì so làm gì nữa?
Không so nữa không so nữa!”
Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, lời nói ra miệng đầy vẻ khiêu
khích, “Lão nhân gia ngươi không phải sợ sẽ thua trong tay lính mới như
ta, không còn mặt mũi, nên mới không dám đấy chứ?” Phép khích tướng dùng với người như Kì thánh vô cùng hữu hiệu.
Quả nhiên đúng như dự liệu của Tô Tất, Kì thánh nghe vậy lập tức đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt Tô Tất, lạnh lùng nói, “Được! Được lắm! Thiên đường
rộng mở không chịu đi, địa ngục không cửa lại muốn xuống! Ngươi đã tự
mình muốn tìm chết thì ta cần gì phải hạ thủ lưu tình? Ta sẽ đánh cho
đến khi trên người ngươi không còn lấy một mảnh giáp mới thôi!”
“Ngươi xác định khẳng định và chắc chắn rằng ta sẽ thua sao? Thật nực cười.”
Tô Tất kiêu ngạo cười, “Cho dù là lần đầu tiên chơi loại cờ này, bổn cô
nương cũng tuyệt đối không thua trong tay ngươi.”
Thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng lời nói hùng hồn của Tô Tất chỉ là rắm thối.
Trên đời này có thiên tài, nhưng những thiên tài này đều phải trải qua tôi
luyện dùi mài mới thành tài được. Với tài hội họa và thơ ca thiên phú
vừa rồi của nàng, ở tuổi đấy, ở hai phương diện này luyện được đến trình độ đó là đã khiến người ta kinh động lắm rồi, bây giờ còn muốn so cờ
thắng cả Kì thánh? Trong khi nàng còn chưa bao giờ tiếp xúc với cờ
tướng?
Nếu lần này nàng có thể thắng, heo mẹ chắc có thể leo được cả cây.
Cho nên hầu như tất cả mọi người đều không tin rằng Tô Tất sẽ thắng, ngoại
trừ Nguyên Du Vân vô cùng tin tưởng nàng ra. Bởi vì lúc đi cùng Tô Tất,
hắn đã biết bao nhiêu lần phải kinh ngạc đến chết lặng. Những chuyện này nếu là người khác thì chắc chắn không có khả năng, nhưng nếu là Tô Tất, thì không có gì là không thể.
Vì thế hắn cười tít mắt vỗ vỗ vai Tô Tất, nhìn Kì thánh cười hả hê, sau đó dặn dò nàng, “Tiểu huynh đệ, ca ca ta sẽ chờ xem kịch vui.”
Tô Tất cười gật đầu, “Nhất định sẽ không cô phụ sự mong đợi của đại ca, ta sẽ diễn vở kịch hay nhất cho huynh coi. Nhưng đại ca a…..huynh muốn đợi đến khi nào mới trả tiểu tuyết hồ cho ta đây?” Lúc trước vì muốn giúp
Nguyên Du Vân tìm kiếm nên mới để tiểu tuyết hồ tạm thời đi theo hắn,
thế nhưng hắn cũng đã trở lại, tiểu tuyết hồ của nàng vậy mà lại chưa
thấy tăm hơi, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Yên tâm, tiểu gia hỏa kia chơi vui lắm, ngươi cứ yên tâm chờ đi, chờ đến
lúc nó trở về đảm bảo sẽ khiến ngươi vô cùng kinh ngạc.” Nguyên Du Vân
chỉ bật mí một chút rồi nhanh chóng ngậm chặt miệng, để Tô Tất đứng đấy
há miệng chẳng biết nói gì. Tô Tất không còn cách nào khác, chỉ có thể
im lặng cùng Kì thánh tỷ thí.
Kì thánh quả nhiên giải thích cho Tô Tất vô cùng cẩn thận: “Bàn cờ bao gồm chín hàng dọc và mười hàng ngang, cắt nhau tại chín mươi điểm, khoảng
trống ở chính giữa bàn cờ gọi là ‘Hà giới’, hai bên mỗi bên có bốn ô
được chia bằng hai đường chéo gọi là ‘cửu cung’…..” Tiếp đó hắn còn giải thích cả bàn cờ, quân cờ, cách đánh trong các tình huống khác nhau.
Giảng giải kĩ càng không khác gì các giáo sư ở hiện đại. Kì thánh mặc dù đã nghiên cứu cờ tướng nhiều năm, nhưng bảo hắn dùng miệng thuật lại, quả thực có chút làm khó hắn. Tuy rằng
hắn đã giải thích kỹ càng lắm rồi, nhưng người nghe lại như như lọt vào trong sương mù, chỉ có điều Tô Tất vẫn cười cười bảo đã hiểu.
Như vậy mà cũng hiểu? Chẳng lẽ nàng ta thật sự là thiên tài trong thiên tài sao? Gần như tất cả mọi người đều mê mang nhìn Tô Tất. Nếu không phải hiểu rõ bản tính của huynh đệ
bọn họ, bọn họ có lẽ đã cho rằng Kì thánh cố tình giải thích khó hiểu
như thế.
Thế nhưng, Tô Tất và Kì thánh càng chơi, mọi người lại càng nghệt mặt ra….
Vốn tưởng rằng Tô Tất vừa ra tay sẽ lập tức bị đánh không còn một mảnh
giáp, ai ngờ đã qua thời gian một nén nhang mà nàng vẫn còn cầm cự được, lại còn có vẻ như nàng và Kì thánh ngang tài ngang sức….Không phải quá
khó tin sao? Nàng có còn là người không?
Ván cờ nhanh chóng rơi vào cục diện bế tắc.
Tô Tất không thể không thừa nhận Kì thánh thật sự có bản lĩnh, không hổ là người đã nghiên cứu cờ tướng nhiều năm, cho dù ở hiện đại cũng được coi là cao thủ, nhưng đáng tiếc, hôm nay hắn lại gặp phải cao thủ trong cao thủ, cho nên thất bại thảm hại là đã định rồi.
“Pháo 8 bình (ngang) 5.” Tô Tất chậm rãi di chuyển quân cờ. Vừa rồi nàng bày bố mê trận, Kì thánh quả nhiên mắc mưu đuổi theo, tốt lắm, chờ hắn sập bẫy, nàng sẽ giăng túi bắt tướng quân.
Quả nhiên như sở liệu của Tô Tất, Kì thánh nhìn thấy ánh sáng giữa cục diện bế tắc, sơ hở của đối phương tuy nhỏ nhưng lại gần như trí mạng, vì thế hắn không chút do dự đuổi theo, khó nén hưng phấn nói, “Pháo 7 bình 5!”
Tô Tất thầm vui mừng, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Kì thánh thất bại, thực ra phần lớn là vì hắn tự kiêu khinh địch. Hắn khinh thường nàng là lính mới, cho rằng không một ai có thể đánh bại mình. Mà Tô Tất ở vị trí thuận lợi, có thể phát hiện ra nhược điểm của đối phương, sau đó cho hắn một kích trí mạng, nên việc hắn thua là đã định.
“Mã 5 tiến 3.” Tô Tất bất động thanh sắc di chuyển mã, tiến tới gần tướng.
“Pháo 5 bình 6.” Kì thánh không chút hay biết, di chuyển pháo bám sát mã.
“Xe 6 bình 5.” Một chiêu này của Tô Tất , khiến toàn thân Kì thánh toát mồ hôi lạnh, giờ phút này hắn đã nhận ra sự bất thường, nhưng không đúng chỗ nào lại không nói được.
Mọi người chỉ thấy sắc mặt Kì thánh có chút tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt hắn dán chặt lên bàn cờ, không hề nhúc nhích.
Khóe miệng Tô Tất vẫn khẽ nhếch lên như cũ, nàng bất động thanh sắc nhìn Kì thánh. Đến giờ mới nhìn ra cái bẫy này sao? Đã muộn rồi.
Kì thánh suy tư một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Tô Tất, sau đó bình tĩnh nói: “Tướng 5 bình 4.”
Tô Tất không chút do dự cầm lấy mã đập lên trước: “Mã 5 tiến 4.”
“Tướng 4 tiến 1.” Kì thánh lúc này giống như Sở bá vương bị thập diện mai phục, để Lưu Bang chém cho sứt đầu mẻ trán, dồn đến đường cùng.
Tô Tất cười cười, cầm lấy xe từng bước một chậm rãi đặt lên ô chéo, “Xe 5 bình 6, chiếu tướng!”
Đúng vậy, Kì thánh bị nàng chiếu tướng, không có lấy một đường để chạy.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến chết người……
Trên mặt Kì thánh đầy mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà nhìn Tô Tất, run rẩy chỉ tay vào nàng, “Ngươi, ngươi, ngươi…..rốt cuộc là người, là quỷ hay là thần?”
“Thua người ta có thấy không phục cũng cũng đừng có cho rằng ta có thân phận đặc biệt chứ?” Tô Tất đẩy bàn cờ lên phía trước, bình tĩnh đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, hếch cằm thong thả nói, “Bộ chưa nhìn thấy thiên tài bao giờ sao?”
Thiên tài…..cũng đã từng thấy, nhưng lại chưa từng thấy thiên tài nào như vậy a…..
Nàng vừa mới tiếp xúc với cờ tướng, chỉ mới đánh lần đầu, đã thắng được Kì thánh…..Việc này, việc này, việc này sao có thể chấp nhận được a, không định để cho người ta sống nữa
sao? Kì thánh sụp đổ, suýt rớt cả nước mắt.
Họa thánh cũng Thư thánh đều tiến lên vỗ vai huynh đệ của mình, thở dài an
ủi nói, “Hãy nén bi thương, huynh đệ chúng ta đều đã trải qua cảm giác
đó rồi.” Ban nãy bọn họ bị Tô Tất ngược chẳng kém hắn, nhưng vẫn cố gắng sang đây an ủi.
Gặp được một thiên tài biến thái như thế này, thật không biết là may mắn hay là xui xẻo đây.
Có một loại người như thế, từ nhỏ đã khiến cho thế nhân phải tự ti, Tô Tất có lẽ là do ông trời gửi xuống nhân gian để đả kích con người.
Lại một chuyện khó tin nữa, xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có muốn thay đổi
cũng không được. Kì thánh cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thua, khuôn mặt trắng bệch khom lưng trong đám người, hắn như già hơn đến mấy chục tuổi.
Cũng đúng, gặp phải loại siêu cấp thiên tài như Tô Tất, có ai lại không bị đả kích? Nếu bọn họ biết Tô Tất trong vòng một năm ngắn ngủn đã liên tiếp đột phá bốn cấp, chỉ sợ mặt sẽ lại càng thêm tái nhợt, đi sẽ lại càng không vững đi?
Trong lúc xung quanh đang một mảnh yên tĩnh, thì một giọng nói già nua vang lên, Tô Tất ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đó là Cầm thánh. Trong bốn thánh cầm kỳ thư họa, nàng chỉ còn duy nhất một vị chưa tỷ thí.
Qua ba trận đấu trước, thái độ của Cầm thánh với Tô Tất đã hoàn toàn thay đổi, hắn không còn dám khinh thường nàng nữa. Bởi vì hắn biết, nếu lần đầu tiên là may mắn, lần thứ hai là trùng hợp, với bộ dáng tự tin đó thắng
luôn cả lần thứ ba, vậy thì tuyệt đối là có thực lực, thực lực vô cùng
mạnh là đằng khác.
“Tô cô nương, ba vị huynh đệ của lão phu đều đã bại trong tay cô nương, một khi đã như vậy thì đấu thêm một trận cho chẵn đi, lão phu xin phép được thách đấu với
cô nương, cô nương có dám ứng chiến?” Mặc dù bị biểu hiện chấn kinh của
Tô Tất làm cho kinh hãi, nhưng trong lòng Cầm thánh vẫn còn một chút hy vọng. Chẳng lẽ nàng lại thật sự là thiên hạ kiệt xuất, tinh thông toàn bộ cầm kỳ thư họa sao? Hắn vẫn không tin.
Tô Tất biết, trận đấu hôm nay với Cầm thánh là không tránh khỏi, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy mình cần phải chùn bước. Thực ra trong bốn bộ
môn cầm kỳ thư họa, thứ mà nàng tự tin nhất chính là âm luật, ở phương
diện này nàng cũng có bản lĩnh nhất.
Huống hồ sau khi tới thế giới này, nàng đã cơ duyên xảo hợp mà lấy được tiên thiên cầm phổ từ tay thái hậu, hơn nữa lúc ở trong điện lại nhờ Tiểu Cảnh mà tìm được Ngọc Văn Địch, điều này
còn khiến nàng tự tin gấp bội. Trận này với Cầm thánh, nàng vô cùng tự
tin.
“So âm luật sao? Có gì khó chứ, ta sẽ ứng chiến, chỉ không biết là so như thế nào?” Tô Tất mỉm cười đứng đấy, bình tĩnh như gió.
“So âm luật cũng so linh lực.” Trước tiên mặc kệ âm luật của Tô Tất như thế nào, Cầm thánh đã sớm nhìn ra linh lực của Tô Tất không đủ, nếu rót linh lực vào âm luật, phần thắng của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nguyên Du Vân vừa
nghe, lập tức bực bội lớn tiếng, “Chỉ được so âm luật, không thể so linh lực, nếu muốn so linh lực thì xuất thủ đánh một trận không phải tốt hơn sao, còn so âm luật làm gì nữa?” Lời này của hắn rõ ràng là đang giúp
Tô Tất, ai cũng có thể nhìn ra.
Bạch Đỉnh Thiên vô thanh vô tức tiến lên trước, không chút yếu thế cười lạnh nói, “Được lắm, vậy
không so âm luật nữa, bắt đầu đánh luôn đi, ai thắng ai thua không phải
rõ ràng rồi sao?” Hắn thực không hiểu Tô Tất là cái loại thiêu thân gì,
đến Cầm thánh cũng dám so, dù sao vừa rồi biểu hiện của nàng cũng khiến
người ta vô cùng chấn động, không thể không đề phòng.
Cầm thánh bất động thanh
sắc đứng một chỗ, quay sang thản nhiên nói với Tô Tất, “Nếu ba vị đệ đệ
đều so tài nghệ, vậy ta đây thân là ca ca tất nhiên cũng không thể ngoại lệ, chỉ có điều trước giờ đánh đàn ta đều dùng linh lực để tăng âm, nếu không dùng linh lực, vậy có so cũng như không.”
Cầm thánh là tiên thiên
cường giả, linh lực của hắn so với Tô Tất mạnh mẽ dồi dào gấp mười lần,
nếu là bình thường, Tô Tất thua là cái chắc, nhưng hiện tại….
Vừa rồi Tiểu Cảnh đã sớm âm thầm trao đổi với nàng, nói với nàng rằng đánh bại Cầm thánh, dễ như
trở bàn tay. Hoá ra từ lúc Tiểu Cảnh trở lại Ngọc Văn Địch, liền như cá
gặp nước, vô cùng sung sướng và thoài mái, bởi vì lúc trước Tiểu Cảnh
chính là do Ngọc Văn Địch tạo ra.
Có thể tạo ra Tiểu
Cảnh, chứng tỏ Ngọc Văn Địch này đã thành tinh từ mấy ngàn năm trước ,
như vậy linh lực ẩn chứa trong nó cường đại đến mức nào, ai mà biết? Từ
lúc Tô Tất hiểu rõ bí mật này, liền lớn tiếng nói với Tiểu Cảnh: Có Ngọc Văn Địch trong tay, giang hồ còn ai phải sợ?
Hiện giờ Cầm thánh muốn
cùng nàng so linh lực đúng không? Nàng còn ngại linh lực trong Ngọc Văn
Địch quá dồi dào đây. Nếu hắn đã muốn lấy trứng chọi đá, vậy cứ để hắn
mở to mắt mà nhìn đi.
Cầm thánh không biết từ đâu lấy ra một cái đàn, ngay ngắn ngồi trên chiếu,
Tiếng đàn vang lên, hoa phá trường không, áp chế toàn bộ phàm âm ầm ĩ.
Tiếp đó, tiếng đàn hoán
chuyển, giống như nước chảy róc rách, sạch sẽ trong suốt, mang đến sự an tĩnh và bình yên, tựa như có thể gột rửa tâm hồn.
Đàn tốt, âm tốt, tài nghệ cũng tốt!
Tô Tất cười cười, nàng nhớ
lúc trước trong hoàng cung Đông Vân Quốc cũng có một trận đánh đàn tỷ
thí, lúc đó Tiết Tuyền Y khi dễ Thất công chúa hại đàn của Thất công
chúa đứt dây, sau đó nàng giúp Thất công chúa trút giận, làm đứt dây
trên chiếc đàn cổ “Thiên Minh” của Tiết Tuyền Y, rồi dẫn đến hàng loạt
chuyện hay khác.
Khóe môi nàng khẽ nhếch, mặt hếch lên, không biết từ lúc nào đã lấy Ngọc Văn Địch mà nàng tận lực che dấu trong ống tay áo ra.
Thân mình Tô Tất hơi nghiêng sang phải,
mắt nhìn về phía trước, cằm hơi nâng lên, thầm trao đổi với Tiểu Cảnh
rồi đặt sáo lên môi thổi.
Một hồi hoa phá trường
không, nhẹ nhàng bay bay trong đại điện mênh mông, như than như khóc,
như ai như oán, tiếng sáo nức nở nghẹn ngào, khiến người nghe muốn rơi
lệ.
Cầm thánh thấy giai điệu
của mình bị cắt ngang, không khỏi thầm bực bội, lòng có chút xáo trộn,
lại tính dùng linh lực để nâng cao âm lượng, trọng âm vang lên, như lưỡi dao sắc bén.
Tô Tất có cả Ngọc Văn Địch
và Tiểu Cảnh hỗ trợ, sao có thể thiếu linh lực được? Hơn nữa cho dù Tô
Tất bất động, Tiểu Cảnh cũng sẽ tận lực mà giúp nàng.
Trong lúc nhất thời, cũng
không biết Tô Tất dùng lực như thế nào, chỉ thấy khi tiếng đàn cất cao
lên thì tiếng sáo cũng theo lên cùng, tiếng sáo như đom đóm dưới trăng,
lúc sáng lúc tối, như than như khóc, vương vấn trong đại điện, dính lấy
tiếng đàn.
Tiếng đàn vì muốn thoát
khỏi tiếng sáo, sau khi tăng linh lực thì lại càng vang cao, cuối cùng,
cho dù là “Lôi Minh” đứng đầu trong tam đại đàn cổ, cũng không chịu đựng nổi mà đứt dây. “Tinh —” Một dây đứt. “Tinh —” Lại một dây nữa.
Đối mặt với việc này, Cầm
thánh quả thực không thể tin vào mắt mình. Hắn vốn cho rằng sau khi linh lực đạt tới một trình độ nhất định, Tô tất sẽ chùn bước, nhưng ai ngờ,
cây sáo trong tay nàng lại như ẩn chứa linh lực vô tận, cho dù hắn tăng
linh lực lên bao nhiêu thì đối phương cũng có thể đuổi kịp…. Trời ạ, Tô
Tất rõ ràng chỉ mới là thập cấp thôi a, vì sao nàng lại có được linh lực của tiên thiên?
Cầm thánh đời này chưa từng gặp qua chuyện nào quái dị như thế, không chỉ hắn, tất cả những người
có mặt tại đây, bao gồm cả Nguyên Du Vân, đều không thể che dấu vẻ chấn
động và hồ nghi trên mặt, chỉ có điều ánh mắt Nguyên Du Vân lại chỉ tập
trung vào Ngọc Văn Địch mang đến kỳ tích kia.
Hắn chịu trách nhiệm canh
giữ bên trong điện, tất nhiên biết tầm quan trọng của cây sáo đó, có rất ít người biết rằng cây sáo đó đã từng thuộc sở hữu của Đại lĩnh chủ
trong truyền thuyết, bởi vì cơ duyên xảo hợp nên mới rời vào tay cung
chủ của Bạch Vân Cung. Nhưng, nghe nói ngoài Đại lĩnh chủ ra thì không
một ai có thể thổi được, vì sao Tô Tất lại…. Nàng đến tột cùng là quái
vật gì đầu thai a?
Mỗi khi Nguyên Du Vân cho
rằng mình đã hiểu rõ Tô Tất, thì liền phát hiện hắn càng cách xa chân
tướng hơn. Bản thân Tô Tất tựa như một câu đố nghìn đời nan giải, trên
người nàng mang theo nhiều sắc thái thần bí và khả năng dễ dàng tạo ra
kỳ tích.
Cầm thánh không chấp nhận chịu thua, vẫn cố chấp chống lại.
Tô Tất thấy vậy chỉ cười nhạt, thanh âm nghẹn ngào đau đớn chợt biến, tiếp đó là âm điệu hùng hồn đanh thép vang lên.
“Lôi Minh” của Cầm thánh
giống như “Thiên Minh” trong tay Tiết Tuyền Y lúc trước, bị Tô Tất đánh
lui, cuối cùng quân lính tan rã, chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Nếu nói tiếng đàn của Cầm
thánh là nước chảy róc rách, vậy tiếng sáo của Tô Tất chính là biển cả
mênh mông, đại khí hào hùng. Dùng sáo mà có thể thổi ra được đại khí hào hùng như vậy? Đúng, người khác thì không thể, nhưng Tô Tất lại có thể,
đây chính là kỳ tích mà nàng tạo ra.
Nhắm mắt lại, giống như có
thể nhìn thấy núi cao sừng sững, thảo nguyên vắng vẻ mênh mông, tuyết
vực cao nguyên, thu thủy trường thiên, thiên nhiên vô biên vô hạn, khiến người ta no mắt.
Tựa như trong lòng không còn một chút bụi bẩn, tựa như tâm hồn được gột rửa sạch sẽ….
Không biết đã qua bao lâu, khúc nhạc kết thúc, mọi người lặng im, thời gian như ngừng lại.
Ước chừng qua khoảng một
nén nhang. “Bộp bộp bộp —” Nguyên Du Vân là người đầu tiên vỗ tay, sau
đó tiếng vỗ tay thưa thớt lần lượt vang lên, cuối cùng là vỡ òa bùng nổ. “Tốt! Tốt lắm!” Nguyên Du Vân nhịn không được lớn tiếng hô. Hắn nói đâu có sai, mắt nhìn tựa như có thể nhìn thấu nàng, nhưng trên người nàng
lại toát ra ánh sáng bí ẩn, khiến mọi người đều không thể rời mắt.
Khúc nhạc ở cảnh giới cao siêu như vậy,
hắn sống nhiều năm như thế mà vẫn chưa bao giờ được nghe. Đến cả Nguyên
Du Vân mà còn chưa nghe qua, mấy vị trưởng lão ở Ẩn Dật Thôn đương nhiên cũng chưa có vinh dự đó.
Cầm thánh mặc dù thua, thậm chí “Lôi Minh” còn bị phá hỏng, nhưng trên mặt hắn không có lấy một
chút bực bội, càng không có vẻ không cam lòng, trong mắt chỉ tràn đầy vẻ bội phục. Sinh thời được nghe thấy khúc nhạc như thế này, hắn cho dù
chết cũng có thể nhắm mắt.
Cũng khó trách. Lúc trước
Tô Tất lấy danh Mộng Điệp tiên tử, trên phương diện âm luật, hoành hành
khắp đại lục. Lúc vẫn còn là bát cấp, nàng trong hoàng cung dùng một
khúc đàn làm bốn bàn kinh hãi. Hiện giờ, nàng không chỉ có thực lực của
thập cấp, lại còn có Ngọc Văn Địch, không phải chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai sao, mà còn thêm cả việc nàng chỉ mới mười mấy tuổi, còn
có thể không khiến người ta phải chấn động? “Ta thua…..” Cầm thánh dứt
khoát nhận thua, trong lời nói mảy may không có chút oán trách, hắn
ngược lại khiêm tốn thỉnh giáo, “Nếu có thời gian, không biết Tô cô
nương có thể chỉ giáo?”
Tô Tất thấy hắn khiêm tốn
như vậy, cũng có hảo cảm, liền cười nói, “Không dám không dám, có cơ hội mọi người hãy hộ trợ luận bàn với nhau, đừng nói tới hai chữ chỉ giáo.”
Như vậy, Tô Tất một hơi
đánh bại cả bốn vị cầm kỳ thư họa, hiện giờ cũng chỉ còn lại Nguyên Du
Vân, Bach Đỉnh Thiên và Lão Ngoan Đồng.
Nguyên Du Vân và Bạch Đỉnh
Thiên tất nhiên là phải chờ hai năm nữa, hiện tại với thực lực của nàng, ngay cả lông của bọn họ cũng không chạm vào được, chỉ có nước tự tìm
chết. Về phần Lão Ngoan Đồng….. Ánh mắt Tô Tất rơi trên người hắn, hắn
lập tức nhảy ra, chỉ vào Tô Tất oang oang nói. “Nhanh lên một chút, mau
so tài với Lão Ngoan Đồng ta, nhanh lên nhanh lên, việc tốt như vậy ta
sao có thể đợi những hai năm nữa.” Lão Ngoan Đồng mặc dù trí lực thua
kém bốn vị cầm kỳ thư họa, nhưng lại chuyên chú nghiên cứu võ học, nên
võ công lại cao hơn bốn vị kia một tầng.
Muốn so với Lão Ngoan Đồng, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức. “Vậy, ngươi muốn so cái gì
đây?” Tô Tất cười hì hì nhìn hắn, vô tâm vô phế đề nghị, «Hay là, chúng
ta thi nấu ăn đi?” “Nấu ăn…. Ai nha, không được không được, nha đầu
ngươi lại trắng trợn muốn chiếm lợi thế như vậy, đồ ăn ngươi nấu ngon
thế, ai so được với ngươi a?” Lão Ngoan Đồng cật lực cự tuyệt.
Bạch Đỉnh Thiên không có hảo ý đề nghị,
“Lão Ngoan Đồng, ngươi không muốn giúp các huynh đệ của ngươi báo thù
sao? Muốn báo thù, tất nhiên là phải luận võ rồi.”
Lão Ngooan Đồng nghe vậy
mắt liền sáng lên, Tô Tất thầm căng thẳng, mắng thầm Bạch Đỉnh Thiên một câu, miệng lại oán giận nói với Lão Ngoan Đồng, “Luận võ cũng được a,
chỉ có điều nửa ngày này ta vừa hao tổn trí lực lẫn thể lực, cơ thể còn
chưa hồi phục lại. Không giống như Lão Ngoan Đồng ngươi, một chút khí
lực cũng chưa hao tổn, cơ thể còn sung sức. Ai, Lão Ngoan Đồng, ta ứng
chiến cũng được, chỉ là nếu sau này người ta hỏi ta vì sao lại thua thì
ta sẽ cứ chiếu theo tình hình hiện giờ mà kể thôi.”
Tô Tất lấy lui làm tiến,
còn thuận tiện uy hiếp Lão Ngoan Đồng, hắn sợ nhất bị người khác chiếm
tiện nghi, cũng sợ nhất bị người khác coi thường, nếu hiện tại lợi dụng
khi Tô Tất đang suy yếu, cho dù đánh bại nàng thì hắn cũng chả vinh
quang gì, lại còn rất nhục nhã.
Nghĩ đến đây, Lão Ngoan
Đồng oán hận trừng mắt liếc Bạch Đỉnh Thiên, hừ một tiếng, “Ta nói họ
Bạch ngươi, không có việc gì đừng nói ba lời rắm thối, Lão Ngoan Đồng ta không có vô sỉ như ngươi.”
Thấy mặt Bạch Đỉnh Thiên
hết hồng rồi lại trắng, vẻ mặt kinh ngạc, Tô Tất đột nhiên cảm thấy tức
cười, nhịn không được phì một tiếng. Dù sao cũng đã sớm đắc tội với lão
thất phu đó rồi, không bằng cứ đắc tội thêm chút nữa, có bản lĩnh thì
hắn đánh bại Nguyên Du Vân rồi tới giết nàng đi.
Nếu như không có Nguyên Du
Vân bảo vệ, chỉ với một tiếng cười nhạo này của Tô Tất, Bạch Đỉnh Thiên
đã có thể đem nàng bầm thây vạn đoạn rồi. Nhưng đây lại là thế giới
cường giả vi tôn, Nguyên Du Vân mạnh hơn hắn rất nhiều, hơn nữa hắn ta
còn nói sẽ bảo vệ Tô Tất, nên hắn tạm thời không dám manh động.
Cục tức này, Bạch Đỉnh Thiên nén giận mà nuốt xuống.
Lão Ngoan Đồng ôm đầu suy nghĩ, với chỉ
số thông minh của hắn thì có thể nghĩ ra biện pháp gì chứ? Vì thế Tô Tất dứt khoát vung tay lên, “Hay là chúng ta chơi đố vui đi?»
Trên đời này việc mà Lão
Ngoan Đồng thích nhất chính là chơi, vừa nghe nói được chơi, lập tức
hứng thú chạy đến trước mặt Tô Tất, kích động hỏi, “Được, được, ta thích ta thích. Chỉ có điều, chơi như thế nào đây?”
“Thực ra rất đơn giản,
chúng ta mỗi người ra một câu đố cho đối phương trả lời, nếu trả lời
được thì sẽ tiếp tục, còn nếu không trả lời được thì phải nhận thua, vậy được không?”
So trí lực với Lão Ngoan Đồng, Tô Tất
quả thực chiếm lợi thế rất lớn. Điểm này Cầm thánh cũng nhìn ra, chỉ
thấy hắn nhíu mày nói, “Nếu so như vậy, tam đệ thua chắc rồi còn gì.”
Phải biết rằng cô nương
trước mặt vừa rồi xuất ra tài hoa bất thế khiến bọn họ đến giờ vẫn còn
run sợ, lấy việc làm thơ làm ví dụ đi, có ai làm thơ mà dễ dàng như mua
cải trắng giống nàng không?
Tô Tất nghĩ lại, cũng hiểu được mình
chiếm quá nhiều lợi thế, liền vung tay dứt khoát nói, “Vậy thì tất cả
các ngươi đấu với mình ta là được. Ta ra câu đố, các ngươi ai cũng có
thể trả lời, chỉ cần trả lời được, sẽ coi như Lão Ngoan Đồng thắng; Các
ngươi ra đề, một mình ta trả lời, không trả lời được thì xem như ta
thua, thế nào?”
Bọn họ bên kia ngũ đại
trưởng lão cộng thêm hai vị hộ pháp, mà Tô Tất ở bên này lại chỉ có một
mình, Tô Tất không những không chiếm được ưu thế, ngược lại còn rơi vào
thế hạ phong.
Chỉ có điều, bên kia mặc dù nhiều người, thế nhưng lại có Lão Ngoan Đồng, với tính cách của
hắn….chắc chắn sẽ không chịu tiếp thu ý kiến của người khác, cho nên bên kia nhiều người cũng chỉ để cho đẹp mà thôi. Đây là Tô Tất nắm chắc
tính tình của Lão Ngoan Đồng, cũng là để xây dựng thế bất bại cho mình.
“Lão Ngoan Đồng, ngươi ra đề trước hay ta ra trước?”