Người đàn ông ấy tới lúc mười một giờ sáng nay. Nào, có hai loại
mười-một-giờ-sáng đối với một công ty quy mô nhỏ như công ty chúng tôi.
Nghĩa là, hoặc vô cùng bận rộn hoặc vô cùng rảnh rỗi. Không có chuyện
vừa nọ vừa kia. Vậy là vào lúc mười một giờ sáng, chúng tôi hoặc đang
bận quýnh lên không để ý đến thứ gì hoặc là đang mơ mộng linh tinh không để ý đến thứ gì. Những việc lỡ cỡ, nếu có một thứ gọi như vậy, chúng
tôi để đến chiều mới giải quyết.
Đang mười một giờ sáng thuộc
loại thứ hai thì người đàn ông ấy tới. Thêm nữa lại là một cái mười một
giờ rảnh rỗi một cách lạ thường. Nửa đầu tháng Chín bận như điên, rồi
sau đó công việc chậm thê thảm. Ba người trong công ty đi nghỉ một kỳ
nghỉ hè đã bị hoãn lại một tháng, nhưng ngay cả khi ấy đám nhân viên còn lại vẫn được giao nhiệm vụ gọt bút chì và những việc thú vị khác. Bản
thân tay đối tác của tôi ra ngân hàng rút tiền, trong khi ai đó chạy qua phòng trưng bày thiết bị nghe nhìn gần đó để nghe những đĩa nhạc mới
ra. Cô thư ký ở lại trực điện thoại trong lúc giở mấy trang "Mẫu tóc ùa
thu" của một tạp chí dành riêng cho phụ nữ.
Người đàn ông mở cửa
văn phòng không một tiếng động, và cũng đóng không một tiếng động. Không phải là ông ta cố gắng một cách có ý thức phải đi lại gượng nhẹ. Nó như là bản năng thứ hai của ông ta vậy. Đến độ cô thư ký không hề nhận biết sự hiện diện của ông ta. Người đàn ông đi đến bàn cô thư ký và chăm chú cúi nhìn cô trước khi cô chú ý đến ông.
"Tôi có một việc muốn
bàn với sếp của cô," ông ta lên tiếng. Ông ta nói như thể người ta lướt
bàn tay đeo găng trắng trên mặt bàn.
Điều gì xảy ra mang ông ta
lại đây? Cô ngước nhìn người đàn ông. Đôi mắt ông ta quá soi mói để là
một khách hàng, trang phục ông ta quá tinh tế để là một thanh tra thuế,
diện mạo ông ta quá tri thức để là một viên cảnh sát. Tuy vậy cô không
thể nghĩ ra ông ta làm nghề gì. Người đàn ông này, một mẩu hung tin tao
nhã giờ đang đe dọa cô, không biết từ đâu hiện ra.
"Tôi e là lúc
này ông ấy đi ra ngoài," cô nói, đóng sập cuốn tạp chí lại. "Ông ấy nói
sẽ quay trở lại trong vòng ba mươi phút nữa."
"Tôi sẽ đợi," người đàn ông tuyên bố không chút do dự. Có vẻ như một kết luận đã được định trước.
Cô tự hỏi có nên hỏi tên ông ta. Cô quyết định không hỏi mà chỉ đưa ông ta ra chỗ tiếp tân. Người đàn ông chọn một chỗ ngồi trên chiếc xô pha màu
xanh da trời, bắt tréo chân, ngó trân trân chiếc đồng hồ điện tử treo
tường thẳng trước mặt mình, ngồi im. Ông ta không hề nhúc nhích lấy một
ly. Khi cô mang cho ông ta một ly trà lúa mạch một lát sau đó, ông ta
vẫn ở tư thế cũ.
"Ngay tại chỗ cậu đang ngồi đấy," tay đối tác
của tôi nói. "Ông ta ngồi đó nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ ở cùng một tư thế trong suốt ba mươi phút."
Tôi nhìn chiếc xô pha mình đang ngồi, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ, rồi nhìn lại tay đối tác của tôi.
Mặc dù thời tiết cuối tháng tách dòng bên ngoài nóng bất thường, người đàn
ông ăn mặc khá trang trọng. Một cách hoàn hảo. Cổ tay áo sơ mi trắng của ông ta thò ra chính xác là một centimet rưỡi từ tay áo của bộ lê màu
xám may rất khéo. Chiếc cà vạt sọc tông nhạt, thêm phần nổi bật với một
chút bất đối xứng, được thắt vô cùng cẩn thận. Đôi giày đen được đánh
sáng bóng.
Khoảng ba mươi lăm tới bốn mươi tuổi, cao độ một mét
bảy mươi lăm, không có chút mỡ thừa nào, bàn tay mảnh dẻ không lộ chút
nếp nhăn. Những ngón tay thon dài của ông ta gợi nhớ đến một đoàn xiếc
thú vẫn giữ những ký ức sâu đậm từ thời sơ khai bất chấp bao nhiêu năm
tháng luyện tập và kiềm chế. Móng tay của ông ta được chăm chút tỉ mỉ,
một hình cung sạch sẽ, hoàn hảo cuối mỗi ngón tay. Đôi bàn tay đẹp thật
sự, nhưng không hiểu tại sao lại tạo cảm giác không yên bình. Chúng
chứng tỏ mức độ chuyên môn hóa cao độ trong một lĩnh vực hiếm hoi nào đó – nhưng lĩnh vực đó là gì thì không ai thật sự biết.
Khuôn mặt
ông ta thậm chí còn khó đoán định hơn. Đó là khuôn mặt thành thật nhưng
vô cảm, một phiến đá trống trơn. Mắt mũi ông ta sắc cạnh, nghĩ lại thì
trông chúng như thể được rạch bằng dao rọc giấy, môi ông ta nhợt nhạt và mỏng dính. Ông ta hơi rám nắng, mặc dù rõ ràng không phải vì vui thú
nơi bãi biển và sân quần vợt. Nước da rám nắng đó chỉ có thể là kết quả
của một vầng mặt trời lạ kỳ nào đó chiếu sáng ở một bầu trời lạ kỳ nào
đó.
Ba mươi phút trôi qua rất chậm chạp. Một cách lạnh lẽo, đặc
quánh, cứng ngắc. Vào lúc tay đối tác của tôi trở lại từ ngân hàng, bầu
không khí trong phòng đã trở nên nặng nề rõ rệt. Người ta thậm chí có
thể nói là mọi thứ trong phòng gần như bị đóng đinh xuống sàn nhà.
"Tất nhiên, chỉ là có vẻ vậy thôi," tay đối tác của tôi nói.
"Tất nhiên," tôi nói.
Cô thư ký bị bỏ lại một mình kiệt sức vì bồn chồn. Đầy hoang mang, tay đối tác của tôi đến chỗ tiếp tân và tự giới thiệu là người quản lý. Chỉ khi ấy người đàn ông mới động đậy, ngay lúc đó ông ta lôi trong túi ra một
điếu thuốc mảnh dẻ, châm thuốc, và với một vẻ mặt đau đớn thổi ra một
hơi khói ngắn. Bầu không khí loãng ra tí chút.
"Chúng ta không có nhiều thời gian, vậy nên hãy nói chuyện này ngắn gọn thôi," người đàn
ông nói rất khẽ. Ông ta lôi trong ví ra một tấm danh thiếp cạnh sắc như
dao cạo đặt trên bàn. Tấm danh thiếp được ép kín, trắng một cách không
tự nhiên, được in dạng chữ nhỏ xíu, đen đậm. Không chức danh hay chi
nhánh, không địa chỉ, không số điện thoại. Chỉ có tên. Chỉ nhìn thôi
cũng đủ để làm đau mắt người ta. Tay đối tác của tôi lật tấm danh thiếp, thấy mặt sau hoàn toàn trống, liếc mặt trước lần nữa, rồi nhìn lại
người đàn ông.
"Tôi tin là cậu biết tên của người đó?" người đàn ông nói.
"Tôi biết."
Người đàn ông nhô cằm ra khoảng vài milimet và gật đầu ngắn gọn. Tuy vậy
hướng nhìn của ông ta không hề dịch chuyển chút nào. "Xin hãy đốt nó
đi."
"Đốt nó đi ư?" Tay đối tác của tôi chết lặng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
"Cái tấm danh thiếp ấy. Đốt nó đi. Ngay lập tức," người đàn ông nói sắc lạnh.
Tay đối tác của tôi vội vàng cầm chiếc bật lửa trên mặt bàn mà châm lửa đốt một góc danh thiếp. Hắn cầm cạnh của nó cho tới khi một nửa đã cháy
hết, rồi đặt nó vào trong chiếc gạt tàn pha lê lớn. Cả hai người nhìn
tấm danh thiếp cháy. Đến lúc tấm danh thiếp đã cháy thành tro trắng, căn phòng bao bọc trong yên lặng nặng nề như thể vừa có một vụ thảm sát.
"Tôi đến đây mang đầy đủ thẩm quyền của người đó," người đàn ông nói, phá vỡ sự yên lặng kéo dài. "Có nghĩa là mọi thứ tôi phát biểu từ nay trở đi
đại diện cho toàn bộ ý muốn và mong ước của người đó.""Mong ước...," tay đối tác của tôi nói to.
""Mong ước", một từ tao nhã để diễn đạt một vị trí cơ bản với một mục tiêu
được xác định," người đàn ông nói, "Dĩ nhiên, có những phương cách khác
để diễn đạt cùng một điều. Cậu hiểu chứ?"
Tay đối tác của tôi nhanh chóng diễn dịch trong đầu, "Tôi hiểu."
"Tuy vậy, đây không phải là một vấn đề mang tính nhận thức hay một vụ thông
đồng chính trị; đây hoàn toàn là một lời đề nghị kinh doanh," Kin doanh, người đàn ông phát âm, cho thấy ông ta là một người Nhật sinh ra tại
hải ngoại; hầu hết người Nhật sinh ra tại Nhật đều nói kinh doanh.
"Cậu là một nhà kin doanh, và tôi là một nhà kin doanh," ông ta nói tiếp.
"Trên thực tế chúng ta chẳng có việc gì để bàn ngoài chuyện kin doanh.
Hãy để những cuộc thảo luận liên quan tới những gì không thực tế cho
người khác. Chúng ta thống nhất thế chứ?"
"Tất nhiên rồi," tay đối tác của tôi nói.
"Vai trò của chúng ta là lấy những yếu tố không thực đang tồn tại mà nhào
nặn thành một hình thức tinh vi hơn để chúng có chỗ trong tổng thể hiện
thực. Hành động của con người hướng đến những điều không thực. Tại sao
lại như vậy?" người đàn ông dùng một câu hỏi tu từ. Ông ta sờ chiếc nhẫn đá xanh trên ngón giữa bàn tay trái của mình. "Bởi vì làm thế có vẻ đơn giản hơn. Thêm vào đó, có những hoàn cảnh trong đó những gì không thực
lại có thể tạo ra ấn tượng lấn át hiện thực. Tuy nhiên, kin doanh không
hề có chỗ trong thế giới không thực. Nói cách khác," người đàn ông nói,
tiếp tục sờ nhẫn, "chúng ta là một loài mà chỉ riêng việc tồn tại đã
đồng nghĩa với việc biến chuyển những khó khăn. Vì vậy, từ giờ trở đi
nếu bất kỳ điều gì tôi nói đòi hỏi những công việc hay quyết định khó
khăn từ phía cậu, tôi xin cậu hãy chịu khó chấp nhận. Đó là bản chất của vạn vật."
Giờ thì tay đối tác của tôi hoàn toàn không hiểu gì, dù vậy hắn vẫn gật đầu.
"Vậy thì tốt lắm, tôi sẽ trình bày mong ước của bên liên quan. Thứ nhất,
chúng tôi mong muốn rằng cậu ngừng xuất bản bản tin quan hệ công chúng
cậu thực hiện cho Công ty Bảo hiểm Nhân thọ "P"."
"Nhưng mà..."
"Thứ hai," người đàn ông ngắt lời, "chúng tôi mong muốn sắp xếp một cuộc nói chuyện với người thực sự chịu trách nhiệm thực hiện trang này."
Lôi từ trong túi ra một chiếc phong bì trắng, người đàn ông lấy ra một tờ
giấy gấp làm tư và đưa cho tay đối tác của tôi. Tay đối tác của tôi mở
tờ giấy. Đúng như hắn đoán, đó là bản sao bức ảnh ột bản tin PR mà văn
phòng chúng tôi đã thực hiện. Một bức ảnh thông thường chụp phong cảnh
Hokkaido thanh bình – mây, núi, đồng cỏ và cừu, viết đè lên trên là mấy
dòng thơ về đồng quê không có gì nổi bật. Có vậy thôi.
"Mặc dù
chúng tôi có hai mong muốn, nhưng mong muốn thứ nhất lại là một việc đã
rồi hơn là một mong muốn. Chính xác hơn, một quyết định phù hợp với mong muốn của chúng tôi đã được thông qua. Nếu cậu có nghi ngờ gì, xin gọi
cho trưởng phòng Quan hệ Công chúng của công ty bảo hiểm nhân thọ."
"Tôi hiểu," tay đối tác của tôi nói.
"Tuy thế, chúng tôi có thể dễ dàng thấy được rằng đối với một công ty cỡ như của cậu, thiệt hại do những thứ bất tiện như thế này gây ra là rất lớn. May mắn thay chúng tôi ở vào vị trí – như cậu rõ ràng nhận thấy – có
ảnh hưởng không nhỏ trong lĩnh vực này. Do đó, sau khi thực hiện mong
muốn thứ hai của chúng tôi, với điều kiện báo cáo của người chịu trách
nhiệm ấy phải làm chúng tôi hài lòng, chúng tôi sẵn sàng bồi hoàn toàn
bộ thiệt hại cho cậu. Tôi thiết nghĩ chúng tôi sẽ bồi hoàn thật hậu
hĩnh."
Yên lặng bao trùm khắp phòng.
"Nếu cậu không thực
hiện được mong muốn của chúng tôi," người đàn ông nói, "cậu sẽ không
kiếm được việc gì trong lĩnh vực này hoặc bất kỳ lĩnh vực nào khác, và
do đó, thế giới sẽ không có chỗ cho cậu, không bao giờ."
Lại yên lặng.
"Cậu có câu hỏi gì không?"
"Vậy thì, ừm, vấn đề nằm ở bức ảnh phải không?" tay đối tác của tôi lắp bắp.
"Đúng thế," người đàn ông nói, chọn lựa từ ngữ rất cẩn thận, như thể đang lựa chọn phương án trên lòng bàn tay mở rộng. "Thật tình đúng là như thế.
Tuy nhiên, tôi không được tự do thảo luận vấn đề sâu hơn với cậu. Tôi
không có thẩm quyền ấy."
"Tôi sẽ điện thoại cho người mà ông muốn gặp. Cậu ấy sẽ có mặt ở đây lúc ba giờ," tay đối tác của tôi nói.
"Tuyệt," người đàn ông nói, liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. "Tôi sẽ cho xe
đến đây đón cậu ta lúc bốn giờ. À, điều này quan trọng đây: cậu không
được phép nói chuyện này với bất cứ ai. Cậu hiểu chưa?"
Đến đó hai người họ chia tay theo đúng phong cách của các nhà kinh doanh.