Cô trở nên vô cùng xinh đẹp, vẻ
đẹp vượt trên mọi sự hiểu biết. Chưa bao giờ mắt tôi được say mê thưởng
thức một vẻ đẹp đến nhường vậy. Loại vẻ đẹp tôi chưa bao giờ mơ tưởng sẽ tồn tại trên đời. Rộng mở như cả vũ trụ, nhưng đồng thời cũng dày đặc
như một dòng sông băng. Dư thừa một cách không hề bối rối, nhưng đồng
thời cũng được rút gọn đến phần cốt lõi. Nó vượt lên trên mọi khái niệm
trong tầm hiểu biết của tôi. Cô với đôi tai là một, lướt bay qua mặt cắt của thời gian như một luồng sáng thay đổi liên tục.
"Em thật đặc biệt," tôi nói, sau khi lấy lại hơi thở.
"Em biết," cô nói. "Đó là tai em trong trạng thái không bị bịt kín."
Lúc này, một vài vị khách quay sang chúng tôi, mồm há hốc ra nhìn chằm chằm vào cô. Người hầu bàn mang thêm cà phê không tài nào rót được đúng
cách. Không một ai thốt được lời nào. Chỉ có cuộn băng trên đầu từ cứ
tiếp tục quay chậm rãi.
Cô rút ra một điếu thuốc lá đinh hương trong ví đưa lên môi. Tôi lập cập châm lửa cho cô bằng bật lửa của mình.