Lúc Tần Tự nấu xong cơm tối, còn chưa đến sáu giờ. Y rất ít khi xuống
bếp, trù nghệ chỉ có thể nói là miễn cưỡng ăn được, ba món mặn một món
canh đặt trên bàn, nhìn ngược lại cũng đẹp mắt.
Diệp Địch Sinh đi ra khỏi phòng, ngửi được mùi đồ ăn, hoảng hốt nhớ về lần đến nhà giáo
sư của hắn làm khách. Sư nương tươi cười hòa thuận, mặc tạp dề, một bên
lau tay một bên đi ra khỏi nhà bếp.
“Địch Sinh, đến ăn cơm.”
Giọng nam khàn khàn đánh thức hắn trở về với hiện thực tàn khốc. Hắn mặt
không đổi sắc đi tới trước bàn, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, xích chân ma sát với chân bàn, phát ra tiếng va chạm chói tai, nghiễm nhiên trở
thành một loại kháng nghị vô thanh. Nhưng mà Tần Tự phảng phất coi như
không thấy, lại đứng dậy múc cho hắn một chén canh cà chua nấu trứng,
đặt vào tay hắn.
Diệp Địch Sinh nhìn vài cọng hành hoa nổi lềnh
bềnh trong bát, chậm chạp không chịu cầm lấy chiếc đũa. Tần Tự thấy thế, trầm giọng nói “Ta không hạ độc trong đồ ăn, yên tâm uống đi.”
Diệp Địch Sinh cười lạnh một tiếng, bưng bát lên, rất nhanh liền uống sạch
sẽ bát canh. Tần Tự gắp một đũa nấm, khóe mắt đột nhiên liếc đến khóe
môi còn dính vệt nước, trong lòng vừa động, rút giấy ăn trên bàn, muốn
lau giúp Diệp Địch Sinh.
Nhưng mà thanh niên tựa hồ sớm có phòng bị, tay y vừa thò đến gần gò má của hắn, hắn liền nghiêng đầu, giống như tránh ôn dịch.
Cánh tay của Tần Tự xấu hổ dừng ở giữa không trung, y đương nhiên có thể
cường ngạnh bức bách Diệp Địch Sinh đi vào khuôn khổ, nhưng tâm tình của y hiện tại rất tốt, cũng không muốn làm như vậy.
Một bữa cơm
chiều được ăn trong bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tần Tự nói không
nhiều, Diệp Địch Sinh càng im lặng đến mức giống như không hề tồn tại,
không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nhai nuốt rất nhỏ của hai người.
“Địch Sinh, ngươi cảm giác vừa rồi chúng ta có phải rất giống một đôi bạn lữ
hay không?” Lúc thu thập bàn ăn, Tần Tự nhìn thanh niên đang đứng cạnh
cửa sổ sát đất, khóe miệng hơi cong lên.
Diệp Địch Sinh không trả lời y, hắn nhìn ban công bên ngoài cửa sổ sát đất, suy nghĩ xem có khả
năng chạy trốn bằng ban công hay không. Khu chung cư này không nhiều
tầng lắm, bọn họ đại khái hình như là ở tầng ba hoặc tầng bốn, nếu có
thể mượn một ít công cụ để sử dụng, có lẽ có thể lông tóc vô thương chạy trốn xuống mặt đất.
Lúc màn đêm buông xuống, Tần Tự cầm một bộ quần áo đi vào phòng của Diệp Địch Sinh.
“Ngươi tắm rửa một cái đi, ép buộc một ngày, ngươi khẳng định không thích
hương vị trên người.” Tần Tự đặt bộ quần áo ngủ lên trên giường của Diệp Địch Sinh, ngữ điệu mềm nhẹ “Phòng này có phòng tắm riêng, cửa ở bên
trái tủ quần áo bên trong có bàn chải và khăn mặt, đều còn mới.”
Thanh niên đang ôm đầu gối ngồi ở góc giường, tóc mái lộn xộn che khuất ánh
mắt của hắn. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu mới quay lại, giật giật
dây xích trên chân, cười châm chọc, nói “Như vậy, ta tắm bằng cách nào.”
Tần Tự không nói lời nào, móc một cái chìa khóa nhỏ từ trong túi quần, đi đến trước giường, tháo xích chân cho Diệp Địch Sinh.
“Ta với ngươi tắm cùng nhau.” Y nhìn Diệp Địch Sinh, ánh mắt kiên định.
“Ngươi con mẹ nó là có bệnh đi!” Diệp Địch Sinh rốt cuộc nhịn không được mắng thành tiếng.
“Mẹ ta không bị bệnh, bất quá ta……” Nụ cười của Tần Tự có chút cổ quái, trong mắt có một tia sáng đen tối chợt lóe qua.
Diệp Địch Sinh không để ý đến y, mạnh mẽ đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhưng
tay còn chưa chạm đến nắm đấm cửa, cánh tay liền bị một cỗ lực đạo kéo
lại.
“Ta đã nói rồi, không cần chọc giận ta.” Chóp mũi của Tần Tự kề sát chóp mũi của hắn, trong con ngươi sâu thẳm phảng phất ngưng tụ
bão gió, lực đạo lớn đến mức muốn bóp nát cánh tay của hắn. Trên trán
Diệp Địch Sinh đều là mồ hôi lạnh, môi hắn khẽ run, nói “Ngươi đến cùng
là muốn thế nào……”
Diệp Địch Sinh vẫn bị kéo vào phòng tắm. Hắn
đã có chút cam chịu, tùy ý Tần Tự thoát áo và quần dài hộ hắn. Dáng
người của hắn gầy, màu da trắng nõn, hai chân thẳng tắp mà thon dài, bởi vì hàng năm không thấy ánh sáng, còn trắng hơn những nơi khác vài phần.
Tần Tự nắm mắt cá chân của hắn, cốt cảm mà tinh tế, tựa hồ một bàn tay của y cũng có thể bóp gãy nó. Đầu của y hơi nâng lên, do dự, sau đó hai tay
kéo hai bên hông quần lót tối màu của Diệp Địch Sinh, chậm rãi cởi.
Diệp Địch Sinh cảm thấy một khắc lúc đó dứt khoát còn lâu hơn cả chờ bị phán quyết tử hình, hắn nhắm mắt lại, thân thể trần trụi trong bầu không khí hơi lạnh khẽ run rẩy.
“Vì cái gì lại hoảng sợ như vậy? Hay là…… Ngươi chưa từng làm với người khác?”
Diệp Địch Sinh chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng, gắt gao cắn môi.
Ánh mắt Tần Tự ngưng tụ ở giữa hai chân của Diệp Địch Sinh, y đánh giá chỗ
đó của Diệp Địch Sinh, lông tóc dày rậm mà đen bóng, cái căn này nọ mềm
nhũn ẩn trong đó, là màu đỏ hồng hào, sạch sẽ. Y nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng niết một cái!
Lưng của Diệp Địch Sinh nhanh chóng cương cứng mà thẳng tắp, hắn siết chặt nắm tay, lông mi thon dài run cầm cập.
Ngoài ý muốn là, Tần Tự không có làm bất cứ động tác vượt rào nào. Y thẳng
lưng, mở vòi hoa sen ra, chờ đợi nước tắm ấm lên, mới đưa tay áp lên bả
vai của Diệp Địch sinh, nhẹ đẩy hắn vào dưới vòi hoa sen.
“Ngươi
tắm đi, ta ở trong này nhìn.” Tần Tự không có cởi quần áo, y dựa người
vào bồn rửa tay, hồi tưởng lại cảm xúc non mềm ban nãy đầu ngón tay cảm
nhận được.
Sắc mặt của Diệp Địch Sinh vẫn đề phòng như cũ, hắn
quay lưng về phía Tần Tự, nhanh chóng chà lau thân thể, cố gắng xem nhẹ
ánh mắt dính nị giống như loài bò sát ở phía sau lưng.
Sau khi
tắm rửa xong, Tần Tự lại đem xích chân đeo vào mắt cá chân của Diệp Địch Sinh, bất quá lần này y đổi sang chân kia. Y đứng ở đầu giường, nhìn
Diệp Địch Sinh mặt một bộ đồ ngủ làm từ tơ tằm nhạt màu, vẻ mặt chết
lặng ngồi ở đầu giường.
“Ngươi muốn đọc sách không?” Tần Tự bỗng
nhiên cúi xuống, vén vén tóc mái ướt sũng của hắn, lộ ra cái trán trơn
bóng mà rộng lớn của thanh niên.
“Ta có rất nhiều tập tranh, ngươi có muốn xm không?”
Đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lùng nhìn y, nhẹ nhàng phun ra một chữ “Cút.”
Tần Tự cười một tiếng, hôn lên gương mặt hắn một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tần Tự cầm một ít tập tranh từ phòng cách vách, cùng với mấy bản giám
thưởng nghệ thuật phương Tây, lại trở lại phòng của Diệp Địch Sinh, mới
phát hiện người nọ đã nằm trên giường, quay mặt vào tường, cuộn tròn
thân thể, ánh mắt nhắm chặt, giống như đã ngủ.
Y nhẹ nhàng để tập tranh lên tủ đầu giường, sau đó xoay người rời đi.
Tần Tự trở lại phòng khách, cũng là phòng vẽ tranh của y. Giá vẽ ở trước
cửa sổ sát đất đã mấy ngày không có người sử dụng, y xốc tấm vải trắng
trùm giá vẽ lên, bật cái đèn lớn trong phòng, tác phẩm vừa mới hoàn
thành một nửa kia rõ ràng phản chiếu vào trong mắt y.
Trên bức
tranh mà một gương mặt thanh niên đầy mơ hồ, hắn tựa vào bên cửa sổ, một nửa mặt chìm đắm trong ánh mặt trời, nửa còn lại lại biến mất ở bên
trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ, mặt trời lặn giống như một ngọn lửa màu đỏ cam, nóng bỏng mà huyền diệu. Tần Tự cảm giác màu của mặt trời
vẫn có chút không hoàn hảo, y chọn một lọ thuốc màu, quệt một chút lên
trên bảng pha màu, nhỏ thêm một chút dầu thông, dùng bút vẽ hòa vào với
nhau, sau đó cúi lưng, bắt đầu nghiêm túc chỉnh sửa màu sắc chỗ đó.
Chờ đến lúc y chỉnh sửa màu sắc của mặt trời đến khi bản thân đã vừa lòng,
quét mắt nhìn về phía đồng hồ báo thức ở trên tường, phát hiện lúc này
đã là đêm khuya.
Nhưng y không hề buồn ngủ. Trên thực tế, một năm nay, chia đều ra mỗi một ngày y đều ngủ chưa đến bốn giờ. Có khi lúc
nửa đêm cùng với rạng sáng lại là thời điểm đại não của y tỉnh táo nhất.
Y lại đổi một cái bút vẽ tranh sơn dầu có đầu bút nhỏ hơn một chút, một
lần nữa pha lại thuốc màu, bắt đầu vẽ lại ngũ quan của thanh niên.
Lại hai giờ nữa trôi qua. Cổ y, bởi vì trường kì bảo trì một tư thế, có
chút đau mỏi. Y buông bút vẽ xuống, xoa xoa đôi mắt khô khốc, trong
khoảng cách gần đánh giá thanh niên trong bức họa.
Mái tóc mềm mại, làn da trắng nõn, ánh mắt thâm đen mà lạnh lùng, ở trên tấm tranh vẽ bằng vải, lẳng lặng nhìn chăm chú vào y.
Không đúng…… Ánh mắt không phải như thế, Tần Tự nhu nhu trán của mình, đôi
lông mày rậm nhíu chặt. Không đúng, không đúng…… Đôi mắt kia, không nên
lạnh lùng như thế……
Tần Tự đi tới đi lui ngay tại chỗ, trong ngực tràn ngập khó chịu cùng với chán ghét chính mình. Y vén vén tóc của
mình, không ngừng rủa thầm gì đó. Y không thể dễ dàng tha thứ khi đôi
mắt kia có chút tì vết nào, nhưng y lại không thể ngoan tâm phá hủy bức
tranh này.
Một lúc lâu, từ trong cổ họng của Tần Tự phát ra một
tiếng nức nở đầy thống khổ, y cầm tấm vải trắng bị vất dưới đất, cứ như
vậy mà trút căm phẫn bằng cách hung hăng ném nó về phía giá vẽ. Y run
tay, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá bị ép đến mức nhăn nhúm, sau
đó đi ra ban công, mạnh mẽ khép lại cánh cửa thủy tinh.