Diệp Địch Sinh nghe được câu nói kia, cảm giác đầu trái tim tựa hồ bị cái gì đó hung hăng đụng một cái.
Tần Tự trần trụi, tứ chi thon dài, thân thể hoàn toàn rộng mở trước mắt
hắn, liền tính tay chân bị trói, trên mặt y cũng không có bất cứ chút
sắc thái không kiên nhẫn nào, mà ánh mắt còn ôn hòa nhìn hắn.
Trong sáu ngày hắn bị tù cấm, nam nhân này cũng nhiều lần dùng ánh mắt như
vậy nhìn hắn. Nhưng hắn luôn luôn không thèm để ý, bởi vì hắn hiểu được, có lẽ ngay sau đó, nam nhân này sẽ thay đổi sắc mặt, trở nên cuồng
loạn, âm tình bất định, đối với hắn nói những lời độc ác.
Mà khi
hắn gặp lại một Tần Tự của hai tháng sau, y lại hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Y trở nên cẩn thận chặt chẽ, khiêm cung chăm sóc, giữa
mi nhãn cũng không còn cảm giác tối tăm cùng táo bạo của ngày xưa, cơ hồ cùng với trước kia cứ như hai người.
Đáy lòng có chút kháng cự
loại thay đổi này, hắn tình nguyện Tần Tự vẫn là cái kẻ điên âm tình bất định kia, như vậy, liền tính y cứ tiếp tục quấn lấy hắn, hắn cũng sẽ
không mất chút sức nào, có thể lạnh lùng đáp lại y, khiến y triệt để
chết đi tà tâm của mình. Nhưng Tần Tự lại cố tình không giống, y biến
trở về thành một người bình thường, hoặc là nói, tiếp cận người khác
giống như một người bình thường.
Điều này khiến cho Diệp Địch
Sinh bó tay vô thố, thế cho nên mỗi lần Tần Tự muốn tới gần hắn, hắn
liền theo bản năng lui về phía sau, cơ hồ trở thành bản năng cầu sinh
của hắn. Cho đến lần này, hắn rốt cuộc lui đến mức không thể lui tiếp
nữa.
“Địch Sinh, ngươi đang kinh hoảng sao?” Tần Tự nhìn sắc mặt của hắn, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Kinh hoảng khi phát hiện ngươi thực ra không chán ghét đến mức như vậy –”
“Im miệng!”
Diệp Địch Sinh tâm tình rối loạn, hắn vươn tay, vì bị chọc giận mà bóp mạnh
cổ Tần Tự, ánh mắt thâm trầm. Tần Tự tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn thản
nhiên như cũ, không sợ hãi khi đối diện với hắn, y nhìn sâu vào ánh mắt
tối đen của Diệp Địch Sinh, nhìn sự kháng cự, lửa giận cùng với giãy
giụa ở bên trong đó, há miệng thở dốc, vừa định nói cái gì, đầu vai đã
đau xót, dĩ nhiên là Diệp Địch Sinh buông cánh tay đang bóp chặt cổ y,
nặng nề cắn một ngụm lên đầu vai trái của y.
“Tê……” Tần Tự thở ra một ngụm khí lạnh, Diệp Địch Sinh cắn rất nặng, rất nhanh liền lưu một
dấu răng đỏ chót rõ ràng trên làn da màu lúa mạch của y.
Nhưng
Tần Tự cũng không cảm giác đau đớn nhiều lắm, tương phản, khi cánh môi
mềm mại của Diệp Địch Sinh rời khỏi đầu vai của y, cảm giác xao động
quen thuộc lại bắt đầu từ dưới thân thể lan tràn khắp tứ chi, khiến y
hận không thể ôm lấy cổ Diệp Địch Sinh, khiến thân thể của hắn càng lúc
càng gần sát vào chính mình, an ủi cảm giác khô nóng đang cuộn trào mãnh liệt, tán loạn trong cơ thể.
Khóe mắt Tần Tự hơi hơi phiếm hồng, y nhìn Diệp Địch Sinh, liếm liếm khóe môi, hai chân thon dài, cường
tráng vô ý thức cọ sát, thanh âm khàn khàn “Ta muốn lại đau thêm một
chút……”
Con ngươi đen của Diệp Địch Sinh nhất thời trở nên sâu
thẳm, hắn nhìn đáy mắt nhấp nhô khát cầu của Tần Tự, trong đầu bỗng
nhiên thoáng hiện ra hình ảnh của buổi tối cuối cùng kia, Tần Tự toàn
thân trần trụi nằm ở trên giường, run run rẩy rẩy mở rộng hai chân, nhẹ
giọng nói “Địch Sinh, ta muốn ngươi…… sáp ta……”
Hắn cho rằng hắn
đã quên, những buổi đêm cùng với thân thể kiều diễm dây dưa lẫn nhau.
Bao giờ hắn cũng một lần lại một lần nhắc nhở chính mình về những áp
bách cùng tra tấn mà hắn nhận được trong căn nhà giam kia, bao giờ cũng
nhắc nhở chính mình không cần quên sự khuất nhục khi Tần Tự áp đặt hắn,
nhưng hắn lại quên, những thứ này cũng không phải toàn bộ của hồi ức.
Những tra tấn, dày vò cùng thống khổ đều là chân thực, nhưng nước mắt mà Tần
Tự lưu lại đầu vai của hắn, hình ảnh y yếu ớt cuộn tròn bên trong tủ
quần áo, cùng với sự chiếu cố từng li từng tí, cũng đều là chân thật.
Cho dù hắn cố gắng đem mấy hồi ức này phong ấn, vùi lấp, nhưng dù thế
nào cũng không thay đổi được, chúng nó thật sự đã từng tồn tại.
Diệp Địch Sinh giải khai dây thừng trên chân Tần Tự, lại lấy một lọ kem dưỡng da ở trong ngăn kéo ra. (N/A: =.=! anh xài kem dưỡng da làm gì a =.=!)
Tần Tự ngốc ngốc nhìn hắn.
“Mở chân ra.”
Ánh mắt trong veo, tối đen của Diệp Địch Sinh nhìn lại, khiến sắc mặt của
Tần Tự bỗng chốc trướng lên đỏ bừng. Y giống như hiểu được cái gì, cụp
mắt, im lặng đem hai chân tách ra một chút.
Diệp Địch Sinh lên
giường, quỳ ở giữa hai chân của Tần Tự, chèn một đống lớn kem dưỡng da
ra lòng bàn tay, đặt hai chân của Tần Tự xếp thành hình chữ M, sau đó
dùng ngón tay chấm một ít kem dưỡng da, đưa vào giữa hai chân của Tần
Tự.
Tần Tự khẩn trương không thôi, nhưng lại vẫn rất phối hợp,
tận lực thả lỏng cơ nhục ở chỗ đó, khiến cho ngón tay của Diệp Địch Sinh tiến vào thuận lợi hơn. Y không xác định có phải bởi vì lúc nãy y nói
câu kia, mới khiến Diệp Địch Sinh bỗng nhiên muốn làm loại chuyện này
với y. Là vì tức giận, muốn trừng phạt y sao? Hay là, bởi vì cái gì……
“Ân……” Ngón tay thon dài dính cao sương màu trắng đưa đẩy trong cơ thể y, cái
loại cảm giác quái dị mà dâm mĩ này, không biết ngón tay của Diệp Địch
Sinh trạc đến điểm nào đó, thân thể y liền run lên, than nhẹ một tiếng,
tính khí giữa hai chân cũng càng ngẩng cao thêm một chút.
Nhận thấy ánh mắt của Diệp Địch Sinh nhìn lại, Tần Tự vội vàng cắn môi, không dám lại phát ra một tia thanh âm.
Toàn bộ quá trình Diệp Địch Sinh tự làm khuếch trương cho Tần Tự, hắn đều
trầm mặc, thậm chí lúc sau, ba ngón tay của hắn ra ra vào vào giữa hai
chân của Tần Tự, chỗ đó của y ướt đến rối tinh rối mù, chủ động đem chân quấn lên eo của hắn, Diệp Địch Sinh cũng không nói một câu nào.
Điều này đồng thời khiến cho Tần Tự thấp thỏm không thôi, ngực đập càng lúc
càng nhanh. Y cảm giác, Địch Sinh như vậy, có một loại cảm giác không
giống như bình thường, khí chất phá lệ cấm dục mà mê người……
“Địch Sinh…… Được rồi…… Ngươi vào đi……” Sắc mặt của Tần Tự đã trướng đến đỏ
bừng, y đều đã nói rõ ràng như vậy, vì cái gì Địch Sinh vẫn không có
hành động đâu.
Diệp Địch Sinh ném lọ kem dưỡng da sang một bên,
lúc này mới bắt đầu cởi quần áo, hắn chỉ hai ba phát đã thoát toàn bộ áo cùng với quần dài, ánh mắt của Tần Tự chằm chằm nhìn về phía da thịt
nhẵn nhụi mềm dẻo hơn rất nhiều lần so với trước kia, tựa hồ còn phủ một lớp ánh sáng, y hoàn toàn không dời mắt được.
Đến lúc hắn cởi
quần lót, Diệp Địch Sinh do dự một lúc, mới cởi quần lót ra. Ánh mắt của Tần Tự lập tức đảo qua đó, kinh ngạc phát hiện cái đó của hắn đã nằm
trong trạng thái bán cương.
“Nhắm mắt lại!” Diệp Địch Sinh cảm giác được ánh nhìn chăm chú của y, tựa hồ có chút xấu hổ, khó thở, hổn hển nói.
Tần Tự úc một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau đó y liền cảm thấy hai
đùi của mình bị nâng lên, hạ thân quang lỏa triệt để bại lộ dưới ánh
nhìn của một người khác.
Tim của Tần Tự tăng tốc đập loạn nhịp,
lông mi dày của y rung động không thôi, tay cũng không tự giác nắm chặt
sàng đan dưới thân.
Động tác của Diệp Địch Sinh cũng không ôn
nhu, nhưng cũng không thô lỗ, hắn dùng cái đỉnh bóng loáng cọ sát vài
cái ở miệng huyệt khẩu nho nhỏ, sau đó thẳng eo, đâm nhanh vào trong đó.
Trong giây phút đó, Tần Tự đau đến mức siết mạnh sàng đan, toàn bộ thân thể
ngay lập tức cương ngạnh, nhiệt độ cùng với độ cứng khảm ở trong thân
thể của y quá mức rõ ràng, khiến y có một loại ảo giác cả linh hồn cũng
bị đồng thời bị xâm nhập. Y nhíu chặt đôi lông mày anh tuấn, bỗng nhiên
rất muốn xem xem biểu tình lúc này của Diệp Địch Sinh.
Ánh mắt
của y lặng lẽ mở ra, y liền nhìn thấy trên cái trán trơn bóng của nam
sinh dán một tầng mồ hôi thật dày, hai má trắng nõn hơi hơi phiếm hồng,
mà đôi mắt thâm đen ẩn dưới lớp tóc mái, cũng đang ngưng đọng nhìn y.
Diệp Địch Sinh bỗng nhiên dùng lực trừu động một chút, côn thịt trướng đại
xẹt qua tràng đạo nóng ướt căng chặt, đỉnh đến chỗ sâu không ai nghĩ
đến. Tần Tự chịu không được hành động đỉnh lộng như vậy, hai chân co
quắp một hồi, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn cầu xin tha thứ “Nhẹ……
Điểm nhẹ……”
“Đau?”
Diệp Địch Sinh rốt cuộc đánh vỡ trầm
mặc, tay hắn đặt lên thắt lưng của Tần Tự, xoa nắn làn da bóng loáng
đang cương chặt ở nơi đó, tiết tấu đưa đẩy hơi thả chậm một chút, cho
Tần Tự có thời gian thích ứng.
Cảm giác ôn nhu này Tần Tự hoàn
toàn chưa từng nghĩ đến, cõi lòng y tràn ngập yêu thương, ngưng mắt nhìn lên người ở phía trên, tuy rằng hai tay bị trói, nhưng y vẫn như cũ, cố gắng ngẩng thân thể, muốn tìm kiếm độ ấm thân thể của Diệp Địch Sinh.
Nhưng Diệp Địch Sinh không đáp lại y. Hắn nắm lấy vòng eo của Tàn Tự, trầm
mặc mà thoáng hung ác đưa đẩy trong thân thể của y, lợi nhận lần lượt
phá vỡ tràng nhục ướt mềm, mang đến cho Tần Tự loại thể nghiệm đến đỉnh
cao của cảm giác xen lẫn đau đớn cùng khoái cảm.Tần Tự bị hắn đỉnh đến
không ngừng lui về phía sau, trong miệng thở ra từng hơi thở dốc vỡ vụn.
“Ân…… A……”
Gương mặt tuấn tú của Diệp Địch Sinh không ngừng đung đưa trong tầm nhìn của
y, cặp mắt sâu thẳm như đáy hồ cũng ngưng đọng nhìn lại y, giống như
muốn tìm kiếm một cái đáp án từ chỗ y, chuyên chú, suy tư, còn kèm theo
vài phần ám trầm của tình dục. Tần Tự không khỏi cảm thấy một trận khủng hoảng, y rất sợ chính mình cái gì cũng không thể cho hắn, y không có
bất cứ một đáp án nào mà hắn muốn……
“Cáp a……”
Tần Tự đầu
đầy mồ hôi, thở hổn hển, tràng đạo ướt mềm mẫn cảm đến cực điểm, lại bị
côn thịt cứng rắn nóng bỏng liên tiếp cọ sát, hạ thân chưa được bao lâu
liền tiết ra. Mà Diệp Địch Sinh trong lúc y lên cao trào co rút nhanh
tràng đạo, hắn đưa đẩy thêm một lúc, cũng tinh quan thất thủ, đem tinh
dịch ấm áp rắc vào bên trong cơ thể của y.
Cao trào qua đi, hai người rất lâu cũng không nói chuyện.
Tần Tự mở mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, dây thừng trên tay không biết bị giải khai lúc nào, Diệp Địch Sinh nằm ở bên cạnh y, cũng mở mắt nhìn
đỉnh đầu. Trên cái giường đơn nhỏ hẹp, da thịt trần trụi trên cánh tay
của hai người dính sát lại với nhau, nghe tiếng hít thở của nhau, có một loại cảm giác thân mật không nói nên lời.
“Tần Tự, ngươi vốn không hiểu ta, dù chỉ một chút.”
Bỗng nhiên, một thanh âm khàn khàn đánh vỡ sự yên tĩnh bên trong căn phòng.