Hai con mắt lồi ra, run rẩy dưới mí mắt mỏng manh, Diệp Địch Sinh không thích hợp hơi
mở mắt, rất nhanh lại nhắm lại. Rất sáng, ánh sáng chiếu thẳng tắp lên
mặt hắn, giống như một lưỡi dao, vạch qua mí mắt của hắn.
“Ngươi
tỉnh?” Một giọng nói nam tính, trầm thấp vang lên. Diệp Địch Sinh lấy
tay che mắt, qua rất lâu mới thích ứng được ánh sáng trong phòng. Hắn
buông tay xuống, chậm rãi mở mắt ra, nhìn người nam nhân đang đứng trước mặt hắn, che đi ánh sáng chiếu thẳng vào người hắn.
“Ngươi đói không? Ta làm bữa sáng cho ngươi.”
Nam nhân rất cao, có lẽ còn cao hơn một chút so với thân hình cao gầy của
Diệp Địch Sinh. Y mặc một cái áo T – shirt dài tay rộng thùng thình,
quần bò màu lam sẫm, để chân trần đứng trước mặt Diệp Địch Sinh. Trong
tay y bưng một cái khay, trên khay để một ly nước chanh cùng một cái
sandwich.
Âm thanh này…… Diệp Địch Sinh nâng đôi mắt mờ mịt nhìn
lên, chăm chú nhìn vào người trước mắt. Màu da của nam nhân hơi tối, mũi cao thẳng, đôi mắt cụp xuống nhìn hắn, bóng tối ám trong đôi mắt màu
xanh thật sự rõ ràng.
Diệp Địch Sinh chống lại ánh mắt thâm đen
mà chuyên chú kia, giật mình, lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác. Hắn
nhìn quanh một vòng bên trong căn phòng, đầu não hỗn độn dần dần thanh
tỉnh, cuối cùng tầm mắt rơi xuống cái còng tay màu trắng bạc đang khóa
trên cổ tay mình.
Một cảnh này thật sự có chút châm chọc. Diệp
Địch Sinh tin chắc rằng trong hai mươi ba năm hắn sống trên đời này chưa bao giờ đắc tội với người nào không nên đắc tội, hắn giật giật thân thể bủn rủn, liếc mắt nhìn cái còng trên cổ tay, miễn cưỡng nhếch lên một
nụ cười “Xin hỏi ngươi là?”
“Ngươi không nhớ rõ ta?” Nam nhân đặt cái khay lên tủ đầu giường, trong ánh mắt hiện ra một chút sửng sốt.
Rất nhanh, y thoải mái cười “Cũng đúng, đều đã là chuyện của hơn hai
tháng trước, đương nhiên là ngươi không nhớ rõ.”
Hơn hai tháng
trước…… Hắn cần phải nhớ rõ cái gì? Diệp Địch Sinh hoàn toàn không thể
lý giải một màn này, hắn bất quá là hoàn thành xong công việc rồi trở
về, gọi một chiếc taxi để chuẩn bị về trường học, kết quả vừa ngủ một
giấc tỉnh lại lại mạc danh kì diệu ở cái nơi kỳ quái này, mạc danh kì
diệu đối diện với nam nhân kỳ quái này.
“Ngươi chính là tài xế
taxi kia?” Diệp Địch Sinh đột nhiên nhớ lại hoàn cảnh tối hôm qua, tài
xế taxi đội mũ lưỡi trai, trong thùng xe oi bức, có một chai nước khoáng để trong tủ ở cửa xe…… Đây là cố ý dự mưu bắt cóc ngay từ đầu. Nhưng
hắn cũng không cho rằng trên người hắn có bất cứ thứ gì đáng giá khiến
cho nam nhân này mơ ước, huống hồ gia cảnh nhà hắn bình bình, nếu là vì
tiền, người kia thật sự là tìm nhầm người.
Nam nhân không thừa
nhận cũng không phủ nhận. Y cầm một cái ghế màu trắng đến cạnh giường,
ngồi xuống trước mặt Diệp Địch Sinh, nở một nụ cười ôn hòa, nói “Tay
ngươi không tiện, ta uy ngươi ăn.”
Hầu kết của Diệp Địch Sinh
hoạt động lên xuống hai cái, nụ cười “ôn hòa” kia trong mắt hắn cũng
chẳng khác gì nụ cười của đao phủ trước khi hành hình, hắn thâm thâm hít một ngụm không khí, khắc chế lửa giận trong ngực.
“Ta không muốn ăn. Ngươi đem ta giam giữ ở đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Nam nhân căn bản giống như không nghe được câu trả lời của hắn, y thản
nhiên cầm cốc nước chanh lên, đỡ cằm của hắn, dỗ dành khuyên nhủ “Ngươi
khẳng định là đói bụng, ta tự pha cho ngươi. Không phải là ngươi thích
uống nước chanh nhất sao?”
Diệp Địch Sinh còn chưa kịp kinh ngạc
khi nghe thấy câu nói cuối cùng, liền bị y cường ngạnh bóp chặt cằm,
miệng cốc thủy tinh cứng rắn đè lên môi hắn, chất lỏng lạnh lẽo lập tức
bị đổ vào trong miệng. Diệp Địch Sinh cực kì kháng cự loại thái độ giống như đang đối đãi với nô lệ này, hắn lắc mạnh đầu, ra sức phản kháng.
Rào rào. Cốc thủy tinh trong tay nam nhân bị hắn làm trượt, rơi xuống đất,
dẫn đến việc hơn phân nửa ly nước chanh đều rơi trên ống quần của nam
nhân.
Tiếng vang này giống như một loại tín hiệu, Diệp Địch Sinh
để ý, nam nhân nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, nụ cười trên mặt xuất hiện một kẽ hở. Rất tốt, hắn muốn xé cái lớp mặt nạ giả mù sa mưa này, xem ở
phía sau rốt cuộc ẩn giấu loại độc xà mãnh thú nào.
“Không thích
uống nước chanh?” Nam nhân bỗng nhiên vươn người tới, con ngươi tối đen
sâu thẳm yên lặng nhìn hắn. Diệp Địch Sinh thản nhiên, không sợ đối mặt
với y, ngay sau đó, gương mặt của nam nhân mạnh mẽ phóng tới trước mặt
hắn, chờ đến khi Diệp Địch Sinh lấy lại được tinh thần, trên môi đã bị
một loại vật thể mềm mại dán lên. Hắn trợn tròn mắt, theo bản năng há
miệng ra cắn.
Nhưng mà khiến hắn không dự đoán được là, nam nhân
ngoại trừ cương ngạnh cơ mặt một chút, hoàn toàn không có ý định dừng
lại. Thậm chí, ý còn bóp chặt cằm của Diệp Địch Sinh, có ý đồ dùng miệng cạy khớp hàm của hắn ra.
Mặt của Diệp Địch Sinh bắt đầu trở nên
vặn vẹo, bả vai của hắn run nhè nhẹ, chờ đến khi nam nhân ý thức được có gì đó không đúng, buông hắn ra, bụng Diệp Địch Sinh đã kịch liệt co
thắt, hắn há hốc miệng, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
“Ngươi –”
“Nôn……” Một bãi chất lỏng trong suốt lẫn thêm một chút dịch màu vàng hỗn loạn
phun lên cái áo dài tay màu xám của nam nhân, thậm chí còn có một ít bắn lên mặt y. Từ tối hôm qua đến giờ, ngoại trừ non nửa ly nước chanh khi
nãy, Diệp Địch Sinh hoàn toàn chưa ăn qua cái gì, cơ hồ nôn ra toàn là
nước chua.
Nam nhân cúi đầu nhìn vết bẩn trên ngực, không hề tức
giận. Y nhìn thanh niên quỳ ngồi ở đầu giường, nhắm mắt thống khổ, sắc
mặt tái nhợt, lấy một cuộn giấy rút từ trong tủ đầu giường ra, đưa tới
trước mặt hắn.
“Lau đi.” Y nói.
Diệp Địch Sinh căn bản
không nghĩ nhìn thấy y, trên mặt hắn đã khôi phục bình tĩnh, nhưng vẫn
nhắm mắt như cũ, vẻ mặt lạnh lùng mà kháng cự, đôi mi mắt dài rậm nhắm
lại, bỏ qua bóng dáng của người đối diện.Nam nhân rút hai tờ giấy, nhẹ
nhàng lau đi vết máu cùng vết bẩn trên khóe môi. Nhưng mà dường như y
lại nghĩ đến cái gì, lại rút hai tờ giấy, tùy tiện xoa xoa vết bẩn trên
mặt cùng trên ngực.
“Ngươi hẳn là nhớ rõ ta.” Nam nhân lại ngồi
lại trên ghế gấp, thân hình của y cao lớn, bả vai rộng, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách vô hình. Chỉ là ngữ điệu của y rõ ràng có
chút không ổn, trên nét mặt thậm chí mang theo một tia cuồng loạn.
“Hai tháng trước…… Cái buổi chiều kia……” Khuỷu tay của y chống lên trên đầu
gối, đầu cúi thấp, giống như đang tự thuyết phục chính mình, lại cũng
giống như đang thuyết phục Diệp Địch Sinh, lẩm bẩm nói “Ngươi hẳn là nhớ rõ ta……”
Diệp Địch Sinh mở mắt ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.
Có lẽ là bị nụ cười này kích động, cảm xúc trong con ngươi đen láy của nam nhân chuẩn bị xao động, y lung tung lôi kéo tóc của mình, dường như
mạnh mẽ nhớ tới điều gì đó, rút từ trong túi quần bò ra một cái thẻ, giơ lên trước mặt Diệp Địch Sinh “Còn nhớ rõ tấm thẻ này sao?”
Ánh
mắt của Diệp Địch Sinh ngưng trệ, hắn nhìn tấm thẻ hình chữ nhật mỏng
manh kia, mặt trên là ảnh chụp của hắn cùng với tên gọi, cùng với logo
của đại học F và dấu hiệu của khoa kiến trúc.
“Hiện tại nhớ rồi
sao?” Nam nhân cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, sắc mặt dần trở nên đen tối khó phân biệt “Ta gọi là Tần Tự….. Ngươi nhớ rõ ta, không phải
sao?”
Tấm thẻ sinh viên này khiến Diệp Địch Sinh nhớ rõ toàn bộ mọi chuyện.
Gương mặt của nam nhân này, trùng hợp giống với gương mặt bê bết máu hai tháng trước hắn từng gặp.
Diệp Địch Sinh nhớ rõ, buổi chiều hôm đó nắng rất đẹp, hắn hoàn thành bài
tập chuyên ngành, cưỡi xe đạp đi ra khỏi Bắc giáo khu, chuẩn bị trở về
kí túc xá. Bởi vì là thứ sáu, lại là vào giờ cao điểm, mọi người tan
tầm, cho nên xe lưu thông trên đường rất nhiều, nhất là cái giao lộ chữ
“T” thứ hai từ Bắc giáo khi đi ra, cơ hồ chen chúc chật như nêm cối.
Diệp Địch Sinh mặt không đổi sắc xuyên qua dòng xe cộ chật ních cùng với
những tiếng còi thường xuyên vang lên đến chói tai, hắn rẽ sang bên
phải, đến một con đường yên lặng rợp bóng cây. Đường nơi này thường có
những ông bà già thường xuyên tản bộ, Diệp Địch Sinh thả chậm tốc độ của xe, lướt qua một chiếc xe ô tô riêng màu trắng bạc. Chiếc xe kia có
chút kì quái, dừng ở ven đường, bên trong rõ ràng có người, nhưng lại
không mở đèn báo hiệu. Diệp Địch Sinh trong lúc vô ý nhìn vào bên trong
cửa kính của xe, vừa liếc mắt nhìn đã khiến da đầu hắn tê dại, mạnh mẽ
phanh lại.
Một nam nhân trên mặt đầy máu, nghiêng mặt ghé vào
trên tay lái. Diệp Địch Sinh nhìn thấy gương thủy tinh chắn gió ở phía
trước xe có vết nứt, bên trái phía đầu xe cũng bị đâm cho móp méo. Hắn
nhìn quanh bốn phía, đây là đường một chiều, hai bên đều là cây long não cao lớn tươi tốt, gần đó mặc dù có khu dân cư, nhưng người đi qua con
đường này thực ra cũng không nhiều, cho dù có cũng là đi ra mua đồ ăn
hoặc là ông già, bà già đi đón cháu tan học. Xem ra người gây tai nạn đã bỏ chạy. Diệp Địch Sinh thở dài, hắn lấy di động ra, ấn số điện thoại
báo nguy.
Trong điện thoại, sau khi hắn nói rõ ràng cho đối
phương biết địa điểm xảy ra tai nạn giao thông cùng với đại khái tình
huống của người bị thương, Diệp Địch Sinh đi đến bên cạnh chiếc xe ô tô
riêng kia, thử gõ gõ cửa sổ xe. Hắn không quá chắc chắn cuộc điện thoại
của hắn có thực sự đúng lúc hay không, hắn thậm chí còn hoài nghi người ở bên trong xe có khả năng đều đã……
Nhưng mà vượt qua dự kiến của
Diệp Địch Sinh là, tài xế trên ghế còn nghe được âm thanh gõ cửa của
hắn, bả vai giật giật, sau đó khó chịu rên rỉ một tiếng, chậm rãi nâng
gương mặt đang chôn trong cánh tay lên.
Lọt vào mắt của Diệp Địch Sinh lúc đó, đầu tiên là một đôi mắt phủ đầy tơ máu, gương mặt nam nhân trở nên xanh trắng, cảnh tượng đó thật sự có chút đáng sợ. Diệp Địch
Sinh nhẹ nhàng thở ra, tận lực nở ra một nụ cười, hắn cúi lưng, cố gắng
lớn giọng nói “Ta đã báo nguy, xe cứu thương rất nhanh liền tới đây.”
Trên mặt nam nhân dính đầy vết máu, hắn cũng không nhìn rõ được vẻ mặt của
y, chỉ là đôi mắt thâm đen kia từ lúc mở ra vẫn luôn chăm chú nhìn mặt
hắn. Diệp Địch Sinh không thể miêu tả được cái loại cảm giác này, hắn có chút hối hận, căn bản, có lẽ hôm nay hắn không nên xen vào chuyện của
người khác. Hắn từng đọc qua quá nhiều tin tức, có nhiều người làm việc
tốt còn bị lừa bịp tống tiền, có ý tốt cứu người còn bị người vu hãm……
Trong lúc chờ xe cứu thương, Diệp Địch Sinh cởi áo khoác, đứng ở bên cạnh xe
hơi màu trắng bạc. Hắn nhìn mấy cái cây long não ở hai bên đường, bỗng
nhiên nảy lên ý niệm muốn hút một điếu thuốc.
Việc chờ đợi khiến hắn vô cùng khó chịu, đây vốn không phải nghĩa vụ của hắn.
Hai mươi phút sau, xe cứu thương cùng với xe cảnh sát rốt cuộc cũng đến.
Diệp Địch Sinh nhìn nam nhân được đưa lên cáng, nhất thời có loại cảm
giác như trút được gánh nặng, khi cáng được khiêng qua người hắn, hắn
cảm thấy trong tay áo khoác của mình tựa hồ bị một cỗ lực đạo lôi kéo
xuống. Nhưng lực đạo kia chỉ thoáng qua một chút, rất nhanh liền bị Diệp Địch Sinh xem nhẹ.
“Ngươi là bạn của hắn sao?” Một cảnh sát trẻ tuổi đang xem xét tình huống tại hiện trường, nghi hoặc nhìn Diệp Địch Sinh.
“Không phải, trong cuộc điện thoại vừa rồi ta cũng đã nói qua, ta chỉ là một
sinh viên, vừa vặn đi qua.” Diệp Địch Sinh chuẩn bị lôi thẻ sinh viên ra cho cảnh sát kia xem, nhưng khi hắn kiểm tra toàn bộ các túi trên người một lần, cũng không tìm được thẻ sinh viên của hắn.
“Ta biết,
đồng học, ngươi trở về đi. Cám ơn ngươi đã hăng hái làm việc nghĩa.” Một cảnh sát lớn tuổi khác nhìn lướt qua Diệp Địch Sinh liền biết hắn chưa
hề nói dối, phất phất tay, ý bảo Diệp Địch Sinh có thể đi trước.
Cuối cùng, Diệp Địch Sinh nhìn thoáng qua về phía xe cứu thương, rồi đi về
chỗ dựng cái xe đạp màu đen của hắn. Gió có chút lạnh, Diệp Địch Sinh
mặc lại áo khoác, trong lúc cúi đầu mở khóa xe đạp phát hiện vạt áo phía dưới của hắn giống như bị dính vài vệt máu.
Hắn nhíu nhíu mày, chân phải dẫm lên bàn đạp, cảnh vật ven đường rất nhanh bắt đầu lui về phía sau.
Thật sự là phiền toái. Diệp Địch Sinh nghĩ như vậy.