Vì mở rộng quy mô công ty nên Lục Thành phải đi công tác nước ngoài hai
tuần. Bùi Quân đến sửa sang từng chút một cho căn hộ mới. Vào buổi tối
khi nói chuyện điện thoại với Lục Thành, Bùi Quân tại đầu dây kia kể
công.
“Cuối cùng cũng xử lý xong. Ngày mai có thể mời mọi người đến thăm được rồi.”
Bùi Quân đây là đợi không kịp khoe cho tất cả bạn bè.
“Vậy anh lập danh sách đi, sau đó chúng ta gửi lời mời.” Lục Thành cười tại
đầu dây bên kia. Thời gian anh đi công tác dài nên Bùi Quân đều gọi điện thoại mỗi ngày. Thỉnh thoảng bận bịu bù đầu, nghe được giọng Bùi Quân
cũng có thể làm anh thả lỏng.
“Khi nào mới trở về?” Tuy rằng đã là đàn ông trưởng thành cả rồi, không cần thiết phải hỏi vậy nhưng Bùi Quân rất nhớ Lục Thành.
“Bao giờ về sẽ gọi cho anh ngay. Tôi mua mấy món đặc sản tại thành phố A, đã gửi chuyển phát nhanh về. Anh nhớ kí nhận.”
“Sao phải gửi về vậy?”
“Bởi đồ nhiều quá. Tôi còn mua vài món bên này nữa, chốc gửi về cho anh luôn. Nếu xách tay mang về đồ sẽ không còn tươi nữa.”
Bùi Quân thở dài bên trong điện thoại, cưởi khổ nói, “Vậy chính anh bao giờ mới về?” Hắn không kiềm chế được mà hỏi lại lần nữa.
“Nhớ tôi sao?” Người đàn ông cầm điện thoại nằm trên giường khách sạn bật cười.
Bùi Quân như thấy được bộ dáng anh nhướn lông mi. Hắn thẳng thắn cười nói, “Đúng vậy, nhớ anh.”
Nét cười trên khuôn mặt Lục Thành càng đậm. Sự mỏi mệt mấy ngày nay dường
như tan biến hết. Anh bắt đầu nóng lòng muốn trở lại thành phố W.
Từ khi vô tình nghe câu vui đùa của Lãnh Diệp lúc nói chuyện điện thoại
lần trước, suốt khoảng thời gian gần đây trong đầu Bùi Quân vẫn mang một ý định nào đó.
Thỉnh thoảng hắn cảm thấy mình hơi gấp gáp nhưng
từ khi ở bên Lục Thành, ngoại trừ có tình yêu nồng nhiệt ra vẫn còn tồn
tại nhiều điều khác nữa. Trong cuộc tình này, không chỉ có riêng tình
yêu thôi mà còn có cả trách nhiệm, tin tưởng cùng với sự bao dung. Những điều này đều là Lục Thành dần mang vào trong cuộc sống của hắn khiến
Bùi Quân có thể thấy rõ tương lai. Hắn càng thêm bình tĩnh đối với mối
tình này, cũng tự nhiên xuất hiện ý nghĩ muốn kéo dài cuộc sống như hiện tại.
Thời gian do dự cũng không lâu.
Rất nhanh sau đó, Bùi Quân đi một chuyến tới cửa hàng trang sức. Ai ngờ gặp được Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm thấy được Bùi Quân từ bên ngoài cửa kính. Sau một thời gian lâu
không gặp, cậu ngoài cảm thấy xấu hổ ra còn có chút vui mừng.
Cậu đã đến công ty của Bùi Quân vài lần tìm hắn nhưng vẫn không gặp được.
Sau này cậu mới biết công ty hắn xảy ra chuyện, hắn phải đi khắp nơi nên thời gian ở văn phòng không cố định. Lúc này Thẩm Lâm mới không đến
nữa.
Về sau cậu cũng gọi điện cho Bùi Quân nhưng đối phương đều nói vài câu cho có lệ, cũng không đề cập đến chuyện công ty.
Thẩm Lâm dù có hết sức lo lắng song cũng không làm được gì.
Gặp được Bùi Quân ở tiệm trang sức là điều ngoài ý muốn, lại đúng vào giờ
ăn nên Thẩm Lâm mời hắn đi ăn một bữa, sau đó tìm nhà hàng ngồi.
Khi chia tay Bùi Quân, Thẩm Lâm cảm thấy áy náy và xấu hổ. Thời gian trôi
qua khiến cảm xúc lại biến hóa kỳ lạ. Cậu liên tục gửi tin nhắn hỏi thăm cho Bùi Quân, thấy đối phương không trả lời mới dần dần hiểu ra.
“Gây đây anh thế nào? Em nghe nói công ty anh xảy ra chuyện, có việc gì cần
hỗ trợ không?” Thẩm Lâm không hề động vào cốc cà phê trước mặt, chỉ nhìn Bùi Quân, “Có chuyện gì cứ nói ra, mọi người cùng nghĩ cách giải quyết. Cho dù em không thể giúp được anh chuyện công việc nhưng còn có…” Thẩm
Lâm hơi mím môi, “Tóm lại, anh có chuyện gì em chắc chắn sẽ nghĩ cách
giúp anh.”
Bùi Quân bật cười,” Không sao đâu. Mọi việc đều đã giải quyết gần xong, không cần hỗ trợ gì nữa.”
“Vậy sao?” Thẩm Lâm hơi cảm thấy mất mát trước giọng điệu xa lạ của hắn nhưng vẫn mỉm cười, “Giải quyết được là tốt rồi.”
Sau đó bọn họ cũng chẳng còn gì để nói. Dù bầu không khí trong quán cà phê
giúp người ta thư thái nhưng Thẩm Lâm lại có cảm giác bồn chồn không
yên, suýt nữa chạy trối chết.
Thật ra trong suốt nhiều năm quen
biết Bùi Quân, Thẩm Lâm vẫn luôn dây dưa mờ ám với Hà Trác Thụy mà Bùi
Quân vẫn luôn là người lắng nghe. Thẩm Lâm khi nói chuyện cùng Bùi Quân
đa phần chỉ kể về cuộc sống của bản thân, nhận lấy sự quan tâm ân cần
của hắn. Trong mắt Thẩm Lâm, Bùi Quân vẫn luôn là chỗ dựa của cậu nhưng
vào lúc này, cậu bỗng phát hiện chỗ dựa ngày trước đã biến mất từ bao
giờ rồi.
Sau khi Thẩm Lâm đi, Bùi Quân cũng rời khỏi quán cà phê. Tình cờ gặp Thẩm Lâm làm hắn càng nhớ Lục Thành vì thế hắn đứng ở góc
phố gửi tin nhắn cho anh. Tuy rằng chỉ vỏn vẹn vài câu nhắc nhở, quan
tâm tình hình anh nhưng anh gọi lại rất nhanh.
“Anh làm sao vậy?” Rõ ràng là Lục Thành đang làm việc. Thậm chí hắn có thể nghe được tiếng gõ bàn phím máy tính từ đầu dây bên kia.
“Anh đang bận sao gọi điện lại chứ?” Bùi Quân ngạc nhiên. Tin nhắn hắn gửi cũng không có ý gì đặc biệt.
“Tôi cảm giác anh hơi lạ. Có điều gì không vui sao?”
Bùi Quân lại một lần nữa cảm thán trước sự nhạy cảm của Lục Thành, cười nói, “Vừa gặp Thẩm Lâm. Nói chuyện vài câu thôi.”
Âm thanh gõ bàn phím của Lục Thành dừng hẳn. Trong chốc lát, Bùi Quân nghe được bên kia dần yên tĩnh, không còn tiếng nói chuyện ồn ào nữa.
“Giờ anh có thể nói.” Lục Thành mở miệng.
Bùi Quân bật cười, “Tôi thấy mọi cảm xúc xưa đều đã tan thành mây khói hết. Tất cả chỉ là quá khứ.”
“Cảm thấy mất mát sao?” Giọng Lục Thành thản nhiên.
Bùi Quân không phủ nhận, phát hiện người tại đầu dây bên kia không nói gì.
“Lục Thành?”
Lục Thành thở dài, “Tôi cảm thấy anh chắc chắn là muốn gây chuyện. Tâm
trạng tôi giờ rất tệ.” Lục Thành đổi tay cầm điện thoại, tựa nửa người
vào bên cửa sổ, nhìn đám đông đi lại.
Ban đầu Bùi Quân sửng sốt
trong chốc lát, sau mới giật mình, “Anh…ghen?” Cảm xúc vui sướng kì lạ
lan tràn trong lòng hắn. Bùi Quân lo cho cảm xúc của Lục Thành nhưng vẫn không kiềm chế được sự vui sướng. Đây là lần đầu tiên trong cuộc tình
này mà Lục Thành biểu lộ cảm xúc của anh rõ ràng.
Lúc nào anh
cũng trầm tĩnh, lý trí. Cho dù là lúc tỏ tình anh cũng tự chủ động. Bùi
Quân biết, Lục Thanh luôn làm nhiều hơn nói. Hắn rất thích sự bao dung,
quan tâm của Lục Thành nhưng có lúc anh biểu lộ cảm xúc sẽ làm hắn thấy
vui sướng, hạnh phúc.
“Tôi cảm thán không phải vì Thẩm Lâm mà vì vài năm kia.” Hắn giải thích.
“Tôi biết.” Giọng Lục Thành có chút chán nản.
Bùi Quân cúi đầu nở nụ cười. Thậm chí hắn cảm thấy được có lớp mồ hôi mỏng
phủ lên trong lòng bàn tay.” Anh không biết rằng tôi thấy hiện tại tốt
đẹp như thế nào đâu.”
“Hả?”
“Lục Thành, tôi yêu anh.”
“…”
“Tôi yêu anh, Lục Thành.”
“Ừ.”
Người đàn ông tựa vào bên cửa sổ lúc trước vẫn còn ấm ức đầy mặt giờ lại lấy
tay che trán, lúng túng không biết làm sao song nụ cười vẫn luôn treo
trên môi.
Ba ngày sau Lục Thành mới có thể trở về phòng căn hộ
mới khu Lâm Hải sau chuyến đi công tác gần nửa tháng. Anh vừa mới bước
chân vào cửa, đặt hành lý xuống chưa kịp làm gì mà đã bị người nào đó áp lên trên cửa. Người đàn ông đè lên anh còn mang theo sự nhẹ nhàng,
thoải mái khi vừa mới tắm xong. Trong lúc hôn môi, Lục Thành nắm tay Bùi Quân đang cầm chặt lấy áo sơ mi của anh, lại bị hắn đẩy đến trên ghế sô pha.
Lục Thành chỉ kịp thầm cảm thán một câu may sô pha nhà mới mua đủ lớn rồi chẳng còn nghĩ được gì khác.
Cho đến khi kiệt sức nằm trong bồn tắm, người đàn ông kia từ bên ngoài đẩy cửa vào.
“Còn đến lần nữa sao?” Lục Thành cười nhẹ nhìn hắn một cái.
Bùi Quân đi dép lê mỉm cười đến bên bồn tắm. Hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với Lục Thành.
“Lúc này để tôi chủ động một lần đi?” Bùi Quân hơi kiêu ngạo, nắm lấy tay
trái Lục Thành, ***g chiếc nhẫn vào ngón tay trước ánh nhìn chăm chú của anh.
Lục Thành yên lặng nhìn chiếc nhẫn trong chốc lát, sau đó
ngẩng đầu, thở dài một tiếng, “Anh chắc chắn là cố ý.” Dứt lời, anh kéo
cổ tay Bùi Quân khiến cả người hắn mặc quần áo đầy đủ ngã vào trong bồn
tắm lớn.
Thân thể hai người hợp làm một. Lúc cảm giác sung sướng
cùng hưng phấn đạt tới đỉnh điểm, trong lòng họ vẫn mênh mang cảm giác
hạnh phúc, bình yên.
Lục Thành cảm thấy anh đã vô cùng may mắn
khi chọn vị trí kia tại nhà hàng ngày đó. Việc ngoài ý muốn hôm nào đã
khiến anh gặp được người đàn ông trước mắt này.
Bùi Quân thở hổn hển tựa vào gối. Hai bàn tay đeo cặp nhẫn giống hệt đan vào nhau.
“Bao giờ chúng ta mới tổ chức đám cưới?” Trong đầu Bùi Quân có vô vàn ý tưởng. Hắn thì thầm thảo luận cùng Lục Thành.
Lục Thành xoay người, không biết đã say ngủ từ khi nào. Nụ cười vẫn luôn treo trên môi anh.
Hoàn chính văn.
Lời editor: Woooo!!!!!!!!!!!!! Cuối cùng cũng đến chương cuối!!!! Yaayyy!!
Chương này hay dã man ấy T_T Bạn Bùi nào đó cuối cùng cũng không còn ấm
ức vụ chủ động gì nữa nhé =)) Và Lục Thành thì thôi rồi =3= Đúng hình
mẫu người đàn ông lý tưởng ấy =3=
Trong chương này có sự xuất
hiện của bạn Thẩm Lâm. Chính xác đây là lời của tác giả về bạn này: “Vốn nghĩ trong truyện viết những gì về Thẩm Lâm rồi nhưng khi viết đến đoạn có cậu mới phát hiện cậu cùng Bùi Quân cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Bùi Quân mất mát đúng là không vì cậu, hắn đã sớm quên quá khứ, trong
truyện cũng đề cập đến việc này không chi một lần. Bùi Quân mất mát thật ra chỉ vì những năm tháng xưa kia cho nên trong chính văn cảm thấy phần của Thẩm Lâm cũng chỉ có thế là cùng. Thật ra cậu hoàn toàn không gây
ảnh hưởng đến Bùi Quân cùng Lục Thành.” Thẩm Lâm còn xuất hiện ở phần
phiên ngoại 5 nữa (ôi trời ạ. May đây đúng là phần ngược tiện thụ) và
hôm nay mình mới đọc xong phiên ngoại. Thật ra khi đọc hết mới cảm thấy
Thẩm Lâm ấy….. VẪN CHẢ LÀM NGƯỜI KHÁC ƯA ĐƯỢC!
Phiên ngoại chủ
yếu kể về cuộc sống ngọt đến sâu răng của hai anh nhưng cũng không thiếu tí sóng gió thử thách =3= Ấn tượng đầu của Bùi Quân về Lục Thành,
chuyện gia đình Bùi Quân, tai nạn xảy ra và cả kết cục của cặp đôi tra
công tiện thụ Hà Trác Thụy cùng Thẩm Lâm. Xin mời hóng phiên ngoại =3=