Lục Thành cùng Bùi Quân nghỉ tại thành phố C một đêm. Sáng hôm sau hai
người được bạn của Bùi Quân chiêu đãi ăn sáng ở nơi xa hoa rồi được đưa
đến bến tàu. Thuyền là của bạn của Bùi Quân mà hắn cũng có giấy phép lái thuyền.
Tạm biệt bạn của Bùi Quân xong, hai người lên thuyền rời bến. Thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa, cả hướng gió lẫn sóng đều
thích hợp cho việc đi biển. Bọn họ thấy thời tiết như vậy đều thầm kêu
may mắn, tâm tình rất tốt.
Lục Thành thích các loại vận động kịch liệt như lướt sóng hay cưỡi ngựa, Bùi Quân thì hứng thú với câu cá mà
trên du thuyền cũng có sẵn cần câu. Nhiệt độ ven biển thành phố C không
đến mức cao lắm, nắng dịu chứ không oi bức, Lục Thành liền quyết định
cùng câu cá với Bùi Quân trên boong tàu. Bùi Quân quả đúng là một cao
thủ trong việc này, trong thời gian ngắn đã có thu hoạch. Thùng nước bên người hắn đã thả vài con cá đang bơi vui vẻ, tuy rằng cá không lớn
nhưng số lượng rất nhiều. Trái lại, thùng của Lục Thành vẫn trống trơn.
Hiếm khi thấy anh xấu hổ vuốt tóc vì thế Bùi Quân buông cần câu trong
tay, chỉ dẫn anh một ít kỹ xảo nhỏ. Tuy lúc trước Lục Thành không thích
câu cá mấy nhưng nghe Bùi Quân giảng giải cũng dậy chút hứng thú. Khoảng đến giữa trưa, rốt cuộc anh cũng câu được một chú cá nhỏ.
Lục
Thành thở dài một hơi, nhìn chú cá nhỏ bơi qua bơi lại trong thùng nước
bèn cảm thấy vui vẻ không thôi. May mà không có bị mất mặt lắm.
Giữa trưa, Lục Thành nướng mấy con cá của Bùi Quân câu được mà thả chú cá của mình đi.
Cùng với nguyên liệu được chuẩn bị trước trên thuyền, Lục Thành làm một bữa
cơm phong phú. Đến buổi chiều hai người không đi câu cá nữa, nằm dài
trên thuyền vừa uống bia vừa nói buôn chuyện. Ai cũng không cảm thấy
nhàm chán, chắc do bầu không khí hòa hợp hoặc cái nắng dịu của mặt trời.
Lục Thành ngủ quên lúc nào không hay biết. Thời gian gần đây anh vẫn rất
bận rộn. Bùi Quân lại làm sếp lớn, công việc có thể phân cho cấp dưới
làm, thời gian làm việc rõ ràng có quy luật hơn Lục Thành cho nên vào
lúc Lục Thành ngủ, Bùi Quân còn rảnh rang mở mắt ngắm nhìn bờ biển mênh
mông vô tận, sau lại nghiêng đầu ngắm Lục Thành.
Lục Thành không phải là người đàn ông dễ dàng mất cảnh giác thế nhưng lại có thể bình thản chìm vào giấc ngủ như thế này.
Bùi Quân đột nhiên phát hiện, Lục Thành không chỉ có vẻ bề ngoài xuất chúng mà ngay cả lông mi của anh cũng dài hơn bình thường, lúc mở mắt thì
không nhìn rõ lắm nhưng khi ngủ lại khiến người nhìn không thể dời mắt
đi. Bùi Quân không kiềm chế được, chạm vào một cái rồi do dự một chút,
lòng lại bồn chồn nên dứt khoát vươn tay vuốt mắt anh. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua làn mi, cảm thấy được một xúc cảm kì diệu.
Cũng không biết đã qua bao lâu cho đến tận khi làn mi của Lục Thành hơi run rẩy, Bùi Quân mới lấy lại được tinh thần.
Hắn sờ mũi, bật cười. Cảm xúc ấm áp kì diệu chậm rãi lan tỏa trong lòng hắn.
Lúc Lục Thành tỉnh lại, Bùi Quân đưa anh ly rượu trên tay hắn.
Lục Thành nhấp một ngụm, thốt ra, “Anh nghiện nước trái cây sao?” Khi uống
mùi rượu chỉ thoảng qua, vị chua xen lẫn ngọt ngào cứ như là rượu của
phụ nữ.
“Dạ dày anh không tốt. Cho anh uống như vậy là đúng rồi.” Bùi Quân phản bác rất tự nhiên.
Lục Thành nhanh chóng với tay lấy ly rượu còn lại trên tay Bùi Quân, nhấp
một ngụm rồi híp mắt nở nụ cười, “Tôi với anh đổi cho nhau đi. Ly của
anh uống ngon hơn!” Sau đó cầm ly của mình nhét vào tay Bùi Quân. Hiếm
khi thấy được bộ dáng ngây thơ của Lục Thành khiến Bùi Quân không nhịn
được cười rộ lên, dung túng hành động của anh.
Trên thuyền ngoài
Lục Thành và Bùi Quân ra còn có người bạn thích ra biển của Bùi Quân
cùng với vài nhân viên đảm bảo cho an toàn. Lúc này bọn họ hẳn là ở trên thuyền, chỉ là không có xuất hiện trước mặt Lục Thành cùng Bùi Quân nên tựa như cả con thuyền chỉ có hai người bọn họ với nhau.
Hoàng
hôn, mặt trời dần dần lặn mất, sắc đỏ nhạt bao trùm cả bầu trời bao la.
Phía chân trời xa xa, mặt nước biển xanh biếc giao hòa cùng sắc đỏ. Cảnh tượng đẹp mắt khiến con người ta không tự chủ được mà dừng chân, bật
thốt ra cảm thán thiên nhiên rộng lớn, hùng vĩ cùng thần kỳ.
Đợi đến khi hai người vẫn còn choáng ngợp trở lại khoang thuyền, nhân viên trên du thuyền đã lẳng lặng chuẩn bị xong bữa tối.
Lục Thành nhìn bàn đồ ăn cầu kỳ, lại nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Quân đang nở nụ cười nhẹ, khóe miệng anh cũng đồng thời mà cong lên.
Bữa
tối này rõ ràng đã được đặc biệt chuẩn bị, cho dù ở đang ở trong một
khoang thuyền nhưng người vẫn không làm cho có lệ, qua loa. Lúc này, con thuyền đã thả neo ở vị trí không xa bờ lắm. Bọn họ ngồi trong phòng
trên thuyền cũng có thể thấy ánh đèn lung linh dọc bờ biển kia, bầu
không khí bỗng trở nên thân mật, thấm đẫm lãng mạn.
Bùi Quân ngồi xuống phía đối diện với Lục Thành, lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi áo đưa cho anh, là “một món quà.”
Lục Thành nhướn mắt.
Sâu trong mắt Bùi Quân mang ý cười nhẹ, “Sinh nhật vui vẻ.” Giọng hắn trầm ấm cùng dịu dàng.
Lục Thành giật mình. Anh thật sự đã quên mất. Sinh nhật lúc trước đều hẹn
một vài người bạn hoặc cấp dưới ra ngoài tụ tập không thì chìm đắm trong công việc ngập đến tận đầu. Sau khi anh ở riêng, ngay cả bố mẹ ruột
cũng chưa bao giờ gọi điện ân cần chúc mừng sinh nhật anh, mà chính anh
cũng chưa từng quan tâm đến ngày này.
Anh mỉm cười, cầm lấy chiếc hộp từ Bùi Quân, “Sao anh biết được?”
“Tôi xem qua tư liệu về anh.” Trước đó bọn họ có hợp tác với nhau, xem qua
tư liệu của đối phương cũng không có gì kỳ lạ. Anh chỉ không nghĩ rằng
người kia sẽ nhớ trong lòng.
“Cảm ơn.” Lục Thành mở ra chiếc hộp
trước mặt Bùi Quân. Đặt trên lớp vải nhung đen tuyền là một chiếc đồng
hồ kiểu dáng khác lạ. Cho dù tạo hình của nó đơn giản nhưng lại mang vẻ
sang trọng, rất giống phong cách của Bùi Quân. Lục Thành liền tháo đồng
hồ thể thao trên tay thay bằng đồng hồ mới, sau lại liếc nhìn chiếc đồng hồ mà Bùi Quên đang mang, bật cười. Đồng hồ trên tay anh cùng đồng hồ
trên tay Bùi Quân cho dù chi tiết hơi khác nhau nhưng còn lại đều giống
nhau y hệt.
Tất nhiên Bùi Quân biết anh đang nhìn gì. Hắn cũng không che dấu mà cũng cùng nở nụ cười.
Bữa tối trong bầu không khí tốt đẹp bị gián đoạn một chút. Bùi Quân kéo Lục Thành đến bên cạnh đàn piano. Hắn mở nắp đàn, nâng ngón tay gõ xuống
vài phím đàn.
Lục Thành cười với hắn, “Đánh một bài đi.”
Bùi Quân gật đầu, mỉm cười ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu chơi
chậm rãi. Sau một vài nốt nhạc điệu, hắn bắt đầu cất giọng hát.
Khi tôi gục ngã, mỏi mệt tràn đầy tâm hồn tôi
Khi những rắc rối ập đến khiến trái tim tôi trĩu nặng
Rồi tôi bất động và chờ đợi trong lặng yên
Cho tới khi anh đến và ngồi sóng vai tôi trong khoảnh khắc
Anh đã nâng tôi dậy để tôi có thể đứng vững trên những ngọn núi kia
Anh đã nâng tôi dậy để tôi hiên ngang vượt qua bão tố biển khơi
Tôi chỉ có thể mạnh mẽ khi có anh sóng vai cùng
Anh đã nâng tôi dậy, giúp tôi vượt lên chính bản thân mình
…..
Dưới ánh đèn mông lung trong khoang thuyền, những ngón tay thon dài của Bùi
Quân như được phủ lên bằng ánh sáng dịu hòa. Cả người hắn như tỏa ra một quầng sáng nhẹ nhàng mà an bình, khiến cho người nhìn chìm đắm trong
say mê.
Lục Thanh dựa vào bên cạnh đàn piano, mỉm cười dịu dàng hết mức.
Cho đến tận khi Bùi Quân chơi xong cả bài, đứng lên đối mặt với anh thì anh vẫn mỉm cười bình tĩnh như trước.
Khi Bùi Quân chuẩn bị mở miệng thì anh nhẹ nhàng ngắt lời đối phương.
Ánh mắt Lục Thành nhìn Bùi Quân âu yếm mà chăm chú, thật sâu trong mắt lại
mang chút tinh nghịch. Anh cong khóe miệng lên, dịu dàng nói, “Anh Bùi
à, tôi thích anh. Hẹn hò với tôi được chứ?”
Lúc này anh Bùi – người đã tỉ mỉ chuẩn bị hết thảy, tính toán tốt thời điểm tỏ tình lại ngẩn người ra.
Lời editor: Oh yissss!!!!!! Cuối cùng cũng lết được đến chương này!!!!!!
Đây chính là chương mà mình thích nhất trong cả bộ đó =3= Ngồi edit
chương này cảm xúc ra sao? PHÊ! PHÊ KHÔNG TẢ NỔI. =))
Bài mà Bùi
Quân đánh cho Lục Thành nghe chính là You raise me up của Secret Garden
& Brian Kennedy. Đây là bản cover của Westlife. Khuyến khích vừa
nghe vừa đọc truyện =)