Ánh sáng của khu nhà đều đã tắt, chỉ còn lại một số ánh đèn lờ mờ chạy
dọc hành lang, Triệu Tử Thiêm chậm rãi bước từng bước xuống bậc cầu
thang. Mỗi bước đi đều vô cùng cẩn trọng nhẹ nhàng, một căn nhà rộng lớn chỉ có duy nhất một bóng người di chuyển bước đi.
Triệu Tử Thiêm đứng trước cửa phòng của Lương Đông bất động một hồi, sau đó liền đưa
tay đẩy cửa ra tiến vào bên trong. Bên trong phòng tối om cậu cần phải
có một chút thời gian thích nghi với bóng tối mới có thể lờ mờ nhìn thấy được mọi thứ bên trong. Phòng của Lương Đông mang một mùi hương khác
biệt, nó chính là hương vị nam tính tưởng chừng như xa lạ nhưng bốn năm
trước đây đối với cậu đã vô cùng quen thuộc rồi.
Rèm cửa tối màu
không dày, ánh trăng sáng treo cao có thể xuyên quan tấm rèm mỏng này mà chiếu vào. Triệu Tử Thiêm chậm rãi tiến về phía trước giường lớn kia,
trái tim theo đó cũng nhộn nhạo đập loạn. Triệu Tử Thiêm ngồi xuống
giường, ngón tay đưa lên mặt Lương Đông vuốt nhẹ, ngày mai cậu đi rồi
không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Lương Đông. Triệu Tử Thiêm
đương nhiên không nỡ rời xa người này, cậu chỉ mới vừa gặp lại hắn một
thời gian ngắn mà thôi, nhưng mà công việc của cậu ở bên kia vẫn còn
dang dở, cậu không thể bỏ lại công việc của mình không quan tâm được.
Triệu Tử Thiêm đến hít thở mạnh cũng không dám, ngón tay run rẩy lướt qua
từng mọi nơi trên gương mặt của Lương Đông. Cậu chỉ muốn yên tĩnh lén
lút tới xem hắn một chút, sẽ không có ý định làm cho hắn thức giấc.
Nhưng khi ngón tay của mình chạm vào Lương Đông bằng xương bằng thịt
rồi, trái tim của cậu lại không ngừng kích động, bốn năm rồi ngày mai
chính là ngày đầu tiên của năm thứ lăm, cậu đợi hắn lâu như vậy, cậu
đương nhiên không cam tâm rời khỏi hắn nữa.
Triệu Tử Thiêm giống
như bị ma xui quỷ khiến cúi người hôn xuống đôi môi của Lương Đông, ba
giây sau cậu mới phát hiện ra mình đang làm điều ngu xuẩn liền giật mình rời khỏi đôi môi hắn. Triệu Tử Thiêm thu tay lại, im lặng ngồi ở bên
cạnh cảm nhận từng hơi thở của Lương Đông, không biết qua bao lâu phía
dưới cổ tay cậu đột nhiên có người bất ngờ nắm chặt lấy, Triệu Tử Thiêm
hốt hoảng vội vã gạt tay người đó ra chạy trốn.
Lương Đông trong
lúc mơ màng ngủ cảm giác được có người giống như hôn môi mình, sau đó
hắn mở mắt ra liền nhìn thấy có người đang ngồi bên cạnh hắn, hắn nhanh
chóng nắm lấy tay người kia lại, nhưng người kia lại hoảng sợ bỏ đi mất. Lương Đông ngồi bật dậy, căn phòng vốn dĩ không có ai ngoài hắn, cánh
cửa trước mặt cũng vẫn đóng kín. Lương Đông khó hiểu, cảm giác này rất
thật không phải mơ, nhưng sau đó Lương Đông lại tự cười khổ, bốn năm nay hắn mỗi lần nhắm mắt vào liền luôn xuất hiện hình ảnh bảo bối nhỏ kia,
từng chuyện từng chuyện đều vô cùng chân thật.
Lương Đông bước
xuống giường, đi vào chân đôi dép nê ở bên dưới rồi rời khỏi phòng ngủ.
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có tiếng mở cửa liền âm thầm căng thẳng, Lương
Đông nhất định đã phát hiện ra người vừa rồi là cậu, Triệu Tử Thiêm nằm
im ở trên giường hai mắt nhắm nghiền, tay nhỏ ở trong lớp chăn mỏng cũng nắm chặt lại với nhau. Cậu im lặng không lên tiếng, người kia cũng
không lên tiếng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của
người đó lúc này.
Không biết qua bao lâu phía bên giường liền lún xuống, các dây thần kinh của Triệu Tử Thiêm bắt đầu kéo căng, Lương
Đông nhỏ giọng hỏi:
“Là em, có phải không?”
Triệu Tử Thiêm vẫn muốn giả vờ ngủ cho đến cùng, Lương Đông đột nhiên đưa tay chạm vào mái tóc của cậu lại hỏi tiếp:
“Em chính là người mỗi lần anh nhắm mắt lại liền xuất hiện có đúng không?”
Trái tim của Triệu Tử Thiêm bắt đầu đập mạnh không thể khống chế lại được,
cậu thế nhưng ngoài câu nói kia của Lương Đông còn có thể nghe thấy
tiếng tim mình đập loạn. Triệu Tử Thiêm vẫn nằm im bất động không có ý
định lên tiếng, Lương Đông lại di chuyển ngón tay xuống dưới môi cậu khẽ miết:
“Rất quen thuộc, nhưng anh lại không dám chắc chắn, em tại vì sao luôn xa lánh anh?”
Triệu Tử Thiêm bắt đầu cảm thấy không ổn, hốc mắt cũng nóng dần lên, cậu suýt chút nữa nghẹn ngào không thể thở nổi. Lương Đông đúng lúc đó liền rời
tay khỏi môi cậu, hắn cúi người hôn nhẹ lên môi của cậu, chỉ là một nụ
hôn nhẹ vô cùng đơn thuần, chỉ là một nụ trong vài giây ngắn ngủi, hắn
luyến tiếc con người này, hắn không muốn rời khỏi đôi môi kia, nhưng hắn sợ nếu như hắn hôn cậu quá lâu cậu sẽ tỉnh dậy mất, đến lúc đó cậu có
hay không sẽ tức giận bỏ đi không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.
Lương Đông đi rồi Triệu Tử Thiêm liền mở mắt ra, tay từ trong chăn cũng đưa
lên chạm vào môi mình, Lương Đông rõ ràng vẫn thích cậu, nếu không hắn
tại sao nửa đêm lén lút đến hôn cậu. Đây là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa
khi cậu gặp lại Lương Đông, không tính nụ hôn ở đêm trao giải Phong Vân
ngày hôm đó, bởi vì khi ấy thần trí của cậu không rõ ràng, không tính nụ hôn vừa mới rồi ở phòng Lương Đông, bởi vì khi ấy Lương Đông vẫn còn
đang ngủ. Nụ hôn nay mang theo dư vị luyến tiếc e dè, cậu cảm nhận được
người đối diện kia đang lo lắng bất an, có lẽ Lương Đông sợ cậu tỉnh dậy cho nên mới nhanh chóng rời đi như thế.
Triệu Tử Thiêm chìm vào
giấc ngủ, trong đầu luôn nhận định người này nhất định không có cơ hội
thoát khỏi cậu, lừa lớn nhất định nhanh thôi sẽ lại là của cậu, ai cũng
không thể giành được với cậu.
Buổi sáng ngày hôm sau lúc Triệu Tử Thiêm thức dậy liền thấy ở bên cạnh tủ đầu giường treo một bộ quần áo
nhìn vô cùng đơn giản, áo sơ mi màu hồng không có cái gì được nói là quá mức đặc biệt, một chiếc quần jean xanh với những vân xước nhỏ ở bắp
đùi. Đôi giày thể thao màu trắng cũng không quá bắt mắt, trên bàn đặt
một chiếc đồng hồ đeo tay màu vàng… Tất cả đồ này đều hoàn toàn bình
thường, đều có thiết kế giống như những mẫu quần áo giày dép đồng hồ
bình thường khác. Triệu Tử Thiêm vừa nhìn qua đống đồ kia liền biết
những thứ này chính là chuẩn bị cho cậu, size quần áo này vốn chỉ có cậu mặc vừa mà thôi.
Triệu Tử Thiêm hai ngày hôm nay đều mặc quần áo của Lương Đông, hiện tại lúc cậu về rồi cũng không thể mặc bộ đồ thùng
thình của hắn ra gặp người ngoài được. Triệu Tử Thiêm đánh răng rửa mặt
xong liền mặc quần áo vào, cậu nhìn chiếc đồng hồ để trong hộp kia do dự không biết có nên đeo hay không, cậu bình thường không có thói quen đeo đồng hồ. Nhưng sau đó Triệu Tử Thiêm lại nghĩ mấy thứ này đều là Lương
Đông mua cho cậu, cậu là muốn mang hết lên người để cho mọi người đều có thể nhìn thấy được.
Triệu Tử Thiêm mặc đồ xong liền đi đến trước gương nhìn thử, bộ đồ này vừa nãy nhìn ở bên ngoài cũng bình thường
thôi, nhưng không hiểu sao mặc lên người cậu liền có cảm giác vô cùng
vừa vặn, vô cùng thời trang, nhìn sao cũng cảm thấy giống như được thiết kế dành riêng cho cậu vậy.
Triệu Tử Thiêm năm nay hai mươi tám
tuổi rồi, nhưng trước nay vẫn luôn cảm thấy mình mặc năng động một chút, thoải mái một chút vẫn thuận mắt hơn, cậu đối với mấy đồ vest lịch sự
kia quả thật không thích hợp. Lương Đông ngồi ở dưới phòng khách đợi
Triệu Tử Thiêm xuống ăn sáng, người kia vừa xuất hiện ở đầu cầu thang
hắn liền không thể rời mắt được. Một thân thanh xuân ngập tràn, có cảm
giác giống như bảo bối nhỏ kia mới chỉ là sinh viên đại học mà thôi,
thật sự vô cùng thích hợp, vô cùng có sức sống.
Lương Đông ngày
hôm qua đã dùng cả một ngày để xem tin tức của Triệu Tử Thiêm, hắn xem
hình ảnh của cậu rất nhiều, đến cuối cùng mới có thể đích thân đi đến
khu thương mại lấy về cho cậu những thứ đồ này, quả thật là không ngoài
dự đoán của hắn, Triệu Tử Thiêm mặc rất hợp.
Triệu Tử Thiêm gạt
bỏ chuyện tối ngày hôm qua ra sau đầu, không biểu lộ bất cứ một trạng
thái không đúng nào hướng Lương Đông bất ngờ hỏi:
“Anh không đi làm sao?”
Lương Đông ánh mắt vẫn dán chặt trên người của Triệu Tử Thiêm đáp:
“Lát nữa đưa em cùng Samson ra sân bay”
Triệu Tử Thiêm vốn định từ chối nhưng lại thôi không nói nữa. Lúc ngồi ăn cơm Triệu Tử Thiêm vẫn luôn có cảm giác người đối diện kia luôn nhìn cậu
không rời mắt, nhưng Triệu Tử Thiêm một chút vui vẻ cũng đều không để lộ ra bên ngoài chỉ tập trung ngồi ăn bữa sáng của mình.
Samson vừa ăn vừa nói:
“Ba à, ba mau sắp xếp công việc ở bên này sau đó liền quay trở về Bắc Kinh
có được không? Một nhà ba người chúng ta sẽ sống tại Bắc Kinh thế có
được không?”
Lương Đông nghe thấy câu một nhà ba người kia liền
kín đáo quan sát sắc mặt của Triệu Tử Thiêm, sau khi nhận định Triệu Tử
Thiêm đối với câu nói kia của Samson không để tâm gì liền thở dài đắng
lòng. Samson không nhận được câu trả lời của Lương Đông liền hỏi tiếp:
“Ba à, có được không?”
Lương Đông trả lời Samson nhưng ý tứ chính là muốn cho Triệu Tử Thiêm nghe thấy:
“Ăn cơm đi, cũng còn không biết em ấy có hoan nghênh ba đến hay không”
Triệu Tử Thiêm lúc này mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông nói:
“Nhà của tôi không được lớn như thế này, nếu như anh cảm thấy có thể tôi
đương nhiên hoan nghênh…” Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói đến đây
liền kích động, trái tim nhảy nhót vô cùng vui sướng, nhưng đến câu cuối kia của Triệu Tử Thiêm hắn liền cảm thấy có chút thất vọng: “Anh đến
chơi một thời gian”.
Lương Đông rất nhanh cũng không để ý câu
cuối kia nữa, hắn chỉ quan tâm đến việc bảo bối nhỏ này đồng ý để hắn
đến nhà cậu chơi. Lương Đông giống như phải xác định thật chắc chắn đó
không phải là chỉ nói đùa liền hỏi lại:
“Có thể sao?”
Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười:
“Tôi cũng đã phiền anh một thời gian rồi, nếu như anh đến tôi không tiếp đón chu đáo như vậy không phải là vô ơn hay sao”
Lương Đông hiện tại chỉ hận không thể lát nữa cùng với bảo bối nhỏ này bay về Bắc Kinh, có điều công việc ở bên này của hắn không phải nói muốn đi
liền có thể đi được, nhưng mà không sao hắn nhất định sẽ sắp xếp sớm một chút bay sang đó cùng với cậu.
Lúc Lương Đông lái xe đưa Samson
và Triệu Tử Thiêm đến sân bay rồi chính là luyến tiếc không muốn để bảo
bối nhỏ kia đi, hắn thật sự rất sợ nếu như khoảng thời gian hắn không có ở bên cậu sẽ có kẻ xấu hãm hại cậu nữa. Bảo bối nhỏ kia thật sự rất đơn thuần, thật sự làm cho người ta không thể ngừng lo lắng. Rất nhanh sau
đó Lương Đông mới biết được thì ra nhận định của hắn ngày hôm nay đã sai rồi, bảo bối nhỏ này căn bản không phải là người dễ chọc, dĩ nhiên đây
vẫn là để nói sau đi.
Khi Samson ngồi trên máy bay, tay nhỏ còn
cầm theo một chiếc ô tô đồ chơi, cậu không hiểu sao liền cảm thấy có
chút nhớ ba mình. Triệu Tử Thiêm lúc đầu không để ý nhiều, nhưng sau khi nghe thấy tiếng khóc thút thít ở bên cạnh mới giật mình quay sang hỏi
Samson:
“Cháu làm sao thế? Có phải là chạm vào chỗ nào rồi hay không?”
Samson vừa khóc vừa lắc đầu, Triệu Tử Thiêm lúc này lại càng lo lắng hơn:
“Làm sao lại khóc, cháu không khỏe ở chỗ nào mau nói cho chú nghe”
Samson đột nhiên nhào vào lòng ngực của Triệu Tử Thiêm, hai tay ôm lấy eo cậu vùi mặt vào đó khóc lớn, vừa khóc vừa nói:
“Con nhớ ba, ba khi nào mới sang với chúng ta”
Triệu Tử Thiêm thất thần, đứa nhỏ này dù sao cũng chỉ mới bốn tuổi mà thôi,
có thể từ trước đến nay nó chưa bao giờ rời xa Lương Đông cả, bây giờ đi xa như vậy nhớ Lương Đông đến mức khóc lớn cũng là điều đương nhiên.
Triệu Tử Thiêm đau lòng đưa tay vỗ nhẹ vai của Samson dỗ dành:
“Đừng khóc, ba cháu rất nhanh thôi sẽ qua với cháu”
Samson ở trong lòng ngực Triệu Tử Thiêm nức nở:
“Hay là bây giờ chúng ta không đi nữa, chúng ta đợi ba giải quyết công việc xong thì lúc đó mới qua Bắc Kinh có được không?”
Triệu Tử Thiêm cũng không biết phải làm như thế nào, lúc này có một nữ tiếp viên tiến đến xem thử:
“Xin lỗi, có chuyện gì xảy ra phải không?”
Samson ở trong lòng ngực Triệu Tử Thiêm vừa khóc vừa nói:
“Con muốn về nhà, con nhớ ba”
Hành khách xung quanh bắt đầu nhìn về phía Triệu Tử Thiêm, nữ tiếp viên hàng không cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Triệu Tử Thiêm hiểu được mọi người xung quanh đây đang nghĩ cái gì thế cho nên cậu liền nhanh chóng
giải thích:
“Đứa nhỏ này lần đầu tiên xa ba nó cho nên mới khóc nhiều như vậy, không có chuyện gì đâu”
Nữ tiếp viên hướng Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Xin lỗi, anh cùng đứa bé này có quan hệ gì?”
Triệu Tử Thiêm khó xử, cậu không thể nói mình chỉ vừa mới quen biết Samson có hai ngày, với tình trạng hiện giờ người ta nhất định sẽ nghi ngờ cậu
bắt cóc, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền trả lời thế này:
“Tôi là ba nó”
Nữ tiếp viên đương nhiên không tin, cô nghe thấy rõ ràng đứa bé kia khóc
nháo nói muốn về với ba mình, như thế nào người này lại mạo nhận là ba
của đứa bé. Triệu Tử Thiêm cũng hết cách đành hướng Samson dỗ dành cậu:
“Samson đừng khóc, còn có ba nhỏ không phải sao, ba rất nhanh sẽ giải quyết công việc thật sớm bay về Bắc Kinh cùng chúng ta”
Samson vẫn còn khóc, hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Ba nhỏ nói có thật hay không, ba khi nào mới bay qua với chúng ta?”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng trả lời:
“Sớm thôi, sẽ sớm thôi”
Nữ tiếp viên nghe thấy cuộc trò chuyện kia mới hiểu ra mọi chuyện, thì ra
đứa bé này có hai người ba, hơn nữa xem ra người ba đang ngồi cạnh cậu
bé với người ba được nhắc đến kia có quan hệ không bình thường. Triệu Tử Thiêm thấy nữ tiếp viên kia rời đi mới thở phào một hơi, Samson vẫn ở
trong lòng cậu thút thít không ngừng, Triệu Tử Thiêm liền nghĩ ra cách
dỗ đứa bé này:
“Samson đừng khóc, ba nhỏ tặng con một món quà coi như lần đầu tiên ra mắt có được không?”
“Con sang Bắc Kinh rồi nhất định phải có một cái tên thuần Trung, ba nhỏ tặng cho con một cái tên có được không”
Samson nghe thấy thế liền ngừng khóc một chút:
“Là tên gì?”
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên cao:
“Ba con họ Lương đúng không, vậy từ giờ gọi là Lương Thập Niệm đi, Thập Niệm, Thập Niệm cái tên nghe thật sự là rất êm tai”
Samson hướng đôi mắt sưng đỏ nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Thập Niệm? Nhưng mà Thập Niệm nghĩa là gì?”
Triệu Tử Thiêm im lặng cũng không có giải thích cái tên kia chỉ nói là:
“Thập Niệm cái tên này rất là đặc biệt, hơn nữa còn rất quan trong, đối với
ba nhỏ cũng rất quan trọng, đối với ba càng quan trọng hơn”
Samson không hiểu ý nghĩa của cái tên kia nhưng mà khi nghe thấy ba nhỏ nói
tên mình quan trọng như thế liền vui vẻ đến mức quên luôn ba mình ở nhà
không khóc nữa:
“Được vậy từ giờ con là Thập Niệm!”.
Lúc
Triệu Tử Thiêm đáp chuyến bay từ Paris đến Bắc Kinh là sáu giờ chiều,
Lương Thập Niệm do chênh lệch múi giờ cho nên hiện tại đã ngủ, Triệu Tử
Thiêm cuối cùng đành phải bế theo đứa nhỏ kia đi xuống máy bay. Cậu vốn
tưởng rằng ngày hôm nay cậu trở về Bắc Kinh sẽ không ai biết, nhưng mà
vừa mới đi ra khỏi sân sân bay đã có rất nhiều người hâm mộ cùng một vài ký giả đứng đợi. Triệu Tử Thiêm giật mình, mọi người thấy Triệu Tử
Thiêm bế theo một đứa bé liền vô cùng xôn xao, cả người hâm mộ lẫn ký
giả đều giống như keo dính chặt lấy cậu không có ý định bỏ qua chuyện
này.
“Đại Thiêm, đứa bé này là ai vậy?” Một cô gái chạy theo bên cạnh hỏi cậu.
Có một người cầm theo bút ghi âm chĩa thẳng về phía cậu hỏi:
“Đại Thiêm, đứa bé này cùng cậu có quan hệ gì vậy?”
Triệu Tử Thiêm cố gắng dùng tay che đầu Lương Thập Niệm, chỉ sợ người xung
quanh không để ý sẽ va vào nó mất. Lương Thập Niệm có vẻ như là bị đám
người kia làm cho tỉnh giấc liền mắt nhắm mắt mở hướng Triệu Tử Thiêm
hỏi:
“Ba nhỏ, sao nhiều người như vậy?”
Một tiếng ba nhỏ
kia của Lương Thập Niệm liền làm cho đám người kia trong nhất thời chấn
động thất thần trong vài giây, Triệu Tử Thiêm nhân cơ hội này cố gắng
nhanh chân muốn thoát ra nhưng vô ích.
“Đại Thiêm tại sao đứa bé này lại gọi cậu là ba?”
“Đại Thiêm cậu cùng Phó Tiểu Hinh có phải là có con rồi hay không?”
“Đại Thiêm…”
Triệu Tử Thiêm bị vây chật kín ở sân bay cuối cùng phải nhờ đến sự trợ giúp
của bảo an mới có thể rời đi được. Lúc Triệu Tử Thiêm cùng Lương Thập
Niệm ngồi vào trong xe rồi, liền đến lượt Miên Miên ở bên cạnh hỏi cậu:
“Đại Thiêm, đứa nhỏ này là sao?”
Triệu Tử Thiêm để Lương Thập Niệm ngồi xuống bên cạnh rồi qua loa nói với Miên Miên:
“Chuyện dài lắm, một câu không thể nói hết được”
Miên Miên vẫn không buông tha cho Triệu Tử Thiêm cố gắng truy hỏi đến cùng:
“Đại Thiêm cậu bí mật sang Paris cuối cùng lại mang trở về một đứa nhỏ, Đại Thiêm cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì đây hả?”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
“Được rồi Miên tỷ, tỷ đừng làm ồn, đừng để nó hoảng sợ, để lát nữa về tôi sẽ giải thích cho tỷ hiểu”
Lương Thập Niệm nãy giờ không hiểu gì, vẫn cứ ngây ngô ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm nhìn cậu rồi lại quay sang nhìn Miên Miên. Miên Miên lại nhìn
Lương Thập Niệm rồi lại nhìn Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm ngồi ở giữa
chính là bị nhìn qua nhìn lại như vậy.
“Cậu trước nói cho tôi
biết đây có phải là con của cậu hay không? Còn có đứa bé này rốt cuộc có thân phận thế nào?” Miên Miên nóng ruột.
Triệu Tử Thiêm vốn định lên tiếng nói thì Lương Thập Niệm ở bên cạnh đã nói thay cậu rồi:
“Con là Samson, Samson chính là mặt trời nhỏ, ba của con là người đàn ông
độc thân hoàng kim hiếm gặp, ba của con vô cùng đẹp trai mọi thứ đều
hoàn mỹ, ba của con là phó tổng giám đốc có rất nhiều tiền. Mới vừa rồi
ba nhỏ nói tặng con một món quà, ba nhỏ tặng con một cái tên thuần
Trung, bây giờ con gọi là Thập Niệm, Thập Niệm đối với ba và ba nhỏ
chính là vô cùng đặc biệt, vô cùng quan trọng”
Miên Miên đầu óc
ong ong không thể thích nghi được, cái gì mà Samson cái gì mà Thập Niệm, còn có ba cùng ba nhỏ rốt cuộc là người nào. Triệu Tử Thiêm đêm hôm
trao giải Phong Vân đột nhiên biến mất, cậu ta không giấy tờ tùy thân
bay đến Paris hai ngày lúc trở về liền thu nhận được một đứa con trai
lớn như thế này. Miên Miên càng nghĩ lại càng không thể hiểu được rốt
cuộc đã có chuyện gì xảy ra.