Ba ngày sau lúc hai người đang ngồi xem ti vi, Triệu Tử Thiêm liền nhận
được cuộc gọi đến của trợ lý Miên Miên. Lương Đông ngồi bên cạnh chăm
chú quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt của sóc nhỏ nhà mình liền phát
hiện ra được người nào đó không vui. Lúc Triệu Tử Thiêm kết thúc cuộc
gọi rồi Lương Đông mới lên tiếng hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Đại Thiêm, có việc gì sao?”
Triệu Tử Thiêm thở dài, cái đầu nhỏ tự giác tựa vào bên vai của Lương Đông:
“Tiết mục của em bị cắt, không được lên truyền hình, anh nói xem có phải là lần đó biểu hiện không tốt rồi hay không?”
Lương Đông vỗ vỗ vai của Triệu Tử Thiêm an ủi:
“Chương trình đó có rất nhiều người đến quay mà, có thể là giờ lên sóng không
cho phép cho nên mới buộc phải cắt bỏ một vài tiết mục đi”
“Làm sao có thể chứ, mấy tiết mục bị cắt hẳn là những tiết mục của người
mới, chúng ta là người mới bị cắt bỏ cũng là điều đương nhiên”
Triệu Tử Thiêm không nói gì cứ như vậy ở trong lòng ngực Lương Đông im lặng. Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Bảo bối, chúng ta không cần cái đó. Em lần đầu tiên lên truyền hình phải là lúc nhận giải thưởng, mấy cái chương trình ca nhạc chào xuân này không
ai muốn xem đâu, bị cắt bỏ cũng tốt…”
Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông, đôi mắt mở lớn đối diện hắn hỏi:
“Có thật không?”
Lương Đông không do dự gật đầu luôn:
“Đương nhiên rồi!”
Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười:
“Hôm nay em rảnh, lát nữa sẽ cùng anh đi đến phòng thu”
Lương Đông cúi xuống hôn một cái vào môi của Triệu Tử Thiêm đáp:
“Được!”
Lương Đông mấy ngày gần đây đang chuẩn bị cho đơn khúc sắp tới của hắn, hôm
nay là ngày thu âm cuối cùng để đi đến chỉnh sửa toàn thể. Triệu Tử
Thiêm mặc áo bông lớn đứng ở bên cạnh đợi Lương Đông thay đồ, vừa đứng
tựa vào cánh cửa vừa quan sát lừa lớn nhà mình, trong đầu cậu chớt lóe
lên suy nghĩ nếu như có thêm cái đuôi và một đôi tai quả thật không khác một con lừa là mấy.
Triệu Tử Thiêm cứ đứng tưởng tượng như vậy
rồi bật cười khúc khích, kết quả Lương Đông liền nhận ra được có điều gì đó không đúng liền quay lại phía sau:
“Em cười cái gì?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu nói:
“Không có!”
Lương Đông khoanh tay trước ngực nghiêm túc đánh giá Triệu Tử Thiêm rồi thốt lên một câu:
“Anh phát hiện ra, em quả thật rất háo sắc”
Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi phản bác:
“Mới không có đi, hơn nữa có háo sắc cũng không phải là với anh”
Lương Đông xấu xa đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm, hai tay vòng qua eo cậu kéo lấy:
“Ai nha, không phải với anh sao? Vậy là muốn với ai đây?”
Triệu Tử Thiêm chặn tay ở trước ngực Lương Đông nói:
“Được rồi đã muộn rồi đấy, có đi không thì bảo đây”
Lương Đông không có ý định buông Triệu Tử Thiêm ra, ngược lại gương mặt của
hắn càng ngày càng tiến sát về phía cậu. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng dùng tay tát vào má Lương Đông một cái:
“Em cho anh một cái tát!”
Lương Đông bị như vậy mới chịu buông Triệu Tử Thiêm ra, đã lâu lắm rồi Lương
Đông không được nghe câu nói quen thuộc này của Triệu Tử Thiêm, cũng đã
lâu lắm rồi hắn mới bị Triệu Tử Thiêm tát yêu như vậy. Ký ức lại bắt đầu giống như dòng chảy chậm rãi chuyển động, hắn nhớ ngày đó khi hai người vẫn còn chưa nổi tiếng Triệu Tử Thiêm và hắn không cần phải e dè như
hiện tại. Đi ăn cũng không cần phải nhìn trước ngó sau, hay đến nhà nhau cũng là đường đường chính chính mà đến không sợ bị người ta nhìn. Thế
mà bây giờ, quả thật là có chút bức bách rồi…
Triệu Tử Thiêm đi được ba bước liền quay lại phía sau gọi Lương Đông:
“Đông ca, có đi không vậy?”
Lương Đông giật mình quay trở lại hiện tại, nhìn bóng dáng nhỏ bé đứng ở phía trước nhíu mày gọi hắn, một tiếng Đông ca kia quả thật trước sau vẫn
không thay đổi, vẫn là từ trong chính miệng sóc nhỏ nhà hắn phát ra, vẫn là ngọt ngào đến lòng mềm nhũn như vậy.
Một khoảng thời gian sau này, trong suốt bốn năm đó Lương Đông đã nghe vô số từ Đông ca từ rất
nhiều người khác nhau, nhưng vẫn cảm thấy được không có từ Đông ca nào
khiến cho hắn có cảm giác êm tai như hiện tại... có điều người nào đó
lúc gặp lại hắn lại gọi hắn một tiếng Lương tổng chứ không phải Đông ca…
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông tới phòng thu âm là hai giờ trưa, trợ lý Trương
Dĩnh đã đến đây từ trước đợi Lương Đông rồi. Trương Dĩnh vừa nhìn thấy
hai người cùng nhau bước vào liền đen mặt nói nhỏ:
“Cho xin đi,
chỉ là đi đến phòng thu âm, thu âm một bài hát thôi có cần mang theo đối phương đi hay không hả. Nói cho các cậu biết vừa rồi có nhà báo đến đây đó”
Triệu Tử Thiêm giật mình:
“Vậy nhà báo đã đi hay chưa?”
Trợ lý Trương Dĩnh nhìn xung quanh một hồi:
“Vừa mới đi xong, nói không chừng các cậu bị nhà báo đó bắt gặp rồi”
Lương Đông nhíu mày, thứ hắn không thích nhất chính là bị người ta theo dõi
đời tư cá nhân, hơn nữa hắn mang sóc nhỏ nhà hắn đi cùng cũng có gì là
to tác, hai bọn họ cũng không phải là không coi ai ra gì ở giữa phố lớn
đường nhỏ mà công khai hôn nhau. Bị chụp được cùng đi đến phòng thu thì
chụp, hắn cũng không có gì cần phải che giấu.
“Được rồi, đi vào thôi” Lương Đông lạnh giọng.
Triệu Tử Thiêm kéo tay Lương Đông lại nói:
“Hay là để em đi về…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông liền mạnh mẽ khoác tay lên
vai Triệu Tử Thiêm kéo vào bên trong, không cho cậu cơ hội do dự nghĩ
xem có nên đi hay là ở nữa.
Lương Đông ở trong phòng thu khoảng
ba tiếng đồng hồ, Triệu Tử Thiêm cách qua một tấm kính lớn chăm chú nhìn hắn. Lừa lớn nhà cậu tuy rằng thường ngày không đứng đắn, nhưng một khi đã vào việc liền là một bộ dạng nghiêm túc như vậy. Triệu Tử Thiêm
chống cằm si mê nhìn Lương Đông, trợ lý Trương Dĩnh vừa quay sang liền
thấy một bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm cũng phải giật mình:
“Này, này… cậu nhìn cái gì vậy?”
Triệu Tử Thiêm hả một tiếng, thành thật trả lời Trương Dĩnh:
“Là đang nhìn Đông ca…”
Trợ lý Trương Dĩnh ho nhẹ hỏi:
“Các cậu suốt ngày như vậy sao?”
Triệu Tử Thiêm khó hiểu:
“Là sao?”
Trương Dĩnh cũng không biết nên phải nói sao cho Triệu Tử Thiêm hiểu, nhiều
lúc cô còn nghĩ có phải Triệu Tử Thiêm là cố tình tỏ ra không hiểu hay
không, nhưng mà với cái bộ dạng trì độn kia của Triệu Tử Thiêm cô cũng
phải tin đến tám chín phần.
Lương Đông thu âm xong liền bước ra ngoài nhìn Triệu Tử Thiêm cười một cái, rồi quay sang hỏi người đang chỉnh nhạc:
“Thế nào?”
Người nọ gật gật đầu, ngón tay linh hoạt vừa làm một vài thao tác gì đó vừa trả lời:
“Cũng đã ổn ổn rồi”
___
Sinh nhật lần này của Lương Đông sẽ tổ chức một buổi party DEMO, vừa vặn
quảng bá cho bài hát mới DEMO của hắn. Trước sinh nhật một tuần, Lương
Đông hầu như đều rất bận rộn, Triệu Tử Thiêm cũng không làm phiền hắn,
thế cho nên một tuần liền không lộ mặt. Ngày hôm ấy Lương Đông gọi điện
thoại cho Triệu Tử Thiêm:
“Bảo bối, em đang ở đâu vậy?”
Triệu Tử Thiêm đang nằm ở trong bồn tắm, bên cạnh còn để một đĩa dâu tây chín mọng. Cuộc sống này đúng là sung sướng hưởng thụ không có gì bằng:
“Đang ở nhà!”
Lương Đông nghe thấy giọng nói của Triệu Tử Thiêm không bình thường, giống như là đang ăn cái gì đó:
“Anh qua nhà em có được không?”
Triệu Tử Thiêm vội cản Lương Đông lại:
“Sang làm gì, ngay mai không phải gặp mặt rồi sao”
Lương Đông ở bên này bứt rứt không thôi:
“Nhưng mà anh nhớ em lắm”’
Triệu Tử Thiêm nghe được câu nói kia của Lương Đông cũng phải bật cười, nói
trong lòng không có chút gì ngọt ngào là không đúng, ngược lại cậu đang
vô cùng ngọt ngào đây:
“Không cho sang, ngài mai gặp!”
Lương Đông thở dài nói:
“Em xem nhé, cô dâu và chú rể trước khi cưới không được gặp mặt nhau ba ngày thôi, nhưng mà anh với em đã một tuần lễ rồi”
Triệu Tử Thiêm cười khúc khích:
“Mới không có cưới anh đâu”
Lương Đông lại nói tiếp:
“Ngày mai em hứa rồi đó, nhất định phải có bất ngờ cho anh”
Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông:
“Anh muốn bất ngờ gì?”
Lương Đông im lặng suy nghĩ một chút, cuối cùng liền nói ra một câu thế này:
“Em đến liền bất ngờ rồi”
___
Sáng hôm sau Triệu Tử Thiêm dậy từ rất sớm, lúc cậu bước ra khỏi nhà trời
vẫn còn chưa sáng rõ. Sáng sớm ngày tháng ba đó, trời vẫn còn có sương
mù, Triệu Tử Thiêm hắt xì một cái rồi đi đến ga tàu điện ngầm ngồi tuyến đi đến Ứng Hòa Cung.
Triệu Tử Thiêm vì sinh nhật này của Lương
Đông đã nghĩ rất nhiều không biết nên tặng quà gì cho hắn. Ngày hôm nay
người hâm mộ chắc chắn cũng sẽ tặng Lương Đông không ít quà đâu, cuối
cùng Triệu Tử Thiêm liền nghĩ ra lừa lớn nhà cậu rất thích lái xe, chi
bằng tặng cho hắn một cái pháp luân để bảo vệ.
Triệu Tử Thiêm
ngồi ở trên tàu điện ngầm mở điện thoại ra nhắn tin chúc mừng sinh nhật
cho Lương Đông. Tin nhắn chúc mừng sinh nhật này của Triệu Tử Thiêm so
với những tin nhắn khác phải nói là bình thường đến mức không thể bình
thường hơn. Nhưng mà tròng hàng vạn tin nhắn chúc mừng sinh nhật, Lương
Đông lại chỉ đọc duy nhất một dòng tin sáu chữ đó: “Đông ca, chúc mừng
sinh nhật!”
Ứng Hòa Cung ngày hôm nay náo nhiệt hơn ngày thường
bởi vì là ngày mồng 1, Triệu Tử Thiêm đi vòng vòng khắp mọi gian hàn bán đồ lưu niệm, cuối cùng liền chọn ra được một cái pháp luân bằng ngọc
rất đẹp. Tuy rằng món quà này không phải là đắt tiền, nó chỉ là một món
quà ở mức tầm trung mà thôi, nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn quyết định mua
cái pháp luân đó.
Triệu Tử Thiêm cầm pháp luân đứng ở bên ngoài
Ứng Hòa Cung xếp hàng đợi đến lượt dâng hương. Mỗi lần dâng hương chỉ
cho phép bảy người vào một lượt. Triệu Tử Thiêm đến muộn bị xếp xuống
tít đằng xa, trong lúc đứng đợi cậu liền nghe thấy cuộc nói chuyện của
hai bác gái phía trên mình.
“Này, nghe nói Ứng Hòa Cung này rất
là linh, nhất là trong chuyện tình duyên. Con trai tôi ba mươi tuổi rồi
vẫn không có bạn gái, lần đó tôi đến đây cầu, quả thật một tuần sau liền nhìn thấy nó cùng con gái nhà người ta tay trong tay. Hôm nay tôi là
đến dâng hương cảm tạ”
Bác gái đứng bên cạnh liền quay lại nói:
“Nói cho bà nghe, con gái tôi yêu phải một thằng bạc tình bạc nghĩa, lúc
chia tay với thằng đó còn đòi sống đòi chết nói không phải thằng đó sẽ
không yêu ai. Tôi đến Ứng Hòa Cung dâng hương, kết quả vài ngày sau liền có một chàng trai đến cửa, con gái tôi ngày ngày trò chuyện với chàng
trai đó, đến hiện tại thằng bạc tình bạc nghĩa kia liền ném sang một bên rồi. Ngày hôm nay cũng là đến để dâng hương cảm tạ đây”
Một ông bác khoảng bốn mươi tuổi cũng chen ngang vào cuộc nói chuyện:
“Linh nghiệm như vậy hay sao, tôi góa vợ được mấy năm rồi, ngay hôm nay cũng là đến cầu tình duyên”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Cậu quan sát
xung quanh một lượt phát hiện ra chỗ mình đứng hình như có rất nhiều cặp đôi nam nam. Triệu Tử Thiêm không chắc bọn họ có phải là cặp đôi hay
không, nhưng mà hai người con trai đứng đây quả thật là đúng, bởi vì bọn họ còn tay nắm tay.
“A Chúc, lần đó em cũng cầu được thành đôi với anh, kết quả liền như hiện tại”
Triệu Tử Thiêm cố gắng dỏng tai nghe cặp đôi đó nói chuyện, có điều chỉ trách một điều rằng cậu đứng quá xa cho nên không thể nghe rõ được bọn họ nói những gì, chỉ nghe được có một câu như phía trên mà thôi.
Triệu
Tử Thiêm đứng đợi khoảng hai tiếng đồng hồ, đợi đến mức chân cũng mỏi
nhưng lại không dám đi tìm chỗ nào đó ngồi xuống, cậu chỉ sợ mình một
khi rời đi chỗ này liền sẽ có người khác thế chỗ cậu, cuối cùng lại bị
đẩy xuống cuối xếp hàng lại từ đầu.
Triệu Tử Thiêm mắt thấy còn
một đoàn dài nữa mới đến mình liền đưa tay xuống dưới chân đấm nhẹ vài
cái cho bớt mỏi sau đó liền mở hộp pháp luân kia ra vuốt vuốt một chút
cuối cùng lại đóng vào để cẩn thận trong túi áo. Triệu Tử Thiêm đội mũ
áo khoác ở trên đầu, khóa kéo cao đến tận cổ vẫn cảm thấy có chút lạnh,
nước mũi cũng từ từ chảy xuống khiến cậu phải sụt sịt liên hồi.
Xếp hàng đợi ở bên ngoài ba tiếng hồ cuối cùng cũng đợi được đến khi bước
chân vào trong Ứng Hòa Cung, Triệu Tử Thiêm để ý trong đoàn người này có cặp đôi nam nam mà vừa rồi cậu đứng nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
Triệu Tử Thiêm âm thầm đánh giá hai người kia một lúc rồi tập chung vào
việc của mình. Xếp hàng đứng đợi thì lâu thế nhưng đến khi vào được bên
trong lại chỉ được ba phút mà thôi. Triệu Tử Thiêm thắp ba nén nhang
thành tâm cầu nguyện, điều đầu tiên cậu cầu chính là Lương Đông được
bình an, tiếp sau đó liền cầu cho hai bọn họ cứ mãi hạnh phúc như thế
này. Kết quả ba phút trôi qua Triệu Tử Thiêm lúc bước ra khỏi Ứng Hòa
Cung rồi mới phát hiện, mình thế nhưng lại quên không cầu cái gì cho
mình cả.
Triệu Tử Thiêm cười khổ, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi đến ga tàu điện ngậm. Đầu óc có chút choáng váng chìm xuống, Triệu Tử
Thiêm liên tục sụt sịt mũi, thỉnh thoảng lại hắt xì một cái, mấy cái
triệu chứng này nhất định là bị cảm mạo rồi.
Triệu Tử Thiêm về
tới địa điểm tổ chức buổi sinh nhật của Lương Đông là sáu giờ tối, vậy
là cậu ngày hôm nay đã giành hết một nửa thời gian để chuẩn bị món quà
kia cho Lương Đông. Lúc bước vào trong đó còn phải lén lút đi cửa sau để tránh cho người hâm mộ nhìn thấy, với lại tránh để Lương Đông phát hiện ra, bởi vì cậu muốn tạo bất ngờ cho lừa lớn nhà cậu.
Triệu Tử
Thiêm mặc bộ đồ con khỉ bông lên người đi đến phòng hóa trang của Lương
Đông, lúc mở cửa bước vào trong đó không nói một câu nào chỉ như vậy im
lặng tiến về phía hắn. Lương Đông đang ngồi trang điểm của phải giật
mình, trong lòng thầm nghĩ con khỉ này rốt cuộc là ai, như thế nào lại
tự tiện đi vào thế này.
Triệu Tử Thiêm nhịn không được nữa liền nhấc đầu khỉ bông ra nói với Lương Đông:
“Đông ca, em hôm nay cho anh một bất ngờ”
Lương Đông buồn cười, người nào đó nói cho hắn một bất ngờ thế mà hiện tại lại nói ra trước rồi:
“Em nói muốn giành bất ngờ cho anh, giờ lại đi đến phòng anh”
“Là sợ lát nữa lên sân khấu rồi anh lại bất ngờ quá”
Nói đến đây Triệu Tử Thiêm đột nhiên hắt xì một cái, Lương Đông vừa thấy
thế liền lo lắng xoay người lại phía sau đứng dậy đi đến chỗ Triệu Tử
Thiêm hỏi:
“Em sao thế, làm sao lại…”
Không đợi Lương Đông nói xong Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng đội cái đầu khỉ bông lên tránh cho Lương Đông nhìn ra điều gì khác thường từ mình:
“Không có sao, là bông lọt vào mũi nên mới hắt xì một cái thôi”
Lương Đông nhíu mày nhìn chằm chằm người trước mặt, tuy rằng Triệu Tử Thiêm
hiện tại đã đội cái đầu khỉ bông kia lên rồi nhưng Lương Đông vẫn cảm
thấy được rằng ai đó đang cố gắng giấu giếm hắn:
“Đại Thiêm, có phải em không được khỏe hay không?”
Triệu Tử Thiêm biết là có giấu cũng không giấu được nữa thế cho nên liền thành thật nói ra:
“Đúng vậy bị cảm mạo một chút, hôm nay dạy sớm đi chuẩn bị quà đó”
Lương Đông đau lòng kéo Triệu Tử Thiêm về phía mình:
“Làm cái gì cũng phải chú ý đến sức khỏe có biết chưa, mau cởi bộ đồ con khỉ này ra đi”
Triệu Tử Thiêm nhanh chóng ngăn Lương Đông lại:
“Không được, em còn muốn ra bên ngoài nhìn xem người hâm mộ xếp hàng một chút, phải mặc đồ này mới có thể lén đi xem được”
Lương Đông do dự một lúc cuối cùng liền gọi trợ lý Trương Dĩnh đến dặn dò:
“Dĩnh tỷ, giúp tôi chăm sóc Đại Thiêm đừng để em ấy bị ngã, đội cái này vào rồi rất khó nhìn đường”
Trương Dĩnh đen mặt, cô cũng không phải là ngồi không đâu, cô còn rất nhiều
chuyện cần phải xử lý đây này. Trương Dĩnh có chút bực bội kéo tay Triệu Tử Thiêm ra khỏi phòng trang điểm. Bởi vì Trương Dĩnh bước đi có chút
gấp, Triệu Tử Thiêm chưa kịp phòng bị gì liền không cẩn thận lao phải
cánh cửa, cũng may đầu khỉ bông kia rất lớn căn bản là không đau chút
nào. Lương Đông nhìn thấy cảnh này thì hốt hoảng chạy về chỗ Triệu Tử
Thiêm, ánh mắt hắn chợt chuyển lạnh bắn về phía trợ lý Trương Dĩnh:
“Cẩn thận một chút đi, đi chậm một chút thôi, lát nữa đi xuống bậc cầu thang rồi nhất định phải đỡ em ấy, đừng để em ấy bị ngã”
Trương Dĩnh nuốt một ngụm nước miếng, bộ dáng kia của Lương Đông là muốn lấy
mạng cô đây mà. Trương Dĩnh tiếp theo sau đó quả thật vô cùng cẩn thận,
bước đi cũng chậm hơn bình thường. Triệu Tử Thiêm đi bên cạnh, một tay
bám vào tay Trương Dĩnh nói:
“Dĩnh tỷ thật ngại quá, lát nữa dẫn tôi xuống cầu thang là được rồi”
Triệu Tử Thiêm coi như còn biết điều cám ơn một tiếng, Trương Dĩnh trong lòng âm thầm cảm thán, cô hiện tại chẳng khác gì là tì nữ đỡ chính cung
nương nương đi đường cả.
Triệu Tử Thiêm đứng ở trong đại sảnh im
lặng nhìn người hâm mộ từng người từng người tiến vào, gương mặt đằng
sau mặt khỉ bông kia che giấu không nổi vui mừng cứ cười mãi không thôi. Người hâm mộ tới vô cùng nhiều, tuy rằng hôm nay là sinh nhật của Lương Đông, nhưng mà trong số những người này cũng có rất nhiều người thích
cậu nữa. Triệu Tử Thiêm vô cùng cao hứng thế cho nên đứng được một lúc
liền đi ra cửa nhảy nhót, bởi vì hiện tại cậu đang mặc bộ đồ khỉ bông
cho nên chẳng ai phát hiện ra được cậu là Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm nhảy đến mệt, lúc này cậu nghe thấy trong đám người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Này cô, đây có phải là Đại Thiêm hay không?”
Một cô gái đứng bên cạnh liền đáp lời:
“Cô cũng cảm thấy thế sao, tôi thật sự nghĩ đây chính là bảo bối đó”
Triệu Tử Thiêm nghe được liền lén lút nhanh chóng quay trở về, đến chính
người hâm mộ cũng không biết cậu rời đi từ lúc nào rồi. Triệu Tử Thiêm
vào phòng thay đồ cởi bộ đồ khỉ bông đó ra đưa cho một người khác mặc
vào để tránh cho người ta nghi ngờ cậu vừa rồi ở bên ngoài đó.
Triệu Tử Thiêm đi đến phòng hóa trang nhìn xem Lương Đông có còn ở đó hay
không, phòng hóa trang lúc này chỉ có một mình Lương Đông đang ngồi ở đó nghịch điện thoại, Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy liền mở cửa bước vào
sau đó còn cẩn thận khóa cửa lại.
Lương Đông ngẩng đầu thông
qua gương lớn trước mặt nhìn Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười, Triệu Tử Thiêm vô cùng tự nhiên ngồi ở trên đùi hắn, cả người tựa vào lòng ngực Lương
Đông ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ vậy. Lương Đông thuận thế ôm
Triệu Tử Thiêm vào lòng, cằm hắn vô tình chạm vào trán của Triệu Tử
Thiêm liền giật mình nhíu mày:
”Tại sao trán lại nóng như thế?”
Triệu Tử Thiêm hiện tại quả thật rất mệt, không rõ vừa rồi là do mặc bộ đồ khỉ bông kia mới nóng, hay là bị cảm mạo từ sáng rồi:
”Vừa rồi mới cởi bộ đồ khỉ đó ra, cho nên mới nóng như thế”
Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Triệu Tử Thiêm:
”Em bị cảm mạo rồi, lát nữa ngoan ngoãn ngồi im một chỗ đi, đừng chạy lung tung nữa”
Triệu Tử Thiêm gật đầu nhỏ giọng đáp:
”Hôm nay là sinh nhật anh, cho nên cái gì cũng sẽ nghe theo anh hết”
Lương bật cười lên tiếng đòi hỏi:
”Thế hôn anh một cái đi”
Lương Đông vốn chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ Triệu Tử Thiêm sẽ
nhanh chóng đáp ứng hắn như vậy, đôi môi nhỏ nhắn kia quả thật chậm rãi
tiến đến miệng hắn, đầu lưỡi mềm mại chuẩn xác tách mở khoang miệng hắn
ra, đôi tay của Triệu Tử Thiêm đưa lên bao lấy hai bên má của Lương
Đông, cứ như vậy hôn đến triền miên sâu lắng, cứ như vậy hôn đến mức cảm giác như thế giới xung quanh không có gì là hoàn mỹ nhất ngoài người
trước mặt này.
Lương Đông giống như là ngựa quen đường cũ, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, tật xấu thì vĩnh viễn không thể bỏ được,
thế cho nên cái móng lừa lạnh buốt nào đó liền luồn vào trong áo của
Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bị lạnh liền giật mình khẽ rời khỏi môi
Lương Đông ra nói:
”Đông, sắp tới giờ rồi”
Lương Đông nghe vậy quả thật không di chuyển lên cao nữa, nhưng mà hai tay vẫn giống
như kìm thép bám lấy eo nhỏ của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm thở nhẹ
một hơi:
”Lát nữa xong việc rồi... hôm nay là sinh nhật anh, cho nên cái gì cũng được hết”
Lương Đông nghe thấy lời nói kia trong lòng liền rục rịch, hơi thở phát ra
khí nóng tiến sát về phía tai Triệu Tử Thiêm gặm cắn dò hỏi: