Lê Húc ngồi ở trong phòng khách viện thiết kế kiên nhẫn chờ đợi, hắn suy nghĩ về vụ án, Phương Lỗi không có tiền, cũng không tính thông minh,
cũng không thể buôn bán cái gì. Nếu đặt ở bối cảnh viện thiết kế viện,
có thể là tư liệu trong viện hay không… Lê Húc đối việc buôn bán hiểu
được không nhiều lắm, với ngành kiến trúc lại dốt đặc cán mai, hắn chỉ
có thể căn cứ lẽ thường suy đoán.
Một hồi Trần chủ nhiệm đi ra:”Thật ngại, làm cho Lê cảnh quan đợi lâu.”
Lê Húc đứng lên bắt tay với hắn: “Không có việc gì, không có việc gì, làm mất thời gian của ngài.”
Trần chủ nhiệm khách khí mời hắn ngồi xuống: “Không biết lần này đến có chuyện gì?”
“Vẫn là điều tra. ” Lê Húc cười khan một tiếng: “Tuy nói kết án, nhưng cảm
giác còn có điểm đáng ngờ, muốn đến điều tra một phen.”
Trần chủ nhiệm gật đầu: “Chúng ta nhất định phối hợp.”
Lê Húc cảm thấy chiếm dụng thời gian công tác của người khác thật ngại,
khách khí vài câu, lúc sau hắn đứng lên đóng cửa lại, lấy ra giấy bút
chuẩn bị bản ghi chép: “Trần chủ nhiệm, theo ngài biết,viện thiết kế có
tình trạng tư liệu bị tiết ra ngoài hay không?”
Trần chủ nhiệm
hơi sửng sốt một chút, giả bộ không có gì nói: “Đương nhiên không có,
chúng ta loại đơn vị lớn như thế này có chế độ công tác thực nghiêm
khắc.”
“A ta không phải hoài nghi chế độ công tác của viện các
ngươi, mà là…” Lê Húc nghĩ nghĩ, quyết định không nói, ý nghĩ cùng nội
dung điều tra theo quy định phải là giữ bí mật, Trần chủ nhiệm không
phải người trong cảnh cục, mà hiện tại phương hướng cùng nội dung cũng
là không có bằng chứng, thật sự không có tiện nói.
Trần chủ nhiệm truy vấn: “Mà là cái gì?”
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngày một chút, có tư liệu tiết ra ngoài hay
không, nếu ngài nói không có, kia sẽ không có.” Lê Húc cười cười: “Ta
đương nhiên tin tưởng ngài sẽ phụ trách lời nói của mình.”
“Chúng ta định kỳ đều có kiểm tra số liệu, có tiết ra ngoài, nhất định sẽ phát hiện. ” Trần chủ nhiệm nói: “Kỳ thật viện chúng ta mấy năm trước từng
có chuyện tư liệu bị tiết ra ngoài, mỗi lần đều có thể rất nhanh tìm
được người để lộ bí mật, hơn nữa trừng phạt nghiêm khắc, bởi vì đây là
vấn đề nhân phẩm,viện chúng ta quyết không thể dễ dàng tha thứ!”
“Nga, ta đây yên tâm.” Lê Húc gật gật đầu: “Ta không có chuyện khác, quấy rầy ngài thực ngại, cáo từ trước.”
Hắn đứng lên chuẩn bị đi, Trần chủ nhiệm đưa hắn xuống dưới lầu, khi đi tới cửa Lê Húc đột nhiên hỏi: “Ở trong mắt ngài, Vu Nhất Xuyên là hạng
người gì?”
“Tiểu Xuyên?” Trần chủ nhiệm nở nụ cười: “Tiểu Xuyên thông minh lại có khả năng, tướng mạo đều là nhất lưu.”
“Như vậy a.” Lê Húc không hề hỏi nhiều.
Lê Húc trở lại trong xe mới bắt đầu thở dài, ai, manh mối lại gián đoạn,
xem ra Phương Lỗi không có lợi dụng tư liệu viện thiết kế, như vậy phía
đối tác lại cùng hắn hợp tác cái gì? Vẫn là nói, căn bản là không có
phía đối tác, phương hướng điều tra sai lầm rồi? Hoặc là, căn bản là
không có chuyện buôn bán gì, cái lí do thoái thác kia chính là Phương
Lỗi lấy để an ủi người nhà??
Hắn cảm thấy được dị thường thất bại.
——————————————————————————
Trong viện trợ cấp cho mẫu thân cùng đệ đệ Phương Lỗi một ít tiền, Phương mẫu lúc đầu kiên trì không chịu nhận, sau lại Phương Thành Tâm nhận lấy.
Khi bọn họ rời đi, một số người đến nhà ga đưa, Vu Nhất Xuyên đem số
điện thoại di động của mình đưa cho bọn họ: “Nếu có chuyện gì, liền gọi
số điện thoại này cho ta, có chỗ nào giúp được, ta sẽ đem hết khả năng
hỗ trợ.”
Phương mẫu nắm lấy tờ giấy mỏng nanh kia: “Ngươi thật là một người tốt, đại Lỗi có người bằng hữu như vậy…”
“Ngài đừng khổ sở, đừng xem nhẹ một đứa con trai khác bên cạnh ngài. ” Vu
Nhất Xuyên nhìn Phương Thành Tâm: “Hảo hảo chiếu cố mụ mụ ngươi, ngươi
về sau nếu còn đến nơi này, cứ việc tới tìm ta, đừng khách khí, đệ đệ
của Phương Lỗi cũng là đệ đệ của ta.”
Phương Thành Tâm tuổi không lớn lắm, ánh mắt lại dị thường lợi hại,thẳng tắp nhìn Vu Nhất Xuyên:
“Ngươi vì cái gì đối với chúng ta tốt như vậy, ngươi có rắp tâm gì?.”
Một người trong viện thiết kế đứng một bên nghe không được phản bác nói: “Nhất Xuyên đối với ai cũng hảo.”
Phương Mẫu cũng đánh tay đứa con: “Tiểu Thành sao lại nói như vậy! Mau giải thích!”
Phương Thành Tâm không nói gì nữa, chỉ cúi đầu: “Ta không ý gì khác…”
“Quên đi quên đi, đều là hài tử.” Vu Nhất Xuyên khoát tay: “Một hồi xe lửa sẽ chạy, nhanh lên xe đi.”
Hành lý hai mẹ con không nhiều lắm, nhưng đem đồ đạc của Phương Lỗi về nhà
rất nhiều, Phương Thành Tâm mang bao lớn bao nhỏ đi lên xe lửa, Phương
Mẫu ôm hũ tro cốt đứa con, cúi đầu lên xe.
Tóc trắng của nàng giữa gió đông phiêu khởi, làm cho không người nào có thể bỏ qua.
—————————–
Vu Nhất Xuyên tiễn mẫu tử Phương gia xong,cự tuyệt xe của viện thiết kế
đưa về, kiên trì tự mình về nhà. Hắn ở trên đường cái nhộn nhịp đi một
mình thật lâu.
Hắn bắt đầu nghĩ đến bộ dáng Phương Lỗi.
Nam nhân hai mươi chín tuổi, không suất, thậm chí có điểm xấu, nhìn qua ngơ ngác, yên lặng thích một cô gái, dù cho nàng cái gì cũng không biết, có thể vì xứng với nàng mà phấn đấu…Nhất Xuyên a, ta là nữ nhân, ta nhất định thích ngươi.
Ngươi… ngươi thật tốt… Ta có thể nhận thức ngươi, thật sự là phúc khí.
Ta có thể nhận thức ngươi, thật sự là quá tốt.
Ta có thể giao bằng hữu như ngươi vậy… Đời này đã đáng giá…
Nam nhân kia thực yếu đuối, đụng tới một chút việc sẽ không có chủ ý,
thường khóc, thời điểm khóc lên một phen nước mũi, một phen nước mắt rối tinh rối mù. Hay oán giận, oán giận giá phòng cao, hoàn cảnh kém, tiền
lương thấp, nữ nhân đều phá hư nam nhân… Chính là hắn tin tưởng chính
mình, như vậy tin tưởng…
Nhưng vậy thì làm sam? 300 vạn là Phương Lỗi mượn, không phải hắn – Vu Nhất Xuyên mượn. Xã hội đen là Phương Lỗi trêu chọc, không phải hắn – Vu Nhất Xuyên trêu chọc. Dựa vào cái gì
muốn hắn buông tha cho tiền đồ tốt như vậy đi chết cùng người khởi
xướng?!
Nếu một người chết liền có thể giải quyết vấn đề, cần gì phải mạng của hai người.
Xã hội này chính là như vậy ‘’nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn’’.
Vu Nhất Xuyên cảm thấy được chính mình đã làm đúng. Cho dù hắn đem danh
thiếp khách sạn nhét vào trong phòng,biết rõ sẽ bị xã hội đen lục tung.
Cuối cùng đẩy nam nhân kia vào chỗ chết, hắn vẫn là cảm thấy được đó
cũng không phải lỗi của mình.
Cũng không biết vì cái gì, hắn cảm thấy được trong mắt có điểm toan.
———————————————-
Sau khi thi cuối kì , Diệp Miêu hẹn Kiều Tử Lam đi ra ngoạn, vừa thấy mặt liền giật mình.
Kiều Tử Lam không có lại ăn mặc kỳ quái, mà là hình thức đơn giản màu trắng
áo lông, tóc dài xén tới bả vai, tóc cũng không là kim sắc mà là ngọt
ngào màu chocolate, xứng với khuôn mặt tinh xảo khéo léo của hắn, ngay
cả Diệp Miêu cũng hiểu được hắn xinh đẹp giống mỹ thiếu niên trong
tranh.
Hai người ngồi ở trong tiệm bánh ngọt, Diệp Miêu le lưỡi: “Còn tưởng rằng ngươi sẽ không đi ra a.”
“Bởi vì… Lần trước gặp mặt cảm thấy ngươi giống không muốn chơi với ta nữa.” Diệp Miêu cười cười: “Nhất định là ta đa tâm rồi.”
“Ngươi cảm thấy là đúng, ta đích thật là không muốn cùng ngươi ngoạn, lúc
trước chúng ta giống nhau, mà hiện tại ngươi là sinh viên, ta không có
việc làm, tương phản quá lớn, không thể ở chung. ” Kiều Tử Lam nói trắng ra: “Ngươi thay đổi cũng sẽ như vậy.”
Diệp Miêu có chút áy náy: “ Đúng vậy,ta không nghĩ đến cảm thụ của ngươi, thực xin lỗi.”
“Ngươi vẫn là giống như trước đây, chuyện gì cũng đem sai lầm đổ lên trên
người mình ” Kiều Tử Lam nói tiếp: “Ta cũng không trách ngươi, là vận
mệnh của chúng ta bất đồng.”
“Đừng nói như vậy, kỳ thật ngươi
cũng có thể đi học tiếp, tham gia thi vào trường đại học, ngươi từ trước học tốt như vậy, nhất định sẽ theo kịp …”
“Trên thực tế ta đã muốn ôn tập lại ” Kiều Tử Lam cười cười: “Nam nhân ta thích cũng nói như thế.”
Diệp Miêu phản ứng không kịp: “Nam nhân ngươi thích…”
“Chưa nói cùng ngươi a, ta thích nam nhân, cảm thấy được kỳ quái?”
“Không không. ” Diệp Miêu nhanh lắc đầu: “Thích chính là thích, những thứ khác cũng không trọng yếu, đây là ca ta nói.”
Kiều Tử Lam gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Miêu cười nói: “Như vậy lần này hình tượng của ngươi đại biến cũng là bởi vì hắn?”
“Ân, hắn nói người Trung Quốc vẫn là tóc đen nhìn đẹp nhất, nhưng tóc của ta không có biện pháp một lần thành màu đen, đành phải trước nhuộm thành
màu rám nắng, về sau lại đi nhuộm đen.” Kiều Tử Lam cười: “Hắn thích
quần áo màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái, phục sức đơn giản, phụ tùng loạn
thất bát tao ta cũng không treo.” (Đây là mẫu hình của Diệp Miêu
aaaaaaaa)
Diệp Miêu nhìn bộ dáng bạn tốt,cũng nhịn không được vì
hắn cao hứng: “Nhìn thấy ngươi như vậy ta cũng thấy tốt lắm, như vậy
càng thích hợp với ngươi, thật sự.”
Kiều Tử Lam vẫn đang cười: “Hắn cũng nói như vậy rất tốt.”
“Ngươi thực thích hắn đi. ” Diệp Miêu nâng cằm: “Ta rất ngạc nhiên hắn là người như thế nào, ôi chao.”
Kiều Tử Lam giơ lên ánh mắt xinh đẹp,lộ ra một nụ cười cũng coi là quyến rũ: “Ngươi thật sự muốn biết?”