Đêm đã rất khuya, Vu Nhất Xuyên đứng ở dưới lầu phát hiện cửa sổ phòng
đệ đệ vẫn còn sáng đèn, hắn sải bước lên thang lầu, mở cửa vào nhà: “Sao còn chưa ngủ…”
Hắn dừng lại, Diệp Miêu đang ngủ trên bàn học.
Vu Nhất Xuyên cười cười, đi qua đem đệ đệ ôm đến giường, sau đó hắn thấy nước trên khóe mắt đệ đệ còn chưa khô.
Đứa nhỏ này vừa khóc … Vu Nhất Xuyên cúi đầu,hôn nhẹ khóe mắt, đắp chăn lên cho đệ đệ, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ca…”
Vu Nhất Xuyên quay đầu lại, cười:” Ta làm ngươi tỉnh?”
Diệp Miêu hơi hơi dụi mắt, nhẹ giọng nói: “Ca, sao ngươi lại về nhà?”
“Ân, lo lắng cho ngươi. ” Vu Nhất Xuyên ngồi bên người đệ đệ, đem tay đệ đệ
đặt ở trong tay mình: “Quả nhiên làm cho ta lo lắng.”
“Ta mới vừa xem qua, không có ở nhà, buổi tối ca ca ở nhà ngủ, giống như
trước ôm ngươi ngủ, được không?” Vu Nhất Xuyên sờ mặt đệ đệ: “Miêu Miêu
gần đây gầy quá, ca ca thật không nỡ.”
“Không phải gầy, là cao
lớn, ca ca, ngày hôm qua trường học kiểm tra sức khoẻ, ” Diệp Miêu cười
cười: “Ta rốt cục cao được mét bảy.”
Vu Nhất Xuyên xoa tóc mềm
mại của đệ đệ: “Tốt lắm a, Miêu Miêu còn chưa đến mười bảy tuổi, còn có
thể cao lên nữa. Bất quá là không có gì hy vọng cao như ca ca , khi ca
ca mười sáu tuổi đã qua một mét bảy mươi lăm.”
“Trước kia ba ba
nói ta không cao, nói ta khi nào thì mới có thể được một mét bảy, luôn ở trên tường đo chiều cao của ta, mỗi một lần sẽ khắc vào trên tường…”
Diệp Miêu miễn cưỡng nở nụ cười một chút: “Hiện tại được rồi, hắn lại
không nhìn thấy …”
Vu Nhất Xuyên nhìn đệ đệ gượng cười,cũng cảm thấy lòng chua xót: “Thực xin lỗi.”
“Không liên quan đến ca ca, là lỗi của ta, ” Diệp Miêu suy nghĩ:” Là do ta từ
trước đối ba ba không tốt, cho nên ta hiện tại đã bị trừng phạt …”
“Thực xin lỗi.”
“Là lỗi của ta, ta đối ba ba không tốt, ba ba dạy bảo ta, ta thường xuyên
không nghe. Ba ba quản giáo ta, ta thường cảm thấy phiền. Ba ba nói
chuyện với ta, ta còn cùng hắn tranh luận. Ba ba hỏi chuyện của ta, ta
còn nói dối, là ta không đúng, cho nên ta hiện tại mới bị trừng phạt …”
Diệp Miêu nhìn ca ca: “Ba ba cuối cùng không về nữa…”
“Thực xin lỗi.”
“Ta còn muốn rời nhà đi đến trường học ở, ta còn không muốn ở cùng ba ba mà muốn ở cùng ca ca. Trong lòng ta còn thật giận ba ba đánh ca ca, trong
lòng ta còn nghi ngờ ba ba không muốn ta cùng ca ca thân cận, ta còn lừa ba ba nói không có cùng ca ca … Là lỗi của ta, ta đã bị trừng phạt …”
“Không đúng!” Vu Nhất Xuyên ôm Diệp Miêu vào trong lòng: “Nghe kỹ, là lỗi của ta.”
“Ca ca…”
“Nếu ta không cùng thúc thúc đi ra ngoài, nếu chúng ta không đi đến công
viên, nếu ta có thể chú ý hơn một chút, nếu ta có thể chạy nhanh hơn kêu người đến, nếu ta có thể nhảy xuống cứu hắn… Thực xin lỗi…”
Diệp Miêu chôn ở trong ngực Vu Nhất Xuyên: “Không phải lỗi của ca ca.”
“Nếu người chết chính là ta, ngươi có thể sống vui vẻ hơn một chút.”
Diệp Miêu đột nhiên bừng tỉnh, gắt gao ôm chặt Vu Nhất Xuyên: “Không cần, không nên nói bậy!”
“Nhìn đến dáng vẻ của ngươi, ta thực hối hận, tại sao ta không thể chết thay thúc thúc…”
“Không được nói…” Diệp Miêu che miệng Vu Nhất Xuyên: “Ca ca, ta có ca ca …”
Vu Nhất Xuyên lấy tay hắn ra: “Vậy ngươi liền sống hảo hảo, được không?”
“Ta sẽ hảo hảo, chỉ cần ca ca không rời khỏi ta” Diệp Miêu kích động ôm Vu
Nhất Xuyên: “Ta cảm thấy, chỉ cần ta để ý thứ gì,cũng sẽ mất đi. Ca
ca,ngươi không cần rời khỏi…”
“Ta sẽ không.” Vu Nhất Xuyên vỗ
lưng đệ đệ: “Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ
không cho ngươi thêm bất kì tổn thương nào, ta thề.
——————————————————-
Pháp viện chưa phán quyết, người của công viên đã đến tìm Vu Nhất Xuyên, yêu cầu hòa giải ngoài tòa. Vu Nhất Xuyên hiểu được công viên thuộc ngành
thị chính, dù sao làm lớn chuyện, đối với ai cũng không có lợi. Hắn cuối cùng đồng ý hòa giải, điều kiện là hai mươi vạn bồi thường nhân mạng.
Sự tình dần dần bình ổn ổn xuống, trong thành thị này dân số vượt qua vạn
người, một người chết ngoài ý muốn sẽ không tồn tại trong trí nhớ mọi
người lâu lắm.
Khu nước sâu giữa hồ nổi lên xích sắt, bảo hộ an
toàn người dân, mọi người trải qua tình hình đặc biệt lúc ấy liền cảnh
cáo tiểu hài tử: “Không cần ngoạn gần nước, bên này không lâu mới chết
đuối một người.”
Thời gian qua lâu, xích sắt cũng được làm cao thêm một ít. Chỉ có hồ nước vẫn như trước, bình tĩnh mà trầm mặc.————————————————–
Lên năm ba, Vu Nhất Xuyên càng ngày càng bận,ngoài học tập, hắn bắt đầu
thực tập, còn phải quản lý xã đoàn. Chí Nguyện Giả hiệp hội do chính phủ tổ chức, trừ bỏ cùng người khác giao tiếp, còn phải giao tiếp với các
xã đoàn khác.Bận đến sứt đầu mẻ trán.
Người có thể giúp hắn không nhiều lắm, Âu Dương Mẫn Tư cũng xem như là một trong số đó.
“Cám ơn ngươi giúp ta, ly này mời ngươi.” Vu Nhất Xuyên bưng lên ly rượu đỏ trước mặt.
Nữ nhân đối diện chậm rãi uống một hơi rượu đỏ: “Cũng cám ơn ngươi mời ta ăn cơm.”
“Ta là lần đầu tiên tới nơi như thế này. ” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Ta là
một học sinh nghèo, ngay cả tây trang này đều là mặc lần đầu tiên.”
Nhà hàng trang hoàng lịch sự tao nhã, ngọn đèn hơi tối làm không khí tăng thêm phần lãng mạn.
Âu Dương Mẫn Tư cũng cười một chút: “Ta cũng là lần đầu tiên thấy ngươi mặc tây trang, thật hợp với ngươi.”
“Thật là có chút không quen, bất quá không có biện pháp a. Mới vừa cùng ủy
viên nói chuyện, trường hợp quan trọng không nên ăn mặc tùy ý.”
“Trong viện đã cho ngươi đi gặp người của chính phủ? Xem ra trong viện chuẩn bị lưu lại ngươi.”
“Nhờ ngươi giới thiệu ta mới có thể ở viện thiết kế thực tập a.” Vu Nhất
Xuyên nhìn mặt nàng hơi lãnh cảm lại thập phần xinh đẹp tuyệt trần nói:
“Theo ta được biết, trong viện thiệt nhiều nam nhân độc thân có ý với
ngươi, nhất là Phương Lỗi, Nhưng bọn họ lại không dám truy ngươi, ngươi
vẫn giống như lúc ở đại học, rất cao ngạo.”
Âu Dương Mẫn Tư nhìn ly rượu trong suốt: “Kỳ thật không có thay đổi, ngươi cũng thấy ta cao ngạo sao?”
Vu Nhất Xuyên thành thật gật đầu: “Khi mới quen, ta đích xác nghĩ như vậy, bọn họ cũng gọi ngươi băng nữ thần.”
“Lúc sau?”
“Lúc sau?” Vu Nhất Xuyên tránh đi ánh mắt của nàng: “Trước kia chúng ta là
đồng học, ngươi là học tỷ, hiện tại chúng ta là đồng ngiệp, ngươi là
tiền bối, ta không nghĩ đến chuyện khác.”
“Trước kia, ta nói ta
đối với nam sinh nhỏ hơn không có hứng thú.Sau ta phát hiện,mọi việc đều có ngoại lệ. ” Âu Dương Mẫn Tư nâng mắt lên nhìn mặt nam nhân tuấn
lãng: “Ta luôn luôn chờ câu nói kia của ngươi, chờ từ lúc còn ở đại học
cho đến khi công tác, ta có phải không nghe được không?”
Vu Nhất Xuyên trầm mặc.
Hắn biết nữ nhân này thông minh, có khả năng, hoàn cảnh gia đình hùng hậu, hắn có thể từ nàng đạt được rất nhiều.
Nhưng hắn không muốn làm như vậy.
Hắn đã từ nữ nhân này lấy được không ít, đã muốn đủ rồi, hắn không muốn dựa vào nữ nhân.
Muốn thành công có rất nhiều con đường, có ngắn có dài. Mà hắn – Vu Nhất
Xuyên còn muốn chạy, là bởi vì trên đường có một Diệp Miêu làm bạn.
Âu Dương Mẫn Tư nói tiếp: “Nếu ta đợi không được, vì cái gì ngươi vẫn làm cho ta cảm thấy nên đợi ngươi?”
Vu Nhất Xuyên tiếp tục trầm mặc, hắn nhìn nữ nhân nâng cốc đến trước mặt mình.
“Ta hôm nay cùng ngươi ăn cơm, chính là muốn biết một kết quả. ” Nữ nhân nở nụ cười một chút: “Ta nghĩ ta đã có được đáp án.”
Vu Nhất Xuyên nhìn nàng.
Âu Dương Mẫn Tư cũng nhìn hắn: “Khi trung học,ta tham gia thi biện luận,
đề tài là kết quả cùng quá trình, cái nào quan trọng hơn, ngươi cảm thấy là cái nào?”
Vu Nhất Xuyên gian nan mở miệng: “Kết quả quan trọng hơn.”
“Ta và ngươi thật tương phản, ” Âu Dương Mẫn Tư ngón tay trắng noãn cầm ly rượu: “Cùng ngươi một chỗ hai năm, ta rất vui vẻ.”
Nàng giơ ly rượu lên, chất lỏng hồng hồng trong chén phiếm ra lưu động như bảo thạch sáng bóng, uống một hơi cạn sạch.
Vu Nhất Xuyên trầm mặc một hồi: “Ta không muốn lừa dối ngươi, không muốn lợi dụng ngươi, không nghĩ… làm ngươi khóc.”
“Ta… sẽ không khóc…” Nữ nhân quay đầu: “Không cần… Không nên nhìn ta…”
Vu Nhất Xuyên không nói gì, cũng không có động, hắn nghĩ có lẽ nàng cần
một cái ôm hoặc một cái khoác vai. Nhưng hắn cho rằng có lẽ cho nàng một mình thỏa đáng hơn.
Hắn nghĩ chính mình đại khái trời sinh là người có tâm sắt đá.