Thiệu Tịch Ngôn bị tình huống bất ngờ làm kinh ngạc, lại nhìn cô gái dung mạo mặc dù xa lạ trước mặt này, nhưng vẻ mặt, biểu cảm này không phải Như
Ngọc thì là ai? Chỉ một thoáng thất thần, hắn thấy xung quanh vắng lặng, liền bước tới kéo Như Ngọc đến đằng sau núi đá. Không đợi hắn nói
chuyện, Như Ngọc liền nhào đến, ôm hắn nhỏ giọng khóc: “Tịch Ngôn, chàng tới rồi, cuối cùng thiếp cũng đợi được chàng.”
Thiệu Tịch Ngôn chưa ổn định tinh thần, nhưng đã cố an ủi nàng, vội vàng nâng cằm nàng lên hỏi: “Như Ngọc… Nàng… Nàng làm sao… Nàng đã tu được chân
thân rồi hả? Nàng tới tìm ta ư? Đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại ở đây?
Như Ngọc lau nước mắt, ngừng khóc vui vẻ nói: “Tịch Ngôn, bây giờ thiếp rất tốt, thiếp có thân thể rồi, thiếp có thể sống cùng chàng, thiếp sẽ
không hại tới chàng!”
Thiệu Tịch Ngôn mơ hồ, vẻ mặt mê mang hỏi: “Thân thể nào? Là thân thể này ư? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Như Ngọc gật mạnh đầu nói: “Đúng, thân thể này là của Vương tiểu thư, vợ tương lai của chàng, nàng ấy không ổn rồi.”
“Không ổn cái gì?” Thiệu Tịch Ngôn ngơ ngác, kinh hãi hỏi: “Nàng ta chẳng lẽ… chẳng lẽ?”
Như Ngọc trả lời: “Vâng, mấy hôm trước Vương tiểu thư nhảy hồ, nàng ấy
không cần thân thể này, nàng ta không cần thì thiếp cần, thiếp muốn làm
vợ chàng.”
Thiệu Tịch Ngôn kinh hãi không nói lên lời, Vương tiểu thư nhảy hồ tự vẫn ư!?
Như Ngọc kiềm chế tâm tình kích động, giải thích: “Hôm đó thiếp nhìn thấy
chàng ở ngõ phía tây, thiếp biết chàng vẫn nghĩ tới thiếp, thiếp nghĩ
thiếp không thể lại làm phiền chàng nữa, cứ nghĩ đến chàng sẽ cưới Vương tiểu thư, trong lòng thiếp rất khó chịu, thiếp chỉ muốn đến xem Vương
tiểu thư là người thế nào, s có đẹp hơn o với thiếp không? Không ngờ
thấy trong phủ rối loạn, thiếp tới gần xem, lại càng hoảng sợ, có người
nhảy hồ, người chết đúng là vợ chàng… Lúc ấy thiếp cũng bị dọa sợ, đột
nhiên nghĩ nàng ấy không muốn thân thể này thì có thể cho thiếp hay
không… Thiếp thử một chút… Không ngờ thật sự vào được… thiếp lập tức
muốn cho chàng biết, nhưng mà thiếp có thể tiến vào là do Vương tiểu thư mới chết, nhân khí còn, chỉ sợ vừa đi ra ngoài thì không vào được nữa…
Thiếp ở chỗ này đợi chàng đã nhiều ngày, hôm nay cuối cùng đã chờ được
chàng, Tịch Ngôn, chàng đi gặp Vương thừa tướng cầu hôn thiếp đi, thiếp
không dám ở đây.”
Thiệu Tịch Ngôn nghe việc này kinh hãi bối rối, trong đầu rối loạn, bây giờ không biết nên làm gì mới tốt.
Như Ngọc thấy hắn không nói lời nào, tủi thân hỏi: “Chàng không muốn lấy thiếp đúng không?”
Thiệu Tịch Ngôn hồi hồn, vội hỏi: “Sao lại không muốn, ta ước gì có thể cưới
nàng ngay lập tức! Chỉ là chuyện này quá đột ngột, đầu óc ta hơi loạn,
có phải Vương tiểu thư… thật sự đã chết rồi?”
Như Ngọc nói: “Chuyện này có thể giả sao? Chính mắt thiếp thấy nàng ấy nằm
chết ở đằng kia, mẹ nàng ta khóc đến đau lòng, thiếp không gạt chàng,
nếu nàng ấy không chết, thiếp cũng không thể cướp thân thể của nàng ấy.” Thấy Thiệu Tịch Ngôn vẫn mê man kinh ngạc, lại nói: “Vương tiểu thư
không muốn gả cho chàng, hình như nàng ấy thích Thẩm thiếu gia đấy.”
“Đúng vậy, chính là anh ta.” Như Ngọc thở dài, “Thẩm thiếu gia cũng thật đáng thương, không hiểu sao bị liên lụy, bây giờ cô nương mình thích cũng
chết… Thiếp nghe nha hoàn Vương tiểu thư bảo, Vương tiểu thư và Thẩm
thiếu gia qua lại đã lâu, nhưng cha nàng không gả nàng cho Thẩm thiếu
gia, mà Thẩm thiếu gia lại không ở kinh thành, nàng ấy một lòng chờ đợi
anh ta, nhưng cha nàng thấy chàng tốt, muốn chàng làm con rể… Kết quả
Vương tiểu thư không muốn… Vương tiểu thư thật đáng thương…”
Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy áy náy, lại nghĩ tới Thẩm Mặc Hiên, trong lòng lại càng khó chịu. Hắn
ta lớn hơn mình hai tuổi, bây giờ chưa lập gia đình, nghe nói còn không
có thị thiếp, có lẽ thật lòng thích Vương tiểu thư, cha của hai người là kẻ thù chính trị, đường tình gian nan, hôm nay người ấy đã qua đời, nếu anh ta biết nhất định rất đau khổ…
Như Ngọc và Thiệu Tịch Ngôn chưa kịp nắm tay thở dài cho Thẩm Mặc Hiên và
Vương tiểu thư, chợt nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa. Thiệu
Tịch Ngôn cảnh giác, nhìn ra bên ngoài thăm dò, thấy quản gia đi đến
chính phòng, có lẽ bên kia Vương thừa tướng bàn xong mọi chuyện nên gọi
lão qua.
Thiệu Tịch Ngôn hoảng hốt, quay người đỡ vai Như Ngọc, dặn dò: “Ta phải đi,
nàng ở đây đã nửa ngày, hoàn cảnh trước mắt này nhất định sẽ có người có tâm tư khác để ý, nàng mau trở về phòng đừng để ai phát hiện… Nhớ rõ
đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta, ta sẽ nghĩ cách để gặp nàng.”
Như Ngọc kéo tay áo hắn, vội nhỏ giọng nói: “Tịch Ngôn, đừng đi, thiếp sợ…
Mấy ngày nay thiếp sợ chết mất, thiếp cảm thấy, cảm thấy ánh mắt bọn họ
nhìn thiếp lạ lắm, hoặc phát hiện thiếp là giả… Thiếp sợ lắm, thiếp sợ
lắm…”
Thiệu Tịch Ngôn an ủi: “Yên tâm, nàng chỉ chột dạ nên tưởng vậy thôi, chắc
chắn bọn họ sẽ không nghĩ tới chuyện mượn xác hoàn hồn. Nàng chỉ cần
nghe lời ta ngoan ngoãn đợi ở đây, cho nàng ăn thì ăn, uống thì uống, ít đi lại nói chuyện thôi, cố gắng đừng tiếp xúc với người khác, người bên ngoài thấy nàng mới bị ngã xuống hồ nên ít ra khỏi phòng là bình
thường.”
Như Ngọc kéo hắn không buông tay, đáng thương nói: “Vậy khi nào chàng mới
lại đến? Lúc nào thì gặp thiếp? Bây giờ chàng đi tìm Vương thừa tướng
cầu hôn được không?”
Thiệu Tịch Ngôn sốt ruột, chỉ sợ đi trễ bị người bắt gặp, lại lo lắng khi
thấy dáng vẻ hoảng loạn, bất lực của Như Ngọc, hắn nâng mặt hôn lên trán nàng một cái, dỗ dành: “Ngoan, nghe lời ta, yên tâm chờ ta, ta nhất
định tìm cách đưa nàng ra ngoài… Nàng tạm thời chịu đựng, chúng ta sắp
được bên nhau lâu dài rồi.”
Như Ngọc cắn môi gật đầu, cuối cùng lưu luyến buông lỏng tay.
Thiệu Tịch Ngôn lay vai nàng, quay người đi ra ngoài, Như Ngọc thò đầu ra vịn vào núi đá nhìn hắn rời khỏi đó, trong lòng không khỏi sợ hãi, đè thấp
giọng nói với theo: “Nhanh tới đón thiếp nhé… Thiếp chờ chàng…”
Một mình Như Ngọc vội vàng hấp tấp trở lại viện của mình, không bị ai bắt
gặp mới nhẹ nhàng thở phào, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, bây
giờ Tịch Ngôn đi cầu hôn, ngày mai sẽ đến đưa ta đi, rất nhanh thôi,
cũng sắp tốt rồi.
Cả ngày hôm nay nàng đều dựa theo Thiệu Tịch Ngôn dặn dò không dám ra khỏi phòng, thực ra mấy ngày trước nàng cũng như thế, cả ngày nằm lỳ trong
phòng không dám tiếp xúc với ai, thật may Vương tiểu thư cũng là người
yên tĩnh, giống như Thiệu Tịch Ngôn nói nàng ấy mới nhảy xuống hồ, người bên ngoài thấy nàng ấy tâm tình uất ức nên càng ít nói.
Buổi tối Như Ngọc lên giường nghỉ ngơi từ sớm, thật ra nàng không ngủ được,
chẳng qua là trốn mình trong chăn để tránh nha hoàn “giám thị”. Hai ngày trước bọn nha hoàn nửa bước không dám rời, hai ngày nay thấy tiểu thư
an phận, không có gì khác thường mới yên tâm để nàng nghỉ ngơi trong
phòng một mình, nghe thấy nàng hít thở đều đều như đã ngủ rồi mọi người
mới rời đi.
Như Ngọc nghe tiếng bọn nha hoàn đều ra khỏi phòng, mới âm thầm thở phào
một cái, nhẹ nhàng trở mình, nghĩ đến ban ngày Thiệu Tịch Ngôn dặn nàng, không lâu sau chợt nghe ngoài cửa có tiếng vang thật nhỏ, nàng lại càng hoảng sợ, tranh thủ thời gian trở mình giả bộ đang ngủ.
Nàng vểnh tai lắng nghe, chợt nghe sau lưng có người khẽ gọi: “Như Ngọc…”
Như Ngọc bị dọa hết hồn, đợi nàng phản ứng kịp, quay người vén chăn màn ra, thấy trong phòng không phải Phượng Nhi và Nhị Ngưu thì còn ai nữa.
“Phượng Nhi. . .” Như Ngọc kích động hô lên thành tiếng.
“Suỵt!” Phượng Nhi đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, chỉ chỉ ra ngoài cửa.
Như Ngọc lập tức che miệng. Phượng Nhi ra hiệu bằng mắt với Nhị Ngưu, Nhị
Ngưu hiểu ý bảo: “Hai chị em cứ trò chuyện, ta ở bên ngoài quan sát, có
ai tới sẽ gọi hai người.” Nói xong nhẹ nhàng đi ra ngoài, một lát sau dò xét xong quay đầu tiến đến nói, “Bây giờ không có ai, hai người nói
chuyện nhỏ giọng chút.”
Lúc này Phượng Nhi mới quay đầu nhìn Như Ngọc, thở dài một hơi, lông mày
dựng lên nói: “Muội giỏi nhỉ, bản lĩnh lớn rồi! Những ngày qua muội suýt hù chết chúng ta rồi có biết không? Tỷ còn tưởng là muội bị mặt trời
chiếu hồn phi phách tán rồi cơ!”
Như Ngọc nói: “Muội xin lỗi muội xin lỗi, muội muốn nói cho hai người biết
nhưng mà lại không dám đi ra. . . Hai người làm sao tìm được muội?”
Phượng Nhi hừ một tiếng nói: “Do thư sinh bảo bối của muội nói cho chúng ta đấy.”
Như Ngọc vui vẻ nói: “Muội biết mà, nhất định Tịch Ngôn sẽ có cách, có phải nhờ hai người đến nói cho muội biết đúng không?”
Phượng Nhi nhíu mày nói: “Sao nào, muội định cứ thế này tiếp tục với hắn?”
Như Ngọc gật đầu nói: “Đúng vậy, muội vất vả lắm mới có thân thể, đây là do ông trời thấy muội đáng thương nên thưởng cho muội.”
Phượng Nhi nói: “Nói bậy, muội điên rồi! Muội có biết không, đã là mượn xác
hoàn hồn đều do Diêm Vương cho phép, như muội là đã vi phạm phép tắc,
nếu để cho Diêm Vương phát hiện không biết sẽ phạt muội thế nào nữa?”
Như Ngọc nghe xong đã hơi sợ hãi, nghĩ đến duyên phận với Thiệu Tịch Ngôn,
lại nói: “Có lẽ… Có lẽ muội đã được cho phép nhỉ? Vì nhiều ngày như vậy, cũng không thấy Diêm Vương phái quỷ sai tới bắt muội, có thể ngài đã
sớm biết… Có lẽ ngài đã đồng ý rồi!”
Phượng Nhi nói: “Muội cũng nói có thể, nếu không phải thì sao? Đến lúc đó phái quỷ sai bắt muội hỏi tội, muội làm thế nào?”
Như Ngọc nói: “Muội sẽ van xin ngài, muội thành quỷ lâu như vậy chưa làm
chuyện xấu gì, Diêm Vương chắc chắn biết… Vương tiểu thư chết rồi, thân
thể bỏ đi cũng rất đáng tiếc, sao lại không cho muội sử dụng? Muội… Muội nhất định sẽ không làm chuyện xấu, muội thay Vương tiểu thư hiếu kính
cha mẹ nàng ấy, muội sẽ làm thật nhiều chuyện tốt, muội sẽ niệm kinh
cho Vương tiểu thư hàng ngày, siêu độ nàng sớm đi đầu thai. . . Diêm
Vương thấy muội đáng thương, sẽ khai ân cho muội. . .”
Phượng Nhi bất đắc dĩ thở dài nói: “Thiệu Tịch Ngôn có tốt vậy không? Muội vì hắn bất chấp nguy hiểm lớn thế, đáng giá sao?”
Như Ngọc nhìn Phượng Nhi nói: “Tỷ không phải cũng buông tha cơ hội đầu thai vì Nhị Ngưu à, tỷ cảm thấy đáng giá không?”
Phượng Nhi khẽ giật mình, chỉ thấy kiệt sức.
Như Ngọc năn nỉ nói: “Phượng Nhi, tỷ tỷ tốt, tỷ sẽ thành toàn cho muội đúng không?”
Phượng Nhi không nói lời nào, chỉ chau mày nhìn nàng, đôi mắt sắc đã dịu lại
ra, lúc lâu sau mới thở dài nói: “Mà thôi, ai bảo ta và muội là tỷ muội
tốt chứ, thôi thì ta cùng điên với muội vậy . . .”