Như Ngọc ôm
Phượng Nhi, vùi mặt vào vai nàng ấy, cọ qua cọ lại như chú mèo con, nhỏ
giọng làm nũng: “Đừng giận muội nữa, chúng ta vất vả lắm mới có thể bên
nhau, nếu tỷ không quan tâm muội thì muội sẽ khóc đến chết luôn.”
Khi Phượng Nhi nghe xong những câu nịnh nọt này cơn giận đã vơi đi phân
nửa, chỉ tức giận nói: “Tỷ không quan tâm muội khi nào chứ? Rõ ràng là
do muội trọng sắc khinh bạn, bị cái tên thư sinh lẻo mép kia mê hoặc.”
Như Ngọc ngẩng đầu, chưa kịp mở miệng phản bác lại thì Phượng Nhi liền lắc
đầu, chỉ nàng nói: “Tỷ nói hắn như vậy làm muội đau lòng phải không? Nếu muội muốn nói tốt cho hắn thì miễn đi, cho dù muội có khen hắn lên mây, tỷ cũng không tin.”
Như Ngọc bĩu môi, không đáp.
Hai người ngồi xếp bằng dưới đất, Phượng Nhi híp mắt dò xét Như Ngọc: “Đã bao lâu?”
“Hử?” Như Ngọc không hiểu.
“Tỷ hỏi muội đã ngủ cùng hắn bao lâu rồi?” Phượng Nhi nói thẳng.
Như Ngọc đỏ mặt, chột dạ cao giọng: “Đâu có đâu! Muội không có ngủ với chàng ấy!”
“Muội định lừa ai, đang yên đang lành cái tên thư sinh đê tiện kia lừa muội
đến nhà hắn để làm gì, chẳng phải vì muốn đưa muội lên giường sao, lúc
đầu tỷ có nghe Nhị Ngưu kể lại, muội chạy đến tìm huynh ấy học tập trung niệm lực gì đó, nhất định do tên thư sinh kia xúi giục muội học. Hiện
giờ muội học được rồi, với cái dáng vẻ ngốc nghếch này của muội, chắc
chắn là hắn chiếm được lợi rồi. Nếu nói không xảy ra chuyện gì, ta không tin.”
Như Ngọc biết không thể gạt được, hận không
thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Nghe những lời này của Phượng Nhi,
nàng cúi đầu nén xấu hổ xuống.
“Không phải…Không phải như lời tỷ…Chàng không phải vì cái đó…”
“Cái đó thì sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn nuôi muội làm vợ bé hay sao?”
Chàng nói muội là vợ của chàng. Như Ngọc nói thầm trong lòng, nàng không dám
nói với Phượng Nhi câu này, nàng biết nếu nói ra Phượng Nhi nhất định
không tin. Thực ra chính nàng cũng không dám tin, không phải không tin
Tịch Ngôn, mà là không tin ông Trời có thể coi trọng nàng như vậy, thực
hiện mong muốn của nàng. Nàng biết, bọn họ một người một quỷ muốn làm
phu thê à? Nằm mơ đi. Nhưng nàng không từ bỏ, nàng yêu Tịch Ngôn, Tịch
Ngôn cũng yêu nàng, nàng muốn làm vợ của chàng. Mặc kệ Diêm Vương lão
gia có đồng ý cái hộ tịch kia hay không, nàng chỉ cần làm vợ của Tịch
Ngôn là được!
Phượng Nhi nhìn Như Ngọc cúi đầu không
nói, sợ rằng nàng nói ra làm Như Ngọc lại khóc nữa, chỉ hít sâu một hơi
không nói. Lát sau lại nhớ ra được điều gì đó, bèn kéo tay Như Ngọc lên, nhíu mày hỏi: “Lúc muội làm việc kia, có cảm giác gì không?”
Như Ngọc không ngờ Phượng Nhi lại chuyển sang hỏi về vấn đề này, mặt đỏ
lên, lắc đầu xấu hổ: “Không có, không có, không có cảm giác gì cả.”
Ngược lại Phượng Nhi không ngại ngùng, chỉ nói: “Tỷ không nói cảm giác kia,
tỷ hỏi trên người muội có cảm giác gì không? Có cảm thấy lạ chỗ nào
không? Hoặc là sau khi làm chuyện đó trên người muội có thay đổi gì
không?”
Như Ngọc xấu hổ lắc đầu, ngồi ôm lấy thân một lúc, lát sau lại nhớ ra có chút ít thay đổi, cũng không dám nhìn thẳng
vào mắt Phượng Nhi, nhỏ giọng: “Có, có chút chút, chỉ là cảm thấy trên
người nóng lên… Còn có… Cảm giác rất dễ dàng tập trung niệm lực, đôi khi cũng không cần tập trung, Tịch Ngôn có thể chạm vào muội… Chỉ như vậy,
không có gì khác.”
Phượng Nhi suy nghĩ một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhướng mày nói: “Đừng nói là muội lấy dương bổ âm nhé?”
“Hả?” Như Ngọc cả kinh, vội nói: “Đâu có đâu! Muội không làm thế! Không phải! Muội sẽ không hại Tịch Ngôn!”
Phượng Nhi bĩu môi: “Làm gì có chuyện muội nói không làm thì sẽ không thu, tỷ
chưa kết luận gì đâu, muội sờ tay tỷ đi, xem thử có cảm giác gì không?”
Như Ngọc mơ màng nắm tay nàng ấy sờ thử, nói: “Không có cảm giác gì, vẫn thế.”
“Vẫn thế? Không cảm thấy lạnh hơn trước sao?”
“Cũng có lạnh hơn, điều này có liên quan gì sao?”
“Có liên quan rất lớn, tỷ nói cho muội biết, không phải do tay tỷ lạnh mà là do tay của muội nóng lên.”
“À?” Như Ngọc ngơ ngác, ngẩn người nhìn hai bàn tay mình, tay nàng nóng lên? Rất có khả năng… Trên người cũng cảm thấy nóng nóng, tay cũng nóng hơn
trước…
“Tỷ từng nghe các vị tiền bối nói lấy dương bổ âm gì đấy, có một số nữ quỷ sử dụng biện pháp để tu luyện, bắt đàn ông ở dương gian để ngủ cùng, lấy hết dương khí, nói chung là muội cũng giống như vậy. Trái lại, thân thể người bị hút dương khí sẽ ngày càng lạnh.
Nhưng cũng có khả năng, không nói thực sự việc kia, tuy không có nhưng
người sống ở cùng chúng ta, trên người cũng khó tránh nhiễm hàn khí.
Nghe nói có một số đàn ông thân thể suy nhược lại bị quấn lấy trong thời gian dài, không chịu nổi mà chết.”
Như Ngọc nghe
xong hoảng sợ, dùng sức lắc đầu: “Không đúng, không đúng! Muội và Tịch
Ngôn không như vậy, muội không lấy dương bổ âm. Muội yêu chàng như vậy
làm sao có thể hại chàng được!”
“Không phải đã nói
rồi sao, không phải do muội nói không lấy là không lấy, muội nghĩ đi,
tên thư sinh kia của muội có gì thay đổi không? Thân thể yếu hơn trước
hay không? Hoặc là lạnh hơn, vân vân…?”
Như Ngọc
không suy nghĩ, vội la lên: “Thân thể Tịch Ngôn rất tốt! Chàng đã ra
đồng làm việc, tốt hơn thư sinh yếu đuối trước kia ngàn vạn lần! Chàng
không lạnh, không suy nhược! Nhất định tỷ sai rồi!”
Phượng Nhi lo lắng: “Tỷ cũng mong mình nghĩ sai rồi, trái lại tỷ không quan
tâm hắn sống hay chết, tỷ chỉ lo cho muội! Lấy dương bổ âm không phải là con đường đúng đắn, chỉ những ác quỷ có tâm thuật bất chính mới làm
những việc này, ngộ nhỡ hắn xảy ra chuyện gì, Diêm vương lão gia sẽ trị
tội muội đấy!”
*******
Qua giờ Tý, Như Ngọc mang tâm tình thấp thỏm trở về nhà, đi đến cửa mới nhớ ra việc Thiệu Tịch Ngôn muốn treo rèm bằng vải bông. Trong lòng nàng khẽ run
lên, có phải chàng cảm thấy lạnh, mặc dù nàng không cảm thấy lạnh hay
nóng, nhưng lúc này vẫn chưa đến mùa đông, cũng không lạnh đến thế, quê
của Tịch Ngôn tại Phương Bắc cũng có thể lạnh như kinh thành. Chàng nói
mấy ngày nay kinh thành còn lạnh hơn so với quê chàng….
Như Ngọc đứng sững người trước cửa, nàng càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Lúc
Thiệu Tịch Ngôn từ trong phòng bước ra, thấy nàng ngơ ngác đứng ở ngoài
cửa như vậy thì dắt nàng vào trong nhà, nói: “Nàng còn trở về, ta còn
tưởng nàng nghe theo lời Phượng Nhi, không theo ta nữa.”
Như Ngọc không đáp, chỉ cúi đầu nắm tay hắn, vẫn ấm nóng, không lạnh một
chút nào… Nhưng mà tay nàng vốn lạnh, tuy có một chút độ ấm nhưng vẫn
kém xa cơ thể của người sống.
Thiệu Tịch Ngôn thấy
thế cho rằng Phượng Nhi đã nói gì nàng, liền hỏi: “Phượng Nhi còn giận
nàng sao? Đi lâu như vậy, hai chị em nàng đã nói gì?”
Như Ngọc vẫn không trả lời, chỉ sờ tay hắn, cẩn thậm hỏi: “Tịch Ngôn, chàng có lạnh không?”
Như Ngọc sốt ruột, hỏi: “Mấy ngày nay chàng có cảm thấy lạnh không?”
Thiệu Tịch Ngôn không hiểu, chỉ thuận miệng đáp: “Sắp tới mùa đông rồi, cũng hơi lạnh, nàng làm sao vậy?”
Nhìn Như Ngọc không trả lời, hắn lại trêu nàng, “Ta biết rồi, nàng muốn làm hiền thê, may áo bông cho tướng công phải không?”
Như Ngọc nghe xong lại càng nóng giận, giọng nói run run: “Vẫn chưa tới mùa đông, chàng đã lạnh đến mức phải mặc áo bông sao?”
Cuối cùng Thiệu Tịch Ngôn cũng cảm thấy nàng khác thường, ân cần hỏi: “Nàng
làm sao vậy? Rốt cuộc nàng và Phượng Nhi nói gì vậy?”
Như Ngọc há miệng, nước mắt rơi xuống: “Tịch Ngôn, hình như thiếp….lấy..”
Thiệu Tịch Ngôn bị nàng làm cho mơ hồ, một bên lau nước mắt cho nàng, một bên hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Như Ngọc kể lại cuộc nói chuyện của nàng và Phượng Nhi. Thiệu Tịch Ngôn nghe xong cũng cảm thấy hơi sợ,
thầm nghĩ hai ngày nay bản thân thật sự cảm thấy lành lạnh, hắn chỉ cho
rằng nguyên nhân do thời tiết sắp vào đông, chẳng lẽ… Thật đúng là việc
lấy dương bổ âm? Lại nhớ đến mấy ngày nay Như Ngọc hơi thay đổi, mà càng có vài phần giống như vậy.
Như Ngọc khóc không ra
tiếng: “Thiếp xin lỗi, thiếp không biết sẽ có chuyện như vậy, thiếp
thích chàng, không muốn hại chàng, nếu thiếp biết như vậy, nói thế nào
cũng không câu dẫn chàng, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Nhìn mắt Như Ngọc đẫm nước mắt liên tục, Thiệu Tịch Ngôn gấp gáp nói to:
“Nha đầu ngốc, không phải đã nói nàng không quyến rũ ta rồi sao, ta hiểu lòng nàng, cho dù mọi người trên đời muốn hại ta thì nàng vẫn thương
ta. Không nói cái gì mà lấy dương bổ âm chưa chắc là thật, cho dù là
thật thì cũng là do ta cam tâm tình nguyện cho nàng lấy…” Thấy nàng
không lo lắng nữa, hắn an ủi: “Nàng yên tâm, ta rất khỏe, không thấy
lạnh chút nào, nàng xem, bây giờ không phải ta rất khỏe mạnh đó sao?”
Nhưng mặc kệ hắn có nói như thế nào, lòng Như Ngọc đã quyết, ban đêm cũng
không dám ngủ cùng giường với hắn. Nếu nói trong lòng Thiệu Tịch Ngôn
không cảm thấy sợ hãi là giả, nhưng thấy dáng vẻ nàng nhút nhát e dè,
giờ chỉ còn đau lòng, chỉ sợ làm nàng buồn rầu, lo lắng nên đêm nay bọn
họ tách nhau ra để nàng cảm thấy an lòng, biết việc này có thể là đúng,
khuyên nàng rất lâu, nói Phượng Nhi chỉ nghe từ người khác nói, chưa
chắc đúng.
Cuối cùng Như Ngọc nghe lời hắn, cùng nằm
chung giường nhưng vẫn sợ hãi không dám đến gần. Mặc dù Thiệu Tịch Ngôn
vẫn quấn quýt thân mật với nàng giống trước kia, không cho nàng né
tránh, ôm nàng trong ngực, hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng an ủi cả
đêm.