Thiệu Tịch Ngôn biết bản thân đang phải đối mặt với lựa chọn quan trọng, trước mặt hắn có hai con đường:
Một là ngoảnh mặt làm ngơ chuyện bán đề của Trần Đình Hoán, tiếp tục tham
gia kì thi Đình, con đường làm quan không thể một bước lên mây nhưng
cũng vững vàng, đơn giản là phấn đấu vài năm thôi, việc hắn và Thẩm tiểu thư tuy rằng xa vời nhưng ít ra còn có cơ hội.
Hai là tố cáo tội của Trần Đình Hoán. Nếu như vậy, sự việc liền xé to ra,
chớ nói Trần Đình Hoán sẽ rơi đầu, liên lụy ra, ắt phải khiến triều đình chia phe phái tranh quyền, đối thủ của Thẩm Đắc Niên sẽ nhân cơ hội bỏ
đá xuống giếng, cha con họ Thẩm bị định tội dường như đã là điều không
hề nghi ngờ. Mà đề thi vừa lộ ra, lần ân khoa này tất yếu sẽ mở lại, hắn nhân cơ hội bộc lộ tài năng đoạt lại tam giáp. Còn nữa, nhân lúc hắn tố cáo mà đốn ngã Thẩm Đắc Niên, có lẽ hắn có thể vào triều được đối thủ
Vương Thừa tướng ưu ái, đó là nhất phẩm đương triều, chức quyền cao hơn
Thẩm Đắc Niên quyền, càng là nhân vật quan trọng.
Một bên là Thẩm tiểu thư, một bên là đường công danh.
Thiệu Tịch Ngôn không chút do dự lựa chọn vế sau.
Biết được chỗ tiết lộ tin tức đề thi từ Như Ngọc, hắn hết sức kinh ngạc, đó
là sự phẫn uất, không cam lòng, chỉ cảm thấy bản thân một lòng cho rằng
sau kì thi hắn sẽ là cá chép hoá rồng, ân khoa bị kẻ gian gây rồi, hắn
hoàn toàn thành vật hi sinh thật đáng thương. Mà bây giờ, phân tích tình hình, sau đó củng cố tâm tình, hắn bỗng nhiên cảm thấy thoả thê mãn
nguyện, chỉ cảm thấy đây là cơ hội ông trời ban cho hắn, không nên lãng
phí!
Bây giờ việc hắn phải làm đó là lấy được chứng cớ Trần Đình Hoán bán đề
trong kì thi đình, sau đó giao cho Vương Thừa tướng, chuyện sau đó không thuộc phạm vi năng lực của hắn. Thiệu Tịch Ngôn nghĩ, nếu Trần Đình
Hoán bán đề là thông qua ngoại thất Mai cô nương, như vậy có lẽ Mai cô
nương đó sẽ để lại dấu vết gì. Huống hồ Mai cô nương là đàn bà con gái,
lão đạo Trần Đình Hoán nhạy bén như vậy, bắt tay từ nàng ta là thích hợp nhất.
Vốn hắn muốn để Như Ngọc vào nhà Mai cô nương thăm dò trước, chỉ cần tìm
chỗ chứng cớ, hắn còn muốn tìm cách lấy ra. Nhưng khi hắn nói ý tưởng
này cho Như Ngọc, nàng lại từ chối hắn.
Thiệu Tịch Ngôn giật mình: “Cô không giúp tôi sao?”
Như Ngọc nói không chút do dự: “Tất nhiên tôi sẽ giúp anh.”
Thiệu Tịch Ngôn nghĩ ngợi rồi nói: “Đây không phải chuyện xấu, tuy nói là tự ý xông vào nhà dân, nhưng chúng ta đang thu thập chứng cớ. Bọn họ tiết lộ đề thi mưu cầu tư lợi, đây là phạm vào quốc pháp, chúng ta tố cáo bọn
họ là làm việc chính nghĩa, Diêm Vương lão gia sẽ không nhớ lại lỗi của
cô, nói không chừng còn có thể nhớ công của cô nữa.”
Như Ngọc nói: “Tôi biết……”
“Vậy cô đồng ý chứ?”
Như Ngọc vẫn lắc đầu. Mày Thiệu Tịch Ngôn nhíu chặt lại, đầu óc hỗ loạn.
Như Ngọc khó xử nói: “Có chuyện tôi không nói cho anh, Trần lão gia kia
và Thẩm gia là họ hàng, ông ta là cậu của Thẩm tiểu thư.”
Như Ngọc nghĩ hắn không biết, nhân tiện nói: “Đúng vậy. Anh nói Trần lão
gia phạm vào quốc pháp, chắc chắn cũng bị Hoàng Đế lão gia trị tội, nhất định Thẩm tiểu thư không muốn nhìn cậu mình bị phạt. Không phải anh
thích nàng, còn muốn lấy nàng làm vợ sao? Nếu nàng biết anh tố
cáo, chắc chắn sẽ tức giận không để ý tới anh, nói không chừng sẽ không
đồng ý gả cho anh.”
Vốn Thiệu Tịch Ngôn không cho rằng đó là lựa chọn sai lầm, tuy hắn có tư
lợi, có ý định hãm hại Trần Đình Hoán, là Trần Đình Hoán vi phạm quốc
pháp nên nhận kết quả này. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Như Ngọc với nét đơn thuần khiến cho hắn cảm thấy bản thân thật ích kỷ, lòng hư vinh không thể che giấu.
Như Ngọc thấy hắn không nói lời nào, bèn khuyên nhủ: “Tịch Ngôn, nếu
không…… Coi như xong đi. Dù sao anh cũng đỗ, ông ta cũng không hại anh,
anh sẽ giả bộ không biết, nghĩ vì Thẩm tiểu thư là được rồi. Tương lai
Thẩm tiểu thư biết anh thả cho cậu nàng một con ngựa, nhất định sẽ càng
thích anh.”
Thiệu Tịch Ngôn vừa xấu hổ lại uất ức, chỉ nói: “Thật sự cô hy vọng tôi lấy nàng ấy sao?”
Như Ngọc bị hỏi ngẩn ra, lập tức thản nhiên cười nói: “Đúng vậy, anh thích nàng ấy mà.”
Thiệu Tịch Ngôn không biết nói gì, trái tim như bị người ta bóp nghẹt một
cái, mãi một lúc lâu sau yết ớt nói: “Đôi khi thích một người cũng không nhất định phải lấy nàng ấy, mà có khi lấy một người cũng không nhất
định phải thích nàng ấy.”
Như Ngọc nghe không hiểu, kinh ngạc nhìn Thiệu Tịch Ngôn, cố gắng lý giải ý tứ trong lời nói của hắn, hồi lâu mới lộ chút vẻ đã hiểu, nói: “Tôi
hiểu rồi, anh thích Thẩm tiểu thư, nhưng cậu của nàng phạm vào quốc
pháp, anh vì chính nghĩa cho nên không thể bao che ông ta, nhưng như vậy sẽ làm cho Thẩm tiểu thư đau lòng, nàng sẽ không gả cho anh nữa .”
Thiệu Tịch Ngôn sửng sốt, khóe môi hơi giật, cảm xúc không rõ là bao nhiêu tươi cười, bao nhiêu là tự giễu.
Như Ngọc lại thấy hắn cười khổ, chắc vì Thiệu Tịch Ngôn với Thẩm tiểu thư
“uyên ương số khổ” sinh đau lòng tiếc hận, bèn nói: “Nếu không anh nói
chuyện này với Thẩm tiểu thư đi, để nàng ấy đi khuyên cậu nàng, có lẽ
Trần lão gia bằng lòng tự thú, như vậy có thể giảm nhẹ hình phạt, anh và Thẩm tiểu thư còn có thể thành vợ chồng ……”
“Như Ngọc.” Thiệu Tịch Ngôn cắt lời nàng, hắn không muốn nghe nàng nói thêm
gì nữa, nàng nói càng nhiều, càng khiến hắn cảm thấy xấu hổ, hắn không
muốn bị dao động.
Thiệu Tịch Ngôn nhìn Như Ngọc còn muốn nói, “Tôi biết cô quan tâm tôi, nhưng
tôi đã quyết, mặc kệ cô có giúp tôi hay không, tôi cũng không đổi, cho
nên đừng nói nữa, được không?”
Như Ngọc mím môi, gật đầu, lại không nhịn được cúi đầu, nhỏ giọng than thở: “Thẩm tiểu thư thật đáng thương……” Ngẩng đầu thấy Thiệu Tịch Ngôn nhìn
mình, bèn ra vẻ xin lỗi nói, “Tôi không nói …… Tôi nghe lời anh.”
******
Mặc dù Thiệu Tịch Ngôn và Như Ngọc như đôi thám tử ăn ý, nhưng muốn lấy
được chứng cứ tội của Trần Đình Hoán cũng không phải chuyện dễ dàng. Hắn nhanh chóng ý thức được chính mình đã phạm vào một sai lầm, mặc dù tồn
tại chứng cứ phạm tội, Trần Đình Hoán cũng vậy, Mai cô nương cũng vậy,
hắn đều không có cơ hội lấy được. Nhưng nếu muốn tìm được dấu vết, không thể dựa vào đôi mắt, không thể tự mình đi tìm kiếm, mà việc này một Quỷ Hồn như Như Ngọc cũng không làm được .
Ngoại trạch của Trần Đình Hoán tuy không lớn, nhưng không phải hắn có thể dễ
dàng đi vào, trừ khi là mua chuộc được người trong phủ làm nội ứng, tính khả thi rất thấp. Thiệu Tịch Ngôn suy nghĩ thật lâu, một ý nghĩ đột
nhiên hiện ra trong đầu.
“Hả?” Như Ngọc nghe xong chủ ý của Thiệu Tịch Ngôn, hai mắt mở to, lập tức
nói: “Hừ! Lần trước anh còn lấy chuyện này ra mắng tôi! Nói cái gì vĩnh
viễn cũng không được, lúc này lại bảo tôi đi mượn thân, anh nghĩ lại
đi!”
Thiệu Tịch Ngôn đuối lý, chỉ gượng cười nói: “Lần này là tôi không đúng, cũng không phải tôi nói không giữ lời, nếu không phải tình huống lần này là
đặc thù, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô đi, tôi cũng không muốn làm cô
khó chịu.”
Như Ngọc bĩu môi lườm Thiệu Tịch Ngôn, mắt liếc một cái, quay đầu đi chỗ khác.
Thiệu Tịch Ngôn đi lên, nói: “Chỉ lần này, xem như tôi cầu xin cô, cũng không mong cô tự mình động thủ, cô chỉ theo dõi Mai cô nương, thừa dịp trời
tối ít người đưa tôi vào, còn lại thì giao cho tôi.” Nghĩ tiếp rồi lại
nói, “Lần trước cô nói người sống đều có thể bị mượn thân, cũng không
biết Mai cô nương này được không, nếu nàng ta không được thì đành phải
tìm người khác, xem quý phủ, nha hoàn hay gã sai vặt khác……” Lời còn
chưa dứt đã thấy Như Ngọc trừng mắt tức giận, bèn vội vàng ra dỗ nói:
“A, đúng rồi, đúng rồi, cô là con gái có phép tắc, không chọn đàn ông,
chúng ta không chọn gã sai vặt, chỉ chọn nha đầu và lão ma ma thôi.”
Như Ngọc hừ một tiếng, không tình nguyện nói: “Thật ra…… Người cũng không
phải rất khó tìm…… Tuy nói một ngàn người không nhất định có một thể
chất âm hàn, nhưng nếu là nữ thì sẽ có thời điểm thích hợp……”
“Thời điểm thích hợp gì?” Thiệu Tịch Ngôn vội hỏi.
Mặt Như Ngọc đỏ lên, nhăn nhó nhỏ giọng nói: “Thân thể của nữ nhân mang
tính hàn…… Đến mấy ngày kia liền có vẻ dễ dàng bị quỷ nhập…… Lần trước
tôi nhập vào thân thể Thúy Trúc chính là như vậy……”
Thiệu Tịch Ngôn nghe xong thì mừng rỡ, con gái mà, nhiều người tính hàn, xem
ra lần này kế tất thành. Nhân tiện nói: “Việc như thế là tốt rồi, nữ
trong quý phủ không ít, tìm người tính hàn cũng không khó, nếu nhập vào
Mai cô nương là tốt nhất.”
Như Ngọc nhíu mi, nói: “Tôi không nhập vào Mai cô nương đâu!”
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Tại sao?”
Như Ngọc sờ cái mũi nói: “Mai cô nương bẩn lắm!”
“Hả?” Thiệu Tịch Ngôn sững sờ, nghe không hiểu được.
Vẻ mặt Như Ngọc chán ghét nói: “Nàng ta xuất thân từ Nghi Xuân viện, không phải loại phụ nữ đứng đắn! Bẩn lắm! Tôi không nhập vào người nàng ta!”
Thiệu Tịch Ngôn nhìn vẻ mặt của Như Ngọc, bỗng nhiên có chút buồn cười, không chọn đàn ông, không chọn kĩ nữ, nàng thật sự là “lịch sự”.
Như Ngọc nghiêm túc nhấn mạnh nói: “Tôi không nhập thể nàng ta! Biết đâu nàng ta có bệnh gì nhiễm cho tôi thì chết.”
Thiệu Tịch Ngôn bất đắc dĩ cười nói: “Cô là quỷ, dù nàng ta thực sự có bệnh
không sạch sẽ thì làm sao có thể nhiễm cho cô, cô chẳng qua là mượn thân thể của nàng dùng thôi.”
Như Ngọc vẫn là kiên quyết lắc đầu: “Không muốn! Không muốn!”
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Thật ra cũng không phải tất cả nữ tử phong trần đều
không đứng đắn, có người là xuất thân nghèo khổ, bất đắc dĩ bị bán vào
thanh lâu, cũng coi là đáng thương. Có rất nhiều nữ tử là bán nghệ không bán thân, không thể so với nữ tử thấm hèn. Tuy là bán mình nhưng đều có nỗi khổ, phần lớn là người bạc mệnh, đáng để chúng ta thông cảm.”
Ánh mắt Như Ngọc đột nhiên híp lại, liếc Thiệu Tịch Ngô nói: “Anh hiểu rõ như vậy, chắc là phải lòng nàng nào ở thanh lâu rồi.”
Như Ngọc nói: “Tôi biết nhiều thư sinh thích dạo thanh lâu. Tuy dạo thanh
lâu cũng không có nghĩa đều qua lại với họ, nhiều người giàu có, thiếu
gia mười lăm, mười sáu tuổi còn có nha đầu thông phòng! Anh hai mươi tư, có qua lại cũng không coi là kỳ lạ……” Nói xong lại cố ý làm ra vẻ không sao cả, thử nói, “Anh…… Có ấy ấy hay không hả…… Anh nói tôi nghe, tôi
không cười anh đâu.”
Thiệu Tịch Ngôn cười thầm, thầm nghĩ nếu tôi thực sự như vậy, cô sẽ không chê cười tôi nhưng sẽ tức giận trừng mắt không để ý tới tôi. Chỉ thở dài
một hơi, thành khẩn thề thốt: “Tôi cam đoan với cô, tôi chưa từng có nha đầu thông phòng, cũng đã từng đi thanh lâu, nhưng chỉ uống rượu nói
chuyện phiếm, tuyệt chưa làm chuyện cô cho rằng không đứng đắn, càng
không có gì thân mật!” Nói xong lại nhìn Như Ngọc mỉm cười, nói, “Bây
giờ cô yên tâm chưa?”
Như Ngọc nghe xong trong lòng thoải mái, trên mặt chỉ bày ra dáng vẻ không
quan tâm, đứng không được tự nhiên xoay qua, nói: “Tôi lo lắng gì chứ……
Tôi chỉ sợ anh nhiễm bệnh về đường sinh dục thôi …..”