Nghi thức này hắn hoàn toàn chưa từng nhìn thấy, hơn nữa hành trình công việc cũng không
có sự kiện này. Từ lúc Dịch Tương mời ba người Long Vân Thấm bước lên
đài, Lăng Triệt đã cảm giác có cái gì đó không đúng.
Nhìn lại bộ dáng khác thường của Long Vân Thấm, trực giác nhắc nhở hắn nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn chắc chắn sẽ không ổn.
Dịch Tương dừng một chút rồi quay đầu lại cười: “Nhiếp Chính vương thỉnh
đừng quấy rầy, các công việc trong lễ hiến tế từng chút đều phải nhất
nhất hoàn thành, bằng không chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ nha,
không nên làm ảnh hưởng tới buổi đại tế mười năm sau nữa.”
Lời
này vừa nói ra, cả khuôn mặt Long Hạo Thiên liền đen kịt, vận thế của
Nam Hoàng quốc như thế nào là điều mà hắn luôn quan tâm nhất. Hôm nay là lễ hiến tế lần thứ mười tám của Nam Hoàng quốc, là thời cơ duy nhất
trong mười năm để nhìn thấy vận thế ở tương lai, cho dù phải dùng máu
tươi và tâm trí của ba hoàng nhi hắn chăng nữa cũng đều đáng giá.
Còn về phần hậu quả khác, Long Hạo Thiên từng có chần chừ qua, quốc sư từng nói buổi hiến tế này rất có khả năng sẽ dẫn đến thiên tai.
Long
Hạo Thiên hắn không đồng ý phải nhìn thấy thiên tai, nhưng hắn lại không thể bỏ qua cơ hội nhìn thấy trước tương lai này. Mười năm, cũng đủ cho
hắn bố trí hết thảy.
Bày biện thỏa đáng mười tám đồng tiền khắc
hoa mai, Dịch Tương trực tiếp đứng ở vị trí hướng bắc, châm một cây
hương dài quá khổ….
Long Vân Thấm nhìn khói hương từng chút từng
chút bay lên, một loại hương vị chậm rãi tràn ngập trong khoang mũi
nàng, nàng cảm giác bản thân dần trở nên thần trí mơ hồ, rồi sau đó liền nhìn thấy Dịch Tương tay nắm chủy thủ, cắt đứt ngón tay mình rồi nhỏ
những giọt máu đó vào những đồng tiền.
Một giọt rồi lại một giọt
rớt xuống, những đồng tiền sẽ sáng lên một lần, sau đó ở xung quanh ba
người Long Vân Thấm xuất hiện một đạo ánh sáng kỳ dị vô cùng. Theo sự
quay vòng của mười tám đồng tiền, ánh sáng lại từng chút thu lại, cuối
cùng cùng thu lại tại một điểm.
“Ngô khải hướng thiên, cầu tử vi tinh lạc chủ đời tiếp theo của Nam Hoàng quốc!”
Thân mình Long Vân Thấm nháy mắt cứng đờ, sau đó kinh ngạc trợn trừng hai
mắt nhìn bóng lưng Dịch Tương, vừa rồi hắn rõ ràng không có nói như vậy! Hắn không phải đang muốn nhìn vận thế của Nam Hoàng quốc trong tương
lai sao! Sao lại liên quan đến tử vi tinh lạc chủ!
Tử vi tinh lạc chủ, cho dù linh hồn nàng vốn không phải một người cổ đại, nhưng đều có thể nhìn ra, Dịch Tương đang nhìn thiên tượng kia, thực chất là đang
nhìn trộm đế vương đời tiếp theo của Nam Hoàng quốc. Nhưng mà những lời
này tại sao chỉ có một mình nàng nghe thấy rồi cảm thấy kinh ngạc tột
độ, mà những người khác đều không chút phản ứng, thậm chí gương mặt đều
trước sau như một.
Bọn họ đều không nghe được sao? Không nhìn thấy Dịch Tương căn bản là đang làm cái gì sao?
Nàng rất muốn nói chuyện lại phát giác bản thân căn bản không thể mở miệng,
chỉ có thể ngồi đó mở to mắt nhìn theo cử động của Dịch Tương, theo cái
xoay người của hắn, nàng nhìn thấy trong đôi mắt hắn một tia sáng màu
tím nhàn nhạt, sau đó bên tai liền truyền đến thanh âm của Dịch Tương:
“Mật cảnh truyền âm, bọn họ sẽ không nghe được. Công chúa điện hạ, vận thế
tương lai của Nam Hoàng quốc làm sao có thể nhìn trước được, là do Hoàng thượng quá cưỡng cầu mà thôi, một cái nghi thức ta tất nhiên phải làm
đến. Vừa vặn, cho tới nay tử vi tinh đều mơ hồ không xem rõ, ta liền
nhân dịp này tìm kí chủ đời tiếp theo, không biết là vị nào?”
Tươi cười của Dịch Tương dần dần mơ hồ, Long Vân Thấm cảm giác mí mắt mình
ngày càng nặng xuống, nhất thời cả người lâm vào bóng đêm vô tận.
Đến lúc nàng cảm giác bản thân có thể cử động, trước mắt đột nhiên xuất
hiện một vệt ánh sáng hấp dẫn nàng. Xung quanh nàng đều là mảnh đen hắc
ám, dưới chân là chân không vô định, căn bản không có nơi để chạm đến.
Loại cảm giác không an toàn này làm nàng thật muốn cấp tốc chạy trốn, cuối
cùng nàng bị một đạo ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu thẳng vào hai
mắt, trước mắt nhất thời choáng váng làm nàng lần nữa mất đi tri giác.
Tỉnh lại, khung cảnh xung quanh làm nàng cảm thấy có chút quen thuộc, chính
là đồ vật xung quanh hết thảy đều như mới, căn bản không phải là địa
phương trong trí nhớ của nàng.
Đây là Tiêu Lan điện, nhưng lại
không phải là Tiêu Lan điện trong trí nhớ. Long Vân Thấm từng theo Xuân
Lan đến đây một lần, nơi đó một mảnh tiêu túc, không có chút hơi thở của con người.
Mà hiện tại, nàng giương mắt nhìn lên, khắp nơi đều
tản mát ra hơi thở của mùa xuân, ấm áp quanh quẩn trong tâm trí. Nàng
giật giật, phát giác khí lực bản thân rất yếu, cúi đầu nhìn bản thân
liền lâm vào mông lung.
Ai vậy
Đây không phải là nàng!
Rõ ràng nàng là Long Vân Thấm, vì sao hiện tại nàng tựa như một tiểu cô
nương, gương đồng trước mặt phản chiếu hài nữ đang trừng lớn hai mắt
không thể tin, nàng động động cánh tay, tiểu cô nương trong gương đồng
cũng làm ra hành động y hệt như vậy.
Long Vân Thấm sửng sốt triệt để, chẳng lẽ nàng lại muốn xuyên không một lần nữa sao?
“Công chúa, công chúa, ngươi tại sao đi chân trần xuống giường vậy, nếu bị
cảm lạnh Hoàng hậu nương nương sẽ rất đau lòng a!” Một tiếng kinh hô
vang lên sau lưng nàng, nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt rất
quen thuộc, tiểu cung nữ mới tám chín tuổi, trên gương mặt tràn đầy vẻ
non nớt, nàng hô thanh: “Xuân Lan?”
Thân hình nho nhỏ của Xuân
Lan ôm lấy tiểu cô nương năm tuổi, hai người lung la lung lay đổ về trên giường, tiếp đó Xuân Lan giúp nàng đi giày, lại lấy một kiện áo choàng
ấm áp phủ lên cho nàng, lúc này mới nói: “Công chúa tỉnh ngủ muốn đi ra
ngoài sao? Hoàng hậu nương nương đã ra ngoài rồi, hiện tại chắc đang ở
chỗ của Hoàng thượng.”
Xuân Lan tinh tế nói xong, sau đó nắm tay
nàng đi ra ngoài, Long Vân Thấm nhìn một mảnh muôn hồng nghìn tía bên
ngoài, cái loại không khí phồn hoa rực tỡ này làm cho nàng nhớ lại khung cảnh Tiêu Lan điện trong trí nhớ, sự đối lập mãnh liệt như vậy làm cho
mí mắt nàng lay động.
“Ta muốn tự mình đi một chút.”
Long
Vân Thấm tránh thoát bàn tay của Xuân Lan, không cho Xuân Lan đi theo,
một mình nàng đi vào trong hậu viện, sau đó vòng quanh một hồi đã đứng
trước thiên điện.
Không biết có phải trong lòng đang có điều suy
nghĩ hay không, nàng chính là đứng ở vị trí lúc trước nàng đến Tiêu Lan
điện, tâm tư phức tạp.
Nàng nhớ đươc rõ ràng, rõ ràng Dịch Tương
đang ở lễ hiến tế, rõ ràng nàng là Long Vân Thấm, là công chúa điện hạ
của Nam Hoàng quốc, nàng đã mười lăm tuổi. Mà Tiêu Lan điện đã sớm không còn đó, Hoàng hậu cũng đã ra đi.
Tất cả những thứ đang xảy ra này là có chuyện gì?
Nàng đợi hồi lâu, đến khi bản thân cảm thấy có chút mơ màng, sau đó liền
nghe được một thanh âm khác thật nhỏ vụn, cách nàng rất gần. Nàng từ
trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần, nhưng không dám làm ra một cử
động nhỏ nào, thanh âm kia đang từng chút tiến gần tới chỗ nàng.
Nàng nhớ thanh âm này, chính là lần nàng đến Tiêu Lan điện đó, của một lão già.
Nàng nhịn không được muốn lao ra tìm kiếm, muốn nhìn xem thanh âm đó rốt
cuộc là của ai thì thanh âm kia cũng đã biến mất. Sau đó nàng nghe được
tiếng la của Xuân Lan, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ, nàng từ một bên đi
ra ngoài: “Xuân Lan, ta ở trong này.”
“Công chúa, người tại sao lại chạy đến đây. Hoàng hậu nương nương đã trở lại, đang tìm người đấy!”
Trong lòng Long Vân Thấm vừa động, liền một mực đi theo phía sau Xuân Lan,
hai người từng bước một đi tới, mãi cho đến tận chính điện. Thân mình
nho nhỏ của nàng tựa vào khung cửa chính, nhìn nữ tử đang quay lưng về
phía mình.
Tựa hồ nghe được nàng đến, nữ tử kia chậm rãi xoay
người, rồi mỉm cười với nàng: “Thấm nhi lại đi chơi ở nơi nào, tại sao
càng lớn lên càng không an phận a.”
Nàng kia ôm lấy tiểu cô nương năm tuổi rồi xoay người đi vào trong điện.
Long Vân Thấm nhìn nữ tử gần mình trong gang tấc, có chút thất thần, nàng
chưa từng gặp qua Hoàng hậu, nàng không biết Tiên hoàng hậu lúc trước có bộ dáng như thế nào.
Tuy rằng nghe mọi người Long Vân Thấm cùng
Mẫu hậu nàng có vài phần giống nhau, nhưng hôm nay nàng được nhìn trực
tiếp nàng mới thấy khiếp sợ, không phải vài phần giống, đây căn bản
chính là rất giống.
“Mẫu hậu?” Long Vân Thấm thử hô một tiếng, có chút không xác định vươn tay, bàn tay mềm yếu năm lấy gò má của nữ tử,
độ ấm chân thật từ đầu ngón tay truyền đến làm cho nàng biết, bản thân
giống như đã xuyên vào chính mình của mười năm về trước.
Cũng chính là thời điểm Long Vân Thấm lên năm tuổi.
Hoàng hậu bắt lấy bàn tay nàng, sau đó ôm nàng vào trong nội thất, bên trong
phòng chỉ có hai người các nàng. Hoàng hậu lấy ra một cuốn vở, sau đó
lại lấy ra bút lông sói, chính là nàng ấy vừa mở cuốn sổ kia ra, Long
Vân Thấm vừa nhìn thấy mặt chữ được viết trên đó liền cả người ngây
ngẩn.
Đây là….?
Nàng không có nhìn nhầm chút nào, ông trời ơi, đây là…tiếng Anh?
Hoàng hậu thấy nàng xuất thần tưởng nàng cảm thấy tò mò về mấy thứ này, liền
lên tiếng giải thích: “Thấm nhi, hôm nay mẫu hậu muốn dạy ngươi loại chữ viết mới này, ngươi nhất định phải nhớ cho kĩ. Đây chỉ là một ít câu
nói đơn giản, nhưng ngươi nhất định phải nhớ cho kĩ, nếu về sau…” Sắc
mặt hoàng hậu trầm xuống, rồi lập tức lại trưng ra tươi cười, “Nếu sau
này mẫu hậu muốn nói cái gì với ngươi, lại không muốn để người khác
biết, chúng ta dùng loại chữ mới này không phải sẽ tốt hơn sao?”
Sau đó, Long Vân Thấm từ trong hoảng hốt liền ở trong lòng Hoàng hậu học
tập Tiếng Anh, đối với nàng học loại chữ này có thể nói là nhanh chóng,
cơ hồ là nhìn qua thì sẽ lập tức nhớ ngay, hoàng hậu thấy vậy tựa hồ rất hưng phấn, có khi không nhịn được muốn ôm nàng đứng lên.
…
Lần đầi tiên ngủ chung với người xa lạ, ngoại trừ Lăng Triệt, nàng không có thói quen ngủ với người khác, mặc dù là nữ tử, mặc dù là mẫu thân thân
sinh của cơ thể này.
Nhưng tiểu hài tử luôn thật dễ dàng như vậy, một chốc nàng liền lâm vào một loại trạng thái nặng nề. Trong lúc mơ
ngủ, nàng tựa hồ nghe được thanh âm lậ lẫm. ..tiếng nói chuyện của nam
nhân, cũng có tiếng thở dài, còn có…giọng nói của Hoàng hậu nữa.
Nàng nghe được một tiếng quốc sư, rồi sau đó trong lòng bỗng nhiên căng
thẳng, sau đó mở mắt ra liền phát giác bản thân đang nằm trên giường của mình. Mà vân la tơ lụa trên người, lại có bốn phía xung quanh, nơi này
không phải Trọng Hoa cung thì là gì.
Long Vân Thấm vươn cánh tay ở trong chăn ra không trung, mười ngón tay thon dài tái nhợt. Nàng hiện
tại là Long Vân Thấm? Long Vân Thấm mười lăm tuổi?
Một màn vừa rồi, chẳng lẽ là mơ?
Không, loại cảm giác chân thực như vậy, vừa rồi, không đúng, nàng hiện tại đang ở đại tế mới đúng!
“Công chúa? Người tỉnh rồi sao?”
Xuân Lan không biết tiến vào từ khi nào, nhìn nữ tử đang mở to mắt ở trên
giường, hốc mắt không khỏi đỏ lên: “Công chúa, người cuối cùng cũng
tỉnh, nô tỳ thực rất lo lắng cho người a, người đã hôn mê một ngày một
đêm rồi!”