Jack đương nhiên sẽ không buông tha em trai – cây rụng tiền của gã, nhất là khi nhận được số tiền bồi thường được nói trước gồm bảy con số nằm
sau dấu phẩy, điều đó càng khiến gã có cảm giác bị thằng bé con mình
khống chế nhiều năm trêu đùa, càng thêm bực bội chính là hắn lại đem
giao dịch tốt của William Ann cho tiểu tình nhân của hắn, như vậy nếu
còn dung túng tiếp, em trai kia cũng sẽ không biết anh trai mình có bao
nhiêu “cân lượng”.
Hơn nữa nếu Tân Độ dám làm chuyện như vậy, vậy hắn cũng đã chuẩn bị chu toàn, cho nên mới không chút hoang mang chờ gã – người anh trai ranh ma đến thăm lần thứ hai.
Jack lúc này lại
không trấn định được như thế, chỉ một cước đã đạp bay cửa phòng Tân Độ,
chửi ầm lên: “Mày đúng là loại ăn cây táo, rào cây sung, mấy năm nay tao đối xử với mày như thế nào, trong lòng mày đều biết, tao thấy đầu óc
mày bị úng nước rồi, bị tiểu yêu tinh kia mê hoặc chẳng biết phương
hướng, thậm chí ngay cả giao dịch của tao mày cũng dám cướp đi để lấy
lòng nó.”
“Anh trai, sao anh có thể bảo anh ấy là tiểu yêu tinh?
Anh chưa từng thấy qua anh ấy, đừng nhận xét linh tinh.” Lại dám mắng
con mèo nhỏ của hắn, đúng là “sống sung sướng” quá mà.
Jack bị
câu nói của hắn làm cho uất nghẹn, trừng mắt khó tin nói: “Chẳng nhẽ chú không nghe ra những trọng điểm trong lời nói của anh sao? Trọng điểm là tên gian phu của chú hả?”
“Jack, nếu anh còn nói những lời như
thế nữa thì tôi sẽ tức giận thật đấy.” Tân Độ hơi có chút nghiêm túc
nhíu nhíu mày: “Anh chưa từng thấy qua anh ấy, nếu anh gặp qua sẽ không
nói như vậy đâu.”
Jack đỡ trán, buồn bực hồi tưởng lại cuộc đời
sắp ba mươi năm của Tân Độ, hình như từ trước đến giờ hắn đều chả bao
giờ tìm được trọng điểm (khi nói chuyện): “Hiện tại chúng ta không nói
chuyện về hắn, chú nói đi sao chú lại đem hợp đồng trong nhà đưa cho
người ngoài? Chú có biết anh đã phải dùng bao nhiêu công phu mới cùng
William Ann ký được hợp đồng như vậy không, nếu như năm nay không có hợp đồng này, SAA có thể sẽ leo lên đầu chúng ta mà ngồi **.
“Anh
trai à, anh chính là đại thần trong lòng tôi nha, sao lại hé ra bộ mặt
lâm nguy trước William Ann? Tôi cũng không tin hắn có thể thắng anh!”
Tân Độ thở dài nói.
Jack nén giận nói: “Chú cũng biết William Ann là người bên cạnh A Tị vương, nếu một năm chúng ta không đưa ra hai hạt châu, không thể lấy lòng được hắn, tuy rằng trong tay hắn không có
người nào, nhưng hắn có lượng tiêu thụ lớn nhất.” A Tị vương lũng đoạn
toàn bộ thị trường, trong này có hơn nửa công lao là của William Ann,
hiện nay ngoại trừ Rio và Ba Thị, chỉ còn sự tinh vi của Đông Độ mới có
đủ năng lực gọi A Tị vương là “ông chủ”, mặc dù ngoài miệng đến bây giờ
vẫn không thừa nhận khả năng của William Ann và Bàng Sắt – hai lão hỗn
đản, thế nhưng trong lòng vẫn đặt hai người này ở một vị trí hết sức
quan trọng, nguyên nhân không phải vì có hắn, chỉ là bởi vì hai người
này là trợ thủ đắc lực của A Tị vương mà thôi.
“Rốt cuộc sao chú
có thể khiến William Ann mở lời?” Kiệt Khắc có chút không phục truy vấn, nghĩ lại thì William Ann mặc dù cáo già, thế nhưng hai người hợp tác đã tròn mười năm, hắn tin tưởng mình vẫn hành xử đúng mực phân rõ năng lực giữa hai người.
Tân Độ nghe xong lời này có chút ngượng ngùng
nói rằng: “Tôi chỉ gọi điện thoại cho hắn thôi, không làm gì khác cả.”
Hình như không ghê gớm gì đi.
“Chỉ gọi một cuộc điện thoại?” Jack có chút bất ngờ, tưởng William Ann để Đông Độ âm thầm đem hạt châu mới
cho SAA để cùng với Ba Thị danh tiếng giải trừ hiệp ước, nhưng mặc dù là William Ann bỏ qua việc cùng Đông Độ hợp tác cũng cũng không qua loa ký kết hợp đồng như vậy, chẳng lẽ trong này có uẩn khúc khác?
“Tôi
và hắn có chút giao tình, nếu như anh tin tưởng, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho hắn, nhưng mà ân phí này anh phải trả.” Tân Độ cũng không
giấu diếm, đại danh của William Ann đừng bảo là gã, chỉ sợ là ai cũng
đều biết đến, thế nhưng có thể cùng hắn đặt lên giao tình đoán chừng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Kiệt Khắc nửa tin nửa ngờ nhìn
thoáng qua Tân Độ, suy nghĩ một chút, nhất thời sáng tỏ cái gì, lập tức
lạnh mặt nói: “Xem ra chú đã sớm phản bội tôi thuần phục A Tị Vương, đã
như vậy, cũng đừng trách anh trai này thủ đoạn.”
Tân Độ cười nhạt: “Anh trai à, anh thật tự tin, cho tới bây giờ em cũng chưa từng thuần phục anh, sao gọi là phản bội?”
“Xem ra chú giả bộ bệnh là giả, muốn một ngụm nuốt tôi mới là thật, nhưng
chú không nên quá đắc ý, chú theo A Tị vương, nhưng chưa chắc đã có thể
đẩy ngã tôi, trong tay tôi còn có một nửa đan hợp tác còn chưa giao cho A Tị vương, cho nên hắn cũng sẽ không vì chú một tiểu la la cùng tôi trở
mặt.”
Tân Độ cười cười nói: “Nếu như tôi trực tiếp nuốt anh?”
Kiệt Khắc bị một câu nói này của hắn làm ngây ngẩn, cảm giác có một trận
lạnh lẽo không ngừng kéo tới phía gã, nhìn người em trai đã từng bị gã
chơi đùa trong lòng bàn tay, hắn từ đầu đến cuối tựa tiếu phi tiếu nhìn
gã, khiến gã lần đầu tiên trong đời có cảm giác lạnh lẽo như vậy.
...
Bên này khi Vu Hạo Nhiên đến Rio de Janeiro liền phát hiện vài thứ không
thích hợp, mới đầu là nhà xưởng của anh và Vu Minh Thành ở Na Uy liên
tiếp báo lỗi, tiếp theo là Hà Lan cũng xảy ra chuyện, ngay cả vùng của
anh ở Ma Cao và Hương Cảng cũng đều gửi đến tin tức triệu hồi khẩn cấp,
bình thường ở trong máy truyền tin vốn sẽ không nói chuyện đã xảy ra,
vậy nên chỉ dựa theo tin tức gửi đến để quyết định độ cấp bách của sự
việc, mà lần này, khắp nơi phát ra tin tức khẩn cấp đều là ba sao trở
lên, mà sao cao nhất chính là năm sao.
Lúc đầu khi biết nhà xưởng ở Na Uy xảy ra chuyện, Vu Hạo Nhiên tưởng Vu Minh Thành động tay chân,
dù sao giang sơn mà gã chịu bao vất vả mới giành được cứ như vậy bị, vậy nên anh chỉ cần phái trợ lí mà anh tín nhiệm đến giải quyết một cái là
được, dù sao hiện nay Vu Minh Thành vẫn không dám lộ liễu đối đầu với
anh.
Đến khi công ty tinh vi ở Hà Lan gửi tin tức tới anh cũng đã hơi nghi ngờ, điều then chốt không phải anh không thể tự mình giải
quyết, mà là tin tức đó bị Vu Mẫn Mẫn chặn, nếu không phải bọn họ cũng
gửi tin đến điện thoại tư nhân của anh, phỏng chừng ngay cả bên Hà Lan
bị nuốt cũng không biết.
Mặc dù Vu Hạo Nhiên không biết Vu Mẫn
Mẫn xuất phát từ tâm tư gì mà chặn chặn tin tức của khách sạn và hòm thư của anh, thế nhưng nhờ vậy có thể thấy được, Vu Mẫn Mẫn… ít nhất… cũng
không phải chỉ muốn đơn thuần hợp tác với anh, anh chỉ là không thể tin
được, hai người giúp đỡ nhau nhiều năm như thế, cô ta vậy mà lại hại anh như vậy.
Vu Hạo Nhiên không phải người đa tình, đặc biệt ở
phương diện thân tình này anh càng thiếu đến đáng thương, vậy nên mặc dù Vu Mẫn Mẫn đối với anh như vậy, anh cũng có thể trong thời gian ngắn
nhất có tính toán khác dành cho cô. Nhưng anh cũng không muốn đả thảo
kinh xà, anh muốn xem một chút dã tâm của Vu Mẫn Mẫn rốt cuộc lớn bao
nhiêu, hoặc là tin tức truyền đến của các nơi cũng bị chậm trễ, anh cũng không phải hết sức sốt ruột, vì vậy anh liền quyết định tương kế tựu
kế.
Vào ban đêm, Vu Mẫn Mẫn liền chính thức ký kết hiệp nghị với
hắn, William Ann từ Ấn Độ chạy tới làm hiệp chính, Vu Hạo Nhiên luôn
thấy William Ann có chút quen thuộc, lại không phải là người mới gặp một hai lần, nhưng anh không thể nhớ được đã gặp qua hắn ở chỗ nào, bởi vì
bộ râu cá trê khác người dưới mũi hắn là một dấu hiệu rất khó quên.Mà
William Ann đối với anh dường như cũng có chút không giống, hắn luôn
luôn trong lúc lơ đãng mà liếc hai mắt anh, ánh mắt hai người chạm nhau, rồi cả hai lại ăn ý nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ba người vẫn nói
tới hai giờ đêm, William Ann hầu như không nói lời nào, Vu Hạo Nhiên
cũng không nói nhiều lắm, chỉ là mỗi lúc đến thời điểm mấu chốt sẽ nói
ra một đôi lời, trái lại, Vu Mẫn Mẫn vẫn luôn làm nóng bầu không khí.
hay ngược lại không nghe ra ý nịnh bợ vô cùng thâm thúy của cô ta, dù
sao đối với nhân vật truyền kì như William Ann, hơn nữa đứng phía sau
hắn chính là A Tị Vương, vậy nên dù là ai đều có chút kính trọng từ đáy
lòng.
Sau khi hai người tiễn bước William Ann, Vu Mẫn Mẫn đề nghị đi ăn bữa khuya, Vu Hạo Nhiên cũng không nói gì đi theo cô ả.
Hai người chọn địa điểm tại một vị trí tương đối trống trải, lộ ra phong
tình của phong tục tập quán dân tộc đặc hữu ở Rio de Janeiro, giống như
là bia bình dân Thanh Đảo, cơ bản đều ngồi ở nơi lộ thiên ăn cơm uống
rượu, thỉnh thoảng còn có người cầm nhạc cụ đi qua hát một chút, bọn họ
mỗi khi đến một bàn đều sẽ khiến bàn đó sôi trào.
“Năm nay có thể cầm đến hóa đơn của William Ann quả là không dễ dàng, đều nhờ vào Hạo
Nhiên, nếu không phải cậu chặn hóa đơn của Đông Độ, chắc chúng ta cũng
sẽ không thể tiếp tục bàn bạc tiếp nữa.” Vu Mẫn Mẫn nói tới chỗ này liền đắc ý cười nói: “Thực ra, hắn cũng không hơn ai cả, mai sau hợp tác với Đức nhiều hơn, chúng ta cũng có thể thay thế Đông Độ.”
Vu Hạo
Nhiên bưng ly rượu lẳng lặng nhìn ả, bỗng phát hiện người phụ nữ ôn nhu
tài giỏi này lại có dã tâm lớn như vậy: “Cô muốn nuốt trọn Đông Độ?”
Vu Mẫn Mẫn giảo hoạt cười với anh, tiếp theo nói: “Không, không phải tôi,
là chúng ta. Cậu đã quên, chỉ cần có tiểu thái tử kia, chúng ta có thể
lũng đoạn cả thị trường, trang thiết bị dù có lợi hại thế nào cũng cần
đổi mới, chỉ cần có hắn, bọn họ, những người đó cũng phải cầu xin chúng
ta cho chúng một ngụm hơi tàn.”
Vu Hạo Nhiên không dấu vết nhấp
một ngụm rượu trong ly, hạ mắt cười nhạt, vốn anh còn đang cân nhắc dụng ý của Vu Mẫn Mẫn, nghĩ đến tâm ả đàn bà này đã lớn đến nuốt toàn bộ
Đông Độ, mà giá trị có thể lợi dụng duy nhất ở anh – con cờ này – chính
là trong tay anh có Tân Độ, còn có chính là sản nghiệp này của anh.
Mà nghĩ tới đây, tim của anh không khỏi có chút hốt hoảng thít lại, nghĩ
đến Tân Độ không chút do dự đưa đinh châu cho anh, đoán chừng nếu hắn
biết mình phản bội hắn, đưa hạt châu cho Ba Thị, chắc hắn nhất định sẽ
triệt để lạnh tâm.
“Được rồi, tại sao SAA không có động tĩnh? Trân châu cậu cho bọn hắn rồi mà chẳng lẽ vẫn chưa phát hiện là giả?”
Vu Hạo Nhiên cười khẽ, tiếp theo nói: “Cô cũng đánh giá quá thấp năng lực
của tôi, giữa chừng để bọn họ phát hiện là giả cũng quá buồn chán, đương nhiên muốn khiến bọn họ ở bước cuối cùng sản xuất hàng loạt mới có thể
phát hiện là giả.”
“Thật là nhìn không ra, người cháu luôn luôn ôn nhược của ta vậy mà cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.”
Vu Hạo Nhiên hừ lạnh nói: “Người không phạm ta ta không phạm người.”
Vu Mẫn Mẫn không nói tiếp, chỉ yên lặng cười cười, sau đó tiếp tục dùng cơm.
Ba giờ sáng, Vu Hạo Nhiên đang nằm trên giường khách sạn thì nhận được
điện thoại của Tân Độ, người này giống như là đã tính tốt, anh mới ra
cửa phòng tắm điện thoại của hắn liền tới, một phút đồng hồ không hơn
cũng không thiếu.
“Trễ như vậy sao anh còn gọi điện thoại qua
đây?” Vu Hạo Nhiên biết, hắn tuy rằng thoạt nhìn nhe nhởn, thế nhưng tâm lại rất tinh tế, bình thường lúc nửa đêm chưa bao giờ quấy rầy hắn.
Tân Độ không muốn đàm luận đề tài này lắm, dù sao hắn tương đối đuối lý,
nghĩ đến nếu chuyện len lén cài thiết bị theo dõi bị phát hiện thì sẽ
không tốt, vì vậy liền cười ha ha nói: “Con mèo nhỏ, em nhớ anh không?
Vu Hạo Nhiên muốn nói còn không có thời gian để mà nhớ, thế nhưng hắn cảm
thấy người này nhất định sẽ quấn quýt lấy đề tài này. Vì vậy liền nói:
“Tôi đã ký xong hợp đồng, có thể sẽ trở về trong khoảng hai ngày này.”
Tân Độ ngừng một lát: “Quay về làm gì? Thật vất vả đi một chuyến, còn có
thật nhiều phim chưa xem được, anh rủ em đi xem phim, em chờ anh đến.”
“Phim?” Vu Hạo Nhiên tức cười, chẳng lẽ Hải Nam không có rạp chiếu phim?
“Đúng, em chỉ cần chờ anh là được, được rồi, em nhớ anh không?” Hắn còn chưa quên đề tài này.
Vu Hạo Nhiên đỡ trán, thế nhưng bên mép lại vô thức lộ ra ý cười: “Có hơi chút.”
“Thật vậy chăng?” Người trong điện thoại lập tức nhảy cẫng lên: “Anh cũng nhớ em, tiểu Tân Độ cũng nhớ em, toàn thân anh đều muốn em, em không biết
thì thôi, sau khi em đi anh bỗng cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm,
một giây đồng hồ trôi qua còn chậm hơn một giờ, tiểu Tân Độ nhớ em anh
liền au ủi hắn, kết quả, anh càng an ủi hắn lại càng nhớ em…”
Tân Độ nói liên miên không dứt, Vu Hạo Nhiên bỗng có chút may mắn vì không
đưa hắn đi cùng, nếu có làm phiền hà đến hắn, anh thật đúng là cảm thấy
có chút áy náy, anh cũng không phủ nhận tầm quan trọng của hắn trong
lòng anh, dù sao thì dù không có tình yêu,… ít nhất… một phần cưng chiều mà hắn chỉ cho mình anh này vẫn cứ khiến anh quý trọng.