Lúc này, Tân Độ đang tự mình thưởng thức mùi thơm trên đĩa
bánh dính (1), bên cạnh đó còn không quên bóc một quả trứng luộc trong
nước trà ngũ vị hương nhét vào miệng. Bởi vì hắn không thích ăn mỗi lòng đỏ, cũng không thích ăn mỗi lòng trắng, nhưng nếu cắn mỗi một nửa quả
trứng này hắn lại sợ cắn không đều, cho nên hắn đã đem cả quả trứng luộc nhét vào miệng….Như vậy cuối cùng sẽ đều nhau hơn!
Ngay khi Tân
Độ vừa mới ăn trứng trà, liền thấy một chiếc găng tay da màu đen đẩy qua một quyển hợp đồng 4k tờ n trang, sau đó không đợi tầm mắt hắn kịp xác
định, lại thấy một bàn tay mang bao tay đen lấy ra một tờ chi phiếu đẩy
tới, hai tay này đều là tay phải, hiển nhiên là hai người… Còn là những
người thích mang bao tay!
Đối với nội dung trong mấy tờ giấy này
Tân Độ không chút hứng thú, chắc là một quyển sách võ thuật đây mà… nên
hắn trực tiếp nương lên theo hai bàn tay kia nhìn lên… Chỉ thấy hai cái
đầu giống nhau như đúc, người đàn ông đầu một tấc ngồi ngay ngắn phía
đối diện có bộ dáng tương đối chân thành.
Tân Độ có chút tò mò
nhìn hai người bọn họ, dù sao người dám tiếp cận hắn lúc đang ăn cơm
không nhiều, phóng tầm mắt trong phạm vi hơn năm cái bàn cơ bản bình
thường đều không có ai. Bởi vì bọn họ đều biết, ăn cùng “loại động vật
cỡ lớn” luôn bảo vệ thức ăn này, quả thực chính là tự ngược đãi chính
mình.
Cho nên nhóm người bệnh đang cùng ăn ở phạm vi ngoài năm
cái bàn yên lặng liếc nhìn hai vị dũng sĩ “dũng cảm” xông vào, sau đó
tiếp tục ăn cơm.
“Đông Độ Bindo đúng không?” Tráng sĩ đưa hợp đồng bên trái ưu tiên mở miệng trước.
Tân Độ dường như không nghe thấy, tiếp tục cắn một miếng bánh dính, sau đó
bóc trứng gà. Hắn nhớ, Vu Hạo Nhiên quy định bữa sáng tiêu chuẩn cho hắn là hai quả trứng gà, hai chiếc bánh dính hỗn hợp, một cốc sữa đậu nành, năm bánh bí đỏ, hơn nữa còn nửa bắp ngô. Lời nói của con mèo nhỏ chính
là thánh chỉ, cho nên hắn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Tráng sĩ tiên sinh bên trái thấy vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, gã tự cho rằng bản
thân là người lời ít ý nhiều, hơn nữa một câu đã có thể nói rõ trọng
điểm câu chuyện, không ngờ người trước mặt này trên thực tế còn chẳng
thèm để ý. Điều này khiến gã vì nhiệm vụ cấp trên giao cho mà cảm thấy
phiền muộn một chút, dù sao vị tiểu thái tử tập đoàn Đông Độ không phải
là một kẻ ngốc.
“Tôi nghĩ anh với chúng tôi hẳn là không xa lạ,
chúng ta đã từng hợp tác, hơn nữa còn là hợp tác rất vui vẻ. Mr. Bindo
nếu không hài lòng với mức giá của chúng tôi, chúng tôi có thể thay
đổi.” Tráng sĩ bên phải này nhìn hắn, bộ dáng ung dung, tự đắc, thực sự
có chút thiếu kiên nhẫn, lại đem tờ chi phiếu kia đẩy đẩy tới trước mặt
hắn…
Tân Độ vừa thấy tờ giấy kia đã sắp đến giữa bàn ăn, lúc này trong lòng cảm thấy có chút bực bội, giương mắt quét một lượt gương mặt hai người, làm một cái tổng kết đại khái. Bên phải này vùng dưới đồi
não (2) của hắn dài rộng cho nên làm việc cũng không trực tiếp thông qua đại não, hậu quả có thể tương đối nghiêm trọng.
Mà bên trái này
não cũng bị tắc, khiến bất cứ chuyện gì hắn cũng phải nghĩ đi nghĩ lại
rồi nghĩ lộn lại từ đầu…nên rất do dự thiếu quyết đoán, hậu quả càng
thêm nghiêm trọng.
Xong, hắn cũng không định đem chứng bệnh này
nói với hai người họ, dù sao bọn họ cũng sẽ không hiểu đâu, cho nên hắn
tiếp tục ăn điểm tâm. Vừa vặn nhét quả trứng gà vào miệng, trong miệng
vẫn còn chỗ có thể nhét thêm một ít bánh dính… còn có một khe hở để uống thêm ngụm sữa đậu nành.
“Mr. Bindo có lẽ anh cũng biết, A Tị
Vương này hai năm nay đã tạo nên không ít danh tiếng. Viên chức chính
phủ các quốc gia không ít người đã bị hắn tập kích. Nhân dân trong nước
vô cùng bất mãn. “Hạt châu” trong tay ngài tuy rằng được thu mua ở Đông
Độ, nhưng chúng tôi nghe nói chủ nhân của Đông Độ cũng không cho ngài
cái giá hợp lý, không chỉ thế ông ta còn cố gắng khống chế ngài. Chúng
tôi cũng hao tổn tâm trí mới đến được nơi đây. Nhìn thành ý của chúng
tôi, ngài xem…”
Thời điểm nghe xong những lời này, Tân Độ vừa lúc đem thứ kia trong miệng nuốt xuống. Nhưng hắn cũng không bởi vậy mà
dừng lại, chính là lợi dụng khe hở khi uống sữa đậu nành nhìn thoáng qua hợp đồng thỏa thuận. Hóa ra là SAA…. Quả thật đúng là không xa lạ!
Trong thời đại khoa học kĩ thuật không ngừng nâng cao, đời sống người dân
giàu có và bình yên, mà chính phủ lúc đó lại không cam lòng an nhàn
hưởng thụ cuộc sống như vậy nên bắt đầu cạnh tranh, đánh chiếm các nơi
không chừng mực… Vì thế, chính phủ trở thành “đao phủ” giết hại hòa
bình.
Mà nổi bật nhất trong số những “đao phủ” này chính
là SAA. Đất nước có cái tên thật xấu này sở hữu quân đoàn đặc chủng
không quân vô cùng hiếu chiến, được ca tụng là “siêu cường quốc”, hàng
năm không ngừng hăng hái chiến đấu để duy trì sự vẻ vang.
Kể từ
đó, chỉ một vấn đề đơn giản cũng có thể trở thành một vấn đề phức tạp,
các quốc gia đều không ngừng thu nhập vũ khí hòng giành được danh hiệu
“cường quốc”. Khi đó, giữa các quốc gia không còn vì sự phát triển và
đời sống của người dân mà nhường nhịn lẫn nhau. Thậm chí, cuối cùng,
ngay cả ở ngoài mặt cũng không thể duy trì sự hòa hợp. Vì thế chiến
tranh trở thành cách giải quyết tranh chấp này…. Từ đó cho thấy, vũ khí
đã trở thành ngòi nổ cho chiến tranh. Các nhà buôn sản xuất vũ khí thì
trở thành con cưng được các quốc gia tranh giành cướp đoạt. Trong số đó, “vòng nguyệt quế” đã thuộc về Tập đoàn quốc tế Đông Độ của gia tộc
Martin (Mã Đinh). Riêng vũ khí họ sản xuất bán rất chạy, họ không ngại
bắt tay với các lực lượng xấu xa, chủ động khiêu khích mối quan hệ căng
thẳng giữa các quốc gia, khiến cho chiến tranh nổ ra ngày càng thường
xuyên…
Nghĩ đến đây, Tân Độ cũng cần phải nói một chút về thân
phận thực sự của hắn. Đó chính là tiểu thái tử Bindo Martin (Tân Độ Mã
Đinh) của Tập đoàn sản xuất vũ khí hàng đầu thế giới – Tập đoàn quốc tế
Đông Độ. Chủ nhân của tập đoàn này chính là Jack Martin (Kiệt Khắc Mã
Đinh), anh trai của Tân Độ.
Đương nhiên, gia tộc Mã Đinh không
chỉ có một công ty Đông Độ, mà Jack cũng vừa mới kế thừa tài sản của cha mà thôi, nhưng dựa vào khả năng giao tiếp cùng thủ đoạn trời sinh của
gã, con đường gã đi chẳng những là đường máu mà còn giống như nòng súng, một khi bắn ra sẽ không thể quay trở về.
Nếu nói thủ đoạn của
Jack khiến gã nổi danh hậu thế, thì tiểu thái tử Tân Độ trời sinh tài
năng chế tạo vũ khí, trở thành con cưng khiến các quốc gia tranh đoạt.
Năm mười ba tuổi, hắn từng khiến cho nhóm con buôn chế tạo vũ khí thế
giới tán thưởng “hạt châu” là vũ khí trí năng. Tổng thể tinh vi cùng
chương trình trí năng kiểm soát kế hoạch có lộ trình dài được thiết kế
vô cùng tinh vi làm rúng động toàn thế giới.
Vì thế, người làm
anh trai Tân Độ – Jack Martin, có thể nói chẳng khác nào đang nắm trong
nay con gà đẻ trứng vàng. Gã lợi dụng hắn, triển khai toàn bộ mưu kế
trong bụng mình, thành công trong ngành chế tạo vụ khí, một bước vượt
lên dẫn đầu…. Nhưng năm ngoái, con gà đẻ trứng vàng này đột nhiên không
nghe lời… Cho nên Tân Độ vì vậy mới vào Á Đông, điều kiện của bệnh viện
tâm thần này rất tốt!
Lúc này Tân Độ đã ăn quá nửa số đồ ăn, còn
lại nửa cốc sữa đậu nành, nửa bắp ngô, còn hai cái bánh bí đỏ chưa đụng
tới. Có điều hắn không vội, dù sao con mèo nhỏ từng dặn hắn phải nhai kĩ nuốt chậm nên hắn quyết định lấy bắp ngô tách từng hạt một ăn.
Tráng sĩ có vùng dưới đồi (não) to thấy vậy không nhịn được nữa, có lẽ người
này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Vì thế đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Tân Độ, đồng thời ra sức dùng thanh âm trầm thấp quát: “Mr.
Bindo nếu ngài không hài lòng với con số này chúng tôi có thể sửa, nhưng xin ngài hãy vì lợi ích của những người dân vô tội, hãy ký cho chúng
tôi. Nếu không, chỉ sợ ngài không thể dễ dàng rời đi như vậy!”
Tân Độ nghe xong mấy lời này, liền buông bắp ngô trong tay, một tay chống
hông đi tới trước mặt người nọ sau đó dùng ánh mắt không thể nào tưởng
tượng nổi nhìn gã đánh giá nửa ngày. Cuối cùng tặng gã một ánh mắt khinh miệt, cười châm biếm nói: “Nói chuyện với ngươi đúng là thí mắt lông
rậm (đít mọc lông) ngu ngốc muốn chết, đất nước lớn như vậy đúng là
không thể giống như đồ vật dễ dàng lộ mặt được, còn không biết xấu hổ
lấy người dân làm bia chắn, chính phủ quốc gia các ngươi chính là trứng
(lại là trứng đó đó) trên lông rậm. Ô một “con trym” nhỏ hả?”
Tân Độ
dứt lời, không đợi đối phương trả lời, đưa mắt về phía năm cái bàn bên
ngoài nhìn nam nhân cao gầy cạo nửa đầu Hán gian, ngoắc tay. Người nọ
liền phe phẩy cái đuôi đi đến.
Người đàn ông có cái đầu Hán gian
này tên là Liêu Tuấn, số thứ tự 4883, năm nay mới 29 tuổi. Hắn là bệnh
nhân mắc chứng mất trí nhưng đồng thời cũng là người có được trí nhớ phi thường. Hắn có thể xem qua là nhớ, có thể nháy mắt nhập vào một vai
diễn, hơn nữa không hề lộ một chút sơ hở. Mà cách thức mất trí của hắn
khá kì lạ, mỗi khi làm một việc nào đó thấy hiệu quả lại đột nhiên quên. Khi đóng vai diễn kế tiếp chỉ cần một quyển sách là có thể chuyển đổi thành vai diễn kia một cách dễ dàng, thậm chí cả tính cách lẫn
thói quen. Giống như qua level vậy, qua một level xong sẽ tự động đi đến level theo. Thời điểm sang level tiếp theo tất cả số liệu đều về không, cùng với level tiếp theo không có chút quan hệ.
Nhưng chính vì
như thế, ở trong này hắn lại được Tân Độ coi là bằng hữu duy nhất. Bởi
vì tính cách hắn không dây dưa dài dòng, đừng nhìn hắn giống Hán gian,
nhưng hắn đối với Tân Độ rất mực trung thành, thậm chí so với Cung Văn
Hoa còn hơn hẳn. Cũng bởi vậy, level tiếp theo của hắn luôn do Tân Độ
đặt ra. Sách Tân Độ cho rất hợp ánh mắt của hắn, cho nên hai người họ
rất thân nhau.
Liêu Tuấn từng một lần đóng vai nhân viên hỏa
táng, thế nhưng vừa mới “lên level” đã bị người nhà đón về. Nguyên
nhân là do hắn tiếp xúc với người chết nhiều, đối với sinh ly tử biệt gì gì đó trong thế giới này đều lãnh đạm, vì vậy hắn trở nên vô cùng bình
thản, còn thường xuyên “xuân thương thu buồn”, “sáng than chiều
tiếc”….. Gián tiếp gây hiểu nhầm cho các nhân viên viên y tế rằng hắn
đã được điều trị thành công rồi ra viện…
Thế nhưng một vài ngày
sau khi người này về nhà, hắn liền quên mất công việc hỏa táng, đổi
thành ông chủ cửa hàng quan tài, thậm chí còn đến công ti quảng cáo in
danh thiếp cá nhân, gặp ai cũng phát, tinh thần cống hiến lấn át cả Joe
Girard (3). Vì thế hắn lập tức bị người nhà đưa về nơi này…
Khi
Liêu Tuấn nhận được hiệu lệnh của Tân Độ, tiếp theo liền lập tức hội ý,
vừa thấy hai người này cao cao lực lưỡng, xem ra quan tài sử dụng không
nhẹ, bèn lấy ra từ trong túi tiền một cái thước cuộn. Tiếp theo chạy đến trước mặt hai vị tráng sĩ tỉ mỉ đo, đồng thời không quên hỏi: “Xin hỏi
hai vị đây thích gỗ lim hay là gỗ dương? Giáo phái có thể tư vấn một
chút, như vậy đến lúc đó sử dụng sẽ tốt hơn!”
(* xưng hô thay đổi cho hợp lý)
Tráng sĩ tắc não khó hiểu nói: “Anh làm cái gì vậy?”
Liêu Tuấn nhanh chóng vẽ một bản phác thảo quan tài trên giấy, vừa nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên là đo kích cỡ cho ngài rồi, làm quan tài ở chỗ chúng
tôi, tôi cam đoan ngài sử dụng sẽ rất thoải mái!”
Dứt lời, Liêu
Tuấn cầm danh thiếp của mình phát cho một người, sau đó tiếp tục đo,
đồng thời không quên mở miệng hô khẩu hiệu trên danh thiếp: “Nhận thiết
kế riêng, kiểu dáng tự do, chất lượng ba bao, trang bị tận nhà, tuyển
dụng hàng năm, ma đói pháp sư, siêu độ tiễn Phật, bao giáo bao hội…”
Người nọ sau khi nghe xong gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt kiêu ngạo của Tân
Độ, khóe miệng không ngừng co giật, gân xanh trên trán cũng dần dần lộ
ra, có thể thấy được gã đã nhẫn nhịn tới cực hạn… Vì thế, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Tráng sĩ có vùng dưới đồi não to
một tay túm lấy Liêu Tuấn ném ra ngoài, sau đó tức giận đi tới đá cho
hắn mấy cái. Cung Văn Hoa cùng Hồ Qua kia đang rất nóng lòng muốn tỷ
thí, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tân Độ, bọn họ lập tức vọt tới. Hai
người hai bên mép đều lộ ý cười đem hai người kia quây vào giữa rồi ẩu
đả. Vì thế nên tập thể những người ngốc đến lợi hại vây xem cuối cùng cũng tìm được cảm giác hứng thú, đột nhiên cảm thấy chuyện
này rất thú vị, nháy mắt liền bạo phát như một “tiểu vũ trụ”, hai người
bên trong đau đớn kêu liên tục.
Cuối cùng tiếng la hét của bọn họ đến tai bảo vệ và nhân viên y tế… Tân Độ gần như là người đầu tiên nhìn thấy thân ảnh của Vu Hạo Nhiên, sau đó thí điên thí điên (chạy nhanh đến mức phọt cả r**) vèo phát chạy tới, rồi lại tương đối vô tội đặt
đầu lên vai người ta. Tiếp đó giấu đầu lòi đuôi nói: “Con mèo nhỏ, tôi
là một đứa trẻ ngoan, hôm nay lúc tôi đang ăn cơm hai người bọn họ bắt
nạt tôi, tôi không có phản ứng lại, bọn họ liền đánh tôi, anh xem anh
xem….”
Người nào đó vừa nũng nịu như gấu chó vừa tiện tay vạch áo chỗ bụng lên, sau đó tìm một nốt muỗi đốt ở đâu đó chỉ vào, vừa không
quên lấy tay đặt lên thắt lưng người ta sờ soạng.
Vu Hạo Nhiên
đương nhiên không tin lời nói của người này. Khổ nỗi cằm người kia giống như dính trên vai của anh, anh đi đến đâu hắn liền theo đến đó, ánh
mắt lấy lòng, còn có thể thấy cái đuôi phía sau hắn đang phe phẩy.
Vu Hạo Nhiên tức giận nói: “Đúng! Anh là người tốt. Nhưng tôi tự hỏi, tại sao những bệnh nhân khác lại cũng ra đánh nhau?”
Tân Độ vừa nghe xong lập tức ghét bỏ nói: “Bọn họ đều suy nghĩ rất đần độn. Làm sao tôi biết. Tôi lúc đấy bị đánh hôn mê. Cho nên cái gì cũng không biết! Không biết gì hết!”
Vu Hạo Nhiên hỏi không ra, đành phải
thuận theo để hắn đặt đầu lên cổ anh tiếp, một lát sau mới thấy những
người đó được kéo ra, anh liền tiến lên khuyên nhủ: “3098 rất ghét người khác động vào thức ăn của hắn. Cho nên về sau lúc hắn đang ăn cơm các
anh nên tránh xa một chút. Anh xem những người bệnh khác…. Họ đều biết
hắn rất ghét người khác động vào thức ăn của mình.”
Hai người kia sau khi nghe xong nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Tân Độ, chỉ có thể nuốt cục tức xuống bụng.
Sau khi Tân Độ biết mình được lợi lập tức vừa đắc ý ngồi vào bàn vừa ăn nốt chỗ điểm tâm còn dang dở.
Khi tất cả chén đĩa đều trống rỗng, Tân Độ thảnh thơi ợ một cái. Tiếp theo, chân trái dẫm lên cái ghế tựa kia, như vậy Tân Độ ngồi chồm hổm giữa
hai cái ghế, bộ dáng khá mất hồn….
Lời tác giả: Hô….Thân phận của Tân Độ cuối cũng cũng bị vạch trần.
Chú thích:
(1) Bánh dính:
(2) Đồi dưới não: khối chất xám ở đáy não, tạo thành một trạm cho các đường cảm giác. Đồng nghĩa: đồi thị.