Chiến tranh tạm ngưng, Tôn Vũ quay về phủ nghỉ ngơi.
Hạ Hầu Đôn ôm lấy chân Tôn Vũ dùng lực lắc tới lắc lui:
- Tôn tướng quân, không đánh được không, hôm nay ngươi đánh cho Chúa công Mạnh Đức tỷ tỷ nhà ta suýt nữa thì bị thiêu cháy, đều do Trần Cung đáng chết kia làm, vậy mà ngươi lại giúp Từ Châu. Ngươi muốn hại chết chúa
công nhà ta mới vui sao?Tôn Vũ cười khổ nói:
- Không phải là ta muốn đánh nhau với chúa công của ngươi, mà là nàng muốn chiếm Từ Châu.
Hạ Hầu Đôn chớp chớp đôi mắt nói:
- Ngươi vì sao phải giúp Từ Châu? Dẫn phu nhân ngươi cả nhà cùng nhau đến Tào gia chúng ta, có phải tốt hơn không?
- Bởi vì chiến tranh lần này, nguyên nhân là do thủ hạ của Đào Khiêm giết người nhà chúa công của ngươi, tuy nhiên tình huống thực chất Đào Khiêm cũng là người bị hại, ta chỉ giúp lấy lại công bằng thôi.
Tôn Vũ nhẹ nhàng an ủi.Lúc này Vu Cấm ngồi bên cạnh khẽ hừ một tiếng nói:
- Lấy lại công bằng muốn lừa ai chứ? Ngươi cứ việc nói thẳng ra là giúp
phu nhân của ngươi đi cho rồi, còn nói nọ kia, đồ xấu xa, hừ hừ!
Tôn Vũ “”
Nữ nhân này toàn nói lời lẽ càng đay nghiến cáu kỉnh, không ổn rồi, rất không ổn. Ta phải tìm cách trả nàng lại cho Tào Tháo.
Tôn Vũ ho nhẹ một tiếng, nói với Vu Cấm:
- Vu tướng quân, hay là Ta dùng dây thừng trói cho ngươi lại rồi cho
ngươi ra khỏi thành để ngươi đi tìm Tào Tháo. Ah, không đúng, để ngươi
đi tìm Chúa công nhà ngươi thảo luận, kêu nàng lui binh đi?
Tôn
Vũ nói ra suy nghĩ trong lòng nãy giờ của mình, ta trả ngươi về doanh
Tào,chắc ngươi sẽ không ngốc đến nỗi quay lại làm tù binh nữa chứ, nếu
vậy ta có thể trút bỏ cái gánh nặng này rồi.
Vu Cấm quả nhiên bị lừa, ngoan ngoãn gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, để ta đi khuyên Chúa công.
Tôn Vũ mừng rỡ, hắn nhanh chóng phái người đi thông báo với Đào Khiêm, nói
muốn thả một tù binh trở lại doanh Tào, để bàn luận với Tào Tháo việc
lui binh. Đào Khiêm cũng vui mừng, nàng luôn ước có quan hệ tốt với Tào
Tháo, vừa vặn hiện tại hai bên đều không có thương vong, là cơ hội tốt
để hợp tác. Đào Khiêm nhanh chóng tự chạy đi, giảng giải một đống điểm
tốt với Vu Cấm, ví dụ như nếu Tào Tháo lui binh sẽ nguyện ý tặng Tào
Tháo một vạn thạch lương thực, năm trăm kim, chiến mã một ngàn con, vải
năm trăm mã Tóm lạ là đưa ra một loạt những điều kiện rất tốt, cũng
chẳng khác gì là cắt đất đền tiền.Tuy nhiên cho dù đưa ra hàng loạt
những điều kiện tốt như vậy, nhưng trong lòng Đào Khiêm cũng không an
tâm, bởi vì nàng biết rõ thực lực Từ Châu nếu so với quân Tào Tháo thì
kém xa, nếu Tào Tháo không đồng ý nghị hòa mà muốn cường công Từ Châu,
vậy Từ Châu nhất định sẽ không giữ được.
Cửa thành đã bị phá
hỏng, binh lính Từ Châu chỉ dùng một vài thanh trúc đan xen vào làm tạm
thành tường, nhìn qua mắt có thể thấy doanh Tào. Trong lòng mọi người
đều bất an, Tôn Vũ cũng nghĩ nếu hiện tại ba tỷ muội Đào Viên không tới, Tào Tháo cũng không phải lui binh, bây giờ chỉ còn mỗi Trần Cung, chỉ
cần Quách Gia mà ra tay vậy nàng cũng sẽ lập tức bị hạ gục. Tào Tháo
nhất định sẽ không tiếp nhận điều kiện lui binh.
Mọi người hai
mắt nhìn về hướng doanh Tào chờ đợi, sau nửa canh giờ, đột nhiên trong
doanh Tào có một tiếng vang, Tào Tháo mang theo Điển Vi đi từ trongdoanh ra, chậm chậm đi qua đoạn đường quanh có đến dưới thành Từ Châu.
- Tôn Tầm Chân, Trần Cung, Đào Cung Tổ mau ra tâm sự chút nào?
Mắt mèo kia bảo Điển Vi đứng bên cạnh hét to.
Từ trong thành Từ Châu có ba chiếc giỏ trúc to được thả xuống, ngồi bên
trong chính là Tôn Vũ, Trần Cung, Đào Khiêm, vì đề phòng Điển Vi động
thủ đánh người, chiếc giỏ thứ tư cũng được thả xuống, bên trong có Từ
Hoảng, Tôn Vũ cùng Từ Hoảng mà liên thủ thì Điển Vi sẽ không phải là đối thủ nữa.
Hai bên đi tới chính giữa, nhìn nhau đánh giá một lúc lâu.
Mắt mèo dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách quét đi quét lại trên người Tôn Vũ
vài lần, sau đó quay đầu đi, cao ngạo nói với Đào Khiêm:- Đào Cung Tổ,
vừa rội thuộc hạ của ta đã nói rất nhiều lời tốt đẹp về ngươi Còn nói
ngươi hứa hẹn sẽ bồi thường cho ta rất tiền bạc để bồi thường cho hai
mươi mấy nhân mạng trong nhà ta, những lời này có thật không?
Lão bà Đào Khiêm vẻ mặt khiêm tốn nói:
- Tuyệt đối là thật, chỉ là một chút thành ý, nếu có thể bỏ qua ngăn cách giữa Mạnh Đức và Từ Châu ta vậy thì quá tốt rồi.
Mắt mèo giả vờ suy nghĩ một lát, thở dài nói:
- Được rồi, ta nghĩ trái nghĩ phải, lại có Tôn Tầm Chân làm chứng. Ta sẽ
cho Tầm Chân chút thể diện, về chuyện Trương Khải giết người nhà của ta, ta sẽ không truy cứu nữa.
Đào Khiêm mừng rỡ, chỉ thiếu chút hành lễ cám ơn Tào Tháo.Tào Tháo không hề để ý tới Đào Khiêm, quay đầu nói với Trần Cung:
- Trần Cung, khi rời khỏi Lạc Dương hai chúng ta vẫn còn giữ quan hệ tốt, hiện tại ngươi lại đối nghịch với ta, ta nghĩ tới nghĩ lui mấy ngày mấy đêm nay cũng không nhớ được Lữ Bá Xa rốt cuộc là ai, có lẽ cũng không
phải là nhân vật quan trọng gì, cần gì phải vì hắn mà làm trầm trọng
quan hệ giữa hai chúng ta. Không cần quyết liệt như vậy nữa, hôm nay ta
quyết định lui binh, kỳ thật cũng là muốn giữ thể diện cho Cung Đài muội muội ngươi.
- Chuyện của Lữ Bá Xa ta cũng không muốn nói lại, nhưng Tào Mạnh Đức
ngươi cướp đồ của ta, ta phải đoạt lại mới cam tâm, vì thể ta với ngươi
đối nghịch với nhau là lẽ tất nhiên.
Tào Tháo lơ đãng quay đầu,
cũng không nghĩ tới việc Trần Cung nói tới chính làviệc đoạt nam nhân
của nàng, cho nên cũng lơ đễnh bỏ qua, lại quay đầu nói với Tôn Vũ:
- Tầm Chân Ha ha Tầm Chân a, dù sao quan hệ hai chúng ta cũng thân thiết như vậy, ta luôn nhớ đến Tầm Chân, nhớ khôn nguôi đó.
Tôn Vũ nghe xong toát mồ hôi, Trần Cung đứng bên cạnh nghe thấy Tào Tháo
dùng ngữ khí thân mật nói chuyện với Tôn Vũ cũng kinh ngạc toàn thân,
quay đầu nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ.
- Tầm Chân
Tào Tháo dùng âm thanh nũng nịu chết người nói:
- Ta phải quay về Duyện Châu ngay bây giờ, kỳ thật ta và ngươi cũng là
hữu duyên, từ trận chiến ở Đại Hưng sơn đến giờ đã gặp nhau rất nhiều
lần, ngươi nỡ lòng để ta đi sao?Ngất, ngươi đừng nói những lời khiến
người khác hiểu lầm ta có được không? Ta hi vọng ngươi đi càng xa càng
tốt, đi luôn thì càng hay. Tôn Vũ toát mồ hôi, nhanh chóng nói:
- Không có gì là không nỡ. Xin miễn được hữu duyên với ngươi, ha ha.
Mắt mèo cười hì hì nói:
- Con người ta chỉ nhớ rõ những người tốt, không nhớ rõ người xấu, ngươi
trả lại Hạ Hầu Đôn cho ta, ta sẽ nhớ kỹ việc ngươi làm, sau này chúng ta sẽ là một đôi nam nữ thân mật, ngươi thấy được không?
Ngất luôn, ai thèm thân mật với ngươi, ngươi toàn nói những chuyện viển vông. Tôn Vũ lau mồ hôi nhanh chóng nói:
- Ta lập tức sẽ thả Hạ Hầu Đôn, hai ta từ nay sẽ hòa nhau, nước giếng
không phạm nước sông, nước sông không lấn nước giếng.- Hì hì, ngươi vẫn
còn thẹn thùng sao? Dũng khí ban đầu khi đẩy ngã ta ở trong doanh trướng Tỵ Thủy đi đâu rồi?
Tào Tháo im lặng không nói một lúc, sau đó cất cao giọng nói:
- Nước giếng nước sông đều là nước chảy trên mặt đất, trong lòng ngươi có ta, trong lòng ta có ngươi Ta đi đây Ta ở Duyện Châu sẽ chờ ngươi đến ở rể Tào gia, đừng quên ta nhé.
Phi phi, ngươi đúng là hồ ly tinh
chuyên giả vờ, toàn nói lung tung đâu đâu. Tôn Vũ buồn bực vô cùng, nói
đi nói lại kiểu gì cũng bị Tào Tháo bóp méo trêu đùa theo ý nàng. Ta mặc kệ ngươi muốn nói sao thì nói.
Cuối cùng, Tào Tháo lại nhìn về phía Từ Hoảng, nàng cười hì hì nói:
- Vị muội muội này rất lợi hại nha, không biết Tầm Chân nhà ta tìm được
ngươi ở đâu ra, thật là một cô nương mắt ngọc mày ngài đẹp mắt, đến Tào
gia nhà ta làmquan được không?
Ngất, đây chính là mua chuộc tướng địch? Tôn Vũ toát mồ hôi, ta biến thành của nhà ngươi từ khi nào chứ.
Từ Hoảng nhếch miệng, mặt hơi cau lại, ngữ khí tức giận nói:
- Nhà ngươi, ta khinh thường, hừ hừ.
Tào Tháo không biết Từ Hoảng trời sinh tính tình có chút khó chịu, còn nghĩ rằng nàng không thích nhà mình thật, vì vậy kêu Điển Vi chậm rãi quay
trở về doanh Tào.
Đào Khiêm nhanh chóng quay về Từ Châu sai người bỏ tảng đá chắn cửa thành đi, mở ra lối thông cho thành, sau đó đưa vô
số xe lương thực vàng bạc vải vóc từtrong thành Từ Châu đi ra ngoài,
mang thẳng đến doanh trại quân Tào. Tôn Vũ cũng thả Hạ Hầu Đôn, nhóc một mắt này có vẻ lưu luyến không nỡ rời xa với người bạn mới là Thái Sử
Từ, nhưng bị Triệu Vân ép buộc nên phải cưỡi một con ngựa nhỏ đi theo
đoàn xe trở lương thực trở về doanh Tào.
Ngoài thành doanh Tào
bắt đầu nhổ trại, từng cọc từng cọc được nhổ ra hết, doanh trướng bị thu lại, cất vào trong xe ngựa, quân Tào thu dọn doanh trướng, vội vàng
quay về Duyện Châu.
Tào Tháo cứ vậy bỏ đi sao?
Tôn Vũ có
chút kinh ngạc nghĩ về những điều kiện Đào Khiêm đưa ra, Tào Tháo lại
đáp ứng luôn, không hề cò kè mặc cả, vừa tiếp nhận Hạ Hầu Đôn liền lập
tức nhổ trại rời đi. Việc này diễn ra quá nhanh, ta còn nghĩ Tào Tháo sẽ không sảng khoái đáp ứng mau như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra việc gì?Trần
Cung cũng khó hiểu nhìn quân Tào, ngạc nhiên nói:
- Vì sao nàng lại rời đi? Quân Tào rõ ràng đang chiếm ưu thế, chỉ chút tiền đó cũng tiếp nhận luôn, ta còn nghĩ nàng giả vờ.
Không nói tới Tôn Vũ và Trần Cung, ngay cả Ngụy Du, Tôn Càn cũng có vẻ kinh
ngạc không lý giải được. Chỉ có Đào Khiêm thở dài một tiếng:
- Ai nha, cuối cùng đã đi rồi, ta thực thoải mái.
- Báo!
Một lính liên lạc chạy tới nói:
- Cổng Bắc thành có bốn nữ nhân, trong đó có ba người tự xưng là ba tỷ
muội Đào Viên, người còn lại xưng là Giản Ung, nói là tới giúp Từ Châu
chúng ta, ba tỷ muội Đào Viên kia hình dáng hung tợn không đứng đắn,
chúng ta có nên đuổi họ đi không?Xì, Tôn Vũ muốn thổ huyết, Lưu Quan
Trương rốt cuộc các ngươi cũng đã tới, trận chiến Từ Châu cũng vừa kết
thúc. Giá mà các người tới sớm hơn một ngày? Không cần sớm hơn nhiều chỉ cần một ngày là được ..
Đào Khiêm nghe thấy tên ba tỷ muội Đào Viên liền sáng mắt, nàng hét lớn:
- Mau mau mời vào, sao các ngươi lại đuổi họ đi, các nàng là danh sĩ đó.
Lính liên lạc ngây ngẩn một lúc, thầm nghĩ một người yếu ớt không giết nổi
một con kiến, một người râu ria như quái vật, một người thì say đến
không phân rõ đâu là Đông Tây Nam Bắc, ngoại trừ cái người tên là Giản
Ung thoạt nhìn có chút bình thường ra ba người kia là danh sĩ gì chứ? Ai nha, Chúa công có lẽ bị hồ đồ rồi.