Đại sảnh Mi phủ hôm nay náo nhiệt hơn ngày hôm qua, Công Tôn Việt đang
vỗ bàn, hét lớn với Vu Cấm cùng Hạ Hầu Đôn: - Hai người các ngươi phải
nhận thức thân phận mình là tù binh cho ta, làm tù binh có ai giống các
người không? Quần áo đưa đến tận tay, cơm đưa đến tận miệng, mà cứ hở
một chút lại đòi ăn gà ngũ vị nổi tiếng nhất Từ Châu, các người xem đây
là nơi nào? Là khách điếm à?
Hạ Hầu Đôn chớp chớp độc nhãn, vẻ mặt u ám nói với Tôn Vũ: - Tôn tướng quân, nữ nhân này thật dữ, nàng là gì của ngươi vậy?
Công Tôn Việt hừ hừ nói:
- Ta là nhị phu nhân chính thức của hắn! Nhị phu nhân ngươi biết không?
Phu nhân này là rất to, chỉ nhỏ hơn đại phu nhân một tí thôi.
Hạ Hầu Đôn le lưỡi nói: - Ta chẳng sợ nhất chính là phu nhân của người
khác, bởi vì bản lãnh đoạt nam của chúa công nhà ta là đệ nhất thiên hạ, hừ hừ, chờ chủ công nhà ta tới, ngươi đừng có khóc nhè đó ...
Này này, các người đang nói gì vậy? Tôn Vũ đổ mồ hôi, hắn vội ngắt lời
nói: - Ặc, nhị tiểu thư, Vu tướng quân với Hạ Hầu tướng quân không phải
là tù binh, các nàng là tới Từ Châu làm khách, ừm ừm, chúng ta nên lễ
phép với các nàng một chút!
- Làm khách?
Công Tôn Việt cao giọng, sau đó chỉ vào Vu Cấm nói: - Làm khách thì cứ
làm khách chớ, sao họ Vu cứ nhìn chằm chằm nam nhân ta với ánh mắt như
nước long lanh thế, hai người các ngươi là quan hệ như thế nào?
- Bạn bè bình thường! Tôn Vũ đổ mồ hôi!
Công Tôn Việt nửa tin nửa ngờ mà nhìn Vu Cấm mấy lần, thấy tướng mạo Vu
Cấm quả thật bình thường không có gì lạ, không xinh đẹp chút nào, nàng
mới hừ hừ nói: - Được rồi, miễn cưỡng tin ngươi, nữ nhân bình thường như vậy, ta tin ngươi cũng không để ý, ngươi có phu nhân đẹp như ta với tỷ
tỷ ta, chắc là không để ý loại này ...
Vu Cấm đột nhiên nổi tính tự ái mà cắt lời Công Tôn Việt: - Tối hôm qua Tôn tướng quân đưa túi ngủ cho ta đó, rất quan tâm ...
Phốc! Tôn Vũ hộc máu, tính chạy trốn.
Công Tôn Việt sững sờ một chút, sau đó mắng to: - Tầm Chân, đồ khốn nhà
ngươi đừng chạy, khó trách tối hôm qua ngươi ra khỏi thành, hóa ra là đi gặp hồ ly tinh, ngươi đứng lại đó cho ta! Hồ ly tinh này kém thế cơ mà? Ngươi tìm người hơi đẹp cũng được mà!
Ài, nói trọng điểm đi chứ, nhị tiểu thư, trọng điểm bây giờ không phải
là vấn đề Vu Cấm có xinh đẹp hay không, lòng bàn chân Tôn Vũ như bôi mỡ, trốn mất tiêu.
- Mấy người lớn lại ầm ĩ rồi
Thái Sử Từ cười hì hì nói với Triệu Vân: - Ngươi có biết bọn họ đang làm gì không? Chỉ mới một ngày, Thái Sử Từ cùng Triệu Vân, Hạ Hầu Đôn đã
thành bạn thân, nhóc con tuổi như các nàng là lúc dễ kết bạn nhất.
Triệu Vân ngờ nghệch nói: - Không biết, bọn họ đang ầm ĩ gì vậy?
Thái Sử Từ cười lạnh nói: - Tướng quân buôn người lại bắt về một nữ
nhân, mà nhị tiểu thư buôn người lại thấy nữ nhân này không đẹp, bán
không được giá, vì vậy hai người buôn lậu bắt đầu cãi nhau, chính là như vậy!
- Oa, ngươi giải thích đúng là đơn giản dễ hiểu
Triệu Vân mừng rỡ nói: - Có điều ta vẫn không hiểu hoàn toàn!
--------------
Ngày hôm sau, đến gần trưa, phía tây Từ Châu đột nhiên có tiềng người xôn xao, chấn động khắp nơi!
Tôn Vũ cùng bọn quan viên văn võ thành Từ Châu vội đi lên tường thành
phía tây nhìn ra xa, chỉ thấy đầu người lúc nhúc ở phía tây, một đại
quân gần năm vạn người cuồn cuộn kéo đến. Quân đội đang tới chính là chủ lực Tào quân do Tào Tháo đích thân suất lĩnh, cờ lớn nhiều màu không lồ bay múa trong quân, trên cờ thêu chữ "Tào", chữ "Tào" này dùng chỉ năm
màu thêu lên, ở trên đại kỳ đủ màu đúng là khó có thể phân biệt, nếu
người bị mù màu chắc chắn sẽ nhìn không ra. Cảnh này khiến Tôn Vũ nhớ
tới mấy ký hiệu đời sau dùng để kiểm tra bệnh mù màu ...
Ai nha mắt mèo của ta à, ngươi sao lại thích màu mè thế? Ngay cả quân kỳ cũng thêu thành như vậy, ta đúng là phục ngươi trong lòng Tôn Vũ cũng
không biết nên giận hay nên cười!
Đi đầu đại quân Tào Tháo chính là loly đại kích Điển Vi, nàng dẫn một
vạn binh sĩ từng khóc một trận, nổi giận đùng đùng mà đi tuốt ở đàng
trước, tới dưới thành Từ Châu rồi, Điển Vi há mồm mắng to: - Lão tặc
Trần Khuê trong thành, ngày hôm qua không ngờ ngươi dám gạt ta, chủ công rõ ràng còn sống tốt, ngươi hại ta khóc rống một trận, ta nhất định
phải cho ngươi đẹp mặt.
Đổ mồ hôi, "Ngụy báo" trong đứa nhóc này đã giải rồi à? Tôn Vũ hiếu kỳ hỏi Trần Khuê bên cạnh.
Hóa ra "Ngụy báo" của Trần Khuê có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là
khi người bị "Ngụy báo" lừa tận mắt thấy chân tướng sự thật, sẽ tự động
giải trừ. Điển Vi khóc lóc chạy về Duyện Châu, trên đường gặp được đại
quân Tào Tháo, trong nháy mắt tận mắt thấy Tào Tháo, hiệu quả của "Ngụy
báo" đã tự động biến mất.
Cũng theo nguyên tắc này, nếu Tào Tháo đã đứng ở bên cạnh Điển Vi, dùng
"Ngụy báo" với Điển Vi, thì căn bản không có hiệu quả gì. Cho nên tình
báo giả mà "Ngụy báo" sử dụng chính là khiến người trúng nó trong thời
gian ngắn không cách nào xác định thật giả.
Hơn nữa tình báo giả mà "Ngụy báo" sử dụng cũng phải có bài, không thể
quá bậy, ví dụ như tung "Ngụy báo" "Điển Vi là phản đồ", những tướng
lãnh khác của Tào quân tuyệt đối không thể nào tin tình báo giả này, vậy "Ngụy báo" sẽ không có bất cứ tác dụng gì, sẽ không trúng chiêu giống
Vu Cấm ngày hôm qua.
Năm vạn Tào quân cùng ra tay, chỉ với thời gian nửa ngày, đã xây xong
một doanh trại đơn sơ, tường ngoài của doanh trại này dùng toàn gỗ tròn
tạo thành, gỗ tròn buộc từng hàng chỉnh tề thành tường trại, cổng chính ở hai cửa trại lớn, trước cửa trại chất đầy cự mã thung. Quy củ nghiêm
ngặt, lộ ra vẻ gọn gàng ngăn nắp. Không cần phải nói, doanh trại xinh
đẹp này là của gian hùng nhà Tào, kiến thức cơ bản về hành quân đánh
trận lợi hại hơn Điển Vi, Hạ Hầu Đôn, Vu Cấm nhiều.
Có điều Tào Tháo không đứng đắn nhuộm trướng bồng trong cả doanh trại, giống như một bụi nấm độc lớn.
Đóng xong doanh trại, sắc trời đã tối, hai quân cũng không có ý giao
chiến, người trong Từ Châu thấy năm vạn đại quân chủ lực của Tào quân
tới, mất hết chiến ý, biết ra khỏi thành đi quấy nhiễu người ta xây
doanh trại cũng không còn ý nghĩa, dứt khoát để vậy, vừa rạng sáng ngày
hôm sau, trong trận Tào quân vang một hồi trống, một chiến xa đủ màu chở mắt mèo đi tới đất giữa hai quân ở ngoài cửa thành phía Tây, một sứ giả đi tới dưới thành Từ Châu kêu lên: - Mời Tôn Tầm Chân tướng quân ra
khỏi thành nói chuyện!
Lúc này quan viên Từ Châu cùng đám người Tôn Vũ, Công Tôn Việt ở trên
đầu thành. - Tìm Tôn Tầm Chân à? Sao không phải là tìm Đào Khiêm nói
chuyện? Mọi người ngơ ngác một hồi, Từ Châu này rõ ràng là địa bàn của
Đào Khiêm mà.
Tôn Vũ cười khổ một tiếng, nói với Đào Khiêm:
- Đào đại nhân, ta ra thành nghe thử Đào Khiêm đỡ lấy hai tay hắn, luôn
miệng nói: - Xin Tôn tướng quân giải thích chuyện chùa cổ với Trương
Khải ở trước mặt Tào Tháo, an nguy của Từ Châu nhờ cả vào ngươi.
Tôn Vũ gật đầu nói: - Ta sẽ cố hết sức!
Tôn Vũ cưỡi ngựa trắng, cũng không mang binh khí, tay không ra khỏi
thành, đi về phía chiến xa của mắt mèo. Thời đại này do không có thứ như radio, hai nước giao binh thường là đại tướng hai bên gặp nhau giữa
chiến trường, bày tiệc rượu ăn uống, trò chuyện hai câu, trò chuyện
không hợp mới đánh. Gặp nhau như vậy đều không mang theo binh khí, phải
thể hiện sự rộng lượng.
Tôn Vũ từ từ tới gần chiến xa, chỉ thấy mắt mèo đứng sừng sững trên đầu
xe, nàng vẫn mặc áo bào đủ màu, giáp ngực chi chít vàng bạc lấp lánh,
trên áo bào hoa lệ may đầy sợi bạc tơ vàng, đôi mắt híp câu hồn đoạt
phách kia đang nổi giận đùng đùng mà nhìn chằm chằm Tôn Vũ.
Khụ, nhìn ta tức giận như vậy làm gì? Tôn Vũ vái chào nói: - Tôn mỗ ra mắt Mạnh Đức đại nhân.
- Hừ, ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta à! Mắt mèo tức giận hừ nói: - Ta
đối đãi với ngươi cũng không tệ, còn định cho ngươi thành thân với mấy
nữ tướng trong quân, không ngờ quân Từ Châu giết người nhà ta, ngươi lại còn giúp Từ Châu kéo dài thời gian, ngươi làm thế là sao?
- Nhưng mà Tào lão thái quân cũng là ta cứu mà! Tôn Vũ đổ mồ hôi nói: -
Chẳng lẽ ta không có giúp ngươi à? Có lẽ Tào lão thái quân đã kể kỹ càng chuyện xảy ra với ngươi, chuyện này quả thật không liên quan gì tới Từ
Châu, Đào Khiêm vốn có ý tốt, là tên giặc Trương Khải kia không đổi
tính, mới tạo thành đại họa.
- Ta mặc kệ mấy chuyện này Mắt mèo cả giận nói: - Dù sao là người Từ Châu giết người nhà của ta, điều này chắc chắn không sai.
Ai nha! Đừng tùy hứng như vậy chứ! Tôn Vũ buồn bực lắc đầu, hỏi: - Vậy ngươi định xử Từ Châu thế nào?
Mắt mèo chu môi, khinh thường nói: - Lôi Đào Khiêm cùng tất cả quan viên văn võ ra, nhuộm thành người đủ màu, ném tới chỗ ta không nhìn thấy,
sau đó cả Từ Châu đều thuộc về ta, chỉ đơn giản vậy thôi!
Ngất, ngươi có thể nói lời ác mà không cần nghiêm trang như vậy được không. Tôn Vũ buồn bực nói: - Sao có thể vậy được ...
Mắt mèo hừ hừ nói: - Đáng lẽ á hả ... ta cũng không tức giận như vậy.
Nhưng mà ... Tôn Tầm Chân ngươi không ngờ đứng về phe địch, giúp Đào
Khiêm cũng không giúp Tào Tháo ta, ta rất tức giận! Ta muốn ngươi phải
trả giá thật đắt!
- Ta ngất mất! Việc này không thể trách ta đứng về phe khác được, phu
nhân ta là văn thần Từ Châu, Đào Khiêm lại là đồng minh của Công Tôn
gia, ta giúp Từ Châu thì coi là đứng về phe địch à? Tôn Vũ ấm ức nói: -
Ta không muốn giúp cũng phải giúp Từ Châu thôi.
- Hừ! Mắt mèo giận dữ nói: - Sớm bảo ngươi đừng chờ Công Tôn gia, tới
Tào gia ta thì tốt rồi, ngươi xem xem Công Tôn gia có mấy đại tướng có
thể dùng được chứ? Nhìn thử Tào gia ta đi! Ai ưu ai kém, còn cần so sánh à? Ơ ... đợi tí, ngươi vừa nói gì? Phu nhân ngươi ở Mi gia? Ngươi có
phu nhân từ khi nào? Ngươi không phải không ở rể à?
- Đàn ông có vợ? Ha ha ha ha, rất thú vị, rất thú vị, đây mới là khiêu
chiến thực sự nha, Tôn Vũ, ngươi chết chắc rồi, Tào Tháo ta nhất định
phải làm cho ngươi yêu ta.
Tôn Vũ nghe nói như thế, trong lòng toát mồ hôi hột, thảm rồi, Tào Tháo
trong thế giới của ta là một kẻ giật vợ, đương nhiên, không phải vì vợ
của Tào Tháo xấu, không nghĩ tới Tào Tháo trong thế giới này là một kẻ
giật chồng! Còn mình, chắc chắn được coi là một người tuyệt vời trong
nam nhân thế giới này, hẳn là người chồng tốt nhất! Trời ơi, đất ơi! Vậy thảm rồi, Tào Tháo sẽ càng thấy hứng thú với ta, không cần đâu.