Tình huống có chút thoát ra khỏi kế hoạch nguyên bản của y, tuy rằng
Bạch Lê đã sớm dự đoán được, nhưng mà chiếu theo tình hình hiện tại mà
nói, chỉ sợ ngay cả chính bản thân y cũng không thể khống chế được. Sự
khó chơi của Tiêu Lạc có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của
y. Bất quá ít nhất hiện tại y vẫn còn có thể làm được một ít việc, mọi
chuyện thành bại cùng với sự tồn tại của bản thân y đều đổ cược vào đây.
Chỉ có cơ hội lúc này, nếu thất bại, thì thực sự không thể khiến cho Hạ Lăng rời đi được.
Thời gian không cho phép Hạ Lăng cứ tiếp tục kéo dài thêm, huống chi trong
kế hoạch của Bạch Lê, làm sao có thể để cho Tiêu Lạc ngoài ý muốn quấy
phá.
….
Hạ Lăng có thể cảm giác được rõ ràng cảm xúc ngày
hôm nay của Tiêu Lạc rất không tốt. Tiêu Lạc rất ít khi rời khỏi văn
phòng, nhưng mà mỗi khi Tiêu Lạc xuất hiện tại trước mặt của Hạ Lăng,
hắn sẽ phát hiện ra mặc dù biểu cảm của Tiêu Lạc không có bao nhiêu,
nhưng lại khiến cho người ta dễ dàng nhận ra được y đang cáu kỉnh. Loại
cảm giác này rất kỳ quái, hơn nữa Tiêu Lạc có tâm sự gì thường sẽ đè nén ở trong lòng, cho nên Hạ Lăng trong tiềm thức liền cho rằng loại ở tình huống này không nên hỏi tới thì tốt hơn.
Bất quá xác thực, cho
dù Hạ Lăng có hỏi, Tiêu Lạc cũng không thể nói ra được chuyện gì có liên quan tới sự tồn tại của hệ thống, phạm vi lớn nhất chỉ có thể liên quan tới Bạch Lê. Chỉ cần y vừa nói ra, thì Hạ Lăng sẽ rời đi.
Dựa vào cái gì chứ?
Hạ Lăng vì sao phải rời đi, ở lại nơi này có gì không tốt? Tiêu Lạc chưa
bao giờ cảm thấy bản thân mình là một người lương thiện, nhất là tại
trên những việc có liên quan tới người mà y để ý. Chỉ cần nghĩ tới Hạ
Lăng sẽ thân mật ở chung một chỗ với người khác, y cũng rất muốn đem
chân của Hạ Lăng đánh gãy, sau đó vĩnh viễn nhốt hắn tại bên người mình.
Thời gian một buổi chiều cũng không quá dài, mỗi lần tại thời điểm mà Hạ
Lăng đang xử lý văn kiện do những người khác đưa tới, di động trên bàn
của hắn sẽ vang lên tín hiệu tin nhắn tới. Hạ Lăng thậm chí ngay cả xem
cũng không cần xem, liền có thể đoán được nội dung ở bên trong là gì.
Thu dọn xong đồ đạc trên bàn, Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc đứng ở bên cạnh.
Hạ Lăng không nói gì, nhanh chóng đi tới bên người của
Tiêu Lạc. Tiêu Lạc vươn tay xoa xoa tóc của Hạ Lăng, “Buổi tối hôm nay
muốn ăn gì?” Vốn tưởng rằng Hạ Lăng sẽ chọn một vài nhà hàng mà trước đó bọn họ đã từng ăn qua, nhưng Tiêu Lạc lại ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ
Lăng lắc đầu, “Tôi hôm nay không muốn ăn cơm tối.”
Đối với loại
người ham ăn như Hạ Lăng mà nói, mỗi ngày ba bữa cơm là không thể thiếu, hơn nữa dưới tình huống điều kiện cho phép, mỗi ngày ba bữa của Hạ Lăng sẽ biến thành bốn bữa. Hiện giờ từ trong miệng của Hạ Lăng phun ra câu
nói ‘Tôi hôm nay không muốn ăn tối’ kia quả thực chẳng khác nào mặt trời nói ‘Tôi hôm nay mọc lên từ hướng tây’. Đương nhiên, điều kiện tiên
quyết là mặt trời biết nói.
Tuy không rõ vì sao Hạ Lăng phải làm
như vậy, nhưng mà Tiêu Lạc trầm ngâm một lúc, sau đó vẫn gật gật đầu,
“Vậy tôi trực tiếp chở cậu về nhà.” Tiêu Lạc nói đưa Hạ Lăng về nhà,
cũng không lái xe mà là đi bộ. Hạ Lăng ban đầu cũng không tính toán để
cho Tiêu Lạc lái xe đưa mình về nhà, nhưng mà từ công ty của Tiêu Lạc
tới nhà của Hạ Lăng cách nhau một đoạn đường, trong khoảng thời gian này vừa vặn hai người có thể cùng nhau vừa đi vừa tán gẫu.
Hạ Lăng
nhớ mang máng ở thời điểm thật lâu trước kia, mình cùng Lâm Quân Ngạn
cũng sẽ cố tình thả chậm tốc độ trở về nhà, để hai người có thể cùng
nhau nói chuyện nhiều hơn một chút. Thật lâu trước kia, hắn cũng không
phải là người nói nhiều, thẳng tới sau này tính cách dần dần trở nên
hướng ngoại hơn, bản thân mới có thể cùng Lâm Quân Ngạn tán gẫu về đủ
loại vấn đề. Mỗi lần đều là Lâm Quân Ngạn im lặng nghe, còn hắn thì nói.
Đèn đường có chút mờ nhạt, chiếu tới trên mặt đất tạo thành một phạm vi
nhỏ. Hạ Lăng mỗi lần đều sẽ né tránh những mảnh ánh sáng bị chiếu tới
trên mặt đất kia, từ rất lâu trước kia hắn đã có thói quen như vậy. Lúc
trước đều là Lâm Quân Ngạn bồi bên cạnh mình, chỉ cần Lâm Quân Ngạn hỏi, Hạ Lăng sẽ trả lời, ‘Ban đầu chính là cảm thấy chơi rất vui, sau đó
liền biến thành thói quen né tránh’.
Cho nên, thói quen kỳ thực
là một việc vô cùng đáng sợ. Khi Tiêu Lạc nhìn thấy Hạ Lăng né tránh
những mảnh ánh sáng của đèn đường chiếu xuống, đứng tại ở trong phạm vi
bóng tối, y cái gì cũng không hỏi. Hạ Lăng đi ở phía trước Tiêu Lạc, bởi vì quan hệ tới vị trí cho nên hắn không nhìn thấy được biểu tình trên
khuôn mặt của đối phương, “Tôi cảm thấy người ta bỏ đi kết cục hắc ám
nguyên bản của đồng thoại, chẳng qua là vì muốn để cho những độc giả sau này đọc được, cảm thấy đỡ phải bực bội vì câu chuyện xưa mà thôi.”
Hạ Lăng nói những lời này khiến cho cước bộ của Tiêu Lạc dừng lại một
chút. Y đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Hạ Lăng xoay người lại, đi tới bên
người của mình, ánh đèn tùy ý chiếu lên trên sườn mặt của hắn. Hạ Lăng
không tính là người vô cùng tuấn tú, nhưng lại khiến cho người ta cảm
thấy thoải mái. Đèn đường chiếu lên khuôn mặt của Hạ Lăng một tầng ánh
sáng nhu hòa, ánh mắt quen thuộc như vậy khiến cho Tiêu Lạc cả đời cũng
không thể quên được.
Mặc kệ là Hạ Lăng hay là con mèo nhỏ, y cũng vĩnh viễn đều không thể quên được ánh mắt đối với chính mình vô cùng
tín nhiệm này. Từ trước tới giờ, Tiêu Lạc cũng không dám nghĩ tới sẽ có
người nguyện ý tới gần mình, sẽ vô điều kiện tín nhiệm mình. Tiêu Lạc
thiếu chút nữa muốn ôm lấy Hạ Lăng, nói cho hắn biết rằng bản thân có
bao nhiêu nhớ hắn, thực sự rất nhớ, chỉ là y phải nhịn xuống. Hít một
hơi thật sâu, Tiêu Lạc ngữ khí bình tĩnh, “Cho dù có sửa thế nào, chuyện xưa đã có được kết cục của chính nó.”
“Có chút thời điểm, quá
trình cũng chính là kết thúc.” Hạ Lăng dứt lời này liền cúi đầu xuống
không nói tiếp nữa, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết rõ vì sao bản thân lại nói ra những lời kỳ quái tới như vậy. Quá trình cũng chính là kết thúc, Hạ Lăng có chút sợ hãi. Trong quá trình bản thân đi tìm
Lâm Quân Ngạn, có thể hay không cũng sẽ có ‘kết cục’ như vậy, dừng lại
tại trên một thế giới nào đó.
Đổi lại là trước kia, Hạ Lăng cũng
không biết bản thân đối với Lâm Quân Ngạn rốt cuộc được coi là bằng hữu
hay là quan hệ gì khác. Hắn thích ở chung một chỗ với Lâm Quân Ngạn,
thẳng tới khi trái tim chết đi, Hạ Lăng có thể nhớ tới cũng vẫn chỉ là
Lâm Quân Ngạn. Chính là sau đó hắn mất đi những ký ức về Lâm Quân Ngạn,
cùng hệ thống buộc định, không ngừng tiến vào trong các thế giới công
lược.
Để cho một nam sinh đi công lược một nam sinh, làm người đi công lược, Hạ Lăng không thể chấp nhận được bản thân thích nam sinh,
nhưng cũng không quá mức bài xích nhiệm vụ của chính mình. Chỉ là Hạ
Lăng biết, bản thân có bao nhiêu bài xích khi tiếp xúc với người khác,
huống chi còn muốn để cho bản thân đi công lược người xa lạ. Mặc kệ là
Tô Vũ, Diệp Thừa, Phó Hàn, Lạc Y, Bạch Lê, Giang Mục hay là Tiêu Lạc
hiện tại, Hạ Lăng đều không hề bài xích, thẳng tới sau khi hệ thống nói
cho hắn biết, kỳ thực bọn họ đều là ‘Lâm Quân Ngạn’.
Trí nhớ từng chút một tìm về, Hạ Lăng mới phát hiện ra bản thân đối với Lâm Quân
Ngạn ôm loại tình cảm gì, kỳ thực càng giống với tình cảm giữa người yêu với nhau. Lâm Quân Ngạn từ rất sớm trước kia đã bắt đầu thích mình, mà
bản thân lại không phát hiện ra, ngay cả tới cuối cùng cũng không hề
biết được. Hạ Lăng trước kia chưa bao giờ là một người ích kỉ, nhưng mà
hiện tại vì Lâm Quân Ngạn, hắn muốn ích kỉ một lần.
Chỉ một lần
thôi là tốt rồi. Hắn phải mang được Lâm Quân Ngạn hoàn chỉnh trở về thế
giới thật, mà không phải là Lâm Quân Ngạn trong thân phận ‘Tiêu Lạc’
sống tại một thế giới giả dối, quên đi toàn bộ mọi chuyện trước kia.
Tiêu Lạc cái gì cũng không nói, Hạ Lăng cũng không tìm đề tài để gợi
chuyện, không khí giữa hai người cứ như vậy trở nên trầm mặc.
Nhưng mà tại thời điểm xung quanh hai người im lặng tới cực điểm, đột nhiên
xuất hiện một ánh đèn xe từ bên cạnh hai người chiếu tới. Hai người
trong nháy mắt liền ngốc lăng, Tiêu Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ
Lăng đã đem Tiêu Lạc đẩy qua một bên. Tốc độ của xe rất nhanh, tại thời
điểm trước khi hai người nhìn thấy, thậm chí một chút phản ứng cũng
không có.
Trong nháy mắt kia, Tiêu Lạc liền thấy được Hạ Lăng bị xe
đánh bay, trong đầu đồng thời cũng liền hiện lên hình ảnh một con mèo
nhỏ toàn thân lông mềm mại, trùng khớp vào trên thân ảnh của Hạ Lăng.
Đều là như vậy, xuất hiện tại trong thời điểm mà y tuyệt vọng nhất, rồi
lại bởi vì chính bản thân y mà chết đi. Tiêu Lạc miễn cưỡng từ trên mặt
đất đứng lên, y không biết bản thân làm cách nào tiến tới bên người của
Hạ Lăng, rõ ràng chỉ có vài bước, y lại vài lần suýt nữa ngã sấp xuống.
Thời điểm Tiêu Lạc lấy ra di động gọi xe cấp cứu, ngữ khí dị thường bình
tĩnh, thẳng tới khi cúp điện thoại, nhìn khuôn mặt của Hạ Lăng, y mới
lầm bầm nhẹ giọng nói, “Tôi không nên… không nên ép buộc cậu lưu lại…
tôi nên sớm nghĩ tới mới đúng…” Nếu không phải bởi vì y ích kỉ, Hạ Lăng
có phải hay không đã sớm một chút rời đi, hắn cũng sẽ không phải chết…
Tiêu Lạc muốn giúp Hạ Lăng cầm máu, nhưng mà y lại sợ động tác của bản thân
sẽ khiến cho Hạ Lăng càng thêm khó chịu. Y chỉ có thể dùng phương pháp
mà y cho rằng thích hợp nhất để cầm lại máu tươi đang không ngừng chảy
ra khỏi thân thể của Hạ Lăng. Y cơ hồ có thể cảm giác được thân thể của
Hạ Lăng dần trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ theo máu tươi từng chút một dời
khỏi cơ thể của Hạ Lăng.
“Ngươi hối hận?” Bạch Lê không biết từ
khi nào đứng tại bên người của Tiêu Lạc, nhìn Tiêu Lạc đang ôm thân thể
của Hạ Lăng, trên mặt không có biểu tình gì, “Hối hận thì để làm gì,
toàn bộ đều là kết cục do chính ngươi lựa chọn. Hạ Lăng là bị ngươi hại
chết.” Tiêu Lạc vươn tay muốn lau đi máu dính trên mặt của Hạ Lăng, lại
phát hiện ra hết thảy chỉ càng thêm lấm lem.
“Nếu cậu ấy muốn rời đi, tôi cũng sẽ không ngăn cản cậu ấy nữa.” Nếu cái giá phải trả để cho Hạ Lăng lưu lại chính là tận mắt chứng kiến Hạ Lăng chết tại trước mắt
mình, y tình nguyện cả đời này không quen biết với Hạ Lăng, tình nguyện
cả đời sống trong bóng tối, cũng tốt hơn có được một tia ánh sáng, rồi
cuối cùng bản thân vẫn chìm vào trong hắc ám vĩnh hằng.
Ở sau khi Tiêu Lạc nói xong, cả thế giới lấy y làm trung tâm đều từng chút một
biến mất. Tiêu Lạc tựa như phát hiện ra gì đó, cuối cùng mang theo một
tia cười tự giễu. Thẳng tới khi thế giới biến trở về là một mảnh hắc ám, Bạch Lê nhìn Hạ Lăng đang co quắp nằm cách đó không xa, từng chút một
tiến tới bên cạnh hắn, “Anh chỉ là vì muốn để cho em có thể rời đi
được.”
“Tôi biết…” Hạ Lăng ngẩng đầu, khóc thút thít vươn cánh
tay ra đem nước mắt bên khóe mi lau khô, “Tôi cũng rất ích kỉ, vì muốn
để cho ‘người kia’ trở về, tôi chuyện gì cũng có thể làm ra được. Bắt
đầu từ thời điểm anh đem tôi chặn lại ở giao lộ, tôi đã biết anh có
chuẩn bị. Nhưng mà tôi thực sự không muốn nhìn thấy một đám người các
anh, từng người một đều biến mất ở ngay trước mặt của tôi, cho dù tôi
biết các anh đều là ‘người kia’.”
Bạch Lê tự nhiên biết được
‘người kia’ trong miệng của Hạ Lăng là ám chỉ ai. Mảnh nhỏ ánh sáng
không còn ảm đạm giống như trước, ngược lại còn có thể đem hắc ám xua
đuổi, chiếu rọi một vùng. Hạ Lăng nhìn hình ảnh ở trong mảnh nhỏ, nước
mắt bên trong hốc mắt lại không khống chế nổi chảy ra.
….
[o(* ̄▽ ̄*)o rốt cuộc cũng tìm được cậu, Lâm Quân Ngạn. Lần đầu gặp mặt, tôi là hệ
thống nam thần công lược, tôi có thể trợ giúp cậu thực hiện nguyện vọng. Nhưng mà tôi phải từ trong những nhiệm vụ được hoàn thành, chiếm được
số tích phân tương ứng.]
[Mục đích của cậu là muốn để cho người
tên là Hạ Lăng kia sống lại đúng không? Như vậy cậu có hai sự lựa chọn,
một là lựa chọn tin tưởng ở tôi, tôi mang theo linh hồn của Hạ Lăng,
tiến hành xuyên không qua các thế giới. Mà cậu tạm thời bị xóa đi trí
nhớ, trở thành nam thần bị công lược. Nam thần ở mỗi một thế giới đều
đại biểu cho một loại tính cách của cậu, ở trong thế giới đó, cậu chính
là trục trung tâm, toàn bộ thế giới đều vì cậu mà tồn tại.]
[Hạ
Lăng muốn sống lại, phải dùng tích phân để trao đổi với tôi. Mà mục đích của tôi chính là thu hoạch được số tích phân sử dụng để đổi lấy [trọng
sinh] do Hạ Lăng tích góp được từ những nhiệm vụ đã hoàn thành, từ đó
chuyển một bộ phận trở thành năng lượng của chính mình. Thứ hai, nếu cậu không tin tôi, như vậy hi vọng Hạ Lăng có thể sống lại là không có.
Đương nhiên, nếu cậu đồng ý, mà Hạ Lăng lại không đồng ý tiến hành nhiệm vụ công lược, như vậy kết cục tôi cũng không dám nói thêm gì hết
_(:Qゝ∠)_]
[Cậu chẳng lẽ không động tâm sao, hiện tại cậu hoàn
toàn không biết được tình cảm của Hạ Lăng đối với mình, nhưng mà sau khi tiến hành công lược rồi thì sẽ khác. Cho tới lúc ấy, tình cảm của Hạ
Lăng đối với cậu sẽ không bị giới hạn ở hai chữ ‘bạn bè’ đơn giản như
vậy đâu. Đương nhiên trước đó, tôi cũng sẽ tương ứng che lại trí nhớ của Hạ Lăng đối với cậu, để thuận lợi tiến hành công lược. Như vậy, đáp án
của cậu là gì?]
“Cậu có thể cam đoan là Hạ Lăng sẽ trở về?”
[Không thể, nếu Hạ Lăng lựa chọn cự tuyệt, như vậy cậu ta sẽ chết. Nhưng nếu
cậu ta chọn đồng ý, tôi mới có thể cam đoan đem cậu ta còn sống mà trở
về. Tuy nhiên kết quả như thế nào thì cũng không phải chỉ mình tôi là có thể quản được.]
“Được, nếu như vậy, tôi nguyện ý thử một lần.”
[Nếu cái giá là cậu vĩnh viễn cũng không thể trở về thì sao?]
“Thì tính sao, chỉ cần có thể khiến cho Hạ Lăng trở về, tất cả hi sinh đều
đáng giá. Bất quá nếu tôi không thể trở về, mà Hạ Lăng lại trở về được,
nhờ cậu hỗ trợ tiêu trừ tất cả trí nhớ của mọi người về ‘Lâm Quân Ngạn’. Tôi không muốn để cho Hạ Lăng nhớ lỹ một người vĩnh viễn không có khả
năng tồn tại.”
[Đương nhiên là được.]
Tất cả thật cũng tốt mà giả cũng tốt, chỉ cần Hạ Lăng có thể trở về, y đều nguyện ý thử. Cho dù con đường này không thể xem như là ánh sáng hi vọng, bởi vì Hạ Lăng
đối với y mà nói, là một phần không thể thiếu nhất trong sinh mệnh. Đã
không còn Hạ Lăng, y thực sự cái gì cũng đều không có.
Tha thứ
cho sự ích kỉ của y, chỉ hi vọng tới lúc đó bản thân dù có mất đi trí
nhớ, vẫn có thể bảo hộ tốt được Hạ Lăng. Như vậy là đủ rồi.
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Vụ tai nạn xe cộ kia kỳ thực là ảo giác do Bạch Lê chế tạo ra, Hạ
Lăng cũng không chết, mà là bị Bạch Lê chặn lại tại giao lộ. Tới cuối
cùng tất cả những gì Tiêu Lạc nhìn thấy đều là giả, nhưng mà y cũng cam
tâm tình nguyện thả Hạ lăng đi. T T hẳn là không quá ngược đi, nếu thực
sự ngược quá, về sau tôi sẽ sửa chữa lại.