“Quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Vân Nhiễm đôi môi tựa như
tâm tình của chủ nhân, nhếch lên tạo thành một độ cong nhợt nhạt, “Tiểu
Hạ Lăng biết Tiêu Lạc là dạng người gì không? A… tôi chưa có nói với cậu là đã từng rất nhiều người giống như Tiểu hạ Lăng, đem đồ đạc dọn tới
trong căn phòng ngày đi?”
Không rõ rốt cuộc những lời này của Vân Nhiễm là có ý tứ gì, Hạ Lăng chỉ thản nhiên như vậy nhìn cô, nghi hoặc
trong đáy mắt lại sớm nằm trong kế hoạch của Vân Nhiễm. Cô chậm rãi đi
vào trong văn phòng của Hạ Lăng, bên trong so với bên ngoài nhìn qua thì đơn điệu hơn vài phần, cũng ngoài ý muốn khiến cho người ta có cảm giác thực trống rỗng.
Chỉnh thế mà nói, so với văn phòng trước kia
không tốt hơn bao nhiêu. Ngón tay của Vân Nhiễm xoa lên trên mặt bàn,
xúc cảm truyền tới ngón tay khiến cho cô hơi hơi nheo lại đôi mắt, “Cái
bàn trong văn phòng này, tài liệu chế tác quả nhiên giá trị thực tế so
với bề ngoài cao hơn rất nhiều. Chỉ là không biết chủ nhân mới của nó có thể sử dụng bao lâu.”
Hạ Lăng tự nhiên nhìn không ra tài liệu
làm ra chiếc bàn này rốt cuộc là gì, bất quá nghĩ tới thứ đồ này có thể
được đặt ở trong văn phòng thuộc tầng làm việc của Tiêu Lạc, không cần
nghĩ nhiều cũng biết được không tầm thường. Bất quá một câu nói kia của
Vân Nhiễm mới khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, hơn nữa trước đó chỉ nói
tới một nửa vấn đề, chung quy khiến cho hắn cảm thấy lời nói của Vân
Nhiễm không đơn giản như hắn được nghe.
“Văn phòng này có một bắt đầu không được tốt cho lắm. Tiểu Hạ Lăng dù sao cũng vừa mới tới, chưa
từng nghe qua cũng rất bình thường. Từng có rất nhiều người bị Tiêu Lạc
không hiểu vì sao chuyển tới trong văn phòng này, sau đó lại không hiểu
vì sao bị khai trừ, từ đó về sau toàn bộ công ty trong thành phố đều
không dám thuê bọn họ. Bọn họ thậm chí ngay cả lý do vì sao bản thân bị
khai trừ cũng không rõ.” Vân Nhiễm ngồi lên trên mặt bàn, biểu tình trên mặt tựa như một con mèo vừa lười biếng lại vừa mang theo một chút cao
quý, tìm được một nơi thoải mái ấm áp để mình ngủ trưa.
“Cho nên
Tiểu Hạ Lăng vẫn nên cẩn thận một chút nha, vạn nhất lời nói dối bị vạch trần, hậu quả cũng không đơn giản như Tiểu Hạ Lăng nghe thấy hoặc nhìn
thấy đâu. Cuối cùng tôi còn muốn nhắc nhở Tiểu Hạ Lăng một chút, nếu gần nhất nói ra một ít lời nói khó tin tưởng được, cho dù là kẻ ngốc cũng
sẽ không đem lời nói của cậu hoàn toàn tin tưởng, huống chi Tiêu Lạc
loại người này căn bản không phải là người lương thiện.” Tuy rằng chính
bản thân cô cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Hạ Lăng đương
nhiên biết Tiêu Lạc không có khả năng bởi vì vài câu nói kia của mình
liền hoàn toàn tin tưởng bản thân chính là con mèo nhỏ, bất quá nếu như
có càng nhiều thời gian tiếp xúc với Tiêu Lạc hơn, vậy cũng không cần
phải nóng lòng. Chính là những lời này của Vân Nhiễm có ý tứ gì? Hạ Lăng duy nhất có thể cảm nhận được từ trong những lời nói của Vân Nhiễm, đó
chính là một loại cảm giác thúc giục mình mau mau để cho Tiêu Lạc phát
hiện ra thân phận của bản thân không phải là giả, hoặc nói chính xác hơn một chút, chính là muốn để cho Tiêu Lạc nhanh chóng hoàn toàn tin tưởng lời ‘nói dối’ của mình.
Hạ Lăng cũng không biết vì cái gì lại
cảm thấy trong lời nói của Vân Nhiễm ẩn chứa cảm xúc như vậy, nhưng mà
dựa vào những gì Vân Nhiễm đã nói, Hạ Lăng càng lúc càng xác nhận Vân
Nhiễm tựa hồ biết được cái gì đó. Nói thật nếu quả đúng như vậy, một
ngày nào đó Vân Nhiễm vạch trần sự thật, Hạ Lăng không dám cam đoan bản
thân có thể hay không sẽ bị hệ thống gạt bỏ.
Bất quá may mắn là
Vân Nhiễm không đứng ở phe đối địch với hắn, hơn nữa nếu như không có
thanh âm thông báo của hệ thống, vậy chứng minh phương pháp công lược
hiện tại của hắn cũng sẽ không đề cập tới bí mật tồn tại của hệ thống.
Nhưng mà bản thân vẫn phải càng thêm cẩn thận mới được. Nếu dùng một câu để Hạ Lăng miêu tả về Vân Nhiễm, hắn sẽ không chút do dự mượn một câu
mà trước kia Vân Nhiễm từng nói với hắn.
‘Chủ đạo trong trò chơi
này, vĩnh viễn chỉ có một mình cô ta’. Mà hắn chẳng qua ở bên trong trò
chơi này, chỉ là một quân cờ mấu chốt mà thôi, cả bàn cờ từng bước một
đều đi theo kế hoạch của Vân Nhiễm. Đây có lẽ không phải là do hắn nghĩ
nhiều, hơn nữa theo thời gian trôi qua, hắn phát hiện ra mọi việc không
còn dễ dàng như ban đầu mình suy nghĩ.
Sau khi hít sâu một hơi,
Hạ Lăng rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề mà hắn vẫn luôn muốn biết nhưng
không dám nói ra: “Vân Nhiễm tỷ, rốt cuộc chị là ai?”
Vân Nhiễm
tựa như cũng dự đoán được Hạ Lăng sẽ hỏi vấn đề này, cô ngồi ở trên ghế
xoay, tay phải gấp khúc nâng lên chiếc cằm, nhẹ giọng trả lời, “Đối với
cậu mà nói, tôi là một tồn tại không có cũng được. Mà với tôi mà nói,
cậu là một người quan trọng vô cùng.”
….
Vân Nhiễm nói
xong không bao lâu sau liền rời khỏi nơi này, Hạ Lăng vẫn còn đang bị
vây trong câu trả lời khó hiểu kia của Vân Nhiễm. Vì cái gì lại nói hắn
đối với cô ta là rất quan trọng, mà cô ta lại đối với hắn là một tồn tại không có cũng được? Rõ ràng vấn đề nhìn thì như rất đơn giản cũng dễ
dàng trả lời lại biến thành một vấn đề khiến cho hắn vô luận suy nghĩ
theo phương hướng nào cũng đều cảm thấy không rõ ràng.
Nhưng mà
không chờ Hạ Lăng tự hỏi quá lâu, cửa lúc này liền lẳng lẳng mở ra, đứng ở đó là một nam nhân im lặng. Nếu đổi lại là trước kia, dùng hai chữ
‘im lặng’ này để hình dung về Tiêu Lạc, chỉ sợ ngay cả Hạ Lăng cũng sẽ
nhịn không được muốn cười nhạo bản thân xem có phải đầu óc bị kẹp vào
cánh cửa rồi hay không, hay là ăn no quá cho nên đồ ăn trong dạ dày
không có chuyển hóa năng lượng được để truyền lên não bộ.
Tóm lại,
chính là loại từ ngữ này không nên xuất hiện ở trên người của Tiêu Lạc.
Mà cố tình hiện tại Hạ Lăng sau khi nhìn thấy Tiêu Lạc, trong đầu của
hắn vận chuyển rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại một từ duy nhất, cũng là từ thích hợp và thỏa đáng nhất, ‘im lặng’. Cho tới bây giờ Hạ Lăng mới
phát hiện ra, Vân Nhiễm nói không phải là nói dối, Tiêu Lạc đích thực
không phải là người lương thiện gì.
Có lẽ thời điểm khi bạn nhìn
thấy một người nào đó không bình thường, có một ngày bạn liền phát hiện
ra người đó trở lại thành người bình thường, trên thực tế bạn sẽ cảm
giác được bản thân có phải hay không biến thành không bình thường. Ít
nhất ở giờ phút này, Hạ Lăng liền cảm giác được bản thân không phải là
một người bình thường. Hắn tình nguyện Tiêu Lạc điên một chút, cũng tốt
hơn bộ dạng một câu cũng không nói chỉ lẳng lặng nhìn mình kia.
Không biết Tiêu Lạc tới tìm mình làm cái gì, Hạ Lăng cũng chỉ có thể đem tầm
mắt dời tới trên người của Tiêu Lạc, trừ việc đó ra hắn thậm chí không
biết bản thân nên phải làm gì. Rốt cuộc không khí sau gần một phút dằng
co, Tiêu Lạc mới mở miệng nói: “Câu chuyện mà cậu nói kia, kết cục chính là Vương tử mèo biến thành nhân loại, hướng nữ sinh kia cầu hôn có phải hay không?”
Vấn đề mà Tiêu Lạc hỏi khiến cho Hạ Lăng có chút
sửng sốt, nhưng mà tốt xấu gì cũng phản ứng lại được, hướng Tiêu Lạc gật gật đầu. Cặp mắt của Tiêu Lạc sau khi thấy Hạ Lăng gật đầu xong, tầm
mắt vẫn dừng ở trên khuôn mặt của Hạ Lăng, mảy may không dời đi. Bị nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả Hạ Lăng tự nhận bản thân da mặt dày cũng có
chút cảm thấy ngượng ngùng.
“Cậu xem, chẳng qua đó cũng chỉ là
một kết cục bị sửa đổi.” Tiêu Lạc lời nói tựa như sấm sét giữa trời
quang, “Kết cục nguyên bản của bản cũ chính là Vương tử mèo cũng không
thích nữ sinh, hôn lễ cũng không phải nó muốn báo đáp, nhưng mà bởi vì
không chịu nổi áp lực từ phụ hoàng cùng mẫu hậu, nó cùng con mèo mà bản
thân yêu nhất nguyên bản sắp trở thành thê tử của mình liền uống thuốc
độc tự sát. Mà cuối cùng kết cục của vị nữ sinh kia cũng là bị chôn cùng Vương tử mèo.”
“Câu chuyện cổ này vốn là một đồng thoại cổ hắc
ám, nhưng bởi vì nội dung rất tốt đẹp, cho nên liền đem nửa đầu chuyện
biến thành chuyện cổ, sau đó bọn họ liền cải biến nửa phần sau của câu
chuyện, đem nó cắt bỏ, hơn nửa còn biến thành Vương tử mèo tự nguyện
cưới nữ sinh kia làm vợ.” Nguyên bản Hạ Lăng còn cảm thấy câu chuyện
đồng thoại mèo báo ân kia rất cảm động, nhưng sau khi nghe Tiêu Lạc nói
xong, tràn ngập trong đầu của hắn chỉ có bốn chữ ‘đồng thoại hắc ám’.
“Có lẽ rất nhiều đồng thoại cổ đều lấy kết thúc hắc ám, nhưng vì để cấp cho bọn nhỏ xem, nên mới cải biến kết cục. Cho nên ở trong miệng của cậu,
tới tột cùng là nguyên bản hay là bản đã sửa chữa? Bất quá điều này có
lẽ cũng không quan trọng, quan trọng là cậu có hay không tự nguyện tới
‘báo ân’.” Một chữ tự nguyện khiến cho Hạ Lăng hoàn toàn trầm mặc.
Từng ở khi hệ thống buộc định hắn, hắn có thể muốn sống lại, nhưng mà cũng
không phải tự nguyện đi công lược mục tiêu, bởi vì hắn ‘không quen biết’ những vị nam thần này. Thời điểm mỗi lần công lược, không chỉ có mục
tiêu công lược đơn phương trả giá tình cảm, hắn ở trong đó cũng từng
chút một hãm sâu. Mỗi lần sau khi hoàn thành công chiếm mục tiêu, hệ
thống sẽ tận lực hủy đi cảm tình của hắn, nhưng mà đồng dạng vô luận hắn có trí nhớ hay không, đối với những vị nam thần chân chính chờ đợi ‘Hạ
Lăng’ ở các thế giới là không công bằng.
Ở sau khi tại chỗ hệ
thống biết được chân tướng, Hạ Lăng hoàn toàn là tự nguyện quay trở về.
Từ lúc đầu trước đó là bán tự nguyện, tới hệ thống bắt buộc, cuối cùng
là tự nguyện trở về, đều khiến cho hắn cảm thấy bản thân đã trải qua
thời gian rất dài rất dài, đại khái là vô tận vĩnh viễn. Nhưng mà cẩn
thận ngẫm lại, có thể đã sắp đi tới cuối giấc mộng.
Bất quá có lẽ điều này đã không còn đặc biệt quan trọng nữa. Hạ Lăng ngẩng đầu, khi
hắn đối mặt với Tiêu Lạc, biểu tình trên mặt dị thường kiên định, “Nếu
muốn thực sự cấp cho anh một câu trả lời thuyết phục, cho tôi vô luận
lựa chọn lại bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ tự nguyện trở lại báo ân.”
Mặc kệ là Tiêu Lạc hay là Lâm Quân Ngạn, đối với Hạ Lăng mà nói đều là tồn tại quan trọng nhất.
“Tôi ở sau khi con mèo nhỏ chết đi, đã rất nhiều lần mơ thấy một giấc mộng,
trong mộng một mảnh hắc ám, duy nhất khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc đó chính là nhìn thấy con mèo nhỏ ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn tôi. Tôi hỏi nó có đau hay không, ở thế giới kia có cô đơn hay không… tôi không
nên vươn tay hại chết nó. Chỉ là mỗi một lần tôi tự hỏi vấn đề này, nó
liền cứ như vậy từng chút một biến mất ở trước mắt của tôi.”
“Tôi nghĩ, nếu có một ngày nó lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của tôi, tôi sẽ từng chút một tận lực chiếu cố nó, đối với nó thật tốt. Chỉ là
tôi chung quy không đợi được cho tới ngày đó. Có lẽ con mèo nhỏ sẽ không bao giờ… trở lại nữa.” Đối mặt với Tiêu Lạc như vậy, Hạ Lăng cảm thấy
trong lòng vô cùng đau đớn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy được tâm của mình
cứng rắn, hoặc nói cách khác là bách độc bất xâm. Tận mặt chứng kiến
từng mục tiêu công lược ở trước mặt của mình thống khổ, biến mất, hắn
đều cảm thấy dị thường khó chịu.
Cho nên lúc này đây Hạ Lăng tính toán nói ra chân tướng. Mà hắn biết, cái giá phải trả khi nói ra chân
tướng chính là bị hệ thống gạt bỏ. Há miệng, Hạ Lăng lại phát hiện ra
một chữ hắn cũng không thể nói nên lời.
[(^∇^) không được đâu nha Player, cho dù cậu biết rõ bản thân sẽ bị gạt bỏ, nhưng mà cậu cũng
phải biết, ở thế giới thật đang có người chờ cậu trở về. Hiện tại không
phải là thời điểm để cho cậu tùy hứng làm bậy.]