Mạch Tư Cát đột nhiên bị thay thế, tất cả các giám khảo thân cận với Lí
Mỹ Thắng đều bị thay đổi, Lâm Tiêm Tiêm đối mặt với tình hình bất thình
lình, chột dạ toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Vì thế trên đường bước
vào đại sảnh cuộc thi, cô đi qua một bên, lo lắng gọi điện cho Mộ thái
thái, phát tiết cơn giận của mình, "Mẹ, rốt cuộc mẹ làm cái gì vậy? Vì
sao Mạch Tư Cát đột nhiên bị thay thế? Trước đó không phải nói rằng ông
ta đảm nhận chức vụ giám khảo, sẽ cống lưng cho con sao? Đây là mẹ đang
cố ý khiến con không còn đường lùi đúng không?"
"Cái gì? Mạch Tư
Cát bị thay sao?" Mộ thái thái nhận được điện thoại càng thêm kinh ngạc
hơn so với cô, lập tức giận tím mặt, "Ông ta bị thay thế, sao ta biết
được?! Con dựa vào cái gì mà dùng loại miệng lưỡi này nói chuyện với
ta?! Ta là đang giúp con, bỏ ra không ít tiền riêng của mình, bỏ ra
không ít công sức, chẳng lẽ từng đó còn không đủ tốt sao?! Nếu ba con
biết ta giúp con đi cửa sau, ông ấy không đuổi ta ra khỏi nhà thì không
được đâu, ta càng mất nhiều hơn là được! Con đúng là xem thường người
khác, không nhìn thấy được lòng tốt của người khác nha!"
"Vậy mẹ
chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!" Lâm Tiêm Tiêm cười lạnh, phẫn nộ cúp máy,
sau đó đi vài bước tại chỗ, quay đầu nhìn nữ trợ lý, lạnh giọng chỉ đạo: "Đi về phía hội đồng cuộc thi xin phép, nói thân thể em không được
thoải mái, không thể tham gia cuộc thi."
Nữ trợ lý nhíu nhíu mày, nhìn cô đang êm đẹp, "Nhưng vừa rồi em còn đi qua trước mặt fan cùng
phóng viên, ai sẽ tin là thân thể em không thoải mái chứ?"
"Nói chị đi thì đi đi!" Lâm Tiêm Tiêm trừng mắt gầm lên.
"Vâng!" Nữ trợ lý không thể không bước nhanh về đại sảnh cuộc thi.
Lâm Tiêm Tiêm thì đứng tại chỗ vài giây, nheo mắt lại cười cười lạnh lùng, sau đó nhìn quanh, nhìn cầu thang ở bốn phía.
Nếu Cổ Dư nhất định phải làm cho cô xấu mặt tại cuộc thi này, khiến cô thân bại danh liệt, như vậy hiện tại cô chỉ có thể hoãn lại, không thể tham
gia cuộc thi này.
Trước khi Mộ Dạ Triệt tỉnh lại, Cổ Dư rời đi trước, để lại cho hắn mảnh giấy -- Sau này đừng tìm em.
Mộ Dạ Triệt thân trần ngồi dậy từ trên giường, nhìn tờ giấy này khẽ nhíu mày, sau đó vò nát mảnh giấy.
Tối hôm qua, hắn cùng với Cổ Dư......Nhưng sau khi triền miên xong, cô lại nói hắn đừng tìm cô nữa là có ý gì?!
Xốc tấm chăn tính đứng dậy, bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, nói là phục vụ phòng, cần đưa đồ vào.
"Đồ gì vậy?" Hắn đứng dậy mặc quần áo, đeo đồng hồ, khi ngón tay đụng đến
chiếc đồng hồ mà Cổ Dư mua tặng, buông mắt nhìn xuống, lấy tay chạm lên, rất là yêu thích.
"Áo khoác âu của ngài, tối hôm qua đưa đi giặt sấy."
"Đưa đi giặt sấy?" Hắn không nhớ rõ có chuyện này, bởi vì tối qua hắn vẫn cùng một chỗ với Cổ Dư.
"Là của tiểu thư Jasmine đưa đi giặt sấy cho ngài."
"Đem vào đi." Thế này hắn mới gật đầu, cho phép phục vụ phòng đi vào, chính
mình thì đứng trước gương cài nút áo và đeo cà vạt, nhìn dấu hôn ngấn
trên cổ, híp mắt lại.
Tối hôm qua phóng túng quá mức, thế mà nơi này cũng có dấu hôn ngấn, cổ áo sơ mi không thể che được......
"Dạ Triệt, quả nhiên con ở trong này! Cuối cùng cũng tìm được con!" Nhưng
mà đang lúc hắn mặc xong, khôi phục vẻ hăng hái của mình, cửa phòng đang im lặng truyền đến tiếng quẹt thẻ mở phòng, nhưng truyền đến không phải là âm thanh của phục vụ phòng, mà là giọng nói của Mộ thái thái, "Dạ
Triệt?!"
"Dạ Triệt!" Mộ thái thái đẩy phục vụ phòng qua đi vào
bên trong, đầu tiên là liếc mắt nhìn tấm chăn lộn xộn trên giường, lại
giật mình nhìn con, "Dạ Triệt, con...... Con thật sự......" Thật sự chơi gái ở bên ngoài sao?
Mộ Dạ Triệt thì nhướng mày lên, đọc hiểu được ý tứ trong đôi mắt của mẹ, nói đạm bạc: "Sự việc không phải như mẹ tưởng tượng."
Mộ thái thái thì cầm lấy tay hắn, tạm thời không có thời gian truy cứu
chuyện này với con, lôi kéo con đi ra ngoài, nói gấp: "Nhanh đến trung
tâm quốc tế, hôm nay Thanh Huyên tham gia cuộc thi, nhưng đột nhiên Mạch Tư Cát bị thay thế, không ai có thể giúp nó được!"
"Trước mắt
chờ một chút." Mộ Dạ Triệt vừa bảo phục vụ phòng lui ra, lấy tay hất tay mẹ, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mộ thái thái đang lòng nóng như lửa đốt, "Chuyện Mạch Tư Cát là chuyện gì đang xảy ra?"
Mộ thái
thái thế mà tìm đến nơi này, sau đó lợi dụng cơ hội phục vụ phòng đưa
quần áo cho hắn mà vọt vào đây! Đủ để có thể thấy được, chuyện này không phải chuyện nhỏ, hiện tại Lâm Tiêm Tiêm là đâm lao phải theo lao!
"Cái này......" Mộ thái thái sửng sốt, phút chốc chột dạ, quay đầu xấu hổ
nói với con: "Còn không phải Thanh Huyên muốn mẹ tìm người để sao chép
tác phẩm chống lưng cho nó, lấy được giải trong cuộc thi lần này! Nếu
không, thanh danh Mộ gia chúng ta sẽ bị hủy hoại, rốt cuộc không ngẩng
đầu lên được! Nhưng ai mà biết, đột nhiên Mạch Tư Cát bị thay thế, tin
tức này ai cũng không biết......"
"Mẹ tìm Mạch Tư Cát nhờ chống
lưng, chẳng lẽ không sợ Mạch Tư Cát rơi vào kết cục giống với Lí Mỹ
Thắng sao?!" Đôi mắt Mộ Dạ Triệt hung ác nham hiểm hẳn lên, giận tái đi
mà nhìn chằm chú vào mẹ, tự dưng lửa giận đang cuồng thiêu trong ngực!
Bởi vì hắn phát hiện hiện tại Lâm Tiêm Tiêm lại xào xáo Mộ gia hắn hỏng
bét, tất cả mọi người phải vì thanh danh nữ vương của cô mà trở thành
tùy tùng, vây quanh cô!
Hắn sớm đã nói qua, hắn không cần cô có
ngai vàng nữ vương đàn violincent hay không, chỉ cần cô có lòng tiến thủ có giấc mộng của mình là đủ rồi! Cô có phải nữ vương hay không thì có
gì khác nhau sao?
Nhưng mà hiện tại, mọi người đều vì cô mà mất đi rất nhiều thứ, ví dụ như liên lụy đến Mạch Tư Cát......
"Bây giờ đến trung tâm biểu diễn quốc tế!" Giờ phút này, hắn tạm thời không
truy cứu vì sao mẹ hắn có thể tìm tới được nơi này, trước mắt đi xem
tình hình cuộc thi của Lâm Tiêm Tiêm!
---
Cổ Dư tự mình
đưa Lí Tư Tư đến đây dự thi, Tư Tư ôm eo cô, tựa mặt vào ngực của cô,
"Jasmine, cám ơn chị đã tranh thủ cơ hội lần này cho em. Nếu không có
chị, em vĩnh viễn không thể nào thực hiện giấc mộng của cha mẹ em được.
Cha mẹ em rất yêu đàn violincent, em cũng thích, nhưng em vẫn không có
cơ hội tham gia cuộc thi."
"Vậy lần này Tư Tư nhất định phải cố
gắng." Cổ Dư vuốt ve lưng của Tư Tư, đôi mắt mèo nhìn chăm chú ngoài xe, nhìn dòng fan hơn ngàn người của Từ Thanh Huyên, "Cho dù kết quả như
thế nào, em chỉ cần phát huy như bình thường là được rồi. Lúc này đây,
sẽ không còn giám khảo nào cố ý chèn ép em xuống nữa."
"Vâng." Lí Tư Tư hôn hôn hai má của cô, sau đó xuống xe, đeo đàn violincent trên lưng, đi vào đại sảnh cuộc thi.
Một lát sau, Cổ Dư một thân váy đỏ cũng đi vào sảnh chờ rộng thoáng.
Bởi vì cô đeo kính mắt màu trà, một mình đi chậm rãi ở nơi này, bởi vậy so
với người có được đội ngũ phóng viên và fan bao vây, cô không khiến cho
mọi người chú ý.
Giờ phút này cô tao nhã thải giày cao gót, chậm
rãi đi ở nơi này, nhìn theo Lí Tư Tư bước vào cuộc thi, sau đó thanh
liệt xuay chuyển ánh mắt, cong môi cười nhìn Lâm Tiêm Tiêm đứng ở góc
kia gọi điện thoại.
Xem ra, Lâm Tiêm Tiêm đang mắng to Mộ thái
thái trong điện thoại là cố ý làm cho cô mất mặt, phải phát tiết ngụm
oán khí này ra ngoài, lôi kéo Mộ thái thái làm tấm đệm lưng, sau đó phải suy nghĩ biện pháp khác để chống lưng cho cô!
Nhưng vàng thật
không sợ lửa, nếu cô thật sự có năng lực ngồi vững ngai vàng nữ vương
đàn violincent, lại vì cái gì đi sợ hãi việc hội đồng cuộc thi đem thay
mới toàn bộ ban giám khảo cũ?
Người phụ nữ này tham gia cuộc thi, tựa như cô ta đang chột dạ đối với việc vu oan giá họa cũng như chế tạo tai nạn xe cộ cho Cổ Dư nửa năm trước! Bởi vậy, tiếp tục lo lắng hãi
hùng, tiếp tục có tật giật mình đi, tất cả những điều cô ta có được nhờ
thủ đoạn vô liêm sỉ, nhất định sẽ biến mất trong cuộc đời của cô ta!
Cô ta hẳn là nên hiểu được, vốn dĩ cô ta có thể có được hạnh phúc thật sự ở chỗ Mộ Dạ Triệt, nhưng cô cố tình không nên dàn xếp cú đẩy ngã kia ở
bữa tiệc đính hôn, tiện đà đuổi cùng giết tận, chế tạo vụ tai nạn cho Cổ Dư, làm cho cô chết đi sống lại, bõ lỡ đứa bé, thậm chí là mất đi tư
cách làm mẹ.
Mà phía trước, Lâm Tiêm Tiêm rời khỏi phạm vi của nữ trợ lí, mắt nhìn một vòng quanh bốn phía, cơ thể chậm rãi đi về phía
cầu thang, nheo mắt nhìn xuống dưới.
Cầu thang có mấy chục bậc,
nếu cô trượt chân ngã xuống, hẳn là sẽ không chết, mà là té bị thương
cánh tay cùng chân, tạo mấy vết thương trên mặt, cũng có thể giúp cô tạm thời hoãn thi một đoạn thời gian.
Cho nên cô âm thầm hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn xuống dưới cầu thang, dơ chân đi một bước xuống dưới.
Mà bên này, Cổ Dư thấy được ý đồ của cô, lông mày nhướng lên, mắt nhìn
nghiêng qua, nhưng cũng không kinh ngạc, mà là ung dung nhìn người phụ
nữ này, chờ xem cô ta có dũng khí để lăn xuống dưới không!
Không
thể tưởng tượng được người phụ nữ này vì không thể lấy được vị trí quán
quân, lại dùng đến chiêu này! A, ngã xuống từ cầu thang có thể giúp cô
ta giữ vững được ngai vàng nữ vương đàn violincent sao?
Mà Lâm
Tiêm Tiêm cũng không phụ lòng người, sau khi bước một chân xuống dưới,
đột nhiên bước tiếp theo dẫm lên không trung, hét thảm một tiếng, cả
người té xuống từ cầu thang!Thân thể cô lăn một đường từ trên cao xuống, thời điểm lăn đến dưới
cùng, người của cô đã muốn chết ngất đi, fan ở dưới lầu sợ tới mức hét
chói tai một tiếng, chen chúc chạy lại nâng nữ vương của bọn họ dậy.
Trời ơi, nữ vương đàn violincent của bọn họ thế mà lại trượt chân ngã cầu
thang chỉ vài phút ngay trước cuộc thi, một cảnh vừa rồi quả thực dọa
bọn họ khiếp đảm, xé nát tâm của bọn họ!
Nữ vương của bọn họ khí
chất cao nhã, xinh đẹp hào phóng thế mà lại té ngã từ trên cầu thang cao như vậy xuống đây, tại sao lại có thể như vậy?!
Nhưng mà đối mặt với một cảnh nổi da gà này, Lâm Tiêm Tiêm ngất đi thế nhưng lại không
biết, Mộ Dạ Triệt cùng Mộ thái thái đã đi vào trong này, đang lúc bọn họ muốn hét lên tên của cô, lại nhìn thấy người phụ nữ này đang cố ý đi
đến bên cầu thang, nhìn độ cao của cầu thang, tính toán khả năng bị
thương khi ngã xuống, sau đó cố ý dẫm một bước hụt, ngã nhào từ trên cầu thang xuống!
Lúc này Mộ thái thái sợ tới mức thét chói tai, bị dọa trắng cả mặt, lấy tay che miệng mình!
Gương mặt Mộ Dạ Triệt khẽ biến sắc, híp mắt lại, chạy gấp qua bên này!
Với khoảng cách giữa bọn họ cùng Lâm Tiêm Tiêm, hắn không thể chụp được tay của Lâm Tiêm Tiêm, nhưng ngàn vạn lần hắn không ngờ được, Lâm Tiêm Tiêm thế mà lại quyết tâm tự ngã từ trên cầu thang xuống!
Một cảnh
này khiến cho hắn đột nhiên nghĩ tới một lần đó cô bị Cổ Dư đẩy ngã từ
trên sân khấu xuống cách đây nửa năm, chẳng lẽ cô không muốn sống sao?
Thế nhưng lại ba lần bốn lượt ngã xuống từ nơi cao như vậy?
Bỗng
nhiên hắn có một loại cảm giác, cảm giác nửa năm trước, Lâm Tiêm Tiêm có phải cũng có thể là cố ý ngã xuống hay không? Người phụ nữ này, đúng
thật là có gan ngã xuống, giống như điên rồi!
"Thanh Huyên!" Thân hình cao to của hắn chạy xuống dưới cầu thang, đẩy đám người đang ngồi
xỗm trước mặt Lâm Tiêm Tiêm ra, phát hiện cô lại là toàn thân đầy máu,
hơi hơi mở to mắt nhìn hắn, "Dạ Triệt, rốt cuộc anh cũng đến đây, em đau quá."
Cơ thể Lâm Tiêm Tiêm sau đó rất đau, đau đến mở mắt ra.
Bởi vì vừa rồi cô chỉ thầm nghĩ dùng đến phương pháo này để trốn tránh
cuộc thi, dùng sao chép chống lưng hết lần này đến lần khác để bảo vệ
ngai vàng nữ vương của mình, nhưng không nghĩ tới muốn đánh mất đứa con
trong bụng mình.
Tuy rằng gần đây áp lực rất lớn, làm cho cô đôi
khi có cảm giác đau bụng, có khi thiếu chút nữa không đứng nổi ở trong
thang máy, cái thai chưa tới ba tháng đầy nguy cơ. Nhưng, cô thật vất vả mới lại có thai, sao có thể lại sảy được?!
Cô muốn giữ vững thanh danh nữ vương, cũng muốn bảo vệ đứa con duy nhất này!
"Thanh Huyên, vừa rồi vì sao lại muốn làm như vậy?" Mộ Dạ Triệt thì hoang mang lo lắng nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt bén nhọn, hơn nữa chật chội, lạnh như băng, từ lúc cô cố ý ngã từ trên cầu thang xuống, tâm hắn lại chấn
động như sóng cuộn biển gầm.
Hắn đau lòng khi toàn thân cô là máu sao?
Một người nhiều lần không biết quý trọng sinh mạng của mình, vì cái gì lại muốn hắn đau lòng cô?
"Dạ Triệt, tối hôm qua anh đi đâu?" Lâm Tiêm Tiêm thì nắm chặt tay hắn, chờ xe cứu thương đến.
Tuy giờ phút này cô rất đau, cô bị đau nhưng vẫn thanh tỉnh, người đàn ông
này trắng đêm không về, lại mặc kệ không hỏi đến cuộc thi của cô, quả
nhiên là thương tâm xuyên thấu lòng cô!
Hiện tại cô ngã từ cầu
thang xuống, hội đồng sẽ xem xét thương thế của cô mà giữ tư cách dự thi của cô lại cho vòng thi tiếp theo, cho dù lần này Lí Tư Tư dành được
quán quân, trình độ cao gấp mấy lần so với cô, đoạt được cúp, nhưng cô
vẫn là nữ vương trong mắt fan như cũ! Chỉ cần cô vẫn không trở về dự
thi, lời đồn sao chép chống lưng kia sẽ bị trôi dạt theo thời gian, bị
người đời quên lãng.
Cô chính là bị thương, không thể tham gia cuộc thi, fan vẫn sẽ ủng hộ bảo vệ nữ vương đàn violincent là cô.......
Nhưng mà vấn đề phức tạp nhất, cũng chính là người đàn ông của cô càng ngày
càng chạy xa cô hơn, cuộc sống hạnh phúc của cô sắp bị thay đổi vì một
kẻ thứ ba phá hoại!
Lúc trước Lâm Ngọc Nhi nên bỏ họ Cổ này ở bãi đất hoang cho chó ăn đi, đơn giản hoặc là không làm, còn đã làm phải
làm đến cùng, xác định cô ta đã chết rồi hẵng rời đi! Chứ không phải là
mổ bắt thai xong trực tiếp thả cô ta ở bãi đất hoang, để lại mối họa!
Nhưng giờ phút này cô không biết, 'Bên thứ ba' từ miệng cô nói, đang đứng một bên, thưởng thức tiết mục của cô.
Cổ Dư nhếch môi, cười khẽ, không thể tin được Lâm Tiêm Tiêm thực sự dám để bản thân ngã từ trên cao xuống, tỏ vẻ đã quen ngã rồi! Tốt lắm!
Vừa rồi cô nhìn thấy trong ánh mắt của Mộ Dạ Triệt, xẹt qua một tia nghi
ngờ Lâm Tiêm Tiêm, đã là lửa giận tận trời đối với việc cô ta cố ý ngã
cầu thang!
Nghĩ đến đây, hắn có nhớ tới sự cố nửa năm trước trong bữa tiệc rượu kia, phát hiện Lâm Tiêm Tiêm này thường xuyên cố ý ngã,
không xem trọng sinh mạng bản thân! Bởi vậy tiếp tục duy trì, hiện tại
cho dù Lâm Tiêm Tiêm lựa chọn con đường nào, cũng đều phải thân bại danh liệt!
Hoặc là tham gia cuộc thi, khiến người dân toàn quốc biết được cô là kẻ giả mạo, lừa gạt sự ủng hộ và yêu thích của mọi người.
Hoặc là, giống như hiện tại ngã xuống cầu thang, trở lại một cảnh nửa năm
trước khi cô vu oan giá họa cho Cổ Dư ở bữa tiệc rượu, thường xuyên cố
tình ngã, khiến người của Mộ gia không hề tin tưởng cô.
A, thật rõ ràng, Lâm Tiêm Tiêm lựa chọn cái sau.
Nụ cười lạnh trên môi Cổ Dư dần dần biến mất, mặt lại lạnh như băng, cô
xoay người đi ra phía cửa, cùng đợi tin tốt Tư Tư đạt giải quán quân.
Bị một người đàn ông mà chính mình chán ghét yêu ân ái nguyên một đêm là cái cảm giác gì?
Chỉ cần nhớ tới gương mặt nổi điên hỏng mất mặt của Lâm Tiêm Tiêm, tất cả, cô đều có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Đôi khi, cô sẽ nhớ tới một lần thật lâu trước kia cùng Mộ Dạ Triệt, nhưng
cho đến khi đứa con chưa chào đời của cô tử vong một cách kì lạ, tìm
không thấy thi thể, cô liền cảm thấy thật buồn nôn mỗi một lần ở cùng
hắn.
Một người đàn ông phong độ ở trong mắt cô sớm đã trở thành
ác ma, cô đã không còn nhớ nổi những gì tốt đẹp ngày xưa của hắn, nhớ
không nổi hắn ôn nhuận như ngọc, nho nhã khôi hài như thế nào. Chính là
thời điểm nhìn thấy mẹ con Lâm gia, cô sẽ nhớ tới đôi tai đã mất đi âm
thanh của mình.
Thật xin lỗi Mộ Dạ Triệt, vì trả thù mẹ con Lâm gia này, đành phải để anh lại hi sinh hạnh phúc của mình một lần nữa.
Thải giày cao gót đi đến ngoài cửa, cô đeo kính chuẩn bị ngồi lên xe, bỗng
nhiên nhìn thấy trong xe riêng của Mộ gia, một đứa bé đang ghé vào cửa
kính mà nhìn cô, đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt vẫn đuổi chạy theo cô.
Vì thế cô đi tới, đi đến trước mặt cậu bé con kia, để lộ nụ cười ôn nhu,
"Con biết dì sao?" Đây là con của Lâm Tiêm Tiêm, nhưng cô chính là nhìn
thấy đứa bé đáng yêu. Xinh đẹp cực kỳ, đang độ tuổi bập bẹ. Có lẽ đây là do cô hợp với trẻ con.
Tiểu bảo bảo lập tức vươn tay muốn cô ôm, cái miệng cứ kêu kêu, thân mình nhào nhào vào lòng cô.
Nhưng giúp việc ở phía sau ôm lấy tiểu thiếu gia, lập tức nâng cửa kính xe lên, không cho người lạ tiếp xúc tiểu thiếu gia.
Cổ Dư thì vẫy vẫy tay với tiểu bảo bảo, để cậu bé ngoan, sau đó xoay người đi đến xe của mình, lái xe rời đi. Nhưng cô không biết cậu bé lại dựa
vào cửa kính xe mà nhìn cô, cũng khóc lên, đôi mắt đầy nước mắt, ánh mắt đuổi nhìn theo cô.Lâm Tiêm Tiêm bị thương được đưa đến bệnh viện, nhưng tình hình lần này
không lạc quan cho lắm, ngoài việc té ngã bị thương ở cơ thể, không tham dự được cuộc thi, còn có vấn đề khác.
"Trước kia bệnh nhân bị
sảy thai một lần, bởi vậy lần này có thể mang thai, xem như là may mắn.
Vì sao lại không biết quý trọng?" Bác sĩ bất đắc dĩ nhìn Mộ thái thái,
đưa hình ảnh siêu âm tử cung của Lâm Tiêm Tiêm cho Mộ thái thái xem,
"Lần đó chắc là sảy thai ở tháng thứ hai đổ lại, cho nên tử cung không
bị tổn thương gì nhiều. Nhưng thân thể của bệnh nhân không tốt, rất khó
giữ thai, có thể mang thai lần thứ hai coi như là bất hạnh trong vạn
hạnh, gia đình không nên hi vọng nhiều."
"Khoan đã, bác sĩ." Mộ
thái thái nhăn mày lại, để bác sĩ chờ một chút, gương mặt tức giận cực
độ, "Đứa cháu nội đầu tiên của tôi đã được nửa tuổi, sao có khả năng bị
sảy lúc mang thai hai tháng được? Các người kiểm tra có bị sai hay
không?" Đây không phải là nguyền rủa cháu nội bảo bối của bà sao, miệng
quạ đen!
Sắc mặt bác sĩ ngưng trọng, cũng không dám nói loạn, lại nói: "Vậy có thể là trước kia từng phá thai, chúng tôi đã kiểm tra kỹ,
trên thân thể Mộ thiếu phu nhân không có dấu vết đẻ mổ, cũng không có
hiện tượng giãn nở tử cung, tất cả đều bình thường, bởi vậy chúng tôi
mới nghĩ rằng thiếu phu nhân chưa từng sinh con. Thật xin lỗi, Mộ lão
phu nhân, mong hãy hiểu những điều chúng tôi nói."
"Cả hai trường hợp đều không có, vậy đứa cháu của tôi được sinh ra như thế nào?" Mộ
thái thái lại kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, như bị sét đánh ngang tai,
"Nửa năm trước, Thanh Huyên rõ ràng sinh cho nhà chúng tôi tiểu thiếu
gia ở bệnh viện mà. Nếu đúng như lời bác sĩ nói, không có dấu vết sinh
sản, vậy đứa bé đó chẳng phải là......"
Bà không thể nói thêm gì
nữa, môi run lên vì khiếp sợ, sau đó để bác sĩ giữ bí mật kết quả kiểm
tra này, vội vã xoay người đi ra ngoài.
Mà phòng bệnh bên này,
Lâm Tiêm Tiêm ngất đi vẫn chưa tỉnh lại, Mộ Dạ Triệt đứng bên giường
nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đôi mắt thâm trầm giống như đại dương
sâu thẳm.
Tối hôm qua, hắn ở một đêm cùng Cổ Dư mất trí nhớ.
Chuyện tình ở trên giường không cần phải nói, hắn thật trầm mê, không
muốn tỉnh lại khỏi sự ôn nhu của cô. Thậm chí, thời điểm ân ái Cổ Dư
dùng móng tay cào lên vai lưng của hắn, hắn cũng thật hưởng thụ. Cổ Dư
ôn nhu tao nhã như vậy, cũng không mất đi vẻ thẳng thắn khêu gợi, thật
sự hấp dẫn hắn, giống như có thể hòa tan hắn, là hắn tha thiết ước mơ Cổ Dư.
Hơn nữa hôm nay Lâm Tiêm Tiêm cố ý ngã cầu thang, chuyện này thực sự kích thích hắn, bởi vậy có khi hắn sẽ tự hỏi chính mình một
chút, lúc trước hắn vì cái gì lại lựa chọn Lâm Tiêm Tiêm? Hắn như bây
giờ tính là cái gì?
Theo phương diện khác, hắn đúng là thật có lỗi với Lâm Tiêm Tiêm.
"Dạ Triệt, đi ra ngoài một chút." Phía sau, Mộ thái thái gõ nhẹ cửa phòng, ý bảo con ra ngoài, nói nghiêm túc: "Dạ Triệt, nửa năm trước Thanh Huyên
ngã từ trên sân khấu xuống, việc này con cảm thấy có kì quái không?" Nửa năm trước Thanh Huyên ngã từ trên cao xuống, liền sinh non, nhưng vừa
rồi bác sĩ nói, lúc Lâm Tiêm Tiêm mang thai hai tháng đã sảy rồi? Đây là chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng lẽ, Mộ gia cần tìm một bác sĩ uy
tín đến kiểm tra, xác định lại kết quả sao? Nhiều bác sĩ như vậy chỉ sợ
là không làm giả được!
Gương mặt Mộ Dạ Triệt đang trầm mặc, đứng
im bên giường bệnh, suy nghĩ chuyện của chính mình, giờ phút này lại
không dự đoán được mẹ sẽ hỏi hắn vấn đề này, nhíu mày, "Vì sao lại nói
như vậy?" Hôm nay nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm cố ý ngã cầu thang, trong nháy mắt hắn đã dấy lên sự nghi ngờ! Nhưng vì sao Mộ thái thái cũng hỏi vấn
đề này?
"A, mẹ chỉ tùy tiện hỏi mà thôi." Mộ thái thái thấy con
không có phản ứng quá lớn, liền bỏ qua câu chuyện, chủ động đi đến phòng bệnh Lâm Tiêm Tiêm, nhìn Lâm Tiêm Tiêm đang mê man trên giường, "Gọi
điện cho bà thông gia đi, để Lí Mỹ Thắng đến."