Một câu cuối cùng này, làm cho Mộ Dạ Triết nở
nụ cười trong phút chốc, nắm chặt bàn tay non mềm như không có xương của cô, đặt lên môi hôn hôn, “Em đang lo lắng an nguy của tôi, sợ tôi bị
người ta thương tổn, xem ra đã muốn coi tôi là người một nhà.”
Loại tâm hướng tâm này có cảm giác thật là tốt, được người ta lo lắng, được
người ta quan tâm, hai người đều cho đối phương sự vướng bận, trong lòng tràn đầy ấm áp, rốt cuộc không còn cảm giác rét lạnh.
Đại Lận
thấy hắn hôn bàn tay cô, thẹn thùng đỏ mặt rút tay về, không muốn làm
người đi ngang qua bên cạnh nhìn chăm chú về phía bọn họ, tiếp tục nói:
“Sau khi Diệp Tố Tố bị đưa đi thẩm vấn, tiếp theo sẽ thế nào? Nếu có đủ
căn cứ chính xác, chắc hẳn có thể đối chất với cô ta.”
“Em luôn
luôn lo lắng cô ta sẽ làm hai đứa con của mình bị thương.” Mộ Dạ Triệt
tao nhã uống một ngụm trà, khôi phục nụ cười tươi bất cần đời của mình,
ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào cô, “Nhưng chuyện thành lập vụ án rồi đối chất, là chuyện do tổ chức Đảng bộ định đoạt, nói không chừng phía
trêи Diệp Tố Tố còn có người khác, đang giúp cô ta móc nối quan hệ, tẩy
sạch mọi tội danh, cho nên mới giằng co với mọi người trong một khoảng
thời gian dài như vậy. Bởi vậy không bằng chúng ta nói chuyện tình, nói
chuyện yêu, nói về cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, đừng nhìn thấy những
chuyện phiền não này.”
Đại Lận nghe được lại nhíu mày, không thể
lý giải loại tâm tính này của hắn: “Nhưng chuyện đầu độc thì anh cũng
thấy rồi, bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, bất cứ khi nào cũng có khả năng lại bị hạ độc!”
“Vậy ngoài chuyện chờ ra, em còn có
thể làm cái gì?” Mộ Dạ Triệt hỏi lại cô, khuôn mặt tuấn tú trở nên có
chút nghiêm túc, “Em có thể làm được gì cô ta? Có thể đơn thương độc mã
giao chiến với cô ta, hay là cũng đầu độc lại cô ta? Cô ta lấy mạng sống ra mà đùa cợt, không có gánh nặng không có thân nhân, làᘻ ȶìиɦ nhân của Trâu Tông Sinh, tích lũy thế lực ở cả hai giới hắc bạch, không hề kiêng kị chỗ nào, mà em, tâm tư đặt nặng vào hai đứa con, trong vận mệnh đã
có vướng bận, ngoài chuyện phòng thủ, phòng vệ ra, trước mắt em còn có
thể làm chuyện gì? Chẳng lẽ muốn cho chính mình cả ngày sống trong hoảng loạn, nhắm mắt cho qua ngày, không đợi cô ta lại ra tay, em liền cảm
giác mình hỏng mất trong loại tình trạng giằng co này sao?!”
Đại
Lận trầm mặc, dời ánh mắt đi, nhìn trời thu ngoài cửa sổ, cuối cùng nói: “Hôm nay mang Khiêm Khiêm và Ny Ny đi làm, tôi vẫn luôn lo lắng những
người này lại đuổi tới nơi tôi làm thêm, làm thương tổn tất cả những
người có liên quan đến tôi. Anh cảm thấy loại lo lắng này của tôi là dư
thừa có phải không? Nếu đầu độc hạ thuốc ở bể bơi, vậy những đứa trẻ chỉ mới nửa năm tuổi đó sẽ là nạn nhân, tôi không thể trả lại sự công bằng
cho ba mẹ của chúng được.”
—
Tô Đại Lận – Mộ Dạ Triệt
“Điều này em không cần lo lắng, vì bảo đảm sự an toàn cho trẻ em ở nhà trẻ,
công tác bảo hộ an toàn đã được thực hiện toàn diện, tuyệt đối không có
ai dám hạ độc trong nước.” Mộ Dạ Triệt lại vươn tay đến, bao trùm lấy
bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, trong đôi mắt chứa đầy thương tiếc,
không cho cô lại bước vào ngõ cụt của minh, “Nhìn em như vậy, tôi cảm
giác mặt trời cách em càng ngày càng xa. Đại Lận, nếu muốn thì em có thể thử, cứ nghĩ về chuyện hoàn thành việc học của mình, chăm sóc hai đứa
con của em, mỗi ngày đều nghỉ ngơi bình thường, nhìn con của em ngày một lớn lên. Hãy nghĩ rằng trong cuộc đời của em không có người phụ nữ họ
Diệp này tồn tại, cô ta không là gì cả.”
“Vốn dĩ cô ta không nên
là gì cả.” Đột nhiên Đại Lận cười nhẹ, quay đầu, “Nếu cô ta không hạ độc với chúng ta, luôn mãi tìm tôi gây phiền toái, thiếu chút nữa tôi cũng
đã quên sự có mặt của cô ta. Dạ Triệt, thời gian hiện tại của tôi là
dùng để tập trung vào kì thi, học tập và nuôi nấng hai đứa con, tôi
không có tâm tư và sức lực để đi suy nghĩ Diệp tiểu thư lại nên hãm hại
con tôi ở đâu, lại đang khóc lóc kể lể với ai, tôi chỉ muốn bảo vệ con
của mình, không cho bọn họ đầu độc đến sữa bột, chết trong lòng mẹ.”
“Khiêm Khiêm và Ny Ny là cốt nhục ruột thịt của Đằng Duệ Triết, anh ta tuyệt
đối sẽ không để Diệp Tố Tố có cơ hội làm chuyện này.” Mộ Dạ Triệt nâng
tay vuốt mặt của cô, để cho cô bình tĩnh, “Không cần tự mình làm loạn
trận tuyến, Khiêm Khiêm và Ny Ny cần một người mẹ bình tĩnh.”
Đại Lận bắt lấy cánh tay của hắn, đặt ở trêи ngực mình, trong đôi mắt dâng
lên một tầng sương mù, như khói lượn lờ, phiền muộn cười nói: “Tôi tin
tưởng những lời anh nói, hơn nữa tôi cũng tin tưởng, chính mình sẽ sống
thật vui vẻ hạnh phúc, đó chính là sự phản kϊƈɦ tốt nhất đối với kẻ thù
của mình. Dạ Triệt, anh cảm nhận được sao? Tim của tôi cũng không có đập nhanh, mà là tôi rất bình tĩnh.”
Mộ Dạ Triệt nở nụ cười, nhìn cô trìu mến, dùng một tay kia vuốt vuốt lên mái tóc của cô, “Bây giờ chúng ta ăn cơm, hưởng thụ bữa cơm trưa ngon miệng này.”
Chỉ thấy thư
ký Dịch đã chuẩn bị cho bọn họ hai phần cơm trưa phong phú, biết điều
liền lui đến một cái bàn khác, vừa ăn cơm trưa, vừa chờ lãnh đạo chỉ
đạo. Mà ở cửa căn tin, bí thư số một của thị trưởng – thư ký Nghiêm liền xuất hiện, bước nhanh đi đến đây, một đôi mắt không lớn, nhưng ánh mắt
giỏi giang khôn khéo lại liếc mắt nhìn về cái bàn bên cửa sổ mà Mộ Dạ
Triệt ngồi, sắc mặt buồn bã, hỏi nhân viên phục vụ làm sao lại để người
ta chiếm chỗ của Đằng thị trưởng.
“Là thư ký Dịch đưa tới, nói là Mộ thị trưởng ngồi ở bàn này. Thư ký Nghiêm, bên cạnh còn có bàn trống, để tôi đi dọn dẹp cho ngài.” Nhân viên phục vụ cười nheo mặt, xoay
người nhanh chóng đi dọn dẹp, nhưng bị một âm thanh trầm thấp kéo lại,
“Không cần.”
Thân ảnh cao lớn của Đằng Duệ Triết đi vào cửa, trêи khuôn mặt tuấn tú mang theo sự mệt mỏi sau khi kết thúc cuộc họp, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến khí chất hiên ngang cùng tuấn mỹ của
hắn, liếc mắt nhìn về bên này một cái, để thư ký Nghiêm lui về sau làm
chuyện của mình, còn hắn thì hướng về bên này mà đi tới.
Hắn nhìn thấy bàn tay của Mộ Dạ Triệt dán lên ngực Tô Đại Lận, hai người ngồi
dưới ánh mặt trời, tựa như hai người đang yêu nhau chạm vành tai và mái
tóc, một ánh mắt, có thể tâm đầu ý hợp, ai cũng không thể chen chân vào.
Đằng Duệ Triết
Vì thế hắn cắn nhanh quai hàm cương nghị, sắc mặt ám trầm, xuất hiện trước mặt hai người.
“Tòa thị chính không nhất định là nơi an toàn, vì sao lại đưa cô ấy đến nơi
này?” Hắn quét mắt liếc nhìn Mộ Dạ Triệt một cái, không phải đi ngang
qua, cũng không phải trao đổi chuyện công vụ, mà là hai mắt yên lặng
nhìn Mộ Dạ Triệt, đáy mắt u ám cuốn đầy gió lốc, “Bao nhiêu người đang
mai phục bốn phía tòa thị chính, Mộ Dạ Triệt, không phải là anh không
biết! Nếu là muốn đưa cô ấy đến đây để xem kết quả, cũng phải chờ sau
khi tất cả mọi chuyện đã xong!”
Mộ Dạ Triệt dùng khăn ăn ấn ấn
lên hai khóe miệng, đứng lên, nhìn thẳng vào hắn, tao nhã cười nói: “Ồ,
chúng tôi đang hẹn hò, Đằng thị trưởng muốn tham gia sao?” Không hề nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt mình đang nổi đầy tức giận, hàng lông mày
kiếm của hắn nhướng lên, vừa cười vừa nói: “Đằng thị trưởng, ngoài bốn
phía của tòa thị chính ra, chúng tôi phải đến nơi nào mới không bị kẻ
thù theo dõi đây? Tô trạch có bị không? Đằng trạch có bị không? Đại Lận
ra ngoài đi học, đi làm thêm, đi lại trêи đường, cũng sẽ bị người ta đi
theo một tấc không rời! Bởi vậy, chúng tôi nên làm gì thì cứ làm thế đó, cứ theo lẽ thường của cuộc sống, học tập, yêu đương, a.”
Mộ Dạ
Triệt đi tới ôm lấy Đại Lận vô cùng thân thiết, không phải là nhường
chỗ, mà là ngồi xuống cùng với cô, để cho cô tiếp tục thưởng thức bữa
cơm trưa, không cần bị ai quấy nhiễu, “Gần đây chúng tôi sẽ thường ăn
cơm ở tòa thị chính, để xem có người nào dám đầu độc ở tòa thị chính hay không? Mặt khác, nơi này ăn cơm được miễn phí, phong cảnh cũng rất đẹp, thích hợp để chúng tôi ở trong này hưởng thụ bữa cơm trưa, sau đó lại
uống thêm ly cà phê.”
Đại Lận luôn luôn ăn phần cơm của mình, bàn tay trắng nõn cầm thìa, im lặng ăn, còn nhìn tài liệu ôn tập ở bên
cạnh, căn bản không hề để bụng cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông
này. Cô chỉ nghe thấy những lời nói cuối cùng của Mộ tiểu cữu, cười nhợt nhạt với hắn, tỏ vẻ đồng ý.
Vừa rồi thời điểm Đằng Duệ Triết đi
tới, cô chỉ biết không được an toàn, đơn giản muốn lợi dụng lúc này để
đọc sách, đeo tai phone luyện nghe tiếng Anh. Mộ tiểu cữu kéo vai cô, cô liền tháo tai nghe xuống, nghe Mộ tiểu cữu nói muốn ở trong này ăn cơm
trưa, uống cà phê, hỏi cô có đồng ý hay không.
Đương nhiên là cô
đồng ý, là cô chủ động yêu cầu mỗi ngày đều ăn trưa cùng Mộ tiểu cữu,
bởi vì dạng này có vẻ an toàn, còn có thể trao đổi cùng Mộ tiểu cữu,
giải thoát những phiền muộn trong lòng.
Giờ phút này cô lại nhét
tai phone vào tai, cúi người nhìn hai đứa trẻ ở trong xe nôi xem có ngủ
hay không, quay đầu xe nôi về một hướng, để ánh nắng không chiếu lên mặt của hai con. Nói thật, vị trí này thật sự tốt, ánh nắng sung túc, phong cảnh yên tĩnh, thật thích hợp để nghỉ trưa. Đợi lát nữa cơm nước xong,
cô muốn chợp mắt một chút ở trong này.
Đằng Duệ Triết thấy cô
dùng phương pháp đeo tai phone để cự tuyệt mình, căn bản trong mắt không hề có sự tồn tại của hắn, mày kiếm của hắn giương lên, đôi mắt thâm u
như vực sâu hung hăng nhíu lại, hoàn toàn bị đả kϊƈɦ, trong nháy mắt đã
lạnh lùng như băng. Hắn vừa kết thúc cuộc họp xong, đang chuẩn bị cùng
lãnh đạo Đảng ủy ăn cơm, nói chuyện liên quan đến vấn đề chính trị, rồi
đột nhiên nghe nói Mộ Dạ Triệt đưa cô đến nơi này, mới vội vàng chạy lại đây.
Điều hắn lo lắng là sự an nguy của cô, hy vọng trong thời
kỳ đặc thù này, cô có thể an toàn mà đứng trong nhà, chỗ nào cũng đừng
đi, ngay tại nhà mà ôn tập bài vở, chuẩn bị cho kì thi, đừng đi lại lung tung ở trêи đường mà bị người ta theo dõi, lại trì độn không thể nhận
ra, lại càng không muốn nhìn thấy cô đến đây để hẹn hò!
Ngoài
việc nghĩ tới những nơi trống trải, Mộ Dạ Triệt muốn nên làm thế nào
liền làm thế đó, có từng nghĩ qua, nếu bị kẻ thù tận dụng mọi thứ trong
nháy mắt, lấy cái gì để đổi lại tính mạng của ba mẹ con cô đây!? Thời
điểm khi tình yêu và tính mạng bị uy hϊế͙p͙, rốt cuộc nên xếp cái nào
lên vị trí đầu tiên?! Không có tính mạng, còn nói gì đến chuyện yêu và
hận!
“Thư ký Nghiêm, lái xe đưa Tô tiểu thư về nhà, sau này không thể để những người không phải nhân viên Chính phủ bước chân vào tòa thị chính!” Hắn lạnh mặt hạ tối hậu thư, nhìn thấy trêи người hai đứa con
vẫn không đeo khối ngọc mà hắn tặng, có lẽ là bị Tô Đại Lận ném đi rồi,
không biết tung tích ở đâu. Đối với điều này, mi tâm hắn càng ngày nhíu
lại càng chặt hơn, cuối cùng vươn tay kéo tai phone trêи lỗ tai của Đại
Lận xuống, nói giọng lạnh lùng: “Ngồi ở đây học bài, làm sao tốt hơn
trong nhà được? Em cứ dùng một lòng của mình, đi làm vô số chuyện, kết
quả là gì, chính là chần chừ, không có làm tốt một chuyện gì cả!”
Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận
“Nhưng như vậy cuộc sống lại phong phú hơn, có thể tìm được chính mình!” Mộ Dạ Triệt ngăn cánh tay của hắn lại, khuôn mặt tuấn tú cũng lạnh lẽo hơn,
“Anh luôn dùng chính phương pháp của mình biến cô ấy thành chim hoàng
yến, nhưng anh có nghĩ tới hay không, cô ấy sống trong một hoàn cảnh bị
bịt kín càng khiến tâm tư của cô ấy mẫn cảm và hậm hực hơn!”
“Nhưng điều kiện tiên quyết để cô ấy rèn luyện, chính là tính mạng của cô ấy
sẽ không bị uy hϊế͙p͙!” Đằng Duệ Triết quắc mắt trừng trừng Mộ Dạ Triệt, bàn tay to kéo Đại Lận từ chỗ ngồi đứng lên, “Lợi dụng vài phút thời
gian để ăn cơm này, có thể làm cho cô ấy học được cái gì? Đây không được gọi là phong phú, cái này gọi là làm bộ làm tịch! Bốn phía quanh cô ấy
đều che kín nguy hiểm, nhiệm vụ chủ yếu của cô ấy cũng là học hành, như
vậy anh nên tận lực phụ giúp cô ấy học ở trường và ở nhà, ít đi đến một
vài địa điểm, sẽ ít gặp nguy hiểm hơn! Một năm sau tốt nghiệp, cô ấy sẽ
cùng những người bạn đồng lứa bước chân vào xã hội, cùng nhau tìm việc,
mới là để cho cô ấy thật sự bắt đầu một lần nữa! Hơn nữa –“
Âm
thanh giọng nói của hắn chuyển qua lạnh lẽo, thẳng hướng nhìn chằm chằm
vào Đại Lận, “Chính cô ấy cũng cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm, vẫn luôn
thấp thỏm lo âu, luôn dự cảm sẽ liên lụy đến những người khác, nhưng vẫn không hiểu việc cách bảo vệ chính mình, lại luôn để chính mình lộ ra
ngoài. Vì sao bà chủ của nhà trẻ lại nhanh chóng nhận em như vậy, biết
rõ em bị người ta nhìn chằm chằm theo dõi ở bên ngoài, còn muốn ôm phiền toái cho công ty? Bởi vì bà chủ là người của Mộ Dạ triệt, nể mặt anh
ta, mướn em là nhân viên buổi sáng, nghe theo chỉ thị của anh ta mà làm
tốt toàn bộ công tác bảo hộ an toàn, cam đoan không có chuyện gì nguy
hiểm! Nhưng một người không hiểu gì về phòng bị, lại có thể lúc nào cũng cam đoan về an toàn sao? Chỉ cần em mang theo con mà xuất đầu lộ diện,
bọn họ đều có cơ hội xuống tay!”
Đại Lận bị kéo đứng lên, giật bỏ tay hắn ra, “Vì chuyện 'Nguy hiểm' này, mỗi ngày tôi phải trốn trong
nhà không dám ra ngoài nửa bước sao? Hơn một năm tôi ở bên cạnh anh, có
ngày nào lại không gặp nguy hiểm, có lần nào lại không phải sống trong
cảnh trốn tránh che giấu, vẫn luôn bị người ta bắt cóc?! Đằng Duệ Triết, anh nói cho tôi biết những chuyện nguy hiểm này còn muốn kéo dài đến
bao lâu? Cả đời sao! Tình hình hiện tại là, mặc cho Đằng Duệ Triết anh
có chết đi, cô ta cũng sẽ không buông tha tôi!”
Đằng Duệ Triết
buông lỏng tay cô ra, mặc cô rút tay lại, đôi mắt lợi hại ban đầu bỗng
nhiên buồn bã, bị cô chạm trúng những tích tụ trong lòng, nhưng lập tức, khóe môi mỏng manh của hắn lại mở ra, nheo mắt trầm giọng nói: “Anh
biết em phiền chán loại cuộc sống này, khát vọng được tự do, hòa nhập
với xã hội, nhưng hiện tại, nếu em không muốn con và cơ thể của em lại
bị cấy máy theo dõi, để vệ sĩ lúc nào cũng bảo vệ em, vậy em không cần
đi lại lung tung xung quanh! Em nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một năm, an tâm học hành, đổi lấy là sau này càng có nhiều tự do và cuộc sống có giá trị
hơn! Nhưng hiện tại em lại nóng lòng muốn tìm việc, lại có thể khiến em
chết sớm hơn! Hiểu rõ chưa?”
“Hiện tại đưa tôi đi gặp Diệp Tố
Tố.” Đại Lận cầm lấy cánh tay của Mộ Dạ Triệt, để hắn đừng giỏi nói
miệng, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, “Đằng tiên sinh, cuộc đời này của tôi, sẽ không bị ngài khống chế, bởi vì ngài không có tư cách
này! Bây giờ đưa tôi đi gặp Diệp Tố Tố, để tôi nhìn xem, người phụ nữ
này có phải có bản lĩnh thật sự làm cho tôi chết đi hay không!”
Đằng Duệ Triết nghe vậy ngẩn ra, góc cạnh sắc bén trêи khuôn mặt tuấn tú
càng muốn bức người hơn, có một tia bị phân rõ giới hạn đen tối, cũng là nói: “Em đã có yêu cầu nay, anh đây thỏa mãn em, buổi chiều anh sẽ sắp
xếp để em gặp cô ta!”
—
Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận
Buổi chiều, Đại Lận cúp tiết, hai đứa nhỏ giao cho Mộ Dạ Triệt trông giữ, theo Đằng Duệ Triết đi lại ở tòa thị chính.
Đây không phải lần đầu tiên cô đến tòa thị chính, nhưng đây là lần đầu tiên cô sánh vai cùng Đằng Duệ Triết đi ở nơi này, thấy được bàn làm việc
của Diệp Tố Tố, tuy rằng Diệp Tố Tố cùng làm việc với Đằng Duệ Triết,
nhưng thật ra chỗ ngồi ở văn phòng của bọn họ cách nhau thật sự xa, trêи bàn làm việc có bảng giới thiệu là văn thư, một chức vụ mơ hồ không rõ, người bên cạnh cũng nói không rõ Diệp tiểu thư rốt cuộc quản lý công
việc gì, chỉ biết là cô ta rất được, đi cửa sau chạy việc vào đây, đi
làm hai ba ngày đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Giờ phút này người của phòng nhân sự đang đem hồ sơ của cô ta đến đây, chuẩn bị nộp
cho tổ chức Đảng bộ. Đằng Duệ Triết tiếp nhận hồ sơ này, lấy thân phận
thị trưởng, mang theo cô đi đến phòng thẩm vấn.
Nói là thẩm vấn, thật ra chính là mấy người lãnh đạo Đảng ủy hỏi vài câu khách sáo, tìm hiểu tình huống với đương sự.
Chỉ thấy Diệp Tố Tố ngồi ở trêи ghế, trước mặt là bốn vị lãnh đạo Đảng ủy
của Cẩm thành, phía sau bốn vị lãnh đạo là cảnh vệ, trong lịch sự lễ
phép lại chứa đầy nghiêm túc, tuyệt đối không cho phép đương sự nói
chuyện vui gây cười, lãng phí thời gian quý giá của bọn họ.
Đằng
Duệ Triết im lặng đưa Đại Lận đi vào, cùng gật đầu chào với mấy vị lãnh
đạo, ngồi xuống ở phía sau. Vì thế Diệp Tố Tố vốn đang còn nói giọng nhỏ nhẹ trình bày những chuyện bi thảm mà mình trải qua với mấy vị lãnh
đạo, giờ liền bắt đầu chảy nước mắt, vừa khóc vừa kể lể mà nói: “Tình
huống của tôi chính là như vậy, xin các vị lãnh đạo khoan dung xử lý.”
Vốn mấy vị lãnh đạo đang tính tìm Đằng thị trưởng nói chuyện, giờ thấy hắn
lại đây, cũng không có tách ra câu hỏi với hai người, liền nói: “Vừa rồi đồng chí Diệp trình bày cho chúng tôi tình huống mình gặp phải, nói
chuyện năm đó quả thật cô ấy và Đằng thị trưởng là người yêu của nhau.
Nhưng sau đó, cô ấy bị Trâu Tông Sinh khống chế, bị buộc làm một việc,
cô ấy không muốn ảnh hưởng đến anh, nên đã chia tay để không còn quan hệ gì, sau đó không xuất hiện trước mặt người khác nữa. Cuối cùng Trâu
Tông Sinh muốn giết cô ấy để diệt khẩu, cô ấy mới tìm đến anh, để anh hỗ trợ giúp đỡ cô ấy chỉ ra và xác nhận Trâu Tông Sinh phạm tội tại đại
hội Đảng các cấp, vẫn luôn duy trì một loại quan hệ hỗ trợ giúp đỡ nhau, có phải như vậy hay không?”
Đằng Duệ Triết im lặng nghe, liếc
mắt qua loa về phía Diệp Tố Tố đang khóc một cái, nói lạnh nhạt: “Có một số việc, không thể nghe lời nói từ một phía. Nếu cô ấy đã chỉ ra và xác nhận Trâu Tông Sinh bắt buộc mình làm việc, vậy chắc là nên tìm đến
Trâu Tông Sinh để đối chất, để xem rõ ràng là bắt buộc hay là tự nguyện! Mặt khác, vài năm trước chuyện Diệp Giáo Thụ bỏ mình ngoài ý muốn, chắc là tổ chức Đảng bộ cũng nên phái người điều tra rõ ràng chuyện này, có
thể tìm được manh mối từ giữa! Có lẽ các người có thể từ trêи người cô
ấy mà tìm được một nhà ba người Diệp gia thật sự đã chết, cùng một ít
danh sách quan tham trong thẻ nhớ điện thoại di động lúc sinh thời của
Tô thị trưởng!”
Diệp Tố Tố ngừng rơi nước mắt, hai bàn tay đặt ở
bên cạnh người âm thầm nắm chặt tay ghế dựa, lắc lắc đầu, gắt gao nhìn
chằm chằm Đằng Duệ Triết ở phía sau.
Đằng Duệ Triết thì im lặng
nhìn cô ta, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh như nước, một đôi con ngươi u
lãnh không hề có một tia cảm xúc gì, cũng là lạnh lùng gọi cô ta một
tiếng Tố Tố, cười nói: “Tố Tố, tôi chỉ biết năm đó là cô không chịu nổi
mẹ nuôi quở trách và quấy rầy mình, mới đẩy người này xuống dưới lầu,
làm cho bà ta bị liệt nửa người, không bao giờ có thể mở miệng nói
chuyện được nữa. Sau đó, cô vẫn luôn ở cùng một chỗ với tôi, là không có khả năng có quyền cước thế lực công phu như thế. Như vậy vì sao Diệp
Giáo Thụ lại bị người ta mưu sát? Cô lại đi đánh Tô Đại Lận? Nguyên nhân chỉ có một, thì đó là cô đã giả mạo Diệp Tố Tố, giết chết cô ấy, cũng
lấy đi điện thoại di động trong tay của cô ấy! Từ lúc vài năm trước,
thời điểm Diệp Tố Tố chuẩn bị đưa điện thoại di động này cho tôi, cô ấy
cũng đã chết, là cô tự tay giết chết, sau đó cô làm một Diệp Tố Tố hoàn
toàn mới, bắt đầu toàn bộ kế hoạch của mình!”
Mà ở bên cạnh hắn,
suy nghĩ của Đại Lận vẫn đang dừng lại tại câu nói 'Một nhà ba người
Diệp gia thật sự đã chết', không thể tưởng tượng được đây là cái chuyện
gì, Diệp Tố Tố đã chết?
—
Diệp Tố Tố
Diệp Tố Tố đã chết, điều này làm toàn bộ mọi người ở đây bị vây hãm trong
trạng thái khϊế͙p͙ sợ, không thể tiêu hóa tin này nổi. Bốn vị lãnh đạo
thẩm vấn cảm thấy vấn đề này đề cập đến một vụ án khác, sau khi sự kinh
ngạc ban đầu qua đi, quyết định lập tức để Cục công an, Viện kiểm sát
tham gia vào vụ này, đưa người tình nghi đi lấy khẩu cung.
Vì thế ngay buổi chiều này, Diệp Tố Tố dưới sự giám sát của hơn mười mấy người cảnh vệ đang ôm súng, bị đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, áp giải lên xe của cảnh sát, không dám hành động thiếu suy nghĩ bên trong tòa thị chính.
Cô ta bị áp giải đi qua trước mặt Đằng Duệ Triết và Tô Đại Lận, nhìn chằm
chằm vào Đằng Duệ Triết mà châm chọc, cười lạnh rồi nói: “Duệ Triết, em
biết trong khoảng thời gian này là anh đang giám sát em, một tấc cũng
không rời. Nhưng em nguyện ý, em nguyện ý bị anh canh chừng như vậy, làm chuyện gì cũng muốn mang em theo bên người, thích anh hứa hẹn với em,
mặc kệ sau này em có làm cái gì, em đều là Tố Tố của anh, cả đời ở bên
cạnh anh. Bởi vậy ở cùng một chỗ với anh mấy ngày nay, em cảm giác thật
hạnh phúc.”
Cô ta mở miệng cười khẽ, đem ánh mắt chuyển dời đến
trêи mặt Đại Lận, “Mà cô, đời này cũng không phải nhận được tình yêu của anh ấy! Cứ chờ đứa con của mình chết, không có anh ấy, rồi làm quả phụ
đi! Ha ha!”
Đại Lận thấy cô ta ngửa đầu cười to một cách cương
quyết, không hề kiêng kị đến sắc mặt đang xanh mét của Đằng Duệ Triết
cùng hơn mười mấy người cảnh vệ có súng ở bên cạnh, giống như đã sớm
chuẩn bị thoát thân từ trước, cô liền mím môi lại không lên tiếng, quan
sát động tĩnh bốn phía.
Vừa rồi bọn họ nói chuyện, tòa thị chính
bị kẻ thù mai phục ở bốn phía, Diệp Tố Tố đã sớm có chuẩn bị khi bị đưa
đến đây, cô ta không xem việc bị thẩm vấn là chuyện quan trọng, chắc
chắn có thể trong ứng – ngoài hợp, vây chết mọi người ở trong này, như
vậy kế tiếp, chỉ cần cảnh vệ áp giải Diệp Tố Tố ra khỏi tòa thị chính
từng bước, họng súng ở bên ngoài sẽ nhắm thẳng vào đây, làm cho máu chảy thành sông ngay tại tòa thị chính này!
Cho nên cô không cần thiết phải đấu võ mồm với Diệp Tố Tố, rời đi cũng được.
Hiện tại những gì nên biết rõ ràng đều đã biết rõ, Đằng Duệ Triết không có
lừa cô, Diệp Tố Tố thật sự đang từng bước ép sát, dưới tình huống bị hắn nắm trong tay, dần dần lộ ra bộ mặt thật của mình, lộ ra móng vuốt răng nanh sắc nhọn của cô ta! Hiện tại băng đảng của cô ta đã lần mò đến mọi ngõ ngách của Cẩm thành, giống như một một cơn thủy triều đen tối ẩn
nấp lâu ngày, lại đang rục rịch từ một nơi bí mật gần đó, chuẩn bị cắn
nuốt tất cả mọi kẻ đối đầu với cô ta đến khi không còn một mống!
Giờ này phút này, mạng sống của Đằng mẫu được tính là cái gì? Mạng sống của cô và hai đứa con được tính là cái gì? Chỉ cần Diệp Tố Tố ngoắc ngoắc
ngón tay út, tụi cô liền bị mất mạng, không thấy được mặt trời ngày mai!
Cô đã sớm nghĩ tới, lúc trước Cố Lả Lướt không chịu giết chết cô sớm một
chút, mà tra tấn cô từ trong ngục giam cho đến khi sai khiến người ta
đến trường đại học đánh nhau với cô, lại bỏ thuốc độc để cô mất đi đứa
con đầu tiên của mình, đều là bởi vì, Diệp Tố Tố muốn nhìn cô chết một
cách từ từ chậm rãi, đi từng bước một để lăng trì phanh thây cô ra!
Cố Lả Lướt
Từ lúc ở Lan Nhã Các thì người phụ nữ này đã cảnh cáo cô rồi, một trận hỏa hoàn làm cho tình cảm của hai người Đằng Diệp này tan vỡ, tan tan hợp
hợp vô số lần, vẫn không thể ở cùng một chỗ, tất cả đều là vì có Tô Đại
Lận mày đã phá hủy tình cảm lúc ban đầu của bọn họ, vô liêm sỉ chen chân tiến bước, có chết cũng không chịu buông, rốt cuộc làm cho bọn họ không quay về được như lúc ban đầu. Được, như vậy thì gắng mà làm người tốt
đi, tao sẽ dạy cho mày biết được làm một người bình thường là như thế
nào!
Nếu mày muốn ở cùng một chỗ với Duệ Triết, tao đây để cho
Trâu Tiểu Hàm chen chân bước vào, cho bạn bè tụi mày phản bội nhau, vì
một người đàn ông mà xuống tay quá nặng! Nếu mày muốn có con, tao đây sẽ cho mày tuyệt ɖu͙ƈ, rốt cuộc sinh không được một nam một nữ! Nếu mày
muốn được gả vào Đằng gia, trước mắt tao đây sẽ cho mày biến thành câm
điếc, trơ mắt nhìn người phụ nữ khác cướp lấy đàn ông của mày, lại cướp
đi con ruột của mày, trở thành người một nhà đầy đủ với nhau…… Phía sau
của tao còn có Trâu Tông Sinh, Đằng Vi Trì, Cố Lả Lướt, cùng với một số
quan chức tai to mặt lớn hỗ trợ, tao muốn chơi đùa với mày như thế nào
thì liền bỡn cợt mày như thế đó. Mà mày thì sao? Mày chính là một con
nhóc đáng thương, không có Đằng Duệ Triết, mày chẳng là cái thá gì cả!
“Duệ Triết, giúp em đi, em không muốn bị lấy khẩu cung.” Diệp Tố Tố nhẹ
nhàng thở hỗn hển, cuối cùng cũng tắt đi nụ cười điên, trong lòng vui
sướиɠ, để lộ khuôn mặt phiếm hồng cười nhìn Đằng Duệ Triết, một dạng như gió xuân dập dờn bồng bềnh trôi, “Duệ Triết, em chính là Tố Tố, anh
nhìn không thấy sao? Hơn bốn năm trước, Tô Đại Lận kéo lê em xuống đất
mà đánh, còn lấy sáp nến nóng bỏng mà giọt lên người em……”
“Hơn
bốn năm trước, đầu tiên là cô để Trâu Tiểu Hàm chọc giận Tô Đại Lận, tạt sơn lên xe thể thao của cô ấy, để lại một chút lời lẽ thô tục, đem mọi
đầu mâu mũi nhọn chỉa về phía mình.” Đằng Duệ Triết không hề để ý đảo
qua hai mắt của cô ta, ý bảo cảnh vệ không cần đưa cô ta ra khỏi cửa tòa thị chính, nói: “Sau đó cô lại tưới xăng ở cửa hàng hoa chờ cô ấy đến,
một khi cô ấy tức giận, cô liền mượn cơ hội đem xăng dẫn lửa, theo đó là một trận đại hỏa hoạn. Nhưng người bị bỏng trong vụ hỏa hoạn đó cũng
không phải là cô, mà là thế thân của cô, diện tích bỏng vượt qua hơn một nửa, hoàn toàn thay đổi.”
Diệp Tố Tố nghe như vậy liền cười,
kinh ngạc và nghi ngờ nhìn hắn, “Nếu anh đã đoán được như vậy, vì sao
không trực tiếp bắt em giao cho tòa án, để em phải đền tội, mà lại đi
bảo vệ em? Lúc đó Cổ Ngạo quyết tâm muốn bắt em đến vậy, nếu anh bắt tay với anh ta, quả là một chuyện quá dễ dàng!” Lại là âm thanh cười, có vẻ có chút tràn đầy tự tin, vênh váo tự đắc.
“Nếu bắt cô, làm sao
Đằng thị trưởng tìm ra Diệp Tố Tố thật sự được?” Đại Lận ở một bên trả
lời thay hắn, cũng cười tương tự mà nhìn Diệp tiểu thư ở trước mặt, “Vụ
hỏa hoạn tạo thành diện tích vết bỏng lớn như vậy, cho dù kỹ thuật cấy
ghép da của y học có tiến bộ thế nào, cũng không có khả năng khôi phục
thành Diệp tiểu thư như cô hôm nay. Mà trong buổi biểu diễn văn nghệ
chào mừng đêm đó, đúng là một lần đó anh ta đã đi qua cứu cô, không thể
mặc kệ ngồi yên xem người yêu cũ gặp chuyện không may. Nhưng cho dù Diệp Tố Tố có còn muốn anh ta, cũng không có khả năng lẳng lơ ngả ngớn, nói
yêu thương nhung nhớ anh ta như vậy! Anh ta châm chọc cô lẳng lơ, trước
kia không thỏa mãn cô, vậy chứng tỏ anh ta đang nghi ngờ cô, thăm dò cô, bởi vì trước kia anh ta chưa bao giờ nói qua loại lời này với Diệp Tố
Tố! Mà Diệp tiểu thư cô, được đằng chân lại lân đằng đầu, đầu tiên là
diễn 'Ân ái', không buông tha bất kì một cơ hội nào mà biểu diễn trước
mặt tôi, kϊƈɦ thích tôi! Sau đó còn theo dõi một tấc không rời, không
chịu rời khỏi anh ta dù chỉ một giây, cả ngày lấy lệ rửa mặt! Diệp tiểu
thư, lấy chỉ số thông minh của cô, tuyệt đối sẽ không dùng tiết mục này
mà chơi đùa, nếu không phải chính cô phát hiện ra điều gì đó, nên mới
nóng lòng cầu mong xong việc, tự bộc lộ bản chất của mình?”
Bên
này, Đằng Duệ Triết không rêи một tiếng, ngạc nhiên nhìn cô, đuôi lông
mày hơi hơi giật mình. Bởi vì hắn ngàn lần vạn lần không thể tưởng tượng được, cô sẽ nói ra những lời này ở trong tình cảnh này!
Mà Diệp
Tố Tố cũng giật mình, dừng một hai giây, liếc mắt vụng trộm xem xét Đằng Duệ Triết một cái, lại cười nói: “Nhớ lại dáng vẻ ưu thương của cô
trong khoảng thời gian này, trong lòng tôi càng thêm thoải mái. Bởi vì
mặc kệ nói như thế nào, Duệ Triết đều ở bên người tôi, cô có biết chúng
tôi đóng cửa lại đã làm những gì không? Anh ấy là một người đàn ông có
sinh lý bình thường, đối diện với Tố tố ngày xưa cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt mình, nói anh ấy không có xúc động thì đó là lời nói dối! Ha
ha, anh ấy liền yêu Tố Tố có một cặp đùi đẹp kia, mỗi lần tắm rửa xong,
cũng khen thưởng đây là một đôi chân làm đàn ông muốn đắm chìm đến chết ở trong đó!”
Đại Lận nghe, nhẹ nhàng cười cười, một đôi mắt thanh
lệ không nhìn Diệp tiểu thư, mà là nhìn thẳng vào Đằng Duệ Triết, nói:
“Căn phòng đó của Diệp Tố Tố bị cũ nát vẫn được giữ lại mà không có phá
bỏ, trước đó không lâu Đằng thị trưởng còn đi qua một lần, đi điều tra
chuyện của Diệp Tố Tố thật, đi một mình. Kết quả làm cho Torn nghĩ rằng
hai người đang hẹn hò, báo cảnh sát, để cảnh sát đến đó, huyên náo túi
bụi. Thật ra thời điểm đó, trong phòng chỉ có một mình Đằng thị trưởng,
Long Lệ nhận được chỉ đạo mới tới được, tiếp tục đi điều tra chuyện của
Diệp Tố Tố thật. Chắc là sau khi anh ta đi rồi, Diệp tiểu thư cô mới
nhanh chóng ẩn vào trong phòng, làm ra biểu hiện giả dối vừa tắm rửa
xong! Bởi vậy, các người làm như vậy chứng minh được điều gì?”
Cô lại đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp tiểu thư, nụ cười bên môi càng im
đậm, “Điều này chứng minh, Đằng thị trưởng đã sớm nghi ngờ Diệp Tố Tố
này không phải là người năm xưa, vừa ở bên cạnh trấn an cô, vừa đi điều
tra cô. Mà xem ra là sau khi Diệp tiểu thư cô đóng cửa phòng lại, là bị
Đằng thị trưởng vắng vẻ ngó lơ, anh ta vừa không nói lời yêu với cô,
cũng không nói không thương với cô, mà vẫn luôn duy trì một loại kính
trọng nhau như khách, cho nhau mối quan hệ điều tra theo dõi, chỉ cần cô cởi sạch quần áo ở trước mặt anh ta, anh ta sẽ trách cứ cô để cô mặc
vào, không bao giờ tới gặp cô nữa. Chỉ cần cô dám có hành động thiếu suy nghĩ, anh ta sẽ để vệ sĩ vây quanh cô, cho phép cô xuất hiện bên người
anh ta. Nhưng mà cô có cơ hội để cởi sạch quần áo này hay không, vậy thì không biết được rồi.”
Mắt thấy khuôn mặt đang cười của Diệp Tố
Tố chuyển từ trắng sang xanh, trong lòng Đại Lận cũng bắt đầu dần dần
thấy thư thái sung sướиɠ, từ nội tâm nói ra lời vui cười, “Nói nhiều như vậy, tất cả đều được làm sáng rõ. Tôi hi vọng Diệp tiểu thư cô có thể
lầm đường còn biết quay lại, bỏ qua chuyện cũ với Diệp Tố Tố, thả cô ấy
ra để cô ấy được đoàn tụ với Đằng thị trưởng. Cứ như vậy, có lẽ Đằng thị trưởng còn nể mặt Diệp Tố Tố mà thả cho cô một con đường sống……”
“Thả?” Diệp tiểu thư cắn bờ môi đỏ một cái, cười ha hả, răng nanh trắng càng
thêm lạnh lẽo, nhìn về phía Đằng Duệ Triết, “Vài năm trước Diệp Tố Tố đã cắt cổ tay tự sát, tôi phải thả cô ấy như thế nào đây? Vài năm trước cô ấy đã bàn tính đến chuyện cưới xin với Đằng Duệ Triết, lại bị Tô Đại
Lận cô và Đằng gia làm khó dễ từ giữa, một đoạn nhân duyên tốt đẹp cứ
như vậy mà bị chặt chém, chia ly! Đằng thiếu gia, anh cũng biết, vài năm trước Đằng gia các người hẹn gặp riêng cô ấy, nói là bàn đến chuyện kết hôn, lại bị lừa vào hố bẫy, bị Diệp phụ nhốt lại cưỡng bức như thế nào
không? Cô ấy là bị Đằng gia các người hại chết, đã tự sát sau khi bị
cưỡng bức nhục nhã, hàm oan mà chết. Mà Đằng thiếu gia anh lại quá tiêu
diêu tự tại, còn có thời gian nhàn hạ mà thoải mái theo đuổi Tô Đại Lận
của mình, thành một đôi một cặp với bên thứ ba ngày đó! Nếu không có cô
ta đuổi chạy theo anh, quấn quýt tới chết cũng không chịu buông tay,
tình cảm của anh và Tố Tố sẽ nhấp nhô như vậy sao?! Tố Tố mới là người
phụ nữ của anh, ôn nhu mảnh mai, không có tính tình tranh đoạt, mới bị
Tô Đại Lận cô ta ương ngạnh cả ngày đi chia rẽ!”
Sắc mặt của Đằng Duệ Triết âm trầm xuống, nhíu mày lạnh nhạt mà nói: “Bởi vậy sau khi Tố Tố tự sát, cô thay thế cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, đầu tiên là lấy
đi điện thoại di động ở trong tay cô ấy, rồi chế tạo một trận đại hỏa
hoạn, khiến cha con Tô gia bọn họ phải xuống địa ngục. Nhưng vào thời
điểm đó, tôi cũng chưa có yêu Đại Lận.”
“Nếu không có bị hấp dẫn, vì sao lại bắt cô ta đưa lên núi, thiếu chút nữa làm cho cô ta trở
thành người phụ nữ của mình?” Khuôn mặt trắng nõn của Diệp tiểu thư vặn
vẹo, trong mắt lóe ra một ngọn lửa giận không thể ngăn chặn, “Tức giận
có thể trở thành một lý do để anh đi xâm phạm một người con gái sao? Nếu không có một cảnh này vào ba năm trước, làm sao ba năm sau sau khi cô
ta ra tù, anh lại có tình cảm và theo đuổi cô ta mãnh liệt như vậy được? Cô ta bắt buộc anh phải chấp nhận cô ta, anh liền để hình ảnh của cô ta thẩm thấu từng chút một đến vận mệnh cuộc đời của mình, cho anh nhớ
thương cô ta từng phút giây! Thời điểm đó, Tố Tố bị giam dưới hầm tối
còn chưa ra khỏi được, anh liền bắt đứa con gái này đưa lên núi, vừa
mắng lại vừa yêu, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của Tố Tố sau khi
biết một cảnh này! Khi đó tôi liền cảm thấy quyết định của mình là đúng, nếu Tố Tố không có cách nào khác để trả thù đứa con gái này, tôi đây sẽ đến để thay thế cô ấy! Tôi còn sống ngày nào, nhất định tôi sẽ khiến
cho đứa con gái không biết xấu hổ này phải sống không bằng chết!”
Đại Lận nhìn nét mặt vặn vẹo của cô ta, trong lòng chấn động, lui về phía
sau một bước nhỏ, cuối cùng nói: “Nếu năm đó Diệp Tố Tố tự sát, vì sao
cô không nói cho Đằng Duệ Triết biết? Một mình cô vùi lấp thi thể của cô ấy, giấu diếm tất cả chân tướng sự việc, chẳng lẽ thật sự là vì trả thù tôi sao? Năm đó bác Đằng hẹn gặp riêng một mình Diệp tiểu thư, Đằng Duệ Triết cũng không biết, chúng tôi vẫn nghĩ rằng Diệp tiểu thư ở cửa hàng hoa là cô ấy, cô ấy sắp được gả vào Đằng gia.”
“Tôi nói cho anh
ta thì lại như thế nào, là anh ta không có bảo vệ tốt người phụ nữ của
mình, vẫn làm cho Tố Tố chịu khổ!” Diệp tiểu thư hơi hơi nhếch khóe môi, giọng điệu cuồng ngạo, đáy mắt lóe ra một chút cừu hận lành lạnh, “Tố
Tố bị nhốt vài ngày, sau đó phát hiện Tố Tố vẫn không nhận điện thoại
của mình, anh ta mới nhớ ra mà đi tìm cô ấy. Sau đó phát hiện tôi ngồi
trong cửa hàng hoa, liền cho rằng là Tố Tố, chỉ dặn dò đơn giản vài câu, để cô ấy nhớ ăn cơm chiều, liền xoay người rời đi. Bởi vậy ngày hôm
sau, tôi phải cho anh ta biết, khi bị Tô Đại Lận dây dưa và dưới áp lực
của công việc, sự tồn tại của Tố Tố mới là điều quan trọng nhất. Nếu Tố
Tố đã chết trong ngọn lửa đó, anh ta còn có thể xem đây là việc không
đáng lo sao?! Vứt bỏ Tô Đại Lận không xong, anh ta khiến cho cả nhà cô
bị hủy hoại, tìm một chút việc cho cô làm, trả lại thanh tĩnh cho Tố
Tố!”
Lúc này đây, Đại Lận không có lên tiếng nữa, im lặng liếc mắt nhìn kẻ điên trước mặt, xoay người đi về.
Cô cảm thấy, việc đã đến nước này, giống như không còn gì để nói. Nếu nói
lúc trước là cô thật sự có lỗi với Diệp Tố Tố, vậy hiện tại cũng đều một hai còn đó mà trở về. Trước khi Diệp Tố Tố tự sát vì chịu nhục, sau khi cô ngồi tù và mất cha, cũng không có vì tình yêu say đắm này, mà có
được hạnh phúc thật sự.
Cuộc đời của cô cùng vài người, cũng
giống với Diệp Tố Tố thật đột nhiên chết đi, toàn bộ đều bị hủy diệt
trong tay Diệp Tố Tố giả này. Từ thời khắc Diệp Tố Tố thật tự sát, tin
tức này bị giấu diếm đi, cuộc sống của bọn họ chính là thuộc loại bị
người ta thao túng. Đằng Duệ Triết không biết Diệp Tố Tố đã chết, chỉ
nghĩ rằng một trận hỏa hoạn, đã thiêu rụi cảm giác lúc ban đầu của hai
người, bởi vậy mới không ngừng khắc khẩu chia tay lên xuống, có ý đồ cứu lại đoạn tình cảm trân quý này.
Nhưng mà khi hắn đã làm hết sức
mình, rốt cuộc lựa chọn buông tay, ngược lại đi thương tiếc cô, Diệp Tố
Tố giả mới nói cho hắn biết, hai người không ngừng tan tan hợp hợp,
không phải bởi vì cảm giác thay đổi, mà là con người đã thay đổi. Con
người hắn yêu Diệp Tố Tố, cũng đã thay đổi, làm sao lại có được cảm giác ban đầu nữa?
Mà người bi ai nhất trong chuyện này chính là Tô
Đại Lận cô, chán chê công dã tràng xe cát, vẫn mang tiếng là bên thứ ba
như cũ, vĩnh viễn không thể xóa bỏ hình ảnh Diệp Tố Tố đã chết ở trong
lòng hắn.
“Tô Đại Lận, mày chột dạ sao? Có phải cảm thấy quả báo
báo ứng này là đương nhiên, thẹn đến chịu không nổi đúng không? Lúc
trước Lả Lướt nói cho tao biết mày đã đến Lan Nhã Các, tao đã nghĩ đến
chuyện thu nhận mày vào Lan hội sở, để mày đi tiếp khách!” Diệp tiểu thư vẫn kêu gào ở sau lưng cô như trước, không một chút kiêng kị nơi này là tòa thị chính, cũng như hơn mười mấy người cảnh vệ mang súng ở phía
sau, “Lan hội sở là món quà của Trâu Tông Sinh tặng cho để tao được vui, tao sẽ chờ những người có tiền có quyền, quan chức chính phủ, cùng
những anh chàng công tử con nhà giàu đến chỗ tao mà uống rượu, ở bên gối lăn trêи giường mà vạch trần một chút chuyện của bọn họ, bị 'Hồng nhan' của tao bắt được nhược điểm. Mà Đằng Duệ Triết của mày, cũng là khách
quen của tụi tao, chọn trúng Cố Lả Lướt, nhất cử nhất động đều nằm trong lòng bàn tay của tao! Bởi vậy mày có biết, vì sao Lả Lướt của tao cũng
yêu Duệ Triết như vậy hay không? Ha ha, một lần đó mày có thể bảo vệ t.ử ƈυиɠ của mình, là vì tao đùa chưa đủ lớn, thả cho mày một con đường
sống, cho nên hiện tại mới có hai cái tiểu tai họa ra đời! Một cái tai
họa trong đó, vẫn là Trâu Tiểu Hàm sinh con giúp mày, chính mày cũng
không muốn bóp chết nó sao?!”
Cô ta cười bừa bãi, bỗng nhiên phát hiện thân thể của mình mềm nhũn ra, có chút trở tay không kịp, Đằng Duệ Triết ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô ta một cách lạnh lùng, “Tiếp theo có khả năng sẽ làm cô thất vọng rồi. Chúng tôi sẽ áp giải vô số 'Diệp Tố
Tố' đi ra ngoài, chia ra bốn phương tám hướng đến tòa án, mà chính cô,
sẽ mê man một khoảng thời gian, đi theo tôi đến Bắc Kinh tham dự cuộc
họp đại hội, sau đó tố giác những cái tên còn lại.”
—
Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận
Đại Lận đi ở phía trước, nghe được tiếng nổ sung bên ngoài tòa thị chính,
cũng nghe được âm thanh nổ mạnh ở phía cửa của tòa thị chính, vì thế
chạy nhanh hẳn lên, muốn đi xem hai đứa con của cô.
Nhưng chạy
được nửa đường, cô bị bộ đội đặc công chặn lại, yêu cầu mọi người sơ tán theo chỉ thị, chỉ về một hướng mà đi, không cho phép chạy loạn xạ khắp
nơi. Vì thế trong làn mưa bom bão đạn của phần tử khủng bố, cô trốn được đến khu vực an toàn, trước khi nhận được cảnh báo nguy hiểm đã được
giải quyết, tuyệt đối không được động đậy.
Cô vẫn không nhúc
nhích mà ngồi xổm trêи mặt đất, gấp đến mức mồ hôi đầm đìa, không biết
loại bom đạn oanh tạc này đến khi nào thì có thể chấm dứt. Vài giờ
trước, cô để hai đứa con ở lại chỗ của Mộ Dạ Triệt, thật sự không hy
vọng lần này cô phải vĩnh biệt hai bé con.
Nhưng mà một lát sau,
Đằng Duệ Triết phụ trách trông giữ Diệp Tố Tố giả đột nhiên đã tìm đến
bên này, hơi thở gấp gáp, một cước đá văng cánh cửa , mày kiếm nhíu chặt quét mắt liếc về bên này một cái. Sau đó đi tới vài bước, dùng bàn tay
to kéo cô ra từ trong đám người, mang theo cô trở về tòa thị chính!
Hắn ôm lấy hai vai của cô chạy như điên về phía trước, nên trốn liền trốn,
có thể chạy liền chạy, vẫn dùng cánh tay che chở đầu của cô, thẳng đường đến tòa nhà mà Mộ Dạ Triệt làm việc.
“Vì sao Diệp tiểu thư lại
chắc chắn anh không làm được gì cô ta, rồi cam tâm tình nguyện đến tòa
thị chính?” Hai người tránh ở phía sau bồn hoa, cô khó hiểu lên tiếng
hỏi.
“Bởi vì trong bốn vị lãnh đạo, có người quen của cô ta.”
Đằng Duệ Triết mang cô đến trốn sau mấy chiếc xe, chỉ chỉ vào mấy chiếc
xe này, “Em đoán chiếc nào là chủ nhân của cô ta? Vừa rồi là ai, ánh mắt nhìn cô ta không giống những người khác?”
Đại Lận nhẹ nhàng bỏ
tay hắn ra, “Người ở bên trái ngoài cùng, sau khi anh nói Diệp Tố Tố bị
cô ta giết hại, hơn nữa còn thay thế cô ấy, ông ta liền tỏ vẻ ngay lập
tức, nói đây là một vụ án khác, không liên quan gì đến vụ án Trâu Tông
Sinh có tình nhân.”
“Bởi vậy theo mặt khác mà nói, sau khi ông ta biết được Lâm Nhã Tĩnh giết người, sẽ cực lực cắt đứt quan hệ với cô
ta, không muốn giúp cô ta nữa!” Đằng Duệ Triết lại nắm lấy tay cô, mang
cô chạy đến tòa nhà thị ủy, sau khi chạy đến phía sau của văn phòng, bảo vệ mặt của cô trong lòng mình, “Vụ án năm đó của Tô thị trưởng là một
vụ án tham ô rất lớn, liên quan đến rất nhiều người lớn bé, không chỉ có một mình Trâu Tông Sinh. Năm đó Lâm Nhã Tĩnh du học trở về, buông rèm
quản lý phía sau Lan hội sở, làᘻ ȶìиɦ nhân của Trâu Tông Sinh. Như vậy,
cô ta sẽ nhìn thấy một ít bạn bè của Trâu Tông Sinh, cũng có một chút
quan hệ tương tự.”
“Ý của anh là muốn nói, cái thẻ nhớ điện thoại di động kia đã bị Lâm Nhã Tĩnh giao cho bọn họ, bị tiêu hủy rồi?” Đại
Lận lại bắt lấy cánh tay cảu hắn rút ra khỏi người mình, lui về phía sau một hai bước, “Nhưng tôi không rõ, năm đó vì sao Diệp Tố Tố lại muốn
lấy đi thẻ nhớ điện thoại? Đây là cái thẻ nhớ vô dụng với cô ấy, cô ấy
lấy đi để làm gì?”
“Có lẽ muốn trả lại cho em, nhưng chính mình
lại không ngờ được rồi xảy ra chuyện bất trắc.” Đằng Duệ Triết trầm
giọng trả lời cô, lại dùng sức kéo cô lại, không để cô tới gần đạn lạc,
“Năm đó chắc hẳn không phải cô ấy tự sát, mà là bị mưu sát. Bởi vì cô ấy không nghe lời Lâm Nhã Tĩnh, không chịu nghe theo sự sắp xếp của cô ta, nên mới bị giết hại.”
Đại Lận nghe âm thanh ầm vang ở bên ngoài, dùng lưng dán lên tường, cười nói: “Bởi vậy anh luôn luôn đến Diệp gia, đến cô nhi viện để tìm manh mối của cô ấy, xem có phải cô ấy bị nhốt
dưới hầm tối hay không, đáng tiếc mỗi lần đều ôm thất vọng trở về, càng
ngày lại càng tự trách. Lúc này đây xác định trong cô nhi viện không có
người nào cố thủ, thế này mới để Torn giúp anh đi vào dụ rắn ra khỏi
hang, cùng Cổ Ngạo phá hủy cứ điểm bí mật này?”
Cô nhẹ nhàng cười cười, phát hiện chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể sáng tỏ rất nhiều
chuyện, có thể nói hết ra cửa miệng, giống như đang say mê đùa giỡn,
“Khó trách mỗi lần anh đến Cổ gia đón tôi, đều có vẻ vội vàng như vậy.
Bởi vì tôi an an toàn toàn sống trêи trần đời này, có được Cổ Ngạo bảo
vệ, không có nguy hiểm đến tính mạng, mà Diệp Tố Tố lại rơi xuống đâu
không rõ, cho nên anh áy náy không chịu nổi. Mỗi khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Tố Tố giả và khuôn mặt của tôi, trong lòng sẽ vì cô gái
chết sớm này mà cảm thấy đau đớn, tất cả mọi ký ức đều hiện lên trong
đầu, nhớ tới khuyết điểm của chính mình, không ngừng tự trách bản thân,
sau đó biết chính mình sẽ vì chuyện này mà rơi vào hố sâu, vĩnh viễn
không buông bỏ được hình ảnh của cô ấy.”
Lâm Nhã Tĩnh
“Cô ấy thật sự đã chết.” Đằng Duệ Triết hơi hơi nghiêng mặt, buông mắt im
lặng nhìn cô trong tiếng súng đạn, “Một mình Lâm Nhã Tĩnh có thể phân
thân làm hai, Tố Tố váy đen hay váy trắng đều là một, muốn thử lòng anh
đối với Tố Tố, cũng thử lòng anh đối với em, nhưng mà đáp án cuối cùng,
cô ta cũng không vừa lòng.”
“Anh chỉ cần yêu cô ta, cô ta liền
vừa lòng.” Đại Lận mỉm cười, một đôi mắt sáng, nhìn sắc mặt trầm trọng
của người đàn ông trước mắt mình, nhẹ nhàng mở miệng, “Cái gọi là thử,
hay báo thù, tất cả đều là giả. Mục đích của cô ta, đơn giản chính là
lợi dụng cái tên Diệp Tố Tố này, để cho anh yêu người thế thân là cô ta, đối đãi nhiệt tình với cô ta. Ở trong mắt của cô ta, em gái không thể
yêu, vậy thì để cô ta đến yêu, tóm lại không thể cho anh và bên thứ ba
như tôi ở chung một chỗ, ai cũng đừng mơ tưởng đến chuyện có được anh,
a.”
Cô chuyển dời hai chân, cúi thấp người mình đi về phía trước, vội vàng rời khỏi nơi này.
Nhưng ánh mắt của Đằng Duệ Triết lại sáng như đuốc, nhìn theo bóng dáng mềm
mại của cô không chớp mắt, trong giọng nói lại chứa đầy sự nghiêm túc,
nói ở phía sau cô, “Lần này theo giúp anh đến Bắc Kinh được không? Cuộc
họp đại hội vài ngày sau, cần có em làm nhân chứng.” Cũng không có vươn
tay kéo cô lại.
—
Mộ Dạ Triệt – Tô Đại Lận
“Tôi vô cùng đồng ý làm nhân chứng trần thuật lại mọi chuyện trong cuộc họp
đại hội, nhưng có thể ra khỏi nơi này đã rồi nói sau.” Đại Lận đã bước
nhanh chạy về phía trước trong làn mưa bom bão đạn, chạy lên lầu, đi đón hai đứa con của cô. Mà phía sau, Mộ Dạ Triệt cũng lại đây đón cô, nhìn
thấy cô đang chạy thẳng lên lầu, kéo cô một cái ôm vào trong lòng mình,
ôm cô đến trốn ở một góc sáng sủa, vừa đúng lúc viên đạn bay xẹt qua má.
“Hai đứa nhỏ đâu?” Đại Lận ngẩng đầu từ trong lòng hắn.
“Rất an toàn.” Mộ Dạ Triệt thấy cô không có việc gì, nắm tay cô chạy lên
lầu, trốn vào một góc tối trong văn phòng, đưa hai tiểu bảo bảo nằm
trong xe nôi cho cô xem, bất đắc dĩ cười nói: “Bên ngoài thì mưa bom bão đạn, hai tên nhóc này lại đang cười, không biết có phải nghe thấy tiếng súng đặc biệt nên vui vẻ hay không, muốn chúc mừng em đã chính thức
khai chiến cùng Diệp Tố Tố.”
Đại Lận nhìn hai con, quả nhiên phát hiện hai khuôn mặt cười đến ửng đỏ, mở to một đôi mắt sáng trong suốt
ra, đang nhếch miệng cười. Mà nhân viên tị nạn ở bên cạnh đang hò hét,
hết nhao nhao lại đến thì thầm, anh đẩy tôi xô, không hề ảnh hưởng gì
đến niềm vui của hai tên nhóc này, mọi người càng ầm ĩ, hai tên nhóc này lại càng cười.
Đại Lận cùng Mộ Dạ Triệt nhìn, thiếu chút nữa
muốn rớt luôn cả mắt, không rõ vì sao bé cưng nhà cô lại vui vẻ như vậy. Trẻ con nhếch miệng cười, có khi có thể là do một loại phản ứng của
thần kinh, cũng không nói lên việc trẻ con hiểu chuyện thế sự, nhưng
hiện tại bom đạn loạn xạ thế này, mẹ thì gấp đến mức xoay quanh, hai đứa con lại nhìn mẹ mà cười, thật khiến người ta cũng dở khóc dở cười theo.
“Các con cũng biết đây là Diệp Tố Tố giả, nên mới vui vẻ như vậy?” Đại Lận
đắp cho hai bé cưng cái chăn, nựng nựng cái miệng nhỏ nhắn của tụi nhỏ,
đột nhiên chúng lại nhếch miệng cười rộ lên, tò mò nhìn chằm chằm cái
miệng của mẹ, càng hưng phấn hơn.
“Có thể tụi nhỏ thích náo
nhiệt.” Mộ Dạ Triệt nhìn xem bốn phía, cảm thấy trận oanh tạc này cũng
gần kết thúc rồi, bộ đội đặc công cùng Cục công an đã tới cứu viện, đàn
áp và đánh đuổi phần tử khủng bố này, cười nói: “Có khả năng đây là lần
đầu tiên nhìn thấy nhiều người được gom lại cùng một chỗ như vậy, nên
tụi nhỏ cười như thế. Mà baba của tụi nhỏ, thì đang ở dưới lầu cách đó
không xa, có lẽ tụi nhỏ cũng linh cảm được.”
Đang nói, tay phải
đẩy xe nôi đi ra ngoài, tay trái nắm lấy Đại Lận, “Chúng ta đến lối
thoát hiểm an toàn đi, bộ đội đặc công sẽ đón chúng ta ra ngoài.”
Hắn nắm chặt chẽ tay của Đại Lận, vừa nhàn nhã bước đi, vừa bình tĩnh quan
sát bốn phía, mang theo Đại Lận đi về một hướng khác rồi đi ra bên
ngoài. Quả nhiên tiếng súng ở bên ngoài đã ngừng lại, xe cảnh sát cứu
viện từng chiếc lại từng chiếc xếp hàng trước tòa nhà, chờ đợi bọn họ
lên xe.
Nhưng khi bọn họ ngồi lên xe, lại phát hiện trong xe ngồi không ít người, có bốn vị lãnh đạo Đảng ủy của Cẩm thành lúc nãy, Mộ bí thư, Tiêu Tử, cùng ba vị phó thị trưởng khác, vài ủy viên chính trị,
cùng thư ký của bọn họ.
Tiêu Tử thấy cô lên xe, trong ánh mắt
chứa đầy kinh ngạc, không nghĩ rằng cô lại ở chỗ này, vội vàng đứng lên, muốn đến giúp cô. Nhưng Mộ Dạ Triệt lại đỡ một vai của cô ngồi xuống
bên cạnh Mộ bí thư, xin miễn ý tốt của Tiêu Tử.
Mộ bí thư bị
tiếng súng quấy nhiễu, vốn dĩ đang phụng phịu, nhưng khi khóe mắt miết
đến hai đứa nhỏ đáng yêu vẫn luôn nhìn ông mà cười, ông mới chậm rãi đưa mắt nhìn gần hơn, nhìn hai đứa bé nhỏ xíu này.
Hai đứa bé này
thật xinh đẹp, có một đôi mắt thật to giống mẹ, cũng giống bà ngoại,
ngập nước mà nhìn ông, làn da mềm mại phúng phính, còn hé miệng ra mà
cười. Ông nhịn không được, ánh mắt chuyển thành nhu hòa, đôi mắt buông
xuống để lộ nụ cười mỉm.
Mà lực chú ý của Đại Lận thì đang đặt
vào một người, một quan viên Đảng ủy tai to mặt lớn, mặt mày hồng hào,
nhớ tới lời nói của Đằng Duệ Triết lúc nãy.
Người này ở đây chính là giúp Diệp Tố Tố giả, cũng vừa mới ngồi lên xe, không biết có thể làm ra chuyện gì giữa đường?
“Dạ Triệt, chú ý người này.” Cô kéo kéo Mộ tiểu cữu, ghé sát lỗ tai hắn mà
nhỏ giọng nói nhỏ, “Hay là chúng ta đổi xe khác đi, tôi không có tiện
ngồi chung xe với các vị lãnh đạo cao cấp như vậy.”
Mộ Dạ Triệt
vỗ nhẹ lên tay cô, “Vụ án này điều tra đã lâu, lần này bọn họ đến đây là muốn điều tra cho rõ ràng, sau đó báo cáo với trung ương cấp Đảng. Em
yên tâm, mỗi một người ở trong đó không dám hành động thiếu suy nghĩ ở
Cẩm thành, chỉ biết giết Diệp Tố Tố để diệt khẩu.”
Nhỏ giọng cười nói, lực chú ý lại đặt lên người hai bé con, ngược lại cười nói: “Tôi
phát hiện hai đứa nhỏ rất thích ông già, nhìn thấy ông liền nhếch miệng
cười. Mộ gia gia, giờ để hai đứa nhỏ đến Mộ gia làm khách đi, vừa rồi
không biết tụi nhỏ hô bao nhiêu tiếng ông ơi, có phải rất ngoan đúng
không?”
Khuôn mặt đang tươi cười của Mộ bí thư đột nhiên cứng đờ, ra vẻ nghiêm túc mà ngẩng đầu, không hề xem hai đứa nhỏ, lại khôi phục
vẻ mặt như cái quan tài của mình, “Hình như Duệ Triết không có ngồi lên
xe, đi đâu rồi?”
“Đằng thị trưởng còn ở lại tòa thị chính, có khả năng quyết định chết chung với kẻ thù.” Mộ Dạ Triệt cười cười nói giỡn, môi khẽ nhếch, giọng điệu tà mị, hàm chứa sự trêu tức, đôi mắt liếc
nhìn toàn bộ mọi người trong xe, nhưng trọng tâm cũng là đặt lên người
Đại Lận: “Đối với Đằng thị trưởng mà nói, có khả năng cả đời này không
mong cầu điều gì, bởi vậy mới đem toàn bộ trọng tâm đặt vào vụ án này,
nguyện ý sống mái một phen với kẻ thù, giằng co, thậm chí không tiếc hy
sinh tính mạng của mình. Mà vị trí thị trưởng lung lay sắp đổ này, ở
trong mắt anh ta, đã sớm là thùng rỗng kêu to, bởi vì nó đã không còn ý
nghĩa tồn tại, chính là một con đường đi sai hướng.”
“Dạ Triệt,
con câm miệng lại!” Mộ bí thư to tiếng quát lớn con, bị lời nói to gan
lớn mật của con chọc cho tức giận, “Con có biết chính mình đang nói cái
gì không? Đằng thị trưởng làm việc nghiêm túc cẩn thận, thái độ thật sự
chú tâm vào công việc, không phải để con ở đây nói bóng nói gió! Sau này đừng để ba nghe được mấy câu nói ma quỷ 'Cả đời này không mong cầu điều gì', theo ba nhìn được, Đằng thị trưởng có năng lực còn nhiều hơn so
với con!”
—
Thứ Tư – Ngày 8/4/2020
[Editor: Hồi đầu đọc đến chương này mị rất bất ngờ, vì không nghĩ rằng một cái dạo
đầu chơi chơi có vẻ H+ cùng trận hỏa hoạn tưởng k liên quan gì rốt cuộc lại có liên quan lớn đến cốt truyện như vậy. Rồi sau này tác giả sẽ để
câu chuyện tiếp tục theo chiều hướng nào và ngược nam ra sao, mời các
bạn theo dõi tiếp trong những chương sau nhé, riêng mị thấy sau này Duệ
Triết tả tơi thấy thương luôn.]
Mị xin thống báo một tin buồn là mị up được 199 phần truyện rồi nhưng up phần thứ 200 thì không được, nên mình đã gộp chương 036 và 037 lại, để up chương 185 này. Nếu ngày
mai mình kiểm tra không up thêm được chương nào nữa thì mình sẽ Hoàn thành và đóng lại Phần 1 tại đây, các bạn theo dõi nội dung của truyện ở Phần 2 nhé. Hic mình nhớ truyendkm.com cho up tối đa 300 chương mà sao giờ còn có 200 k biết nữa, chẳng muốn cắt nhỏ truyện ra chút nào T___T.