Cô dâu tương lai xinh đẹp mỹ lệ, trên đầu đội một tấm lụa voan mỏng, tay mang theo bao tay viền tơ màu trắng khoác tay cha mình, từng bước tiến
về phía lễ đường nơi Tiêu Tử đã đứng đợi trước đó.
Tiêu Tử nghiêng thân mình, bên môi khẽ hiện lên nét cười, chìa tay ra đón lấy cô dâu của mình từ bố vợ.
Mà phía sau lưng cô dâu, ngay tại cửa lễ đường, Đại Lận cũng vừa đuổi kịp
tới vội vàng dừng lại, cô giống như cái bóng của cô dâu, trong khi cô
dâu tương lai mặc một thân váy trắng tinh khiết được cha mình dẫn vào lễ đường thì vô vẫn đứng chôn chân ngoài cửa, hai mắt long lanh nước chỉ
biết đứng nhìn, bị bóng hình xinh đẹp đó chặn lại.
Mọi người đều
đang quay đầu lại ngắm nhìn cô dâu bước về phía giáo đường, ánh mắt cũng theo từng bước chân mà di chuyển theo, có tán thưởng, chúc phúc, hâm
mộ, ghen tỵ cùng chế nhạo, mỗi người một vẻ.... Những khách mời ngồi
hàng đầu, lực chú ý đều đặt hết lên người cô dâu cùng cha cô, hơn nữa cô dâu bước tới cũng đồng thời chặn lại bóng dáng Đại Lận phía sau, tầm
nhìn của bọn họ cũng chỉ đặt lên con người đó, duy chỉ có những tân
khách ngồi cạnh cửa ra vào mới để ý thấy trước cửa giáo đường có một
người con gái vừa chạy tới, thoáng chốc, một tiếng thét kinh hãi phát
ra.
Nếu nhớ không nhầm, cô gái này chẳng phải là cô dâu lần trước bị bỏ lại trên xe hoa đây sao? Hôn lễ thậm chí không có nhà mẹ đẻ, mà
bản thân cô dâu còn đã từng ngồi tù qua! Nói vậy lần này đến đây chắc vì không cam lòng thôi, mới đuổi theo tới tận đây! Lại có trò hay để xem
rồi đây!
Hai hàng ghế cuối cùng trong giáo đường bỗng vang lên
tiếng xì xào bàn tán, bao nhiêu ánh mắt khinh thường đều đổ dồn hết lên
bóng hình Đại Lận, sau đó lập tức dời đến vị trí nam chính, người đang
đứng ngay chính giữa giáo đường ngày hôm nay - Tiêu Tử.
Tiêu Tử
bởi vì hơi nghiêng người đón lấy cô dâu nên đuôi mắt cũng liếc nhìn thấy bóng hình Đại Lận bên ngoài cửa, anh ta hơi cả kinh, ánh mắt khẽ xẹt
qua gương mặt cô dâu, sau đó rơi xuống trên người Đại Lận. Ánh mắt anh
ta và Đại Lận giao nhau, nhưng cũng chỉ có một cái liếc mắt như vậy, sau đó liền theo tiếng dạo nhạc mà tiếp nhận cô dâu từ tay bố vợ, mỉm cười
điềm đạm, khẽ nâng tấm lụa mỏng trên đầu lên cho cô dâu.
Bên
ngoài cửa, nhìn thấy một màn này, Đại Lận chỉ cảm thấy trái tim mình rất đau, lúc mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn cô, cô đã nhanh chóng
chạy trốn ra phía sau một cây cột, trong chốc lát nước mắt tuôn rơi như
mưa.
Tiêu Tử, hôm nay anh mặc tây trang màu trắng rất đẹp trai mê người, nhất là lúc anh giơ tay đón lấy cô dâu, đúng là bộ dáng thân sĩ
nho nhã, là một người chồng ôn nhu, em chỉ muốn nói tiếng chúc phúc tới
anh, nhưng, nhưng em thực sự không có dũng khí để bước vào.
Bởi vì trong mắt mọi người, em của lúc này so với người mà ba tháng trước bị bỏ lại trong ngày hôn lễ chẳng khác gì nhau.
Ánh mắt bọn họ nhìn em hèn mọn như vậy, giống như hàng vạn mũi tên xuyên
qua tim em, nhưng em đã chạy tới đây, chỉ là muốn nhìn anh một chút, chỉ muốn nhìn anh một lần cuối, nhìn bộ dáng tuấn lãng của anh khi mặc sắc
phục màu trắng một lần nữa, không cần quan tâm đến những ánh mắt nọ
kia....
Nhưng mà, tại sao lúc này đây, thứ khiến trái tim em đau
đớn không phải ánh mắt của đám người xa lạ, mà chính là cái nhìn lạnh
lùng thoáng qua của anh.
Bây giờ chắc anh rất hạnh phúc với cô
dâu của mình nhỉ, cô ấy là tiểu thư danh giá, không bao giờ khiến anh
phải mất mặt, cũng sẽ không để anh phải bị kẹp ở giữa các mối quan hệ,
người phụ nữ như vậy mới xứng đáng với anh....
Đám phóng viên bát quái không biết từ đâu chạy tới vây lấy cô, Đại Lận ngừng khóc, chạy
nhanh về phía dàn xe đang đỗ trước giáo đường.
Cô vừa chạy, một bên vừa lấy tay che mặt, không muốn để cho đám phóng viên kia chụp được hình.
Vốn cho rằng sau ba tháng, mọi người rồi sẽ dần quên lãng, nhìn thấy cô
cũng hờ hững như không, nhưng đám truyền thông bát quái lại không chịu
tha cho, xã hội này không chịu cho phạm nhân có cơ hội được hối cải để
làm người mới, chỉ muốn đuổi tận không tha.
Cô cúi đầu chạy một mạch trên đường cái lớn, cánh tay nhỏ bé vươn ra định đón bừa một chiếc taxi nào đó.
Chợt có một chiếc xe dừng lại, nhưng có người lại nhanh tay hơn một chút
ngăn cửa xe lại, không cho cô lên xe, đứng chắn cửa xe lớn tiếng nói:
“A, đây chẳng phải Tô Đại Lận sao! Cậu cũng tới tham dự hôn lễ của anh
Tiêu Tử à! Đi, chúng ta cùng nhau vào!”
Lý Tương Tương hôm nay
diện một chiếc đầm cúp ngực, trang điểm vô cùng xinh đẹp, vết sẹo lành
liền quên đau, cho rằng Đại Lận bị người ta vứt bỏ, lại càng muốn khi dễ thêm, một phen bắt lấy tay Đại Lận không để cho cô đi, ước chừng thời
gian đủ để đám phóng viên kia đuổi tới nơi, “Nhà thiết kế vì hóa trang
làm tóc cho mình nên tốn hơi nhiều thời gian, khiến cho mình đến muộn.
Không ngờ Đại Lận cậu cũng tới trễ, chúng ta có thể bầu bạn cùng nhau.”
Đại Lận từ đầu đến cúi chỉ biết cúi đầu tránh né đám phóng viên, muốn bỏ
tay Lý Tương Tương ra. Nhưng Lý đại tiểu thư hiển nhiên gặp được Đại Lận liền giống như trúng thưởng, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội khó có
được này, mạnh mẽ túm chặt tay Đại lận lại.
Gần đây có người đang ngầm thu thập chứng cứ tố cáo baba Phó thị trưởng của cô ta vơ vét,
tham ô công quỹ, nhưng ba cô ta có quyền có thế lớn mạnh như vậy, sao có thể dễ dàng bị người ta hất cẳng như vậy được chứ?
Lý Tương
Tương này sẽ không sợ đâu, cô ta muốn Tô Đại Lận phải chịu nhục nhã?
Khiến cho Tiểu tiện nhân này nếm mùi nhục nhã là gì, đây đúng là thú vui tao nhã khoái hoạt nhất của bản tiểu thư! Cha cô ta sẽ giải quyết sạch
sẽ mọi thứ cho cô ta nên không cần lo lắng.
Tiện nhân Tô Đại Lận
này thì định tính làm gì? Đuổi theo Đằng Duệ Triết thì anh ta không cần, gả cho Tiêu Tử thì anh ta từ hôn, không phải làm chuyện cười cho đám
người bọn cô coi sao? Cười cái con người đấy, cười cái thời niên thiếu
thanh xuân ấy!
“Đại Lận, cậu nói một câu đi, tất cả mọi người
đang nhìn cậu đấy. Nói xem gần đây cậu trốn đi đâu vậy hả? Là đi tới
nước Mỹ hay là lên mặt trăng? Làm sao mà trở về người không biết quỷ
không hay vậy hả? Có phải cậu cảm thấy không còn mặt mũi gặp người
không? Haha.” Cô ta nảy sinh ác độc che chắn trước cửa, ầm thầm dùng
móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt Đại Lận, gắt gao túm chặt lấy tay
cô.
Đại Lận vung vẩy tay hòng muốn tránh thoát khỏi cô ta nhưng
không được, chỉ cố gắng đưa lưng về phía đám phóng viên kia, không để
cho bọn họ được chụp hình chính diện, lạnh lùng nói: “Lý Tương Tương,
cậu buông ra cho tôi!”
“Không buông. Chúng ta cũng từng là bạn
học mà, hơn nữa còn là bạn tốt, làm sao có thể dễ dàng thả cậu đi như
thế được!.” Lý đại thiểu thư cười độc ác, chân mang giày cao gót chậm
rãi bước về phía này, muốn giẫm lên chân Đại Lận, nghiến răng nói: “Đại
Lận, chúng ta đã rất lâu rồi không tụ họp, hay là hôm nay tập trung một
bữa đi!” Đồ tiện nhân này, còn dám trốn!
Sau đó, hung hăng giẫm mạnh xuống một phát.
Đại Lận vội vàng tránh ra, nhưng cô bước hụt chân, cả người khẽ dao động,
cười lạnh nói: “Lý Tương Tương, có phải cậu cũng muốn ngồi cùng xe với
tôi không? Vậy chúng ta đi cùng nhau đi.” Nếu đã không vung tay được Lý
đại tiểu thư này vậy thì mang theo cả cô ta đi cùng, trước tiên cứ rời
khỏi nơi này rồi tính tiếp! Cô vội vàng kéo mạnh cửa xe ra, bỗng chốc
túm lấy Lý đại tiểu thư đang lảo đảo cả người, kéo sát người vào cửa xe, chiếc váy ngắn bó sát người bỗng chốc bị vén lên để lộ ra một góc quần
lót.
Vì thế, đám phóng viên bát quái bên cạnh được dịp mà sôi
trào, bao nhiêu máy ảnh đều ào ào nhắm ngay khoảnh khắc này mà chụp vào, tạm thời buông tha cho Đại Lận bên cạnh.
Lý Tương Tương bị chụp
cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận, bất chấp cảnh xuân bị phơi bày, trức
tiếp chui vào trong xe, buông tay Đại Lận ra, sau đó chỉ vào mũi đám
phóng viên hăm dọa: “Kẻ nào còn dám chụp nữa, bản tiểu thư sẽ kiện cho
công ty đó phải đóng cửa! Tất cả những ảnh chụp vừa rồi đều phải tiêu
hủy hết cho tôi, có nghe thấy không? Một tấm cũng không được truyền ra!
Không phải các người muốn lấy tin tức của Tô Đại Lận sao? Hiện giờ cô ta đang ở đây, các người cứ việc hỏi, không có ai ngăn cản các người, cô
ta hiện tại bất quá chỉ như con chuột chạy qua đường, vô sỉ lại hạ lưu!”
Đại Lận bị đám người điên này đuổi bắt, vừa chui vào trong xe taxi lại bị lôi ra ngoài, trực tiếp đối mặt với người khác.