Dì Lý nói mấy thang thuốc bắc này không đáng bao tiền, nhưng có thể chữa trị tận gốc căn bệnh, là phương thuốc bí truyền, ép Đại Lận uống cho
xong rồi mới đi.
Sau khi uống xong khoảng nửa giờ, quả nhiên Đại
Lận cảm thấy bụng đã dễ chịu hơn nhiều, không còn trướng đau nữa. Cô bèn đứng dậy đi đi lại lại rồi ra ngoài đi phơi nắng một chút.
Giữa trưa tiết trời cuối thu, nắng vàng chiếu rọi, trên đường xe cộ đi tới, đi lui.
Cô vô thức đi đến nơi mà ngày trước cô đã gặp Tiêu Tử ở đó, đứng trên
đường kẻ vạch dành cho người đi bộ, không có ý định qua đường, cũng
không rời đi, chỉ ngơ ngác nhìn xe cộ từng chiếc từng chiếc phóng qua
trước mặt. Hình như hôm nay có người cử hành hôn lễ, một dàn xe khổng lồ dàn hàng dài trên đường cái lớn đang từ từ tiến vào, vô số máy ảnh vươn ra khỏi mui xe quay chụp lại toàn bộ quá trình xảy ra hôn lễ.
Đại Lận nhìn theo, lui sang bên cạnh một bước, đứng cùng đám người ven đường quan sát đôi cô dâu chú rể mới trong xe.
Chiếc xoa hoa sang trọng đẳng cấp hơn nhiều chiếc xe hoa cô kết hôn ngày đó,
nhưng trong xe, chú rể tuy đang ôm lấy tân nương nhưng vẻ mặt lại không
một biểu cảm. Tiêu Tử mặt một thân tây trang màu trắng, tuấn lãng phong
thần, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô dâu của mình, chỉ trong chớp mắt đã
vuột thoáng qua trước mặt cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cho rằng bản thân đang nằm mơ, liền vội vàng chạy đuổi theo chiếc xe hoa kia.
Làm sao có thể là Tiêu Tử? Chắc là cô nhìn lầm rồi? Anh thật sự sẽ kết hôn sao?
Cô đẩy đám người đang vây xem ra, đuổi theo đoàn xe dâu chạy dài trên
đường lớn, nhưng khi cô nhìn thấy rõ người trong xe hoa, trái tim cô
bỗng chốc vỡ nát.
Đúng là Tiêu Tử, không ai, anh thân thiết ôm
lấy cô dâu của mình, nghiêng đầu nhìn về phía bên này. Anh ta thấy cô
trong đám người đó, nhàn nhạt, lạnh lùng, chỉ liếc mắt một cái rồi rời
đi không một tia luyến tiếc.
Anh ta coi như không nhìn thấy cô,
chỉ quay đầu lại nói chuyện với cô dâu trên xe, chiếc xe hoa trước mặt
cô lao như tên bắn vụt qua.
Cô cũng ngừng đuổi theo, cứ đứng chôn chân ở nơi ngã tư đường, nhìn anh cùng chiếc xe hoa đi càng ngày càng xa.
Làm sao có thể khéo như vậy? Lúc cô muốn gặp lại Tiêu Tử, quả thực đúng là
gặp được anh, nhìn thấy anh hạnh phúc lấy người con gái khác, hạnh phúc
làm chú rể, hình ảnh đó so với trên TV còn rõ ràng hơn rất nhiều! Tiêu
Tử, anh ấy thật sự đã kết hôn, lần này anh sẽ không bỏ lại cô dâu của
mình trước cửa khách sạn nữa, hai người họ sẽ cùng nắm tay nhau bước vào khách sạn, nhận lời chúc phúc của người thân cùng bạn bè. Gia đình cô
dâu cũng ung dung dàn trận phô trương thân thế cùng tiên tài so với hôn
lễ ba tháng trước càng thêm
Cô cứ đứng tại chỗ như vậy, đứng một
hồi, ngay lúc xe cộ chạy qua ngã tư đường, cô hướng về phía chiếc xe mới vuột qua đó, dùng hết sức lực gọi một tiếng 'Tiêu Tử', nhưng chiếc xe
hoa đó đã chạy rất xa, phía sau còn một dàn xe hộ tống dài đằng đẵng,
chuẩn bị qua cầu, trở lại nhà họ Tiêu bên kia sông.
Cô vừa khóc vừa chạy, cũng không biết bản thân vì sao lại khóc, vì sao vẫn còn để ý như vậy.
--- --------
Đằng Duệ Triết lẳng lặng lái xe chuẩn bị đến tham gia hôn lễ của Tiêu Tử.
Trâu Tiểu Hàm cũng đi cùng xe với anh, ngồi bên cạnh ghế lái, một thân
âu phục vàng nhạt nhưng đoan trang đứng đắn, đang tự mình chỉnh sửa lại
caravat cùng đóa hoa hồng cài bên ngực cho anh.
“Duệ Triết, sau
khi tham dự hôn lễ của anh Tiêu Tử, chúng ta đi Tam Á chơi vài ngày được không. Ba mẹ đã lên lịch trình sẵn rồi, muốn nhân dịp này đi tắm suối
nước nóng ở đó.”
Đằng Duệ Triết nghe thấy một tiếng 'Ba mẹ' này
liền đẩy đôi tay đang loay hoay trước ngực anh ra, đôi mắt đen sâu thêm
vài phần, trầm giọng lạnh nhạt nói: “Anh không có thời gian. Nếu như em
chịu đựng được, cùng mẹ anh đi chơi chỗ nào cũng được, công ty sẽ cho em nghỉ phép.”
“Lần này em muốn tổ chức một chuyến đi lớn, cả hai nhà chúng ta cùng đi, công việc của ba em bên kia cũng sắp xếp ổn thỏa
rồi.” Trâu Tiểu Hàm cười ngọt ngào nói, nghiêng thân mình nhìn anh: “Gần đây công ty rất bận sao, anh là tổng giám đốc cũng cần phải nghỉ phép
buông lỏng tinh thần một chút. Duệ Triết, chỗ suối nước nóng ở Tam Á
thực sự rất tuyệt, em với mẹ em cũng đã từng qua đó rồi.”
Đằng Duệ Triết nhìn chằm chằm phía trước, lẳng lặng lái xe, hoàn toàn không để ý đến cô.
Sau khi xe chạy đến giáo đường, Trâu bí thư và cha Đằng đã sớm có mặt ở đó, cha Trâu, cha Đằng và cha Tiêu đều đang đứng trước cửa giáo đường nói
chuyện với nhau, chờ đoàn xe rước dâu trở về. Bên trong lễ đường đông
kín anh em thân thích cùng bằng hữu, nhà mẹ đẻ cô dâu cũng phô trương
thân thế cùng tiền tài vô cùng lớn, so với hôn lễ ba tháng trước khếch
đại hon nhiều.
Lần này anh cũng không đối chọi gay gắt cùng cha Tiêu nữa, vẫn đi tới cười
vui vẻ nói lời chúc mừng, còn hăng hái dẫn theo Trâu Tiểu Hàm đi chào
hỏi các vị khách mời khác. Trong đám khách quý còn có Phó thị trưởng Lý, ông ta cùng đám con cháu nhà họ Lý bắt tay nhau, ánh mắt mưu cầu lợi
ích không cách nào che dấu.
Chủ ý của cha Tiêu cuối cùng cũng đã
thành, ông ta không để ý đến lời nhắc nhở của mẹ Tiêu khi còn sống,
không tiếc công phái người theo dõi Tô Đại Lận, lén quay chụp video để
khiêu khích con trai mình, khiến cho hai người bọn họ phải chia tay, rốt cuộc ngày hôm nay cũng rước về được cô con dâu môn đăng hộ đối.
Chỉ có điều Hồng Vũ đã được cứu vớt, nhưng không biết sẽ trụ được bao lâu a!
Anh cười lạnh, con ngươi quét một vòng đám vị trưởng bối một cái, cha anh
đứng bên cạnh lắng nghe đám người bọn họ anh - tôi khách sáo nhau.
Lát sau, xe hoa đã trở về, đoàn xe xếp thành một hàng dài, đổ dồn về phía
cửa giáo đường, tất cả đều là những dòng xe sang trọng bậc nhất, nói có
bao nhiêu phong cảnh liền có bây nhiêu phong cảnh.
Tiêu Tử phong
độ anh tuấn xuống xe trước, sau đó đi sang cửa xe bên kia đỡ cô dâu
xuống, tiếp đó giao cô dâu lại cho cha vợ có tài có thế của mình, rồi đi về phía đám quan lớn khách mời chào hỏi một lượt, đúng là vô cùng có
thể diện. Khi bước đến trước mặt Đằng Duệ Triết, gương mặt tuấn tú của
Tiêu Tử hơi hiện lên ý cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đằng Duệ Triết.
Đằng Duệ Triết cũng cười lạnh nhìn lại anh ta, môi mỏng khẽ nhếch lên châm chọc.
“Mời vào trong!” Chỉ lát sau, Tiêu Tử đã khôi phục lại khí phách, mỉm cười,
giơ tay ra mời Đằng Duệ Triết vào trong lễ đường chuẩn bị tiến hành hôn
lễ.
Đằng Duệ Triết hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến, ung
dung bước vào. Chỉ cần không phải hôn lễ của Đại Lận, anh tham gia cũng
không sao hết, dù là cho nhà họ Tiêu chút mặt mũi cũng được, dù sao anh
và mẹ Tiêu trước kia cũng có chút giao tình.
Trâu Tiểu Hàm níu cánh tay anh, mặt cũng mỉm cười nhẹ nhàng bước vào theo.
Nhưng sau khi bọn họ vào trong, bên ngoài cửa giáo đường đột nhiên có một
chiếc taxi dừng lại, sau khi cửa xe hạ xuống, liền xuất hiện một gương
mặt người con gái tái nhợt đến kinh người.
Người con gái đó chính là Đại Lận, gương mặt cô tái mét hẳn đi, nhìn cánh cổng lễ đường rộng
lớn trước mặt, thần sắc ngập tràn ưu thương.
Cô đứng tại chỗ một
hồi lâu, mãi cho đến khi bên trong giáo đường vang lên tiếng cuông, cô
dâu kéo theo áo cưới trắng tinh cùng cha mình bước từng bước tới cửa,
hạnh phúc bước vào trong lễ đường, chuẩn bị đến bên cạnh Tiêu Tử. Lúc
này cô mới vội vàng đi xuyên qua dàn xe dâu, chạy nhanh tới bên này.
Đến nơi cô vừa thở hổn hển vừa đứng bên ngoài cửa nhìn thấy Tiêu Tử như một chàng bạch mã hoàng tử đang xoay người lại nghênh đón cô dâu xinh đẹp
của mình.